Vay nóng Tinvay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 388

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 388: Đối thủ khó nhằn!
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Diệp Thu biết, nếu mình muốn trở thành đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan, thì chắc chắn sẽ gặp phải sự cản trở của Án Gia.

Về những việc khác có lẽ chúng có thể nhắm mắt cho qua chuyện. Nhưng về chuyện có liên quan cực lớn đến vướng mắc lợi ích này, chúng chắc chắn sẽ điều động thật sự, sự tích lũy hai mươi năm của Án Gia, mưu kế thâm hiểm của lão hồ li đứng đằng sau đó, há sẽ là không làm khó dễ cho nhau?

Không cách nào khác, trở thành đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan, nắm trong tay tiểu đội Tử La Lan, vậy thì mình sẽ có quyền hạn biết được nhiều việc hơn.

Phong ba bão táp ở Yên Kinh 20 năm trước và nguyên nhân cái chết của phụ thân, những bí mật đó mình cũng sẽ có thể biết được. Như vậy, liệu có chạm vào chỗ đau của Án Gia?

Diệp Thu trong lòng nhận định chắc chắn là có Án Gia gây loạn ở phía sau, không ngờ Giang Án Tử lại mặt mày nặng nề lắc đầu, nói là không phải.

Không phải là chúng thì là ai? Lúc nào mình lại đắc tội với người khác vậy?

Theo lí mà nói, thời gian này mình đều rất khiêm tốn mới đúng chứ.

Hơn nữa, nếu không phải là người của Án Gia thì là ai?

Nhìn thấy sự nghi hoặc trên mặt Diệp Thu, không đợi hắn hỏi, Giang Án Tử đã nhả ra một hơi khói, trong khói thuốc kèm theo mấy chữ: "Là người của Lâm Gia".

Lâm gia?

Diệp Thu há mồm trợn mắt.

Lâm Gia tại sao lại chen chân vào chuyện này?

Kết quả này là điều mà Diệp Thu không ngờ tới, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung về phía Án Gia, mà quên đi Lâm Gia. Nếu nói về sức ảnh hưởng trong quân đội, thì gia tộc nào có thể mạnh hơn Lâm Gia?

Diệp Thu thậm chí là cảm thấy một cảm giác chán nản, giờ thì biết tranh thế nào?

Nếu như là Án Gia động chân động tay trong đó thì Diệp Thu còn tự tin tranh cao thấp với chúng. Dựa vào những điều hắn biết, sức ảnh hưởng của Án Gia trong quân đội hoàn toàn không phải là quá lớn. Hơn nữa, hắn có thể đi đến thăm hỏi Hàn lão gia tử, Nhiệm lão gia tử, còn có mấy ông già có thể giúp nói vài tiếng. -

Lại có thêm sự ủng hộ của Giang Án Tử, Diệp Thu thậm chí có đến trên 7 phần tự tin giành được chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan.

Thế nhưng, nếu như là Lâm Gia muốn tranh thì sao?

Diệp Thu thậm chí không có cách nào mở lời với Nhiễm lão và Hàn lão. Quan hệ giữa họ là như thế nào? Cùng nhau vác súng, cùng nhau chơi gái, cùng nhau đứng gác, cùng nhau ngồi một WC. Năm đó Trung Quốc cũng chỉ mấy đơn vị quân đội đó, hơn nữa không ít người còn là được Lâm lão dắt theo đi kháng Mĩ cứu nước mới lập được chiến công hiển hách, bây giờ lại bảo họ đi phản đối Lâm lão ư?

Đúng là tranh bất khả tranh. Diệp Thu phiền muộn nghĩ.

Diệp Thu thậm chí có chút hối hận, buổi tối hôm rời khỏi từ trong căn cứ, lúc Lâm Bảo Nhi dê mình, mình sao lại kháng cự chứ?

Chén luôn có phải tốt không, nếu như mình trở thành con rể của Lâm Gia, chỉ sợ cái vị trí này không cần tranh cũng sẽ tự rơi lên đầu mình.

CMN, bây giờ có muốn chén thì cũng không có cơ hội rồi.

