Vay nóng Tinvay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 578

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 578: Ngân Nhãn chịu nhục!
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


Đáng tiếc chính là, Diệp Thu tìm cả đại sảnh, cũng không thể phát hiện một người nào của gia tộc Thiên Diệp. Diệp Thu biết, người gia tộcThiên Diệp đều thích mặc vest, hơn nữa ở ngực có hoa văn một con chim.

Mà trong đại sảnh cũng không thấy có ai mặc loại vest đen tinh xảo có thêu hình, xem ra Thiên Diệp Huân đã sớm chừa đường lui, điều người của bọn họ đi trước rồi.

Hoặc là, dứt khoát hạ mệnh lệnh giết chết người của mình. Nếu đã chết thì cũng không thể bị ngươi ta bắt được.

Nghĩ tơi loại khả năng này, Diệp Thu xoay ngươi hỏi Lâm Tuấn Kiệt đi theo phía sau hắn một tấc cũng không rời: "Có vớt được người chết nào không?"

"Có. Những đám ngươi này sau đó đều được đưa tới nhà tang, nếu không có ngươi nhận, sẽ thống nhất hỏa táng". Lâm Tuấn Kiệt trả lời.

"Bao nhiêu cái xác?"

"Một trăm hai mươi mốt người. Vì thuyền chúng ta qua bên đó cần mất không ít thời gian, cho nên tôi nghĩ, còn rất nhiều xác e rằng bị nước biển cuốn đi".

"Vậy anh có thấy trong mấy cái xác đó có ngươi nào mặc vest đen, trên ngực có thêu con phim nhỏ màu trắng không?" Diệp Thu hỏi.

"Có. Lúc đó có một số đội viên thấy áo quần của bọn họ, còn do dự có nên xem lai lịch của bọn họ không. Dù sao áo quần của bọn họ thoạt nhìn cực kỳ sang trọng. Hơn nữa người thêu hình ở trước ngực, lai lịch nhất định không nhỏ". Lâm Tuấn Kiệt trả lời nhanh chóng.

Gã thấy cấp trên của mình tôn kính với Diệp Thu. Hơn nữa nghe nói sự kiện này còn có đại nhân vật lớn số một số hai Hong Kong đích thân tới tìm lão đại của bọn họ nói. Người thanh niên trước mặt này có thể phụ trách chuyện này, nhất định sẽ có bối cảnh nhất định. Gã tất nhiên là muốn có một tình bạn đẹp, lưu lại cho Diệp Thu một ấn tượng tốt.

"Người mặc loại áo quần, đó có người nào còn sống không?"

"Không, chúng tôi phát hiện toàn bộ đều là thi thể". Lâm Tuấn Kiệt lắc đầu nói.

Trong lòng Diệp Thu dâng lên một cỗ hàn ý.

Thiên Diệp Huân vì không muốn bại lộ sự ẩn nấp của gia tộc Thiên Diệp mình, không ngờ lại ra lệnh độc ác như vậy với thuộc hạ của mình. Sợ là người gia tộc Thiên Diệp sau khi lạc ở biển biết chạy trốn vô vọng, liền dứt khoát nhảy xuống biển tự tử.

"Gia tộc Thiên Diệp, các ngươi rốt cuộc muốn gì?" Trong lòng Diệp Thu đột nhiên đưa gia tộc Thiên Diệp lên một độ cao trước nay chưa từng có.

Nói cách khác, từ nay về sau, mỗi thời khắc, địa điểm hắn làm việc đều phải để ý tới gia tộc này. Từ trên ngươi Thiên Diệp Huân, hắn có thể phát hiện một ít manh mối. Con quái thú có thể trở thành một trong ba gia tộc quyết định Thiên giới này, đã lộ ra nanh vuốt dữ tợn của nó.

Xem ra, phải nhanh chóng mời Christina đi xem phim mới được. Quan hệ gần hơn với nàng, cũng sẽ từ trong miệng nàng kiếm được một số chuyện có quan hệ tới ba gia tộc quyết định Thiên giới.

Lần này Thiên Diệp Huân làm ra chuyện khác người như vậy, hai gia tộc quyết định Thiên giới kia nhất định sẽ có động tĩnh không chừng?

Diệp Thu đi tới trước mặt Phượng Vương, nói phát hiện của mình cho nàng.

