Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 382

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 382: Buổi tối đến phòng em nha!
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Tôi chịu thua". Tham Lang nhìn ánh mắt có tính chất khích lệ của Án Thanh Phong, lặp lại một lần nữa, nói: "Tôi không phải là đối thủ của hắn".

Chuyện nhà mình thì tự mình biết, bản lĩnh của mình có thế nào thì mình cũng tự hiểu rõ. Tham Lang là một cao thủ, hắn hiểu rất rõ khoảng cách giữa hắn và Diệp Thu, kể cả là bị Diệp Thu mê hoặc, sử dụng thuốc đột biến gen, cũng không dám chắc trên 5 phần là có thể đánh thắng Diệp Thu.

Hắn biết đội trưởng của hắn là Án Thanh Phong rất hi vọng hắn có thể giành được thắng lợi, rất hi vọng đơn vị bộ đội số 5 có thể một lần nữa gặt hái được hai chức vô địch tại đại hội tỉ võ đặc chủng binh lần thứ 6 này. Đương nhiên hắn càng biết, trong lòng của đội trưởng, kể cả là đơn vị bộ đội số 5 không giành được, thì hắn cũng không hi vọng tiểu đội Tử La Lan giành được.

Ít nhất là không được để cho Diệp Thu của tiểu đội Tử La Lan giành được.

Nói ra thì thấy cũng là sự mỉa mai, ngay từ lúc bắt đầu, dưới sự chỉ thị của đội trưởng, các thành viên của bộ đội số 5 liền lấy Diệp Thu là kẻ địch, lúc gặp hắn tất cả đều ra sức nỗ lực. Nhưng không ngờ tạo hóa trêu đùa, kết quả cuối cùng, vô địch cá nhân vẫn là người mà họ không hi vọng giành được nhất giành được.

Sức lực của toàn đội bộ đội số 5, không ngờ không thể nào cản bước tiến của một người.

Là sự bi ai? Hay là sự châm biếm?

Mà thi đấu cho đến tận giờ, mình đã cố gắng hết sức mà vẫn thất bại, nhưng hắn liệu đã dùng hết sức chưa?

Nhìn khuôn mặt thanh tú tuấn kiệt đó của hắn, Tham Lang lắc lắc đầu.

Hắn từ chối dùng thuốc kích thích gen, là bởi vì trong lòng hắn tôn trọng đối thủ này.

Trẻ tuổi tuấn tú, tài hoa bộc lộ. Kể cả mình vừa mới thất bại trong tay hắn. Nhưng hắn không thể không cảm thấy bội phục thân thủ cao cường mà Diệp Thu biểu hiện ra. Hắn cần một trận chiến đấu công bằng, một trận chiến không có lẫn vào đó thuốc kích thích làm nâng cao thể năng.

Nếu như sử dụng thuốc kích thích gen, kể cả là thắng rồi, thì đời này của hắn chỉ sợ sẽ để lại một nỗi nhục lớn?

Án Thanh Phong vô cùng phiền muộn, bực quá thành bệnh, suýt chút nữa hắn muốn phun máu tươi. Lần này không phải là do trạng thái xấu của cơ thể làm hắn phun máu mang tính cưỡng chế, mà là hắn cảm thấy, có lẽ phun ra ít máu thì trong người sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Giống như là người say rượu nếu có thể nôn được những thứ trong người ra sẽ cảm thấy thoải mái hơn vậy.

Nhưng hắn cũng biết, sự việc đã không còn nước cứu vãn. Hắn không phải là người không hiểu biết tinh thông về võ thuật, mà ngược lại hắn còn là một cao thủ võ thuật. Khoảng cách giữa hai người là rất rõ ràng, không biết thằng cha này làm thế nào mà luyện ra được công phu như thế này. Nhưng có một điểm có thể khẳng định. Diệp Thu và lão bất tử sau lưng hắn trước lúc đến đây đã có sự chuẩn bị trước.

Hiện nay, Án Thanh phong không thể không suy nghĩ đến một vấn đề. Nếu như mình đấu với Diệp Thu, thì liệu có được bao nhiêu phần giành chiến thắng?

Xem ra, kế hoạch đó phải thực hiện trước giờ rồi.

Hắn là một quân nhân, càng là một nhà chính trị trong tương lai sẽ tiếp nhận sức mạnh của phái Án Gia. Có rất nhiều việc mà võ công không thể giải quyết được, thì có thể dùng sức mạnh của chính trị để giải quyết. Năm đó, phụ thân hắn cũng không phải là hống hách ngang ngược đó sao.

Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Án Thanh Phong mới thấy dịu đi chút ít.

Trên mặt hắn rất tự nhiên nở ra một nụ cười, cách một cái bàn giơ tay ra với Diệp Thu, nói: "Đơn vị bộ đội số 5 của chúng tôi thua rồi. Thân thủ của Diệp Thu quả thực cao minh, chỉ sợ là tuyển thủ mạnh nhất của lần đại hội tỉ võ lần này. Chúc mừng anh, chức vô địch là của anh".

Diệp Thu biết lúc này hắn phải biểu hiện như thế nào. Hiện nay bên trên đang khảo sát mình xem mình có đủ năng lực và khí phách để nhận chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan hay không, ý kiến của Quách Trí Dũng phó tổng tham mưu là rất có trọng lượng. Nếu như mình biểu hiện ra quá tinh tướng thì chỉ sợ sẽ dẫn đến sự ác cảm của những vị lão thành này.

Diệp Thu vỗ vào vai của Tham Lang, nói: "Cậu rất mạnh, là một đối thủ đáng được tôn trọng".

Mắt của Tham Lang bỗng sáng lên, sau đó rất nhanh cất giấu đi bộ dạng vui mừng khi được đối thủ tôn trọng.

Diệp Thu lúc này mới đứng dậy, giơ tay ra bắt lấy tay của Án Thanh Phong, vừa cười vừa nói: "Cám ơn, anh nói như vậy là quá khen rồi, đại hội lần này những đối thủ mạnh rất nhiều, lần này đến tham dự đại hội tỉ võ đặc chủng binh, tôi đã học hỏi được rất nhiều".

Án Thanh Phong cười gật gật đầu, lùi sang một bên, hắn biết những giám khảo khác cũng sẽ chủ động chúc mừng Diệp Thu, đó là sự đãi ngộ được biệt là nhà vô địch cá nhân đương nhiên có được.

Nói ra thì vô địch cá nhân với vô địch đồng đội so sánh với nhau, hàm lượng vàng của vô địch cá nhân càng cao hơn một chút, cũng càng có thể thu hút được sự chú ý của bên trên và sự ngưỡng mộ của bên dưới.

Xét cho cùng thì vinh dự mà cá nhân đạt được và vinh dự mà tập thể đạt được thì mọi người càng dễ nhớ cá nhân hơn.

Quách Trí Dũng phó tổng tham mưu cũng đứng dậy, chủ động bắt tay với Diệp Thu, nói: "Chúc mừng, Thanh Phong nói rất đúng, vô địch cá nhân lần đại hội này quả thực là rất xứng đáng. Có thể giàh được chức quán quân lần đại hội này trong điều kiện bất lợi như vậy, liên tiếp đấu hai trận mà đều thắng lợi, thực lực của cậu đúng là không phải nghi ngờ gì".

"Cảm ơn thủ trưởng". Diệp Thu nói một cách tôn kính. Hắn có thể nhìn ra, lời nói của Quách Trí Dũng là rất thật lòng, không hề có chút giả dối nào.

Diệp Thu không phải là một người thành thực, nhưng hắn thích quan hệ với những người thành thực.

Tướng quân Trương Viêm nói rất ít, chỉ là bắt tay với Diệp Thu, nói vài câu chúc mừng đơn giản. Còn phó cục trưởng cục an ninh quốc gia từ đầu đến giờ không nói câu gì – Cao Thâm – thì còn kéo tay hắn hàn huyên mấy câu cứ như là thân thiết lắm.

Lâm Thương Lan trước mặt người khác luôn là lầm lầm lì lì, làm cho người khác có cảm giác lành lạnh. Hắn đứng dậy bắt tay với Diệp Thu, đồng thời dùng lực vỗ vỗ vào vai của Diệp Thu.

Cái vỗ này, làm cho Diệp Thu hiểu được thâm ý sâu xa của hắn.

Cuối cùng cũng có được sự chấp nhận của Lâm Gia?

Diệp Thu vừa cười vừa nghĩ. Đáng tiếc, mình quả thực là một người tham lam ya. Mình chưa từng nghĩ muốn trở thành kẻ phụ thuộc vào Lâm Gia, một con cờ có thể hi sinh vì đại cục.

Điều mà mình muốn là... cơ hội đối thoại một cách bình đẳng.

