← Ch.173 | Ch.175 → |
Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không biết ý nghĩ trong lòng Trần Phàm, nghe được Trần Phàm nói thế, gương mặt cự tuyệt người ngàn dặm cũng dần dần biến mất, lộ ra dáng tươi cười nguy hiêm nhưng khà ái:
- Trần tiên sinh, chăng lẽ không có chuyện thì không thể liên hệ anh sao? Tôi vẫn nhớ rõ, lần trước anh đi có nói qua, chúng ta là người có thể nói chuyện tri kỷ.
Thông qua việc tiếp xúc lần trước. Trần Phàm nhìn ra được Hoàng Phủ Hồng Trúc là người rất giói đóng kịch, nàng giống như mỗi thời mỗi khắc đều có bộ dáng lãnh băng băng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, phong cách làm việc tàn nhẫn ác độc nên giúp nàng lấy được ngoại hiệu Xà Mỹ Nữ.
Nhưng trong lòng Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ là một cô gái nhỏ.
Bởi vì ngày đó Hoàng Phũ Hồng Trúc từng lộ ra một mặt nữ tính đối với Sở Qua.
Mặc dù biết điềm này, nhưng Trần Phàm cũng rõ ràng, trên thế giới này người có thể để nàng lộ ra một mặt nữ tính chân thật đó cũng chỉ có Sở Qua.
Hiện giờ nhìn thấy biểu tình của nàng chuyển biến ba trăm sáu mươi độ, nguyên bàn Trần Phàm định châm thuốc, không khỏi cả kinh, thế cho nên không đốt thuốc mà vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Nhìn thấy Trần Phàm giật mình, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại nỡ nụ cười, cười thật nhẹ nhàng, dần dần khôi phục vẻ nghiêm túc:
- Trần tiên sinh, lần này nhắn anh đến đây, quà thật có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhớ lại Trần Phàm từng trao cho nàng hai nhân tình, nhưng không nói tới một chữ, nàng không phải loại người thích đem mấy chữ cảm ơn treo mãi bên miệng. Bởi vì nàng xem quan hệ hai người tới trình độ tốt đẹp nhất định, hai chữ cảm ơn không có bất cứ ý nghĩa gì, mà nếu hai người không phải là bạn bè tri kỷ, hai chữ cảm ơn lại bé nhó không đáng kế, xa không ý nghĩa bằng việc hồi báo thực tế.
- Hoàng Phủ tiều thư mời nói.
Trần Phàm châm xì gà, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói.
Lúc này Hoàng Phũ Hồng Trúc không tiếp tục dây dưa, mà đi thẳng vào vấn đề nói:
- Tôi vừa nhận được tin tức, con trai Tá Đằng Dụ Nhân của Tá Đằng Nhất Lang Sơn Khẩu Tổ cùng hai chị em Liễu Xuyên Tình Tử, Liễu Xuyên Phong của Liễu Xuyên gia tộc đến Trung Quốc là bởi vì anh?
- Phải.
Nghe được Hoàng Phũ Hồng Trúc nói đến Liễu Xuyên Tình Tử, Trần Phàm khẽ chấn động, gật gật đầu.
Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Trần Phàm, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa động, tựa hồ như đoán được điều gì, do dự một chút nói:
- Giữa các vị có mâu thuẫn?
- Mâu thuẫn cũng chưa tới mức, chỉ là tư tưỡng của cô nàng Liễu Xuyên gia tộc quá mức bá đạo một chút.
Trần Phàm trầm giọng nói:
- Đương nhiên, điều này rất có thế làm cho mâu thuẫn sinh ra.
Nghe Trần Phàm nói như thế. đôi mày Hoàng Phũ Hồng Trúc trong nháy mắt nhíu lại, gương mặt có chút do dự.
- Hoàng Phủ tiểu thư, bỗng nhiên cô nhắc tới bọn hắn, hay là giữa cô và bọn hắn có liên hệ?
Biểu tình của Hoàng Phủ Hồng Trúc rơi vào trong mắt Trần Phàm, lập tức làm cho Trần Phàm nhìn ra điểm mấu chốt.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật gật đầu:
- Phải, ba ngày trước, tôi cùng Tá Đằng Dụ Nhân có bàn một số vụ làm ăn. Hắn muốn tôi giúp hắn tìm kiếm ba võ học đại sư hoặc cao thủ cách đấu đứng đầu cùng hắn luyện võ, nếu ba người kia có thể tiếp được hắn mười chiêu, hắn sẽ cho Sơn Khâu Tố họp tác buôn lậu xe hơi với Hồng Trúc bang.
