← Ch.576 | Ch.578 → |
Đường Quả cũng là người từng trải, thấy Trầm Mặc Nùng mặt như hoa đào, khóe mắt mang nét quyến rũ, liền biết ngày hôm qua sau khi trở về Diệp Thu chắc chắn đến chỗ nàng, hai người lâu ngày gặp lại, sẽ xảy ra chuyện gì không cần nghĩ cũng có thể biết được.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng, có thể tiếp nhận sự tồn tại của chị Mặc Nùng. Nhưng thấy Diệp Thu nặng bên này nhẹ bên kia như thế, trong lòng vẫn có chút khó chịu mơ hồ.
Trong thế gian này, ai có thể hoàn toàn không có tư tâm chứ?
"Quên đi. Chị ấy là chị Mặc Nùng của mình, xảy ra chuyện như thế. minh vốn có thể lý giải được". Đường Quả an ủi mình nói.
Nhưng mà, Đường Quả đột nhiên phát hiện, cả ngày trông chờ một người đàn ông giống kẻ mê gái chiều chuộng mình là cực kỳ không thực tế. Như vậy, quả thật là phí tuổi xuân.
"Chờ lần này trở về, mình vẫn nên tiếp tục tiếp quản Đường thị thôi. Cha cả đời dốc sức làm, chắc là cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa, có chuyện để minh làm, có khi nào sẽ không thấy chờ đợi là chuyện vô cùng đau khổ?"
Nghi thông suốt khúc mắc trong lòng mình, trên mặt Đường Quả càng rạng rỡ lên, nhìn như một ngươi khác. Tâm tình vui vẻ đùa giỡn với Lâm Bảo Nhi.
Tây Môn Thiên Ngữ thấy Diệp Thu, nhưng trong lòng lại chán nản. Nữ nhân bên cạnh hắn có quá nhiều, mình mặc dù có thể không để ý tới bản thân, nhưng vậy thì còn có vị trí nào mình nên đứng đây?
Sau khi hắn trở về, những người khác có thể biẻu hiện vô cùng vui vẻ, vô cùng thân thiết, còn nàng thì không được, nàng chỉ có thể hình sự hóa mà tỏ vẻ hơi vui mừng.
Cho dù mình tổn thương trong lòng, cùng phải cẩn thận để không bị những người khác trông thấy.
Thiết Ngưu sau khi trải qua một thời gian ngắn tĩnh dưỡng, thân thể đã hoàn toàn bình phục. Sau khi Diệp Thu trở về, gã nhếch môi cười hắc hắc với Diệp Thu, rồi rất nhanh, lại vùi đầu vào mục tiêu là đống thức ăn trước mặt.
Nhiễm Đông Dạ không có ở đây, có thể vẫn đang bận chuyện album mới. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, album mới sẽ xuất ra rất nhanh. Nàng rất mong đợi vào album lần này có sức kêu gọi thị trường tiêu thụ điên cuồng.
Vốn Diệp Thu còn muốn sau khi ăn cơm xong nói chuyện với Tây Môn Hướng Đông một chút, nhưng Lâm Bảo Nhi sau khi thấy Diệp Thu trở về, giống như keo bám dính lấy hắn, luôn đi sau đít hắn, nói mình đau bụng, bảo Diệp Thu nhanh giúp nàng trị liệu, nếu không trị liệu, có thể nàng sẽ chết mất.
Diệp Thu bất đắc dĩ, chỉ đành phải giúp Lâm Bảo Nhi xem bệnh trước.
Trong quãng thời gian này luôn luôn giết người, Diệp Thu hầu như đã quên mất mình thật ra còn là một thầy thuốc cao minh.
Sau khi hỏi Lâm Bảo Nhi mấy vấn đề rất chuyên nghiệp, liền có chuẩn đoán bệnh, nói: "Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần, con gái tới lúc đó nhất định chú ý giữ ấm. Hôm qua Hong Kong trời mưa đúng không? Vậy mà em còn mặc phong phanh như vậy mà ngủ. Bụng không đau mói là lạ".
"Được rồi được rồi, người ta biết lỗi". Lâm Bảo Nhi quệt mồm ủy khuất nói."Ngã bệnh, người đau khố nhất là em mới đúng. Em cũng không muốn ngã bệnh mà. Em biết nguyên nhân gì rồi anh mau giúp em chữa bệnh đi".
