Vay nóng Homecredit

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 370

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 370: Vợ chồng đồng tâm, tề lực đoạn kim
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Ngoài dự liệu của Diệp Thu, lần này, Giang Yến Tử không hề do dự, khó khăn chuyển người ra, khẽ nghiêng người một chút, nửa lưng để trần quay về phía Diệp Thu.

Sau đó hai tay duỗi ra sau lưng, khẽ gạt một cái, kẹt một tiếng vang lên, áo lót đường viên hoa màu tím liền theo đó cởi ra.

Từ góc độ của Diệp Thu nhìn tới, chỉ thấy nửa bên ngực hở ra, giống như thỏ trong bụi cỏ bị tiếng bước chân làm cho giật mình mà nhảy ra chạy thoát thân.

Quả thực là:

Xuân phong xuy thấu vạn tử hồng, * * tinh oánh du hương phong.

Hựu thị nhất phiên xuân lạn mạn, đan hà ngọc phu tương huy nhiễm.

(Gió xuân thổi bay vạn ngọn tím hoa cà óng ánh màu mỡ

Lại là một mùa xuân rực rỡ, ráng đỏ da ngọc nhuộm màu rực rỡ. )

Mặc dù Diệp Thu đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, đối diện với hình ảnh kích thích như vậy, đối diện với vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành, hắn vẫn cảm thấy trống ngực đập nhanh, hít thở mạnh hơn. Khoang miệng không ngừng tiết nước bọt, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khô ráo.

"Cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lát trước đã" Diệp Thu giọng khô khốc nói. Mặc dù rất khó khăn để chuyển ánh mắt khỏi người Giang Yến Tử, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn bã như mất gì đó.

Chạy tới tủ lạnh lấy chai bia lạnh, mở nắp sau đó một hơi uống hết một nửa, chất lỏng lạnh vào bụng, lúc này mới đè phần tử điên cuồng bạo động không yên phận trong cơ thể xuống.

Phụ nữ, đúng là một vưu vật!

Cha mình chưa từng gặp mặt không hiểu sao lại không chút động lòng với người phụ nữ xinh đẹp thế này. Nhưng, Diệp Thu dám đảm bảo ông chắc chắn chưa nhìn thấy thân thể của Giang Yến Tử. Nếu không, hắn không tin trên thế giới này có người đàn ông có thể từ chối sức hấp dẫn trực tiếp nhất của thân hình hoàn mỹ này.

Không thể tăng một phân, không thể giảm một phân, hoàn mỹ không thiếu sót, tỷ lệ hoàng kim chia cắt gợi cảm nhất.

Dẹp yên cõi lòng, Diệp Thu thấy trạng thái của mình bây giờ có thể nghênh đón khiêu chiến tàn khốc nhất, rồi đặt bia trên bàn trà, định vào ép cho Giang Yến Tử, đột nhiên cảm thấy của quý thân dưới khó khăn lắm mới mềm xuống được lại bỗng dựng đứng lên.

Ép ra.

Bộ ngực đẩy ra.

Trong lòng chỉ cần hiện lên chữ như vậy, Diệp Thu thấy dòng máu chảy xuôi trong cơ thể bắt đầu lên nhiệt nhanh chóng.

Nhớ tới tình tiết trong vở kịch kinh điển "Hoa hồng hoa hồng anh yêu em" Lương Gia Huy vì tỏ vẻ không chút động lòng với sự gợi cảm của hoa hồng đen, dùng nồi sắt nện cong cậu em đang vểnh lên. Diệp Thu suy nghĩ xem có nên học thế không.

Diệp Thu nhìn một cái, không tìm được cái gì tiện tay.

Chạy tới phòng toilet cố gắng lấy nước lạnh rửa mặt, sờ sờ phía dưới, vẫn vểnh lên.

"Ngươi đúng là cầm thú" Diệp Thu nói với gương, trong gương là khuôn mặt đỏ bừng bị dục hỏa thiêu đốt của hắn.

Không thể kéo dài nữa, cần phải nhanh chóng ra tay.

Một mặt kéo dài thời gian càng lâu, máu đọng trong cơ thể cô càng thêm khó bài trừ. Nếu có đủ thời gian thì còn tạm, từ từ bài trừ là được. Nhưng hắn phải đảm bảo để Giang Yến Tử ngày mai có thể tiếp tục đứng trên sàn thi đấu.

Mặt khác, nếu là thi đấu kết thúc. Đội viên của các tiểu đội khác đều về rồi, thấy hắn và Giang Yến Tử khóa phòng điều trị, cho dù không làm gì, cũng sẽ bị người khác dị nghị.

Hơn nữa, cấp trên cũng không thể cho phép trong trường hợp này xuất hiện chuyện như vậy. Cho dù là lời đồn cũng không cho phép. Đều có ảnh hưởng rất xấu tới tiền đồ của hai người.

Hơn nữa, nếu hủy bỏ thành tích thi đấu của tiểu đội Tử La Lan thì làm thế nào?

Diệp Thu chạy tới tủ lạnh lại lấy ra mấy chai bia lạnh ôm trong lòng, lúc này mới trèo lên giường ngủ đơn của mình. Giang Yến Tử đã ngoan ngoãn nghe lời nằm trên giường, lấy một chiếc chăn mỏng che trên người, mắt nhắm chặt, e là cũng khôngdám đối mặt với cảnh tượng như vậy.

