← Ch.159 | Ch.161 → |
- Trần Phàm, thật ngại quá, hai đồng đội của tôi đều bị thương, mấy đồng đội khác lại phòng ngự không tốt lắm...
vẻ mặt Ngu Huyền xấu hổ phụ họa, kỳ thật hắn biết Trần Phàm cũng không muốn ra sân, nếu không trước đó hắn đề nghị Trần Phàm gia nhập đội bóng rổ, Trần Phàm cũng sẽ không cự tuyệt.
Nhưng hắn lại tràn ngập khát vọng cầu thắng trong trận thi đấu, theo hắn xem ra, chỉ cần Trần Phàm ra sân liền có thể hoàn toàn phòng ngự chặt chẽ số 8 Trương Vĩ, như vậy chẳng khác nào chặt đứt hệ thống tiến công của ngành kiến trúc.
Dù sao đối với ngành kiến trúc mà nói. Trương Vĩ là trung tâm tuyệt đối, cũng là đại não chỉ huy.
Đại não của đội bóng đã bị mất, còn thế nào tổ chức tiến công?
Loại cảm giác này cũng giống như đội ngủ bị mất đi Lakers Kobe, như vậy thực lực sẽ hạ thấp hoàn toàn. (cầu thủ bóng rổ Kobe Bryan của đội Lakers, Los Angeles)
Một khi Trần Phàm có thể phòng ngự Trương Vĩ, như vậy quàn lý hệ còn có cơ hội lật ngược ván cờ.
Đúng như Ngu Huyền suy nghĩ, Trần Phàm quà thật không nghĩ tới muốn ra sân, dù sao tiêu chuân chơi bóng rô của hắn quà thật chỉ bình thường, thậm chí còn chưa tới mức bình thường, chỉ biết chơi mà thôi, ngay cả khống bóng còn không vững.
Vì thế, nghe được lời nói của hai người, Trần Phàm không khỏi ngây ra, sau đó định cự tuyệt, lại nghe được thanh âm Tô San vang lên:
- A. Trần Phàm, chăng lẽ vừa rồi anh gạt tôi? Kỹ thuật chơi bóng rổ của anh aiói lắm phải không?
Nguyên bàn Tô San đang bực bội, nghe được lời nói của huấn luyện viên và Ngu Huyền, giống như vừa phát hiện tân đại lục, nắm lấy cánh tay Trần Phàm vẻ mặt hưng phấn nói:
- Nếu kỹ thuật chơi bóng rổ của anh giói, vậy anh còn đứng ngây ra ở đây làm gì chứ? Mau ra sân a.
Khi nói chuyện, Tô San lắc tay Trần Phàm, cám giác giống như chỉ cần Trần Phàm ra sân liền lập tức đoạt lại điểm số đơn giàn như một cộng một bằng hai vậy.
- Huấn luyện viên, Ngu Huyền, tôi chỉ biết chơi một chút mà thôi.
Trần Phàm thành thật nói.
Ngu Huyền cắn răng đáp:
- Trần Phàm, cậu ra sân chỉ cần phòng thủ số 8 của đối phương là được, chuyện còn lại giao cho chúng tôi.
Nhìn bộ dáng không chịu thua của Ngu Huyền cùng bộ dáng chờ đợi của Tô San, Trần Phàm do dự một chút, gật gật đầu:
- Vậy được rồi, tôi thử xem.
- Trần Phàm, cố lên nha.
Thấy Trần Phàm đáp ứng, Tô San hưng phấn nhảy dựng lên đưa tay làm dấu chữ V với Trần Phàm, cảm giác giống như chỉ cần Trần Phàm chịu ra sân sẽ giúp quàn lý hệ lật ngược kết quà trận đấu.
Mà Trần Phàm lại đi theo huấn luyện viên cùng Ngu Huyền đến chỗ trọng tài để nói chuyện, dù sao đây là trận đấu chính quy, hơn nữa còn là trận chung kết, phương cách đổi cầu thủ ngoài luật đãng ký như vậy đúng là không tuân theo quy tắc đã được ban tổ chức định ra. .
- Hoàng Tử Ếch chơi được không?
- Tôi xem không chắc ăn, kỹ thuật của Trương Vĩ hoàn toàn không thua tiêu chuẩn chuyên nghiệp, dễ dàng phòng ngự như vậy sao?
- Tôi cũng biết tiểu tử đó không thể phòng ngự được Trương Vĩ, nhưng tính khí của Ngu Huyền xưa nay quá thẳng thắn, chưa bao giờ nói dối, nếu hắn đề nghị, tiểu tử đó hẳn là còn có chút khà năng.
