← Ch.139 | Ch.141 → |
"Biết tại sao Trung Quốc nhiều năm như vậy mà vẫn không có hàng mẫu của mình không?" Hàn lão gia tử đột nhiên ném ra một vấn đề khiến Diệp Thu có chút trở tay không kịp.
Cá mập. Hàng mẫu.
Diệp thu cuối cùng cũng liên hệ hai thứ này lại với nhau. Đối với kế hoạch cá mập cũng suy đoán ra được ít manh mối.
"Mấy vấn đề này hẳn nên để cấp trên mấy người xem xét. Chúng tôi chỉ có thể phỏng đoán không có căn cứ một phen thôi." Diệp Thu vừa cười vừa nói, cũng không muốn đưa ra đáp án thực sự. Có vài thứ mặc dù biết rõ nhưng không thể nói được.
Hàn lão gia tử nhìn Diệp Thu đầy thâm ý, rồi lại lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra châm, nói rằng: "Diệp Thu à, lúc ở Tô Hàng cậu có thể chân đá bốn thiếu gia Tô Hàng, ở trong quân đội thì cho giáo quan ra rìa, sao bây giờ lại ít đi cỗ nhiệt huyết tuổi trẻ này vậy?"
"Hàn lão. Có một số trách nhiệm tôi gánh nổi. Nhưng cũng có một số trách nhiệm tôi không đảm đương nổi à". Diệp Thu cười tủm tỉm nói.
"Ý của cậu nói là tôi không đáng tin?" Hàn lão mặt có vẻ tức giận.
"Đây không phải đáng tin hay không. Mà là tôi không biết có nên tin hay không." Diệp Thu thản nhiên nói.
Đến bây giờ còn chưa rõ mục đích của Hàn lão đáo để là muốn hắn làm gì, nói chuyện cứ lưu lại ba phần là tốt nhất. Thời gian ở quân doanh Phương lão chẳng biết tại sao mà lại đích thân mời hắn vào phòng. Bây giờ lại có một lão nhân trong quân đội mời mình đến nói chuyện kế hoạch cá mập gì đó, Diệp Thu cảm giác mình hình như là bị cuốn vào bên trong một âm mưu rất lớn.
Loại tư vị không minh bạch này làm Diệp Thu thấy rất khó chịu. Với tính cách thận trọng của hắn tự nhiên phải cẩn thận từng tí một.
Ánh mắt Hàn lão đột nhiên sắc bén, hình tượng vốn hòa ái dễ gần bỗng biến mất, thay vào đó là bộ mặt không giận mà uy. Diệp Thu trong lòng thầm tán thưởng. Lão già này tuổi đã lớn như vậy mà còn có thể tạo ra sát khí sắc bén thế. Thật là đáng quý. Thảo nào người ta nói trong quân đội rèn luyện con người tốt nhất. Một ngày mặc quân trang, cả đời đều không cởi được.
Diệp Thu ngược lại cũng không có vẻ sợ hãi, nhưng cũng không muốn đối chọi gay gắt với ánh mắt của lão. Chỉ đánh giá chung quanh thư phòng và một loạt giá sách thật dài phía sau bên trong tàng thư. Hắn đối với mấy của sách mà lão nhân gia này xem cảm thấy rất tò mò. Cũng không biết có các tiểu thuyết trên không, tỷ như "Cận thân bảo tiêu."
"Ha ha –" Hàn lão gia tử đột nhiên chỉ vào Diệp Thu mừng rỡ, nói rằng: "Đã sớm nghe người ta nói cậu là tên láu cá. Ngày hôm nay rốt cuộc mới hoàn toàn hiểu rõ. Được rồi. Chúng ta trước hết thiết lập độ tín nhiệm vậy, cậu là được người ta giới thiệu đến làm bảo tiêu cho Đường nha đầu của tập đoàn Đường thị phải không?"
Diệp Thu con mắt lập tức trở nên nghiêm nghị, cười hỏi: "Ông biết người giới thiệu à?"
Hàn lão cười không đáp, kế đó hỏi: "Cậu biết ba nữ nhân ở trong nhà trọ Lam sắc có thân phận gì không?"
"Biết một chút." Diệp Thu đáp.
"Nói thử xem".
"Tôi vừa mới từ Trầm gia về. Còn làm khách mấy ngày ở Trầm gia, cũng biết một ít bối cảnh của bọn họ, là danh môn vượng tộc của Tô Hàng, chỉ là hiện giờ có chút suy tàn. Tập đoàn Đường thị thì không cần phải nói nữa, tiểu thư của Đường Quả tập đoàn Đường thị, thân phận tự nhiên không đơn giản, về phần Bảo Nhi..." Mắt Diệp Thu híp lại.
