Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 576

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 576: Đau bụng
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cảnh sát Hong Kong ở vào năm 1973 thành lập nên một chi đội Thần Thương Thủ (Tay súng thiện xạ), tháng 7 năm 1974 sửa đội Thần Thương Thủ thành đội chống khủng bố, cũng đổi tên là đội đặc nhiệm ECIALDUTIESUNIT, tên gọi tắt là đội đặc công SDU.

SDU là cảnh sát thuộc bộ đội cơ động PTU cùng đóng ở trong tổng bộ bộ đội cơ động. Mà thành viên do nhân viên cảnh sát cử tới tổng đôn đốc, cũng là một cảnh tư. Nó biên chế chia thành 3 tổ, theo thứ tự là tổ huấn luyện và chi viện, tổ hành chính và tổ hành động.

Cứu viện khẩn cấp lần này là do tổ hành động SDU đảm nhiệm, chia làm ba tiểu đội Phi Ưng. Phân biệt là đội Phi Ưng 1, đội Phi Ưng 2 va đội Phi Ưng 3. Mà đội Phi Ưng 3 ngoại trừ ngươi điều khiển máy bay, những ngươi còn lại là do thành viên tiểu đội Lôi Đình tạo thành.

Chi bộ đội này được gọi là đội Thần Thương Thủ (đội súng thiện xạ), nhưng hôm nay sau khi thấy trận so tài giết người giữa hai cô gái. Bọn họ rốt cuộc cũng ngại mang danh hiệu này.

Lần này SDU cũng có một gã cảnh tư tới phụ trách hành động lần này, mà vị trưởng quan họ Trịnh này lại nắm tay Diệp Thu nhiệt tình không chịu buông ra.

"Mở rộng tầm mắt. Thật sự là mở rộng tầm mắt. Diệp đội trưởng, không sợ anh chê cười, chi tiểu đội này của chúng tôi còn có một danh hiệu, gọi là đội Thần Thương Thủ. Mọi ngươi tập luyện ở mặt súng ống đều khắt khe phi thường. Nhưng hôm nay lại may mắn được thấy kỹ thuật súng của hai nguời bạn anh, thật là hổ thẹn".

Anh mắt Trịnh Cảnh Thái nhìn Tiểu Bạch và Ngân Nhãn đứng sau lưng Diệp Thu đầy vẻ tham lam, nói: "Diệp đội trưởng, tôi có một yêu cầu quá đáng mong Diệp đội trưởng có thể cân nhắc."

"Ừm. Trịnh đội trưởng cứ nói. Nếu có thể giúp đỡ... tôi nhất định sẽ cân nhắc". Diệp Thu nhớ tới việc ngươi ta cứu viện ngàn dặm vào đêm khuya, cắn răng nói.

"Là như vậy, tôi muốn mời hai người bạn này của anh, dạy mấy khóa cho đội viên SDU chúng tôi, anh xem... có quá trì hoãn thời gian của bọn họ không? Tôi đồng ý lấy giá thuê người hướng dẫn đặc biệt của quốc tế để thuê bọn họ". Trịnh Cảnh Thái cưới ha hả nói. Cho tới lúc này, gã vẫn chưa buông tay Diệp Thu ra, luôn một bộ dáng anh không đáp ứng tôi liền không buông.

Diệp Thu nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn Ngân Nhãn, hỏi ý kiến hai người. Thật ra Diệp Thu biết, ý kiến Tiểu Bạch mình căn bản không cần hỏi. Cho dù mình bảo nàng làm gì, nàng cũng sẽ không từ chối. Nhưng Diệp Thu vẫn dựa theo hỉ nộ của nàng để an bài cho nàng.

Còn Ngân Nhãn... bảo một vị sát thủ đi dạy kỹ thuật súng cho cảnh sát? Diệp Thu tưởng tượng đã cảm thấy có chút hoang đường.

Nhưng nếu người ta đã nói ra, chung quy mình cũng cần hỏi một chút. Cứ từ chồi thẳng như vậy, sẽ phá hỏng quan hệ tốt đẹp giữa hai bên.

Không cần hỏi kỹ, Diệp Thu cũng biết thân phận của mình chắc chắn đã bị bọn Lạc Thiên Quân nói ra.

