Vay nóng Tima

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 369

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 369: Hương diễm thôi nã
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


Không sai, Diệp Thu đúng là trêu đùa.

Lúc nắm đấm của hắn sắp chạm tới nắm đấm của Thương Long, đột nhiên người thấp xuống, thay đổi lộ tuyến tấn công của nắm đấm.

Đó giống như hắn vốn nói với một cô gái, nói là lần ra tay nhất định phải lấy được trinh tiết, nhưng lúc hành động thực tế, cũng chỉ là hôn một cái trên ngực người ta. Chênh lệch của hai người quả thật là một vạn tám nghìn mét, khiến nhiệt tình tràn ngập của người ta bỗng chốc bị tiêu diệt.

Quyền Thương Long muốn tới đọ lực với Diệp Thu thất bại, bất ngờ không kịp phòng ngự, ngực bị đối phương đánh mạnh một quyền.

Chỉ cảm thấy ngực cứng lại, nửa người đều tê rần, Bay thẳng một đoạn trong không trung, sau đó lúc nện mạnh trên đất, mới cảm thấy cảm giác đau nhức từ trước ngực và sau lưng.

Đau đớn này không phải lo, tính cưỡng chế của Thương Long ngụm máu tươi phun ra nuốt trở lại, không ngờ lại chặn ở cổ họng, đầu não tạm thời thiếu khí, đội viên Thương Long của bộ đội số 5 cứ như vậy ngất đi trong trận đấu.

Người xem nhìn tháy cảnh không thể tin dưới sàn đấu, ai nấy ngây ra như phỗng.

Mọi người đều cảm thấy mình đánh giá đủ cao thực lực của Diệp Thu, nhưng nhìn cảnh trước mắt, bọn họ cảm thấy, hình như vẫn chưa đặt đúng vị trí hắn nên tồn tại.

Lúc trận đấu thứ nhất hắn thông qua cơ mưu mưu lợi giành thắng lợi, mọi người đều liệt hắn vào hàng đối thủ giảo hoạt khó chơi.

Sau khi thấy hắn và Thương Long của bộ đội Đệ ngũ đánh liền hai đấm và không ngã, mọi người đã liệt hắn vào hàng đối thủ trọng điểm không thể không chú ý tới.

Đương nhiên, thời gian chú ý trọng điểm cũng dừng lại sau khi trận đấu này kết thúc.

Không ai ngờ tới hắn có thể đánh bại tuyển thủ của bộ đội số 5.

Cho dù là Giang Yến Tử hiểu rõ thực lực của hắn, lúc một quyền của hắn bị Thương Long đánh bay, cũng bắt đầu vô cùng lo lắng.

Nhưng, sau quyền thứ ba đánh bay Thương Lan ra ngoài, hắn đã trở thành sự tồn tại dị thường trong mắt những đội viên tham gia thi đấu khác.

Đối thủ hắn đánh bại là người của bộ đội số 5. Thực lực của thành viên tiểu đội này thâm sâu khó lường, quán quân đoàn thể mấy năm liền, quán quân cá nhân cũng nhiều lần bị người của bộ đội số 5 chiếm lấy. Đội viên bình thường của họ đủ để đảm nhện chức đội trưởng trong bộ đội đặc chủng khác. Trong cuộc đấu lần này. Cho dù là đội trưởng, phó đội trưởng hay là đội viên át chủ bài. Tất cả các tuyển thủ gặp phải họ chỉ có một kết quả: thua thảm.

Đội trưởng tiểu đội Quốc đặc vốn được bên tổ chức cuộc thi nhất trí đánh giá cao khi gặp phải một đội viên bình thường của bộ đội Đệ Ngũ, cũng trong thời gian rất ngắn bị loại.

Bất ngờ.

Diệp Thu đã tạo ra bất ngờ đầu tiên.

Từ sau cuộc đấu bắt đầu, thành viên Thương Long của bộ đội số 5 một mạch tiến vào trong, mang đến cho người khác hình tượng bất khả chiến bại bị Diệp Thu chém rơi khỏi ngựa, phá bỏ truyền thuyết vô địch của họ.

Đây là một đột phá ý nghĩa trọng đại, không chỉ đối với riêng Diệp Thu. Mặc dù sau khi đánh bại đối thủ Diệp Thu có thể thuận lợi vào đấu loại vòng ba.

Đối với những đội viên có thực lực khác cũng có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Lúc bọn họ cảm thấy sự hãi thành viên của bộ đội số 5, thắng lợi của Diệp Thu như là ánh rạng đông, khiến bọn họ nhìn thấy hi vọng chiến thắng bộ đội số 5.

Ngân Lý mím môi hơi mỏng như nghĩ gì đó nhìn Diệp Thu trên sàn thi đấu.

Long Thiên Quân hai đấm nắm chặt, trong mắt để lộ ra ánh sáng mừng như điên. Vốn dĩ, chỉ cần thực lực đủ mạnh, người của bộ đội số 5 cũng có thể đánh bại được.

Cảm ơn ngươi, Diệp Thu. Nếu chúng ta có thể đấu với nhau, ta sẽ dùng những gì một đời mình học được để biểu đạt sự tôn kính với ngươi.

Cùng cảm giác khó tin như vậy còn có các giám khảo trên bàn trọng tài.

Phó tham mưu tướng Quách Chí Dũng tới từ tổng bộ tham mưu mày mắt hơi giương lên, sau khi nhìn Diệp Thu mấy cái, bưng nước khoáng trước mặt lên.

Phó cục trưởng Cao Sâm của cục quốc an định an ủi Yến Thanh Phong người có quan hệ khá tốt với hắn vài câu, nhưng lời tới bên miệng, nhưng thế nào cũng không nói ra được.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thương Lan lại mang nụ cười, hắn thật sự quá vui, cực kỳ vui.

Hắn và Yến Thanh Phong được người hiểu chuyện gọi là nam Mộ Dung, bắc Kiều Phong của Yến Kinh. Hai người cũng quả thực là cùng thời tỏa sáng, luôn trong trạng thái tranh đấu gay gắt. Một người giữ bộ đội phản ứng tốc độ nhanh, lập vô số chiến công, một người dẫn đầu bộ đội đặc chủng lớn mạnh nhất cả nước, hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ với độ khó cao.

