Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 557

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 557: Giải mê! Báo ân! Sát Khí!
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thấy Diệp Thu đáp ứng, Thái bá lộ vẻ vui mừng, nói: "Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh đi."

Diệp Thu quét mắt bốn phía, thấy một góc đường cách đó không xa có một quán trà cũ nát, nói: "Chúng ta vào quán trà ngồi."

Thái bá tự nhiên không có ý kiến, hai người cùng nhau đi tới quán trà, Diệp Hổ vẻ mặt cảnh giác theo phía sau, không phải đề phòng lão già áo xanh này đột nhiên động thủ với Diệp Thu, mà đề phòng những người khác có mưu đồ gây rối.

Quán trà thoạt nhìn đã lâu năm, nhỏ hẹp cũ nát, tên là Tố Cảng Long trà quán, hiện tại chính là giờ cơm, trong quán không có khách, thanh tĩnh vắng vẻ, một cô bé xinh đẹp đứng ở cửa, thấy có khách tiến vào, hài lòng gọi vào bên trong: "Gia gia, gia gia, có khách tới."

Lão nhân đi ra đón khách, mang Diệp Thu đến một gian ghế u tĩnh, sau đó vội đi pha trà, Diệp Hổ không tiến vào ghế lô, mà ở bên ngoài tìm bừa một bàn ngồi xuống, hắn biết Diệp Thu có chuyện cần nói riêng với lão già.

Hai người cùng ngồi xuống, giật màn trúc che lại, cho dù là có người ngồi bên ngoài, cũng không thể thấy cảnh ở bên trong này.

"Chuyện xưa của lão đã bao lâu?" Diệp Thu hỏi, chuyện hai mươi năm trước với hắn như một dấu hỏi lơn, mọi người không hề đề cập cho hắn, lúc đó hắn sinh ra chưa lâu, không hề có chút ấn tượng nào, muốn biết chuyện năm đó, chỉ có thể biết được từ miệng người khác.

Thái bá dùng ngón tay dài nhăn nheo của mình vuốt ve chén trà trong tay, như là lâm vào hồi ức chuyện cũ, nhập thần nói: "Hơn hai mươi năm trước, tôi là vệ sĩ của Tư Không gia, lúc đó Tư Không tiểu thư gia nhập Tạ gia, Tư Không lão gia yêu thương cô con gái này nhất mực cho nên cử tôi đi theo bảo vệ nàng."

Thái bá liếc mắt nhìn Diệp Thu nói: "Tiểu thư thất tán bên ngoài nhiều năm, tôi không rõ chuyện trước kia của nàng, nàng bị gia tộc bắt về, mặt mũi sầu khổ, tinh thần hoảng hốt, không ăn không uống, như xác không hồn."

"Vì vậy, trong Tạ gia bắt đầu đồn đại về tiểu thư, có người nói tiểu thư trí óc bị hoảng loạn, có người nói ở bên ngoài nàng đã lập gia đình, đồng thời làm mẹ, chỉ có điều con nàng bị bệnh chết non, chồng bỏ đi. Có người còn nói chồng nàng chết sớm cho nên bi thương trở thành bệnh hoạn. Đồn đại nhiều, cũng không có ai chứng thực, cuối cùng chẳng giải quyết được gì."

"Thế nhưng, có một ngày tiểu thư đột nhiên chạy tới phòng của Tạ lão gia tử quỳ xuống, vô luận ai khuyên can cũng không đứng lên, cũng không nói một câu, khi đó tôi là vệ sĩ cạnh thân của Tạ lão gia tử thấy lão gia cũng rất hổ thẹn với cô con gái lưu lạc lâu năm này, nhưng lão gia nhìn cô gái quỳ ở đó cũng không có chấp nhận bất cứ yêu cầu gì của nàng."

"Đến lúc tiểu thư quỳ được bốn ngày ba đêm, mệt quá mà hôn mê bất tỉnh, lão gia đến thăm bệnh tình con gái, sau đó nắm tay nàng lệ rơi như mưa: "đối phương quá mạnh, chúng ta sao có khả năng cứu hắn? Con không thể kéo Tạ gia chôn cùng a." Cũng từ câu nói này mà tôi suy đoán, chồng tiểu thư bị người ta hãm hại, tiểu thư xin cha báo thù, nhưng bởi lão gia lo lắng cho an nguy của gia tộc mà khước từ."

