← Ch.162 | Ch.164 → |
- Đồ ngốc, anh thật giỏi.
Bên tai vang lên lời ca ngợi của Tô San, trong con ngươi thoáng hiện lên gương mặt mang theo bảy phần ngượng ngùng cùng ba phần tươi cười quyến rũ của Tô San. Trần Phàm không khòi ngây ra tại chỗ, trong lòng chảy qua một tia cảm giác chưa từng có bao giờ, thật giống như bị điện giật.
Hai năm qua. Trần Phàm giống như u linh du đàng khắp mọi ngõ ngách trên thế giới, cùng những nữ sinh phát sinh quan hệ cũng có rất nhiều nữ nhân đều điên cuồng hôn lên những vết sẹo khủng bố trên người hắn. Mỗi khi những nữ nhân kia làm như vậy, lửa dục trong cơ thể Trần Phàm trong nháy mắt sẽ bị đốt cháy, loại cảm giác kia giống như ném một cây đuốc vào trong đống cũi.
Nhưng mà... ờ giờ khắc này, nụ hôn nhẹ nhàng của Tô San cũng không khơi lên lửa dục của Trần Phàm, ngược lại cho hắn một loại cảm giác ấm áp cùng điện giật. đây là bao lần hắn làm tình với các nữ nhân khác cũng chưa từng có được.
Chậm rãi, trên mặt Trần Phàm hiện ra một vé tươi cười, rất nhạt, nhưng phát ra từ nội tâm.
- San San, cô đang cố ý chọc giận chúng tôi sao?
Khi Tô San giống như một đứa bé vừa làm sai, gương mặt đỏ lên chạy tới chỗ đội hoạt náo viên, một cô gái có dáng diệu không tệ, hừ hừ nói.
Cô gái kia vừa thốt lên xong, lập tức có một cô gái dáng người cao gầy liền cộng hường, phụ họa nói:
- Đúng vậy, chơi lãng mạn cũng không đùa như cô vậy, đây không phải là đang kích thích những cô gái không ai muốn như chúng ta đấy sao.
Hiển nhiên hai cô gái này đều thấy được Tô San xúc động hôn Trần Phàm.
Nguyên bản Tô San bởi vì xúc động hôn Trần Phàm, trong lòng cực kỳ khẩn trương, thế cho nên đều không dám đứng bên cạnh Trần Phàm, lúc này nghe được đồng bạn nói, vẻ đỏ ửng trên gương mặt mê người càng đỏ hơn, thậm chí ngay cô cùng bên tai đều đỏ, cảm giác như chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
- Ai nói các cô không ai muốn vậy, rõ ràng do ánh mắt các cô quá cao.
Tô San lấy hết dũng khí, nháy đôi mắt to nói.
- San San a, cô không phải nói cô có ánh mắt thấp, tìm phải một người không dùng được đi?
- San San, không thể đã được tiện nghi còn khoe khoang a.
- Đúng vậy, San San, tôi đã nói với cô, hiện tại bạn trai cô có thể nói là nhân vật quan trọng trong trường học, người thầm mến hắn đù tạo thành một chuyên ngành rồi đó
- Hừ hừ. San San, nếu cô ghét bõ hẳn, tặng cho tôi đi, tôi cảm thấy hắn thật soái, thật có hình tượng...
Trong lúc nhất thời, thành viên đội hoạt náo viên của quản lý hệ đều sôi nồi cười đùa trêu chọc Tô San.
Bên tai vang lên lời của các bạn, trong lòng Tô San ngọt ngào như được uống mặt. đồng thời cũng cảm thán, thế sự vô thường.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Trần Phàm, bởi vì oán khí tích 2Óp từng tí một trong nhiều năm qua. ấn tượng đối với Trần Phàm thập phần không xong. Khi đó nàng kiên quyết cho rằng nếu không phải Trần Phàm đính hôn với nàng, cả đời này sẽ phải sống cô độc, bởi vì...
Nàng khônghề phát hiện được ưu điểm gì trên người Trần Phàm.
Mà hiện giờ, chỉ mới qua chưa đầy hai tháng. ấn tượng của Trần Phàm trong lòng nàng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, thậm chí hoàn toàn đi theo hướng ngược lại.
- Được rồi, các cô đừng trêu chọc San San nữa. Hoàng Tứ Éch chính là tâm can bảo bối của San San, các cô muốn San San nhường lại; điều này làm sao có thể?
