← Ch.382 | Ch.384 → |
Lâm Bảo Nhi ăn mặc bộ quần áo thể thao màu trắng rất không hợp với không khí của buổi tiệc, đương nhiên những phụ nữ khác cũng phần lớn là mặc áo sơ mi trắng bên ngoài áple hoặc trực tiếp chơi luôn áo phông đặc chủng loại bó sát người. Tiệc rượu của quân nhân tự nhiên là có sức cuốn hút đặc biệt của nó, không giống như các thân sĩ thục nữ ăn mặc phong lưu diễm lệ khi tham gia tiệc rượu, mà nhiều hơn một phần gì đó sự hào sảng và khí thế người lính.
Nước da của Lâm Bảo Nhi là cực đẹp, khóa áo trước ngực hơi kéo xuống lộ ra những mảng da trắng như tuyết, còn có chút gì đó sự mũm mĩm dễ thương của trẻ con, bất kì ai nhìn thấy đều có sự xốc nổi muốn sờ một cái. Tuy bị chiếc áo phông bên trong và chiếc áo gió bên ngoài che chắn, không nhìn thấy khe rãnh và phần trên bộ ngực, nhưng hai quả núi thịt nhô ra đó là cực kì bắt mắt.
Tối nay đến phòng em nha. Đúng là câu nói làm người ta phải suy nghĩ miên man ya.
Câu nói này làm cho Diệp Thu liên tưởng đến cảnh tượng Lâm Bảo Nhi mặc bộ đồng phục học sinh (đồ y tá, đồ tiếp viên hàng không, hoặc toàn thân băng bó cũng được) ngọc thể trần truồng nằm trên giường, một tay chống cằm, một tay thì đang móc móc về phía Diệp Thu như mời gọi.
"Diệp Thu, anh làm sao vậy? Mũi lại chảy máu rồi kìa, chẳng nhẽ buổi tối cũng là thời gian anh chảy máu mũi sao?". Lâm Bảo Nhi làm sao có thể biết được trong đầu Diệp Thu lúc này đang nghĩ gì, nét mặt nghi hoặc nói.
"Ồ? Có sao?" Diệp Thu đưa tay lên sờ mũi, trên tay hơi dính dính, cười nói: "Có lẽ là do uống nhiều rượu quá...thượng hỏa rồi. Không sao cả, bảo anh tối đến phòng em làm gì vậy? Có chuyện gì không thể nói ngay bây giờ sao?".
"Bây giờ không thể nói cho anh biết được. Buổi tối nhất định phải đến đó nha, phòng UF216, đừng có đi nhầm đấy". Lâm Bảo Nhi vừa cười hihi vừa nói.
"Được". Diệp Thu gật gật đầu, cũng may đại hội đã kết thúc rồi, con ma nữ này còn phải quay về căn cứ, chỉ hi vọng cô ta không làm chuyện gì mà không thu dọn được.
Lâm Bảo Nhi sau khi có được sự đồng ý của Diệp Thu mới cười hớn hở chạy đi chỗ khác.
Nếu như là người không biết, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô, chắc chắn sẽ bị cô ta truyền nhiễm cho mà cảm thấy vui vẻ hơn.
Tiệc rượu duy trì đến 11 giờ mới kết thúc. Diệp Thu nhớ đến lời dặn của Lâm Bảo Nhi trước đó, trong lòng hắn có chút do dự, lúc này đi tìm cô ấy, liệu có không thích hợp không?
Nhưng Diệp Thu biết, nếu như không đi tìm cô ta, ma nữ này sẽ làm ra chuyện gì đó càng không thích hợp. Vốn dĩ biểu hiện của mình cũng xem là xuất sắc, lưu lại ấn tượng rất tốt với Quách Trí Dũng phó tổng tham mưu và các vị tướng quân khác. Nếu như bởi vì cuối cùng gây ra một số chuyện ABC với một người phụ nữ thì chỉ sợ là con đường trước mắt sẽ sụp đổ ya.
Cân nhắc một hồi, Diệp Thu cuối cùng thì vẫn là phải khuất phục dưới uy lực của sự dâm đãng lúc bình thường của Lâm Bảo Nhi, ngênh ngang bước đến phòng của Lâm Bảo Nhi, làm ra cái vẻ như là đi làm việc công.