"Nằm xuống". Diệp Thu nói.
Vì thế, Lâm Bảo Nhi rất biết điều mà nhảy bổ lên giường.
Diệp Thu trợn trắng mắt, nói: "Em đè bụng phía dưới, lộ lưng lên, làm sao anh xoa bóp giúp em được?"
"Phải xoa bóp bụng à? Không phải xoa bóp sau lưng sao? Lần trước lúc anh làm cho bộ ngực chị Đường Đường lớn, cũng xoa bóp sau lưng mà". Lâm Bảo Nhi khó hiểu hỏi.
"Em cần ngực lớn sao?" Diệp Thu ngắm hai bánh bao thịt ở trước ngực cơ hồ có thể đè người ngột thở sau khi nàng nằm xuống nói.
"Ồ". Lâm Bảo Nhi lại xoay người, đổi thành tư thế nằm thẳng trên giường.
Diệp Thu chà tay, đợi sau khi tay bắt đầu nóng lên, lúc này mới từ từ đưa tới bụng Lâm Bảo Nhi, vẫn duy trì một loại tiết tấu cực kỳ vi diệu mà bắt đầu xoa bóp.
Theo hai tay Diệp Thu di động lên xuống, bộ ngực đầy đặn kia của Lâm Bảo Nhi di động càng lợi hại hơn tay hắn, giống như đạn cầu bị người ta nện mạnh xuống đất, lại nảy lên không hết lần này tới lần khác.
Hơn nữa người Lâm Bảo Nhi quá lùn. Hai khối thịt lớn kia khoảng cách gần bụng vô cùng, tay xoa bóp ở trên bụng thậm chí thỉnh thoảng sờ trúng nó.
Dưới tình huống trị liệu như vậy, với Diệp Thu là một loại khảo nghiệm phi thường khó khăn.
"Cảm giác thế nào?" Diệp Thu hỏi.
"Ừ. Rất thoải mái". Lâm Bảo Nhi nhắm mắt lại lộ vẻ thỏa mãn, hạnh phúc nói.
"Rất thoải mái? Vậy bụng của em không đau à?" Diệp Thu hỏi.
"Ừ. Không còn đau như trước". Lâm Bảo Nhi vội bồi thêm một câu.
"Vậy anh ngừng nha?"
"Không được. Anh phải tiếp tục ấn. Em cảm thấy còn hơi đau". Lâm Bảo Nhi lắc đầu nói."Diệp Thu, sau này ngày nào anh cũng xoa bóp giúp em một lần có được không?"
"Không được". Diệp Thu từ chối thẳng."Lần này xoa bóp xong là sẽ không việc gì nữa, em chỉ cần chú ý giữ âm là được".
Mỗi ngày xoa bóp một lần, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ trong phóng ngủ Lâm Bảo Nhi đi ra, Diệp Thu liền đi tới thư phòng Tây Môn Hướng Đông ở tầng hai. Diệp Thu biết, lúc này Tây Môn Hướng Đông chắc chắn đang ở trong thư phòng xử lý điện tín.
Diệp Thu đứng ở ngoài gõ cửa, Tây Môn Hướng Đông rất nhanh liền tự mình kéo cửa ra.
Tây Môn Hướng Đông đẹp trai nho nhã đứng ở cửa, vừa cười vừa nói: "Biết anh sẽ tới đây mà. Vừa pha trà xong, thử tay nghề của tôi một chút xem. Lá trà là Vũ Di Đại Hồng Bảo, nhưng tay nghề chưa tới đâu".
"Trong thiên hạ có thể may mắn uống được trà do Tây Môn đại thiếu gia pha, thật đúng là không có mấy người". Diệp Thu vừa cười vừa nói, theo Tây Môn Hướng Đông cùng đi vào phòng.
Thư phòng rất lớn, bày một bàn đá cẩm thạch màu nâu rất rộng, một ghế salon bằng da thật, Phía sau ghế sa lon là một giá sách, chứa đầy sách. Có sách tài chính và kinh tế tiếng Trung còn có cả sách tiếng Anh hoặc sách không biết tên khác.