Phượng Vương hơi chút suy tư, rồi nói: "Có lẽ gia tộc Thiên Diệp quả thật đã vào cuộc. Nhưng mà, sao bọn họ phải động thủ với chín tổ chức dị năng lớn khác? Điều này có lợi gì với gia tộc Thiên Diệp chứ."

"Đây cũng là chỗ tôi suy nghĩ trăm đường vẫn không có cách giải. Nếu Thiên giới không loạn, người của gia tộc điều hành lần này, ngược lại có thể lợi dụng bọn họ làm rất nhiều việc. Có lẽ, bọn chúng có giao dịch gì đó với người khác cũng không biết chừng".

Phượng Vương nhìn Diệp Thu, khuôn mặt luôn khiến người ta cảm thấy lãnh khốc vố tinh đầy vẻ cảm kích nói: "Tôi đã báo cáo chuyện xảy ra ở Hong Kong cho tổng bộ, cấp trên ra lệnh cho tôi mau về nước. Diệp Thu, buổi chiều có thể tôi sẽ phải trở về Đức. Phượng hoàng lửa lần này tổn thất thảm trọng, không biết cấp trên sẽ an bài tôi thế nào".

"Diệp Thu, cho dù thế nào, tôi vẫn rất cao hứng vì có thể quen một người bạn như anh. Tôi thiếu anh một phần ân tình. Phượng hoàng lửa cũng thiếu anh một phần ân tình. Tình huống cụ thể tôi cũng đã ghi vào trong báo cáo xứng chức (xứng đáng với chức vụ). Có lẽ điều này có ý nghĩa không lớn với anh, nhưng lại có thể có chút trợ giúp với quý quốc".

"Phải về nhanh vậy sao?" Diệp Thu có chút mất mát nói: "Có điều không sao, sau này chúng ta là bạn bè, chỉ cần cô tới Trung Quốc, nhất định phải để tôi tận tình chiêu đãi".

"Diệp Thu, có lẽ cấp trên cũng sẽ không chỉ trích tôi. Tôi vẫn sẽ là đội trưởng Phượng hoàng lửa. Như vậy, tôi sẽ tiếp tục chú ý việc này".

Nói tới đây, khuôn mặt Phượng Vương vốn mỉm cười trở nên âm trầm lạnh lùng, trong giọng nói chứa sát khí nói: "Tôi nhất định phải chính tay đâm cừu nhân, báo thù cho những người bạn đã chết của tôi".

"Được. Chỉ cần có tin tức của bọn chúng, tôi sẽ thông báo kịp thời cho cô". Diệp Thu nói, rồi lại hỏi han ân cần với những dị năng giả Thiên giới khác cùng đội trưởng mấy tổ chức dị năng một phen, hơn nữa sau khi hỏi mọi người có yêu cầu gì không, hắn nhất định sẽ cố gắng nghĩ cách thỏa mãn xong, lúc này Diệp Thu mới tiễn mọi người rời khỏi đại sảnh.

Diệp Thu rất thích loại cảm giác này, ở trên TV thấy những quan viên như thị trưởng, huyện trưởng... xuất hành, bên cạnh có ngươi đẹp che dù, phía sau có bí thư xách cặp, tiền hô hậu ủng, hết đi bờ sông nhỏ này, lại đi cái cầu nhỏ khác. Đặc biệt khí khái.

Diệp Thu nói với Lâm Tuấn Kiệt: "Chúng ta vào trong xem tình huống dạy học của bạn tôi chút đi."

"Vâng."

Hai ngươi vừa đi vào trong, vừa nói chuyện đâu đâu.

"SDU cũng được xưng là đội Thần Thương Thủ, đội viên đều là hảo thủ dùng súng chọn một trong trăm. Nhưng hôm qua sau khi bọn họ cùng Lạc đội trưởng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, liền khen bạn của Diệp đội trưởng không dứt miệng, nói dùng súng nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua người dùng súng thần kì như vậy. Diệp đội trưởng, phòng bắn ở tầng một".

"Ừm. Phiền Lâm tổ trưởng rồi". Diệp Thu cười nói cảm ơn.

Lâm Tuấn Kiệt ở trước đẩy cửa thủy tinh, sau đó đi qua một dãy hành lang rộng rồi dừng lại trước phòng bắn.