Hắn nếu như lén la lén lút, chỉ sợ vừa mới đi được vài bước đã được những nhân viên phòng vệ trong tối hoặc ngoài sáng mời đi uống trà nói chuyện rồi.
Lâm Bảo Nhi là người được căn cứ bảo vệ an toàn, được tách riêng với các tuyển thủ tham gia thi đấu, cô sống cùng với những nhân viên khác của căn cứ.
Bố cục của những căn phòng này giống với phòng của các tuyển thủ tham gia thi đấu. Diệp Thu căn cứ vào vị trí phòng mà hắn ở, rất dễ dàng tìm được phòng UF216.
Cộc cộc!
Diệp Thu nhẹ nhàng gõ cửa, hắn không dám dùng lực quá mạnh, sợ đánh thức người phòng bên cạnh phòng Lâm Bảo Nhi. Hắn biết, cùng đến với Lâm Bảo Nhi còn có giáo viên và bạn học của cô. Nhân viên của căn cứ không thể xắp xếp chỗ ở của họ ở nơi khác. -
Két...!.
Cửa phòng được mở ra, Lâm Bảo Nhi cười tươi như hoa đứng ở cửa.
Diệp Thu đang định chào Lâm Bảo Nhi, thì tầm nhìn bỗng tiếp xúc với quần áo đang mặc trên người của Lâm Bảo Nhi, hắn bỗng có ý nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy.
Sự việc khác thường chắc chắn là có yêu kế.
Diệp Thu biết, đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
"Diệp Thu ca ca, anh đến rồi? Nhanh vào trong". Giọng nói của Lâm Bảo Nhi ngọt mà lôi cuốn lòng người, kéo lấy tay của Diệp Thu lúc này đang muốn lùi lại.
"Bảo Nhi, muộn thế này rồi, chắc em cũng mệt rồi? Có chuyện gì mai nói, được không?". Diệp Thu bộ mặt khổ sở nói.
"Không được, ngày mai em và giáo viên phải đi rồi. Chuyện này bắt buộc đêm nay phải làm". Lâm Bảo Nhi lắc đầu một cách kiên định.
"Chuyện gì mà gấp đến vậy? Hay là, cứ nói ở cửa đi?". Diệp Thu cúi đầu xuống liếc nhìn một cái, mắt hắn bị làn da trắng muốt đó làm cho hoa hoa, lập tức di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
"Không được, bắt buộc phải nói trong phòng. Aizz ya, một cô gái băng thanh ngọc khiết còn không sợ, anh là một nam nhi hảo hán thì sợ gì chứ? Chẳng nhẽ em ăn thịt được anh chắc? Anh đồng ý hay là không đây". Lâm Bảo Nhi tức giận nói, thò tay véo vào cánh tay Diệp Thu một cái.
Nghe được sự đảm bảo của Lâm Bảo Nhi, Diệp Thu lúc này mới yên tâm. Nhìn xung quanh một cái, nếu không bước vào, chỉ sợ sẽ để người ta nhìn thấy. Cộng thêm sức kéo của Lâm Bảo Nhi, thế là hắn liền bước vào trong phòng.
Có người nói: Nếu đã là không có sức phản kháng, vậy thì cứ lặng lẽ bước vào mà hưởng thụ đê.
Thực ra, có rất nhiều lúc, sức phản kháng của đàn ông là rất yếu ớt.
Hai người vừa mới bước vào trong, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra một khe nhỏ, Án Khang sắc mặt âm u thò đầu ra ngoài hóng hớt.
Tên khốn nạn đó muộn thế này đến tìm Bảo Nhi làm gì nhỉ?
Chẳng nhẽ họ đã....
Án Khang mở cửa phòng ra, muốn qua đó gõ cửa, nhưng lí trí vẫn kìm nén được cách làm không hợp tình hợp lí này lại.
Lúc này mình dựa trên lập trường gì để đến tìm Bảo Nhi?
Chỉ sợ cô ấy nghe thấy tên mình đến cửa cũng không cho mình bước qua.
Lâm Bảo Nhi, con ** này. (em dịch nguyên văn vậy thôi, bác nào thích Lâm Bảo Nhi bỏ quá cho em nha)
Trong lúc phẫn nộ, đột nhiên hắn nhớ đến lời của người anh họ Án Thanh Phong: muốn có được một người phụ nữ, có thể có rất nhiều cách, ví dụ thuốc mê.
