Vay nóng Tima

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 387

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 387: Tuyệt chiêu tán gái
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


Đường Bố Y là người cha tương y vi mệnh của Đường Quả, để chữa trị cho cha, kể cả là mất đi của tập đoàn Đường Thị thì cô cũng không tiếc.

Trong thời gian này cô vừa phải gánh vác những công việc của tập đoàn Đường Thị, đấu trí đấu dũng với một đối thủ mạnh khác, vừa phải lo lắng cho bệnh của phụ thân, khắp nơi tìm kiếm danh y để điều trị. Mỗi một danh y đến, cô đều đích thân tiếp đãi một lượt, cô không muốn bỏ lỡ bất kì cơ hội nào có thể chữa khỏi bệnh cho cha.

Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, người tất nhiên cũng theo đó mà gầy đi. Tuy trên mặt cô có trang điểm nhạt, nhưng nhìn từ góc độ của Diệp Thu, đó là biểu hiện nghiêm trọng của chứng sup-health (tức là trạng thái không bệnh, cũng không khỏe mạnh).

Một cô gái vô tư vô lo đột nhiên phải chị đựng nhiều sự đau đớn và li biệt như vậy, trên vai lại gánh vác trách nhiệm lớn lao như vậy, cô ấy còn chưa ngã xuống đã được xem như là kì tích.

Hiện nay nghe Diệp Thu nói có người có thể chữa trị được cho cha, Đường Quả sao có thể không bị kích động?

Cô nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thu, giống như là nắm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng.

"Diệp Thu, ông ấy là ai? Ở đâu? Hoa Hạ (chỉ Trung Quốc)? Hay là quốc gia khác? Em cùng anh đi mời, bất luận ông ấy ra điều kiện gì cũng được.... kể cả là phải quỳ gối, em cũng phải mời được ông ấy đến. Diệp Thu, em thật sự không muốn nhìn thấy ba như này nữa.... , mỗi lần đến đây, nhìn thấy ba nằm bất động trên giường bệnh, em cảm thấy rất buồn rất buồnm chỉ muốn khóc thôi.....".

Diệp Thu cười khổ lắc lắc đầu, nếu như chỉ quỳ xuống mà mời được lão đầu tử xuất núi, thì hắn nguyện thay Đường Quả quỳ 3 ngày 3 đêm.

Tính cách của lão đầu tử, là không thể dùng lí lẽ thường tình của thế gian để đong đếm được.

Đó là một lão già biến thái.

"Sao vậy? Không được ư? Ông ấy không đồng ý?". Một chút hi vọng vừa nổi lên trong lòng Đường Quả bắt đầu chìm xuống, luồng máu nóng sôi sục bỗng trở lên buốt lạnh.

"Không phải là không được". Diệp Thu giải thích một cách khó xử: "Anh tuy là quen biết với người này, nhưng tính cách của ông ta có chút quái dị, ông ấy sẽ không dễ dàng rời khỏi chỗ ông ấy đang sống đâu. Tiền bạc, cầu xin, hoặc giả các biện pháp khác đều không có hiệu quả đối với ông ấy".

"Vậy làm thế nào mới có thể mời ông ấy đến? Ai có thể làm được?". Đường Quả nóng ruột hỏi.

Ai có thể làm được?

Diệp Thu nghĩ, nếu như đến mình cũng không làm được, thì sợ rằng trên đời này không còn ai có thể mời được lão đầu tử nữa.

Diệp Thu rất thương Đường Quả, cũng xem Đường Bố Y như bậc trưởng bối thân thích của mình, nếu như có thể mời được lão đầu tử xuất núi, cứu được Đường Bố Y, thì trong lòng hắn cũng sẽ rất vui. Lão đầu tử tuy không cần sĩ diện nhưng lại cực kì tôn trọng lời hứa, Diệp Thu cũng không dám chắc chắn lắm có thể dỗ dành được lão hoặc lừa được lão ra ngoài.

Nhưng hắn đã nói ra rồi, thì phải dốc hết toàn lực mà nghĩ biện pháp thì mới được.

Vừa nói là có người có thể cứu được, rồi lại nói người ta không đồng ý ra ngoài cứu chữa, đây chẳng phải là đùa giỡn với tình cảm của người khác sao?

