Vay nóng Tinvay

Truyện:Cầu Ma - Chương 0286

Cầu Ma
Trọn bộ 1485 chương
Chương 0286: Bắc Cương bộ lạc!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1485)

Siêu sale Shopee


Bước chân Tô Minh tạm ngừng, Hổ Tử đứng bên cạnh lao ra vài bước, cầm hồ lô rượu, mắt dần nổi lên khát máu. Còn về Nhị sư huynh thì chắp tay sau lưng, thong dong đứng một bên. Đáng tiếc bây giờ ánh nắng bị mây che, dù mặt đất sáng sủa nhưng không thấy nắng nóng.

Trước mặt ba người Tô Minh là mảnh đất chừng ngàn mét, có thể lờ mờ thấy quần thể khiến trúc bàng bạc. Đó là mảnh đất tuyết mênh mông, gió đang rít gào cuốn tuyết lác đác.

Quần kiến trúc bàng bạc ở gần trước mặt ba người Tô Minh nhất là hai pho tượng to lớn. Hai pho tượng thú dữ tợn như lệ quỷ, chém giết nhau. Sát khí ngập trời chẳng chút che giấu phát ra từ hai pho tượng, tràn ngập bốn phía.

Đằng sau hai pho tượng lệ quỷ to lớn này là phòng ốc không chỉnh tề. Tất cả phòng ốc đều do băng làm thành, liên miên một mảnh, liếc mắt nhìn rất khó thấy biên giới.

Đó là một bộ lạc còn lớn hơn cả thành trì, khổng lồ không phải nó đồ sộ bao nhiêu mà là chiều dài, dài như vô tận, lan tràn đến phía xa.

Nếu có thể đứng trên bầu trời bộ lạc, ở vị trí cực cao nhìn xuống mặt đất, có thể thấy rõ tuyết nguyên mênh mông này, bộ dạng của Bắc Cương bộ lạc rõ ràng là hình một mũi tên!

Một mũi tên vô cùng khổng lồ khắc trên bình nguyên Bắc Cương!

Phía sau tuyết bình nguyên là từng tầng mảnh đất hõm xuống, tầng dưới chót liên tiếp với đất bên dưới tuyết nguyên, chỗ đó rất ít tuyết, nếu ánh mắt có thể nhìn xa hơn thì sẽ phát hiện, rõ ràng là bên ngoài mặt đất thấp hơn tuyết nguyên rất nhiều phía xa dần có sắc xanh, kéo dài xuống có thể thấy hoa nở chim hót.

Tuyết nguyên này tựa như khe rãnh phân cách đông và hạ!

Bắc Cương bộ lạc tồn tại trên mảnh đất như thế đấy. Tồn tại ở vùng đất theo Thiên Hàn đại bộ lạc thấy là ở phía nam, nhưng trong bảng đồ Nam Thần thì lại là địa vực phương bắc. Tại đây, canh giữ cửa phương bắc Thiên Hàn đại bộ lạc.

"Nơi này là một phần của Bắc Cương bộ lạc tại đất Thiên Hàn. Dưới tuyết nguyên là một phần khác." Bạch Tố nhẹ giọng nói.

"Bắc Cương bộ lạc kéo dài tập tục Quỷ Đài, Man Sĩ của họ có tóc rất dài, bởi vì chiến đấu với bên ngoài người chết sẽ không còn đầu, mà người bên trong thì mỗi thất bại một lần có thể lựa chọn, hoặc là bị đứt đầu hoặc là cắt một đoạn tóc. Cho nên người có tóc càng dài biểu thị hắn rất ít thất bại, thậm chí rất có thể là...chưa từng thất bại." Bạch Tố nhìn Tô Minh, nhỏ giọng nói, nói xong cô chần chờ một lúc.

"Tô Minh, ta đề ghị các người trùm đầu lại, như vậy thì có lẽ tốt hơn chút."

Bạch Tố vừa nói xong, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Nhị sư huynh ở một bên đã quăng tới ánh mắt khen ngợi nhìn Bạch Tố xong lại chuyển hướng Tô Minh.

"Tiểu sư đệ, cô bé này rất giỏi! Nhưng cô bé, việc này ta đã sớm có chuẩn bị." Nhị sư huynh ôn hòa cười, tay phải nâng lên từ trong ngực lấy ra mấy cái khăn trùm đầu màu đen.

"Khụ, đệ tử Cửu Phong chúng ta không cần che giấu khuôn mặt, cũng khinh thường làm thế. Nhưng mà..." Nhị sư huynh biểu tình nghiêm túc nhìn Tô Minh và Hổ Tử.

"Chúng ta phải nghĩ cho sư phụ chứ. Tuổi ông đã lớn rồi, lúc nói dối đầu óc sẽ phản ứng chậm, chúng ta nên kiếm một cái cớ cho ông ấy mới đúng. Chúng ta không sợ lộ mặt, nhưng vì sư phụ của chúng ta, vì ông ta, chúng ta chỉ có thể chịu nhục, chỉ có thể đội mũ này."