Án Khang nghĩ, mình có nên làm theo cách của anh họ không, lựa chọn một phương thức khác?
Lâm Bảo Nhi ya Lâm Bảo Nhi, cô rốt cuộc muốn tôi làm thế nào?
Lâm Bảo Nhi nhìn Diệp Thu, giống như là đang nhìn một con cừu non bước vào hang sói, cô cười hihi, xoạch cái khóa trái cửa lại.
Diệp Thu bỗng thấy căng thẳng thần kinh, vội vàng nói: "Bảo Nhi, em muốn làm gì vậy?".
"Khóa cửa ya".
"Khóa cửa làm gì vậy?".
"Khóa cửa để làm gì ư? Hihi.... anh thử nói xem em muốn làm gì? Anh kếu đi, kêu dã họng cũng không có tác dụng đâu. Đêm nay anh phải phục em đi".
Lâm Bảo Nhi giơ tay làm bộ như sói vồ mồi, cười một cách quái dị bước về phía Diệp Thu.
Khuôn mặt hồng hào nõn nà, tóc dài mượt xõa trên hai vai. Hiển nhiên, trước lúc Diệp Thu đến thì cô nàng đã gội qua đầu. Trên người không mặc quần áo, dùng khăn tắm lớn bao chặt lấy những bộ phận quan trọng trên người, lộ ra phần phía trên ngực trắng như đậu phụ vừa ra lò và phần đùi gợi cảm, hai cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, lúc cô nàng nhấc cánh tay lên, Diệp Thu thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ màu vàng nhạt trên cánh tay và khóe nách trắng muốt.
Diệp Thu đứng im như tượng, để mặc cho hai bàn tay háo sắc của Lâm Bảo Nhi sờ đến sờ lui trên người mình.
Lâm Bảo Nhi sờ mó một hồi, thấy Diệp Thu đứng im bất động cho cô sờ xoạng, liền lắc đầu nói: "Không vui, không vui...anh không động đậy gì cả.... trong phim không phải là diễn như này".
Diệp Thu như sắp khóc, Lâm đại tiểu thư, bà cố nội Lâm. Tôi nửa đêm không quản nguy hiểm bị mất đi thanh danh để chạy đến thăm cô, không phải là để cùng cô quay phim.
"Bảo Nhi, có chuyện thì nói chuyện, không có chuyện gì thì chúng ta giải tán nha. Nếu như anh trai em đến thăm em, thấy anh ở đây, em lại ăn mặc như này.... anh ấy sẽ liều mạng với anh đấy". Diệp Thu cười khổ nói. Giọng nói dường như là đang khẩn cầu.
"Yên tâm đi, anh trai em biết em ngày mai phải đi, từ sớm đã đến thăm em rồi. Được rồi, vậy em nói chuyện chính đây, yêu cầu em đề xuất ra anh không được từ chối đâu đấy, nếu không em sẽ rất mất mặt". Lâm Bảo Nhi vung nắm đấm lên uy hiếp.
"Em muốn làm gì với anh?". Diệp Thu có chút lo lắng.
Cuộc đối thoại đêm nay cứ thấy kì quái thế nào ý?
Tuy những cuộc nói chuyện trước đây của hai người cũng không được xem là bình thường, nhưng lần này quả thực là quá không bình thường, làm cho người ta cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra?
Chẳng nhẽ đêm nay mình sẽ không giữ được trinh tiết sao?
*****
Cũng may mà mình đã không còn là sở nam nữa rồi.
Nghĩ như vậy, Diệp Thu lại cảm thấy có chút may mắn.
"Không phải là em muốn làm gì với anh, mà là anh phải làm một chuyện với em". Lúc Lâm Bảo Nhi nói, trong mắt lóe lên sự xấu hổ.
Quả thực, chuyện này đàn ông phải chủ động một chút, Diệp Thu là người từng trải, hắn hiểu đạo lí này.
Nhưng Bảo Nhi.... Tuy ngực cô ta to thật, nhưng không biết cô ta đã ở tuổi thành niên chưa. Hơn nữa, cô ta không phải là một phụ nữ bình thường, nếu như động vào đó, chẳng nhẽ mình sẽ rơi vào số phận phải ăn đạn sao?
Dựa vào sức mạnh của Lâm lão gia tử nhà cô ta, nếu như muốn đưa mình lên tòa án quân sự, sợ là chỉ cần một câu nói là đủ.