Mình bây giờ không phải thân phận một ngươi, mà là thân phận một gã đặc chủng, quân nhân tinh anh của nước Trung Quốc. Quân nhân trực thuộc quốc gia thỉnh cầu mình phái ngươi chỉ điểm kỹ thuật súng cho bọn họ, mình sao có thể tùy tùy tiện tiện từ chối chứ?

Thầy ánh mắt Diệp Thu chuyển sang, Tiểu Bạch tất nhiên là gật đầu đáp ứng. Nàng chưa từng từ chối Diệp Thu.

Nhưng Ngân Nhãn thì lại do dự một phen, nhưng sát thủ cũng có nguyên tắc. Nếu không có Diệp Thu, nói không chừng lần này mình cũng sẽ chết rét ở trong biển sâu, nên cũng khẽ gật đầu.

Thấy hai ngươi đều đồng ý, lúc này Diệp Thu mới xoay người trả lời chắc chắn cảnh tư Trịnh Cảnh Thái, nói: "Được. Hai nàng đều đồng ý rồi. Nhưng sắp xếp thời gian dạy, xin Trịnh cảnh tư chiếu cố tình huống của các nàng nhiều hơn chút còn nữa, người bạn kia của tôi không thể nói chuyện, nên có thể trao đổi sẽ có vấn đề. Có điều, nàng cũng không thích nói chuyện, tôi nghĩ, tất cả mọi ngươi đều không phải là tay mơ mới sờ tới súng. Những thứ căn bản đều đã rất rành, đội viên của anh nhất định có thể học được nhiều thứ từ trong thực chiến của nàng".

"Vâng. Vô cùng cảm tạ. Vô cùng cảm tạ". Trịnh Cảnh Thái buông tay Diệp Thu ra, sải bước tới bắt tay Ngân Nhãn, Tiểu Bạch.

Đó là một kẻ thông minh, trước khi hai người chưa đồng ý, biết chỉ có nhờ Diệp Thu mới có cơ hội thực hiện mục tiêu của mình. Bây giờ bọn họ đều đồng ý rồi, gã tất nhiên phải đi cảm tạ người trong cuộc.

Các đội viên SDU đứng ở một bên nghe được tin Tiểu Bạch và Ngân Nhãn sẽ giảng dạy bọn họ, cả đám lộ vẻ hưng phấn. Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy kỹ thuật súng thần kỳ của hai người mà.

Bởi vì nhân sĩ dị năng Thiên giới rơi xuống nước lần này quá nhiều, cho nên đội Phi Ưng 2 và đội Phi Ưng 3 cũng không cách nào đưa tất cả bọn ho trở về. Những người không có cách gì kéo lên, bọn họ đều vứt phao cứu sinh, đệm khí và thiết bị cứu viện khác.

Còn phi Thuyền do Hắc Long hội lái, sau khi người ra mặt đều bị bộ đội cảnh sát tiêu diệt toàn bộ, những phi thuyền này cũng thành chỗ đặt chân tạm thời của nhân sĩ dị năng Thiên giới.

Ở trước lúc bọn Diệp Thu trở lại Hong Kong. Trịnh Cảnh Thái đã bảo tinh huống cho tổng bộ. Tổng bộ đã phái một đội thuyền qua tiếp ứng bọn họ.

Tin chắc bọn họ rất nhanh sẽ trở về.

"Diệp đội trưởng, anh xem, những người được cứu viện này giờ phải làm gì?" Trịnh Cảnh Thái đi tới nhỏ giọng thương nghị với Diệp Thu. Nhiệm vụ cứu viện lần này cấp trên giao toàn quyền cho gã xử lý, gã đối với mấy gã thoạt nhìn rất xa lạ này rất nhức đầu.

Diệp Thu suy nghĩ một chút, nói: "Phát mỗi người một bộ quần áo, một hộp cơm, sau đó để bọn họ rời đi".

"Cứ để bọn họ rời đi như vậy sao?" Trịnh Cảnh Thái có chút khó xử nói.

"Ừ. Chẳng lẽ anh còn muốn trả thẻ căn cước của bọn họ sao?". Diệp Thu nhìn Trịnh Cảnh Thái cười tủm tỉm, vừa cười vừa nói.