Quả thật, trong lòng Giang Yến Tử hiện giờ cũng đang hỗn loạn.

Cô hiểu rõ đây là lựa chọn duy nhất. Nhưng cô vẫn thấy có cảm giác rất lạ rất xấu hổ.

"Cậu ấy là bác sỹ.... Cậu ấy đang giúp mình điều trị. Cậu ấy là bác sỹ.... Mình không thể bỏ thi đấu.... không thể bỏ....."

Giang Yến Tử trong lòng mặc niệm, dùng phương thức này để cố gắng thôi miên mình. Đây thuộc về chương trình tâm lý học phải học của đội viên bộ đội đặc chủng, nhưng là lần đầu tiên cô sử dụng trên người mình.

Sau khi Diệp Thu uống một ngụm bia, lúc này mới giơ tay kéo chăn trên người Giang Yến Tử ra. Nhìn thấy vết màu tím đỏ bên dưới bộ ngực đầy đặn run rẩy kia, trong lòng thương xót, hai tay xoa vào nhau, cho tới khi hơi nước trong tay bốc lên, nhiệt độ tay cao hơn một tới hai độ so với nhiệt độ cơ thể, mới chầm chậm, run rẩy ấn dưới ngực Giang Yến Tử.

"Uh" cơ thể Giang Yến Tử khẽ run, sau đó liền băng chặt lại. Cô đã cắn chặt răng, nhưng xúc cảm lúc hai người chạm nhau vẫn khiến cô rên ra tiếng.

Giang Yến Tử vô cùng xấu hổ.

Trời ơi, đã nói đừng kêu, sao vẫn kêu ra tiếng?

"Không cần lo lắng, phải thả lỏng, buông nắm đấm ra.... đúng, thả lỏng nắm đấm ra, các bộ phận khác trên cơ thể mới có thể thả lỏng theo được". Diệp Thu khẽ tiếng an ủi, hai tay ấn xoa bóp với cách chín nhẹ một mạnh trên lồng ngực cô.

"Tôi là đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, trên vai gánh trách nhiệm nặng nề, Chúng ta khó khăn lắm mới có được một cơ hội vào thi đấu vòng ba. Từ bỏ có phải quá đáng tiếc không? Nếu cậu không điều trị giúp tôi, e là tôi sẽ vì chuyện này mà áy náy thôi".

"Năm nay tiểu đội Cuồng Phong xuất ngựa đen, đội trưởng Ngân Ly của họ là một cao thủ. Cô và cô ta xu thế dùng lực, cho nên hai người mới đồng thời bị thương, hơn nữa bị thương nặng như vậy..... Ha ha, cú đá cuối cùng của cô hình như hơi quen. Nếu huớng xuống một chút, chắc không phải là đá trúng phần bụng cô ta. Hiệu quả cũng thêm rõ ràng hơn bây giờ...."

Một bác sỹ cao siêu, không chỉ cần biết cứu người bệnh, còn phải trong quá trình cứu chữa cho bệnh nhân, giảm bớt áp lực tâm lý của người bệnh, khiến họ có lòng tin với việc điều trị của mình.

Làm thế nào để giao tiếp tốt với người bệnh, là khóa học cần thiết của bác sỹ truyền thống. Đương nhiên, thiên sứ áo trắng bây giờ đã quên mất bệnh nhân cần như vậy rồi.

Y thuật của Diệp Thu học được từ ông, mà ông càng không nói với Diệp Thu những điều này. Hắn có nhiều lúc, biến y thuật trở thành công cụ giết người gọn gàng.

Diệp Thu hoài nghi, ngoài số rất ít người, những người khác, e là ông đều không để ý tới.

Chịu ảnh hưởng từ ông, lúc Diệp Thu trị bệnh cho người khác, cũng rất ít khi giao tiếp với bệnh nhân, nhưng tình hình hôm nay đặc biệt, người cũng đặc biệt, hắn chỉ có thể làm như vậy.

Nếu cơ thể Giang Yến Tử không thả lỏng xuống, máu càng không thể lưu thông tốt, máu đọng cũng không thể nhanh chóng ép tới một chỗ, hơn nữa, nếu không thể giữ tâm trạng vui vẻ, cho dù ép máu đọng ra ngoài, cô cũng không thể nhanh chóng bình phục, tham gia thi đấu vòng ba ngày mai được.

Mặt khác, Diệp Thu cũng cần thông qua không ngừng nói chuyện để di chuyển sự chú ý của mình.

Bởi vì lúc hắn không nói chuyện, đầu ngón tay xoa nắn phía dưới vú, đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm tới khối thịt mềm mại như bông, sau đó khối thịt không hề trói buộc và che lấp ấy càng nhảy lên vui sướng, trắng nõn chói mắt.

Thật thú vị.."Uh.. A..."

"A...."

"A....."

Cách ấn chín cạn một sâu, là chín lần ấn nhẹ một lần ấn mạnh. Đầu tiên để máu đọng từ từ tới cùng một bộ vị, sau đó lại ấn mạnh, đẩy máu ứ không không lưu thông được và một ít máu tươi tới vị trí xếp đống.

Lúc ấn nhẹ, Giang Yến Tử chỉ cảm thấy cơ thể tê dại phát ngứa, răng trắng cắn chặt, nhưng mũi vẫn lên tiếng uh uh. .

Mà mỗi lần ấn mạnh, Giang Yến Tử liền há nhỏ miệng kêu lên. Vừa là vì đau, mặt khác là vì theo quán tính trọng lực đột nhiên tới.