"Bảo Nhi, chúng ta có phải là phát triển quá nhanh không?". Diệp Thu quyết định khuyên giải cô. Hôm nay đánh nhau cũng mệt rồi, lại còn uống không ít rượu, không hứng thú lắm với chuyện đó.
Hơn nữa, hắn cảm thấy tình cảm giữa hắn với Bảo Nhi cũng chưa đến mức như này.
Đương nhiên đối với một số đàn ông mà nói, có tình cảm hay không không quan trọng, thằng bé được tung hoành là khoái rồi.
Nhưng, Diệp Thu quả thực không dám tưởng tượng đến hậu quả ya. Nếu như người của Lâm Gia ép hắn lấy Bảo Nhi, aizzz ya phải làm thế nào đây? Mặc Nùng phải làm thế nào? Mấy người Khả Tâm, Bố Bố phải làm thế nào?
"Không nhanh, Đường Đường tỉ tỉ từng nói, đàn ông trên thế giới này là loại động vật giảo hoạt nhất, có một số việc phải nắm chắc trong tay mới là ổn thỏa nhất". Lâm Bảo Nhi lắc đầu nói.
Sau đó cô nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, ưỡn bộ ngực bự đầy đặn của mình đến trước mặt Diệp Thu, nói: "Anh dùng tay ...sờ một chút đi". (Em vừa chảy máu mũi vừa dịch đó nha các bác).
Diệp Thu ngớ người.
Ngớ một cách triệt để.
Hắn không thể nào ngờ được, Lâm Bảo Nhi sẽ đề ra yêu cầu như thế này.
Ấu trĩ, quả thực quá ấu trĩ.
Chẳng nhẽ cô ấy nghĩ làm như này là có thể chiếm được một người đàn ông cho riêng mình?
Đường Quả là một cô gái ngu ngơ về tình yêu, trên đấu trường tình yêu luôn là đồ đệ được đối thủ dạy dỗ, ngớ ngẩn đến mức độ nào là có thể tưởng tượng được.
Con bé ngốc ngếch Lâm Bảo Nhi này, không ngờ lại xem lời của cô ta như là lời vàng ngọc.... Tuy nói điều này có tính hấp dẫn tương đối lớn đối với mình, nhưng đây là cạm bẫy?
Diệp Thu lóe lên một suy nghĩ trong đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
"Bảo Nhi, anh không thể sờ, đây là chỗ thần thánh nhất của người phụ nữ, chỉ có người đàn ông mà em yêu quý nhất mới có thể dùng tay để sờ". Sắc mặt của Diệp Thu là vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc.
"Không sao, em bảo anh sờ thì anh cứ sờ đi". Lâm Bảo Nhi mở mắt ra nhìn Diệp Thu một cái, rồi lại nhắm chặt mắt lại. Tiến sát hơn một bước đến cạnh Diệp Thu, bờ ngực cao cao chạm sát đến người của Diệp Thu.
"Không được, anh không thể sờ, làm như vậy anh thấy có lỗi với lương tâm, anh không bằng loài cầm thú".
"Em bảo anh sờ thì anh sờ, nói nhiều vậy làm gì? Anh làm sao có thể sờ được Đường Đường tỉ tỉ? Anh còn ngủ trên giường của Mặc Nùng tỉ tỉ nữa....".
"Anh...đó là...họ khác với em....".
"Có gì khác nhau chứ? Họ là phụ nữ, em không phải phụ nữ sao? Nhanh sờ đi".
"Không sờ".
"Sờ".
"Không sờ".
"Bà cố nội nó, bà đây bảo ngươi sờ thì ngươi cứ sờ, nói nhiều vậy làm gì? Cẩn thận bà cắn chết ngươi". Lâm Bảo Nhi tức đến thở phì phò, mở to mắt ra, trong ánh mắt là sự tức giận vô cùng. Cầm lấy tay của Diệp Thu đặt lên bộ ngực nõn nà của mình.
Mềm, rất mềm, phải nói là cực mềm.
Giống như là tay đang sờ vào một đám bông vậy, mềm mại, nhưng chất liệu tốt hơn nhiều so với bông, sờ vào thấy rất khoái.
Theo lí mà nói, Diệp Thu phải rất hưởng thụ cảm giác khi tiếp xúc này mới đúng.