"Ha ha, chuyện này..." Trịnh Cảnh Thái ngượng ngùng lắc đầu. Gã nghĩ là cứu về nhiều người như vậy, lại đả kích trầm trọng hải tặc vùng biển quốc tế, là một cơ hội nở mày nở mặt nhất của SDU sau nhiều năm như vậy.

Nếu có thể tìm truyền thông đưa tin này mà nói, mình có thể cảm nhận cảm giác nói trước ti vi rồi.

Nói không chừng truyền thông Hong Kong liền cho mình một danh hiệu "Anh hùng bắt trộm", nếu thế, con đường thăng chức của mình không thể nghi ngờ sẽ bằng phẳng rất nhiều.

"Không nên trêu chọc bọn họ. Ngàn vạn lần không nên". sắc mặt Diệp Thu ngưng trọng nói."Bọn họ đều là nhân vật nguy hiểm, nhân vật ngụy hiểm cực đoan. Chuyện này tỏi sẽ trao đổi với cấp trên anh. Bọn họ sẽ hiểu vì sao tôi làm thế".

Trịnh Cảnh Thái thấy Diệp Thu đột nhiên sắc mặt nghiêm túc như vậy, cũng tỏ thái độ nói: "Tôi hiểu. Tôi sẽ làm theo lời anh nói, về phần có thể thả bọn họ không, con phải đợi cấp trên truyền mệnh lệnh cho tôi mới được. Bản thân tôi không có quyền này".

"Vậy là tốt rồi. Tối nay đã phiền các anh". Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Không cần khách sáo. Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Cá nhân tôi cũng rất vinh hạnh có thể kết bạn với anh kiệt như Diệp đội trưởng và Lạc đội trưởng". Trịnh Cảnh Thái bày tỏ thái độ khiêm tốn.

Diệp Thu cố ý đi gặp mặt người Thiên giới, một mặt tỏ vẻ an ủi, mặt khác cũng kích động một phen, để bọn họ càng hận người Nhật sâu sắc. Đương nhiên, quan trọng nhất là muốn bọn họ nhớ kỹ khuôn mặt đẹp trai của mình.

Mình là ân nhân cứu mạng của bọn họ, dù thế nào cũng phải đi hai vòng trước mặt bọn họ để nhận sự cảm kích của bọn họ mới đúng.

Cùng với người SDU phân biệt chia ra, từ chối lời mời cơm của Trịnh Cảnh Thái, Diệp Thu dẫn Tiểu Bạch, Ngân Nhãn, Long Nữ, Christina và nhóm người tiểu đội Lôi Đình rời di, thấy ở cửa cao ốc tổng bộ của SDU có một dãy xe xếp dài.

Thấy bọn Diệp Thu đi ra, quản gia gia tộc Tây Môn bước nhanh lên đón, cung kính nói: "Diệp tiên sinh, thiếu gia phái chúng tôi đi đón anh trở về".

"Cám ơn". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Tâm tư Tây Môn Hướng Đông này thật đúng là tinh tế, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng chuẩn bị thỏa đáng như thế.

Cả đám phân biệt lên xe. Diệp Thu không lập tức trở lại số 3 vịnh nước sâu. Vừa mới từ địa ngục trở về, mặc dù trong lòng hắn có chút nôn nóng mà muốn đi gặp những cô gái kia. NhưngDiệp Thu vẫn còn rất nhiều chuyện cần sắp xếp.

Đoàn xe còn chưa tới Bán Sơn, Christina đã nói muốn xuống xe rời đi. Alantis có rất nhiều bí mật không muốn ai biết, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn bại lộ trước mặt nhiều người như vậy.

Christina nói muốn đi. Long Nữ tất nhiên muốn làm bạn cùng nàng rời đi. Diệp Thu cũng không giữ lại, chi lộ vẻ cảm tạ chân thành chuyện Christina trợ giúp mình khi ở trên thuyền.

Christina gật đầu không nói gì. Nhưng Long Nữ lại vừa cười vừa nói: "Đừng quên chuyện anh đã đáp ứng với Christina".

"Cái gì?" Diệp Thu lập tức có chút mù mờ.

"Xem phim". Long Nữ liếc Diệp Thu một cái quyến rũ, sau đó đi nhẹ như mây.