Hơn nữa, điều đáng nhắc tới là, hai người đều chưa từng thất bại.

Nhưng hôm nay, cục diện này bị phá bỏ.

Yến Thanh Phong thua một trận, quân đoàn vô địch của hắn bại rồi, bại trong tay Diệp Thu.

Đây sẽ là vết nhơ trong đời hắn. Cho dù hắn muốn bù đắp, cũng không thể xóa hoàn toàn chuyện này đi được.

Bây giờ, Lâm Thương Lan nhìn thấy Diệp Thu, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đáng yêu, người này đã giúp mình xả giận.

Không ai chỉ trích trò đùa vô liêm sỉ của Diệp Thu.

Chiến đấu chính là chiến đấu, thắng chính là thắng, thua chính là thua, không có bất cứ lý do nào có thể nói.

Hơn nữa, Diệp Thu cũng không nói nhất định sẽ tấn công nắm đấm của đối phương?

Mọi người đều nhìn ra rồi, nếu Diệp Thu đón một quyền đó của Thương Long, cho dù có thể thắng lợi, xương tay phải hắn có thể cũng bị đánh nát.

Đánh bại một đối thủ mạnh thì có thể thế nào? Trận tiếp theo hắn còn tiếp tục thế nào được?

Vẫn là bác sỹ đặc biệt đợi lệnh ở bên cạnh phản ứng nhanh, hai bác sỹ dẫn mấy y tá nhanh chóng chạy lên sàn thi đấu, kiểm tra một hồi, lắc lắc đầu với người chủ trì trận đấu.

Người chủ trì trận đấu ra hiệu tay với giám khảo trên bàn trọng tài, vì thế, tướng Trương Viêm liền công bố người thắng trận này là Diệp Thu.

Diệp Thu chắp tay với mọi người xung quanh, lúc ánh mắt nhìn Yến Thanh Phong, Diệp Thu trước mặt mọi người làm động tác dựng ngược ngón tay cái. Khiêu khích.

Ai cũng nhìn thấy, hắn đang khiêu khích Yến Thanh Phong đội trưởng bộ đội số 5.

Đúng là một tên điên cuồng, hắn rốt cuộc dựa vào cái gì chứ?

Sắc mặt Yến Thanh Phong cứng ngắc, hàn quang trong ánh mắt lóe lên, sau đó cố gắng gượng cười, gật gật đầu với Diệp Thu.

Lâm Thương Lan gần trong gang tấc nhìn thấy, khóe miệng Yến Thanh Phong khẽ giật giật.

E là chuyện hắn muốn làm bây giờ nhất là xé thịt ăn sống Diệp Thu?

Thương Long được bác sỹ khiêng đi chữa trị rồi, trận đấu tiếp tục.

Diệp Thu chiến thắng cao thủ của bộ đội số 5, hơn nữa trận này đánh có thể nói là kinh điển. Nhưng lúc hắn đi xuống lôi đài vẫn không có được chút tiếng vỗ tay nào, đó là điều khiến Diệp Thu tiếc nuối.

Hoa tươi đâu?

Tiếng vỗ tay đâu?

Hôn gió và nội y của các mỹ nữ đâu?

Người Trung Quốc vẫn quá kín đáo rồi, cũng không học nữ binh nước Mỹ người ta. Người ta chỉ cần kích động, liền có thể cởi quần lót với áo lót ném lung tung.

Không ai muốn hoan nghênh một đối thủ lớn mạnh rất có thể mình sẽ gặp phải xuống sàn cả.

Vì hiện giờ, hắn thay thế bộ đội số 5, trở thành quái vật mới.

"Chúng ta ra tay lúc trước có phải quá hiền rồi không?" Đội trưởng tạm thời Tham Lang của bộ đội số 5 ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thu trên sàn, giọng nói không mang bất cứ tình cảm nào của con người nói.

Một câu nói đơn giản, bỗng chốc khiến thành viên của bộ đội số 5 bên cạnh trào sôi nhiệt huyết lấy tính mạng để bảo vệ vinh quang không dễ bôi bẩn.

Người của bộ đội số 5 bị chọc giận hoàn toàn rồi, trong trận đấu tiếp theo, bọn họ ra tay sẽ càng độc ác.

Đội viên Lạc Đà và Cuồng của tiểu đội Tử La Lan lần lượt đấu với đội viên của bộ đội số 5, vừa vào trận là gặp phải tấn công không hề lưu tình điên cuồng mãnh liệt của họ.

Hai người vừa bắt đầu đã rơi vào bất lợi, sau khi bọn họ cố gắng chống đỡ vài chiêu, bị người ta một cước đá bay ra ngoài.

Nếu không phải hai người bay đủ nhanh đủ xa, e là bọn họ vẫn không lưu tình, đuổi tới đánh bọn họ thành người thực vật.

Ai bảo bọn họ xui xẻo cùng tiểu đội với Diệp Thu?

Mà các tiểu đội khác cũng sa vào lưới. Chỉ cần là gặp phải người của bộ đội số 5, toàn bộ đều bị thủ đoạn uy phong như sấm sét đánh ngã xuống đất.

Bọn họ không được phép thất bại lần nữa. Bọn họ không hi vọng có thêm một Diệp Thu khác.

Cả buổi sáng, gần như là đấu phục thù của bộ đội số 5. Vì bọn họ bị Diệp Thu đánh bại, cho nên tức giận này chuyển lên người của mỗi đối thủ bọn họ gặp được.

Mà hôm nay tỷ lệ đội viên trọng thương cũng đột nhiên tăng lên, thỉnh thoảnh thấy bác sỹ khiêng cáng thương khiêng tuyển thủ trọng thương bất tỉnh đi điều trị.

Sáu trận đấu sáng, thành viên của bộ đội số 5 chiếm bốn trận, ngoài Diệp Thu thắng một trận ra, ba trận khác của họ đều thắng cả ba, lại lần nữa giành được ba điểm cho bộ đội số 5.

Mọi người đều nói, nếu không có kỳ tích xuất hiện, tích điểm của bộ đội số 5 có thể cuối cùng sẽ để họ lấy được ngôi báu quán quân đoàn đội.