Diệp Thu vỗ vỗ vào vai của Đường Quả, ra hiệu cô đừng nên quá kích động, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, anh cũng hi vọng Đường thúc thúc có thể nhanh chóng hồi phục, lão đầu tử đó quả thực khó mời, anh cũng không dám chắc chắn lắm. Có điều, anh sẽ nỗ lực nghĩ cách. Chỉ cần có chút hi vọng, chúng ta đều không thể bỏ cuộc..... đúng vậy không?".

"Ừm, cám ơn anh, Diệp Thu". Đường Quả cảm kích, gật gật đầu.

Diệp Thu dùng ngón tay gõ lên đầu cô một cái, nói: "Khách sáo với anh gì vậy?".

"Ừ nhỉ, chúng ta là người một nhà mà". Đường Quả cười một cách hạnh phúc. .

Vốn dĩ Diệp Thu đồng ý với Đường Quả, sau khi thăm Đường Bố Y, hai người sẽ cùng nhau vào thành phố ăn bữa tối. Không ngờ trên đường đi, Diệp Thu đột nhiên nhận được cuộc gọi đến của Giang Án Tử.

Giang Án Tử tuy được điều đến cái bộ phận mạng gì đó làm lãnh đạo, nhưng lệnh điều động vẫn chưa đến, tạm thời vẫn là đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan.

Tiểu đội Tử La Lan vừa tham gia thi đấu xong, trải qua một thời gian chiến đấu, mọi người đều có chút mệt mỏi. Giang Án Tử không biết có phải vì lần thi đấu này giành được thành tích xuất sắc mà tâm tình tốt hay không, cô ta cho tất cả các đội viên nghỉ ngơi điều chỉnh một ngày, ngày mai chính thức huấn luyện.

Trong mười mấy năm này đây là chuyện chưa từng có, tất cả thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều vui sướng cảm kích ôm chầm lấy Diệp Thu một lượt. Những nhân tài đặc thù như họ, lúc nào cũng ở trong trạng thái chờ lệnh, mà huấn luyện chưa từng bị gián đoạn, đúng là một ngày nghỉ ngơi hiếm có.

Giang Án Tử đáng nhẽ cũng đang nghỉ ngơi mới đúng, tại sao lại gọi điện cho mình lúc này?

Chẳng nhẽ lại có nhiệm vụ gì?

"Tôi là Diệp Thu". Diệp Thu bấm nút nhận cuộc gọi, nói. Thân phận của họ không được để lộ. Tuy Đường Quả là một trong những người thân cận nhất bên cạnh mình, nhưng Diệp Thu cũng không muốn để cô biết hiện nay hắn đang làm công việc gì.

Hà tất phải để cho người phụ nữ quan tâm đến sự an nguy của mình phải lo lắng?

"Sự việc có biến". Giang Án Tử trực tiếp nói, hắn biết Diệp Thu dùng cái kiểu chào hỏi này, chứng tỏ bên cạnh Diệp Thu đang có người khác, không tiện nói chuyện: "Anh ngay bây giờ quay về căn cứ".

"Được". Diệp Thu liếc nhìn đồng hồ, nói: "1 tiếng sau đến nơi".

Cúp máy, Diệp Thu dùng bộ mặt ái ngại nhìn Đường Quả lúc này đang ngồi ở ghế bên cạnh, nói: "Tối nay chỉ sợ không thể cùng ăn cơm với em, anh có việc khẩn cấp cần phải xử lí".

Đường Quả lặng lẽ thở dài một hơi, nói: "Ừm, em biết rồi, không sao cả, anh đi đi".

Cô nghe được điện thoại của Diệp Thu, cũng biết là hắn quả thực có chuyện cần phải làm. Nhưng, điều cô không biết là, cô đợi ngày này đã đợi biết bao lâu, vừa nãy còn hưng phấn vì bữa tối nay, cảm giác hi vọng bị mất đi đúng là không dễ chịu gì.

Diệp Thu nhìn bộ dạng thất vọng của Đường Quả, cười an ủi nói: "Ngày mai, ngày mai anh nhất định sẽ ăn tối cùng em, em chẳng phải là thích ăn món bò bít tết Ytalia đó sao? Ngày mai anh sẽ đặt chỗ trước ở nhà hàng Ý".