Diệp Thu hiểu ý cười, sau đó dẫn mọi ngươi vào biệt thư xa hoa Bán Sơn do Tây Môn Hướng Đông cung cấp cho bọn họ.

Diệp Thu tắm rửa một lượt, thay áo quần sạch sẽ đi ra, sau đó ngồi đối diện với các thành viên tiểu đội Lôi Đình ở đại sảnh, hỏi: "Các người sao lại cùng xuất hiện với người SDU thế?"

Lạc Thiên Quân được Diệp Thu bổ nhiệm chức đội trưởng tạm thời khi rời đi, cũng là người tổng phụ trách cứu viện bên ngoài. Tất nhiên là phải do gã báo cáo, nói: "Từ sau khi anh lên thuyền, chúng tôi liền truy tìm tín hiệu của anh. Thời gian đầu thì còn tốt, luôn nhận được tín hiệu, chúng tôi liền biết anh đang an toàn. Nhưng đợi sau khi tới vùng biển quốc tế, chúng tôi liền mất đi liên lạc với anh".

"Bởi vì vị trí anh mất tích quá xa hơn nữa còn ở trên biển, chúng tôi căn bản không có cách gì chạy tới kịp thời. Cho dù thuê một chiếc thuyền đi qua, sợ là cũng tốn không ít thời gian. Đợi tới khi chúng tôi mất thòi gian đuổi tới, nhất định sẽ lỡ cơ hội cứu viện tốt nhất. Ba phương án trước kia chúng ta đặt ra đều vô dụng, cho nên dưới tình huống như thế, tôi chỉ có thể thi hành phương án dự bị thứ tư".

"Tôi dùng phương thức liên lạc anh lưu lại liên hệ với Tây Môn thiếu gia, sau khi hắn nghe tôi giải thích tình huống lập tức chạy tới tụ họp với chúng tôi. Sau đó lại tự mình cùng chúng tôi chạy tới tổng bộ PTU. Xem ra lực ảnh hưởng của Tây Môn thiếu gia cực kỳ kinh người, bộ đội PTU rất nhanh liền đồng ý phương án cứu viện không trung của chúng ta".

Diệp Thu thầm nghĩ, hắn tất nhiên biết rõ năng lực kinh người của Tây Môn Hướng Đông. Nếu không, hắn cũng sẽ không đưa gã vào trong phương án thứ tư. Có gã ra tay, đừng nói là bộ đội PTU, cho dù là trú quân Hong Kong nói không chừng cũng có thể mời được. [/IMG]

*****

"Xuất động bộ đội SDU, cuối cùng cần tìm một cái cớ. Vì vậy, chúng tôi liền bảo ở Hong Kong có thuyền bị hải tặc chiếm, xin cảnh sát đặc nhiệm Hong Kong hỗ trợ cứu viện. Như vậy, sẽ không bị một số người công kích".

Diệp Thu gật đầu, nói: "Nhiệm vụ lần này của chúng ta vừa thành công, vừa thất bại. Đương nhiên, trách nhiệm chủ yếu là do tôi". -

"Su phụ. Anh đừng nói thế, anh vì nhiệm vụ liều mạng như vậy, thiếu chút nữa cũng... Nhiệm vụ thất bại, sao có thể trách anh chứ?" Diệp Hổ lên tiếng khuyên nhủ.

"Đúng là nên trách tôi". Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Là tôi không tính đến sự tàn nhẫn giảo hoạt của ngươi Nhật, càng không ngờ bọn họ dám đồ sát ở ngay trên thuyền. Tôi tưởng rằng có chín tổ chức dị năng ở đó, ít nhất bọn họ sẽ giữ cẩn thận. Cho dù làm chuyện gì cũng tiến hành trong tối. Không ngờ bọn họ phát rồ đến thế, thật sự muốn diệt sạch người Thiên giới. Thậm chí ngay cả chín tổ chức dị năng kia cũng không bỏ qua".

Thật ra khiến Diệp Thu ngoài ý muốn chính là người của tổ chức Độc Xà không ngờ cũng lên thuyền, hơn nữa còn liên quan chặt chẽ với Thiên Diệp Huân. Trải qua chiến dịch lần này, Thiên giới tổn thất thảm trọng, không biết cứu viện sau đó ra sao, nếu người cứu về quá ít, vậy Thiên giới chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Còn chín tổ chức dị năng lớn khác cũng đã tổn thất thảm trọng trong hỗn chiến, sau khi trở về sợ là cũng phải nghỉ một đoạn thời gian rất dài để lấy lại sức.