Mắt thấy Tô San xấu hổ không biết nói gì, lập tức liền có một nữ sinh cười trêu ghẹo.
Tô San nguyên bản đang tận tình hường thụ cảm giác tự hào cùng cảm giác thỏa mãn do Trần Phàm tạo cho nàng, lại nghe được lời của các bạn, vẻ mặt lo lắng nói:
- Thế nào... nào có, nếu như các cô muốn, thì cử đi đi.
- San San, tôi sẽ đi thật đó.
Nghe Tô San vừa nói như thế, lập tức có một cô gái có dáng người không tệ làm bộ như muốn đi về hướng Trần Phàm.
- A...
Tô San thấy thế, biến sắc, sau đó thấy các bạn ha ha phá lên cười, sắc mặt càng thêm đỏ hơn:
- Chán ghét.
Nói xong. Tô San không kìm lòng được nhìn thoáng qua chỗ Trần Phàm đang đứng trên sân bóng, rõ ràng phát hiện nguyên bản những cầu thủ ngành kiến trúc đang nằm trên mặt đất đều đứng dậy đi tới bên người Trần Phàm.
Ân?
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Tô San không khỏi biến đổi, theo bản năng cho rằng tài nghệ của cầu thủ ngành kiến trúc không bằng ngưòi, tính toán dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bất quá... rất nhanh, nàng lại bác bò ý tường hoang đường này, bởi vì đứng trước đội cầu thủ của ngành kiến trúc chính là Lý huấn luyện viên của đội bóng rô đại học Đông Hải.
Làm huấn luyện viên của đội bóng rổ đại học Đông Hải. Lý Chí đã mang theo hiệu đội tham gia bốn lần cuộc thi bóng rổ legaue của sinh viên cả nước, thành tích không tính là kinh diễm, nhưng cũng không đến nỗi đứng thấp bên dưới.
Thành tích như vậy đủ cho hắn đảm nhiệm chức quản lý, nhưng chính hắn lại không cam lòng.
Đúng vậy... chỉ làm một huấn luyện viên, không ai không muốn làm cho đội của mình đoạt giải quán quân.
Theo Lý Chí xem ra, dù đội bóng rồ của mình không đoạt được giải quán quân. ít nhất cũng phải tiến vào tử cường một lần.
Trong lòng có loại ý nghĩ này, vào buổi khai giảng năm nay, Lý Chí liền bắt đầu không ngừng tìm kiếm ngôi sao mới trong trường học, mà lần này legaue bóng rổ càng là cơ hội tốt của hắn.
Trước trận chung kết này, hắn lựa chọn mấy tân sinh không tệ, trong đó Ngu Huyền là phát hiện lớn nhất năm nay của hắn, theo hắn nghĩ. đội bóng rổ của đại học Đông Hải nếu có Ngu Huyền gia nhập, như vậy thực lực nội tuyến sê tãng cường thật lớn, kế từ đó, lần sau trong trận đấu bóng rổ của sinh viên cả nước tiến vào tử cường cũng chưa chắc sẽ là mơ mộng hão huyền.
Điều này làm cho Lý Chí có chút kích động.
Càng làm cho Lý Chí có nằm mơ cũng thật không ngờ chính là ở trong trận chung kết hôm nay, hắn lại phát hiện thêm một nhân tài - Trần Phàm.
Cho nên, sau khi trận đấu vừa kết thúc, hắn khẩn cấp đi vào sân bóng. để cho cầu thủ trong hiệu đội ngành kiến trúc cùng hắn đi tới bên cạnh Trần Phàm.
- Vị bạn học này, tôi là quản lý của đội bóng rổ đại học Đông Hải, Lý Chí.
Đứng cách Trần Phàm chừng một thước, trên mặt Lý Chí lộ ra nụ cười sáng lạn, vô cùng dễ nhìn, không giống khuôn mặt nghiêm khắc của ngày thường.
Trần Phàm đang nói chuyện với Tiêu Phong. đột nhiên nhìn thấy Lý Chí mang theo nhóm cầu thủ của đội kiến trúc đi tới, có vẻ có chút nghi hoặc, liền dừng cuộc nói chuyện, lúc này nghe được lời Lý Chí, mim cười:
- Chào ông. Lý huấn luyện viên.
