← Ch.376 | Ch.378 → |
Thủy Điểu chủ động nhận thua, khiến cho thanh danh Diệp Thu càng thêm vang dội.
Dù sao, trong lịch sử nhân vật có thể không chiến đấu mà có thể thu phục người khác là rất ít, hơn nữa, chủ động nhận thua với Diệp Thu là một tiểu mĩ nữ, điều này càng khiến vài tên có sức tưởng tượng phong phú sùng bái Diệp Thu. Nhanh như vậy có thể kua được đội viên xinh đẹp của đội Cuồng Phong, còn khiến người ta lâm trận bỏ cuộc, thật sự là khiến giới kia gái một trận xôn xao.
Còn một vài bộ phận khác thì vắt óc nghĩ ngợi, lấy chỉ số thông minh của họ mà đoán, sự thực không đơn giản như vậy.
Dù soa bọn họ cũng đã bị loại, đang nhàn rỗi.
Mặc dù ai cũng biết Thủy Điểu không phải đối thủ của Diệp Thu, nhưng là một quân nhân bộ đội đặc chủng, đại biểu cho vinh dự của Cuồng Phong tiểu đội, nhất định phải chiến đấu đến cùng. Chưa nói đến thực lực mà trước tiến phải là vấn đề phái độ.
Trong từ điển của quân nhân ko có hai chữ đầu hàng.
Thủy Điểu có gan làm ra quyết định như vậy, chứng minh là được đội trưởng của nàng cho phép.
Mọi người chuyển tầm nhìn đến thân hình quyến rũ khêu gợi của Ngân Ly, vẻ mặt nàng bình tĩnh, chứng minh nàng không vì hành động của bạn hữu mà có chút ngoài ý muốn.
Diệp Thu rút cuộc có quan hệ gì với Cuồng Phong tiểu đội?
Yến Thanh Phong cau mày, trong lòng có chút tư vị không phải.
Đội năm tuy mạnh, nhưng lại bị các đội khác cô lập. Trước kia, đội năm bảo trì tác phong như vậy, cũng không thấy có gì không đúng, năm nay sau khi Diệp Thu dự thi, sao tất cả mọi người đều chống đội vậy?
Xem ra, bố cục mình bày ra có chút mạo hiểm, không biết có nên vận dụng phương diện lực lượng khác không nhỉ?
Trong lòng lắc đầu.
Thời gian này đội năm liên tiếp bị đả kích, chính mình cần phải nhanh một chút.
Nhiều người nhìn như vậy, mình sao có thể bại dưới tay gã hồ ly Lâm Thương Lan?
Đối thủ của mình không phải là Diệp Thu mà là Lâm Thương Lan.
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Yến Thanh Phong tự nhiên hơn một chút, nghe giọng nói chuyện với cục trưởng Cao Sâm bên cạnh, nó về đại hội thậm chí còn ca ngợi biểu hiện sáng chói của Diệp Thu vài câu, khiến cho Cao Sâm thiếu chút nữa nuốt nhầm đầu lưỡi vào bụng.
Ai chẳng biết các người hận nhau thấu xương?
Năm giám khảo sau khi trải qua một phen bàn bạc, không dị nghị gì, cuối cùng xác định danh sách tam cường.
Ngời chủ trì cầm mic nói: "Trải qua một cuộc đua gay cấn quyết liệt, rút cuộc định ra danh sách tam cường lần này. Tiến vào vòng chung kết của đại hội gồm ba đội viên, đội năm Tham Lang, đội năm Hỏa Hầu, đội Tử La Lan Diệp Thu."
Cùng lúc đó, trên màn hình lớn sau võ đài cũng hiện lên tên ba người.
Quách tham mưu lại phát biểu, an ủi những thành viên bị loại, khích lệ ba người vào tâận chung kết. Nói không nhiều nhưng mỗi câu đều khiến người ta cảm kích. Trên chiến trường, người như vậy là kẻ địch đáng sợ. Bởi vì bọn họ chỉ đơn giản nói mấy câu là có thể kích phát huyết khí của binh sĩ, kêu gào đòi chiến đấu vì thủ trưởng.
Dưới đài vỗ tay như sấm.
Trận chiến tiếp theo chính là lấy thành bại để luận anh hùng.