"Hihi, anh vẫn nhớ là em thích ăn gì à?".

"Đương nhiên rồi, em và Bảo Nhi ham ăn như vậy, cả ngày hò hét muốn ăn cái này muốn ăn cái kia". Diệp Thu vừa cười vừa nói, lén lút tăng tốc độ xe.

"Đâu có đâu? Là Bảo Nhi ham ăn thôi, em chỉ là ăn cùng với cô ấy một chút xíu xíu mà thôi. Anh xem cô ấy béo tròn vo, giống như con lợn con vậy.... Aizz.. , nhớ Bảo Nhi quá, không không biết con lợn con này chạy đâu rồi". Đường Quả sắc mặt hoài cựu, nằm dựa ra ghế, dường như cô đang chìm đắm trong sự vui vẻ trước đây, không thể thoát ra được.

Diệp Thu biết tin tức về Bảo Nhi, nhưng hiện nay hắn vẫn chưa thể nói cho Đường Quả biết, nếu không, nha đầu này truy hỏi, thì hắn cũng không dễ dàng khai báo.

Dù gì thì Bảo Nhi cũng sắp về rồi, đến lúc đó giành cho cô ấy một sự bất ngờ. Diệp Thu nghĩ vậy.

"Diệp Thu". Đường Quả đột nhiên nghiêng người sang, ánh mắt như mong mỏi điều gì đó nhìn về phía Diệp Thu, nói: "Hay là, anh đừng làm công việc này nữa? Lương không cao mà còn nguy hiểm. Anh có thể quay trở về Đường Thị.... em không phải là nói để anh trở về phòng bảo an. Dựa vào tài năng của anh, có thể làm rất nhiều công việc. Em còn có thể giao cho anh một công ty để quản lí.... nếu như anh sợ người khác nói này nói nọ, vậy thì em với anh hợp tác mở một công ty ở bên ngoài, em sẽ giới thiệu những mối làm ăn của Đường Thị cho anh, được không?".

*****

Diệp Thu nhìn sắc mặt nghiêm túc của Đường Quả, đúng là cười không được khóc không xong. Chịu thua việc cô ấy được tờ báo "Wall Stress Finance" đánh giá là một trong mười cô gái trí tuệ nhất Trung Quốc. Nào có ngốc đến mức liên hợp với người ngoài để đào góc tường công ty mình.

Có điều, sự quan tâm và tình cảm sâu nặng làm cho Diệp Thu không khỏi xúc động, cô ấy không muốn mình gặp phải bất kì nguy hiểm gì.

Đáng tiếc, ý tốt như vậy, nhưng Diệp Thu chỉ có thể từ chối.

"Được, đây đúng là một chủ ý không tồi, anh cứ mở đại một công ty gì đó, dưới sự chiếu cố của chủ tịch HDQT tập đoàn Đường Thị, nhất định sẽ sống rất là thoải mái đây". Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Anh đồng ý rồi?". Đường Quả vui mừng nói.

"Ừm, anh đồng ý". Diệp Thu gật đầu: "Có điều, cho anh một chút thời gian, những việc anh làm hiện nay, có liên quan đến sự tôn nghiêm của một người đàn ông, không hề có liên quan gì đến tiền bạc. Anh bắt buộc phải hoàn thành nó, mới có thể không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm, cũng là để có thể ăn nói với nhiều người đã không hối hận không oán trách mà trả giá đó".

"Aizz, biết ngay là anh sẽ không đồng ý". Ánh mắt của Đường Quả bỗng trở nên ảm đạm: "Có điều, bất luận thế nào, anh đều phải chú ý an toàn đấy".

Diệp Thu vỗ vào đùi của Đường Quả, nói: "Yên tâm đi, không ai có thể làm hại anh".

Sau khi vỗ xong, Diệp Thu mới cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Đường Quả đại tiểu thư đã rất nhiều năm không mặc quần bò rồi, người ta hiện nay là đi theo đường lối tinh anh, nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp là Blacen thiết kế cho cô bộ quần áo công sở vừa thời thượng vừa khít người, bó chặt lấy cơ thể tuyệt vời của cô, chỗ nào cần lồi là lồi ra cả, chỗ nào cần lõm thì lõm hết cỡ luôn, váy vừa ngắn vừa gợi cảm.