"Tại sao không nói tiếp? Thân phận Bảo Nhi cậu không biết chứ gì?" Hàn lão gia tử cười trêu ghẹo nói.
"Cô gái có thể ở cùng phòng với thiên kim tiểu thư của Đường thị thì thân phận dĩ nhiên là không thể đơn giản rồi". Diệp Thu vừa cười vừa nói, hắn quả thực không biết rốt cuộc Bảo Nhi có thân phận gì.
"Lâm gia nhiều nhân tài. Nhưng điểm này thì hiện tại cậu chưa lĩnh hội được, đợi có một ngày cậu đủ tư cách bước vào cánh cổng Lâm gia. Cậu sẽ cảm nhận được rõ ràng, ha ha. Về phần thân phận của Bảo Nhi tôi khó có thể cho cậu biết. Nhưng tôi có thể nói chắc với cậu là... cực kì cao quý, cậu ngẫm lại đi, nếu như chúng tôi không tín nhiệm cậu thì cậu có thể đi vào biệt thự kia sao?"
"Còn có một bí mật nhỏ có thể nói cho cậu biết. Có biết vì sao tập đoàn Đường thị phát triển nhanh như thế không? Bởi vì nó sau khi thành lập hữu nghị với Lâm gia bắt đầu đi theo con đường thực tế hơn, hàng không, công trình sinh vật.. vv.. các loại sản phẩm cao cấp. Chẳng lẽ cậu nghĩ cậu thực sự là tới làm vệ sĩ cho nha đầu Đường gia à? Diệp Thu à. Trên lưng cậu đang đeo trách nhiệm đấy". Hàn lão nhìn Diệp Thu mà nói sâu xa.
Diệp Thu đột nhiên cảm giác mình đã rơi và cục diện bị động. Bọn họ hiểu mấy thứ này còn hơn mình nhiều. Những người này quả thật không thể xem thường. Nếu vận dụng sức mạnh của quốc gia thì có thể đem lúc anh đái dầm lúc nhỏ tra ra tường tận ấy chứ.
"Được rồi. Diệp lão có thể nói cho tôi biết một chút về kế hoạch cá mập". Diệp Thu ngồi ngay ngắn trên ghê sô pha, nét mặt ngưng trọng nói.
"Hiện giờ đã tin tôi rồi à? Tôi biết là cậu muốn bức tôi lộ ra chút gì đó. Từ khi cậu ra ngoài làm nhiều chuyện như vậy, đã có khi nào cậu nguyện ý chịu thiệt đâu? Ngày hôm nay nha đầu họ Nhiễm kia cũng là bị cậu lừa gạt rồi phải không? Tiểu tử, cậu đang giở thủ đoạn nhỏ với tôi à".
Diệp Thu vuốt mũi xấu hổ cười. Nhưng cũng không muốn đi thừa nhận đã bị người khác nhìn trúng tim đen.
"Được rồi. Bây giờ chúng ta tiếp tục vấn đề đang thảo luận. Trung Quốc vẫn không có hàng mẫu, một mặt là vì áp lực kinh tế nội địa, còn một chút nhân tố kìm hãm của thế lực quốc tế. Nhưng điều quan trọng nhất là do chúng ta không đạt được yêu cầu kỹ thuật về phương diện đó".
"Quốc gia luôn bỏ rất nhiều công sức vào phương diện này, đầu nhập một lượng lớn tài chính xây dựng rất nhiều cơ cấu nghiên cứu bí mật, nỗ lực nhiều năm, cuối cùng cũng có chút thu hoạch. Thiết lập tại Tứ Xuyên một nhà máy nghiên cứu kim loại, một gã nghiên cứu viên tên Trần Trùng trong lúc vô tình đã phát hiện một loại hợp kim."
Hàn lão gia tử dừng kể, nhìn Diệp Thu hỏi: "Biết trên thế giới kim loại cứng rắn nhất là gì không?"
"Hợp kim titan".
"Trước khi nó xuất hiện thì hợp kim titan quả thực là kim loại cứng nhất trên thế giới." Hàn lão đắc ý nói, nhưng nét đắc ý trên mặt kéo dài chưa tới ba giây. Sau đó lại nặng nề thở dài một tiếng.
"Cái gì? Ý của ông là loại kim loại này còn cứng rắn hơn cả hợp kim titan?" Diệp Thu mở to hai mắt nhìn.
"Đáng quý hơn là, loại kim loại này còn có thể hấp thu sóng siêu âm, là tài liệu chế tạo tàu ngầm và hàng mẫu chất lượng tốt nhất". Hàn lão vô cùng đau lòng nói.
