← Ch.138 | Ch.140 → |
Điều khiến Diệp Thu hiếu kỳ là, Hàn Sảng cũng là một tân sinh viên. Chắc là đang được huấn luyện ở quân doanh mới đúng. Sao giờ này lại gọi điện cho mình?
Diệp Thu cầm điện thoại vẫn đang suy nghĩ mục đích người Hàn gia gọi điện cho mình. Nhiễm Đông Dạ bên cạnh huých hông hắn, nói: "Sao thế?"
"Không sao, có chút vấn đề" Diệp Thu đợi tiếng chuông thứ ba vang lên mới ấn nút nghe: "Tôi là Diệp Thu".
"Anh, em là Hàn Sảng" Trong tai nghe truyền tới giọng nói vui mừng của Hàn Sảng."Em còn tưởng anh đang bận, đang định cúp máy".
"Vừa nãy hơi bận" Diệp Thu liếc mắt nhìn Nhiễm Đông Dạ, thấy cô đang vì lời nói dối của mình mà che miệng cười duyên, thấy mình nhìn tới, còn cố ý làm trò mũi mình, Hiểu ý cô cười cười, nói: "Không phải em đang học quân sự sao? Sao lại nhớ tới gọi điện cho anh?"
"Quân sự chẳng thú vị chút nào, cả ngày đều là bước đều bước, em lại không giống người khác muốn sờ thử súng thật, nên chạy về trước" Hàn Sảng thẳng thắn nói.
"Bây giờ em đang ở nhà?" Diệp Thu híp mắt cười. Xem ra Hàn Sảng cũng bỏ ra không ít công sức, chuyện của mình bị hắn điều tra ra hết rồi.
"Vâng ạ." Hàn Sảng không cười nữa, do dự một chút, mới nói: "Anh, ông nội nói, bảo em mời anh tới nhà ăn cơm tối. Anh có thời gian không? Không sao, không có thời gian lần sau cũng được"
Trong lòng Diệp Thu vui mừng. Mình quả nhiên không nhìn nhầm Hàn Sảng. Mặc dù còn rất trẻ, nhưng lại rất nghĩa khí, không quen thói ác ôn như con cháu nhà đại quý tộc khác, tâm hồn rất thánh thiện đơn thuần.
"Không sao, ông nội em đã mời anh nhiều lần như vậy, nếu không tới thăm ông nữa kẻ làm vãn bối như anh quá thất lễ rồi, tối anh tới" Diệp Thu cười đồng ý.
"Anh, có thật là anh sẽ tới không?" Tiếng reo vui mừng của Hàn Sảng từ bên kia vọng sang.
"Ừ, không chào đón à?"
"Chào đón! Chào đón! Chỉ là... dù sao em cũng đứng về phía anh. Em đọc địa chỉ anh ghi lại nhé, số 6 đường Ngân Khê, ha ha, vậy em không làm phiền anh tán gái nữa, tạm biệt." Hàn Sảng cười rồi cúp máy.
Diệp Thu giơ điện thoại ngây người, thế lực của Hàn Sảng thật đúng là không chỗ nào không có mặt. Không ngờ trong câu lạc bộ Tinh Thần này cũng có người của bọn họ. Việc Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ đi cùng nhau chắc là đã có người thông báo cho bọn họ rồi.
"Diệp Thu, sao thế?" Nhiễm Đông Dạ thấy Diệp Thu nhận điện thoại xong đứng ngây ra ở đó, quơ quơ tay trước mặt hắn, hỏi. :
"Không có gì, đang suy nghĩ một vấn đề" Diệp Thu lấy điện thoại vỗ vỗ đầu mình, "Đúng là một vấn đề nan giải"
"Vấn đề gì?"
"Có người mời mình ăn cơm tối" Diệp Thu khó xử nói."Đây là chuyện tốt mà, sao lại không vui chứ, nếu thật sự không muốn đi thì không cần đi nữa là được rồi".
"Không đi không được. Nhưng bọn họ nói muốn mình dẫn bạn gái theo" Diệp Thu nhìn đôi mắt Nhiễm Đông Dạ gần trong gang tấc nói.
Nhiễm Đông Dạ đột nhiên có chút luống cuống, vội vàng quay mặt đi, nói: "Bảo bạn dẫn bạn gái tới thì bạn dẫn tới, cũng không phải chuyện gì to tát"
"Nhưng mình đâu có bạn gái? Dẫn ai đây?" Diệp Thu híp mắt nhìn Nhiễm Đông Dạ, khuôn mặt càng ngày càng hồng: "Hay, bạn giả làm bạn gái mình nhé?"