Nói là phòng bắn, nhưng thật ra bãi bắn có bao thủy tinh bên ngoài, chiếm diện tích cực lớn, có thể chứa cùng lúc gần trăm người. Bên ngoài còn có mấy chỗ tiến hành luyện tập hoạt động vượt chướng ngại, phương tiện vô cùng đầy đủ.

Nhưng khiến Diệp Thu khó ngờ chính là, sau khi đi tới lại không nghe được tiếng súng kịch liệt và tiếng giảng bài của Ngân Nhãn, mà lại nghe một đám xôn xao. Hình như có người đang kích động mà nói gì đó, trong đó mơ hồ xen lẫn tiếng của Trịnh Cảnh Thái.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Diệp Thu lên tiếng hỏi.

"Chúng ta đi xem thử". Tổ trưởng Lâm Tuấn Kiệt sắc mặt căng thẳng, bước chân gấp gáp hơn, dẫn Diệp Thu đi tới chỗ phát ra thanh âm.

Đợi tới khi Diệp Thu thấy chuyện xảy ra trước mắt, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Chỉ thấy mấy người mặc đồng phục bộ đội đặc chủng SDU nằm ngổn ngang trên cỏ, còn huấn luyện viên Ngân Nhãn lúc này đang dùng súng chỉ vào đầu một người đàn ông.

Ngươi đàn ông kia thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, trên người cũng mặc đồng phục bộ đội SDU, từ trên quân hàm có thể thấy được, hình như là một tiểu đội trưởng. Không biết gã là tài cao mật lớn hay là có chỗ ỷ vào, lúc bị Ngân Nhãn dùng súng chỉ vào đầu, vẫn luôn giữ bộ dạng không thèm để ý.

"Anh nhất định phải xin lỗi tôi". Ngân Nhãn mặt lạnh lùng nói. Diệp Thu nhìn thấy súng trong tay nàng đã kéo chốt ra. Chỉ cần đầu ngón tay nàng bóp nhẹ, đầu ngươi đàn ông trước mặt này sẽ nát bấy.

"Xin lỗi à? Sao tôi phải xin lỗi?" Nam nhân cười lạnh nói.

"Anh... vũ nhục tôi". Ngân Nhãn suy nghĩ một chút, mới chọn một từ phù hợp nói. Mặc dù nàng nói được chút tiếng Trung nhưng cũng không tinh thông. Hơn nữa cực kỳ đau đầu với từ đồng nghĩa hoặc từ trái nghĩa cực nhiều trong tiếng Trung.

"Vũ nhục? Chỉ không cẩn thận đụng cô, đã bảo là vũ nhục sao? Gái tây tôi không phải cũng chưa từng chơi, cô tưởng mình ngon lắm sao?" Nam nhân nhếch miệng, nói.

"Uông Dương, cậu xin lỗi Ngân Nhãn tiểu thư đi. Ngân Nhãn tiểu thư ở xa tới là khách, lại là bạn của SDU chúng ta. Chúng ta là đàn ông nên có khí độ và đảm đương của đàn ông chứ". Trịnh Cảnh Thái lộ vẻ khó xử mà ở bên cạnh khuyên giải.

Theo đạo lý, Trịnh Cảnh Thái là trưởng quan quản lý SDU, có thể khiển trách hoặc phạt đối với thằng nhãi không nghe lời dưới tay mình. Nhưng bây giờ thấy gã khuyên giải, ăn nói khép nép, có thể thấy Uông Dương này lai lịch không nhỏ.

"Xin lỗi? SIR Trịnh, điều này là không thể nào. Làm đàn ông cũng phải có tôn nghiêm của đàn ông. Hơn nữa, nàng đánh nhầm thuộc hạ của tôi thì sao? Hẳn là cũng nên bảo nàng xin lỗi đúng không?"

"Xảy ra chuyện gì thế?" Diệp Thu đi qua, lên tiếng hỏi.

Thấy Diệp Thu tới, tất cả mọi người chuyển ánh mắt lên ngươi hắn.

"Sao thế?" Diệp Thu đi tới sau lưng Ngân Nhãn hỏi: "Cất súng trước đã, có chuyên gì từ từ nói."

Thấy Diệp Thu tới, Trịnh Cảnh Thái lộ vẻ xấu hổ nói: "Diệp đội trưởng, chỉ là hiểu lầm nho nhỏ, xin bỏ qua cho".