Thực lực tổng thể của họ đúng là quá mạnh, hoàn toàn không cùng cấp bậc với các tiểu đội khác.

Sau khi thi đấu buổi sáng kết thúc, sau khi Yến Thanh Phong nho nhã lịch sự chào hỏi các giám khảo khác, liền vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện loại nhỏ của căn cứ.

Bệnh viện hôm nay trên giường bệnh nằm đầy bệnh nhân. Phần lớn là người thi đấu trọng thương hôm qua và người bệnh mới đưa tới hôm nay.

Lúc Yến Thanh Phong chạy tới, đội trưởng tạm thời Tham Lang và Điền Thử của bộ đội số 5 đang đứng bên giường bệnh của Thương Long nhỏ tiếng nói chuyện.

Thấy Yến Thanh Phong đi tới, hai người đứng thẳng người, có thể thấy, Yến Thanh Phong có sức lãnh đạo tuyệt đối trong bộ đội số 5.

"Thương Long thế nào rồi?" Yến Thanh Phong cười hỏi, người hiểu Yến Thanh Phong, đều biết nụ cười này của hắn có nghĩa là..... sát phạt và tàn nhẫn.

Trước đây, bọn họ đã từng vô số lần thể nghiệm

"Bác sỹ nói cần nghỉ ngơi nửa tháng tới hai tháng, với khả năng đánh của Thương Long và thuốc để duy trì chắc cần một tháng có thể hồi phục" Tham Lang báo cáo nói.

"Nghiêm trọng như vậy" Yến Thanh Phong kinh ngạc hỏi. Trong lòng hắn, tưởng rằng Thương Long nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể bình phục, không ngờ lại phải nghỉ ngơi lâu như vậy.

"Vâng, bác sỹ nói, nếu nắm đấm của đối phương di chuyển sang phải 5cm nữa, Thương Long rất có thể một quyền mất mạng rồi" Thám Lang bình tĩnh nói, trong mắt lại hiện lên sát khí.

Sắc mặt Yến Thanh Phong cũng thâm hiểm, nhìn Tham Lang nói: "Báo cho mọi người cần trấn tĩnh lại. Cho dù Thương Long bại rồi, chúng ta vẫn có bảy đội viên vào thi đấu vòng ba. Hơn nữa, còn đoạt quán quân cá nhân cuối cùng. Lúc đó, cậu hoặc đội viên khác tất sẽ gặp lại Diệp Thu. Lúc đó, chính là cơ hội báo thù cho Thương Long".

Tham Lang trong lòng lĩnh hội gật đầu, cảnh tượng vừa nãy người cuồng vọng đó trên sàn đấu chỉ ngón cái với đội trưởng bọn họ đều nhìn thấy.

Người này, không thể để lại.

Mấy người đang nhỏ tiếng nói chuyện, lại có một đám người vào trong phòng bện điều trị thông dụng của quân y này.

Không phải oan gia ngõ hẹp sao? Người tới chính là đám người Diệp Thu có thù với bộ đội số 5.

*****

Bọn Diệp Thu tới thăm Lạc Đà và Cuồng bị thương nằm viện, hai người sau khi gặp phải tấn công mạnh tay của bộ đội số 5, đều lần lượt bị thương.

Thấy Yến Thanh Phong cũng đang trong phòng bệnh nhỏ này, Diệp Thu đâu dám bỏ qua cơ hội đả kích hắn thế này, tủm tỉm cười đi tới trước mặt Yến Thanh Phong, cười nói: "Xin lỗi, không ngờ vừa không cẩn thận đã ra tay mạnh rồi, đội viên của các người cũng đúng là không đánh lịch sự... Ồ... bác sỹ nói thế nào? Khoảng mấy tháng có thể dậy được? Ông xem, thật ngại quá, trong căn cứ cũng không thể ra ngoài, muốn mua chút hoa quả tới thăm cũng không được" Yến Thanh Phong khẽ gật đầu với Giang Yến Tử, vẻ mặt cười nhạt nói: "Làm phiền rồi, nhưng hoa quả thì miễn đi, nếu hôm nay cậu mang hoa quả tới, đợi ngày mai lúc cậu nằm ở đây, tôi lại biết tìm đâu ra hoa quả tặng lại?"

"Ha ha, đội trưởng Yến quá khách sáo rồi. Tôi e là không có cơ hội hưởng đãi ngộ này." Diệp Thu nhún nhúng vai nói.

"Vậy sao? Vậy thì chờ xem, lần tới, cậu không có vận số tốt vậy đâu" Yến Thanh Phong vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Thu, thò đầu tới bên tai hắn nhỏ tiếng nói: "Cậu tưởng rằng, dựa vào chút thủ đoạn có thể đi tới đâu? Ngôi báu quán quân không ngồi lên dễ dàng vậy đâu".

"Thủ đoạn?" Diệp Thu lấy tay sờ sờ mũi, tiếc nuối nói: "Sớm biết vậy, nắm đấm vừa nãy tôi không nên đánh lệch 5 cm".

Sắc mặt Yến Thanh Phong hơi thay đổi, không ngờ người này là cố ý dừng tay.

Vừa nãy hắn vẫn cho rằng hắn không thể nhắm đúng vị trí cơ.

Nói như vậy, thực lực của hắn.... thật sự cao hơn Thương Long?

"Ha ha, nhưng ông đừng lo lắng" Diệp Thu vỗ vỗ vai Yến Thanh Phong, nói: "Lần tới tôi sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa. Tôi nghĩ, chắc chắn ông cũng nghĩ như vậy?"

"Đúng vậy" Yến Thanh Phong thâm hiểm gật đầu.

Ánh mắt hai người lại lần nữa va chạm kịch liệt, hoa lửa văng khắp nơi.

Một hồi lâu, hai người đột nhiên cùng cười.

"Đội trưởng Yến, tôi còn phải đi thăm đồng đội của mình, không làm phiền mọi người nữa" Diệp Thu cười tủm tỉm nói.

"Được, Diệp huynh đệ cứ đi đi" Yến Thanh Phong gật đầu nói.