Sách thoạt nhìn rất mới, nhưng phía trên đã có dấu vết lật xem nhiều lần, chứng tỏ Tây Môn Hướng Đông quả thật có chút chân tài thực học, chỉ bằng việc đọc qua hết đống sách này của gã là có thể lý giải.
Hai người ngồi xuống ghế sa lon bằng da thật ở phòng khách, dưới bàn có chén trà ở trước mặt. Diệp Thu bưng lên để ở trước mũi ngửi ngửi, vừa cười vừa nói: "Trà ngon thì cứ là trà ngon. Cũng không phải tất cả trà đều cần chú ý đến trà đạo, trà lúa mạch ba đồng một chén trong quán trà, uống vào cũng vô cùng thơm. Trà Lão Ba một đồng một chén ở mấy quán trà phía Nam, ngày nào cũng đều đông khách. Mà ví dụ ngay Vũ Di Sơn Đại Hồng Bảo này, chỉ cần nước đủ ấm, rót thẳng vào chén, hương vị cũng không khác trà pha theo tra đạo là bao."
"Ha hạ không sai. Lời Diệp thiếu gia thật cao kiến". Tây Môn Hướng Đông cười ha hả nói, bưng chén trà trước mặt lên, bản thân ung dung uống một ngụm.
Gã cảm giác được, thái độ Diệp Thu đối với gã thân thiết thêm không ít. Nếu không, lần này hắn cũng sẽ không nói một chút việc "Luận uống trà" với mình.
"Tôi nghe bọn họ nói lại, lần này nhờ có anh bôn ba giúp đỡ, nếu không bọn họ rất khó nhanh chóng chạy qua chỗ tôi. Nói thật, nhiệm vụ lần này nguy hiểm vô cùng, tôi thiếu chút nữa liền chết ở vùng biển quốc tế. Nếu không phải bọn họ kịp thời chạy tới, chỉ sợ là bây giờ tôi đã chìm ở đáy biển. Cho nên tôi thiếu anh một mạng". Diệp Thu chân thành nói.
Tây Môn Hướng Đông vội bỏ chén trà trong tay xuống, xua tay nói: "Diệp Thiếu không nên nói thề, tôi chỉ là làm chuyện tôi nên làm mà thôi. Là anh ở hiền gặp lành, cho nên mới có thể hóa nguy thành an. Bây giờ anh đẩy hết công lao lên người tôi, tôi đúng là không chịu được."
"Ha ha, anh cũng đừng khiêm tốn, lần này đúng là tôi thiếu nợ anh". Diệp Thu nói."Hơn nữa, tôi còn có chuvện muốn nhờ Hướng Đông. Chuyện này cũng chỉ có anh mới có thể giúp tôi."
"Chuyện gì?" Tây Môn Hướng Đông hỏi.
"Chuyện lần này chủ yếu là do một nhóm người Nhật gây ra. Tôi cũng khóa mục tiêu ở trên người mấy người Nhật. Tôi sẽ cho anh một vài tin tức mật, còn định phiền anh tra giúp. Tôi nghi bọn họ vẫn còn ở Hong Kong".
"Được. Yên tâm đi. Chỉ cần bọn họ đang ở Hong Kong, tôi nhất định sẽ có cách tìm ra bọn họ". Tây Môn Hướng Đông nói.
"Tốt lắm. Tôi còn có một số việc phải đi ra ngoài, không quấy rầy anh nữa". Diệp Thu nói."Đúng rồi, chuyện tôi hợp tác vói Tư Không Đồ anh có biết không?"
"Ha ha, biết. Tôi đã chúc mừng Trầm tiểu thư". Tây Môn Hướng Đông sắc mặt thản nhiên nói, trên mặt không có chút vẻ quái dị nào.
Diệp Thu không phát hiện thấy trên mặt gã có cảm xúc không hài lòng nào, gật đầu, kéo cửa đi ra ngoài.
Diệp Thu lại tới tổng đội PTU, thăm nhóm người dị năng Thiên giới thứ hai theo đội thuyền cứu viện trở lại Hong Kong. Bọn họ đến lúc hơn sáu giờ sáng hôm nay, cảnh tư Trịnh Cảnh Thái gọi điện cho Diệp Thu lúc hơn tám giờ.