Tất cả mọi người có thể biết, phát hiện trong lúc tình cờ này thể hiện điều gì. Nếu như có thể phổ biến thì nó có thể khiến cho trình độ quân sự Trung Quốc tăng 30% hoặc nhiều hơn nữa.
Bạn có thể tượng tượng được không? Làm cho toàn bộ khí giới, súng ống, khôi giáp, vũ khí hạng nặng hoặc vệ tinh, người máy quân dụng, v. v... tất cả đều cứng chắc hơn so với đối phương. Như vậy nếu tạo thành quy mô thì có thể đủ ảnh hưởng đến cân bằng cuộc chiến.
Trước tiên không tính đến độ cứng rắn của kim loại này. Riêng việc có thể hấp thụ sóng siêu âm điểm này cũng là vật báu của quốc gia rồi. Khi tàu ngầm của bạn xuất hiện tại lãnh hải của đối phương nhưng ra đa của đối phương không thể tra ra, đây không phải là điều đáng sợ sao?
"Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề gì sao?" Diệp Thu thấy biểu tình của Hàn lão, nhỏ giọng suy đoán.
"Đúng vậy, chúng ta mất đi cơ hội quật khởi dân tộc." Hàn lão siết chặt nắm tay."Khiến người ta không ngờ chính là có một gã nghiên cứu sinh trong nhà máy nghiên cứu kim loại kia bị người Mỹ mua chuộc dụ dỗ. Hắn đem hết cả tư liệu bán cho người Mỹ, lại đem toàn bộ cơ sở tài liệu tiêu hủy hết sạch, phát hiện nghiên cứu viên phát hiện ra kim loại này cũng bị người ta sát hại, thành quả chúng tôi nỗ lực mấy năm, đầu tư vốn lớn tiền phí tổn trở thành công dã tràng tre xanh tát nước, chuyển sang cho người Mỹ".
"Cơ cấu bên trong viện nghiên cứu kim loại nghiêm như vậy, sao cũng bị người ngoài xâm nhập?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.
"Ài. Chỗ nào có người thì có đấu tranh, vốn những người này cũng không dám ra tay với tổ chức nghiên cứu quân sự. Nhưng đợi qua nhiều năm mà những cơ cấu nghiên cứu này vẫn không có thành tích gì nên quốc gia cũng không quản chế nghiêm mật nữa, có chút thành quả thì an bài ở chỗ người tin cậy. Dù sao, phần lớn kinh phí nghiên cứu hàng năm đều bị bòn rút cả". Hàn lão thanh âm trầm thấp nói.
Diệp Thu hiểu rõ gật đầu. Có một số người thành sự thì không có, mà bại sự thì lại có thừa, bọn họ tựa như ruồi nhặng khắp nơi tìm kiếm cơ hội phát tài, cho dù là dùng công hay dùng từ, đều sẽ nghĩ biện pháp ôm hết vào túi mình. Xuất hiện chuyện như vậy quả thật khiến người khác đau lòng, ném kẻ phản bội ra xử bắn nửa tiếng cũng không có gì quá đáng, nhưng suy cho cùng, vẫn là do sự sai lầm của thể chế.
"Hàn lão nói những lời này để làm gì?" Diệp Thu cười hỏi.
"Chúng tôi hy vọng cậu có thể thu hồi lại phần tài liệu kia, và còn mang tên phản đồ bây giờ đã trở thành công dân nước Mỹ kia về". Ánh mắt Hàn lão sáng quắc nói.
"Vì sao lại chọn tôi? Tôi không phải quân nhân." Diệp Thu bĩu môi nói. Bọn họ chỉ vừa thấy mình một cái đã giao trách nhiệm nặng nề như thế cho mình rồi.
"Nhưng cậu là Diệp Thu." Hàn lão vẻ mặt tự tin nói.
"Tôi có quyền lựa chọn không?"
"Đương nhiên, tôi cũng không thể trói cậu mang tới Washington được". :
Diệp Thu gật đầu. đứng lên, nói với Hàn lão: "Hàn lão, tôi nghĩ chúng ta nên đi ra ngoài, nếu không Tiểu Sảng vào đây lại phát hiện ông hút thuốc lá".
"Không vội, cậu còn chưa nói cho tôi biết lựa chọn của cậu". Hàn lão phất tay nói.
"Lựa chọn? Tôi nghĩ là Hàn lão đã biết rồi." Diệp Thu sờ sờ mũi nói: "Tôi từ chối nhận nhiệm vụ này."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi sợ chết". Diệp Thu đặt tay lên nắm cửa, xoay người nói.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thẳng thắn như thế.
← Ch. 139 | Ch. 141 → |