Diệp Thu gật đầu, xoay người hỏi Ngân Nhãn: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hắn nói muốn tôi chỉ điểm tư thế lúc bắn cho hắn. Khi tôi giúp hắn sửa, hắn dùng tay sờ tôi". Ngân Nhãn dùng tiếng Anh nói với Diệp Thu. Khi nói tiếng Anh, liền lưu loát hơn nhiều.

"Là thế à?" Ánh mắt Diệp Thu nhìn chằm chằm vào Uông Dương hỏi, mang vẻ cười hờ hững trên mặt khiến ngươi ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì trong lòng.

"Anh là ai?" Uông Dương quét mắt nhìn Diệp Thu, thấy người này còn trẻ hơn mình, trong lòng liền khó tránh khỏi nổi lên sự khinh thường.

Ba tiểu tổ thuộc SDU, tổ xử lý sự vụ khẩn cấp, cũng chính là tổ tối qua đi theo bọn Lạc Thiên Quân cứu Diệp Thu. Tiểu tổ này có nhiệm vụ chủ yếu là tiến công. Tổ hành chính, phụ trách sự vụ bên trong SDU và công tác liên lạc bên ngoài. Còn một tiểu tổ chính là cứu viện, chủ yếu phụ trách xử lý nguy hiểm sự cố ở khu trực thuộc và khu vực khác.

Uông Dương là tổ trưởng tổ cứu viện, lại có gia thế tốt ở Bắc Kinh, cho nên cho dù Trịnh Cảnh Thái là người lãnh đạo gã trực tiếp cũng không dám làm gì gã.

"Tôi là đội trưởng Diệp Thu của tiểu đội Lôi Đình". Diệp Thu nói.

"Tiểu đội Lôi Đình?" Uông Dương suy nghĩ một chút, nói: "Xin lỗi, chưa từng nghe qua. Cho nên, anh nên đứng qua một bên đi. Chuyện này không liên quan gì tới anh".

Loảng xoảng!

Ai cũng không ngờ, Diệp Thu vẫn luôn giữ nụ cười trên mặt lại đột nhiên suất cước, Uông Dương tránh không kịp, cả người văng ngược ngã xuống đất.

Toàn trường kinh hãi!

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Thu, người này cũng quá dữ dằn đi? Thế nào mà nói động thủ liền động thủ, một tiếng chào hỏi cũng không có vậy chứ?

"Khụ khụ..."

Uông Dương từ trên mặt đất bò dậy, lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt phẫn nộ mà hung ác nhìn chằm chằm Diệp Thu, lộ vẻ cười lạnh.

"Tao mặc kệ mày là ai, hôm nay mày cũng đừng nghĩ có thể ra khỏi tòa nhà này". Giọng nói Uông Dương đầy oán hận nói.

"Chỉ bằng vào mày?" Diệp Thu khinh thường nói."Mày muốn nằm trên đất bây giờ à".

Lại nhìn mấy thành viên SDU khác đang nằm trên đát, biết đây nhất định là do Ngân Nhãn ra tay, nói: "Những người này đều là thuộc hạ của mày? Bọn chúng hình như đều không có sức chiến đấu".

Uông Dương không để bụng, từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt đặt ở trên mặt Trịnh Cảnh Thái, nói: "SIR Trịnh, tình huống vừa rồi ngài cũng đã thấy đúng không? Tổ trưởng tổ cứu viện khẩn cấp của SDU ở cao ốc PTU bị ngươi ta tập kích, bản thân bị thương nặng. Hung thủ ở ngay trước mặt, xin SIR Trịnh hạ lệnh, tróc nã bọn họ quy án".

Trịnh Cảnh Thái không ngờ Uông Dương lại làm tới mức ấy, trên trán lập tức đầy mồ hôi.

Mặc dù gã không biết lai lịch của Diệp Thu, nhưng có thể mời được Tây Môn Hướng Đông ra tay, có cho gã thêm một cái đầu cũng không dám ra lệnh bắt Diệp Thu.

Nhưng bối cảnh Uông Dương cũng không nhỏ, hơn nữa hậu đài của gã lại là gia tộc Tư Không hết lần này tới lần khác luôn bất hòa với gia tộc Tây Môn. Bởi vậy, chuyện hình như trở nên cực kỳ phức tạp.

Nếu giúp Diệp Thu, thì đó chính là vả vào mặt Tư Không gia.