"Đội trưởng, vậy chúng ta phải làm sao? Nhiệm vụ đã coi là hoàn thành chưa? Làm sao báo cáo lên trên?" Con mắt xinh đẹp của Ngân Ly nhìn Diệp Thu hỏi.

"Thuyền con của bọn họ neo ở cảng Hong Kong, nhưng lại có gan chạy về phía biển Nhật, chứng tỏ bọn họ sau khi qua nhất định sẽ được sự che chở của người Nhật. Bây giờ chúng ta cũng không có cách nào đuổi theo. Thân phận của chúng ta đặc biệt, không có cách gì điều tra Nhật Bản đại quy mô. Cho nên, chuyện như vậy vẫn nên giao cho quốc an giải quyết đi".

Diệp Thu suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này trước khi báo cáo, lúc chưa có tin xác thực của bọn chúng, chúng ta cũng không có cách gì làm thêm chuyện gì khác. Nhưng mà, tiểu đội Lôi Đình của chúng ta tạm thời không thể giải tán. Tôi có dự cảm, bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại. Hơn nữa mục tiêu chính là Hong Kong. Về phần báo cáo lên trên thế nào... chuyện này để tôi xử lý. Sắp tới tôi sẽ trở về Yến Kinh một chuyến".

"Vâng". Mọi người cùng đồng thanh đáp ứng.

Diệp Thu ngáp một cái, nói: "Hôm nay đã mệt mỏi cả ngày, mọi người nên nghỉ sớm một chút đi".

Lúc nói chuyện, ánh mắt Diệp Thu liếc về phía cầu thang thông lên lầu hai. Bởi vì đang có người từ trên đi xuống.

Là Ngân Nhãn lên lầu tắm rửa. Áo quần trên người nàng đã sớm bị nước biển ngấm ướt, cho nên bây giờ đành mặc áo quần của Ngân Ly, bởi vì ở đây tất cả đều là một đám đàn ông, mặc dù nàng cao hơn Ngân Ly một chút, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác. Cũng không thể đã muộn như vậy còn chạy ra ngoài mua áo quần mặc.

Áo cổ sơ mi trắng, áo khoác công chức màu đen. Vóc người Ngân Ly đã đầy đặn, Ngân Nhãn so với nàng còn mượt mà hơn một phần. Cho nên, áo khoác kiểu vest màu đen kia mặc trên người nàng có chút chật. Nhưng càng khiến bộ ngực lộ vẻ căng tròn, cái mông vểnh cao.

Tóc vàng, mắt xanh, môi căng mọng gợi cảm. Tóc xõa trên vai, một đôi chân dài được giày cao gói xinh xinh phụ trợ càng khiến nó thêm thon dài. Không mang tất chân, lộ ra nửa cặp đùi trắng bóc.

Chỉ cần là đàn ông, thấy cô gái thành thục quyến rũ như vậy, đều có một loại khoái cảm muốn chinh phục mãnh liệt.

Ngân Nhãn không đếm xỉa tới ánh mắt người khác, đi thẳng tới trước mặt Diệp Thu, hỏi: "Tôi giờ làm sao?"

"Làm sao?" Diệp Thu sờ sờ đầu, cố gắng rút ánh mắt khỏi cái khe sâu không lường được của nàng, nói: "Cô à? Đã muộn thế này, đương nhiên là đi ngủ rồi".

"Ngủ ở đây?" Ngân Nhãn cười hỏi. Nụ cười này, không ngờ có loại giảo hoạt tinh nghịch của trẻ con.

"Nếu cô không ngại".

"Vậy thì được, tôi cứ nghĩ anh sẽ đuổi tôi đi nữa chứ". Ngân Nhãn duỗi lưng một cái, triển lãm vóc người xinh đẹp cực kỳ trước mặt Diệp Thu ngáp một cái, nói: "Tôi đi ngủ đây. Các vị ngủ ngon".

Nói xong, lại xoay ngươi đi lên lầu, để cho mọi người một thứ rung động không ngừng.