Có thể đi được đến bước này, mỗi người đều là cường giả, tôn trọng cường giả chính là tôn chỉ mà người luyện võ thường được nhắc nhở hàng ngày.
Lượt đấu hôm nay đến đây là kết thúc, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, cho ba người tiến vào chung kết dư dả thời gian, để họ trở về trạng thái tốt nhất trước khi tham chiến.
Đợi khi giám khảo lui về, người có quan hệ tốt với Diệp Thu đều tới chúc mừng hắn.
Người đầu tiên tới tất nhiên là đội trưởng tiểu đội liên hợp Hải Phòng, Lạc Thiên Quân, ánh mắt hắn nóng bỏng chờ mong nhìn Diệp Thu, nói: "Mong được chứng kiến anh xuất toàn lực."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình." Diệp Thu cười nói.
Lạc Thiên Quân nhìn Diệp Thu một cái nữa, sau đó phất tay ý bảo khiêng hắn ra ngoài.
Người tiếp theo tới là đội trưởng Ngân Ly cùng hơn mười nữ đội viên Cuồng Phong tiểu đội, cũng không biết quốc gia tìm ở đâu một đống mĩ nữ thế này, một đám tư sắc mĩ lệ, thân thủ biến thái.
Ngân Ly không có cơ hội hưởng thụ mát xa ngực của Diệp Thu nên thương thế có vẻ chậm khỏi, hiện tại thân thể chỉ cần vận động mạnh là sẽ toác miệng vết thương, nhưng đối với năng lực chịu đựng của nhóm người này, đau đớn cỡ đó không tính là gì.
Ngân Ly không cần ai đỡ, đi đến trước mặt Diệp Thu cười nói: "Diệp Thu, chúc mừng anh, tùy rằng lúc trước đã đoán anh sẽ đi tới mức này, lấy thực lực của anh, tiến vào tam cường không có chút gì ngoài ý muốn."
"Cảm ơn." Diệp Thu cảm kích nói, nhìn thoáng qua Thủy Điểu phía sau Ngân Ly: "Còn phải đa tạ Thủy Điểu muội muội hạ thủy lưu tình."
Thủy Điểu khuôn mặt đỏ bừng, hung hăng nói: "Hừ, ai muốn hạ thủ lưu tình với anh? Nếu không phải đội trưởng bảo tôi không phải đối thủ của anh, tôi đã sớm đánh anh thành đầu heo."
Diệp Thu cười mỉm nhìn Ngân Ly, quả nhiên không đoán sai, nàng bảo Thủy Điểu đầu hàng.
Ngân Ly trừng mắt nhìn Thủy Điểu, ngăn nàng tiếp tục nói lung tung, sau đó cười nói: "Tôi biết thực lực của Thủy Điểu, cũng biết đại khái thực lực của anh, nếu anh toàn lực ra tay chỉ sợ nàng khó có thể chống cự nổi mười chiêu. Nếu anh không toàn lực ra tay, chiến đấu cũng không còn ý nghĩa, cho nên tôi mới bảo Thủy Điểu nhận thua, kết quả như vậy, so với chiến đấu cũng không khác là mấy."
"Vô luận thế nào, tôi cũng nợ Thủy Điểu muội một cái nhân tình." Diệp Thu gật đầu nói.
Hắn hiểu ý của Ngân Ly, không hi vọng mình lãng phí nhiều thể lực cùng bại lộ thực lực ra ngoài, nến thẳng thắn bảo Thủy Điểu nhận thua. Nhưng nàng không thể nói ra như vậy, như vậy lại có chút ý tứ muốn được báo đáp, Diệp Thu bèn nói nợ thành viên tiểu đội Cuồng Phong một cái nhân tình. như vậy công tư cũng chẳng phân biệt được. Hơn nữa, tiểu đội Cuồng Phong là loại cơ cấu đặc biệt của quốc gia, nếu về sau phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm gì, chẳng lẽ mình không thể làm giúp?
"Đừng khách khi, anh giúp tôi bốc thuốc, còn chỉ cho Thủy Điểu thuật xoa bóp tôi còn chưa cảm ơn anh kịp, được rồi, anh bận mà, tôi không quấy rầy nữa." Ngân LY nhìn người khác ở phía sau, nhìn Diệp Thu sau đó rời đi.
