Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 376

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 376: Không đánh vào mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Diệp Thu đi vào phòng khám chữa bệnh, đội viên liên hợp tiểu đội Hải Phòng đang tụ tập trước phòng phẫu thuật của Lạc Thiên Quân, vài người vạm vỡ vẻ mặt trầm lặng, sắc mặt đen như gang, siết chặt hai nắm đấm, mắt lộ ra hung quang, thoạt nhìn như đang nổi giận với người bên cạnh.

Diệp Thu âm thầm hâm mộ, Lạc Thiên Quân trẻ tuổi như vậy, lại có thể thu phục được nhiều cao thủ như vậy, địa vị của mình ở đội tử la lan so với hắn xem ra kém xa.

Nếu Giang Yến Tử thật sự được điều qua đội phòng chống hacker kia, thành viên tiểu đội Tử La Lan cuối cùng có tiếp nhận mình làm vị trí đội trưởng kia không. Cuồng, Phong Cẩu, Tri Chu còn tên Kiệt Hạo có tuân theo mệnh lệnh của mình hay không?

Đương nhiên, Diệp Thu cũng không nắm chắc việc mình đực chọn hay không, lời của Giang Yến Tử hắn hiểu, vị trí này có nhiều người tranh giành, có điều lúc Giang Yến Tử còn tại vị, không kẻ nào dám vuốt mặt Giang gia.

Đổi lại là mình? Ai muốn buông tha miếng thịt béo này?

Quên đi, xe đến trước núi ắt có đường, cứ đi một bước tính một bước đi.

Hiện tại, Diệp Thu trong lòng chỉ có một mục tiêu, phải đoạt được vô địch đại hội lần này.

"Lạc đội trưởng thương thế thế nào?" Diệp Thu đi đến trước mặt một tên to con, vẻ mặt quan tâm hỏi.

"Rất nặng, xương sườn gãy sáu cái, nội tạng chảy máu.... . gãy xương ống chân......" Tên to con nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nặng như vậy?" Diệp Thu kinh ngạc mở miệng.

Đương nhiên kinh ngạc này một nửa là giả bộ, lấy nhãn lực của hắn, tự nhiên có thể đoán được thân thể Lạc Thiên Quân bị người ta lấy ra làm bóng đá bị tổn thương cỡ nào. Nhưng hắn vẫn xem nhẹ lực sát thương của Tham lang, nội tạng chảy máu cũng là việc hắn không ngờ tới.

"Đúng vậy, mấy thằng đội năm... đừng để rơi vào tay chúng tao." Tên to con thắt thắn, không kiêng kị nói.

Thấy tên bên cạnh trừng mắt, hắn không vui hét lên: "Thiết đầu, mày trừng mắt cái gì? Sợ cái trym? Chết đã là gì, sao phải xoắn, bọn đội năm đánh đánh người, chúng ta ngay cả rắm cũng không dám đánh sao?"

Thiết Đầu sắc mặt âm trầm, cũng đồng dạng một bụng tức không có chỗ phát tiết, mắng: "Thạch đầu, mày tưởng mình mày phải nhịn chắc, cả tiểu đội liên hợp hải phòng chúng ta có ai không nén giận? Đội trưởng bị người ta dùng làm bóng đá chúng tao không khó chịu sao? Nếu cùng đội năm khai chiến, lão tử là người lao lên đầu tiên, nhưng đây là nơi nào, mày ồn ào cái gì?"

Nghe thấy tiểu đội liên hợp Hải Phòng dồn oán khí lên đội năm, trong lòng Diệp Thu tự nhiên sáng khoái vô cùng. Nếu có thể cô lập đội năm trong giới bộ đội đặc chủng, đúng là không thể tốt hơn.

Đương nhiên, trong lòng vui vẻ nhưng không thể hiện ra mặt.

Diệp Thu an ủi nói: "Các anh em không cần vội, chuyện này xử lý ra sao để sau này đội trưởng của các anh định đoạt. Hiện giờ, chúng ta nên im lặng chờ Lạc đội trưởng tỉnh lại, đây là thi đấu võ thuật, đừng để người ta nói tiểu đội liên hợp Hải Phòng thua không dậy nổi, đúng hay không?"

Thành viên tiểu đội liên hợp Hải Phòng đều gật đầu, cảm thấy Diệp Thu nói thực sự có đạo lý, Thiết đầu cùng Thạch Đầu đều trừng mắt lẫn nhau một cái, không tranh cãi nữa.

