Vay nóng Tinvay

Truyện:Cầu Ma - Chương 0574

Cầu Ma
Trọn bộ 1485 chương
Chương 0574: Kẻ địch tới!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1485)

Siêu sale Lazada


Khối gỗ đen bềnh bồng trước mặt Tô Minh, tỏa ra ánh sáng âm u. Ánh mắt Tô Minh rơi trên người cha Bạch Tố, nhìn thân hình mất đi sức sống, khuôn mặt còn treo nụ cười hoảng hốt.

Tô Minh vốn không dễ tin cái gì, nhưng giờ trong đầu hiện ra lời nói trước đó của cha Bạch Tố, nhìn thân hình y chết đi, tất cả khiến hắn do dự với mệnh thuật.

"Mệnh..." Tô Minh nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt ra nhìn khối gỗ đen trước mặt, tay phải nâng lên gầm miếng gỗ, mắt lóe tia sáng ký là.

Khi chạm vào khối gỗ, trước mắt Tô Minh như thấy từng hình ảnh sinh lão bệnh tử của chúng sinh. Từng màn xẹt qua, từng khuôn mặt xa lạ, thanh âm lạ lẫm cuối cùng biến thành khuôn mặt cười to lớn. Chẳng qua khuôn mặt cười chảy nước mắt bỗng lao hướng Tô Minh, làm tinh thần hắn chấn động, trước mặt mơ hồ tán đi, mọi thứ về vị trí cũ.

Xác cha Bạch Tố vẫn ngồi xếp bằng tại đó, bốn phía vẫn tối đen, phương xa sóng biển đôi khi truyền đến, dung hợp với yên tĩnh. Nhưng Tô Minh không cách nào bình tĩnh nỗi lòng, vì sâu trong lòng hắn quanh quẩn thanh âm mơ hồ khi khuôn mặt cười chảy lệ nhào tới.

"Mệnh là gì?"

Đây là một vấn đề, thanh âm không phải hỏi người khác mà cảm ngộ thì phát ra tự hỏi, bởi dao động đặc biệt khiến cảm ngộ tràn ngập trên khối gỗ đen. Chính vì cảm ngộ ngưng tụ khiến gỗ đen không bình thường!

Vấn đề này lúc trước Tô Minh có mộtra tia hơi thở tu mệnh từng tự hỏi, chẳng qua khi đó hắn hỏi có do dự và mờ mịt. Giờ thanh âm mơ hồ phát ra từ gỗ đen là loại nhìn thấu hiểu rõ thì mang theo hồi ức, cảm thán tự hỏi.

Lời nói giống nhau nhưng ý nghĩa cách biệt to lớn.

Tô Minh hé môi, hắn đã quên đáp án, không đáp lại vấn đề này được, vì hắn càng mê mang.

Mệnh là gì... Tô Minh im lặng, hắn bỗng cảm thấy dường như một số suy nghĩ trước kia tạo ra cảm ngộ giờ nhìn thì nhỏ bé không đáng kể.

Khối gỗ đen truyền ra ba chữ kia, nhìn như tự vấn nhưng kỳ thực trong ba chữ tồn tại loại cảm giác là biểu đạt sau khi hiểu ra cảm ngộ.

'Tổ tiên họ Bạch bởi vì mệnh thư mà tu hành, cảm ngộ sâu sắc, biết thuật mệnh thiên, đây đều chính vì ba chữ kia!’ Mắt Tô Minh khép lại, trong đầu không ngừng hiện ba chữ mệnh là gì.

Thanh âm ba chữ kia lộ tang thương, năm tháng vô cùng, trí tuệ vô tận, và cảm thán khiến người nghe kiềm không được hoảng hốt, ngay cả ý thức cũng chìm đắm vào.

Tô Minh ngồi trên tảng đá, nhắm mắt, đầu óc vang vọng thanh âm kia, không muốn thức tỉnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khi sáng sớm ngày thứ hai đến, phương xa tầng mây dày tản ra vầng sáng, khiến biển hơi sáng lên, khiến bóng đêm xung quanh chậm rãi bị che đậy.

Tô Minh không tỉnh dậy, hắn vẫn ngồi đó, im lặng cảm ngộ, suy tư, quên mất thời gian trôi qua.