Hai người lại hòa hợp khiến nhứng người tới thăm người bệnh của các tiểu đội khác nhìn nhau.

Hai người này lẽ nào đang diễn trò sao?

Vừa nãy còn đấu võ mồm, quanh người hình dao bóng kiếm hiện lên, khiến người ta nhìn mà ớn lạnh, chớp mắt cái lại tay bắt mặt mừng, giống như anh em tốt vậy.

Chỉ có hai người Diệp Thu và Yến Thanh Phong biết, sau cuộc nói chuyện vừa nãy, bọn họ đồng thời hạ quyết tâm, sẽ nhanh chóng loại trừ đối phương.

Diệp Thu trở lại bên cạnh Giang Yến Tử, Giang Yến Tử nhìn hắn một cái, nói: "Trò chơi vô vị".

Diệp Thu cười lắc đầu, nói: "Cô không hiểu rồi, chiến tranh giữa đàn ông biểu hiện trên đủ các mặt, không chỉ trên chiến trường".

Diệp Thu chăm chú nhìn Giang Yến Tử, đột nhiên hỏi: "Cô có thấy cảnh cảm xúc của Yến Thanh Phong mất khống chế không?"

"Mất khống chế cảm xúc?" Giang Yến Tử nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Hắn luôn biểu hiện nho nhõ lịch sự".

Diệp Thu đau khổ vỗ trán, gượng cười nói: "Nếu tôi là hắn, sớm đã mệt chết rồi. Vậy thì, cô có muốn nhìn thấy dáng vẻ nổi giận lôi đình của Yến Thanh Phong không?"

Giang Yến Tử nghĩ ngợi, cách nói này của Diệp Thu đúng là rất có tính đầu độc.

Một người đàn ông đối nhân xử thế nho nhã lịch sự đội nhiên thay đổi hình tượng, có thể cho người ta cảm giác này không?

Diệp Thu vỗ vỗ vai Giang Yến Tử nói:"Chờ xem, tôi nhất định sẽ cho cô nhìn thấy cảnh đó".

Giang Yến Tử nhớ tới khuôn mặt cười không tự nhiên lúc Yến Thanh Phong rời đi khi nãy, thầm nghĩ, chắc là rất nhanh sẽ thấy thôi. Dưới sự không ngừng khiêu khích và đả kích của người đàn ông này, hắn còn có thể cố chống đỡ được tới lúc nào?

Thật ra, đàn ông không cần phải giả bộ khổ cực như vậy

Người đàn ông nho nhã lịch sự dễ được phụ nữ yêu thích, nhưng người đàn ông thẳng tính như Diệp Thu lẽ nào không được phụ nữ hoan nghênh sao?

Nếu để mình lựa chọn, mình cũng hi vọng chọn một người.... :

Giang Yến Tử lắc lắc đầu, xóa bỏ vấn đề ý niệm vô cùng hoang đường trong đầu mình, nhìn Lạc Đà nằm trên giường hỏi: "Thấy thế nào?"

Lạc Đà gượng cười nói: "May mà tôi tự biết mình không phải là đối thủ, chuồn khá nhanh, nếu không, tôi cũng giống như người kia".

Lúc Lạc Đà nói dùng đầu chỉ chỉ Cuồng nằm bên cạnh hắn.

Cuồng trời sinh bản tính không chịu thua, cho dù gặp phải đội viên bộ đội số 5 cũng vậy.

Hắn nhiều lần bị thương nặng, vẫn ngang nhiên không sợ chết bò dậy xông tới đối phương. Cho nên hắn bị thương nghiêm trọng hơn Lạc Đà nhiều, cho tới bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

"Nghỉ ngơi cho tốt, trận đấu tiếp theo giao cho chúng tôi" Giang Yến Tử an ủi nói.

Lạc Đà cảm động, hắn biết tính tình lạnh lùng của đội trưởng bọn họ, bình thường tuyệt đối không nói ra những lời này. Cho dù cô thật sự quan tâm tới những thuộc hạ bọn họ, cũng giữ trong lòng, còn hôm nay có thể nói ra câu này, cũng đủ làm hắn thấy ấm áp.

Đây là bản tính tiện trong xương cốt con người.

Nếu một người cả ngày cổ vũ bên tai bạn, bạn sẽ không có bất cứ cảm giác nào, thậm chí sẽ thấy phiền. Còn một người vốn hơi ghét bạn đột nhiên nói lời tốt với bạn, vậy thù, lục phủ ngũ tạng của bạn cũng thoải mái như ăn nhân sâm vậy.

Nếu có thể lựa chọn, Diệp Thu hi vọng lần này gặp phải Lâm Bảo Nhi trong căn cứ chỉ là một cơn ác mộng.

Bấm một cái vào đùi mình, phát hiện hai người chưa từng gặp mặt.

Sau đó mình tiếp tục nhớ, nhưng nửa năm gần đây đừng gặp cô ấy.

Đương nhiên hi vọng thế này là điều xa vời.

Vì, lúc Diệp Thu vừa đặt khay ăn xuống, mới gặm được một nửa cái đùi gà, đã thấy Lâm Bảo Nhi mặc đồ thể thao màu đỏ đáng yêu như một quả táo lớn chín mọng theo sau thầy giáo và bạn học vào nhà ăn.

Yến Khang? Diệp Thu nhớ cái tên này, nhưng Diệp Thu không có thiện cảm với người này.

Không vì điều gì khác, chính vì hắn họ Yến.

Diệp Thu hận một nỗi không thể bưng khay ăn ngồi xổm dưới bàn, như vậy có thể tránh bị Lâm Bảo Nhi phát hiện ra mình.

Mặc dù lúc ở nông thôn, hắn và bạn thường xuyên bưng bát cơm trèo trên cánh cửa ăn hoặc nghịch dưới cây liễu ở cổng lớn, vừa nói chuyện, vừa giải quyết bát cơm to như ngọn núi, nhưng bây giờ không được rồi.