"Hả như thế được không?" Nhiễm Đông Dạ ngẩng đầu nói, khuôn mặt vừa vui mừng vừa ngượng.
"Không sao. Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, sau này sẽ không làm phiền bạn nữa" Diệp Thu thành khẩn nói.
"Thôi được, bổn cô nương miễn cưỡng làm bạn gái giả của bạn. Nhưng bạn nợ mình một ân tình đấy" Nhiễm Đông Dạ giả bộ dùng ngôn ngữ cử chỉ hào phóng thẳng thắn để che dấu sự vui sướng trên mặt mình hiện giờ.
"Ngoắc tay" Diệp Thu giơ tay lên, Nhiễm Đông Dạ rất ăn ý đưa tay tới, khẽ đập một cái.
Buổi chiều Diệp Thu không về, ở lại câu lạc bộ Tinh Thần. Có đại mỹ nhân Nhiễm Đông Dạ đi cùng cũng không cảm thấy thời gian nhanh chậm, thật ra hai người không ngừng chọc cười, trêu ghẹo nhau, buổi chiều trôi đi rất nhanh, khiến người ta không muốn kết thúc.
Năm rưỡi, Nhiễm Đông Dạ lái xe của mình đưa Diệp Thu tới số 6 đường Ngân Khê. Mặc dù đã đoán trước gia thế nhà Hàn Sảng không đơn giản, nhưng những gì thể hiện ra trên đường đi đủ làm cho Diệp Thu cảm thấy rung động.
"Bạn không lo lắng gì sao?" Diệp Thu nhìn Nhiễm Đông Dạ nói.
"Lo lắng gì?"
"Không lo lắng mình bán bạn đi"
"Trong mắt bạn mình chỉ đáng giá 30 đồng à?" Nhiễm Đông Dạ tức giận nói, chuyện lần trước Tang Thiên rút ra 30 đồng báo đáp cô, vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Diệp Thu cười không nói gì, là đứa bé lớn lên từ quân khu, nhìn thấy bảo vệ kín xung quanh nơi đây thật ra không cần phải căng thẳng.
Xe dừng lại ở đường số 6 Ngân Khê, hai người xuống xe còn chưa kịp tới gõ cửa, Hàn Sảng đã từ trong phòng chạy ra, nói: "Anh, em đoán anh sẽ tới vào giờ này. Uh, Đông Nhi, sao chị lại tới đây?"
"Tiểu quỷ ngươi. Đông Nhi là tên để em gọi sao. Phải gọi là chị Đông" Nhiễm Đông Dạ giả bộ tức giận nói.
"Người khác có thể gọi, sao em không thể gọi? Ha ha, anh, mau vào trong đi, em sớm đã biết anh tán gái rất giỏi, không ngờ còn tán đổ chị Đông Nhi rồi" Hàn Sảng vừa cười vừa nói.
"Ai bị hắn tán đổ? Cẩn thận chị đánh em đấy?" Nhiễm Đông Dạ giơ nắm đấm với Hàn Sảng.
Diệp Thu nhìn Nhiễm Đông Dạ và Hàn Sảng trêu đùa nhau, biết mình lại áp giải vật báu rồi. Tự chạy đi mang quà vào trong, hai hộp Mao đài và mấy thuốc gấu trúc, những đồ này đều mang từ câu lạc bộ Tinh Thần, cũng không phải của lạ, đem tặng Hàn gia tạm thời vẫn chưa phân rõ là bạn hay là thù cũng thích hợp.
"Anh, sao anh lại mang đồ đến? Chốc nữa ông chắc chắn nói em không nói rõ, ông không thích nhất là người khác tặng quà" Hàn Sảng nhìn đống đồ Diệp Thu mang tới, vội vàng tới giúp, Diệp Thu cũng không từ chối, liền để hắn nhận bình rượu vào trong.
"Bạn không thấy tò mò sao?" Nhiễm Đông Dạ chạy tới kéo Diệp Thu nói.
"Sao lại tò mò? Tò mò bạn và Hàn Sảng sao lại quen nhau à?" Diệp Thu vừa cười vừa nói
"Đúng vậy trên đường đi mình đã cố gắng không nói cho bạn, cố ý muốn xem vẻ mặt kinh ngạc của bạn, không ngờ biểu hiện của bạn lại bình tĩnh như vậy" Nhiễm Đông Dạ gượng cười nói.