- Ai, trận đấu đã chơi tới nước này, ai ra sân cũng không khác nhau bao nhiêu, nếu Ngu Huyền đã tín nhiệm tiểu tử đó như vậy, không ngại để cho hắn thử xem sao.
Ngay khi Trần Phàm đi theo huấn luyện viên cùng Ngu Huyền tới chỗ trọng tài, cầu thủ của quản lý hệ nghị luận sôi nối.
Mà khán giả tại hiện trường lại không biết xảy ra chuyện gì, vé mặt tò mò đưa mắt nhìn về hướng ba người Trần Phàm.
Trải qua trao đổi ngắn ngũi, trọng tài chính của trận đấu gọi đội trường số 8 Trương Vĩ của ngành kiến trúc đến, hỏi:
- Hai hậu vệ phòng thủ của đội quản lý hệ đã bị thương, bọn họ muốn thay người, nhưng phải thay đổi người ngoài danh sách đãng ký, các cậu có ý kiến không?
- Đồi hắn?
Vẻ mặt Trương Vĩ kinh dị nhìn Trần Phàm, tựa hồ không thể tin được tất cả chuyện này là thật sự.
Nhìn gương mặt của Trương Vĩ. Ngu Huyền vô cùng tức giận, vốn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại bên phe mình vốn đang đuối lý, vì thế lựa chọn trầm mặc.
Trọng tài chính lại gật đầu.
- Hoàng huấn luyện viên, tôi vẫn cảm thấy mặc dù ông tạo ra chiến thuật có mạo hiềm, nhưng trình độ huấn luyện có thể nói cũng xem như không tệ, như thế nào lần này lại hồ đồ? Lại cho một người chỉ biết chơi cs vào trận thi đấu bóng rổ?
Trương Vĩ dời ánh mắt khôi người Trần Phàm, vẻ mặt ngà ngớn nói với huấn luyện viên quản lý hệ:
- Nếu ông muốn đế quản lý hệ thêm dọa người, như vậy tôi cũng không tiện cự tuyệt, để cho tiểu tứ này ra sân đi, dù là ai cũng vẫn sẽ thua thôi.
- Trương Vĩ, ngươi...
Lúc này đây, Ngu Huyền có chút nhịn không được, lập tức định bước lên, lại bị Trần Phàm giữ chặt.
Trương Vĩ thở dài:
- Tên to con, theo tiêu chuẩn của ngươi nhất định sẽ gia nhập hiệu đội, sau này chúng ta có lẽ sê là đồng đội, cúi đầu không thấy ngầng đầu lại gặp, không cần vì một trận đấu mà trở mặt với ta, chẳng qua, nửa trận sau ta sẽ cho các người lưu lại chút mặt mũi là được.
- Hừ.
Ngu Huyền nặng nề hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Sắc mặt huấn luyện viên quản lý hệ có chút khó coi, về phần trọng tài chính lại tò mò đánh giá Trần Phàm, thân là thầy giáo dạy thể dục như Hoàng huấn luyện viên hắn biết rõ thái độ làm người của Hoàng huấn luyện viên, biết rõ hắn không phải loại người hoang đường, nếu hắn đã đề nghị để Trần Phàm ra sân, như vậy Trần Phàm ít nhất còn có chút bôn sự.
Được trọng tài chính và Trương Vĩ cùng đồng ý, Trần Phàm đi vào thay đổi đồng phục của đội.
- Đội trường, khôngphải chứ? Cậu nói Hoàng Tứ Éch muốn ra sân?
- Đúng vậy, hắn khôngphải chỉ chơi cs sao? Sao lại sữa chơi bóng rổ?
Hai 2ã cầu thủ ngành kiến trúc vè mặt cồ quái hôi.
- Quỷ biết.
Trương Vĩ tức giận đáp.
- Đội trường, nếu Hoàng Tứ Éch muốn ra sân, như vậy chúng ta không ngại trêu đùa hắn một chút.
- Đúng vậy, tiều tử này ở trong trận đấu cs ngưu bức muốn chết, chúng ta giết giết uy phongcũa hắn.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ cầu thủ ngành kiến trúc đều chuyển dời tâm tư từ trận đấu lên trên người Trần Phàm, tựa hồ theo bọn hắn xem ra Trần Phàm chỉ là một vai hề sắp lên sân khấu làm xấu mặt.
Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm cũng không biết, ba phút sau hắn đối xong đồng phục từ trong phòng thay đồ đi ra, lập tức đi vào hướng sân bóng.
- Di. đây không phải Hoàng Tứ Éch sao, sao hắn lại thay quần áo? Hay là hắn muốn ra sân?
- Không phải chứ? Tôi chỉ nghe nói Hoàng Tứ Éch có kỹ thuật cs tốt lắm, không nghĩ tới còn có thể chơi bóng rổ a?
- TMD, thật ngạc nhiên, hay là Hoàng Tứ Ếch của chúng ta là tổ sư gia giả trư ăn thịt cọp, mọi thử đều tinh thông?
- Đánh cuộc đi, tôi xem tôi và cậu đã xem nhiều tiểu thuyết, cậu cho rằng hắn có bản lĩnh như những nhân vật chính trong truyện hay sao?
Trần Phàm thay đồng phục của đội, lập tức hấp dẫn ánh mắt người xem tại hiện trường, dù sao hôm nay hắn đã là nhân vật quan trọng trong đại học Đông Hải, từng cử động nhò đều tạo sự chú ý, huống chỉ là ra sân thi đấu bóng rổ, hơn nữa còn là trận chung kết?
- San San, bạn trai của cô còn có thể chơi được bóng rổ sao?
Ngay trong lúc khán giả tại hiện trường đang sôi nổi nghị luận, bên cạnh Tô San, những mỹ nữ thành viên đội hoạt náo cũng vẻ mặt tò mò nhìn Tô San hỏi.
Nguyên bản trước đó Tô San đối với Trần Phàm tràn ngập hi vọng, chờ mong Trần Phàm nói cho nàng biết, kỹ thuật chơi bóng rổ của hắn thật ngưu bức, cho nàng một sự vui mừng thật lớn, kết quả Trần Phàm chỉ nói biết chơi một chút, làm cho nàng có chút thất vọng.
Mà vừa rồi huấn luyện viên quản lý hệ cùng Ngu Huyền chũ động đến mời Trần Phàm ra sân, làm Tô San theo bản năng cho rằng kỹ thuật chơi bóng rồ của Trần Phàm thật ngưu bức, vì thế nghe các bạn hòi như vậy, lập tức ngâng đầu lên, giống như một con khồng tước kiêu ngạo, theo lý đương nhiên nói:
- Hừ hừ. đó là đương nhiên, các cô cũng khônanhìn xem hắn là bạn trai của ai.
- Ai u. San San, nhìn hình dạng đắc ý của cô kìa.
- Ha ha, các chị em, chúng ta cùng nhau cổ vũ cho Hoàng Tứ Ếch đi, nga, không đúng, là Lam cầu Vương Tử.
- Ha ha...
Trong lúc nhất thời, mỹ nữ đội hoạt náo viên cười thành một mảnh, làm các nam sinh vốn ôm tâm tư đến ngắm mỹ nữ đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Trong tiếng cười cồ vũ vui vẻ của mỹ nữ đội hoạt náo viên quản lý hệ, cầu thủ song phương đi ra sân, trên người Trần Phàm mặc áo số 6, đảm đương hậu vệ phòng thủ, chỉ có một nhiệm vụ, phòng ngự nhân vật trọng yếu Trương Vĩ của ngành kiến trúc.
Cầu thủ ngành kiến trúc theo bản năng cho rằng dù Trần Phàm có biết chơi bóng rổ cũng chỉ là thái điểu, vì thế cũng không phái người phòng nm Trần Phàm. Vì thế khi quân hậu vệ ngành kiến trúc mang bóng tấn công, chỉ có một mình Trần Phàm chặn lại. đồng đội tự nhiên đem bóng truyền cho hắn.
- Bá.
Đối mặt quả bóng bay nhanh đến. Trần Phàm thuận tay tiếp được, tiếp rất ổn, nhưng tư thế rất không tiêu chuẩn, hơn nữa có chút khó coi, thậm chí có thể nói xấu xí.
- Ha ha...
Tư thế đón bóng xấu xí của Trần Phàm, khiến khán giả tại hiện trường cười vang, ngay cả cầu thủ của kiến trúc hệ cũng bị chọc cười.