Bên Hổ Tử, ba ngày sau rốt cuộc tỉnh dậy, ngáp dài, bộ dạng như còn mơ ngủ. Khi gã mở mắt ra thấy hạc trọc lông thì ngẩn ra.

Hạc trọc lông nhìn Hổ Tử, một người một hạc nhìn nhau một lúc, hạc trọc lông bỗng phát hiện gã đàn ông trước mặt hơi ngu.

Cho nên đôi mắt nó tròn vo, biểu tình nghiêm trọng, chậm rãi nói.

"Ngươi rốt cuộc tỉnh, ta đợi ngươi nhiều năm, thằng nhóc ngươi có biết vì để ngươi tỉnh lại, bổn đại nhân tiêu phí bao nhiêu tinh lực..."

Giọng hạc trọc lông chậm rãi ẩn chứa uy nghiêm, nhưng uy nghiêm vừa ra thì con mắt Hổ Tử trợn trừng, vung tay cho hạc trọc lông một cú tát. Bàn tay đánh rất đột ngột làm hạc trọc lông không kịp phát hiện, còn bị biểu tình của Hổ Tử đánh lừa. Nó bị một tay tát mặt, bị lực lượng to lớn hất sang bên cạnh.

"Bà nội nó! Hổ gia gia của ngươi là thông minh nhất Cửu Phong, ngươi dám lừa ta hả?" Con mắt Hổ Tử trợn trừng, xắn tay áo đứng dậy gầm hướng hạc trọc lông.

"Ta đã nói sao ngủ cứ cảm giác có người gãi Hổ gia gia, thì ra là con trọc lông nhà ngươi. Xem coi ta bóp chết ngươi nè!" Hổ Tử nói rồi giận lên, sải bước lao hướng hạc trọc lông bị đánh ngu ra.

Thấy Hổ Tử nổi giận đùng đùng mắt trợn trừng bước nhanh tới, hạc trọc lông liền kêu lên, cũngc giận. Người nó không có nhiều lông giờ dựng thẳng, cánh vỗ phành phạch.

"Ấy dà da, thằng nhóc nhà ngươi dám đối xử thế này với bổn đại nhân? Việc này nếu ngươi không đưa cho ta một vạn tinh thạch, coi như là có Tô tiểu tử ở thì lão tử cũng không để yên cho ngươi!!!" Nói rồi hạc trọc lông như con gà đập cánh, bộ dạng không giống muốn tới gần Hổ Tử mà muốn ra khỏi động phủ.

Hổ Tử biểu tình khinh thường, tay phải nâng lên lập tức trong tay xuất hiện một viên tinh thạch ném xuống đất. Tinh thạch rơi xuống đất thanh âm rất vang, hạc trọc lông thụt lùi, nghe thanh âm bản năng nhào hướng tinh thạch trên mặt đất, động tác không chút do dự, hoàn toàn là hành vi bản năng.

Nhưng giây phút nó nhào vào tinh thạch thì nắm đấm của Hổ Tử đã tới, đập vào người hạc trọc lông.

"Xem đi, ba tuổi lão tử đã chơi trò này, dám tính kế với Hổ gia gia ngươi hả?"

Tạm thời không nhắc Hổ Tử và hạc trọc lông, bên Bạch Tố, ngày thứ ba Tô Minh chìm đắm trong trạng thái cảm ngộ, cô bình tĩnh mang đi xác cha. Dường như cô sớm biết sẽ như vậy, biểu tình không có gì ngoài ý muốn, chỉ là đau thương, không thể kiềm được nước mắt.

Người tị nạn trên Cửu Phong trong thời gian tiếp theo lựa chọn rời đi, mỗi người trước khi đi đều sẽ liếc chỗ Tô Minh bế quan một cái, mang theo kính sợ rời khỏi Cửu Phong, đi tìm nhà của họ có lẽ bị nhấn chìm hoặc có lẽ tồn tại. Những người này có chỉ Man Ti, chưa tan biến, mất đi sự sống giấu trong người họ, bị họ mang theo đi.

Người lựa chọn ở lại Cửu Phong thì lấy ông lão áo trắng chủ Thiên Môn dẫn đầu ở phần giữa Cửu Phong lặng lẽ ở lại. Họ đã không có nhà, không biết nên đi đâu, đây là chỗ duy nhất cho họ ở.

Về phần Hổ Tử, hiểu chuyện xảy ra trong Thiên Môn mấy ngày nay, từ rung động thành nụ cười ngây ngô, cuối cùng là đắc ý.

