← Ch.0077 | Ch.0079 → |
Tuyết rơi bất tận, như là tấm màn xinh đẹp bao trùm mặt đất, liên tiếp trời và đất, dung nhập vào năm tháng, khiến người khó quên. Tuyết lất phất rơi trước mặt Tô Minh, trong gió than thở rơi xuống đất rồi lại bị thổi bay lên, cùng múa với tuyết từ trên trời rơi xuống.
Có một vài bông tuyết theo gió lất phất bay trước mắt Bạch Linh, xuyên qua hai khuyên tai xương cô đeo, rơi xuống phần cổ giấu trong tầng quần áo dày, hòa tan.
Nghe bên tai tiếng Bạch Linh khe khẽ nói nhỏ, lòng Tô Minh ấm áp, lan tràn toàn thân, hóa thành loại cảm giác đặc biệt. Cảm giác này có cái tên dễ nghe, nó gọi là hạnh phúc.
Đêm đẹp, tuyết xinh đẹp, có hai người hạnh phúc.
Tô Minh bật cười, nụ cười vui vẻ ẩn chứa sự thuần khiết thanh xuân. Hắn dừng bước, nhìn Bạch Linh. Cô gái trong tuyết, tại khoảnh khắc này như hóa thành hình ảnh vĩnh hằng, thật sâu khắc trong trí nhớ của Tô Minh.
Tuyết trắng, đồ trắng, cô gái xinh đẹp tựa tuyết, còn có lời khẽ nói.
Bạch Linh rất đẹp, hàng mi khẽ run dính chút tuyết đọng, khiến Tô Minh nhìn say đắm. Hắn cảm thấy cảnh vật xung quanh đều biến mất, thế gian chỉ còn lại hắn và cô.
Thật lâu sau, khi Bạch Linh bị Tô Minh nhìn đến mặt đỏ bừng, hắn nâng lên tay phải, lấy xuống dây chuyền xương đeo trên cổ. Hắn lựa nanh thú lớn nhất trong số đó, kích thước cỡ ngón tay đưa cho Bạch Linh.
Nanh thú này hình bán nguyệt màu trắng, bên trên có khắc hai chữ, là tên Tô Minh. Nhìn nanh thú như ẩn chứa khí thế sắc bén.
"Nanh thú này khi tôi bảy tuổi, lần đầu tiên tham gia Man Khải được A Công cho, tôi rất thích nó. Tôi đưa nó...cho cô." Tô Minh mỉm cười, lòng hơi hồi hộp. Trong bộ lạc đưa thứ như vậy là có ý nghĩa đặc biệt.
Bạch Linh mím chặt môi, mặt càng đỏ hơn. Tim cô cũng đập rất nhanh, nhịp tim rung động khiến cảnh vật trước mắt cô đều biến mất hết, chỉ còn lại Tô Minh.
Thật lâu sau, Bạch Linh nâng lên cánh tay ngọc nhận lấy nanh thú. Khoảnh khắc đụng vào nanh thú, ngón tay cô khẽ run, nhẹ nhàng cầm.
Tô Minh biểu tình hồi hộp, chờ nửa ngày chỉ thấy Bạch Linh nhìn nanh thú, không có động tác kế tiếp. Hắn gãi đầu hất xuống mớ tuyết trắng rơi trên tóc.
Bạch Linh liếc Tô Minh một cái, nhìn hắn ngốc nghếch thì che miệng cười, mắt tinh nghịch có chứa dịu dàng khiến người ta cảm thấy bị hòa tan.
"Cái đó...khụ, có phải cô đã quên cái gì?" Tô Minh bị nụ cười của Bạch Linh làm đỏ mặt.
"Cái gì chứ?" Bạch Linh luôn cười, nụ cười rất đẹp, trong tuyết chiếu rọi khiến người khó quên.
Mặt Tô Minh càng đỏ hơn, nhưng hắn cắn chặt răng nhìn Bạch Linh, hít sâu một hơi, nghiêm túc nói.
"Bạch Linh, tôi là ân nhân cứu mạng của cô...tôi..."
"Tôi biết, anh là ân nhân cứu mạng, nhưng cái này có liên quan gì đến việc tôi quên cái gì?" Bạch Linh chớp mắt.
"Đương nhiên là có, a...không nói cái này. Ủa, khuyên tai của cô đẹp ghê, lấy xuống một cái cho tôi xem đi." Tô Minh đảo tròng mắt, lập tức nói.