"Bác sĩ còn chưa đi ra sao? Tôi vào thăm Lạc đội trưởng." Diệp Thu nói.

"Bác sĩ đang phẫu thuật cho đội trưởng, nhưng mà, đội trưởng đội năm đang ở bên trong." Một tên mặt đen đứng trước mặt Diệp Thu giải thích.

"Đội trưởng đội năm? Yến Thanh Phong?" Diệp Thu kinh ngạc bật cười, hắn tới làm gì?

Sự việc xảy ra rồi, chẳng lẽ hắn cũng phát hiện đội năm gặp phải cục diện xấu hổ?

"Chính là hắn giả mèo khóc chuột." Thạch đầu cười lạnh nói.

"Vậy sao, tôi đứng ở ngoài chờ vậy." Diệp Thu gật đầu, hắn cũng không có nghĩa vụ dập tắt lửa giận của tiểu đội liên hợp Hải Phòng. Mặc dù họ nhẫn nhịn không cùng liều mạng với đội năm, hắn cũng đã rất thích rồi. Nói không chừng mình có thể ở phía sau đổ dầu vào lửa, tìm cơ hội đá hôi vài cú.

Quân nhân đều sùng bái kẻ mạnh, thân thủ Diệp Thu họ đều thấy qua, hơn nữa hiện tại hắn vì thăm nom đội trưởng đội mình mà tình nguyện chờ ở cửa tiểu đội liên hợp Hải Phòng đều có chút cảm kích.

Diệp Thu cũng không nghĩ tới, mình lại dễ dàng chiếm được hảo cảm của tiểu đội liên hợp Hải Phòng như vậy.

Yên Thanh Phong mang theo Tham Lang đi ra, thấy Diệp Thu đang ở cửa nói chuyện cùng thành viên của tiểu đội liên hợp Hải Phòng, vui vẻ hòa hợp, nhớ tới lúc mình đến kẻ nào cũng mặt lạnh, lườm nguýt, trong lòng có chút buồn bực.

Đương nhiên, Yến Thanh Phong không để ý đến ánh mắt giết người của bọn họ, mà thân thiết chào hỏi. Tham Lang không chút biểu tình, mặt lạnh như tiền, khi thành viên của tiểu đội liên hợp hải phòng hung ác nhìn hắn, hắn cũng không có phản ứng gì. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu khiến người ta có chút khó chịu, như là một con sói hoang nhìn con mồi vậy.

Khi Tham Lang cùng Yến Thanh Phòng lướt qua người Diệp Thu, Diệp Thu nhẹ thở dài nói: "Ai, làm gì vậy? Chỉ là luận võ, cũng không phải giết địch, cần gì ra tay ác độc như vậy?"

Tham Lang cười lạnh, lúc trước hắn đánh mấy thành viên đội năm, chưa từng nghĩ đến mấy chữ hạ thủ lưu tình, hai gã đội năm bị hắn đánh cho chút nữa mất mạng. Dù vớt lại được cái mạng nhỏ, nhưng nằm liệt mấy tháng là chắc chắn.

"Thiết huyết nam nhi, luyện bản lĩnh là muốn lên chiến trường giết giặc, thi đấu cũng như chiến trường, lúc thường không đổ lệ, ắt về sau đổ máu. Luận võ khó tránh ngộ thương, loại chuyện này là bình thường. Đội năm cũng không ít thành viên bị thương, còn một gã khi chiến đấu, vị người ta đánh một quyền cách tim 5cm. Mặc dù như vậy chúng ta có kêu một tiếng nào không?" Yến Thanh Phong nhìn Diệp Thu nói, sau đó lần lượt rời tầm mắt đến các thành viên tiểu đội liên hợp Hải Phòng khác, hi vọng lời nói của mình có tác dụng.

Rất nhiều người là lần đầu nghe thành viên đội năm chiến đấu bị thương, vì thế nhìn nhau trong lòng đều đoán một người bị thiếu chút nữa bị một quyền trúng tim, là ai có bổn sự đánh được đánh biến thái này?

"Ai, vẫn là Yến đội trưởng nói đúng, tôi lại không làm được, nếu với địch nhân, tôi có thể ra tay độc ác, nhưng hiện tại chiến đấu đều là anh chị em, tôi khó có thể nặng tay, càng không thể đem người ta làm bóng đá... Tham Lang đại ca nhất định mê bóng a? Khi hắn đá người rất có phong thái cầu thủ đó."

Diệp Thu tự nhiên không muốn vì mấy câu của Yến Thanh Phong mà hóa giải oán hận của tiểu đội liên hợp Hải Phòng, ở bên cạnh cười hì hì nói.