Khi nói chuyện, khóe mắt Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy Trương Vĩ đứng trong đội ngù cầu thù ngành kiến trúc, ánh mắt nhìn hắn rất khó chịu.
Đối với nhóm cầu thủ ngành kiến trúc mà nói, Trần Phàm chính là Trình Giảo Kim nửa đường giết ra, nếu như không có Trần Phàm, như vậy chức quán quân này chính là của bọn họ.
Hơn nữa... theo bọn hắn xem ra, tiêu chuẩn chơi bóng rổ bậy bạ của Trần Phàm thật cao - thực hiên nhiên, sẽ không ai cho rằng cú ném bóng kia của Trần Phàm là thông qua thực lực bản thân ném vào được, toàn bộ chỉ là do vận khí rắm chó mà thôi.
- Vị bạn học này, là như vậy, tôi phát hiện trình độ chơi bóng rổ của cậu tốt lắm, muốn mời cậu gia nhập hiệu đội.
Sau khi chào hỏi. Lý Chí thãng thắn nói.
Lời mời của Lý Chí thật ra làm Trần Phàm hơi lặng người một chút, sau đó hắn cười khố:
- Lý huấn luyện viên, ông cũng đừng châm chọc tôi, kỹ thuật của tôi còn kém xa bọn họ.
- Tuy kỹ thuật của cậu còn kém một chút, bất quá tố chất thân thể của cậu thật hoàn mỹ, lực phản ứng cũng cực nhanh, phòng thủ làm rất khá. Nếu cậu gia nhập hiệu đội, chỉ cần được chuyên huấn một thời gian, kỹ thuật liền có thể đề cao, đến lúc đó lấy điều kiện của cậu, tuyệt đối sê trở thành chũ lực át chù bài.
Lý Chí cười nói.
Đối với tố chất thân thể của mình. Trần Phàm đều rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào, trước đó hắn có thể hoàn toàn phòng thủ chặt chẽ Trương Vĩ cũng chính là vì điểm này, vì thế đối với lời ca ngợi của Lý Chí, hắn thật cũng không giả mù sa mưa phủ nhận, mà nghĩ nghĩ, nói:
- Lý huấn luyện viên, tôi nghĩ thôi đi, tôi không thích họp.
Ân?
Lời của Trần Phàm vừa thốt ra, nhất thời làm nhóm cầu thủ ngành kiến trúc đều ngây ngẩn cả người.
Trước đó bọn hắn nguyên bản nhìn thấy Trần Phàm thì cực kỳ khó chịu, nhưng khi nghe được Trần Phàm nói tài nghệ của mình không bằng người, nhiều ít cũng tìm về được một ít cân bằng, hiện giờ nghe được Trần Phàm cự tuyệt tham gia hiệu đội, thì hoàn toàn làm cho họ choáng váng.
Dù sao, bao nhiêu người chen lấn bể đầu cũng muốn được vào đội bóng rổ, lại không hề có cơ hội. Trần Phàm có thể được vào, cũng không cần?
Không riêng gì bọn hẳn. Lý Chí cũng ngây dại, hiển nhiên hắn cũng thật không ngờ Trần Phàm lại cự tuyệt, dù sao ở niên đại này, ở trong đại học có thế được gia nhập đội bóng rồ là một việc rất có mặt mũi, có rất nhiều cơ hội biểu hiện cùng vũ đài, rất thích họp cho những tân sinh mới ra đời như Trần Phàm.
Theo ý nào đó mà nói. ý tường của Lý Chí thật đúng, sinh viên năm nhất bởi vì mới đi vào hoàn cảnh mới, quả thật tràn ngập nhiệt huyết, nhưng hắn đã nhìn lầm Trần Phàm. Trần Phàm là một ngoại tộc.
- Vị bạn học này, chẳng lẽ cậu sợ gia nhập hiệu đội sẽ ảnh hường học tập của cậu? Cậu yên tâm, sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Hiệu đội huấn luyện bình thường đều đặt ngoài thời gian học tập, sê khôngbị ảnh hường. Ngược lại gia nhập hiệu đội có thể giúp cậu tăng thêm học phần, hơn nữa sau khi tốt nghiệp tìm việc làm mới có lợi.
Vẻ mặt Lý Chí lo lắng nói.