Mắt Bạch Linh tràn ngập ý cười, còn có sự ranh mãnh. Cô nâng tay lên sờ khuyên tai trắng bên trái, nhìn Tô Minh.
"Đây là mẹ để lại cho tôi...không cho anh đâu." Bạch Linh cười, thấy Tô Minh trợn to mắt như muốn giật lấy thì lập tức lùi ra sau. Tiếng cười trong gió truyền rất xa, êm tai như chuông ngân.
Tuy cô nói vậy nhưng nanh thú Tô Minh cho cô thì bị nắm chặt trong lòng bàn tay, như là rất trân trọng.
Tô Minh trợn to mắt, cảm thấy không cam lòng vội đuổi theo. Hai người giữa đêm tuyết, cười vui vẻ. Khuyên tai kia, Bạch Linh rốt cuộc không đưa cho Tô Minh, nhưng tia dịu dàng trong mắt cô làm Tô Minh mơ hồ cảm nhận chút khác lạ.
"Tô Minh, anh nói xem mười năm sau chúng ta sẽ là bộ dạng gì. Sẽ vẫn vô âu lo như vậy sao..." Bạch Linh mệt mỏi ngồi trên mặt tuyết, nhìn bầu trời tuyết rơi, khẽ nói.
Tô Minh đặt hai tay sau đầu, nằm bên cạnh Bạch Linh, tuyết rất mềm. Hắn cũng nhìn tuyết rơi, nghe Bạch Linh thỏ thẻ.
"Còn tức giận?" Bạch Linh quay đầu, đôi mắt xinh đẹp lấp lóe ý cười nhìn Tô Minh."Đừng giận mà."
"Tôi không có giận." Tô Minh hừ một tiếng, nhưng thấy Bạch Linh luôn nhìn mình thì dần lộ nụ cười.
"Mười năm sau, chúng ta nhất định sẽ vẫn vô tư như thế. Hơn nữa lúc ấy tôi sẽ có tu vi rất cao, chắc chắn cực kỳ cao!" Trong mắt Tô Minh chất chứa mong chờ.
"Hôm qua A Công nói với tôi, sau này tôi sẽ ở tại Phong Quyến bộ lạc, giống như Diệp Vọng, bị Man Công Phong Quyến bồi dưỡng. Nói không chừng mười năm sau tôi có thể đạt tới Khai Trần." Tô Minh cười.
Nghe Tô Minh nói, trong mắt Bạch Linh cũng có mong chờ. Nụ cười vui vẻ nở trên mặt cô, cùng Tô Minh giữa đêm tuyết, như có muôn ngàn lời nói không hết.
Thời gian vui vẻ luôn qua nhanh, cho đến khi thời gian chậm rãi trôi qua thật lâu sau. Tuy rằng cách bình minh còn một khoảng nhưng vẫn sẽ tới lúc kết thúc. Bạch Linh cần sớm trở về chỗ bộ lạc mình cư ngụ. Hai người họ trở lại bên ngoài thành đá.
"Tôi đưa cô về nhà." Tô Minh ngồi chồm hổm ý bảo Bạch Linh leo lên.
Bạch Linh nở nụ cười rạng rỡ, ngoan ngoãn nằm trên lưng Tô Minh. Cảm nhận tiếng tim hắn đập, cảm giác xóc nảy khiến khuôn mặt cô luôn đỏ bừng.
"Ngu ngốc..." Bạch Linh ở trên lưng Tô Minh, theo hắn chạy nhanh, cô nhỏ giọng thì thầm.
Một đường chạy nhanh, trong đêm khuya gió tuyết, Tô Minh cõng Bạch Linh từ góc vắng nhảy vào thành đá. Khuôn mặt hắn đã biến đổi thành Mặc Tô. Ở bên ngoài Ô Long bộ lạc, Tô Minh dừng bước. Bạch Linh lưu luyến leo xuống khỏi lưng Tô Minh.
Cô nhìn Tô Minh, nhìn chàng trai trước mặt mình. Dù bộ dạng biến thành xa lạ, nhưng đôi mắt kia, cô vĩnh viễn không nhớ sai.
Tô Minh cũng nhìn Bạch Linh. Hai người đứng trên con đường, trong tuyết rơi, chăm chú nhìn nhau.
"Được rồi, đừng giận mà." Bạch Linh nâng tay lên, giống như lần chia tay trước, sửa sang lại quần áo cho Tô Minh, phủi đi một ít tuyết đọng bên trên, môi nở nụ cười dịu dàng.
"Khuyên tai của cô thật rất đẹp." Tô Minh cười hì hì.