Nếu giúp Uông Dương, chẳng lẽ Tây Môn Hướng Đông sẽ bỏ qua cho mình sao?

"Cha mẹ ơi, làm sao đây. Sớm biết thế ta sẽ không tới". Trong lòng Trịnh Cảnh Thái hối hận vô cùng.

*****

"Vị tiểu thư ngoại quốc này đánh bị thương bảy thuộc hạ của tôi. Toàn bộ thành viên tổ hành động SDU đều tận mắt nhìn thấy. Vị Diệp tiên sinh này lại vô cớ đánh tôi, hành vi hung hăng càn quấy. SIR Trịnh, xin đòi một công đạo cho chúng tôi". Uông Dương nhìn Trịnh Cảnh Thái, sắc mặt càng lạnh lẽo.

"Chuyện này... chuyện này có lẽ nên giao cho Cảnh chủ tới xử lý? Ha ha, các ngươi thấy sao?" Trịnh Cảnh Thái cười xấu hổ nói. Củ khoai lang bỏng tay này có thể đá xa bao nhiêu thì đá xa bấy nhiêu.

Diệp Thu lạnh lùng liếc Trịnh Cảnh Thái một cái, nói: "Bạn của tôi là anh mời tới dạy kỹ thuật súng, bị người ta trêu chọc ở địa bàn của anh, cảnh tư Trịnh có phải nên nói một lời với tôi không?"

"Chuyện này... chuyện này có lẽ vẫn nên giao cho Cảnh chủ xem xét đi". Trịnh Cảnh Thái sắp khóc thành tiếng.

Diệp Thu lắc đầu, hảo cảm có trước kia với Trịnh Cảnh Thái biến mất hầu như không còn. Là một nhân vật quản lý một ngành, gã vẫn còn thiếu chút đảm đương.

Nhìn Uông Dương, nói: "Quên đi, mọi người cũng đừng giằng co nữa. Nói đi, hậu đài của mày là ai?"

"Tao không có hậu đài, tao chỉ là muốn đòi lại một công đạo". Uông Dương cười lạnh nói.

"Vậy coi như đáng đời mày". Diệp Thu nói, kéo tay Ngân Nhãn đi ra ngoài.

"Đứng lại". Uông Dương hô.

Hai người giống như không nghe thấy, tiếp tục đi ra ngoài không coi ai ra gì.

"Đứng lại cho tao". Uông Dương lại hô lớn.

Diệp Thu và Ngân Nhãn vẫn không để ý tới, tiếp tục đi tới trước.

"Uông Dương, không nên". Giọng nói bối rối của Trịnh Cảnh Thái truyền tới, còn cả tiếng kinh hãi của những ngươi khác.

"Uông đội trưởng không nên nổ súng". Có ngươi hô.

"Đứng lại. Nếu không tao sẽ nổ súng. Hai tên cướp sau khi hành hung có ý lẩn trốn, lý do nổ súng này cũng không tệ lắm đúng không?" Giọng Uông Dương âm tàn nói, khuôn mặt không khỏi vặn vẹo.

Lúc này hai người mới dùng bước, quay đầu lại, vẻ mặt bình thản nhìn Uông Dương.

"Bỏ súng xuống". Diệp Thu nói.

Uông Dương từ trên hông giật một cái còng tay xuống, ném sang Diệp Thu, cười lạnh nói: "Còng lại. Hai người còng chung".

Diệp Thu vuốt vuốt còng lạnh như băng trong tay, nói: "Tao không có thói quen tự còng mình. Hay là mày tới ra tay đi".

"Rất vui lòng ra sức". Uông Dương vừa nói, vừa giơ súng đi về phía Diệp Thu.

Cầm còng từ trong tay Diệp Thu, đang định còng lên trên cổ tay hắn, Diệp Thu đột nhiên đưa tay giật súng trong tay gã.

Uông Dương liền giơ súng bắn về phía vai Diệp Thu, dù sao, gã cũng không dám gây ra án mạng.

Đáng tiếc, tốc độ của gã sao có thể so với Diệp Thu chứ?

Diệp Thu liền chế trụ cổ tay giơ súng của gã. Sau đó liền nhấc hướng lên nóc nhà, chỉ nghe vang một tiếng súng phanh, đỉnh thủy tinh trong suốt trên nóc nhà liền bị bắn lộ một lỗ thủng.