Tiểu đội quốc đặc, hàng không hai tiểu đội này bình thường Diệp Thu rất ít tiếp xúc cũng mang đội viên đến hàn huyên vài câu, làm cho Diệp Thu rất ngoài ý muốn.
Mà lần đại hội lần này hai gã tuyển thủ đội năm tiến vào chung kết lại bị lạnh nhạt, cửa họ có thể nói là vắng như chùa bà đanh, chẳng có ma nào thèm mò tới.
Cái này so với trước cửa phòng Diệp Thu, thật sự là cách biệt một trời.
Cái này cũng không thể trách người khác, đội năm đều là một lũ cao ngạo, bình thường mắt cao hơn cả đỉnh đầu, ít cùng các đội viên đội khác nói chuyện, thậm chí ngay cả nhìn về người khác ánh mắt cũng đều ra vẻ ta đây, hơn nữa lúc nào mặt cũng lạnh như tiền, ai còn dám tới chúc mừng?
Lại nói, lần này đội năm bị Diệp Thu làm cho liên tiếp gặp thất bại, khiến bọn họ phẫn nộ vô cùng, không thể chiến đấu báo thù Diệp Thu nên bọn họ đành dồn cừu hận lên người các thành viên đội khác, đại hội lần này, cơ hồ thành viên tiểu đội nào gặp đội năm đều bị trọng thương nhập viện.
Cho dù ở ngoài mặt không nói, các tiểu đội khác trong lòng cũng sinh ra chút khúc mắc với đội năm.
Yến Thanh Phong cũng ý thức được cục diện xấu hổ của đội năm, liền cùi mình phân người tới thăm Lạc Thiên Quân.
Căn tin của căn cứ trước kia mỗi khi tới giờ cơm chỉ có rất ít bàn bị người ta chiếm, mà hôm nay người tới ăn cơm nhiều hơn, không chỉ có thành viên tham gia đại hội, còn có cả nhân viên làm công việc bảo vệ.
Ngày mai đã là chung kết, chẳng có ai đi liều mạng rèn luyện một ngày, mỗi người đều thả lỏng chốc lát. Hơn nữa trừ ba gã tiến vào vòng chung kết cần chuẩn bị cho vòng đấu tiếp, nhưng người khác không còn việc gì, bọn họ cũng nhàn nhã hơn.
Ban tổ chức cũng rất chu đáo, cơm trưa của mọi người cung cấp thêm bia, không phải thi đấu, uống bia về sau đó ngủ một giấc, cũng không lo bọn họ gây nhiễu loạn gì.
Diệp Thu không uống bia, hắn uống hồng tửu cùng Giang Yến Tử. Giang Yến Tử hôm nay chiến đấu cùng Hỏa Hầu, lại có vài vết thương nhẹ, bia có thể khiến miệng vết thương toác ra, còn rượu thực ra tốt hơn một chút.
"Vài năm trước đây, có thể vào chung kết đại hội đều là người đội năm, chỉ có năm nay là xuất hiện chuyện ngoài ý muốn." Giang Tử Yến sắc mặt bình thản, trong lời nói cũng có chút ý kiêu ngạo. Dù sao, Diệp Thu là đội viên đội Tử La Lan, hiện tại nàng lại là đội trưởng. Đội viên đội mình tiến vào tam cường, nàng là đội trưởng cũng có lý do uống vài ly, vốn nàng định uống bia, nhưng Diệp Thu ngăn cản.
"Hai đánh một, có chút thiệt thòi a." Diệp Thu cười nói.
"Trận chùng kết dùng phương thức khiêu chiến, máy tính chọn random đối thủ, hoặc một tuyển thủ cũng có quyền khiêu chiến kẻ thắng, như vậy người đoạt quán quân sẽ gặp khó khăn không ít, lúc trước phải đánh bại một người, trận sau mang thương tích chiến tiếp với người khiêu chiến, trước kia cũng có người đưa ra kháng nghị với quy định này, nhưng cấp trên nói, quán quân không thể thiếu tài, nếu không kiên trì thủ thắng vậy không cần quán quân cũng được."