Nếu cô *** nói chắc chắn rất êm tai.

Diệp Thu nhìn lông mi khẽ run và hai bên mũi lấm tấm mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ.

Ấn hai khối đẩy máu đọng tím đó tới một điểm, điểm đó to như đáy bát, màu đỏ tía.

Vì đội viên vào căn cứ không được mang bất cứ vật dụng gì, đặc biệt là vũ khí, cho nên, kim châm của Diệp Thu cũng không mang vào trong được.

Trong hòm thuốc dự bị khẩn cấp trong phòng có kim tiêm truyền dịch. Diệp Thu rút đầu kim xuống, lại tìm được rượu sát trùng trừ độc đầu kim, sau đó một kim châm vào điểm đỏ đó khêu khối thịt màu đỏ đó ra.

Máu văng tứ tung, máu đọng đỏ sậm bị ép tới một chỗ đột nhiên tìm được đường phóng thích, thông qua lỗ nhỏ của kim đâm đó trào ra ngoài.

*****

Bầu trời giống như một trận mưa máu, cho dù Diệp Thu che một chiếc khăn ở trên, nhưng trên người Giang Yến Tử và trên chăn vẫn vãi ra không ít.

Lúc máu không chảy ra ngoài nữa. Diệp Thu lại dùng tay bóp bóp, cho tới khi màu máu trở thành màu đỏ tươi bình thường, mới coi như chính thức xong việc.

"Cảm thấy thế nào?" Diệp Thu vừa dùng khăn lông giúp Giang Yến Tử lau máu vương tràn bụng và ngực, vừa hỏi.

"Ừ, tốt hơn nhiều rồi, rất thoải mái" Giang Yến Tử nhắm mắt đáp. Nếu có người đàn ông không được coi là thân mật sờ tới sờ lui trên ngực bạn thế này, chắc bạn cũng có biểu hiện như vậy.

Đương nhiên, nếu đổi đối tượng nam nữ lại, e sẽ là cảnh tượng khác.

"Vậy thì tốt, nào lật người lại, tôi ép máu đọng sau lưng cô ra" Diệp Thu nói.

Giống lúc trước, Diệp Thu lại bài trừ sạch sẽ máu đọng ở sau lưng Giang Yến Tử ra, đã hao phí của hắn hơn một tiếng.

Mà thời gian điều trị như vậy so với thới gian một tuần vị bác sỹ đeo kính đó nói, đã nhanh vô số lần rồi.

Làm xong hai cái thủ thuật, dày vò trong cơ thể và trong lòng khiến Diệp Thu có cảm giác uể oải, nằm trên sofa thoải mái uống bia, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh Giang Yến Tử thản nhiên lộ ngực nằm trên giường.

Diệp Thu bấm mạnh đùi mình một cái, quá đáng, người ta không có quan hệ gì với mình.

Vì thế, Diệp Thu liền cố gắng nghĩ tới hình ảnh lúc Trầm Mặc Nùng người trần nằm trên giường. Chiêu di chuyển này rất thành công, chỉ là, thân dưới e là thật sự phải dùng nối sắt đập cong xuống, nếu không không thể ra ngoài gặp người khác rồi.

Sau khi Giang Yến Tử nằm trên giường một lúc, mượn phòng vệ sinh của Diệp Thu tắm một cái, tắm sạch vết máu trên người, rồi ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài.

Thấy người đàn ông vẻ mặt uể oải ngồi trên sofa, trong lòng Giang Yến Tử thấy bủn rủn.

Lại một lần nữa được hắn cứu. Bây giờ, cơ thể mình bị hắn nhìn thấy sạch rồi, sau này, phải làm thế nào?

Càng tệ hơn là, mình càng ngày càng chìm sâu vào trong, mà hai bóng hình vốn độc lập đó lại dần dần trùng hợp. Cuối cùng xuất hiện rõ ràng nhất, là là dáng vẻ cười xấu xa của Diệp Thu.

Sự thật như vậy là điều Giang Yến Tử không thể tiếp nhận được.

Chẳng lẽ mình là người phụ nữ không chung tình? Nếu không, yêu một người đàn ông hơn hai mươi năm rồi, sao bây giờ lại quên người ấy đi?

"Cám ơn, tôi về đây" Giang Yến Tử nói, khuông mặt lại lấy lại vẻ lạnh lùng lúc trước, chỉ có thế này, cô mới thấy mình giống trước đây, có thể cự tuyệt sự tiếp cận của người khác, cũng có thể trong thế giới nội tâm của mình, giữ vững bóng hình đã rời khỏi hơn hai mươi năm rồi.

Diệp Thu không lên tiếng, chỉ khóe miệng ậm ừ cười nhìn bóng lưng yểu điệu đi ra khỏi cửa phòng.

"Cô hẳn là biết, cho dù cha tôi còn sống, ông ấy cũng không tiếp nhận cô" Diệp Thu đột nhiên nói.

Động tác của Giang Yến Tử đột nhiên dừng lại, tay nắm nắm đấm cửa trở nên trắng bạch vô lực. Xoay mạnh người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Thu.

Diệp Thu thản nhiên đối mặt, ánh mắt không hề có ý né tránh, tựa trên sofa, vẫn vẻ mặt tươi cười nói: "Lẽ nào tôi nói sai rồi sao? Lúc ông ấy còn sống, đã đưa ra quyết định này rồi".