Một tay Diệp Thu bắt lấy tay phải Uông Dương, tay còn lại nắm thành quả đắm từng quyền nện lên mặt Uông Dương.

Bốp bốp bốp!

Tiếng nắm tay đánh vào người không ngừng truyền tới, người nghe mà sợ hết hồn hết vía.

Diệp Thu lại ra tay chứa giận, mỗi một quyền đều lực đủ mười phần.

Đánh liên tiếp hai mươi mấy quyền, lúc này Diệp Thu mới thả tay Uông Dương ra.

Ngay lúc này, mặt Uông Dương đã hoàn toàn biến dạng, người bình thường căn bản không nhận ra. Hơn nữa sau khi Diệp Thu buông tay, gã căn bản cũng không thể đứng thẳng được, người lung la lung lay mà ngã xuống đất.

"Tao tên Diệp Thu. Diệp trong diệp tử (lá cây), Thu trong thu thiên (trơi thu). Tao ở số 3 vịnh nước sâu. Có chuyện gì cứ đến chỗ đó tìm tao". Vứt lại một câu, Diệp Thu liền kéo tay Ngân Nhãn đi ra ngoài.

"Diệp đội trưởng... Diệp đội trưởng..." Trịnh Cảnh Thái nhìn Diệp Thu định đi, lúc này mới kịp phản ứng, sải bước đuổi theo Diệp Thu.

"Có chuyện gì à?" Diệp Thu quay đầu lạnh lùng hỏi.

Trịnh Cảnh Thái sửng sốt, cảm giác được sự xa cách của Diệp Thu rõ ràng, vội vừa cười vừa nói: "Chuyện hôm nay thật xin lỗi. Anh biết đấy, tôi cũng thật sự là không còn cách nào. Anh họ xa của Uông Dương là người gia tộc Tư Không. Tôi thật sự là không thể đắc tội được."

"Tôi có thể lý giải". Diệp Thu gật đầu nói.

"Vậy... trưa nay tôi mời Diệp đội trưởng ăn cơm". Trịnh Cảnh Thái cười mời.

"Không cần. Tôi còn có một số việc phải làm". Diệp Thu từ chối.

Suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Hai người bạn của tôi có thể sau này không tới SDU dạy. Gần đây các nàng bận nhiều việc".

Trịnh Cảnh Thái biết sẽ có kết quả như vậy, lần này quả thật khiến quan hệ với Diệp Thu quyết liệt. Trong lòng mắng Uông Dương ngu xuẩn kia té tát, nhưng nhất thời cũng không biết phải dùng cách gì để sửa chữa quan hệ với Diệp Thu.

Nên thái độ càng cung kính hơn, mãi đến khi đưa Diệp Thu tới ngoài cửa lớn, lúc này mới phất tay trở vào.

Nhớ tới Uông Dương bị ngươi ta đánh thành đầu heo còn đang nằm ở trên sàn nhà, Trịnh Cảnh Thái lại đau đầu không thôi. Chuyện này thật không biết xử lý thế nào mới tốt đây.

Diệp Thu lái xe chạy trên đường đi tới biệt thự Bán Sơn, Ngân Nhãn ngồi ở vị trí phụ lái thỉnh thoảng liếc mắt dò xét Diệp Thu một cái, không nói gì cả, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

"Sao thế? Cô đang nhìn gì thế?" Diệp Thu chú ý tới hành động quái dị của Ngân Nhãn, thắc mắc hỏi.

"Tôi đang nhìn anh". Ngân Nhãn thẳng thắn nói.

"Nhìn tôi?" Diệp Thu gật đầu, nói: "Tôi có thể hiểu được. Bình thường lúc không có chuyện gì làm, tôi cũng thích nhìn người đẹp".

"Ha ha, Diệp Thu, tôi biết sao bạn gái của anh nhiều thế rồi. Bởi vì anh là một người rất thú vị". Ngân Nhãn cười khúc khích. Mái tóc xoăn vàng như cuộn sóng lay động theo nụ cười của nàng, sáng rực.

Trong lòng Diệp Thu liền buồn bực, nào có ai nói chuyện với ngươi khác như vậy chứ?