Biết sớm thì đã hỏi thăm Lâm Bảo Nhi xem cô ấy đang được bồi huấn ở chỗ nào, thì Diệp Thu đã không ngại ngùng gì ngìn dặm xa xôi mà đi hiến thân rồi. Hồi đó lúc Lâm Bảo Nhi đề ra kế hoạch muốn Diệp Thu đến Lâm Gia để xin được kết thông gia. Diệp Thu đã giãy nảy lên từ chối. Bây giờ thì hắn muốn hoàn thành sứ mạng vĩ đại này biết bao.

Anh hùng mà, vốn dĩ phải làm những chuyện mà người khác không làm được.

Rít mạnh một hơi thuốc. Loại thuốc lá của nữ này có mùi thơm đặc biệt len lỏi vào trong phổi, trong lòng hắn lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút, sự sầu muộn đan xen vừa nãy cũng dần dần tan dần vào khói thuốc, nhưng không cách nào loại bỏ ra được khỏi cơ thể.

Diệp Thu cười khổ một tiếng, nói: "Đúng là chuyện tốt thường hay gặp trắc trở, nói như vậy, tôi thật sự là không còn cơ hội rồi?".

"Rất khó". Giang Án Tử đau lòng liếc nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Diệp Gia, nếu như Diệp Gia đứng ra, thì có lẽ vẫn còn cơ hội".

Đáng tiếc, Diệp Gia vì muốn tránh sự hiềm nghi, đã 20 năm nay không muốn tiến vào tầng lớp nòng cốt rồi.

"Lâm Gia, aizz..., tại sao lại là Lâm Gia nhỉ?". Diệp Thu bỗng hiểu ra vấn đề then chốt trong đó.

Án Thanh Phong. Lần này đúng là đi một nước cờ hay ya.

Án Thanh Phong biết mình sống trong chung cư Lam Sắc, có mối quan hệ mật thiết với tiểu công chúa Lâm Bảo Nhi của Lâm Gia. Đương nhiên, Lâm Bảo Nhi lúc đó chỉ là một người nhàn rỗi, thậm chí là còn chưa tiến vào trong hệ thống của Lâm Gia, điều này cũng sẽ không làm hắn đặc biệt chú ý.

Thế nhưng trong thời gian diễn ra giải thi đấu đặc chủng binh, Lâm Thương Lan có mối quan hệ cực thân với mình, điều này làm cho Án Thanh Phong bắt đầu có chút cách nghĩ. Lâm Thương Lan là nòng cốt đời gần nhất của Lâm Gia, sức ảnh hưởng không hề tầm thường, càng không phải là Lâm Bảo Nhi có thể so sánh. Mà nếu như mình có mối quan hệ mật thiết với Lâm Gia, vậy thì Án Gia chắc chắn sẽ phải chịu áp lực rất lớn.

Vị trí đội trưởng tiểu đội Tử La Lan này, chúng đương nhiên là cũng muốn được chia một thìa canh. Nhưng nếu như chúng phái người đến tranh, chỉ sợ sẽ gặp phải sự phản đối kịch liệt của mình và các đại lão khác, thậm chí dựa vào mối quan hệ của mình với Lâm Thương Lan, Lâm Gia có khả năng còn nói giúp mình.

Nếu là như vậy thì Án Gia chắc chắn sẽ thảm bại, mà mình thì còn chiếm được lợi thế.

Cứ như vậy, hắn thà rằng không tranh.

Hắn không tranh, mà xúi giục Lâm Gia đến để tranh, ở cả Yên Kinh này, có mấy người có thể tranh được với Lâm Gia?

Nếu là như vậy, sẽ đẩy được câu hỏi khó đó đến trước mặt mình.

Mình tranh hay là không tranh đây?

Tranh? Chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn với Lâm Gia.

Hơn nữa, dựa vào thực lực hiện nay của mình, có thể tranh giành được với Lâm Gia có thế lực cực lớn trong quân đội, nhất hô bách ứng sao? Rõ ràng là không thể.