Giọng nói của thái bá ngày càng nhỏ nhẹ, ngắn gọn, chỉ là giảng giải đại khái ra, nhưng trong đầu Diệp Thu lại hiện ra một loạt hình ảnh sống động, có một người vợ mất chồng cả người như một cái xác không hồn, nàng quỳ xin gia tộc trợ giúp, đến khi nàng ngã ra đất hôn mê, gia tộc vậy không trợ giúp nàng, không ít người ở phía sau thương tiếc nàng.

Nhớ tới tình cảnh mình vừa rời đi, nàng khóc tê tâm liệt phế, Diệp Thu trong lòng cũng đau đớn lên, mẫu tử tương liên, nàng đau, hắn cũng đau, ai có thể làm người chân chính tuyệt tình chứ?

Không muốn biểu hiện yếu đuối trước mặt người khác, mượn chén trà giấu đi tâm tình bi thương, nhưng giọng nói đã có chút khàn khàn: "Sau này thế nào?"

"Sau vô số lần chết đi sống lại, tiểu thư bênh nặng một thời gian, nằm giường hơn một năm, trung ý tây y mời đến vô số, nhưng đều không chữa khỏi, ai cũng nói đó là tâm bệnh, hai năm sau, thân thể tiểu thư như đèn dầu sắp cạn, tiểu thư cũng chuẩn bị ra đi, thì lúc đó có một người đến bái phỏng Tạ gia, tiểu thư gặp qua người kia thì bệnh tình tiến triển tốt hẳn lên."

"Chờ một chút." Diệp Thu cắt lời của Thái bá, hỏi: "Nàng gặp ai?"

"Một người trẻ tuổi, lúc đó tôi không nhận ra, nhưng hiện tại tôi biết thân phận hắn."

"Là ai?"

"Chủ tịch Đường thị, Đường Bố Y."Thái bá nói.

Diệp Thu hiểu rõ, vài vấn đề trong lòng cũng được giải đáp.

Hắn vậy kì quái tại sao chú Đường lại biết lão già, thì ra hắn còn một đoạn quan hệ sâu xa với Diệp gia, như vậy chuyện Đường Đại thúc bái phỏng chính là được lão già bày mưu tính kế, tuy rằng không biết họ nói chuyện gì, nhưng có thể suy đoán, bởi vì một tồn tại nào đó cho nên nàng mới có tinh thần sống tiếp, và chờ đợi.

Mà lão già nhận một phần nhân tình của Đường Bố Y, tất nhiên sẽ giúp đỡ hắn. Diệp Thu biết Đường Bố Y sinh ra trong một gia đình thương nhân, hơn nữa sự nghiệp cũng sớm suy tàn, trong thời điểm không có bối cảnh thâm hậu, không biết nhân duyên thế nào lại gặp lão gia, sau đó nhờ có lão giúp mới có sự nghiệp ngày hôm nay.

Lão già mặc dù xa Yến Kinh, nhưng dư uy còn nhiều, hơn nữa Diệp gia lúc đó cũng không yên tĩnh như ngày nay, dưới sự chiếu cố của Diệp gia, Đường Thì ở một nơi long xà hỗn tạp mà lên như diều gặp gió, thương trường không bao giờ có một loại kì tích như vậy.

Nhưng cũng có thể giải thích tịa sao con gái Đường Bố Ý bị bắt cóc, gửi cho lão già một phong thư, lão liền tập tức phái mình ra, cũng bởi lần nhiệm vù này mà mình gặp Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, còn dây dưa với mấy hông nhan tri kỷ.

Thấy Diệp Thu không có tiếp tục hỏi, Thái Bá nói tiếp.