Cho dù là biết người khác nhiều bạn gái, cũng không nên nói thẳng ra ngoài miệng như vậy. :

"Tôi thấy lý do này chỉ là thứ yếu. Mấu chốt là tôi rất thành thục đáng tin cậy". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Dù sao động cơ cô gái Tây này tới Hong Kong cũng không trong sáng, Diệp Thu cũng không nghĩ sẽ thân thiết với nàng tới đâu, cho nên lời nói cũng khá tùy tiện.

Nụ cười của Ngân Nhãn dần dần thu lại, đôi mắt xanh biếc trong veo nghiêm túc nhìn mặt Diệp Thu, nói: "Anh nên biết, mục đích tôi tới Hong Kong là để giết anh".

"Chuyện này tôi rất rõ". Diệp Thu nói.

"Tôi la một trong tam đại giáo quan của NUMBERONE. Tổ chức lần này phái tôi đi ra ngoài, vốn rất có lòng tin với tôi, bản thân tôi cũng rất tự tin với mình. Nhưng bây giơ tôi phát hiện có lẽ nhiệm vụ của tôi sẽ thất bại".

"Sao thế? Cô vẫn có cơ hội mà". Diệp Thu khích lệ nói. Hắn là một nam nhân lương thiện, thật không đành lòng thấy mội sát thủ thiên tài vì gặp một chút đả kích liền trầm luân như vậy.

Ngân Nhãn lắc đầu, nói: "Không có cơ hội. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, có lẽ là ở khu vui chơi Disney. Khi đó, tôi vô cùng khát vọng giết anh. Bởi vì tôi không thích Hong Kong tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm sau đó đi tới Las Vegas. Nhưng, kế hoạch ở trên tàu lượn của tôi thất bại".

"Sau khi xuống tàu lượn, tôi còn có thêm một cơ hội nổ súng, vì lúc đó anh đang chữa bệnh giúp đứa bé ngất xỉu. Nhưng tôi lại do dự, tôi không biết là vì khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của đứa bé kia, hay là vì bộ dạng chăm chú xem bệnh cho người khác của anh, rất mê người nữa."

"Lần thứ hai nhận được tin tức, biết anh xuất hiện ở trường đua xe ngầm ở đường Phấn Lộc Lĩnh. Tôi lập tức lái xe đuổi tới, hơn nữa còn tìm địa điểm mai phục sẵn, vốn tôi tưởng lần này tôi nhất định sẽ thành công. Đáng tiếc, tôi lại thất bại lần nữa".

Trong đôi mắt xanh biếc của Ngân Nhãn đầy vẻ hưng phấn, vừa cười vừa nói: "Tôi vãn cho giết người là chuyện có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào nhất trên thế giới này. Vì nó cần sự chuyên chú toàn tâm của anh vào chuyện đó. Nhưng, tôi không thể không thừa nhận, trận đấu của anh và vua xe Châu Á đã phá vỡ ý nghĩ đó của tôi. Hóa ra đua xe cũng tuyệt vời như thế, khiến người khác hô hấp dồn dập, trống ngực đập thình thịch. Mỗi một cọng lông trên cơ thể đều dựng lên. Mạch đập theo xe mà nhảy lên".

"Vì qua chú ý trận đấu, tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội nổ súng. Bây giờ nhớ lại, đó cũng là lần cuối cùng tôi có cơ hội giết anh. Bởi vì càng tiếp xúc với anh lâu, tôi càng ngày càng khó có thể hạ thủ".

"Hôm qua, tôi thiếu anh một mạng. Hôm nay, tôi lại thiếu anh một phần tình. Tôi luôn nghĩ phải dùng cách gì để báo đáp, vậy còn có thể nổ súng giết người sao?" Ngân Nhãn cười khổ nói.

Cũng không phải là không có cơ hội đâu.

Diệp Thu rất muốn nói cho nàng biết, Trung Quốc chúng tôi có một bộ phim truyền hình rất đồi trụy rất bạo lực, tên là "Căn nhà nhỏ bé", nữ diễn viên trong phim đó đã từng nói một câu như vậy: "Nợ nhân tình, thật ra có thể dùng thân thể để đổi lại".

Nhưng cuối cùng vẫn không thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng, nếu cô gái này thật sự đồng ý thì làm sao bây giờ?

Diệp Thu cảm giác mình không phải là một kẻ tùy tiện. Cô gái không quen cho dù cởi sạch áo quần nằm trên giường, hắn cũng sẽ làm bộ không thấy.