"Hiện tại, mấu chốt là máy tính ngày mai sẽ rút thăm thế nào, hai người kia đều là thành viên đội năm, nếu họ bị máy tính chia vào một tổ, vậy khi hai người họ chiến đấu tất nhiên sẽ không xuất lực, giữ sức cùng chiến đấu với anh. Đương nhiên, như vậy bọn họ phải tự đánh rớt một gã đội viên, đại khái sẽ là Hỏa Hầu. Nếu anh bị lựa chọn vào chiến đấu vậy anh sẽ tham gia hai trận lần lượt với từng người, nếu thắng cả hai mới được quán quân." Giang Tử Yến u sầu nói.
Tuy rằng nàng tin tưởng thực lực Diệp Thu, nhưng vừa phải ứng phó với Hỏa Hầu chuyên cấp công, cùng Tham Lang còn chưa rõ thực lực. Nàng có chút lo lắng nếu một người đánh Diệp Thu bị thương, vậy người kia chắc chắn tỉ lệ thắng cao hơn.
Vô luận là Hỏa Hầu hay tham lang, chỉ sợ không ai thiếu loại thực lực này a.
"Nếu có thể chiến thắng hai gã đội năm đoạt quán quân, vậy mặt mũi trong mắt những thành viên bộ đội đặc chủng khác có phải tăng lên không ít?" Diệp Thu khua chén rượu nói.
"Cũng không biết tự tin của anh từ đâu mà có." Giang Yến Tử bất đắc dĩ nói. Nàng phân tích nhiều như vậy, vốn tưởng tên này nghiêm túc một chút, nhưng hắn vẫn giữ cái điệu bộ cợt nhả, như là không quan tâm đến trận đấu tiếp theo vậy.
*****
Hai người đang thấp giọng nói chuyện, đột nhiên Lâm Bảo Nhi chạy tới ngồi bên cạnh Diệp Thu, thuận tay ôm cánh tay hắn, cười hì hì nói: "Diệp Thu, nghe nói anh tiến vào tam cường đại hội?"
"Đúng vậy, ai nói cho em?" Diệp Thu gật đầu, ngắm một vòng không thấy Lâm Thương Lan, chẳng lẽ không phải anh trai nàng nói cho nàng sao.
"Tất cả ai cũng biết." Lâm Bảo Nhi nói:"Đúng rồi, sao anh không giành vị trí đứng đầu vậy?"
"Còn chưa chung kết mà." Diệp Thu buồn bực nói.
"À." Lâm Bảo Nhi như hiểu ra gật đầu: "Vậy chờ chung kết lấy vị trí thứ nhất là được rồi."
Giang Yến Tử có chút không biết nói sao nhìn thoáng qua đôi năm nữ coi trời bằng vung này, nghĩ, các ngươi coi đại hội luận võ của bộ đội đặc chủng này là chơi đùa chắc, tùy tiện giành lấy quán quân?
Dùng khăn lau miệng, nói: "Hai người cứ nói chuyện, tôi ăn xong rồi."
"Chị à, thực sự xin lỗi a, em có phải quấy rầy chị ăn cơm không?" Lâm Bảo Nhi thấy mình vừa đến Giang Yến Tử đã bỏ đi, vẻ mặt áy náy nói: "Nếu không em không nói gì nữa, chị tiếp tục ăn cơm được không?"
Giang Yến Tử sờ đầu Lâm Bảo Nhi, khẽ cười nói: ""Chị thực sự ăn no rồi, em nói chuyện với hắn đi."
Diệp Thu nhìn Giang Yến Tử cả người ngốc đi.
Trời ạ, Giang Yến Tử nở nụ cười.
Lâm Bảo Nhi hiển nhiên không biết nàng vừa nhận vinh hạnh cỡ nào, thấy Diệp Thu ngồi uống rượu với cô gái khác, trong lòng có chút ghen tuông. Hừ anh dám uống rượu với tình nhân, em sẽ về báo cáo với chị Mặc Nùng và chị Đường Đường.
Nghĩ vậy, Lâm Bảo Nhi cũng ôm chén rượu chạy tới, chạm cốc với Diệp Thu nói: "Nào, hôm nay cao hứng, chúng ta làm một ly."
Diệp Thu nào dám cho nàng uống nhiều, chỉ rót non nửa cốc hông tửu đưa cho nàng, lúc này mới hỏi: "Vì chuyện gì mà cụm ly?"