Đại hội lần này kết thúc một cách viên mãn. Lúc Diệp Thu bước xuống bục, tiếng vỗ tay trong sân thi đấu như sấm dậy.

Tất cả khán giả đều đứng dậy, bất luận là các tuyển thủ tham gia thi đấu, hay là những đội viên đặc chủng binh không thể ra sân, trên mặt họ đều là nét mặt rạng ngời. Những tiếng vỗ tay chỉ quân nhân mới có vang lên liên hồi.

Họ đang dùng phương thức của mình để chúc mừng người mạnh nhất. Đang cảm ơn hai đối thủ đã cống hiến cho họ một trận đấu đặc sắc, thậm chí có thể nói là cả đời khó quên.

Kẻ mạnh, mới có thể hưởng thụ hoa tươi và những tiếng vỗ tay, mới có thể giành được sự tôn trọng của người khác.

Điều đáng tiếc là, thi đấu đã đến hồi kết thúc, Diệp Thu vẫn chưa nhận được một chiếc quần lót có mùi cơ thể phụ nữ. Trong lòng hắn nghĩ, sau này nếu như đến các quốc gia phát triển lại thoáng như Mĩ hoặc Pháp để tham gia thi đấu như kiểu này, thì có lẽ ước mơ này mới có thể trở thành hiện thực.

Giang Án Tử, người phụ nữ mặt lạnh này ôm chặt lấy Diệp Thu, chấp chưởng tiểu đội Tử La Lan 20 năm nay, cô từ lâu đã hòa thành một thể với tập thể này. Cô xem những thành viên của tiểu đội Tử La Lan như những đứa con của mình mà đối đãi, mà bảo vệ. Dưới sự cùng nhau nỗ lực của mọi người, dưới sự dẫn dắt của Diệp Thu, tiểu đội Tử La Lan cuối cùng cũng được một lần nữa bước lên bục vinh quang.

*****

Thành tích thứ hai đồng đội, vô địch cá nhân, đây là thành tích tốt nhất mà tiểu đội Tử La Lan giành được từ trước đến giờ trong các lần đại hội. Không những thế, chức quán quân cá nhân còn là lần đầu tiên giành được.

Cô có lí do để kích động đến vậy.

Mỗi người làm cha làm mẹ khi thấy con cái mình giành được thành tích làm người khác phải ngưỡng mộ, đều cảm thấy vui mừng tự trong đáy lòng, thậm chí là vui mừng quá mà khóc.

Những thành viên khác cũng ào ào áp sát đến, mỗi người đều là đấm một quyền thật mạnh vào ngực của Diệp Thu. Diệp Thu đã giành được sự chấp nhận và tôn trọng của tất cả các thành viên Tử La Lan.

Đội trưởng của các tiểu đội đặc chủng khác cũng dẫn theo các thành viên của tiểu đội mình đến chúc mừng, Lạc Thiên Quân sau khi xem xong trận thi đấu, trong lòng kích động vô cùng, ánh mắt nhìn Diệp Thu cũng lấp lánh như muốn phát sáng, không biết là đang nghĩ cái gì nữa. Diệp Thu bị ánh mắt của hắn là cho cảm thấy có chút không thoải mái. Ánh mắt như này, chỉ những người phụ nữ yêu hắn tha thiết như Lam Khả Tâm và Nhiễm Đông Dạ mới có.

Chẳng nhẽ, hắn là.... gay?.

Lão tử không thích đàn ông đã nhiều năm lắm rồi. Thời gian mà Diệp Thu bắt tay với Lạc Thiên Quân là vô cùng ngắn, sau đó lấy lí do là hắn thấy không khỏe trong người, bảo người khác khiêng hắn đi.

Ngân Li cũng dẫn theo đám vàng anh vàng yến trong tiểu đội Cuồng Phong của cô ta đến chúc mừng, người phụ nữ đẹp đến tinh tế này nhìn Diệp Thu cũng là ánh mắt long lanh phát sáng, có điều hắn không cảm thấy phản cảm vì điều đó, mà ngược lại trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Trong lòng đồng chí Diệp Thu của chúng ta, tất cả những người phụ nữ đẹp trong thiên hạ này để dùng ánh mắt đó để nhìn mình, hắn cũng sẽ chẳng có ý kiến gì.