Xét cho cùng, không có người đàn ông nào có thể chống đỡ lại được sự mê hoặc từ bộ ngực đầy đặn trắng muốt này của Lâm Bảo Nhi.
Thế nhưng, không biết là chuyện gì, lúc Diệp Thu sờ vào đó thì chỉ cảm thấy tim đập chân run, đến các thớ thịt ở tay cũng đang run lên, trong lòng hắn đang kinh sợ gì đó.
Mẹ nó, cạm bẫy, chắc chắn là cạm bẫy.
Quả nhiên, trên mặt Lâm Bảo Nhi lộ ra một nụ cười tà ác nhìn rất gian xảo.
Thả bàn tay của Diệp Thu ra, nét mặt đắc ý hô lên: "Yeah! Thành công rồi!".
Nói xong Lâm Bảo Nhi chạy về phía chiếc laptop đặt trên bàn.
Lạc cực sinh bi, uỵch một tiếng, ngã lăn ra đất. :
Cô quên mất trên người không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Mà khăn tắm quấn chặt quanh đùi, từ từ đi bộ còn được, chứ chạy thì.... dựa vào bản lĩnh của Lâm tiểu thư, chỉ có nước ngà xoài ra đất.
Thế là đồng thời với việc Diệp Thu nghe thấy một tiếng aizz da của Lâm Bảo Nhi, cũng nhìn thấy cả một vùng lông mượt mà.
Nha đầu này, đúng là không tiếc dùng hết vốn liếng mà.
Diệp Thu không khoanh tay đứng nhìn quá lâu, một phút sau, mới như là vừa phản ứng ra được, chạy đến đỡ Lâm Bảo Nhi dậy, hỏi một cách quan tâm: "Bảo Nhi, em không sao chứ?".
"Đương nhiên là không sao rồi, đau chết đi được". Lâm Bảo Nhi xoa xoa đùi, nói. Đột nhiên như nhớ ra điều gì, vội vàng căng thẳng hỏi: "Em quên không mặc quần lót, anh không nhìn thấy gì chứ?".
"Không, em không mặc quần lót à? Anh không biết đấy". Diệp Thu lắc đầu một cách nghiêm chỉnh.
"Không thấy là tốt, nếu để anh thấy chả phải là hỏng hết chuyện sao?". Lâm Bảo Nhi chế giễu nhìn Diệp Thu một cái, sau đó quấn lại chỗ khăn bị tuột ra, không dám chạy nữa, lúc này mới từ từ bước đến trước chiếc laptop đặt trên bàn.
Lâm Bảo Nhi thao tác một hồi, mới chỉnh ra một đoạn video từ trong laptop. Trong đoạn video này, từ lúc Lâm Bảo Nhi mở cửa, Diệp Thu bước vào, sau đó sờ ngực, đến Lâm Bảo Nhi ngã đều được ghi lại.
Sau khi đại hội đặc chủng binh kết thúc, rất nhiều lệnh cấm được bỏ đi. Như loại laptop có thiết bị camera này cũng không bị hạn chế nữa.
"Hihi, anh đã nhìn thấy chưa? Cảnh anh sờ ngực em em đã ghi lại rồi, nếu như đến lúc đó anh không đến nhà em đặt vấn đề ăn hỏi, em sẽ giao cho ông nội, anh sẽ bị ông đưa đi xử bắn đó". Lâm Bảo Nhi chân tay vừa khua khoắng vừa nói.
Diệp Thu bĩu bĩu môi, nói: "Đó là em bảo anh sờ thì phải? Ông nội em sẽ đưa em đi bắn trước".
"Anh nghĩ em là đồ ngốc sao?". Lâm Bảo Nhi chế giễu lại, nói: "Em sẽ xóa những đoạn khác đi, chỉ để lại đoạn anh sờ ngực em là được rồi. Rốt cuộc xảy ra những chuyện gì khác, ông nội em mới là không quan tâm đấy".
Diệp Thu toát mồ hôi lạnh.
"Hihi, Diệp Thu, lần này anh chạy không thoát rồi, em đã là người của anh rồi nha. Đừng buồn mà, nào, cười một cái, sau này em sẽ đối xử tốt với anh mà". Ngón tay mập mạp của Lâm Bảo Nhi móc vào cằm của Diệp Thu, bộ dạng như lưu manh, nói.
← Ch. 382 | Ch. 384 → |