"Cậu muốn nói gì?" Giang Yến Tử lạnh lùng hỏi, giọng dường như không mang theo cảm xúc của con người.

"Tôi muốn nói, cô không cần phải cố giả bộ ở trong cái bao kín không có khe hở đó. Cô không nợ người khác điều gì cả, ông ấy cũng không cần một người phụ nữ vì ông mà cô đơn suốt đời" Diệp Thu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Giang Yến Tử, nghiêm túc nói.

Giang Yến Tử yên lặng.

"Cô nên có cuộc sống của riêng mình, một người chờ đợi người khác cả đời, đáng được tôn kính, nhưng không đáng đề xướng. Cô có tư cách gì đem tính mạng mà cha mẹ cô giao cho cô để áp đặt lên một người khác? Cô tới thế giới này, không phải tới vì một người đàn ông nào, mà là vì chính cô".

"Có thể tìm một người để yêu, hoặc lấy chồng. mặc dù tuổi không nhỏ nữa, chắc vẫn có người muốn lấy cô. Hơn nữa, cô vẫn là xử nữ .... Bây giờ thứ đó vô cùng đáng quý, phải biết yêu thương trân trọng".

Hoàn toàn không để ý tới sắc mặt không ngừng thay đổi của Giang Yến Tử, Diệp Thu nói có chút khắc nghiệt.

"Đúng rồi, thỉnh cầu duy nhất, tuyệt đối đừng lấy Yến Thanh Phong.

Bịch!

Cửa phòng bị sập mạnh, đập vào phòng tạo ra tiếng ong ong.

Diệp Thu lúc tới hội trường lớn Huyền Vũ, thi đấu ở hội trường Huyền Vũ vẫn chưa kết thúc.

Bây giờ đang trên sàn thi đấu là đội trưởng Lạc Thiên Quân của tiểu đội Hải phòng và một đội viên của bộ đội số 5. Lạc Thiên Quân rốt cuộc không giữ lại gì nữa, mang hết bản lĩnh đã đè xuống ra ngoài.

Bất cứ ai đụng phải tuyển thủ của bộ đội số 5, điều duy nhất có thể làm là toàn lực ứng phó, nếu không, chỉ có số mệnh bị loại thảm. :

Hai người đang trên sàn ngươi tấn công ta phòng ngự, đánh không giữ mình. Với con mắt của Diệp Thu, Lạc Thiên Quân mơ hồ chiếm thế thượng phong.

Quả nhiên bị mình đoán trúng rồi, là tên giả lợn ăn thịt hổ, trong lòng Diệp Thu cười nhạt.

Nhưng, sự cường hãn Lạc Thiên Quân biểu hiện ra quả thực khiến người ta có cái nhìn mới, người hai trận đấu trước không dễ dàng mới thắng được thì rà cũng là một cao thủ, nhưng, trong lòng Diệp Thu cũng không lo lắng.

Cũng chỉ có hắn thắng trận tiếp theo mới có tư cách làm đối thủ của mình.

"Đây là trận thứ mấy rồi?" Diệp Thu ngồi bên cạnh đội viên tiểu đội Tử La Lan, vẻ mặt tươi cười hỏi.

"Trận cuối" Bạo Hùng nói oang oang. Hắn vừa mới bị loại, nhưng da dày thịt béo, không chịu thương tổn gì.

"Sao rồi? Đội chúng ta còn ai vào thi đấu vòng ba nữa"

"Một người"

"Chỉ có một"

"Chỉ có một" Bạo Hùng nói.

"Ai vào thi đấu vòng ba?" Diệp Thu vui sướng hỏi, lại có một đội viên có thể vào thi đấu vòng ba, khiến Diệp Thu rất vui mừng, kết quả tốt hơn so với dự tính của họ trước cuộc thi.

"Khoái Đao"

"Cậu ấy đâu?"

"Được khiêng ra ngoài rồi".

Nụ cười trên mặt Diệp Thu bỗng đọng lại, hi vọng Khoái Đao không bị thương quá nghiêm trọng thì tốt rồi, bằng không, cho dù vào thi đấu vòng ba, cũng chỉ bị loại thảm mà thôi.

Vậy thì, bây giờ đã có thể xác định, đội viên của tiểu đội Tử La Lan có vào thi đấu vòng ba chỉ có ba người Khoái Đao, Giang Yến Tử và mình.

Người của bộ đội số 5 quét ngang ngàn quân, tiểu đội Quốc đặc, tiểu đội lính hàng không tổn thất nghiêm trọng, không có ai có thể vào trong. Tiểu đội Cuồng Phong cũng có một nữ đội viên đánh bại đội viên của hải phòng, thuận lợi đi tiếp vào vòng ba. Nếu Lạc Thiên Quân của hải phòng thua trận này, vậy thì, tiểu đội hải phòng cũng chỉ có một thành viên vào thi đấu vòng ba.

Một người tiểu đội Cuồng Phong, một người tiểu đội hải phòng, ba người tiểu đội Tử La Lan, trong mười hai người vào vòng trong, bộ đội số 5 chiếm bảy người.

Cũng chính là nói, nếu không phải mình đánh bại Thương Long, bộ đội số 5 sẽ giữ được chiến tích toàn thắng.

Ba đối bảy? Vẫn còn một người nằm trên giường bệnh, ngẫm nghĩ có chút đau đầu.