Diệp Thu tới mục đích chủ yếu thật ra cũng không phải vì thăm những người dị năng Thiên giới này, nói thật ra, sống chết của những người này không có liên quan gì nhiều tới hắn lắm. Hắn cũng hoàn toàn không để trong lòng. Chỉ là, hắn biết rõ sức chiến đấu của những dị năng giả Thiên giới này. Hắn tới chính, là muốn tuyên dương bộ mặt đáng ghê tởm của người Nhật, hắn muốn vạch rõ tội ác của bọn chúng. Hết lần này tới lần khác. Cho tới khi ai cũng nghe nhiều tới thuộc, nhắc tới ngươi Nhật liền thêm một cụm từ "Chó Nhật" sau chữ "bọn". Ít nhất, muốn cho mỗi dị năng giả Thiên giới đều biết rõ là ai hại bọn họ, là ai khiến bọn họ thiếu chút nữa chìm dưới đáy biển sâu.
Ngân Nhãn đi cùng Diệp Thu, nàng đã đồng ý dạy học cho đội viên PTU. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên nàng làm cô giáo.
"Diệp Thu, tôi là một sát thủ. Nhưng bây giờ lại đi dạy cho những cảnh sát kia, có phải quá hoang đường không?" Ngân Nhãn vẻ mặtkhông thể tưởng tượng nổi nói với Diệp Thu.
"Ha ha, tôi cũng thấy có chút quái. Có điều, ngươi Trung Quốc chúng tôi có một câu là lời hứa đáng giá nghìn vàng. Chuyện đã đồng ý với ngươi khác rồi thì không thể đổi ý dễ dàng". Diệp Thu cười khuyên bảo nói. Ngân Nhãn vẫn mặc quần áo Ngân Ly, vóc ngươi hình S ma quỷ lung linh quyến rũ kết hợp với khuôn mặt thiên sứ đi cùng nhau, rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Cho dù là con gái cũng sẽ không kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn thêm mấy lần, không ngờ lại có cô gái xinh đẹp như vậy ở trụ sở cảnh sát.
*****
Biết Diệp Thu tới, Trịnh Cảnh Thái vội vàng ra đón, vừa cười vừa nói: "Cuối cùng cũng không phụ sứ mạng, đã đưa nhóm người còn sống thứ hai về. Một số ngươi bị thương cần trị liệu.... cũng không phải vì ở trên biển rét lạnh mà xuất hiện vết thương, mà là bị thương ở mặt khác".
"Tôi biết". Diệp Thu gật đầu nói. Hắn biết chuyện Trịnh Cảnh Thái nói những ngươi này bị thương là gì. Trước khi rơi xuống nước, ở trên thuyền có thể đã trải qua hỗn chiến nhiều lần.
"Thành viên bị thương, chúng tôi đã sắp xếp đưa vào bệnh viện chữa trị. Còn mấy ngươi bình thường, chúng tôi tập trung toàn bộ ở trong đại sảnh có hệ thống sưởi hơi nghỉ ngơi, cung cấp cả thức ăn, anh xem còn có gì yêu cầu chúng tôi làm không?" Trịnh Cảnh Thái khẽ cười nói.
"Ừ. Các người sắp xếp vô cùng tốt. Đối với sự giúp đỡ của các người, tiểu đội Lôi Đình chúng tôi sẽ cảm kích trong lòng, cũng sẽ báo cáo chi tiết lên quân bộ". Diệp Thu nói lời cảm ơn.
Trịnh Cảnh Thái vội vàng tỏ vẻ cảm tạ, dù sao, Hong Kong bây giờ đã bị chính phủ nước Trung Quốc thu hồi. Diệp Thu nói như vậy thật ra là nói tốt gián tiếp giúp gã, hơn nữa hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Có thể khiến các lão già Yên Kinh kia hài lòng, tiền đồ của mình còn cần lo nghĩ nữa sao?
"Vị này chính là cô giáo đến dạy đội viên nhóm PTU của tôi sao? Thật vất vả cho cô. Tôi bảo người dẫn cô qua, đội viên PTU chúng tôi đã chờ ở phòng bắn". Trịnh Cảnh Thái tối qua mặc dù cảm thấy Ngân Nhãn xinh đẹp, nhưng cũng không khiến ngươi khác khó quên lắm.