"Ừm... vì rất nhanh thôi chúng ta sẽ đăng ký kết hôn." Lâm Bảo Nhi nói xong, một hơi uống cạn chén hông tửu, nàng sợ nếu không uống nhanh, Diệp Thu sẽ cướp lại chén rượu của mình.
Uống xong định giữ lại, bị Diệp Thu giữ chặt.
"Được rồi, chúng ta trò chuyện được rồi, không cần uống nữa." Diệp Thu nói.
Thấy Diệp Thu không có ý buông tay, Lâm Bảo Nhi chỉ đành ủy khuất buông cái chén nói: "Kỳ thật, em vẫn uống được.
Kỳ thật Lâm đại tiểu thư cảm thấy tửu lượng mình rất lợi hại, hơn nữa rượu này cũng không mạnh, Diệp Thu đúng là làm lớn chuyện.
Đương nhiên, tất cả tửu qủy đều cho rằng như vậy.
"Anh biết." Diệp Thu gật đầu, chỉ là lúc uống xong lại làm ra chuyện khiến người ta không thể đoán trước được mà thôi.
"Được rồi, không uống nữa là được nhìn anh nhăn mày kìa, như ông già vậy. Em nói gả cho anh, anh phải đối tốt với em, không được nhíu mày với em, không được mắng em, càng không được đánh em... em sợ đau. Còn nữa, em muốn gì anh nhất định phải làm được, em cần gì anh cũng phải tìm cho em......"
Diệp Thu đếm trên đầu ngón tay gia quy của Lâm gia, nhắc nhở: "Anh chưa nói lấy em, kia chỉ là đăng kí kết hôn."
"Cũng thế mà, chúng ta chẳng phải ở cùng nhau sao." Lâm Bảo Nhi không vui nói, sau đó đếm lại đầu ngón tay, như đứa nhỏ đáng thương đếm sâu.
"Chúng ta có thể ở riêng." Diệp Thu nói.
"Ở riêng?" Lâm Bảo Nhi quay phắt đầu nói: "Không được, nếu để ông nội biết, vậy sẽ gả em cho tên kia, tuyệt đối không được, dù thế nào em cũng ở cùng anh, anh ở đâu em theo đó. Em đã là người của anh, đừng mong bỏ em."
Phụt!
Diệp Thu vừa uống nửa ngụm hổng tửu phun hết ra ngoài, nhỏ giọng nhắc: "Bảo Nhi, nói cũng không thể lung tung, chúng ta chưa phát sinh cái gì, em nói cái gì mà của anh."
"Em chính là của anh, em chính là người của anh." Lâm Bảo Nhu tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thu, như là trừng mắt với tên vong ân phụ nghĩa Trần Thế Mỹ vậy "Em kết hôn với anh, đương nhiên là người của anh." Diệp Thu trong lòng buồn bực, lời này nếu để Lam Thương Lan nghe thấy muốn không cùng hắn liều mạng là không thể.
Không tiếp tục tranh luận vấn đề này với Lâm Bảo Nhi, Diệp Thu nói lảng sang chuyện khác: "Các em khi nào thì rời căn cứ?"
"Đến khi đại tái kết thúc, chúng em rời khỏi." Nói đến đề tài này, khuôn mặt nhỏ nhắn đang giận dữ lúc trước của Lâm Bảo Nhi dãn ra, lôi tay Diệp Thu nói: "Chúng em có hai tháng huấn luyện mới chính thức kết thúc. Lần này chia tay, chúng mình hai tháng mới có thể gặp nhau, vốn nghĩ đến lần này trở về gặp chị Trầm Mặc Nùng, cùng chị Đường, chính là thầy giáo không cho tiếp xúc với người khác.
Lâm Bảo Nhi thở dài nói: "Ai, thật muốn gặp chị Mặc Nùng và chị Đường Đường."
"Thời gian trôi qua rất nhanh thôi." Diệp Thu cười an ủi: "Rất nhanh, các em sẽ gặp nhau."
"Ừm, khi đó chúng ra trở lại căn nhà màu lam được không?" Lâm Bảo Nhi vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Thu nói.