Bây giờ đồng học Diệp Thu thấy mình là người có máu mặt rồi, dù sao, vừa nãy đánh bại cao thủ của bộ đội số 5, thế nào cũng phải giả bộ phong thái của cao thủ. (thằng cha này có ngày chết vì sĩ diện)

Lâm Bảo Nhi thấy Diệp Thu, mắt sáng lên, sau khi chào thầy một tiếng, liền vẻ mặt tươi cười đi tới chỗ Diệp Thu.

Từ sau khi Diệp Thu đồng ý tới nhà cô cầu hôn, cô liền cảm thấy mình đã là vợ khế ước với Diệp Thu rồi.

"Diệp Thu, hì hì, lại gặp anh rồi" Lâm Bảo Nhi chạy tới ôm cánh tay Diệp Thu, vẻ mặt thân mật nói.

Diệp Thu nhìn lướt một cái, không thấy anh trai Lâm Thương Lan của Lâm Bảo Nhi, lúc này mới yên tâm, đẩy tay Lâm Bảo Nhi ra nói: "Bảo Nhi, đây là phòng ăn, rất nhiều người đang nhìn đấy".

"Sợ cái gì? Anh đã đồng ý tới nhà em cầu hôn rồi, sau này em chính là lão bà đại nhân của anh, còn sợ người khác nhìn sao?" Lâm Bảo Nhi không buông tay, nói đương nhiên.

"Nhưng bây giờ... không phải vẫn chưa tới nhà em cầu hôn hay sao?"

"Dù sao cũng nhanh thôi" Lâm Bảo Nhi cười nói "Diệp Thu, tối qua em nằm mơ, mơ thấy anh đó".

"Mơ gì tới anh? Anh là bóng tường của các em à?" Diệp Thu bị tổn thương một lần, đã không kích động ngây dại như lần trước.

"Không phải, em mơ thấy anh tới nhà em cầu hôn"

"Sau đó thì sao?"

"Anh bị ông nội em gọi người lôi ra ngoài bắn"

Diệp Thu suýt nữa bị mắc nghẹn thịt bò trong miệng, nhìn khuôn mặt Lâm Bảo Nhi tràn đầy hưng phấn, phiền muộn nói: "Anh bị bắn chết em liền vui vẻ như vậy?"

"Không" Lâm Bảo Nhi lắc đầu, cái bím tóc sau đầu cũng đong đưa theo: "Trong mơ, ông nội cho người bắn chết anh, em khóc rất thương tâm, nhưng lúc em tỉnh lại, phát hiện đó là giấc mơ, em lại rất vui, bây giờ nhìn thấy anh, thấy anh vẫn sống tốt, em càng vui hơn".

Trái tim Diệp Thu run lên, liền cảm thấy có gì đó lấp đầy trái tim.

"Khóc cái gì hả?" Diệp Thu nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Lâm Bảo Nhi, nói yêu: "Nằm mơ mà thôi, sao lại coi là thật".

Lâm Bảo Nhi ghét nhất người khác véo má mình, người ta đã không còn là cô bé hai ba tuổi rồi.

Lắc đầu, kéo tay Diệp Thu xuống, chăm chú nhìn Diệp Thu nói:"Tấy nhiên phải đau lòng rồi, nếu anh thật sự bị ông bắn chết, em còn tìm ai giao kèo kết hôn với em được?"

Lần này, Diệp Thu cảm thấy có gì đó khiến trái tim trái tim càng thêm giãn nở, đó là tức giận. (Ta thích Bảo Nhi quá!^_^)

Đẩy cánh tay Lâm Bảo Nhi ra, Diệp Thu ghé vào bàn cắm đầu ăn. Đem đau khổ và ai oán vùi trong thức ăn. Không trêu vào, mình vẫn không tránh được.

"Anh Diệp Thu, anh giận rồi?" Lâm Bảo Nhi lại chạy tới ôm cánh tay Diệp Thu ngoe nguẩy.

"Không"

"Anh tức giận rồi"

"Anh không có".

"Còn không thừa nhận, còn không thừa nhận nữa em sẽ cắn anh" Hai hàm răng trắng của Lâm Bảo Nhi cắn trên cánh tay Diệp Thu một cái, uy hiếp nói.

"Được rồi, anh giận" Diệp Thu lại lần nữa khuất phục, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói: "Có thể bỏ anh ra trước được không? Rất nhiều người đang nhìn kìa".

"Em lại muốn cho người khác nhìn, như vậy ông nội em sớm sẽ biết quan hệ mật thiết của chúng ta",

Ma nữ này, trong lòng thì ra còn có ý định như vậy.

Lâm Thương Lan đi tới cửa nhà ăn liền nhìn thấy em gái cưng của mình đang dính lấy Diệp Thu, mặc dù trong lòng không vui, nhưng hắn quả thực cũng cần cớ đáp chung đường với Diệp Thu, vì thế liền đi thẳng tới chỗ hai người ngồi.

"Bảo Nhi, em làm gì ở đây thế?" Lâm Thương Lan đứng phía sau họ hỏi.

Lâm Bảo Nhi quay đầu lại thấy anh trai mình, cười hì nói: "Anh, em vẫn tưởng anh không dám thừa nhận người em gái này trước mặt mọi người chứ".

"Nha đầu ngốc" Lâm Thương Lan sờ yêu đầu Lâm Bảo Nhi một cái. Sau đó đi tới ngồi xuống ghế đối diện Diệp Thu, giơ tay nói: "Lâm Thương Lan".

Trong lòng Diệp Thu mừng thầm, cuối cũng cũng khiến tiểu tử này mắc câu rồi.

Đặt đũa trong tay xuống, dùng khăn ăn lau lau tay, bắt tay Lâm Thương Lan, cười nói: "Tôi là Diệp Thu"

"Biểu hiện hôm nay rất tốt" Lâm Thương Lam tán thưởng nói.

"Múa rìu ma mắt thợ mà thôi" Diệp Thu khiêm nhường nói, trên mặt lại là dáng vẻ lạnh nhạt tự nhiên. Mặc dù hắn muốn lôi kéo quan hệ với Lâm Thương Lan, nhưng không muốn thành tay sai của Lâm phái.

Bọn họ bình đẳng, đó là thứ Diệp Thu muốn.