Lúc lại di chuyển ánh mắt lên sàn đấu, Diệp Thu bắt đầu cầu khẩn Lạc Thiên Quân.

Hi vọng hải thần phù hộ, để người này có thể thuận lợi vào vòng trong.

Kẻ thù của kẻ thù là bạn, trong lòng Diệp Thu rất thích thú nhìn Lạc Thiên Quân tiêu diệt đội viên của bộ đội số 5.

Cho dù sau này phải đấu với Lạc Thiên Quân lớn mạnh hơn cũng không tiếc.

Có lẽ Hải thần nghe thấy lời cầu khẩn của Diệp Thu, Lạc Thiên Quân luôn bị động phòng thủ nhắm chuẩn sơ hở của đối thủ, cơ thể nhảy cao lên, hai chân thành hình kéo, tay hình rắn tiến hóa đánh tới nhanh chóng cắt tới cổ của đối thủ.

Cơ thể tuyển thủ của bộ đội số 5 liên tục lùi sau, nhưng cổ yếu ớt vẫn thuộc phạm vi tấn công hai chân cắt đánh của Lạc Thiên Quân.

Ha!

Hét lớn một tiếng, tuyển thủ đó một tay nắm thành quyền, một quyền giơ tới chỗ đốt ngón tay của Lạc Thiên Quân.

Lạc Thiên Quân không chút hoang mang, trong quá trình đi nhanh trong không trung, nhanh chóng biến ảo hình chân, lần này hai chân hắn bỏ khỏi cổ địch, mà cắt xuống tay phải của hắn.

Răng rắc!

Cánh tay của tuyển thủ bộ đội số 5 bị Lạc Thiên Quân cắt trúng. Trong quá trình cơ thể hạ xuống, hai chân dùng lực, một tiếng gãy xương vang lên.

Cánh tay của đội viên kia bị đánh gãy, giống như không cảm thấy đau đớn, lại dùng cánh tay kia tấn công Lạc Thiên Quân.

Lạc Thiên Quân như cá chép đứng thẳng từ mặt đấy nhảy lên, một chân đá trên ngực hắn, đá cả người hắn ngã bay ra ngoài.

Trận này, Lạc Thiên Quân thắng.

"Được, đánh hay lắm" Diệp Thu lớn tiếng gọi, không hề keo kiệt vỗ tay nhiệt tình, khiến sắc mặt Yến Thanh Phong ngồi trên bàn giám khảo xám xịt tới cực điểm.

Bộ đội số 5 vô địch lại bị một người chưa biết đến danh tánh đánh bại, cảm giác này cón khó chịu hơn tát hắn một bạt tai.

Qua thống kê số liệu của nhân viên công tác và phán định của các giám khảo, xếp ra thành tích của các đội viên vào thi đấu vòng ba.

Tuyển thủ vào thi đấu vòng ba gồm có: Diệp Thu, Giang Yến Tử, Khoái Đao của tiểu đội Tử La Lan; Tham Lang, Điền Thử, Thủy Giải, Kim Ngưu, Bạch Hổ, Hỏa Dầu của bộ đội Đệ Ngũ; Lạc Thiên Quân và Cuồng Nhân của tiểu đội liên hợp hải phòng; Thủy Điểu của tiểu đội Cuồng Phong.

Thực lực quan trọng, nhân phẩm cũng rất quan trọng. Thực lực Thủy Điểu của tiểu đội Cuồng Phong yếu hơn nhiều so với đội trưởng Ngân Ly và đồng đội Sa Ngư của cô, nhưng vì thực lực của đối thu thi đấu vòng hai của cô không mạnh lắm, cho nên cô cũng lợt vào thi đấu vòng ba.

Lúc nhìn thấy tên của Thủy Điểu trên màn hình lớn, Diệp Thu vẫn luôn hoài nghi có phải lúc đầu khi cô chạy tới do thám quân tình không, được mình sờ sờ tay cho nên mới đổi vận như vậy.

Tổng điểm của bộ đội đặc chủng vòng hai cũng ra rồi. Xếp ở vị trí thứ nhất là bộ đội số 5, tổng 15 điểm. Xếp ở vị trí thứ hai là tiểu đội Tử La Lan, tổng mười điểm. Xếp ở vị trí thứ ba là tiểu đội liên hợp hải phòng, tổng điểm là sáu.

Biểu hiện của tiểu đội Cuồng Phong lần đầu tham gia thi đấu rất bắt mắt, tiểu đội quốc đặc, tiểu đội lính hàng không từ sau khi có kết quả vòng một liền không được người ta xem trọng nữa, càng không có đội viên nào lọt vào thi đấu vòng ba.

Theo xu thế này, bộ đội số 5 sẽ rất có khả năng đoạt được quán quân đoàn thể.

Mà cái bây giờ Diệp Thu có thể tranh đoạt cũng chỉ có ngôi báu quán quân cá nhân.

Chuyện người khác có thể làm được, hắn cũng nhất định phải làm được.

Người tổ chức cuộc đấu lại sử dụng máy tính phân tổ ngẫu nhiên cho mười hai đội viên, sau khi con số dừng chạy, Diệp Thu tìm được đối thủ đối chiến vòng ba của mình.

Đội viên bộ đội số 5: Bạch Hổ.

Khoái Đao đấu với Thủy Điểu, đối thủ của Giang Yến Tử cũng là đội viên của bộ đội số 5, một người có danh hiệu là Thủy Giải. Lạc Thiên Quân xui xẻo nhất, đấu với đội trưởng tạm thời Tham Lang của bộ đội số 5.