Không ngờ tắm rửa thay đổi áo quần một cái liền tỏa sáng, liếc nhìn sang liền có loại cảm giác kinh diễm. Gã sau khi nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa cắn lên đầu lưỡi của mình lúc nói chuyện.
Cho nên vội nghiêng đầu, giả bộ như căn bản không chú ý tới hình dáng của nàng. Cho tới tận lúc này mới lại chào nàng, ánh mắt liếc nàng một cái giống như vừa mới thấy.
"Không cần khách sáo". Ngân Nhãn khiêm nhường nói.
"Ừm. Cô đi đi". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Trong lòng biết rõ Trịnh Cảnh Thái là muốn mượn cơ hội tiếp xúc thêm với Ngân Nhãn một phen. Hắn cũng không cố ý nói toạc. Đừng nói là gã, cho dù là mình từng gặp qua người đẹp đối mặt với nàng có tư vị nữ nhân mười phần, cũng luôn bối rối. Gã dẫn cô gái này đi cũng tốt, ít nhất như thế có thể giảm bớt cơ hội mình phạm sai lầm.
"Diệp đội trưởng tôi dẫn anh đi thăm những ngươi được cứu về". Lâm Tuấn Kiệt vừa cười vừa nói.
"Được, làm phiền". Diệp Thu gật đầu, liền theo phía sau Lâm Tuấn Kiệt đi tới cao ốc PTU.
Những dị năng giả Thiên giới này được sắp xếp ở trong đại sảnh tầng một, nơi này trước kia là phòng huấn luyện cỡ lớn. Bây giơ bên trong mở hệ thống sưởi hơi, lại có không ít chăn bông, dị năng giả Thiên giới cũng sẽ không thấy rét lạnh. Diệp Thu hiểu tâm tình những quan chủ viên PTU này, bọn họ cũng không có cách nào tốt hơn. Những dị năng giả Thiên giới này không chỉ có hình dáng kì lạ, áo quần kì lạ, tính tình cũng kì lạ. Chẳng lẽ thuê phòng ở khách sạn cho bọn họ ư?
Thấy Diệp Thu đi vào, không ít dị năng giả Thiên giói đứng lên. Bọn họ biết rõ, là Diệp Thu cứu họ về. Mà trận hét to trên máy bay của Diệp Thu đã khiến bọn họ hiểu sự tình đại khái. Diệp Thu quét một vòng, thấy những dị năng giả Thiên giới năng lực xuất chúng vốn tâm cao khí ngạo đang chán nản ngồi đó, trong lòng cũng có chút cảm xúc bi thương khó hiểu. Hơn nữa, Diệp Thu còn phát hiện không ít khuôn mặt quen thuộc bên trong nhóm người này. Trong đó cũng có không ít thành viên chín tổ chức dị năng khác.
Tối qua bọn Diệp Hổ dẫn tiểu đội Phi Ưng cứu viện, chín tổ chức dị năng khác tự giữ thân phận, cũng không đoạt cơ hội với những người Thiên giới khác.
Che nên, đại đa số bọn họ đều ở trong nhóm thuyền thứ hai về hôm nay. Càng khiến Diệp Thu vui mừng chính là, Phượng Vương có ở trong những người này. Tối qua Diệp Thu còn cố ý tìm nàng, nhưng không tìm được, còn tưởng rằng nàng đã chết.
Tóc Phượng Vương rối xù, sắc mặt cũng không quá tốt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời sắc bén phi thường. .
Khi Diệp Thu đi về phía nàng, nàng liền từ trên thảm đứng lên, cười dùng tiếng Anh nói: "Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi".
"Không có việc gì là tốt rồi. Tối qua không tìm được cô, còn tưởng cô không về được". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Những người Nhật kia quá ghê tởm. Tôi đã bảo người báo cho chính phủ nước tôi biết, chuyện này sẽ do bọn họ đi điều đình với người Nhật". Lúc Phượng Vương nói tới người Nhật, sát khí trong mắt hiện ra. Phượng hoàng lửa lần này tổn thất thảm trọng chết hai ngươi, bị thương ba ngươi, bây giờ đi theo bên ngươi nàng chưa tới năm ngươi. Vẻ mặt bọn họ đều rất âm trầm khó coi. Nghĩ tới cừu hận với người Nhật và hoài niệm về đồng đội.