Lâm Thương Lan lắc đầu, thẳng thắn nói: "Tôi không phải là đối thủ của cậu"

Ấn tượng đầu tiên của Diệp Thu về Lâm Thương Lan lập tức tăng thêm mấy điểm, đều nói Lâm gia một đời anh tài lớp lớp. Lâm Thương Lan này đúng là người như thế.

Có thể có nhãn lực nhìn ra thực lực thật sự của mình, chứng minh thân thủ hắn chắc chắn rất cường hãn.

Mà có thể thẳng thắn thừa nhận mình không đủ, trí tuệ lỗi lạc này càng khiến người ta vạn phần bội phục.

Yến Thanh Phong bình thường cũng tự cho là quân tử, nhưng so với Lâm Thương Lan, rõ ràng thua kém không ít. Yến Thanh Phong lấy hình tượng giả dối để duy trì phong thái quân tử, còn phong thái quân tử của Lâm Thương Lan lại rất ít biểu hiện trên mặt, ngược lại, khuôn mặt tuấn tú của hắn phần lớn đều là nghiêm mặt, khiến người ta cách xa. Nhưng nếu nói chuyện với hắn, có thể cảm thấy được sự thẳng thắn của hắn.

Điểm này, khó mà có được trong tần lớp công tử bọn họ.

"Nói về hành quân đánh giặc, tôi xách giày cho anh Lâm cũng không đủ tư cách" Diệp Thu cười nói.

Mỗi người đều có một sở trường riêng, dẫn đầu bộ đội đặc chủng số lượng ít đi chấp hành nhiệm vụ đơn độc, Diệp Thu vẫn có thể miễn cưỡng dẩm nhiệm, nhưng bảo hắn dẫn đầu cả nghìn người tiến hành chiến tranh trong một khu vực lớn, vậy thì hắn rất khó có lòng tin giành được thắng lợi cuối cùng.

*****

Điểm này, hắn biết mình so với Lâm Thương Lan từ nhỏ đã đọc thuộc binh thư, hơn nữa biểu hiện ưu tú trong học viện quân sự, tốt nghiệp với vị trí thứ nhất, đúng là khác nhau một trời một vực.

"Không cần khiêm nhường" Lâm Thương Lan xua xua tay, cơ thể ngồi trên ghế cũng thẳng tắp, nói: "Ông nội cũng từng nhắc tới cậu, rất tán thưởng cậu. Tôi cũng thấy quả thật cậu xứng đáng bốn chữ lời bình "Tiềm long tại uyên" (rồng tiềm ẩn trong nước sâu)

Lâm lão gia tử từng nhắc tới mình, còn nói mình là tiềm long tại uyên?

Trong lòng Diệp Thu cả kinh, không biết là mừng hay là lo.

Lâm Bảo Nhi bên cạnh nghe thấy điều này, khuôn mặt lập tức vui như bông hoa, vẻ mặt hưng phấn hỏi: "Anh, ông nội thật sự nhắc tới Diệp Thu?"

Lâm Thương Lan gật đầu, biểu hiện của em gái hình như có chút không ổn, lẽ nào, cô cũng yêu người này rồi?

Lâm Thương Lan nhíu nhíu mày hắn biết bên cạnh người này có không ít phụ nữ. Mà người chung tình như Lâm Thương Lan tất nhiên không hi vọng tiểu công chúa của Lâm gia, em gái cưng của mình yêu một người đàn ông bay bướm như vậy.

Mặc dù năng lực hắn xuất chúng."Quá tốt rồi" Lâm Bảo Nhi vỗ tay, nói: "Lần này, Diệp Thu tới nhà chúng ta cầu hôn, em không cần lo lắng anh ấy bị ông bắn chết rồi".

"Cầu hôn?" Sắc mặt Lâm Thương Lan sầm xuống, mày cũng nhíu lại.

Diệp Thu thầm kêu e là hỏng rồi, lần đầu gặp mặt nói chuyện với Lâm Thương Lan vốn không tệ, nếu bị Lâm Bảo Nhi làm rối lên như vậy, Lâm Thương Lan không quyết đấu tại chỗ với mình đã là nể mặt mình rồi.

Diệp Thu cười nói: "Bảo Nhi nói đùa thôi"

Lúc nói, lại nháy mắt với Lâm Bảo Nhi, Lâm Bảo Nhi cũng coi như phối hợp, không nhắc tới vấn đề nhạy cảm này nữa.

Lâm Thương Lan cũng cảm thấy chuyện này khả năng thấp không hỏi thêm, lại nói vài câu với Diệp Thu, lúc này mới đi ăn cơm.

"Em còn định nói với anh trai anh là chồng chưa cưới cơ" Lâm Bảo Nhi đợi sau khi anh trai cô đi khỏi, nhỏ tiếng nói bên tai Diệp Thu.

"Nếu em không muốn anh chết thảm đầu đường trước khi tới nhà em cầu hôn, thì hãy giấu anh trai em kế hoạch của chúng ta trước đã" Diệp Thu trừng mắt với Lâm Bảo Nhi một cái, nghiêm túc dặn dò.

Hắn đã đắc tội với Nam Mộ Dung, không thể đắc tội với Bắc Kiều Phong nữa. Thời gian này e là không thể sống được rồi, nhanh thu dọn mà tránh đi mới được.

"Uh, em nghe anh" Lâm Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu, giống như cô vợ mới vậy.

Diệp Thu bị hấp dẫn vẻ đẹp con gái lúc cô nói chuyện lộ ra bừng tỉnh lại, sau đó vội vàng dời ánh mắt đi.

Ma nữ này!.

Vào thi đấu vòng hai tổng cộng có 12 trận, buổi sáng đấu sáu trận, chiều sáu trận.

Trận đầu tiên buổi chiều là đội trưởng Giang Yến Tử của tiểu đội Tử La Lan và đội trưởng Ngân Ly của tiểu đội Cuồng Phong. Quyết đấu của hai đội trưởng đại mỹ nữ, tất nhiến là tiêu điểm của mọi người.

Người có thể tới đều tới rồi, những người quấn băng vẫn được đồng đội dìu tới ghế khán giả, chính là để nhìn phong thái lúc hai đại mỹ nữ đánh nhau.