"Yêu tinh". Diệp Thu thầm nghĩ.

Ngân Ly đều là con gái cũng có chút cảm giác bị thất bại. Trước kia vẫn còn tự cho mình cũng là thục nữ. Nhưng bây giờ so với người ta... mình vẫn chưa đủ thành thục nha.

-----------------------

Than thể Trầm Mặc Nùng vừa động, liền cảm giác hạ thân có chút khó chịu.

Lúc này mới phát hiện, hóa ra hai người tối qua sau khi điên cuồng, thứ khốn nạn kia của hắn vẫn còn ở trong người mình chưa rút ra.

Hơn nữa sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi, hồi phục, nó lại bắt đầu sung mãn. Thậm chí có vẻ sắp rục rịch trở lại.

Trầm Mặc Nùng nhấc nhẹ mông lên, định lén kéo bảo bối Diệp Thu ra ngoài. Tối qua Diệp Thu đột nhiên lao vào, hai người điên cuông đại chiến mấy trăm hiệp, chơi hai ba lần. Bảy giờ, nàng thật sự là một chút khí lực cũng không có.

"Không nên cử động". Diệp Thu nhìn thấy ý niệm trong đầu Trầm Mặc Nùng, vội ôm eo nàng, khiến thân thể ấm áp mềm mại của nàng dán chặt vào người mình. Hai khối thịt co dãn trước ngực bị Diệp Thu đãi ngộ bất công, đè ép đến độ sắp biến thành một cài bánh thịt trắng tinh.

"Em muốn đi toilet". Trầm Mặc Nùng vùi đầu vào trong ngực Diệp Thu, nói.

"Không cần. Anh biết, em bây giờ căn bản không buồn tiểu". Diệp Thu nói. Nếu người buồn tiều, bụng sẽ phồng lên. Hạ Thân sẽ có cảm giác căng cứng. Hơn nữa, bằng vào năng lực thánh thủ đông cung như Diệp Thu, chẳng lẽ còn không phận biệt được một người có buồn tiểu hay không à?

"Hôm qua, chúng ta không dùng biện pháp an toàn". Trầm Mặc Nùng lo lắng nói. Trước kia trước mỗi lần XXX, Diệp Thu đều mang áo mưa nhỏ, hoặc là nàng dùng thuốc sau đó.

Nhưng hôm qua Diệp Thu đột nhiên xông vào, hai người quá mức kích động, chưa mang áo mưa đã đâm vào lung tung. Hơn nữa, sau đó mình quá mức mệt mỏi, lại ngủ thiếp đi. Ngay cả thuốc tránh thai cũng không dùng.

Nên lúc này nàng muốn đi toilet uống thuốc, tránh việc mang thai mà không biết.

"Không sao, cùng lắm thì chúng ta sinh một cục cưng thôi. Lần trước mẹ em còn lén hỏi anh, định khi nào thì sinh em bé đó. Hai người bọn họ đều muốn ôm cháu ngoại lắm rồi". Diệp Thu hôn một cái trên trán Trầm Mặc Nùng vừa cười vừa nói.

Nói thật, Trầm Mặc Nùng là một cô gái thành thục. Thái độ xử sự, lời nói, cử chi đều trang nhã tài trí, khiến người ta yêu thương. Nhưng khi nàng cởi sạch quần áo ở trên giường, thì lại luôn gò bó tay chân, ngượng ngùng giống như tiểu cô nương vậy.

Điểm này, nàng ngay cả Đường Quả cũng không bằng.

Nghe được lời của Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng đầu tiên là vui mừng, nhưng rất nhanh, nàng lại che dấu vẻ vui sướng trên mặt mình, dịu dàng nói: "Bây giờ không phải hơi sớm sao? Chúng ta có thể chờ một thời gian nữa".

Tình cảnh như bây giờ, nếu có em bé thì làm sao đây?

Trầm Mặc Nùng biết chỗ khó xử của Diệp Thu, cũng không muốn bức bách hắn quá.

"Cũng không cản trở... chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi". Diệp Thu biết trong lòng Trầm Mặc Nùng đang nghĩ gì, cảm động nói.