"Bệnh khỏi là lúc tiểu thư yêu cầu với Tạ gia chuẩn bị cho mình một khu viện, Tạ lão gia lo lắng cho con gái tự nhiên phái người hầu hạ chu đáo, Tạ lão gia bởi vì hổ thẹn với con gái, cho nên di ngôn tài sản của lão ba người còn chia đều, nhưng tiểu thư một lòng hướng phật, sớm đã không tư tưởng chuyện gia sản, nhưng năm gần đây ngoại trừ Tạ gia cũng cấp phí sinh hoạt hàng năm, còn hoa hồng thì không chia."

Nhớ tới thái độ người của Tạ gia, Thái bá nóng giận: "Thiếu gia, tôi cả đời hầu hạ người, ngày hôm nay đã vượt quá tuổi cậu, cậu nhất định phải cứng rắn, coi như là chích một chén máu từ bọn chúng, cũng phải cướp về phần gia sản mà cậu đáng được hưởng. Cậu không biết đâu, bọn họ bắt nạt người quá đáng."

"Bọn họ làm gì?"" Diệp thu híp mắt hỏi, với sự hiểu biết của Diệp Thu, Thái bá làm ra biểu tình thế này, sẽ có người gặp chuyện không may.

"Chạy tới nói những lời khó nghe về quan hệ của cậu với tiểu thư, bọn họ không ngẫm lại, nếu tiểu thư không mặc kệ tài sản, bọn họ sao có thành tựu ngày hôm nay, cái gì cũng không được quên gốc a." Thái bá thở dài nói.

Thấy Diệp Thu không phản ứng, Thái bá tưởng Diệp Thu không muốn đáp ứng, vẻ mặt thành khẩn nói: "Thiếu gia không phải mẹ cậu không quan tâm cậu, sơm ngày nàng tụng kinh niệm phật, mong cậu có thể bình an, nào có cha mẹ nào không muốn đoàn tụ với con cái? Nàng mỗi năm phí sinh hoạt hầu như đều không dùng gì, toàn bộ đều dùng để tìm hiểu tin tức của cậu."

"Cậu ngẫm lại xem, nàng chỉ là một người thường, không biết công phu, không có gia tộc bảo vệ, làm sao có thể chống lại đối thủ cường đại? Nàng có thể làm gì? Càng đáng trách hơn là Tạ gia lo lắng nàng liên lụy bọn họ, cho nên mọi giấy tờ liên quan đến thân thế tiểu thư đều tiêu hủy, cầm nàng vào nội địa, mỗi lần nàng đi thuyền vào lục địa, lại bị cảnh sát truy tìm. Thế lực Tạ gia cùng Tư Không gia quá cường đại, người bình thương căn bản không dám chọc vào."

Diệp Thu cười lạnh: "Thật đúng là khinh người quá đáng, cái đó có khác gì giam lỏng?"

"Sau lại biết cậu tới Hồng Kong, tiểu thu như bị điên, cả đêm ngày đều tụng kinh, thế như không dám gặp cậu, nàng sợ nhiều năm không gặp cậu, cậu không chấp nhận một người mẹ như nàng. Tiểu thư cũng hổ thẹn với cậu, trong lòng nàng áy náy nhiều, "

Diệp Thu trầm mặc uống trà, trong lòng suy nghĩ, trong lúc trầm mặc, chén trà đã uống hết.

Diệp Thu nói với Thái bá: "Cảm ơn ông."

"Không cần cảm ơn, tiểu thư nhất định cao hứng, nàng đã chờ lâu lắm rồi."

Diệp Thu gật đầu nói: "Tôi đi trước."

"Thiếu gia không tới gặp tiểu thư?" Thái bá chờ mong nhìn Diệp Thu.

"Không được, tôi còn có chút chuyện muốn làm." Diệp Thu cũng chấp nhận thân phận thiếu gia mà Thái bá vẫn gọi.

"Ai." Thái bá buông chén trà thở dài.

Diệp Thu thấy bộ dạng lão nhân này, cũng hiểu trong lòng lão nghĩ gì.

Thiên giới đại hội sắp tới, đây là thịnh hội của một đám biến thái, trực giác nói cho Diệp Thu biết, lần này đại hội sát khí tứ phía, trời mới biết tình huống xảy ra thế nào, hơn nữa Phượng Vương truyền tới tin tức chứng minh một đám người có âm mưu mà tới.