Tâm tình hoàn toàn trái ngược chính là huấn luyện viên cùng cầu thủ của quàn lý hệ, nguyên bàn Trần Phàm là do Ngu Huyền tiến cử ra sân, bọn hắn nhiều ít ôm một tia hi vọng đối với Trần Phàm, hi vọng Trần Phàm có được biểu hiện nghịch thiên như trong trận đấu cs, kết quà... ai ngờ Trần Phàm chẳng những không cho bọn họ được vui mừng, ngược lại biểu hiện thật giống một người ngoài nghề, ngay tư thế đón bóng tối thiểu cũng làm không tiêu chuẩn.
Đối mặt đám đông cười nhạo, Trần Phàm không hề để ý đến, mà cực nhanh đem bóng ném cho Ngu Huyền đang đứng chờ ở phía sau.
- Phanh.
Ngu Huyền nhày lên ngay tại chỗ, bàn tay to chém ra, dùng sức vỗ, trực tiếp đem bóng đánh vào trong rổ.
Có lẽ do quàn lý hệ rơi lại phía sau quá xa, có lẽ động tác đón bóng của Trần Phàm quá sức buồn cười, vô luận là khán già tại hiện trường hay cầu thủ ngành kiến trúc, đối với lần ném bóng này của Ngu Huyền cũng không có kinh ngạc quá lớn.
Đem bóng ném vào rồ, Ngu Huyền lập tức dẫn người quay về phòng thủ, mà cầu thủ ngành kiến trúc ngoại trừ Trương Vĩ cùng một aã cầu thủ phát bóng khác, đều nhanh chóng hướng bên sân quàn lý hệ chạy tới.
Đây cũng là chiến thuật quen dùng của bọn hắn, bình thường cầu thủ phát bóng sẽ đem bóng truyền cho Trương Vĩ, đều để Trương Vĩ mang bóng đến sân đối phương tổ chức tiến công.
Ân?
Ngay khi cầu thủ phát bóng của ngành kiến trúc đem bóng truyền cho Trương Vĩ, tất cả mọi người tại hiện trường chợt phát hiện có một người của quàn lý hệ cũng không hề thối lui.
Là Trần Phàm.
Hắn muốn làm gì?
Giờ khắc này, cơ hồ trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.
Dù là cầu thủ của quàn lý hệ cũng nghĩ như vậy, bọn hắn vốn định gọi Trần Phàm quay về phòng thủ, nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt làm bọn họ nhịn xuống không mở miệng, mà đưa mắt nhìn Trần Phàm đang đứng bên sân ngành kiến trúc, chờ đợi hành động kế tiếp của Trần Phàm.
- Hoàng Tử Éch, ngươi không phải ở lại sân chúng ta là vì muốn chặn đường ta đi?
Trương Vĩ nhìn thấy một mình Trần Phàm đứng bên sân phe mình còn chưa trở về phòng thủ thì ngẩn ra, sau đó tựa hồ hiểu được, vẻ mặt quái dị hỏi.
Trần Phàm khôngđể ý đến, mà đứng nguyên tại chỗ chờ đợi Trương Vĩ.
Có lầm hay không?
Hoàng Tử Ếch muốn một mình đấu Trương Vĩ?
Đầu óc người này bj nước vào sao?
Nhìn thấy Trần Phàm vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi Trương Vĩ tiến lên, người xem tại hiện trường không khói kinh ngạc.
- Ngươi đây là tự tìm nhục nhã.
Đối mặt vẻ khiêu khích của Trần Phàm. Trương Vĩ nổi giận, hoàn toàn nổi giận, thân là hậu vệ khống cầu đứng đầu trong ngành kiến trúc cùng đại học Đông Hài, kỹ thuật của hắn hoàn toàn không hề kém cói hơn cầu thủ chuyên nghiệp, thậm chí trong trận đấu bóng rổ của sinh viên cả nước đều có được biểu hiện kinh diễm, hiện giờ lại bị một người ngoài nghề ngay cả tư thế bắt bóng còn không biết như Trần Phàm khiêu khích?
- Ba... ba...
Trương Vĩ dùng một tay vỗ bóng, đồng thời hướng Trần Phàm ngoắc ngón tay, ý bào Trần Phàm qua cướp bóng.
Trần Phàm vẫn khônghề nhúc nhích.
Trương Vĩ thấy thế, tức giận đến nghiến răng, không hề dừng lại, mang bóng nhanh chóng tiến sát Trần Phàm.
Chờ khi còn cách Trần Phàm chừng một thước, Trương Vĩ luồn cầu dưới chân, già vờ hướng bên trái đột phá.
Trần Phàm di động theo hướng trái.
- Ngu ngồc.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, liền gia tốc, xoay thẳng qua bên phải đột phá.