Thấy một màn như vậy, Trương Vĩ đứng bên cạnh Lý Chí cảm thấy khó chịu, làm cầu thủ át chủ bài của đại học Đông Hải, mặc dù uy vọng của hắn ở trong đội rất cao, thế nhưng ngày trước khi hắn mới gia nhập đội cũng chưa từng được mời nhiệt tình đến như thế a?
Trong lòng khó chịu. Trương Vĩ mở miệng nói:
- Huấn luyện viên, người ta không muốn, cần gì phải cường cầu?
- Đúng vậy, không phải chỉ biết phòng thủ khá một chút thôi sao?
Trương Vĩ vừa thốt lên xong, lập tức có người phụ họa ủng hộ hắn.
Lý Chí vốn đang chờ mong Trần Phàm đáp ửng, nghe được lời nói của hai người, biến sắc quay đầu quát:
- Chỉ phòng thủ khá một chút? Hai cậu biết cái gì? Lấy năng lực phòng thủ của người bạn học này, đừng nói là Trương Vĩ cậu, dù là cầu thù đội quốc gia cũng chưa chắc chiếm được ưu đãi trên người hắn.
Lời của Lý Chí vừa thốt ra, sắc mặt đám người Trương Vĩ lập tức biến đổi, nhưng cũng khônamở miệng phản bác.
Thử nhất Lý Chí luôn nổi danh là người nghiêm túc, còn nữa, cho dù lực phòng ngự của Trần Phàm không khoa trương được như lời Lý Chí nói, nhưng quả thật lực phòng ngự làm cho Trương Vĩ ở nửa trận sau ngay cơ hội ném bóng vào rổ cũng không có, điều này đủ làm Trương Vĩ câm miệng.
Trương Vĩ còn phải câm miệng, những người khác còn có tư cách gì phản bác?
- Hừ.
Mặc dù không phản bác, nhưng Trương Vĩ vẫn hừ lạnh một tiếng, tô vẻ nội tâm bất mãn.
Lý Chí lạnh lùng nói:
- Trương Vĩ, cậu đừng ôm lòng không phục, đại học Tokyo có một cầu thủ tên Liều Xuyên Phong, có lẽ các cậu đều rõ ràng. Tôi đã nhận được tin tức xác thật, lần này hắn sẽ đến thi đấu với hiệu đội chúng ta. Lấy thực lực của hắn, các cậu cho rằng trong nhóm các cậu có ai phòng ngự được hắn?
Liễu Xuyên Phong?
Người được xưng thiên tài bóng rồ Nhật Bản?
Sinh viên Nhật Bản có cơ hội xuất hiện trên sân NBA?
Ngây người nghe được lời của Lý Chí, dù là Trương Vĩ toàn bộ thành viên ngành kiến trúc đều kinh ngạc.
Đúng như lời của Lý Chí, bọn họ cũng đều biết Liễu Xuyên Phong, nhưng... bọn hắn tuyệt đối không tin với danh khí cùng thực lực của Liều Xuyên Phong lại đồng ý tới tham gia loại trận đấu chỉ có cấp bậc thấp này.
- Lý huấn luyện viên, đa tạ ý tốt của ông, thật xin lỗi, quả thật tôi không có nhiều hửng thú đối với việc gia nhập hiệu đội, hơn nữa tôi đã đáp ửng lão hiệu trường, không tham gia giao lưu giữa đại học chúng ta và đại học Tokyo.
Cuối cùng Trần Phàm cự tuyệt lời mời của Lý Chí, trong lòng hắn rất rõ ràng. Lý Chí mời hắn gia nhập hiệu đội, không nói tới mục đích lâu dài, mục đích ngắn hạn nhất định là vì đối kháng Liều Xuyên Phong của đại học Tokyo.
Trần Phàm cũng không muốn vướng vào sự phiền toái này - thử nhất như vậy sẽ làm trái hứa hẹn với lão hiệu trường, hơn nữa hắn còn biết Liễu Xuyên Phong xuất thân từ Liễu Xuyên gia tộc.
Liễu Xuyên gia tộc.
Là một trong những gia tộc đứng đầu Nhật Bản, thế lực cực kỳ khổng lồ, ở Nhật Bản đều có lực ảnh hường thật lớn đối với ba giới, quân, chính, thương. (quân đội, chính trị, kinh tế).
ờ dưới tình hình này, nếu Trần Phàm ách sát một thiên tài như vậy, kết quả thế nào chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
← Ch. 162 | Ch. 164 → |