Diệp Thu không muốn đứa con trai mà nàng ngày đêm mong chờ lại rất nhanh đi mất.

Có thể duy trì cục diện hiện tại, mới là hay nhất.

*****

Có thể bởi vì một đám người quái dị... không thích ánh sáng mặt trời, cho nên thiên giới đại hội tổ chức vào buổi tối.

Diệp Thu nhận được tin từ Long Nữ là buổi trưa, buổi tối chín rưỡi, hắn và Tiểu Bạch đúng giờ đi tới bến tàu.

Bến tàu Tây giang đã từng phồn vinh một thời, sau lại bởi vì cảng victoria được sử dụng, chiếm hết sinh ý nơi này, hiện tại ngoài trừ thình thoảng nhập cảnh trái phép súng ống, hay nhập cư trái phép còn lại nơi này trở thành nơi hoang vắng.

Từ xa đã thấy ánh đèn điện rọi tới, Diệp Thu và Tiểu Bạch dừng xe đi bộ tới.

Để bảo trì hình tượng cùng với mục đích hòa nhập vào đám dị năng, hai người Diệp Thu tận lực ăn diện một phen.

Diệp Thu mặc một bộ quần áo dài màu xám, trên đầu đội mũ lưỡi chai màu xám, khuôn mặt thanh tú bị vẽ thành vàng vọt đầy nếp nhăn, nhìn như một cái xác khô vậy.

Đây là yêu cầu của Diệp Thum hắn biết trang phục của mình trong mắt đám dở hơi kia chỉ là quá thường, huyết sắc quỷ hắn đã đánh chết ở Hồng KOng, căn bản là không phải màu da của người thường.

Tiểu Bạch chỉ đơn giản kẻ lông mày rậm, dưới mặt dính râu như hồ ly, nhìn ra như một tên công tử sở khanh.

Nhưng Diệp Thu lo lắng hắn quá bình thường, cho nên kiếm thêm một chiếc quạt lông chim cho hắn cầm.

Đi tới cửa, hai tên vạm vỡ mặc âu phục màu đen đứng hai bên, thiên giới nhân sĩ chỉ cần giơ giấy thông hành trước mặt bọn họ là có thể đi qua. Một du thuyền xa hoa bỏ neo gần bờ, không biết là đơn vị nào cấp giấy thông hành cho dị năng giả lên thuyền.

Hai người không biết thiên giới địa hội dự họp ở nơi nào, thậm chí không biết cái du thuyền này sẽ đưa họ đến đâu, nói như vậy nhiệm vụ tiếp ứng của Lôi Đình tiểu đội là tương đối khó khăn.

Lúc này bất chấp hết, cứ lên thuyền rồi tính tiếp.

Hai người học theo mọi người, nghênh ngang giơ hai tấm thiệp ra, Diệp Thu sờ tay lôi ra hai chiếc mà Kristyna đưa cho, trung niên phụ tránh kiểm tra nhìn Diệp Thu và Tiểu Bạch sau đó cung kính mời họ vào.

Chuyện gì xảy ra vậy? Sao bọn họ lại đặc biệt cung kính với mình?

Vừa rồi lúc người khác vào hắn không hề lễ phép vậy a?

Diệp Thu không biết là Kristyna đưa cho Tiểu Bạch là loại thiệp chỉ có gia tộc nàng mới sử dụng, những người này đều là hạng người thần thông quảng đại, tự nhiên sẽ khiến những người này tâm sinh kính ý.

Cho dù là thiên giới hay nhân giới, có thể còn có quỷ giới, nhưng tất cả đều cường giả vi tôn.

Diệp Thu nhìn Tiểu Bạch, sau đó hai người theo dong người đi lên du thuyền.

Trền thuyền cực kì xa hoa, trước cửa là một ngọn đèn thủy tinh cực lớn, tỏa sáng huy hoàng.

Ở giữa là bàn tiệc đầy hoa quả đò ăn, rượu các loại, hầu như các dị năng giả đều tự mình ăn uống một góc, không ai nói chuyện với nhau, nhưng người này quái giở, bình thường sẽ không mở miệng bắt chuyện.