"Trước lúc bắt đầu trận đấu, tất cả mọi người đều đang suy đoán xem quán quân lần này sẽ rơi vào tay ai. Đơn vị bộ đội số 5 là sáng giá nhất, Tham Lang càng là cao thủ hạng nhất. Thực ra mọi người đều nghiêng về người của bộ đội số 5 sẽ giành được quán quân. Cá nhân tôi thì nghiêng về anh hơn, trong lòng cũng rất lo lắng cho anh. Sau khi xem xong trận thi đấu làm tôi suýt nghẹt thở đó, đến tận bây giờ mới nhẹ nhõm được trong người. Diệp Thu, anh rất mạnh". Ngân Li cười nói với Diệp Thu, nụ cười chân thành mà ấm áp, có mùi vị của người phụ nữ trưởng thành, rất cuốn hút lòng người.

Lúc nghe cô ta nói bị không khí của trận thi đấu làm cho suýt nghẹt thở, ánh mắt của Diệp Thu bất giác trượt từ mặt của cô ta xuống dưới đến trước ngực.

Trái tim ở bên trong, tất nhiên là không nhìn thấy. Nhưng có thể nhìn thấy bộ ngực lớn đang như muốn bục ra khỏi chiếc áo lính bó sát người.

Chỉ sợ phải đến cỡ 36? Phụ nữ được rèn luyện cơ thể đúng là đẹp ya.

Trong lòng hắn nghĩ, cô suýt nghẹt thở là vì ngực cô to quá, có quan hệ quái gì đến tôi chứ?

Khi Diệp Thu được mọi người chúc mừng, thì những nhân viên công tác của đại hội cũng đang tính toán thành tích của lần đại hội này.

Vô địch đồng đội: bộ đội số 5. Đây là một đơn vị bộ đội có thực lực tổng hợp rất mạnh, chưa từng có ai nghĩ là sẽ cướp được chức vô địch đồng đội từ tay họ. Kể cả là kẻ có dã tâm như Diệp Thu, hắn cũng biết tiểu đội Tử La Lan nặng được mấy cân mấy lạng, hắn chỉ tập trung vào mục tiêu vô địch cá nhân.

Vị trí thứ hai tập thể là tiểu đội Tử La Lan, đây là thành tích cực ổn định trước giờ của tiểu đội Tử La Lan. Trước đó cũng chỉ là quanh quẩn ở vị trí thứ hai, thứ ba. Vị trí thứ ba là được giành bởi tiểu đội Cuồng Phong lần đầu tiên tham gia thi đấu, do Thủy Điểu giúp tiểu đội Cuồng Phong liên tiếp giành được hai điểm, cho nên trong trận thi đấu với tiểu đội hải phòng liên hợp mới chiếm được thế thượng phong. Vị trí thứ tư là tiểu đội hải phòng liên hợp, đứng thứ năm là tiểu đội lính nhảy dù. Cuối cùng là tiểu đội Quốc Đặc.

Người giành được chức vô địch cá nhân: Diệp Thu.

Ngoài điều này ra, tuyển thủ giành được vị trí thứ hai và thứ ba, hoàn toàn bị người ta bỏ qua. Cũng giống như Olympics vậy, ngoài người giành được HCV ra thì có mấy người nhớ được những vận động viên giành được HCB và HCD?

Tiếp theo đó là một nghi lễ trao thưởng do ban tổ chức đại hội tiến hành. .

Diệp Thu, không nghi ngờ gì cả, hắn lúc này là sáng chói nhất cả khu vực này.

Vốn dĩ cho rằng tác phong của quân nhân là cổ hủ nghiêm khắc, không ngờ ban tổ chức của lần đại hội này tư tưởng lại khai thông đến vậy.

Sau một thời gian mà các tuyển thủ tham gia thi đấu, ban giám khảo và ban tổ chức thi đấu bận rộn một tuần lễ, không ngờ chính buổi tối kết thúc đại hội liền tổ chức một buổi tiệc chúc mừng nhỏ trong nhà ăn của căn cứ.

Ngoài những người bảo vệ căn cứ và những nhân viên công tác cần thiết ra, tất cả đều có thể uống một cách thoải mái, kể cả uống say thì cũng không sao cả.

Diệp Thu là anh hùng của giới đặc chủng binh, chỉ sợ lúc này cái tên của hắn đã lọt vào tầm ngắm của tất cả những lão thành và người có lòng của giới quân sự. Hơn nữa, những người có tham gia lần đại hội này sau khi trở về chắc chắn cũng sẽ mang theo tên và sự tích của hắn mà về. Lúc đó, hắn sẽ trở thành anh hùng của cả giới quân sự.