Mình mà mâu thuẫn với Lâm Gia thì cũng khó tránh được bị hai luồng thế lực tạo cho cảm giác đè nén, tạo cho Án Gia có cơ hội được lấy sức và tích lũy lực lượng.

Còn không tranh? Thì lại chính là mang lại lợi ích cho Án Gia.

Chúng có thể không cần tiểu đội Tử La Lan, nhưng chúng càng không hi vọng Diệp Thu có được vị trí này, nếu rơi vào tay Lâm Gia, chúng sẽ không hề có chút ý kiến gì.

Dù gì thì Lâm Gia thế lực lớn rồi, có lớn thêm một chút thì cũng chẳng sao, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Án Gia.

Biết rõ điều này, hiểu được cái trò mà Án Thanh Phong bày ra, ngược lại đã kích phát huyết tính không chịu thua cuộc trong lòng Diệp Thu.

Hắn dí đầu thuốc vào trong gạt tàn, đứng dậy, nói: "Chức đội tưởng tiểu đội Tử La Lan, tôi chắc chắn sẽ có được".

"Phiếu của tôi sẽ bỏ cho cậu". Giang Án Tử gật gật đầu. Biểu hiện lúc này của Diệp Thu giống hệt với phụ thân hắn, là sự kiêu ngạo và ương bướng giống nhau.

"Cám ơn". Diệp Thu nói, nói xong liền quay người bước ra bên ngoài. Có một số việc, bắt buộc phải chuẩn bị trước. Chỗ Yêu Sư Mạc Ngôn, cũng là nên đến đó một chuyến.

Nhớ đến môi trường xung quanh chỗ ông ta sống. Diệp Thu nghĩ, cứ kéo theo tên mặt trắng như Phí Tường theo thì có lẽ là hay hơn.

Gái điếm thì cũng thích giai đẹp. Có hắn đi cùng, ít nhất thì mình cũng được an toàn hơn một chút.

"9 giờ sáng ngày mai, người của bên trên sẽ đến tìm cậu để nói chuyện". Giọng nói của Giang Án Tử truyền đến từ đằng sau.

Án Thanh Phong mặc một chiếc quần đùi, nằm xấp trên một chiếc giường trúc có đệm gấm ở dưới. Hai người phụ nữ mặc áo lụa dài màu trắng đang một bên trái một bên phải massage những thớ thịt trên người hắn. Hai người phụ nữ này thân thể thanh mảnh, khí chất nổi trội, họ không hề trang điểm, trên người cũng không hề có chút đồ trang sức nào.

Chiếc áo lụa dài tuy không trong suốt, nhưng cũng có thể làm cho những điểm lồi ra trước ngực của họ hiện ra một cách rõ nét. Đùi lộ ra bên ngoài, trơn bóng nhẵn mịn, không hề có chút tì vết. Hai người phụ nữ có thể nói là cực phẩm này, nếu như trong trường đại học hạng ba thì cũng có thể trở thành nhân vật hoa khôi hạng nhất của trường, còn ở trong trường đại học hạng nhất thì càng có thể trở thành nữ thần trong lòng người khác. Nhưng ở bên cạnh Án Thanh Phong, thì cũng chỉ có thể làm công việc đấm lưng, massage mà thôi, đến thở mạnh cũng không dám.

Án Thanh Phong giơ tay ra, một người phụ nữ liền lập tức ngoan ngoãn bê cốc rượu vang từ cái bàn trúc bên cạnh đưa đến.

Lắc lắc một cách nhẹ nhàng, hắn nói với người đàn ông nằm ở giường bên cạnh: "Lục Thiên, bên đó có phản ứng thế nào?".

Lục Thiên bị người ta trói lại đâm cho một dao, Lục Gia lại đang thảm bại trong cuộc đấu đá với Đằng Gia. Vị trí hiện nay của Lục Thiên trong giới đã không còn được như trước, không còn sự ủng hộ của thế lực mạnh sau lưng. Hắn hiện nay đã trưởng thành hơn rất nhiều trong việc đối nhân xử thế, những công việc đánh tiền phong Án Thanh Phong cũng sẽ không giao vào tay hắn nữa.