"Nếu kẻ khác chống đối lại, ta chắc chắn toàn lực chiến đấu." Tham Lang hung hăng nói.

"Đó là đương nhiên, đội năm các người có khi nào hạ thủ lưu tình đâu?"Diệp Thu có vẻ như không sao cả, nhún vai, hắn sẽ không vì một câu nói mà nhún nhường, ngược lại, nếu Tham Lang có thể xuất toàn lực, hắn lại càng hoan nghênh.

Từ khi đi vào Yến Kinh, trên người gánh nhiều trách nhiệm, không thể nhàn nhã như trước, cao thủ gặp được ngày càng ít, người có thể khơi lại chiến ý trong lòng hắn đã lâu chưa xuất hiện.

Không cho bọn họ cơ hội phản kích, Diệp Thu nói: "Tôi vào thăm Lạc đội trưởng."

Yến Thanh Phong cùng Tham Lang liếc nhìn nhau, chỉ có thể mặc kệ Diệp Thu rời đi.

Hiện tại bọn họ chỉ có thể bảo trì thái độ bình thường với Diệp Thu, chỉ chờ mong là ở chiến trường cấp cho Diệp Thu một kích chí mạng.

Lạc Thiên Quân không hổ là đội trưởng, thương thế nghiêm trọng như vậy, thế nhưng vẫn duy trì được tỉnh táo, Diệp Thu vừa đi vào thấy gã đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt ngây dại nhìn trần nhà.

"Tôi biết anh sẽ tới." Lạc Thiên Quân nghiêng đầu, nó với Diệp Thu.

"Cảm thấy sao rồi?" Diệp Thu đến gần vài bước, nhìn thân thể băng bó như xác ướp của Lạc Thiên Quân hỏi.

"Sáu tuổi học võ trong yêu cầu nghiêm khắc của cha tôi, tôi cũng không nhớ bao nhiêu lần mình bị thương, số lần hôn mê cũng không đếm xuể. Nói thật, chút thương thế này đối với tôi không là cái gì." Lạc Thiên Quân sắc mặt bình thản, chính là lời nói lại khiến người ta cảm thấy lòng hắn đang chua xót không thôi.

Đặc biệt Diệp Thu cũng đã gặp được người có loại tâm tình như hắn lúc này, hắn có thể hiểu được.

Trên đài một phút, dưới đài năm mươi năm công phu. Mọi người đều chú ý đến biểu hiện trên võ đài, ở sau võ đài đổ bao nhiêu máu, bao nhiêu mồ hôi không ai biết. Diệp Thu cũng là học võ từ nhỏ, khổ sở phải chịu có lẽ vượt qua tưởng tượng của nhiều người.

Mài kiếm mười năm, nghĩ rằng thân thủ của mình có thể thiên hạ vô địch, lại đột nhiên gặp địch nhân cường đại hơn. loại thu hoạch chênh lệch kiểu dòng sông và đại dương này đôi khi khiến người ta phát điên.

"Hắn mạnh hơn anh đâu phải một điểm, anh hẳn là hiểu được, chênh lệch này không phải cứ cần cù là bù đắp được." Diệp Thu cười nói.

"Tôi biết, cho nên tôi mới tiếc nuối." Lạc Thiên Quân bất đắc dĩ nói: "Tham Lang vừa rồi có tới, hắn nói chiêu khiến tôi không thể chống đỡ chính là Nhị trọng ám kình, nhị trọng kình tôi trước kia còn chưa nghe nói, không ngờ thành viên đội năm ai cũng có thể sử dụng ra."

"Lần này thực lực tuyển thủ trong đại hội đã xem là vượt qua giáo trình học tập của bộ đội đặc chủng bên ngoài, nếu lấy một tiêu chuẩn của quân nhân mà tính, công phu của anh xem như đứng đầu, chỉ là có một vài thứ võ công phải bên ngoài quân đội mới học được." Diệp Thu an ủi nói.

Nếu mình không phải trước kia theo lão già học nhiều năm võ công như vậy, sau đó lại vào bộ đội đặc chủng, làm sao có thể kiêu ngạo tự bảo vệ được mạng sống?

Dựa vào công phu học được trong bộ đội đặc chủng chỉ sợ bị loại ngay vòng gửi xe.

Vì Lạc Thiên Quân ngay từ đầu đã luyện trong quân ngũ, cho nên hiện tại hắn mới chênh lệch thực lực với Tham Lang.