Hổ Tử chớp mắt, rất là đồng ý gật đầu.

"Nhị sư huynh nói không sai. Ai, vì sư phụ, dù gì đó cũng là sư phụ chúng ta. Nhị sư huynh, ta có thể nhịn được, ta nhịn!" Gã nói rồi chộp lấy một cái khăn đội lên đầu, chỉ lộ hai con mắt cười hì hì.

"Tam sư đệ, làm khó ngươi." Nhị sư huynh vỗ vai Hổ Tử, bộ dáng cảm thán.

"Nhị sư huynh, vì sư phụ, chút khổ này tính cái gì!" Hổ Tử ngừng cười, mắt lộ kiên quyết.

"Chúng ta đều là đệ tử tốt của sư tôn. Tiểu sư đệ, ngươi thì sao?" Nhị sư huynh đưa cái khăn cho Tô Minh.

Tô Minh biểu tình quái lạ nhận lấy, không nói nhảm trực tiếp đội lên.

Bạch Tố ở một bên trợn to mắt. Cô bỗng cảm thấy dường như mình chưa từng hiểu Cửu Phong như bây giờ.

‘Đây đều là đám người gì thế này. ’ Bạch Tố xoa trán.

Cô vốn tưởng khuyên mấy người đó đội khăn là việc rất khó khăn. Nhưng sự việc phát triển khiến cô bỗng cảm thấy so với bọn họ, tuổi của mình đúng là còn quá nhỏ.

"Sư phụ, vì ông, chúng ta không thể không làm khó mình, nhưng đây là điều chúng ta cam lòng, bởi vì chúng ta đều là đệ tử tốt của ông, chúng ta yêu ông!" Nhị sư huynh ưỡn ngực ngửa đầu, đội khăn lên nháy mắt với Tô Minh và Hổ Tử, làm như vô tình đánh rớt một cái khăn xuống đất, nhoáng người lên hóa thành cầu vồng bay thẳng tới Bắc Cương bộ lạc đằng trước.

Chân phải Hổ Tử giẫm mặt đất một cái, bông tuyết văng khắp nơi, người xé gió lao nhanh theo Nhị sư huynh.

"Tìm chỗ an toàn chờ ta!" Tô Minh liếc Bạch Tố một cái, xoay người tiến một bước lên hư không, đuổi theo Nhị sư huynh và Hổ Tử.

Ba người ở trên bầu trời hóa thành cầu vồng sao băng, mục tiêu...Bắc Cương bộ lạc!

Bạch Tố đứng đó nhìn ba người đi xa, im lặng chốc lát, ngồi xếp bằng, biểu tình có chút phức tạp, có chút lo lắng.

Trên bầu trời, ba sư huynh đệ Cửu Phong bay nhanh song song tới gần Bắc Cương bộ lạc.

"Nhị sư huynh, sư phụ thật sự ở phía sau hả?" Hổ Tử đôi mắt hưng phấn và hung dữ nhỏ giọng hỏi.

"Tất nhiên, sư tôn bước chân nhanh hơn chúng ta mà. Lại nói khi chúng ta rời khỏi Cửu Phong, ta chính mắt thấy ông ta mặc áo trắng ở trên núi rình chúng ta." Nhị sư huynh cũng nhỏ giọng nói.

"...ta cũng thấy..." Tô Minh nhỏ giọng góp lời.

"Ha ha, vậy là không sai rồi. Ta để lại cái mũ cho sư tôn, hôm nay chúng ta đại khai sát giới, giết hắn cái điểu! Việc lớn hơn nữa có sư phụ áp trận, sợ quái gì!" Rõ ràng Nhị sư huynh cũng hưng phấn, mắt sáng ngời.

"Giết làm sao?" Hổ Tử kéo nghiêng cái khăn, liếm môi.

"Lão tam, lão tứ, hôm nay ta nói cho các ngươi nguyên tắc của Cửu Phong. Đây là năm đó Đại sư huynh nói với ta!" Nhị sư huynh nhìn Tô Minh và Hổ Tử.

"Người hại gốc cây ngọn cỏ Cửu Phong, giết!

"Người hại phó tòng Cửu Phong, giết!"

"Người hại đệ tử Cửu Phong, giết hết Man Sĩ cả bộ lạc!"

"Cửu Phong chưa từng gây chuyện, nhưng nếu có người chọc chúng ta, vậy phải dùng giết nói cho chúng biết, Cửu Phong không phải chúng có thể chọc! Cho nên chúng ta kiếm Trác Qua nhưng nếu trên đường có người cản, ai ngăn kẻ đó chết!" Thanh âm của Nhị sư huynh lộ sát khí, lạnh lùng tựa băng giá.