Hơn nữa, cô lúc này đang ngồi ưỡn người trên ghế, chiếc váy ngắn vốn dĩ vừa vặn đó có lập tức có chút bó căng đùi, tất nhiên là vải sẽ co lên trên một đoạn, chỗ mà Diệp Thu giơ tay ra vỗ đó, chính là chỗ bẹn trắng phau phau của Đường Quả.

"Anh không phải là cố ý đâu". Diệp Thu ngượng ngùng nói. Mối quan hệ giữa hai người đang tốt đẹp trở lại, nhưng cũng không lập tức tốt đến nỗi vuốt ve đùi cô nương nhà người ta.

Đương nhiên trước đó cũng chưa tốt đến mức này.

"Đồ háo sắc". Đường Quả xấu hổ đỏ hết mặt, kéo váy ngắn xuống dưới, che đi phần đùi và chiếc quần lót nhỏ màu đen gợi cảm.

Diệp Thu do vội quá, cho nên biểu hiện ra kĩ thuật lái xe tốc độ, cũng may là đoạn đường từ bệnh viện Thiên Phúc đến nội thành có ít người đi đường và xe cộ qua lại, cho nên Diệp Thu có thể phóng mà không sợ gì cả.

Đỗ xe trước cửa tòa lầu tập đoàn Đường Thị, Diệp Thu nói với Đường Quả: "Đừng làm việc nhiều quá, về sớm một chút nghỉ ngơi".

"Ừm, em biết rồi". Đường Quả gật đầu một cách ngoan ngoãn.

Diệp Thu mở cửa xe, bước ra ngoài.

"Diệp Thu". Đường Quả đột nhiên chui ra khỏi xe, gào to tên của Diệp Thu.

Diệp Thu quay đầu lại, mỉm cười nhìn Đường Quả.

"Nhanh quay về đi, uống nhiều canh một chút, nếu không em sẽ không còn đủ vốn để đọ xem ngực ai to hơn với Bảo Nhi đâu". Diệp Thu nét mặt tinh quái, nói.

Đường Quả bàng hoàng nhìn xuống ngực của mình, cùng với sự gầy đi của cơ thể, ngực đúng đã nhỏ đi một chút. Xem ra Diệp Thu nói đúng, về nhà phải uống nhiều canh một chút.

Đường Quả bĩu bĩu môi, làm ra vẻ như rất xem thường lời nói của Diệp Thu, giơ tay phải ra ngang vai ngắm về phía Diệp Thu, làm thành như một khẩu súng bằng ngón tay.

"Bùm!". Đường Quả hét.

"Á!".

Diệp Thu tạo dáng như vừa bị trúng đạn, ôm ngực, ánh mắt không cam tâm nhìn Đường Quả, thân người từ từ đổ ra phía sau.

Đầu sắp chạm xuống đất rồi, nhưng hai chân hắn vẫn giữ được tư thế đứng, thân người thể hiện ra một trạng thái cong gập 130 độ, hắn đang để lộ ra công phu thiết bản nhất tự mã của mình.

Những người qua lại trước của tòa lầu Đường Thị nhộn nhịp, thấy Diệp Thu giở tuyệt chiêu, ai nấy đều ào ào vỗ tay kêu hay.

"Cứng, người anh em này dũng mãnh lắm, còn học một thân công phu như này để đi tán gái...". Một người đàn ông trẻ tuổi nói một cách ngưỡng mộ.

"Anh nếu như cũng biết chiêu này, tôi cũng để cho anh tán". Một cô gái thời thượng đứng bên cạnh hắn nói một cách mỉa mai.

"Người đẹp, bọn ta thiết bản nhất tự mã không biết, nhưng lão hán đẩy xe (chiêu này hơi lạ, em cũng nghe lần đầu, chắc là tư thế giống kiểu đang đẩy xe bò, hề) thì cực kì tinh thông, có muốn thử chút không?".

"Hạ lưu". (cũng có nghĩa là chảy xuống dưới, chỗ này có chút đặc thù trong cách sử dụng từ ngữ của hoa ngữ)

"Đương nhiên là phải chảy xuống dưới rồi, có cái thứ ấy của ai chảy được lên trên đâu?".