"Tôi hiểu." Lạc Thiên Quân gật đầu, có thể vì nói chuyện động đến vết thương ở ngực, gương mặt hắn có chút méo mó, mày cũng nhíu chặt, nhưng vẫn không phát ra tiếng rên: "Anh đối chiến với Tham Lang có bao nhiêu phần nắm chắc?"

"Năm thành" Diệp Thu cười nói.

"Được lắm trận của hai người, tôi sẽ đi xem." Lạc Thiên Quân ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Diệp Thu: "Một ngày nào đó tôi phải khiêu chiến anh."

"Hoan nghênh." Diệp Thu bắt tay Lạc Thiên Quân, sau đó từ biệt rời đi. :

Kỳ thật, Diệp Thu có một số việc nín rất lâu, nhưng thực sự không nói ra.

Hắn muốn hỏi Lạc Thiên Quân sau khi uống thuốc có cảm giác gì, vì bên ngoài không thấy chút phản ứng, lại có thể trong nháy mắt tăng sức chiến đấu lớn đến vậy.

Nhưng hắn cố nhịn.

Nếu Lạc Thiên Quân biết ý nghĩ của hắn, không cùng hắn liều mạng mới lạ.

Thuốc là mày đưa, mày lại không biết cảm giác sau khi uống thuốc, chẳng lẽ mày coi tao là chuột bạch?

Xem ra, vấn đề này chỉ có thể chờ sau khi về tổng bộ Tử La Lan hỏi thử nữ quái nhân kia.

*****

Tiến vào vòng bốn chỉ còn có sáu người, cho nên tham gia trận đấu chỉ có ba tổ, hơn nữa sau khi trận đấu hôm nay kết thúc, người thắng sẽ nằm trong tam cường của đại hội lần này, mà tam cường tiến vào vòng năm, chính là tranh đoạt quán quân đại hội.

Càng thi đấu về sau, có thể ở lại đều là cao thủ, cách vị trí vô địch càng gần, mọi người đều chịu áp lực tâm lý lớn.

Hôm nay trận đấu thuộc vòng bán kết, cũng có thể nói là nóng gần ngang chung kết, không ít người trong lòng đã đoán vị trí tam cường. Nhưng mà mọi người vẫn đến xem cuộc chiến, một vài tên vị trọng thương hoặc gãy xương vẫn mang thân thể như cái bánh chưng tới, nhờ đồng đội vác cáng tới xem.

Khiến cho toàn trường khiếp sợ chính là Lạc Thiên Quân bị thương nặng hôm qua, thế mà cũng được tiểu đội liên hợp Hải Phòng khiêng ra đây, cáng được cố định trên ghế thính phòng, bên cạnh có hai gã thành viên thủ hộ, cũng không lo hắn bị rơi xuống.

Không ai xôn xao, không có bàn luận, không có châu đầu ghé tai, toàn trường im ắng, kim rơi cũng có thể nghe tiếng.

Thậm chí ngay cả người chủ trì cũng bị không khí căng thẳng làm cho khó thích ứng, muốn khuấy động một phen, nhưng ở dưới không ai thèm hưởng ứng, đành ngậm miệng. Dựa theo máy tính rút thăm, hôm nay trận đầu chính là Giang Yến Tử gặp Hỏa Hầu.

Giang Yến Tử tư thế oai hùng hiên ngang lên sàn, trên thân mặc áo ngắn bó sát người, phái dưới chính là quần đồng phục của bộ đội đặc chủng, chân đi giày da, sắc mặt bình tĩnh, bộ dáng như là nắm chắc trận đấu.

Nhìn phong cách nữ nhân này, nhớ tới sau đại hội phải chia tay, Diệp Thu trong lòng có chút cảm thám.

Hỏa Hầu không hổ như tên hiệu.

Da thịt màu đồng, như là một con khỉ, hơn nữa cũng là người xấu xí dị thường, nhưng nhìn mặt không thể đặt tên, khiến Diệp Thu lo lắng cho Giang Yến Tử không thôi.

Diệp Thu hôm qua lúc mát xa cho Giang Yến Tử, đã phân tích thân thể đặc thù cùng phương thức công kích của Hỏa Hầu cho nàng, hi vọng nàng cẩn thận, cũng hi vọng mình không nói sai.

Phải biết rằng, con đường võ thuật phải trông cả vào thiên phú, mà sư phụ sẽ căn cứ vào thân thể đặc thù của đồ đệ để truyền lại công phu.