Thấy Án Thanh Phong hỏi vậy, Lục Thiên vội vã nhổm người dậy, nói một cách cung kính: "Án thiếu gia, nước cờ này của anh đi đúng là quá hay. Hắn còn có thể làm được gì? Đối địch với Lâm Gia? Hắn không đủ tư cách? Còn nếu như không đối địch, vị trí này chỉ có thể chắp tay nhường người ta thôi. Vô địch giải thi đấu thì làm sao? Còn không phải là bị Án thiếu gia giỡn trong lòng bàn tay?".

Lục Thiên do gia tộc thất thế, có được sự tín nhiệm của Án Thanh Phong, một số những chuyện cơ mật cũng được giao cho hắn đi xử lí.

Án Thanh Phong biết, rời khỏi mình, cuộc sống của hắn sẽ không bằng một con chó.

"Tôi đã chi người chú ý đến động tĩnh bên đó. Tối nay hắn đến phố đèn đỏ khu Minh Châu. Xem ra là muốn tìm lão già Yêu Sư đó. Chúng ta có cần....".

Án Thanh Phong khua tay, nói một cách nghiêm túc: "Tuyệt đối không được đụng đến Yêu Sư, làm như vậy sẽ chỉ hỏng việc. Nếu như có thể động, thì ta đã động từ lâu rồi".

Nhấp một ngụm rượu vang, hắn mới khẽ cười, nói: "Hắn cũng là không còn kế gì khác, nếu không thì cũng sẽ không đi tìm Yêu Sư vào lúc này. Đại trí như yêu. Ta rất muốn chờ xem, người đàn ông đó làm thế nào để tháo gỡ khó khăn trước mắt này".

Yên Kinh song kiệt? Án Thanh Phong lạnh lùng cười không dứt.

Họ đều đã già rồi, cái gì mà Vương Sư, Yêu Sư. Một tên thì tránh vào vùng núi sâu, một tên thì trốn trong khu đèn đỏ dạy gái điếm làm tình. Hê, đúng là thú vị.

Hiện nay, đối thủ hiện nay của mình chỉ có một người: Lâm Thương Lan.

Có kinh nghiệm bị vây chặn từ lần trước, lần này Diệp Thu và Phí Tường lúc đến côn con phố của khu đèn đỏ, không dám tự lái xe đến, mà là ngồi taxi đến, từ xa đã xuống xe, đi bộ về phía bên này.

Còn nữa, hai người ăn mặc trang phục đơn giản, đầu đội mũ, vội vội vàng vàng, như là đang sợ bị người ta bắt lại vậy.

"Tiên sinh, bên này có mấy cô mới đến này, đảm bảo giá cả phải chăng....".

"Sinh viên làm thêm đây, sinh viên làm thêm đây. 100% hàng nguyên đai nguyên kiện, có cả thẻ học sinh để kiểm tra đây...".

"Tiên sinh, đến bên này chơi đi, đảm bảo làm cho ông thoải mái, chỗ kín của người ta có cả vòng vàng rất đẹp nữa đó, ông không muốn xem một chút sao?".

Phí Tường dùng tay che mặt, nói: "Đợi chút, đợi chút. Đừng có kéo, chúng tôi còn có chuyện phải làm, lúc quay về xem sau, lúc quay về xem sau...".

Một cô trong lúc vô ý nhìn thấy mặt của Phí Tường, kinh ngạc hét lên: "Oa, anh chàng đẹp trai quá!".

Một đám gái gọi đang mời khách đều nhìn qua bên này, sau đó thì Phí Tường lập tức chìm ngập trong một biển thịt.

Diệp Thu biết sức sát thương của cái mặt trắng của Phí Tường lớn như thế nào, biết được sau khi khuôn mặt của hắn bị lộ sẽ có tình trạng gì xảy ra. Thế là hắn lợi dụng cơ hội này đứng cách thật xa Phí Tường, sau đó biến mất thật nhanh.

Nhiệm vụ của Phí Tường đã hoàn thành, cứ để hắn ở đó mà hưởng thụ một lượt đi, hê hê.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-649)