"Cũng có chút tò mò, nhưng nghĩ kỹ thì hiểu rồi, bạn và Ái Quốc, Tiểu Lục đều quen biết, hơn nữa Hàn lão cũng xuất thân quân nhân, bạn và Hàn Sảng quen nhau cũng không có gì không đúng cả" Diệp Thu cười giải thích.
"Trời, bạn không thú vị tí nào cả, cái gì cũng bị bạn đoán trúng rồi"
Lần trước Diệp Thu ở cửa hàng cứu ông lão đứng trong sân đón khách. Mặc dù Diệp Thu là vãn bối, địa vị lại kém xa, nhưng Diệp Thu là ân nhân cứu mạng ông, để đền ơn chắc ông ra tận ngoài đón.
Hàn lão thấy Nhiễm Đông Dạ ôm cánh tay Diệp Thu có chút kinh ngạc. Sau đó chỉ Nhiễm Đông Dạ cười nói: "Cháu Nhiễm hơn nửa năm rồi không tới thăm ông rồi? Hôm nay sao lại có hứng thú tới đây chơi vậy?"
"Hàn gia gia, cháu là vì hơn nửa năm nay không tới thăm ông trong lòng vẫn không yên tâm. Vừa lúc mọi người mời Diệp Thu tới ăn cơm, cháu cũng đi theo xin ít đồ ăn đây" Nhiễm Đông Dạ cười hì hì nói.
"Ha ha, vậy cháu không phải là đại diện tự mình đến hả?" Hàn lão tử nói đùa Nhiễm Đông Dạ, lại nói với Diệp Thu: "Chàng trai, nghe Tiểu Sảng nói các cháu là bạn học ở Thủy Mộc. Ta nhờ nó mời cháu mấy lần tới ăn cơm, không ngờ cháu bận rộn vậy. Hôm nay cuối cùng cũng mời được cháu đến rồi?"
"Xin lỗi Hàn lão, là cháu làm kiêu quá" Diệp Thu cười xin lỗi.
"Kiêu cũng tốt, kiêu kiểu này rất tốt, là thứ mà con người khó nắm bắt trong tay nhất. Nếu Tiểu Đường mời một lần cháu đã tới rồi, chúng ta có thể sẽ nghi ngờ động cơ của cháu" Hàn lão gia thẳng thắn nói.
Diệp Thu hơi ngẩn người, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ câu nói của ông Hàn có ý gì. Quan hệ với lão hồ ly sống đã mấy chục năm rồi, không cẩn thận một chút không được.
"Ha ha, đừng nghĩ nữa. Ta chỉ tiện nói vậy thôi, nào, mau vào trong ngồi" Hàn lão nói, khách sáo mời Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ vào trong.
Đây là một biệt thự đơn độc cao ba tầng, Trong phòng trang trí đơn giản mà không xa hoa, kiểu phong cách thế này rất phù hợp với người như Hàn lão, trên tường treo đầy các tranh chữ... Dựa vào khả năng thưởng thức của Diệp Thu, cũng có thể nhìn ra khí độ những chữ này viết rất bất phàm, hơn nữa, những chữ này phần lớn đều từ ngòi bút của một người.
Thấy ánh mắt Diệp Thu dừng lại trên những chữ trên tường, Hàn lão cười nói: "Chàng trai cũng hiểu được chữ?"
"Không, chỉ là cảm thấy khí thế thu hút cháu" Diệp Thu cười nói.
"Rất tốt. Lúc đầu Tiểu Sảng nói cháu dùng kim châm chữa khỏi cho ta, ta vẫn luôn rất ngạc nhiên. Hiện giờ thanh niên như cháu không nhiều. Bảo bối ông cha truyền lại bị chúng ta làm mất khá nhiều rồi" Hàm lão thở dài nói.
"Ông đừng đau lòng, thế hệ trẻ luôn cố gắng" Diệp Thu cười an ủi. Người cả đời dâng hiến vì quốc gia, cho dù về hưu, nhưng vẫn luôn giữ tâm tư lo cho nước cho dân.
"Ha ha, tốt, có câu nói này của cháu là ta thỏa mãn rồi. Tiểu Sảng, cháu nói chuyện với cháu Nhiễm một chút, ông và Diệp Thu có chút chuyện muốn nói" Ông Hàn nhìn Diệp Thu nói.
"Vầng, ông" Hàn Sảng lo lắng nhìn Diệp Thu, trả lời.