Căn nhà màu lam, chính là nơi chứa bao kỉ niệm của hắn với ba cô nàng kia, cũng là chỗ đầu tiên Diệp Thu đặt chân sau khi vào Yến Kinh. Diệp Thu cũng giống các nàng, đối với khu nhà trọ màu lam có tình cảm đặc thù. Mặc dù hiện tại đã mua biệt thự, nhưng nếu chọn nơi nào Diệp Thu thấy ấm áp cùng thoải mái nhất, Diệp Thu vẫn chọn căn nhà màu lam.
"Được. "" Diệp Thu gật mạnh đầu.
Chụt!
Lâm Bảo Nhi đột nhiên ôm cổ Diệp Thu hôn lên mặt hắn một cái, cười nói: "Diệp Thu, em phát hiện em ngày càng thích anh."
Ngàn vạn lần không cần, Diệp Thu trong lòng trộm nghĩ, chỉ là một động tác của hai chiến hữu.
"Diệp Thu, cố lên, giành lấy quán quân, đội Tử La Lan chúng ta còn chưa có ai đoạt được ngôi quán quân a." Lạc Đà đi lên vỗ vai Diệp Thu, vẻ mặt cười nói.
"Mày làm cho tốt đấy." Phong cẩu nhếch môi ngây ngô cười với Diệp Thu.
"Xử lý mấy tên đội năm, tao thấy bọn chúng rất chướng mắt." Tri chu cười he he, vẻ mặt tục tĩu nói.
Các đội viên khác của đội Tử La Lan đều lên chúc mừng Diệp Thu, lúc này, Diệp Thu thực sự cảm động.
Phải biết rằng, bình thường bọn họ đều tâm chí cao ngạo, hơn nữa lại đối lập nhau, mỗi người thực lực đầu mạnh, nhưng đều có tư tưởng độc lập, muốn họ trăm miệng một lời thực sự là chuyện không có khả năng.
Huống chi mình là người đến sau, bình thường không ít lần đánh bọn họ. Hiện tại vì mình chiến đấu, vì vinh dự của đội Tử La Lan, bọn họ lần đầu tiền dùng danh nghĩa cả đội ủng hộ mình.
Giang Yến Tử vui mừng nhìn cảnh này, xem ra bọn họ đã tiếp nhận Diệp Thu.
Diệp Trọng, tôi đem vương bài tiểu đội một tay anh gây dựng trao lại cho con anh, ở dưới suối vàng, anh cũng am tâm rồi?
Bước đến trước mặt Diệp Thu, Giang yến tử vẻ mặt chân thành nói: "Tôi biết, anh sẽ không phụ niềm tin của mọi người, lấy được vịt trí quán quân. Anh phải chứng minh mình không thua bọn họ, bọn họ có thể làm được, anh cũng có thể. Đối với điểm này, tôi chưa từng hoài nghi, ngày đầu tôi đã biết anh vì vị trí quán quân mà đến đây."
Thanh âm đột nhiên cao lên, ánh mắt kiên định nói: "Vô luận là Tham lang hay Hỏa Hầu của đội năm, hay bất cứ ai cũng không thể cản đường anh."
Diệp Thu sờ mũi, nhìn Giang Yến Tử rồi đảo mắt qua từng khuôn mặt của đội Tử La Lan, cười nói: "Vốn tôi không khẩn trương, bị các người làm vậy tôi ngược lại có chút khẩn trương yên tâm chức quán quân là của chúng ta. Thời điểm đội Tử La Lan quật khởi tới rồi."
Diệp Thu tham gia đại hội đến nay còn chưa bị thương, càng không cần lo lắng đến vấn đề phong độ. Lại trải qua cả ngày nghỉ ngơi hôm qua, buổi sáng rời giường tắm nước ấm, thay đổi một bộ quần áo chiến đấu, cả người thanh sảng, thân thể lẫn tinh thần đều rất tốt.
Hiện tại trong lòng hắn không chút lo lắng, ngược lại có chút chờ mong.
Ăn no, ngủ kĩ, hẳn là phải vận động một lúc.
Thành viên tiểu đội Tử La Lan hôm này đều đến trợ trận cho Diệp Thu, ngay cả Cường Đô bị thương nặng nhất cũng chống nạnh tới đại sảnh.
Khi Diệp Thu tới, ở sảnh huyền vũ cơ hồ bị lấp đầy. Đây là trận đấu có nhiều người tới xem nhất từ trước tới này, mặc dù một ít đội viên gị thương cũng tới muốn chứng kiến vua đặc công.