Hỏa Hầu và Kim Ngưu của bộ đội số 5 thành một tổ, đây cũng là tổ tự tàn sát nhau đầu tiên trong cuộc thi, hết cách, tuyển thủ của bộ đội số 5 vào vòng trong đúng là quá nhiều.

*****

Lúc cơm tối, khi Giang Yến Tử xuất hiện ở phòng ăn của căn cứ, khiến mọi người đang ăn cơm đều vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt đối với những cô gái của tiểu đội Cuồng Phong mà nói, càng có lực đánh vào thị giác.

Thảm trận buổi chiều đó hai người đều thân mang trọng thương, đội trưởng Ngân Ly của bọn họ vẫn đang tiếp nhận điều trị của bác sỹ ở bệnh viện, tới bây giờ, vẫn không thể xuống khỏi giường. Nhưng đối thủ của đội trưởng, đội trưởng Giang Yến Tử của tiểu đội Tử La Lan không chỉ khỏi hẳn vết thương, hơn nữa đã có thể xuống dưới ăn cơm rồi?

Nhìn khuôn mặt trong trắng lộ hồng của cô, đúng là không giống vẻ vừa trọng thương.

"Không phải hai người xu thế đấu lực sao? Từ tình hình bình phục của hai người hiện giờ, đội trưởng Giang hình như lợi hại hơn..."

"Rõ ràng nhìn thấy cô ấy trúng mấy chưởng, sau lại nhanh như vậy đã khỏi rồi?"

"Lẽ nào là cô ấy giả vờ bị thương? Cố ý dẫn đội trưởng chúng ta phạm sai lầm?"

"Không đúng, hình như lúc đó bác sỹ cũng nói cô ấy cần mấy ngày mới có thể bình phục, lẽ nào là người tên Diệp Thu đó điều trị giúp cô ấy? Hắn là bác sỹ?"

Tiếng bàn luận không ngớt tất nhiên truyền tới tai Giang Yến Tử, cô giả câm giả điếc, đi tới cửa sổ lấy cháo, bưng đĩa ăn từng miếng nhỏ trước mặt Diệp Thu.

"Tình hình Khoái Đao thế nào rồi?" Diệp Thu cười hỏi, hắn biết Giang Yến Tử không tới hiện trường thi đấu xem kết quả rút thăm của máy tính, nhất định sẽ tới bệnh viện của trụ sở.

"Không khả quan lắm" Giang Yến Tử lo lắng nặng nề nói.

"Không thể ra trận?"

"Thương rất nặng, cho dù có thể lên sàn, kết quả cũng không tốt, ngược lại sẽ xé rách vết thương, cậu biết trị thương da thịt không?"

"Biết" Diệp Thu gật đầu.

"Vậy điều trị cho Khoái Đao đi, để cậu ấy ngày mai ra trận"

Diệp Thu dùng đũa gõ gõ đĩa, nói với Giang Yến Tử: "Cô không thấy tôi cũng cần ăn cơm sao?"

"......" Giang Yến Tử vẻ mặt mê mang nhìn Diệp Thu.

"Cô ơi, tôi là người bình thường, không phải thần tiên, vết thương của cô không giống của người ta. Chỉ cần ép máu đọng ra là được. Nhưng hắn thì không được, hắn thuộc vết thương hở. Cái này cần da thịt từ từ lành mới được, tôi có thể trị, nhưng cũng phải một tuần".

Nghe giải thích của Diệp Thu, Giang Yến Tử không nói nữa, lặng lẽ ăn cơm.

"Đội trưởng Giang, xin chào" Thủy Điểu vẻ mặt cung kính đứng bên Giang Yến Tử nói.

Giang Yến Tử biết cô gái thanh tú này là đội viên của tiểu đội Cuồng Phong, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Xin lỗi, làm phiền đội trưởng Giang dùng bữa. Tôi chỉ có một câu hỏi thỉnh giáo, đội trưởng Giang có bị thương trong trận đấu với đội trưởng của chúng tôi không? Nếu bị thương, sao lại lành lặn nhanh như vậy?" Thủy Điểu thấp thỏm bất an hỏi.

Câu hỏi này là quan tâm của đội viên tiểu đội Cuồng Phong, vì lần trước cô có cuộc nói chuyện với Diệp Thu rồi, hơn nữa lúc hắn sờ tay mình, mình không từ chối rõ ràng, cho nên đương nhiên, cô trở thành đại diện của tiểu đội Cuồng Phong.

Giang Yến Tử như nghĩ gì đó nhìn Thủy Điểu một cái, nói: "Các cô nên có lòng tin với đội trưởng của mình. Cô ấy là một người rất có năng lực, thân thủ cao siêu của cô ấy khiến tối rất khâm phục. Mặc dù tôi may mắn giành thắng lợi, nhưng người cũng bị thương nặng.

Thủy Điểu đổ mặt, xấu hổ nói: "Đội trưởng Giang, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi rất tôn kính đội trưởng, chỉ vì đội trưởng bây giờ vẫn còn nằm trên giường, còn đội trưởng Giang.... đội trưởng Giang lại không có chuyện gì, chúng tôi quan tâm tới sức khỏe của đội trưởng, nên muốn tới hỏi đội trưởng Giang có phương pháp điều trị gì tốt?"

Phương pháp điều trị tốt?