Dung mạo cùng xinh đẹp hấp dẫn, thân hình cùng lồi lõm tinh tế, ngực đầy mông cong, vòng eo nhỏ không có chút mỡ thừa. Hơn nữa hai người cùng mặc đồ quân dụng có hiệu quả thị lực mãnh liệt, chân đi giày da, một vẻ cân quắc không thua anh khí của phái mày râu tự nhiên lộ ra. Chỉ là lặng lẽ đứng trên sàn thi đấu, khiến người xem trên khán đài không ngừng vang lên tiếng nuốt nước bọt.

Hai cô cũng quan sát lẫn nhau, chiến ý hiện lên trong mắt.

Keng!

Tiếng chuông vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu.

Hai người không giống thi đấu của đàn ông, sau khi tiếng chuông vang lên, liền vội vàng xông lên. Hai người vẫn đứng ở chỗ cũ, giống như chưa từng nghe thấy tín hiệu bắt đầu.

Đột nhiên, hai người chuyển động rồi. Tĩnh như xả nữ, động nhanh như thỏ, mà hai người xuất chiêu tàn nhẫn xảo trá càng là quỷ thần khó dò.

Trận đấu của hai người có thể nói là quyết đấu hoa lệ nhất, sướng bụng vui mắt nhất cuộc thi lần này, mọi người đều chìm đắm trên cơ thể nhảy lên dịch chuyển của hai người phụ nữ phong vận hấp dẫn và trên vòng eo làm ra các các động tác xoay bất quy tắc này. Tiếng quát của hai cô càng là thứ âm nhạc êm tai nhất thế gian, từng tiếng rót vào tai, khiến khớp xương tê dại.

Bộp!

Cơ thể hai người đan chéo nhau, một chưởng của Giang Yến Tử in trên bả vai Ngân Ly, còn Ngân Ly cũng đập một chưởng trên ngực Giang Yến Tử.

Đây là giao phong lần thứ tư của hai người, mỗi lần đều là cục diện cả hai bên cùng thương tổn. Trước ngực và sau lưng Giang Yến Tử trúng bốn chưởng của Ngân Ly, trên người Ngân Ly cũng vết thương chi chít.

Lực lượng tương quan.

Hai người đều cố gắng muốn đánh ngã đối phương, nhưng đối thủ luôn ra tuyệt chiêu hóa giải khốn cảnh.

Cuộc chiến giằng co nửa tiếng đồng hồ, vẫn chưa có ý kết thúc.

Kệ cho những khán giả nhiệt huyết đã không đành lòng nhìn hai đại mỹ nhân hủy hoại nhau nữa, giám khảo trên bàn trọng tài cũng bắt đầu phân vân, suy nghĩ xem có nên phán hòa không.

Nhưng hai người phụ nữ này lại không có ý định hòa, bọn họ, hôm nay nhất định phải phân thắng bại.

Nếu phụ nữ trở nên cố chấp, đó chính là điều không thể thay đổi.

"Đòn cuối cùng" Mắt phượng xinh đẹp của Giang Yến Tử nhìn Ngân Ly, lạnh lùng nói.

"Cầu cũng không được" Ngân Ly cười gật đầu.

Tốc độ của hai cô lần nữa nhanh chóng khởi động, khoảng cách ba mét lóe lên rồi biến mất.

Cơ thể lần nữa đan chéo, sau đó xuất chiêu.

Choang!

Cơ thể Ngân Ly ngã bay ra ngoài, lúc cô đánh nhau với Giang Yến Tử, phần bụng bị Giang Yến Tử đá một cái.

Cú đá này của Giang Yến Tử là học của Diệp Thu, thường xuyên thấy hắn dùng chiêu này đối phó với đội viên của tiểu đội Tử La Lan, khiến bọn họ đau tới chết đi sống lại. Hôm nay lại trở nên nhạy cảm. Giang Yến Tử cũng học theo thế nấy mà thể hiện ra ngoài.

Không ngờ có được hiệu quả ngoài dự liệu.

Trong chuyện đánh nhau thế này, một người phụ nữ dù có thiên phú, cũng không bằng một người đàn ông. Vì sự chống đỡ đàn ông tạo ra là ngắn gọn hữu hiệu, hơn nữa lại khiến người ta khó lòng phòng bị.

Ví dụ chiêu này gọi là công phu tuyệt chiêu lên gối.

Mà cơ thể Giang Yến Tử cũng lung lay muốn ngã. Cô vì dụ địch trúng kế, cố ý lộ ra sơ hở để Ngân Ly phát hiện. Ngực cô lại bị Ngân Ly đánh một chưởng, bây giờ thương càng thương thêm.

Một lát sau, Ngân Ly vẫn không thể bò dậy.

Trọng tài tuyên bố, Giang Yến Tử thắng.

Tiểu đội bác sỹ vẫn túc trực bên cạnh vội vàng xông lên, một bác sỹ nam đang chỉ huy y tá, lúc sắp kéo Giang Yến Tử tới cáng thương khiêng đi, Diệp Thu đột nhiên từ trên ghế khán giả nhảy xuống, nhanh chóng xông lên sàn thi đấu, đẩy bác sỹ ra định đích thân mình lên giúp, nói: "Bệnh nhân này giao cho tôi xử lý".

"Anh? Anh biết xử lý? Vị tuyển thủ này, xin đừng cản trở công việc của chúng tôi, trì hoãn việc chữa trị của người bệnh, tới lúc đó ai tới gánh chịu trách nhiệm??" Nam bác sỹ đeo kính rất khó chịu nói, hắn mặc dù là nhân viên y tế, nhưng vẫn luôn bên cạnh theo dõi trận đấu của hai người phụ nữ này. Quả thực vô cùng yêu thích dung mạo và biểu hiện cao siêu của Giang Yến Tử.

Nếu có thể để cô trở thành người bệnh của mình, sau đó dưới ý thuật cao siêu của mình làm cho cô hồi phục như cũ, dưới sự che chở tỉ mỉ của mình, hai người dần dần nảy sinh tình cảm......

Đương nhiên, tạm thời vị nam bác sỹ này vẫn không hiểu tính cách của Giang Yến Tử lắm. Không biết suy nghĩ rất ngố rất ngây thơ này của mình không thể áp dụng với Giang Yến Tử. Nhưng hắn chỉ biết, có một người đàn ông muốn cướp người bệnh mình thích đi.