Trong những tiếng vỗ tay hoan hô của quần chúng xung quanh, Diệp Thu và Đường Quả đưa mắt nhìn nhau, Diệp Thu thì cười còn Đường Quả thì mếu máo.

Nhìn theo bóng dáng xa dần của Diệp Thu, Đường Quả khóc nấc không thành tiếng, khóe mắt đỏ ngàu, khuôn mặt đẹp của cô ướt đẫm lệ.

"Diệp Thu, cám ơn anh". Đường Quả tự lẩm nhẩm.

Bốn phía xung quanh có không ít những người mặc đồ đen. Họ chặn lại tất cả những góc độ có thể xảy ra sự nguy hiểm hoặc có thể có sự tấn công, tránh có kẻ làm hại đến cô gái đang khóc lóc một cách thương tâm này.

Mà phía bên ngoài đám người, một người đàn ông đeo kính rút điện thoại trong túi ra, bấm gọi một số điện thoại, khẽ báo cáo với đối phương: "Đạo diễn, nhân vật mục tiêu số 1 và nhân vật mục tiêu số 2 vừa tiếp xúc với nhau. Mục tiêu số 2 vừa rời khỏi, có cần lập tức hành động không?".

"Mục tiêu của chúng ta là người, cũng là cái thứ đó. Trước lúc tung tích của thứ đó chưa được tìm ra, tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ, tiếp tục giám sát". Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm tĩnh của một người đàn ông.

"Vâng!".

Đường Quả cuối cùng cũng mở rộng được tấm lòng, làm cho Diệp Thu theo đó cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Cô càng tự trách mình thì áp lực càng đè nặng xuống.

Lái chiếc xe Eastar đến căn cứ địa, đại sảnh rộng lớn hoàn toàn không có ai đang tập luyện cả. Lúc bình thường chỗ này lúc nào cũng đông đúc, từ xa đã có thể nghe thấy những tiếng bốp bốp chát chát.

Có điều, các phòng thực nghiệm bên trong căn cứ thì vẫn vận hành bình thường, nhưng nhân viên nghiên cứu khoa học này công việc nhẹ nhàng hơn một chút so với các đội viên đặc chủng binh, họ có thể được nghỉ cuối tuần, cách một thời gian lại có kì nghỉ có lương.

Diệp Thu nhớ lại chuyện La Tú đưa cho hắn lọ thuốc ở trong WC nữ, lúc nào hắn cũng muốn tìm cô ấy để hỏi xem đó rốt cuộc là thứ gì, đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội.

Gõ cửa phòng làm việc của Giang Án Tử, bên trong vang đến tiếng mời vào của Giang Án Tử.

Khói thuốc mù mịt trong phòng, xem ra lúc cô ta đợi mình đã hút không ít thuốc.

"Chuyện gì mà gấp như vậy? Đến cơ hội ăn cơm với người đẹp tôi cũng từ chối rồi, vội vàng quay về đây". Diệp Thu ngồi đối diện với Giang Án Tử, tự động với lấy một điếu thuốc trên bàn châm lửa hút, đồng thời nhét cả bao thuốc và bật lửa vào trong túi.

Giang Án Tử đã quen với cái hành động này của Diệp Thu, giống như là không nhìn thấy vậy.

"Vừa nãy nhận được điện thoại của cấp trên, bên trên đang tiến hành kiểm tra việc anh có thể tiếp nhận chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan hay không". Giang Án Tử sắc mặt nặng nề, nói.

"Kiểm tra thì cứ kiểm tra thôi, mà kiểm tra kiểu gì vậy? Liệu có kiểm tra môn văn hóa với giáo dục tư tưởng không? Vậy thì tôi không có hi vọng gì rồi". Diệp Thu nhún vai, nói. Xem ra trở lực của bên trên là rất lớn. Nếu như mình không đến thăm hỏi chút mấy tên lãnh đạo này, chắc là chuyện này cũng hỏng hết.

Án Gia từ lúc nào có sức ảnh hưởng lớn thế này nhỉ?

"Bên quân đội sẽ phái một đại biểu đến để cạnh tranh vị trí này với anh". Giang Án Tử nói.

"Là người của Án Gia?". Diệp Thu hơi híp mắt lại, nói.

"Không phải". Giang Án Tử lắc đầu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-649)