Nhớ tới một hồi ấn đẩy vừa rồi, trên khuôn mặt bình lặng của Giang Yến Tử nhuộm một lớp đỏ bừng.

Lắc lắc đầu nói: "Không có".

Cô biết vết thương của Ngân Ly giống mình, ở trước ngực và sau lưng. Phương pháp điều trị của Diệp Thu đúng là rất tốt, nhưng không phải ai cũng hợp.

Hơn nữa, không thể không thừa nhận, trong lòng cô vẫn có chút ích kỷ, cô không hi vọng Diệp Thu dùng phương pháp trị bệnh này với cô gái khác.

Diệp Thu cũng thở phào, hắn sợ Giang Yến Tử nổi tâm địa, bán đứng mình.

"Đội trưởng Giang, anh Diệp, giúp đỡ được không? Chúng tôi thật sự hi vọng đội trưởng có thể nhanh chóng khỏe lại" Thủy Điểu vẻ mặt khẩn cầu nói. Cô cho rằng Giang Yến Tử không chịu nói ra phương pháp điều trị: "Thật sự không có" Diệp Thu gượng cười nói.

"Anh Diệp, đội trưởng Giang chính là do anh chữa khỏi phải không? Sao lại không có cách?"

Thấy vẻ mặt tiếc nuối của Thủy Điểu, Diệp Thu cười nói: "Chuyện này, .........cách bình phục nhanh thì không có, buổi tối cô có thể tới chỗ tôi lấy đơn thuốc, về uống vài thanh thuốc đông y, máu đọng trong người đội trưởng các cô có thể được bài trừ, vết thương cũng nhanh khỏi. Chắc khoảng ba bốn ngày, không cần quá sốt ruột, như vậy chỉ có thể thu được hiệu quả ngược lại thôi".

Thủy Điểu vô cùng cảm kích, đầu như gà con mổ gạo, cười nói: "Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn. Tiểu đội Cuồng Phong chúng tôi nợ các người một nhân tình, sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp".

Diệp Thu cười xua xua tay, Thủy Điểu thỏa mãn quay về.

"Ây, đội trưởng tiểu đội Cuồng Phong cũng là mỹ nữ, thân hình cũng không kém cô... đáng tiếc...." Diệp Thu vẻ mặt tiếc nuối nói.

Ánh mắt Giang Yến Tử lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.

Yến Thanh Phong và vài vị bên tổ chức cuộc thi và mấy vị giám khảo bàn bạc chi tiết của thi đấu vòng ba, lại tới bệnh viện của căn cứ an ủi hỏi thăm những tuyển thủ thất bại ở vòng hai, sau đó vội vàng chạy tới ký túc của Giang Yến Tử, gõ cửa mãi, không có ai trả lời.

Lẽ nào cô ấy thương nặng nằm viện rồi? Nhưng mình vừa từ bệnh viện ra, còn cố tình lưu ý, không thấy bóng cô ấy đâu. cuối cùng một nhân viên đi qua nói với hắn, đội trưởng Giang đang ở nhà ăn ăn cơm.

Ăn cơm ở nhà ăn? Khỏi nhanh như vậy?

Yến Thanh Phong đi tới nhà ăn của trụ sở, trên chiếc bàn quen thuộc thấy Diệp Thu đang ăn cơm, ngồi đối diện Diệp Thu là Giang Yến Tử. Bắt đầu từ ngày đầu tiên, hắn ngày nào cũng có thể nhìn thấy hai người giữ tư thế ngồi ở cùng một vị trí

Cô đang dùng thìa uống từng ngụm nhỏ cháo trong bát, nhìn sắc mặt đúng là không giống vẻ của người bị thương nghiêm trọng.

Bản thân Yến Thanh Phong là một cao thủ, tất nhiên biết mấy chưởng của Ngân Ly có thể tạo nên thương tổn cho Giang Yến Tử, nghĩ không ra nguyên nhân cô hồi phục nhanh như vậy, bước nhanh đi tới, lo lắng hỏi: "Yến Tử, cảm thấy thế nào rồi?"

"Không sao" Giang Yến Tử ngẩng đầu, thấy là Yến Thanh Phong, thản nhiên đáp.

"Có cho bác sỹ kiểm tra không?" Yến Thanh Phong nhìn Diệp Thu một cái hỏi.

"Kiểm tra rồi"

"Bác sỹ nói thế nào?"

"Bác sỹ đã chữa khỏi giúp cô ấy rồi" Diệp Thu cười nói.

"Thật sao, quá tốt rồi, bác sỹ nào? Tôi muốn gặp mặt cảm ơn" Yến Thanh Phong vui vẻ nói, ánh mắt luôn dừng trên mặt Giang Yến Tử, hoàn toàn không chú ý tới biểu hiện và ý tứ trong lời nói của Diệp Thu.

"Bác sỹ đó chính là tôi" Diệp Thu chỉ mình nói.

Yến Thanh Phong lúc này mới quay mặt nhìn Diệp Thu một cái, lúc hắn và Giang Yến Tử nói chuyện, luôn có con ruồi nói đi nói lại bên tai hắn, khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

"Là cậu?" Nhiệt tình trên mặt Yến Thanh Phong bỗng biến mất, lạnh lùng hỏi.

"Là tôi, không phải ông nói muốn cảm ơn tôi sao?"