Cái này được sao?

Giết người là quân nhân, cứu người là bác sỹ.

Không ai có thể chuyên nghiệp hơn bọn họ.

"Anh có thể đảm bảo cô ấy bao lâu thì hồi phục?" Diệp Thu hỏi.

"Khoảng.... bây giờ vẫn chưa thể xác định được. Nhưng theo mức độ thương tổn biểu hiện ra trên cơ thể cơ ấy, chắc cần một tuần. việc này vẫn cần kiểm tra chẩn đoán lại. Nếu nội tạng chịu tổn hại gì, thời gian trị liệu có thể dài hơn" Bác sỹ nói.

Hắn hi vọng thời gian điều trị càng lâu càng tốt, cho tới khi Giang Yến Tử yêu hắn.

"Ngày mai cô ấy phải đứng ở đây thi đấu tiếp" Diệp Thu lạnh lùng nhìn vị bác sỹ này một cái, chỉ chỉ sàn đấu nói.

"Anh.... người bệnh đã bị thương thành thế này rồi, sao còn có thể thi đấu được?" Nam bác sỹ lớn tiếng nói. Hắn rất đau lòng với thương tổn của Giang Yến Tử, cũng tức giận với biểu hiện máu lạnh của Diệp Thu.

"Đỡ tôi xuống" Giang Yến Tử nói với Diệp Thu, cô không có tâm trạng để ý tới bác sỹ kia.

Diệp Thu đi tới ôm eo Giang Yến Tử, đỡ cô đứng dậy từ trên sàn đấu. Giang Yến Tử bước chân lảo đảo, cả người đều dựa vào vai Diệp Thu.

Yến Thanh Phong ngồi trên bàn giám khảo như ngồi trên đống kim, sắc mặt vô cùng xám xịt.

Hắn bắt đầu hối hận sao lại đồng ý làm chức giám khảo này chứ. Nếu là một đội viên tham gia thi đấu, mình cũng có thể không cần kiêng kỵ ánh mắt của người khác mà nhảy tới đỡ Giang Yến Tử không?

Diệp Thu, sao người lại muốn tới thế giới này

Thi đấu vẫn còn tiếp tục, Diệp Thu dìu Giang Yến Tử đi tới phòng mình.

"Sau lưng và trước ngực cô đều bị thương, tích tụ không ít máu đọng. Nếu không thể nhanh chóng bài trừ máu động ra ngoài cơ thể, ngày mai cho dù cô miễn cưỡng ra thi đấu, kết quả cũng có thể tưởng tượng tới. Bác sỹ đó nói cần một tuần, chúng ta lại không thể đợi lâu như vậy. Cho nên, bây giờ tôi phải giúp cô ép máu đọng trong người cô ra ngoài" Diệp Thu vừa dùng thẻ mở cửa phòng, vừa giải thích.

"Tôi tin cậu" Sắc mặt Giang Yến Tử tái nhợt nói. Cơ thể cô đã mất lực, trên người không còn chút khí lực nào.

Lần trước ở trong rừng rậm, chính là Diệp Thu dùng đầu mũi tên giúp cô khoét sạch thịt thối rữa trên mông, cô rất có lòng tin với y thuật của Diệp Thu.

Diệp Thu xoay người khóa của phòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Giang Yến Tử nói: "Cô cần phải cởi quần áo xuống".

Cởi quần áo?

Giang Yến Tử sửng sốt.

Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay và một chiếc áo lót, nếu cởi áo xuống, vậy không phải người trần đứng trước mặt người đàn ông này sao?

Hắn chính là con trai của người đàn ông mà mình yêu sâu đậm.

Làm như vậy, có......

Diệp Thu biết cô đang phân vẫn điều gì, đó cũng là chỗ Diệp Thu khó xử.

"Cô hắn là biết, chúng ta không có nhiều lựa chọn, trừ phi, cô muốn bỏ qua trận đấu ngày mai" Diệp Thu nói.

Bỏ thi đấu?

Không thể nào.

Là một quân nhân, trong từ điển đời cô không có chữ từ bỏ này.

Cô là đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, cô phải gánh vác vinh dự của Tử La Lan.

Bây giờ, người của tiểu đội Tử La Lan có thể vào thi đấu vòng ba tạm thời chỉ có hai, chính là cô và Diệp Thu.

Nếu cô bỏ đi một người, cũng chính là bỏ đi một điểm hoặc càng nhiều điểm hơn. Như vậy, cũng tất ảnh hưởng tới thành tích thứ hạng của cả tiểu đội.

Diệp Thu nói đúng, bọn họ không có lựa chọn nào tốt hơn.

Giang Yến Tử lạng lẽ gật đầu.

Trước mặt Diệp Thu, thản nhiên cở áo T-shirt trên người xuống.

Màu da trắng noãn như tuyết, lộ ra làn da không tỳ vết.

Thân hình gày gò mà rắn chắc, vòng eo và bên ngoài có vẻ giống nhau, bằng phẳng như gương, bên trên không hề có thịt thừa. Cái rốn tròn đỏ như hạt ngọc giống hạt thủy ngân rơi trên mặt gương bằng phẳng, tản mát ra màu đỏ ửng. Mặc dù yên lặng không nhúc nhích, nhưng thu hút toàn bộ tinh thần Diệp Thu.

Bộ ngực đầy đặn, một chiếc áo lót đường viền hoa màu tím không thể bao lấy toàn bộ chúng được, lộ ra bộ ngưc căng đầy trắng nõn.

Dưới bộ ngực có mấy vết máu đọng màu tím, đây thuộc về nội thương, tất phải bài trừ máu đọng ra ngoài.

"Áo lọt cũng phải cởi" Diệp Thu nuốt nước bọt nói.

Mặc dù lúc hắn đối diện với người phụ nữ này có cảm giác tội lỗi, nhưng, trong lòng vẫn không khỏi bay lượn.

Có một cô gái thông minh từng nói thế này: Đàn ông, thật ra chính là động vật suy nghĩ với nửa thân dưới.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-649)