"Đúng vậy. Diệp Thu tiên sinh. Hải Điêu Mỹ chúng tôi cũng muốn cảm ơn tình hữu nghị của người Trung Quốc các ngươi với chúng tôi. Những người Nhật kia thật rất đáng hận. Tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ". MARK lấy tiếng Trung Quốc bập bẹ nói. Lúc trước gã nói chuyện với người khác đều dùng tiếng Anh. Mọi người con tưởng gã không biết tiếng Trung. Nhưng bây giờ gã lại chủ động nói tiếng Trung, có thể thấy được sự cảm kích của gã với Diệp Thu và sự thống hận với người Nhật vào giờ phút này.
"Không cần khách sáo. Đây là việc tôi phải làm, cũng giống các người, tôi cũng là ngươi bị hại. Tôi đã ngâm rất lâu trong nước biển lạnh như băng, cũng không hy vọng bị đồ sát. Cũng may, bây giơ chúng ta đã vượt qua. Còn người Nhật sẽ vì sự ngu xuẩn của bọn họ mà trả giá đắt".
Những thủ lĩnh tổ chức dị năng khác cũng đều tới nói lời cảm ơn với Diệp Thu, Diệp Thu vừa khiêm tốn đáp lại, vừa không ngừng nói người Nhật là nhân vật hèn hạ trong sự kiện lần này. Mọi ngươi cùng chung mối thù, lòng đầy căm phẫn, quyết định khởi xướng liên hợp nhiều quốc gia gửi thông điệp tới nước Nhật, kiện bọn họ một trận, cùng truy cứu trách nhiệm của Tình Quốc Hồn và Hùng. Diệp Thu giống như là anh hùng, đi tới chỗ nào, đều gặp ngươi chủ động đi tới nói cảm ơn. Thậm chí một số người da đen hoặc chủng tộc có tiếng nói hắn không hiểu, bọn họ cũng sẽ chọn cách riêng của mình để tỏ ý cảm ơn với Diệp Thu. Đặc biệt nhất chính, là một chàng trang trên đầu cắm hai cọng lông chim cúi xuống đất hôn giày da của Diệp Thu, thái độ thành kính cực kỳ, giống như đang phụng dưỡng thần linh của mình. Diệp Thu vừa khách khí vừa suy nghĩ trong lòng, đều ngâm ở trong biển lâu như vậy, hai cọng lông chim trên đầu gã sao còn ở đây? Hay là, sáng nay gã lại lấy hai cọng khác từ trong túi cắm lên?
Khi Diệp Thu đi tới trước mặt một gã có sẹo trên mặt, vẻ mặt Diệp Thu lập tức âm trầm, nói với Lâm Tuấn Kiệt sau lưng: "Bắt hắn trói lại cho tôi. Tôi có việc muốn hỏi hắn".
Lâm Tuấn Kiệt vung tay lên, hai gã đội viên đội đặc nhiệm phía sau lập tức xông lên đè gã xuống. Tên mặt sẹo kia thoạt nhìn bộ dáng hung dữ kia căn bản không hề có chút ý phản kháng, cứ như vậy bị hai gã thực lực kém hơn gã nhiều bậc trói lại. Trong lòng Diệp Thu thầm khen, ngươi này cũng là kẻ biết điều. Gã ngồi bên cạnh, tất nhiên biết rõ người Thiên giới lúc này xem mình như thần linh. Nếu gã dám phản kháng ở đày, sợ là sẽ bị những người Thiên giới ôm mối hận trong lòng nhưng lại không thể phát tiết xem là đối tượng phát tiết, hành hạ đến chết, chi bằng cứ để bọn người trước mặt trói đi.
Diệp Thu đối với khuôn mặt gã vô cùng quen thuộc. Hắn vào lúc chiếc thuyền đối diện oanh kích bên này, gã còn là một trong những người liều mạng xông về phía mình. Lúc ấy chính là lúc Ngân Nhãn kéo hắn nhảy xuống biên, ở trong ánh sáng của ánh lửa, khuôn mặt này liền khắc sâu trong trí nhớ hắn.
"Mày tên gì?" Diệp Thu dùng tiếng Anh hỏi.