Cửu Phong thuộc về Tô Minh, thuộc Hổ Tử, tại đây gã là chủ nhân, những người khác chỉ là khách. Đặc biệt vì có Tô Minh khiến những người chọn ở lại Cửu Phong đối với Hổ Tử đặc biệt khách sáo, không dám đắc tội, dù là ông lão áo trắng chủ Thiên Môn cũng như vậy.

Còn hạc trọc lông thì cả ngày trừng mắt với Hổ Tử, nhưng mỗi khi thấy gã ném ra tinh thạch lập tức mặt tươi cười nhào tới, chẳng qua...

Có một lần Hổ Tử ném ra một hòn đá nhiều năm trước gã nghiên cứu ra hình dạng giống tinh thạch, hơi thở rất giống nhưng không phải tinh thạch, mà là lấy tinh phấn bỏ đi đông lại ra hòn đá. Hạc trọc lông vẫn nhào tới, thậm chí không phát hiện ra, Hổ Tử thầm đắc ý và rất xem thường hạc trọc lông.

'Thật ngu, vẫn là Hổ gia gia ta thông minh!'

'Hừ hừ, thật cho rằng bổn đại nhân không biết tinh thạch giả hả? Chẳng qua dù là tinh thạch giả thì lão tử có thể lấy đi hù người khác, tại sao không cần. '

Một người một hạc ở trên Cửu Phong, khi Tô Minh chìm đắm trong cảm ngộ thì đùa với nhau rất vui.

Trên Cửu Phong, trừ Hổ Tử ra còn có một sự tồn tại siêu nhiên khác. Việc của Bạch Tố và Tô Minh trong Thiên Môn không bí ẩn gì, có không ít người nhìn ra, giờ trong mắt nhiều người cô xem như một nửa chủ nhân Cửu Phong.

Thời gian trôi qua, một tháng trôi đi mà Tô Minh vẫn không tỉnh lại, vẫn chìm trong cảm ngộ, quanh quẩn trong giận nói ẩn chứa ba chữ mệnh là gì.

Hắn định đi tìm người năm đó nói ra ba chữ khắc ở quyển mệnh thư khối đen này, là ở loại cảm ngộ gì mà cảm thán nói ra câu này.

Năm đó tổ tiên họ Bạch cũng từ đi con đường như Tô Minh bây giờ, dựa vào không ngừng hiểu ra mới có tu vi mạnh mẽ, thành một trong người sáng lập Thiên Hàn tông.

Bây giờ Tô Minh cũng bước ra bước chân trên con đường này.

Chẳng qua cảm ngộ vì người mà khác nhau, cùng một câu nói, một giọng điệu nhưng người khác nhau hiểu ra sẽ có thu hoạch khác nhau.

Trong cảm ngộ, những người lựa chọn ở lại Cửu Phong bình tĩnh, Hổ Tử và hạc trọc lông chơi đùa, Bạch Tố im lặng đứng ở đỉnh núi, tóc bị gió thổi lộ ra thân hình mỹ miều, hình ảnh này yên tĩnh xa xôi, bên ngoài màn sáng phòng hộ đảo to lớn của Thiên Hàn tông, bây giờ thì...

Tử Hải rống gầm, sóng dữ cuồn cuộn, hơn mấy trăm cái đầu to nhô ra khỏi mặt biển, đôi mắt tỏa ánh sáng âm u nhìn chằm chằm màn sáng phòng hộ, không ngừng tới gần.

Càng xa hơn mặt biển cuồn cuộn, có thể thấy từng con giao long đôi khi lộ ra thân thể khổng lồ, từng tiếng gầm vang vọng. ở nơi xa nhất trên Tử Hải xuất hiện một chiếc thuyền to lớn dài vạn mét!

Đầu thuyền đứng một thân hình thon dài, xem không rõ diện mạo, chỉ có thể thấy đôi mắt vô tình kiêu ngạo chớp lóe như ngôi sao sáng!

Bên cạnh y có một cô gái làm bạn, tóc bay trong gió rất ưu nhã.

"Bắc Lăng, nơi này chính là Thiên Hàn tông cảu Nam Thần Man tộc ư?" Cô gái nhìn đảo sau màn sáng phòng hộ, khẽ hỏi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1485)