Thấy Tô Minh làm bộ dạng như thế, Bạch Linh lại bật cười. Cười cười, cô nhìn Tô Minh chăm chú, khuôn mặt tràn ngập ngại ngùng, khép nép cúi đầu.
"Tô Minh...bảy ngày sau là một ngày rất quan trọng với tôi. Năm nào ngày đó cũng là bà nội ở cùng tôi. Năm nay tôi hy vọng sẽ cùng anh, có được không?" Bạch Linh lấy hết can đảm nói, giọng rất nhỏ nhưng Tô Minh nghe kỹ càng.
Mắt hắn lộ sự vui mừng, nhìn Bạch Linh, gật mạnh đầu.
"Đây là ước hẹn nha." Bạch Linh xấu hổ cười nhìn mắt Tô Minh.
"Ừm, đây là ước hẹn. Bảy ngày sau, dù ở đâu, làm gì thì tôi nhất định sẽ đi tìm cô." Tô Minh nghiêm túc nói.
Tuyết vẫn đang rơi như chứng kiến ước hẹn của hai ngươi trên mặt đất. Không biết đây là điều hạnh phúc tốt đẹp, hoặc là...tiếng thở dài.
"Ừm, ngày đó tôi sẽ ở trong bộ lạc chờ anh. Khuyên tai này, tôi sẽ tặng anh vào lúc đó..." Bạch Linh se se khuyên tai, nhỏ giọng nói, lỗ tai ửng đỏ.
"Chắc chắn tôi sẽ đến!" Tô Minh mỉm cười. Hắn rất vui, rất là vui.
Bạch Linh cắn môi, vẻ mặt xấu hổ xoay người đi hướng bộ lạc cư ngụ. Khi cô đẩy cửa lớn đi vào trong, quay đầu liếc Tô Minh một cái, bóng dáng nhanh chóng biến mất bên trong.
Tô Minh đứng đó, lòng tràn ngập vui vẻ, càng mong chờ ước hẹn bảy ngày sau.
"Bảy ngày..." Tô Minh vui vẻ cười, xoay người chạy nhanh trong gió tuyết, đi hướng chỗ bộ lạc mình ở.
Tuyết từ trên trời rơi xuống, dường như cũng biết hiện giờ Tô Minh đang rất vui, ở bên cạnh xoay vòng cùng hắn, từ dưới đất bay lên theo gió giao hòa trong trời đất.
Tô Minh chạy rất nhanh, vui sướng biến thành ấm áp lan khắp toàn thân, khiến hắn quên đi buồn lo. Hắn quay về chỗ Ô Sơn bộ lạc ở.
Khi trở về, Tô Minh đã bỏ đi hình dạng Mặc Tô, trở lại chính mình. Nhìn chỗ Ô Sơn bộ lạc tạm ở không xa trong màn tuyết, Tô Minh hít sâu, lòng vui sướng từng bước một tới đó.
Bên trong hoàn toàn tĩnh lặng, tuy là ban đêm nhưng bởi vì tuyết rơi, khiến đêm lóe ánh bạc, không phải hoàn toàn tối đen. Trong gió tuyết, cánh cửa đóng chặt như tràn ngập áp lực nặng nề, khiến Tô Minh vừa tới gần liền phát hiện.
Đặc biệt là khi hắn đẩy cửa ra, nhìn thấy hình ảnh bên trong sân, cả người hắn chấn động. Vui sướng trong lòng chớp mắt biến thành sương khói, còn lại là vẻ mặt chấn kinh và hoảng sợ!
Trong sân, Tiễn Thủ, Sơn Ngân, Bắc Lăng, Lôi Thần, Ô Lạp, tất cả đều ở. Bọn họ vẻ mặt hoảng loạn lộ ra sợ hãi và sốt ruột. Đối diện họ, A Công sắc mặt tái nhợt khoanh chân ngồi, thở hổn hển, trước mặt ông lớp tuyết trắng tinh có đoàn máu đen trông thấy ghê người.
Giây phút Tô Minh đẩy cửa ra, ánh mắt mọi người tập trung vào hắn.
"A Công!!!" Đầu óc Tô Minh nổ tung, trống rỗng.
Hắn như phát điên chạy nhanh vài bước đi tới trước mặt A Công. Nhìn khuôn mặt già nua của A Công lần đầu tiên lộ ra yếu ớt, đặc biệt là máu đen trên lớp tuyết có một ít dính vào áo thô của A Công. Thân thể Tô Minh run bần bật.
---o0o---
← Ch. 0077 | Ch. 0079 → |