"Cảm ơn" Yến Thanh Phong gật gật đầu, lại chuyển ánh mắt tới người Giang Yến Tử, thương xót nói: "Sao lại chỉ ăn cháo? Vẫn nên ăn thức ăn có dinh dưỡng, ngày mai phải thi đấu, nếu thấy cơ thể khó chịu, thì đừng tham gia nữa, sức khỏe quan trọng"

"Trận đâu ngày mai tôi nhất định phải tham gia" Giang Yến Tử nói.

Yến Thanh Phong biết, chuyện Giang Yến Tử đã quyết định sẽ không thể thay đổi được, cười nói: "Vậy được, em phải chú ý tới sức khỏe mình, tuyệt đối đừng làm bậy".

Giang Yến Tử bỏ thìa xuống, lau lau miệng, nói: "Tôi ăn xong rồi, mọi người nói chuyện".

Giang Yến Tử đi xa rồi, Yến Thanh Phong mới xoay người nhìn Diệp Thu nói: "Nếu muốn giành chức quán quân, trận ngày mai rất quan trọng, hi vọng vận số của cậu vẫn tốt như mọi khi".

Diệp Thu nhún nhún vai bất cần, cười nói: "Ông không có ở đó, chức quán quân này có ý nghĩa gì? Ông nên rõ, mục đích tôi tới tham gia cuộc thi này là cái gì?"

Yến Thanh Phong cũng mặt dày cười nói: "Cậu cũng nên hiểu, mục đích của tôi là gì?"

"Tôi hiểu, cho nên mới cảm thấy tiếc nuốc cho hành động chạy đi làm giám khảo của ông".

"Tôi cũng rất tiếc" Yến Thanh Phong cười nhạt nói.

Quả thật, hắn hối hận tới ruột cũng xanh rồi.

Nếu mình có cơ hội tham gia thi đấu, sớm đã đánh cho tên kiêu ngạo cuồng vọng này thành tàn phế rồi.

Nói không đầu không cuối, Yến Thanh Phong cười nhạt hai tiếng, quay người rời đi.

Đột nhiên, bước chân Yến Thanh Phong dừng lại, quay người, vẻ mặt tươi cười nhìn Diệp Thu, đi tới trước mặt hắn nhỏ tiếng nói: "Tôi biết cậu rất muốn nắm quyền điều khiển bộ đội số 5, đáng tiếc, tôi sẽ không cho cậu cơ hội. Bộ đội số 5 chỉ có một trung tâm, đó chính là tôi. Đương nhiên, cha cậu cũng từng đảm nhiệm chức đội trưởng bộ đội số 5, nhưng... ông ấy là sự sỉ nhục của bộ đội số 5"

Sự sỉ nhục của bộ đội số 5?

Diệp Thu chỉ thấy máu nóng trào lên, một tay đập trên bàn, khiến đồ ăn trong chén đĩa trên bàn văng ra ngoài, rơi loảng xoảng loảng xoảng.

Xôn xao!

Diệp Thu đẩy ghế ra, ánh mắt lạng lùng đối mặt với Yến Thanh Phong.

Diệp Thu đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, tiếng vang lại quá vang dội đột ngột, bỗng thu hút ánh mắt của mọi người trong nhà ăn.

Thấy Diệp Thu đang đứng giằng co với giám khảo Yến Thanh Phong của cuộc thi lần này, điệu bộ muốn động thủ đánh người, không người nhìn nhau.

Mặc dù bọn họ đã công nhận thân thủ của Diệp Thu đủ cường hãn, hơn nữa con người có chút cao ngạo, nhưng, không ai có thể ngờ tới ngay cả giám khảo hắn cũng dám trêu.

Đó có thể là hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu đó.

"Tôi chỉ nói một sự thực mà thôi. Không thể tiếp nhận?" Yến Thanh Phong cười ha ha nói: "Tôi nghĩ, văn bản quy định quy tắc cậu chắc chưa đọc kỹ rồi? Tuyển thủ tham gia thi đấu đấu riêng có thể sẽ bị hủy tư cách tham gia thi đấu. Cậu muốn chức quán quân như vậy, chắc sẽ không làm chuyện ngốc này chứ?"

Sắc mặt Diệp Thu xám xịt, khó khăn lắm mới nén được lửa giận trong lòng xuống. hắn biết Yến Thanh Phong đang muốn làm gì, hắn muốn chọc giận mình

Hắn sợ rồi, sợ hắn không thể giết chết mình.

Nghĩ rõ ý định của Yến Thanh Phong, Diệp Thu ngược lại thản nhiên cười, nói: "Tôi tất nhiên không làm chuyện ngốc này, tôi còn đợi dẫm dưới chân từng người các người, lấy được chức quán quân cơ".

"Vậy thì tốt" Yến Thanh Phong mỉm cười gật đầu, trong lòng lại hơi tiếc nuối. Vốn cho rằng đề tài cha hắn sẽ khiến hắn không không chế được cảm xúc....

Vừa xoay người đi, một cốc thể nóng hất trên tây phục màu đen của hắn.

"Hả... ông mù mắt à? Đi không nhìn đường, đụng hỏng cà phê của người ta... Ông phải bồi thường cho tôi" Lâm Bảo Nhi chỉ Yến Thanh Phong lớn tiếng mắng.

Nhân lúc không ai chú ý, còn chớp chớp mắt với Diệp Thu, vẻ mặt mập mờ theo kiểu thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn.

Diệp Thu gượng cười, tiểu ma nữ này tới xen vào làm gì?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-649)