Nếu như bọn họ chủ động tìm tới một người, vậy điều đó chứng minh đã có mâu thuẫn sinh ra, có thể hai người trở thành cục diện không chết không ngừng.

Diệp Thu liếc mắt nhìn những người này, đều phải ăn uống, không phải giống người thường sao?

Diệp Thu nhìn một gã ăn mặc rất phong cách, để khỏi hấp dẫn ánh mắt người khác, hắn chỉ có thể dùng vài đạo cụ để che đi khí chất trên người, hơn nữa biểu hiện ra bên ngoài như một kẻ muốn cô độc hành động.

Tiểu Bạch không thể nói chuyện, hơn nữa hắn chỉ đi theo Diệp Thu, cho nên Diệp Thu làm gì, hắn cũng làm vậy.

Trên bàn không có gì đặc sắc, toàn bộ đều là thịt, Thịt hầm, thịt kho tàu, thịt nướng, đủ các loại, hơn nữa toàn bộ đều để cả miếng lớn, Diệp Thu chỉ thấy không ít kẻ ăn mặc lôi thôi lếch thếch cầm cả một cái chân dê lớn gặm lấy gặm để.

"Cứ làm như họ là được." Diệp Thu nhỏ giọng nói với Tiểu Bạch, sau đó cầm một con gà bẻ lấy một miếng đùi đưa lên miệng.

Tiểu Bạch mỉm cười, hắn vốn là kẻ phóng khoáng, dùng bộ dạng như hổ đói bắt đầu thưởng thức bàn tiệc.

"Ha, không ngờ chúng ta gặp nhau ở đây." Một giọng nói vang lại.

Diệp Thu ngẩng đầu chỉ thấy một cô gái đang tươi cười đứng sau, cô gái này không có trang điểm gì, đầu tóc vàng, khuôn mặt trắng nõn đang tươi cười, Diệp Thu chỉ cần liếc mắt là nhận ra sát thủ Ngân Nhãn, đã từng giao thủ với hắn ở Phấn Lĩnh Lộc sơn.

Nàng trong tay bưng một chiếc đĩa, phía trên còn nửa tảng thịt bò hầm, xem ra là đang thương thức dở.

Nói thật, Diệp Thu thực sự kinh ngạc khi gặp cô gái này ở đây, không ngờ nàng còn quang minh chính đại tới chào hỏi.

Quét mắt bốn phía, không thấy ai ở bên cạnh, hắn mới yên lòng, nhưng mĩ nữ đến khiên vài người liếc qua, Diệp Thu trong lòng có chút phiền muộn, trong lòng thầm mắng lũ dại gái, dù thế nào lúc này cũng không phải lúc tán gái chứ.

Đàn ông quan trọng là sự nghiệp, cua gái chỉ xếp hạng hai.

Diệp Thu thưởng thức khuôn mặt xinh xắn của cô gái trước mặt, cười nói: "Người Hoa Hạ chúng tôi có câu, hưu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối mặt bất tương phùng, nhưng chỉ sợ có vài người có chút tâm cơ, giở vài thủ đoạn nhằm đạt mục đích a?."

Ngân Nhãn bật cười khanh khách, Diệp Thu lần đều tiên nhận ra, cô ả ngoại quốc này cười lên cũng có tư vị đặc biệt, mặc dù vậy tâm lý hắn vẫn cảnh giác với cô ả cả người tràn đầy sát khí này, nhưng vẫn kìm lòng không được mà bị nhan sắc nàng mê đảo một chút. .

Nàng nếu sống ở thời cổ đại, liệu có khiến vài tên vương hầu đốt lửa chòi canh không nhỉ?

"Lẽ nào giết người không cần thủ đoạn?" Ngân Nhãn tủm tỉm hỏi ngược lại.

"Đương nhiên, xã hội pháp chế hiện tại, người như vậy là không có đạo đức." Diệp Thu đầy chính khí nói.