Diệp Thu quét mắt về phía đội năm bên kia vẫn im lặng không chút động tĩnh, Tham lang nhắm mắt dưỡng thần không biết đang nghĩ gì, Hỏa Hầu thật ra khiêu khích nhìn qua đây, nhưng bị Diệp Thu bỏ qua.
Trong mắt hắn kẻ này chỉ tấu hài mà thôi, đối thủ của hắn không phải là hỏa hầu.
Không thấy Yến Thanh Phong, có thể hắn tiến vào cùng các giám khảo khác.
8h15, giám khảo đều tiến vào.
Vài giám khảo bàn bạc một phen, sau đó người chủ trì tuyên bố trận đấu.
Trận chung kết bốc thăm khác những trận trước sau khi vòng một châm dứt, lập tức tạo thành tổ thi đấu thứ hai, cứ thể mà suy lần này rút thăm, có người được ngồi không, mọi người đều chờ mong, ai là người may mắn ấy.
Nhân nhân viên tác ấn nút enter, màn hình lớn xuất hiện ba cái tên Diệp Thu, Tham Lang, Hỏa Hầu sau đó được nháo loạn lên.
Người chủ trì phất tay, nhân viên công tác ấn nút enter, trên màn hình rất nhanh xuất hiện hai cái tên:
Diệp Thu vs Hỏa Hầu.
Người may mắn là Tham Lang, hắn không phải chiến trận đầu.
Nhìn kết quả rút thăm, tiểu đội Tử La Lan quả thực khóc không ra nước mặt, quả là không còn thiên lý? Tham Lang lại được nghỉ ngơi. .
Người khác đều lo lắng cho Diệp Thu, vốn có thực lực giành quán quân, đáng tiếc gặp hai cao thủ đội năm xa luân chiến, lần này sợ là lành ít dữ nhiều.
Cái này không thể nghi ngờ là kết quả đáng thất vọng.
Tuy nhiên Diệp Thu lại không bị ảnh hưởng, khi Hỏa Hầu chiến đấu với Giang Yến Tử, Hòa Hầu sử dụng vài chiêu thức hạ lưu đánh bại Giang Yến Tử, Diệp Thu đã âm thầm thề, nếu có cơ hội gặp, nhất định phải dạy dỗ hắn.
Không ngờ nhanh như vậy đã đoạt được ý nguyện, Hỏa Hầu thuần túy chỉ là một tên hề thôi, Diệp Thu không để hắn vào mắt.
Người chủ trì tuyên bố xong, Diệp Thu cùng Hỏa Hầu lên sàn, Diệp Thu vỗ đùi Giang yến Tử, thản nhiên lên sàn.
Hỏa Hầu lăng không lộn một vòng, tư thế rất là tiêu sái nhảy lên sàn.
"He he, thằng nhóc, cuối cùng mày cũng đụng phải tao." Hỏa Hầu kích động đến đỏ bừng mặt, vốn da thịt mầu hồng lại càng thêm đỏ ửng.
Thành viên đội năm lúc trước đều bại dưới tay Diệp Thu, đã sớm khiến Hỏa Hầu cực kì không vừa mắt với tên mặt trắng Diệp Thu này, nhưng đại hội không cho phép tư đấu, hắn cũng chỉ có thể nín nhịn, lần này đợi mãi mới có cơ hội, hắn đương nhiên phải hành hạ đối thủ một phen mới hả lòng.
Thấy Hỏa Hầu cười, khuôn mặt nhỏ thó co rúm, Diệp Thu có chút không đành lòng.
Vẻ mặt cười khổ nhìn Hỏa Hầu nói: "Anh trai à, phiền anh khi nói chuyện với tôi có thể quay mặt về phía sau được không? Mặt của anh như là thuốc kích thích gen pháp bảo thủ thắng của đội năm vậy, lực sát thương rất là kinh người."
Diệp Thu có chút muốn đòi lại công đạo cho Giang Yến Tử, nên nói chuyện không khách khí.
Hỏa Hầu quả thật có chút xấu, điểm này hắn rõ ràng.