Cô gái này, từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, đã giống như là có thể nhìn xuyên người khác. Cho tới lúc này, ở trước mặt nàng, Diệp Thu vẫn có loại cảm giác không thể che dấu điều gì.

Cũng may bây giờ là tấn công nàng ở trên giường. Nếu biến thành đối thủ, vậy mới thực sự là một chuyện bết bát.

"Mấy ngày anh đi, em đã ký hợp đồng chuyển nhượng cả phần Viễn Dương với Tư Không Đồ. Trầm Thị gần đây khuếch trương quá nhanh, trong tay không có vốn lưu động. Em đã liên lạc với Diệp Nhiễm, sổ tiền kia là do nàng xoay ra..."

Diệp Thu bá đạo dùng miệng ngăn cái miệng nhỏ nhắn của cô gái này, nói: "Nói mầy cái này làm gì?"

"Diệp Thu, em..." Trầm Mặc Nùng còn muôn nói, lại phát hiện Diệp Thu đã xoay người đè lên, lại bắt đầu hành động.

Lời Trầm Mặc Nùng muốn nói liền nuốt vào, biến thành tràng rên rỉ uyển chuyển kéo dài.

---------------------------------------

Lúc ăn sáng, khi Diệp Thu tinh thần vô cùng phấn chấn mà xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người đầu tiên là ngăn người, sau đó Lâm Bảo Nhi rầm một tiếng đẩy ghế ra chạy vội về phía Diệp Thu.

Ôm Diệp Thu một lúc, sau đó há miệng cắn lên cánh lay hắn. Diệp Thu nhanh tay lẹ mắt, chụp được một bím tóc nhỏ sau đầu Lâm Bảo Nhi không biết ai tết cho nàng. Lâm Bảo Nhi kêu đau một tiếng, hét lên: "Diệp Thu chết bầm, thả em ra. Em phải cắn chết đồ không có lương tâm nhà anh. Lén đi thì thôi, còn mang theo cả súng của em. Mang súng của em cũng thôi đi, lại lén trở về, cũng không nói cho bọn em biết một tiếng. Anh có biết bọn em lo lắng cho anh nhiều lắm không? Mấy ngày nay em đều có cảm giác ngủ không yên... Ô ô ô..."

Đường Quả nhìn không lọt, liền vạch trần nàng: "Em ngủ không ngon là vì bụng em không thoải mái á?"

Lâm Bảo Nhi quay đâu hung hăng trừng mắt nhìn Đường Quả một cái, lại cười ngọt ngào, nói: "Diệp Thu, hai ngày nay em đặc biệt nhớ anh. Vì bụng của em rất không thoải mái. Chị Đường Đường nói, trong lúc bụng chị ấy không thoải mái, là anh trị giúp chị ấy. Cho nên, bây giờ anh cùng phải trị giúp em. Ối, đau chết em".

Nói xong, Lâm Bảo Nhi liền ôm bụng, giả bộ rất đau đớn.

Diệp Thu thả bím tóc sau đầu nàng ra, nói: "Được rồi. Đừng đóng kịch nữa. Anh biết em đau bụng. Đợi anh ăn cơm xong sẽ giúp em xem thử mội chút".

"Sao anh biết em đang diễn trò?" Lâm Bảo Nhi kinh ngạc hỏi.

Diệp Thu lắc đầu bất đắc dĩ, cũng lười trả lời vấn đề ngốc nghếch của trẻ con này.

"Lần này ra ngoài thu hoạch thế nào?" Tây Môn Hướng Đông ngồi đối diện quan tâm hỏi.

"Tạm. Sau khi ăn xong tôi có chút chuyện muốn thương lượng với anh". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Lần này nhờ có Tây Môn Hướng Đông xuất lực, mình lại thiếu gã một nhân tình.

Vốn muốn mượn Tư Không Đồ cản sự phát triển của gia tộc Tây Môn, không ngờ gã lại xuất ra chiêu này. Thật đúng là một nhân vật khôn khéo.

Không có âm mưu quỷ kế, cũng không có đả kích ngấm ngầm hay công khai, làm người làm việc quang minh chính đại. Vậy mới thực sự là đạo làm ăn.

Ở phương diện này, Diệp Thu tự nhận không bằng Tây Môn Hướng Đông.

Crypto.com Exchange

Chương (1-649)