Giống với phụ thân hắn năm đó và Án Thanh Phong, Lâm Thương Lan của hiện giờ, trở thành thần tượng của vô số những thanh niên nhiệt huyết, trung thành với tổ quốc, trở thành đề tài nóng hổi và mục tiêu theo đuổi của họ.

Diệp Thu uống không ít rượu, bởi vì hắn là quán quân, chắc chắn sẽ gặp phải sự đãi ngộ đặc thù. Mọi người đều muốn thử xem thằng cha tung hoành ngang dọc trên sàn đấu này có tửu lượng như thế nào, rất rõ rệt, Diệp Thu lại làm cho họ cảm thấy khâm phục.

Những người chúc rượu đến từng lượt, lại từng lượt lùi ra, cuối cùng ai nấy nằm vật ra bàn hoặc ôm lấy góc tường, còn hắn thì vẫn giống với như ban đầu, ánh mắt vẫn lấp lánh như vậy, hành động lời nói không hề có chút gì không thỏa đáng, nếu như có phản ứng thì chỉ là mặt có hơi chút đỏ hơn bình thường.

Tửu phẩm như nhân phẩm, Diệp Thu uống rượu rất tốt mà rất tỉnh, bất kì ai đến chúc rượu hắn đều không từ chối, điều này làm cho những đặc chủng binh tính tình sảng khoái càng thích hắn. Không ít người đến muốn kết giao bằng hữu với hắn.

Thậm chí đến Quách phó tổng tham mưu cũng cảm thấy rất tán thưởng điểm này của Diệp Thu, nói: "Tên tiểu tử này, tửu lượng là tốt nhất trong số những người ta từng gặp đấy".

Điều này làm cho kẻ chỉ cầm ly rượu vang, lúc chạm cốc với người khác chỉ uống một chút ít như Án Thanh Phong cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hết cách, thứ này hắn quả thực không được uống nhiều.

Lâm Bảo Nhi cũng cùng với giáo viên của cô và Án Khang tham gia tiệc rượu, khuôn mặt của Lâm Bảo Nhi đỏ ửng, hiển nhiên cô đã chui ở góc nào đó uống không ít rượu rồi mới chạy đến. Mắt cô hơi nhắm lại, con ngươi trong lúc đong đưa giống như là thủy ngân lấp lánh, hai bầu ngực phập phồng, kể cả là Diệp Thu muốn nhìn đi chỗ khác, cũng đều là cực kì khó khăn, hắn không đỡ nổi.

"Diệp Thu, nghe nói anh giành ngôi vị quán quân rồi?". Lâm Bảo Nhi cười hihi kéo cánh tay của Diệp Thu.

"Đúng vậy". Diệp Thu gật gật đầu. Xét cho cùng, có thể giành được chức vô địch này trước bao nhiêu đối thủ mạnh như vậy, quả thực là một việc đáng để tự hào. Hơn nữa, thằng cha Diệp Thu này quả thực cũng thích những ánh mắt sùng bái mê mẩn của những cô gái đẹp hay không cũng mặc dùng để nhìn hắn, thỉnh thoảng có khi không cẩn thận còn đâm phải cột điện.

Cứ ra sức mà khen ngợi và tán dương đi, hahaha.

"Ồ, em biết ngay anh sẽ giành được chức vô địch mà". Lâm Bảo Nhi như là có tài đoán trước sự việc, nói một cách bình đạm.

Diệp Thu hỏi một cách hiếu kì: "Em biết?".

"Đương nhiên rồi. Anh không giành được quán quân thì ai có thể đây? Cũng không xem xem anh là người gì của em, anh là đối tượng mà em muốn khế ước kết hôn ya". Lâm Bảo Nhi gật đầu một cách khẳng định.

Diệp Thu cười khổ, điều này có quan hệ gì với cô ta nhỉ?

"Qua đây, em nói với anh một câu". Lâm Bảo Nhi đảo mắt nhìn xung qunh, móc móc ngón tay với Diệp Thu.

"Ửm?". Diệp Thu liếc qua vị trí của Lâm Thương Lan, thấy hắn không nhìn về phía này, mới cúi đầu xuống ghé tai gần sát mồm Lâm Bảo Nhi.

"Tối nay đến phòng em". Lâm Bảo như nói khẽ khàng: "Nhất định phải đến đấy nha".

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)