Cũng vì thế mà vẻ xấu xí trở thành cấm kỵ của hắn, hắn đời này ghét nhất là người khác nói hắn xấu, .
Hơn nữa, Diệp Thu nói nói mặt hắn ví như thuốc kích thích gen là pháp bảo của đội năm, chẳng phải như chửi cả đội năm sao.
Chẳng lẽ đội năm đều phải trông vào thuốc kích thích để giành chiến thắng?
Mặt Hỏa Hầu từ đỏ biến thành tìm, hốc mắt mơ hồ có tơ máu, hai tay bứt tóc, giống như con khỉ đang nổi trận lôi đình.
Nếu không phải chuông bắt đầu còn chưa vang lên, Hỏa Hầu quả thật đã vọt qua.
"Tao nhất định xé mày thành mảnh nhỏ. "" Hỏa Hầu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đã nói rồi, lúc mày nói chuyện với tao nhớ quay mặt lại." Diệp Thu bất đắc dĩ nói.
Những lời này như lửa đổ thêm dầu, Hỏa Hầu đã sớm tức giận đến mất lý chí, sát khí đằng đằng chỉ chờ chuông vang.
Chỉ có giết người mới phát tiết hận ý của hắn lúc này.
Boong!
Chuông rút cuộc vang lên, hai đạo nhân ảnh đang đứng yên đồng thời biến mất.
Hỏa Hầu có thói quen này, trong lòng đang tức giận, cấp công càng đề cao, lần này cũng vậy.
Khi hắn nghe được tiếng chuông, chuẩn bị vọt lên xe rách Diệp Thu, không ngờ phía trước không thấy bóng dáng Diệp Thu.
Sao có thể?
Chẳng lẽ hắn còn nhanh hơn mình?
Hỏa Hầu mất phương hướng, lập tức cảm thấy không ổn, đang muốn xoay người biến chiêu, một cổ phong kình đã đánh tới cổ hắn.
Hắn tuy không nhìn thấy nhưng có thể cảm thấy, một quyền kia mục tiêu công kích là mặt hắn.
Khinh người quá đáng!
Hỏa Hầu rống lên một tiếng, nắm tay nắm chặt nghênh đón quyền của Diệp Thu.
Ầm!
Tiếng va chạm vang lên, ba đạo ám kình phân biệt đánh vào cánh tay Hỏa Hầu, Hỏa Hầu chống được hai lần, lần ba lại bị Diệp Thu dùng Tam trọng kình đánh ngã trên sàn, khiến sàn nhà rung động.
Diệp Thu biết, ứng phó với Hỏa Hầu cần phải nắm bắt tiết tấu công kích của hắn, nếu tốc độ mình không nhanh, lại cùng hắn cấp công, chỉ có con đường chết hắn có thể xé chết ngươi.
Lúc trước Giang Yên Tử chiến đấu với Hỏa Hầu, Diệp Thu bảo nàng: chiếm thế chủ động, nắm giữ tiết tấu.
Nhưng Giang yến Tử ngày từ đầu đã bị rơi vào thế công của Hỏa Hầu, mất hết quyền chủ động, mới vừa nắm được chút tiết tấu, lại bị Hỏa Hầu khiêu khích không ngừng đề cao tốc độ, cuối cùng rơi vào thất bại.
Mà Diệp Thu khi vừa nghe tiếng chuông đã triển khai thân pháp tam giác chiết xạ, bởi tốc độ quá nhanh, thậm chỉ còn lưu lại chỗ cũ một đạo tàn ảnh. Khi Diệp Thu lao đến bên trái Hỏa Hầu, vừa lúc tránh được thân thể lao lên chính diện của Hỏa Hầu, liền đánh một quyền tới, Hỏa Hầu chỉ có lựa chọn duy nhất là ngạnh kháng.
Cấp công chỗ trí mạng chính là khuyết thiếu giai đoạn công kích, hoặc bị đối thủ bức lui, vậy muốn tổ chức lại một lần công kích mới, là vô cùng khó khăn. Tam trọng kình liên tục tập kích thân thể gầy gò của Hỏa Hầu bị đánh bay ra ngoài.
Diệp Thu không có ý dừng lại, lại sử ra tam giác chiết xạ, sau đó đá một cước lên mặt Hỏa Hầu.
← Ch. 376 | Ch. 378 → |