Hỏa Hầu tướng chân ngắn tay dài, giống như con khỉ, như vậy thân thể thích hợp cấp công.

Cấp công khác với khoái công, hoặc nói là cao hơn khoái công. (Cấp:cấp bách, khoái: nhanh)

Cấp công là phương thức tấn công một khi xuất ra sẽ không chết không ngừng, quyền cước xuất ra, răng cắn tay cào, dùng mọi phương thức để đánh bại đối thủ, trừ phi có một bên chết mới dừng lại.

Đương nhiên, cấp công khó khăn cũng tương đối cao, nếu không may có thể khiến địch nắm bắt sơ hở, tốc độ không bằng đối thủ, thì tai ương ngập đầu.

Hỏa Hầu chắp tay sau đít lên sàn đấu, nhếch môi cười với Giang Yến Tử, khuôn mặt nhỏ thó của hắn nhanh chóng đặc sắc lên, thực dễ khiến người ta nghĩ đến đống phân bị giẫm lên.

"He he, Giang đội trưởng, ngưỡng mộ đã lâu." Hỏa Hầu tham lam đánh gia dáng người của Giang Yến Tử vẻ mặt cười nói.

Hắn mặc dù vô cùng nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta cảm giác dâm đãng vô cùng. Khi hắn lộ ra nụ cười, cùng bộ mặt vô sỉ kia đều khiến hội đồng giám khảo không nhịn được nhíu mày.

Yến Thanh Phong cũng xấu hổ, con khỉ này thực sự đáng chết, ở trương hợp này còn không biết thu liễm lại một chút, xem ra về phải cho hắn nếm thử vài loại thuốc mới.

Giang Yến Tử như không nhìn thấy hắn, chỉ im lặng chờ tín hiệu.

Hỏa Hầu thầm giận, không thèm mở miệng nữa, nghĩ thầm, nếu không phải đội trưởng nhìn trúng cô, xem lát nữa ta xử lý cô thế nào.

Lên!

Chuông rút cuộc vang lên, vừa lọt vào tai Giang Yến Tử, Hỏa Hầu đã lao lên.

Tại thời điểm chưa đến một giây sau khi chuông vang, Giang Yến Tử đã bị Hỏa Hầu chiếm trước tiên cơ.

Khi công kích Hỏa Hầu như biến thành một con khỉ, trong nháy mắt vọt tới trước Giang Yến Tử, một quyền bay tới mặt nàng, Giang Yến Tử vừa mới vươn tay chặn lại, tay hắn đã chuyển hướng, mà dưới chân cũng phát lực, hai chân ngắn nhưng nhanh vô cùng, Dùng tốc độ mắt thường khó thấy, trong một phút không biết đã vung lên mấy chục lần.

Giang Yến Tử chưa từng đối phó với đối thủ nào như vậy, tuy rằng Diệp Thu đã nhắc nhở qua, có gắng bảo trì trân tĩnh, nhưng đối phương liên tục tấn công với tốc độ nhanh khiến nàng ăn không tiêu. Chỉ có thể hiểm đỡ, căn bản không thể phản kích.

Bên phải lùi chút nữa đến khoảng trống, Giang Yến mới biết mình bị dồn tới rìa tràng đấu.

Trên người đổ đầy mồ hôi, trái tim cũng co rút mạnh.

Giang Yến Tử cắn răng chịu một cước của Hỏa Hầu, sau đó hai tay liền thân, từ bên trong công kích của Hỏa Hầu tìm một khe hở. Sau đó cả người nhún mạnh, hai chân liên tục sử dụng lực, như một còn chim yên bay qua bay lại đạp một cước vào đầu Hỏa Hầu, vọt vào giữa tràng. -

Mà thân thể Hỏa Hầu bị Giang Yến Tử đá ra ngoài, muốn lộn ngược lại đã không kịp, chỉ có thể rơi ra ngoài đài.

Dựa theo quy định của luận võ, rơi ra bên ngoài tràng cũng không tính là thua, chỉ có thể đánh đối thủ ngã không đứng dậy nổi mới tính là thắng lợi.

Hỏa Hầu tuy không bại, nhưng rơi ra ngoài tràng thực sự không hay, khuôn mặt xấu xí phẫn nộ vô cùng, da thịt vốn như đít khỉ lại càng thêm đỏ bừng, sau cài cái nhún, thân thể đã bay lên hướng sau gáy giang Yến Tử công kích.

Giang Yến Tử có vết xe đổ lúc trước không dám để hắn tiếp tục công kích.