"Không cần khó xử. Cứu cô cũng không có lý do đặc biệt gì, chỉ là cảm thấy nên làm thế". Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Biết vì sao tôi muốn giết anh không?" Ngân Nhãn đột nhiên hỏi.

Nhãn tình Diệp Thu sáng lên, hỏi: "Vì sao?"

"NUMBERONE là một tổ chức sát thủ, lấy tiền của người khác, thay người ta diệt tai họa, đây là pháp chế để nhóm chúng tôi sinh tồn trăm ngàn năm. Trước kia chúng tôi nhận được ủy thác, muốn đi nước Trung Quốc giết một người phương Đông, đó chính là anh. Hơn nữa, bọn họ chỉ đích danh muốn vương bài sát thủ thần súng Smith tự mình đi. Hơn nữa còn cung cấp phí thuê cực cao".

"Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Smith lại không trở về. Nếu một sát thủ mất đi liên lạc với tổ chức của hắn, vậy liền chứng minh sát thủ này đã chết. Sự thất bại của Smith là việc chúng tôi không thể nào chấp nhận. Cho nên, tổ chức lại liên tục phái mấy nhóm sát thủ rất có thiên phú đi, nhưng đều kết thúc bằng thất bại".

"Khi chúng tôi ý thức được sự cường đại của đối thủ, định bỏ nhiệm vụ này thì lại gặp sự áp bách của một thế lực to lớn phi thường. Bọn họ bảo chúng tôi phái sát thủ lần nữa để hoàn thành nhiệm vụ khiến chúng tôi tổn thất thảm trọng này".

"Tổ chức gì? Bọn họ lại có thể bức bách các người sao?" Diệp Thu liền giật mình. Hơn nữa trong lòng hắn đã mơ hồ cảm giác được, đáp án hắn luôn muốn tìm kiếm sắp được vạch trần.

"Tôi không biết. Lần nào cũng đều do ông tự mình tiếp đãi bọn họ".

"Ông? Ông của cô?"

"Ừ. Ông của tôi là thủ lĩnh NUMBERONE, cũng là người khống chế NUMBERONE". Ngân Nhãn thẳng thắn nói.

Đáp án này khiến Diệp Thu giật mình vô cùng, ngây người mà nhìn Ngân Nhãn nửa ngày, nói: "Cho nên đó cũng là nguyên nhân cô ở trên thuyền lớn của Thiên giới?"

Ngân Nhãn không ngờ Diệp Thu lại nhạy cảm như vậy, có thể liên hệ tới mặt này, gật đầu, nói: "Đúng vậy. Thư mời của tôi là Brama đưa cho tôi. Vốn tổ chức ra lệnh cho tôi là phải phối hợp với hành động của Brama. Nhưng tôi thấy NUMBERONE không nên bị người khác quản chế, nên liền cố ý khơi mào sự cố, đứng ở mặt đối lập với Brama. Đây cũng là nguyên nhân ở trên thuyền tôi chủ động phát động công kích gã".

"Brama rõ ràng biết tôi, nhưng vì quan hệ giữa Whitewash và tôi, nên vẫn phải giả bộ không quen nhau. Nhưng không ngờ, hắn lại chết thảm như vậy, sự thảm bại của bọn họ khiến tôi cảm thấy lựa chọn của tôi là chính xác. Có lẽ, bên ông sẽ chịu chút áp lực".

"Nguyên nhân cô nói cho tôi biết những chuyện này là gì?" Diệp Thu đánh tay lái quẹo sang một bên. Tắt xe, nhìn thẳng vào mắt Ngân Nhãn, hỏi.

"Tôi nghĩ, ngay lúc này, anh không còn lý do từ chối hợp tác với NUMBERONE đúng chứ?" Ngân Nhãn nhìn Diệp Thu cười tủm tỉm, nói.

Khuôn mặt tinh xảo ở gần trong gang tấc, cảm thụ sự quyến rũ của cô gái này ở khoảng cách gần như vậy, với nam nhân mà nói thật sự là một chuyện cực kì đau khổ.

Diệp Thu hy vọng nhân phẩm của mình không cao thượng vĩ đại như vậy biết bao, ngay lúc này nếu mình có thể tùy tiện làm cầm thú một lần, không phải là một chuyện tuyệt vời hay sao?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)