Mặt thẹo lộ vẻ mờ mịt, giống như nghe không hiểu Diệp Thu nói.
Diệp Thu đại lượng tha cho gã một phen, hỏi: "Mày là ngươi Ấn Độ?"
Nghe Diệp Thu nói chữ Ấn Độ, mặt thẹo mới gật đầu đồng ý.
"Ai biết tiếng Ấn Độ? Tới đây phiên dịch hộ một chút". Diệp Thu hô.
"Tôi biết". Một thiếu niên tóc vàng bên trong Hải Điêu Mĩ đứng dậy, dùng tiếng Anh nói với Diệp Thu.
"Tốt lắm. Phiên dịch lời của tôi cho hắn, sau đó phiên dịch câu trả lời của hắn cho tôi". Diệp Thu nói với thiếu niên tóc vàng.
Có sự hỗ trợ của thiếu niên tóc vàng hai người rốt cuộc có thể trao đổi.
"Mày tên là gì?" Diệp Thu lại hỏi
"Hắn nói tên hắn là Zhagu Pi". Thiếu niên tóc vàng phiên dịch câu trả lời của mặt thẹo cho Diệp Thu.
"Lúc ở trên thuyền có phải là hắn tập kích tôi không?"
"Hắn nói đúng".
"Chúng ta không thù không oán, vì sao lại tập kích tao?" Ánh mắt Diệp Thu sắc bén hỏi.
"Hắn nói hắn là bị Hùng sai khiến, cả đám bọn họ đều bị Hùng mua".
"Sao Hùng phải mua bọn mày? Mục đích của bọn mày là gì?"
Mặt thẹo nói một lèo, lúc này thiếu niên tóc vàng mới phiên dịch nói: "Hắn nói hắn không biết, là một ngươi tên là Brama liên lạc với bọn họ, cũng đáp ứng các loại điều kiện bọn họ đưa ra. Nhiệm vụ ở trên thuyền của bọn họ chính là lựa chọn Hùng làm ngươi chấp hành Thiên giới, cũng không biết rốt cuộc Hùng muốn làm gì".
"Hùng tổng cộng có mấy đồng đảng? Các người nghe mệnh lệnh của mấy người?" Diệp Thu hỏi.
"Chúng tôi nghe theo chỉ huy của Hùng và Brama, còn những người khác, hắn nói hắn không biết".
Diệp Thu biết những lời mặt thẹo nói đều là sự thật, bọn họ cũng bị chủ của mình bán, ngay lúc này tất nhiên sẽ không cần gì phải thủ tiết không nói. Nếu quả thật nói tới cừu hận, sợ là những ngươi bị Hùng thu mua trước kia càng hận Hùng thấu xương.
Đáng tiếc Thiên giới trải qua chuyện lần này tổn thất thảm trọng. Lúc đi có 345 người, bây giờ lúc về, trừ dị năng giả của chín tổ chức dị năng khác, dị năng giả Thiên giới còn chưa đầy trăm người.
Từ nay về sau, tổ chức Thiên giới này sợ là chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Bản thân chỉ cần tham gia đại hội Thiên giới một lần nữa thì sẽ bị xóa sổ.
Mặt thẹo sau khi thành thật trả lời hết vấn đề của Diệp Thu, liên lộ vẻ thấp thỏm mà nhìn Diệp Thu, sợ Diệp Thu đột nhiên đưa tay ra hiệu. Nếu thế, bản thân thật sự muốn chạy cũng chạy không được.
"Anh ngồi xuống trước đã. Anh thiếu nợ chúng tôi. Tí nữa lại tính với anh. Đứng nghĩ tới việc chạy trốn, anh hãy nhìn ở đây có mặt bao nhiêu người, nếu anh dám cả gan chạy trốn, chạy thoát hay không còn chưa tính. Nếu bị bắt về, anh cứ chuẩn bị mà sống không bằng chết đi".
Diệp Thu phiền não khoát khoát tay với mặt thẹo, ý bảo gã ngồi xuống. Nhưng ánh mắt lại đang quét trong đại sảnh này.
Nếu có thể tìm được một người gia tộc Thiên Diệp, bắt đầu thẩm vấn thì tuyệt vời đến cỡ nào chứ.
← Ch. 576 | Ch. 578 → |