"Phải không? Theo tôi biết thuộc hạ của anh không dưới ba trăm, nếu tôi đoán không sai bên cạnh anh còn vị sát thủ tiếng tăm lưng lẫy Huyết Trung Tu La? Rơi vào tay Tu La không còn đường sống, những lời này tôi nghe đã quen tai, tổ chức chúng tôi đã từng mời chào, nhưng bị hắn từ chối, người chết trong tay hắn đâu chỉ đến con số hàng ngàn?" Ngân Nhãn dùng con dao nhỏ nhắn xắn miếng thịt bò trên đĩa, động tác gọn ghẽ như là giết người vậy.

Chỉ một đông tác xắn thịt, Diệp Thu cũng có thể nhìn ra cô gái này là một cao thủ.

"Cô tới làm gì?" Diệp Thu hỏi.

"Tôi biết anh sẽ tới." Ngẫn Nhãn nói: "Hơn nữa, anh cũng không muốn tôi xuất hiện chỗ này phải không?"

Diệp Thu xấu hổ sờ mũi, không ngờ lần trước thả nàng đi nàng đã biết rõ mục đích của mình, nàng trái lại bây giờ lại tự mình tới.

Thế nhưng, rút cuộc nàng tìm mình làm gì?

"Cô không sợ tôi giết cô?" Diệp Thu lạnh băng hỏi.

"Anh không dám." Ngân Nhãn lắc đầu, biểu tình như nắm chắc nói: "Chí ít, ở nơi này anh không dám manh động, nhiện vụ của anh không thể chỉ vì một nhân vật nhỏ bé như tôi mà bị phá hỏng."

"Không nên tự cho mình là thông minh, nghĩ rằng mình rất hiểu đàn ông." Diệp Thu nhìn Ngân Nhãn nói.

"Tôi không hiểu đàn ông, chỉ đoán chắc động cơ của anh mà thôi, Tôi biết Hoa Hạ có một câu ngạn ngữ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng." Ngân Nhãn kiêu ngạo nhìn Diệp Thu, vóc dáng cô nàng này cao gầy, đi thêm giày cao góc, không ngờ thấp hơn DIệp Thu không bao nhiêu.

Đứng ở sau Diệp Thu, Tiểu Bạch bống như cảm ứng được cái gì ngẩng đầu lên, hắn dời ánh mắt đến cửa lối vào khoang nhỏ trên tàu, sát khí trong hắn như hóa thực chất, mặc dù Diệp Thu đang đưa đẩy với Ngân Nhãn nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy.

Lối vào, một gã đẹp trai mặc áo gió màu đên, cổ áo đeo cà vạt màu trắng tinh.

Đây là khuôn mặt Diệp Thu vô cùng xa lạ, nhưng vũ khí trong tay hắn Diệp Thu lại quen thuộc không gì bằng.

Tam giác cương xoa màu vàng kim, đó là vật tùy thân của Tiểu Bạch.

"Hắn chính là người chạy thoát khỏi tay cậu?" Diệp Thu quay đầu hỏi Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch không trả lời, chỉ là mắt nhìn chằm chằm vào cương xoa trong tay gã kia, như là một phần thân thể bị mất, cần phải lấy lại.

"Không ngờ hắn cũng tới, lần này thiên giới đại hội càng ngày càng thú vị." Diệp Thu cười, trong lòng khổ không nói thành lời.

Vốn không muốn đi cùng Long Nữ, chính là vì tránh hấp dẫn người khác, phải biết rằng, người không phải ngân sĩ thiên giới không thể tham gia thiên giới đại hội, nếu bị người khác nhận ra, có thể gây phiền phức cho Kristyna, không ngờ vừa gặp cô ả đáng ghét này, Tiểu Bạch lại gặp ngay tên kia.

Ngân Nhãn nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn Diệp Thu, híp mắt cười hỏi: "Các anh có thù hận với hắn? Anh thả tôi một lần, tôi báo đáp anh giúp anh giết hắn."

Nói xong, Ngân Nhãn cầm con dao xắn thịt bò phi ra, con dao nhỏ mang theo tiếng gió bay thẳng về phía mắt trái Brahma

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)