Nhưng...
Ngay trong nháy mắt hắn muốn đột phá. Trần Phàm nguyên bản đã dời qua trái lại trong nháy mắt lách qua phải, ngăn kín con đường đi tới của Trương Vĩ.
Trương Vĩ biến sắc, vội vàng lui về phía sau một bước, sau đó xoay lưng về phía Trần Phàm chuyển bóng.
Nhưng ngay khi hắn vừa tựa vào trên người Trần Phàm thì hắn đột nhiên cảm giác được Trần Phàm giống như một ngọn núi, không chút sứt mè.
Vừa xoay nửa người...
Trương Vĩ biến sắc, nhanh chóng xoay người.
Mắt thấy Trương Vĩ xoay người. Trần Phàm lui về phía sau, giống như một ngọn núi đứng ngay trước người Trương Vĩ.
Ân?
Nhìn thấy Trương Vĩ hai lần cố aắng đột phá qua người Trần Phàm đều thất bại, những khán giả tại hiện trường nguyên bản đang muốn nhìn cảnh xấu mặt của Trần Phàm đều trợn tròn mắt.
Hiển nhiên, bọn hắn nhìn ra được Trần Phàm không đơn giản. ít nhất... phòng thủ không đơn giản.
Trương Vĩ tự nhiên cũng nhìn ra điểm này, bất quá hắn không thể thừa nhận sự thật này, hắn càng không tin hắn đường đường là hậu vệ khống bóng chù lực của ngành kiến trúc lại ngay cả một người ngoài ngành như Trần Phàm cũng không thể vượt qua được.
Vì thế, hắn cắn răng cố aắng lợi dụng tốc độ mạnh mẽ để đột phá.
Nhưng...
Hắn đánh giá quá cao tốc độ của mình.
- Bá
Trần Phàm động, tốc độ khủng khiếp bám theo tiếng rít sió, tay phải giống như tia chớp chém ra, chạm vào quả bóng.
- Ba.
Quả bóng liền rơi xuống đất, thân ảnh Trương Vĩ khựng lại một thoáng, theo sau kịp phản ứng, theo bản năng muốn đi nhặt bóng.
Chậm!
- Bá.
Thân thể Trần Phàm giống như mị ảnh nhảy qua bên cạnh hẳn, một phát liền bắt được quả bóng.
- Trần Phàm, nơi này...
Cùng lúc đó, Ngu Huyền vừa chạy vọt lên như điên vừa hét lớn một tiếng.
Trần Phàm không do dự, trực tiếp ném bóng cho Ngu Huyền, tư thế vẫn khó coi như trước, nhưng độ mạnh yếu lại vừa đúng, làm Nffu Huyền tiếp lấy hết sức thoải mái, không cần giảm tốc độ, trực tiếp mang bóng chạy như điên tới nơi rổ bóng của ngành kiến trúc.
- Ba... ba...
Thanh âm tiếng bóng dội dưới sàn liên tục chạy tới. Ngu Huyền đang khống bóng đột nhiên cầm bóng, thả người nhảy lên, cả người giống như đại bàng giương cánh, bay về phía rổ bóng.
- Phanh.
Một tiếng vang aiòn, quả bóng bay vào rổ, hung hãng đập thẳng xuống sàn nhà bằng gỗ, phát ra thanh âm nậng nề.
Xoạch...
Thấy một màn như vậy, khán già tại hiện trường chấn kinh muốn rơi tròng mắt, bọn hắn không phải kinh ngạc hành động ném bóng vào rổ của Ngu Huyền, mà là... khả năng phòngthủ của Trần Phàm.
Phía trước, khi Trần Phàm ra sân thì bọn hắn chứng kiến tư thế bắt bóng của Trần Phàm thật khó xem. đều cười nhạo Trần Phàm, trong khi đồng đội hắn thối lui về sân nhà. Trần Phàm vẫn đứng ở bên sân của ngành kiến trúc, bọn hắn nhìn ra Trần Phàm muốn bằng vào lực lượng một người chặn đường Trương Vĩ, đều cho rằng Trần Phàm chỉ làm chuyện ngu ngốc - phải biết rằng, hai aã hậu vệ phòng thủ của quàn lý hệ trước đó đều đã cố hết sức ngăn càn Trương Vĩ, nhưng khôngđủ khà năng ngăn chặn.
Mà vừa rồi, Trương Vĩ dùng hết sức lực chín trâu hai hổ vẫn không thể đột phá qua người Trần Phàm không nói, bị Trần Phàm chặn bóng hơn nữa đoạt lấy thành công ném cho Ngu Huyền?