"Hàn gia gia, hai người muốn nói chuyện gì thế? Cháu không thể nghe sao?" Nhiễm Đông Dạ cũng thôi đùa giỡn với Hàn Sảng, đi tới bân cạnh Diệp Thu nói.
Hàn lão gia nhìn khuôn mặt lo lắng của hai người, cười lớn ha ha: "Các cháu đang làm gì thế? Ông chỉ nói chút chuyện riêng với Diệp Thu thôi, không phải kéo nó đi chết đâu."
Nghe thấy ông nói không làm khó Diệp Thu, Hàn Sảng mới lại cười vui vẻ, Nhiễm Đông Dạ gật đầu với Diệp Thu, tỏ ý cô sẽ luôn ở ngoài chờ hắn.
Đi theo ông vào phòng sách của ông, sau khi ông đóng cửa lại, cúi xuống gầm bàn lục lọi, lúc Diệp Thu đang suy nghĩ xem có nên tới giúp không, ông cuối cùng cũng cười ngồi lên.
Vẻ mặt đắc ý quơ quơ bao thuốc trong tay ông với Diệp Thu, nói: "Bọn họ đều nói ta tuổi cao rồi, không thể hút thuốc, nhưng ta cả đời hút thuốc, đâu thể nói bỏ là bỏ. Cho nên, ta nói với bọn họ, mỗi ngày ta phải đọc sách một tiếng, một tiếng này không cho phép bất cứ người nào tới quấy rầy, cũng tranh thủ thời gian này hút thuốc. Nào, chàng trai, hút một điếu"
Hàn lão gia vừa nói vừa đưa cho Diệp Thu một điếu thuốc, mình cũng châm một điếu, tham lam hít vào hai hơi, lúc này mới đưa bao diêm trong tay cho Diệp Thu. Diệp Thu cảm kích cười cười, châm điếu thuốc trong tay lẳng lặng chờ đợi Hàn lão gia.
"Diệp Thu, chuyến xuống Tô Hàng có thu hoạch gì không?" Hàn lão gia ngồi ở vị trí mình thường ngày ngồi đọc sách, còn Diệp Thu ngồi ở ghế sofa bên cạnh, có chút trên cao nhìn xuống.
Diệp Thu ngửa ngửa người ra sau, như thế mới khiến tâm lý mình thoải mái hơn một chút, lúc này bắt đầu học cách dùng từ: "Mất thì nên mất, được thì nên được"
"Ha ha! tốt, hay cho câu được nên được. Diệp Thu, mặc dù Ấu Lăng bị cháu đánh gãy chân, nhưng ta không thể không khen ngợi cháu, có huyết tính" Hàn lão gia cười ha ha nói.
Diệp Thu không nói gì thầm nghĩ, mình đâm Hàn Ấu Lăng hai dao, ông sao có thể, phát cho mình một chiếc khăn lụa che mặt?
"Diệp Thu, cháu là người thông minh, thật ra làm một người thông minh rất đơn giản, hiểu được tiến lui là được rồi. Đáng tiếc có người cả đời không ngộ ra được đạo lý này."
"Đa tạ Hàn lão chỉ giáo" Diệp Thu trịnh trọng nói.
Hàn lão xua xua tay, điếu thuốc kẹp ở ngón tay như vẽ ra một đường vòng cung, "Chưa nói tới chỉ giáo, người lớn tuổi đều vậy, không dễ tìm được một người trẻ hợp với mình, muốn nói nhiều một chút, thật ra hôm nay ta gọi cháu tới ăn cơm, vừa là cảm ơn ân cứu mạng của cháu, vừa có một nhân tố quan trọng khác."
"Hàn lão gia đã báo đáp cháu rồi" Diệp Thu cười nói. Bọn họ không vì việc vủa Hàn Ấu Lăng mà làm khó mình, bản thân lại còn coi mình có ân cứu mạng Hãn lão gia.
"Thôi được, chuyện đó không nhắc nữa, Diệp Thu lúc trong bộ đội, có ai nhắc tới kế hoạch cá mập không?"
"Kế hoạch cá mập?" Diệp Thu trong nháy mắt đem tất cả chuyện lúc mình trong bộ đội ông già họ Diệp đó đưa mình vào phòng ông liên kết lại với nhau.
"Cháu không biết? Thôi được, ông sẽ nói kế hoạch cá mập cho cháu biết" Hàn lão dập điếu thuốc trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nói.
← Ch. 138 | Ch. 140 → |