Hổ Tử hít sâu, đem cái khăn hơi nghiêng chỉnh lại ngay ngắn, mắt đỏ rực, nhưng chần chờ một lát, đang bay thì nhìn sang Nhị sư huynh.

"Nhị sư huynh, tại sao trước kia ta bị khi dễ ngươi không giúp ta? Cái này không phù hợp nguyên tắc Cửu Phong chúng ta!" Hổ Tử rất là bất mãn.

"Nếu ngươi đừng mỗi ngày ban đêm rình rập ta thì ta cũng giúp ngươi!" Nhị sư huynh lắc đầu cảm thán.

Tô Minh không lên tiếng, trán lóe ánh sáng xanh, mắt tràn ngập sát khí, thân thể như mũi tên đầy sát khí rít gào dẫn đầu ba người.

Ba người bay nhanh, cách Bắc Cương bộ lạc ngày càng gần!

Cùng lúc đó, sau lưng họ, chỗ Bạch Tố ngồi xếp bằng, không biết cô thi triển thuật pháp gì mà thân thể dần trong suốt, hư ảo khó thấy.

Nhưng ngay lúc đó, đôi mắt Bạch Tố bỗng mở to, suýt kinh kêu ra tiếng.

Bởi vì trước mặt cô xuất hiện một mảnh khói đen. Khói đen tràn ngập dán sát đất tuyết lao nhanh, chớp mắt đã lao đến phía xa tới ngàn mét.

"Cô bé đừng ra tiếng."

Lý do Bạch Tố không kêu lên là vì bên tai vang giọng già nua. Ngay sau đó, Bạch Tố thấy một bên trên mặt tuyết xuất hiện một ông lão mặc áo trắng.

Ông lão khom lưng rón rén đi tới, đến trước mặt Bạch Tố còn đặt ngón trỏ bên miệng suỵt.

Bạch Tố biểu tình lập tức biến quái lạ. Cô từng thấy ông lão, biết người này chính là sư tôn của Tô Minh, Thiên Tà Tử!

Thiên Tà Tử cúi đầu nhặt cái khăn Nhị sư huynh bỏ xuống, lầm bầm vài cấu.

"Mấy thằng nhóc hư, mưu ma chước quỷ không ít. Biết mang cái khăn thì coi như không ngốc, còn để lại một cái cho lão tử, không lẽ chúng nhìn thấy ta?" Thiên Tà Tử vừa lầm bầm vừa đội khăn lên đầu, xoay người nhìn Bạch Tố ngây ra tại chỗ, mặt lộ nụ cười.

"Cái kia, ngươi là bạn của lão tứ nhà ta ha? Thế nào, ta như vậy có dễ nhìn không?"

Bạch Tố ngây ra, phản xạ gật đầu.

Thiên Tà Tử áo trắng vẻ mặt đắc ý xoay người bay nhanh theo đám Tô Minh phía xa.

Giây phút ba người Tô Minh tới gần Bắc Cương bộ lạc ngàn mét thì trong bộ lạc lập tức phát hiện. Nhưng bộ lạc này khác với mấy bộ lạc Tô Minh từng gặp.

Nếu là bộ lạc khác, bây giờ đã sớm có người bay ra ngăn cản.

Nhưng Bắc Cương bộ lạc thì khác. Phát hiện ba người Tô Minh đến, chỉ có một phần tộc nhân ngừng công việc, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bầu trời, còn lại đa số tộc nhân làm như không thấy.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lát sau ba người Tô Minh đã tới gần cửa lớn Bắc Cương bộ lạc do hai pho tượng hợp thành. Nhị sư huynh mỉm cười bước ra một bước, chắp tay cúi đầu hướng tới tộc nhân Bắc Cương bộ lạc lạnh lùng không nói gì nhìn ra ngoài cửa lớn.

"Ta là Công Tôn Hổ Tam Phong Thiên Hàn Tông, muốn bái kiến Trác Qua lão đệ, xin thông báo giùm cho."

Mấy người trong cửa Bắc Cương bộ lạc lạnh lùng nhìn, vẫn không nói lời nào.

Nhị sư huynh lắc đầu.

"Các người thật không lễ độ, như vậy...không tốt..." Y nói rồi bước ra một bước.

Khoảnh khắc một bước đạp xuống, bỗng nhiên cả mặt đất chấn động, bông tuyết bay lên tràn ngập. Khiến mấy người Bắc Cương bộ lạc mới nãy còn lạnh lùng nay biến sắc mặt.

"Giao ra Trác Qua, ai cản kẻ đó chết!" Hổ Tử nhấc đôi tay lên. Trên tay trái ngưng tụ ra một chiến phủ to lớn, tay phải cầm hồ lô hớp ngụm rượu lớn mạnh vọt ra ngoài.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1485)