Người này thật không biết chơi, hay là già vờ?
Giờ khắc này, nguyên bàn sân bóng đang sôi trào đột nhiên yên tĩnh trở lại, cơ hồ tất cả mọi người đều trợn mất há hốc mồm nhìn Trần Phàm vẫn đang đứng ở giữa sân, hoàn toàn lâm vào trong nỗi khiếp sợ.
Bên cạnh sân bóng, nguyên bàn Tô San bởi vì nhìn thấy động tác đón bóng của Trần Phàm cực kỳ khó xem, trái tim lập tức treo lên, cũng may sau đó Trần Phàm thông qua sự phòng thủ dũng mãnh làm Trương Vĩ mất bóng không nói, ngược lại còn trợ công cho Ngu Huyền, làm cho nàng thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hoặc có lẽ do nguyên nhân lo lắng quá mức, nàng nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
- Cho anh thêm một quà, cho anh nhanh lướt qua, cho anh một sự cồ vũ, cho anh ném bóng vào.
Theo sau, hai tay Tô San đặt ngay trước miệng, làm như hình loa, lớn tiếng hướng Trần Phàm hô to.
- Cố lên.
Tô San vừa kêu to, nguyên những khán già của quàn lý hệ bị đè nén đã lâu cũng sôi nối reo hò, khí thế đã áp đào được bên ngành kiến trúc.
Bên ngoài sân bóng, dáng vẻ kiêu ngạo của khán già ngành kiến trúc bỗng chốc bị aiội tắt, trên sân bóng, nhóm cầu thủ ngành kiến trúc giống như vừa nhìn thấy quỷ, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Trần Phàm vẫn còn đang đứng bên nửa sân của ngành kiến trúc.
Nếu không phải có thanh âm hô hào cố lên của khán già quàn lý hệ ồn ào khắp sân bóng, bọn hắn thậm chí không thể tin được một màn vừa rồi là thật sự.
Hậu vệ khống bóng chủ lực đứng đầu hiệu đội, từng tỏa sáng tại trận đấu bóng rổ của sinh viên cả nước như Trương Vĩ không ngờ bị một người ngoài nghề ngăn chặn không cách nào đột phá?
Ai tin?
Là ngẫu nhiên đi...
- Truyền bóng cho tôi.
Ngay khi ba 2ã cầu thủ ngành kiến trúc đang đứng bên sân bóng của quàn lý hệ nhìn Trần Phàm, cho rằng một màn vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên. Trương Vĩ lại lớn tiếng gọi đồng đội đi nhặt bóng.
Vào lúc này trên mặt Trương Vĩ đã không còn tìm được nửa điểm cao ngạo, có chỉ là vẻ ngưng trọng.
Những người khác có lẽ còn hoài nghi tiêu chuẩn phòng thủ của Trần Phàm, nhưng cùng Trần Phàm giao thủ một hiệp, Trương Vĩ không thể không thừa nhận, vô luận là sức bật hay năng lực phàn ứng của Trần Phàm đều biến thái, phòng thủ có thể nói nhất tuyệt.
Nhưng mặc dù đã biết điểm này, nhưng hắn vẫn không hề khiếp đàm, ngược lại cực kỳ không cam lòng, hắn nhất định phải tìm về mặt mũi.
Dù sao, hắn là hậu vệ khống bóng chủ lực của hiệu đội, thậm chí còn vinh dự lấy được đề danh cầu thủ aiỏi nhất của trận legaue sinh viên cả nước.
Theo hắn xem ra, vinh dự như vậy, tuyệt đối không thể để cho Trần Phàm khinh nhờn như vậy.
Tên cầu thủ của ngành kiến trúc đi nhặt bóng chọt nghe được lời của Trương Vĩ, lập tức từ trong vẻ khiếp sợ lấy lại tinh thần, bước nhanh tới nhặt bóng lên, ném cho Trương Vĩ.
- Bá.
Thoải mái nhận được bóng, Trương Vĩ không nói một lời, lại cầm bóng chạy về phía trước, Trần Phàm lập lại chiêu cũ, áp thẳng tới người Trương Vĩ.
- Hừ, ta cũng không tin không đột phá được ngươì.
Đối mặt với Trần Phàm đang áp tới, trong lòng Trương Vĩ này sinh ác độc, làm ra một loạt động tác giả...
← Ch. 159 | Ch. 161 → |