Cảm thụ chút thương tích trên đùi, cũng dùng tốc độ ngang với Hỏa Hầu né tránh, sau đó thân thể đột nhiên nhảy lên, chân phải phía trước, chân hóa thành trường mâu, đá qua mặt Hỏa Hầu.

Giang Yến Tử chưng từng có thói quen xem mặt bắt hình dong, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Hỏa Hầu cũng có chút ghê tởm.

Hỏa Hầu nếu cứ thế lao vào, không nghi ngờ là đem mặt đặt vào lòng bàn chân người ta, thân thể không thể tin nổi ở giữa không trung xoay người ngã xuống, sau đó lùi về sau vài bước, một cước đá tới Giang Yến Tử, sau đó lại chuyển tới phía sau nàng, bắt đầu đấu pháp cũ.

Giang Yến Tử không thể thích ứng với loại đấu pháp này, hơn nữa công kích của Hỏa Hầu cũng sắc bén dị thường.

Trận thứ nhất, kết quả Giang Yến Tử thua.

Trận thứ hai Tham Lang chiến Chuột Đồng, hai người ra múa may vài chiêu cuối cùng Chuột Đồng nhận thua.

Nói cách khác hai tràng trước, người chiến thắng đều là người đội năm. Diệp Thu mặc dù thuận lợi tiến vào tam cường, ở chung kết cũng phải khiêu chiến hai đại cao thủ đội năm.

Không có biện pháp, đội năm vô địch đã hơn mười năm nay, tuy rằng tình huống bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Huống hồ, lần này đội năm không ít người bị thương, thực lực bọn họ cũng hao tổn lớn.

Nếu nói chịu thiệt, phải nói là đội năm.

Tràng thứ ba là Diệp Thu chiến Thủy Điểu, mọi người sau khi chứng kiến thân thủ của Diệp Thu, căn bản không chờ mong Thủy Điểu chiến thắng.

Làm mọi người tò mò chính là, trong mấy trận trước, Diệp Thu luôn dùng thủ đoạn sét đánh đánh bại đối thủ, lúc này gặp một bông hoa liệu có hạ thủ lưu tình.

Người chủ trì sau khi giới thiệu hai đối thủ, Diệp Thu bước lên sàn, Thủy Điểu cũng bước ra khỏi tiểu đội Cuồng Phong lên sàn.

Thủy Điểu trong lòng có chút thành kiến với Diệp Thu.

Loại người gì chứ? Cố tình chạy tới mượn băng vệ sinh.

Nhớ tới bộ dáng mê gái nhìn mình lúc trước, Thủy Điểu quả thực có loại xúc động muốn vạn đao chém nát Diệp Thu, vì chuyện kia hại nàng bị cả đội giễu cợt.

Diệp Thu cũng có chút xấu hổ, không nghĩ tới vòng bốn, đối thủ của mình lại là cô gái õng ẹo.

Quy định của trận đấu muốn thắng phải đánh.

Nhưng mà đánh chỗ nào đây?

Mặt? Quá độc ác đi, dung mạo của phụ nữ quan trọng như sinh mạng, đánh người ta không phải giết người sao.

Đánh vào ngực? Ừm, thực ra cũng được, nhưng ban giám khảo không nghĩ mình là sắc lang chứ?

Đánh cái kia? Ừ, cũng không khác bộ ngực là mấy.

Đang dây dưa vấn đề kia chưa tìm được đáp án, hồi chuông đã vang lên.

Diệp Thu trong lòng cũng đưa ra quyết định, làm sắc lang cũng không thể thiệt, vậy đánh cả bộ ngực lẫn chỗ kia đi. =. ="

Nghĩ vậy, chiến ý trong lòng Diệp Thu trong nháy mắt bùng lên.

Thân thể nhanh chóng vọt qua Thủy Điểu.

Chạy đến nửa đường, Thủy Điểu đột nhiên hướng lòng bàn tay vào mặt Diệp Thu hô: Dừng.

Hả?

Diệp Thu ngừng lại, hoài nghi nhìn Thủy Điểu.

"Tôi không đánh lại anh, tôi nhận thua." Thủy Điểu liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, tùy tiện nhảy xuống sàn đấu.

Diệp Thu ngớ ngẩn tại chỗ, thiếu chút nữa ôm đầu khóc rống lên.

Người ta vất vả lắm mới quyết định đánh chỗ kia, cô sao có thể nhận thua?

Vô luận ra sao, Diệp Thu cũng tiến vào danh sách tam cường ở bộ đội đặc chủng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)