Lời nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc làm chân mày Trần Phàm không khỏi nhíu lại, hắn không lập tức trả lời, mà sắc mặt nghiêm túc hút xì gà.
- Hô...
Ngay lúc Trần Phàm đang trầm mặc, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng phun ra một hơi buồn bực, nghiêm mặt nói:
- Xin Trần tiên sinh yên tâm, anh có ân tình đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Hồng Trúc bang, tôi ghi khắc trong tâm khám cho nên nếu đoàn người Tá Đằng Dụ Nhân thật sự phát sinh xung đột với anh, tôi biết nên làm như thế nào.
- Thật có lỗi.
Trần Phàm trầm giọng nói:
- Nếu như tôi đoán không lầm, lấy hình thức hiện tại, vụ làm ăn giữa cô và Sơn Khâu Tò hơn phân nửa sẽ bị hẫng.
- Không sao, cơ hội kiếm tiền vĩnh viễn đều có, nhưng bạn bè chân chính một khi bị mất đi, thì vĩnh viễn khôngthể Văn hồi rồi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cảm thán.
Một câu vô tình của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nháy mắt xúc động tâm sự của hai người, theo sau hai người đều lựa chọn trầm mặc, không khí nhất thời có vẻ có chút quỷ dị.
- Hoàng Phủ tiểu thư, nếu như không có chuyện khác, như vậy tôi về trường trước.
Cuối cùng Trần Phàm mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
Hoàng Phũ Hồng Trúc cũng không giữ lại:
- Được.
Nghe nàng nói vậy, Trần Phàm cũng không chậm trễ, trực tiếp cáo từ, mang theo Sờ
Qua quay về đại học Đông Hải.
Cùng lúc đó, trận đấu bóng rổ giữa đại học Đông Hải và đại học Tokyo cũng đã bắt đầu.
- Các huynh đệ, tôi mặc kệ tên động loại Liễu Xuyên Phong lợi hại đến cờ nào, tôi chỉ biết là, hắn cũng chỉ có một cái đầu hai cái đùi, hắn cũng phải ăn uống và đi ngù, hắn cũng giống như chúng ta. đều là người thường cho nên cũng không nên có áp lực, buông tay mà làm, dùng hành động nói cho bọn hắn biết, người Trung Quốc chúng ta không phải người hèn nhát.
Trước khi ra sân. Ngu Huyền lần đầu tiên đại biểu hiệu đội dự thi đõ mắt, giận dừ hét.
- Yên tâm đi Ngu Huyền, chúng tôi biết nên làm sao.
Nghe được lời nói của Ngu Huyền, ngay cả Trương Vĩ vốn không họp với Ngu Huyền đều đồng thanh trả lời.
Nếu như nói, ngày đầu tiên đoàn đại biểu đại học Tokyo có thái độ ngạo mạn làm sinh viên đại học Đông Hải khó chịu, như vậy trong trận đấu cs, lời nói cuồng vọng của Liễu Xuyên Tình Tử đã hoàn toàn chọc giận mỗi sinh viên của đại học Đông Hải.
ờ dưới tình hình này, trận đấu còn chưa bắt đầu, trên sân bóng nơi nơi tràn ngập mùi thuốc súng.
- Đừng tường rằng Trung Quốc có một tên Diêu Minh, các người liền khờ dại cho rằng nền bóng rồ của quốc gia có thể chạy ra khỏi Châu Á. đi hướng thế giới.
Trước khi trận đấu bắt đầu. Liễu Xuyên Phong vẻ mặt miệt thị nói:
- Ta sê cho các ngươi biết, bất luận là bóng đá hay bóng rố, hoặc là khu vực khác, các ngươi vẫn không được.
Bởi vì hiện trường quá ồn ào, lời của Liễu Xuyên Phong khôngbị khán giả nghe thấy, nhưng lại bị đám người Ngu Huyền nghe được thật rõ ràng.
Đối mặt Liễu Xuyên Phong khiêu khích, đám người Ngu Huyền cũng không cãi lại, chỉ dùng loại ánh mắt phẫn nộ cực điểm trừng trừng Liễu Xuyên Phong.
Sau đó tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
Thân là thiên tài bóng rồ được Nhật Bản công nhận, tuy rằng Liễu Xuyên Phong cuồng vọng, nhưng hắn có tư chất cuồng vọng - sau khi trận đấu bắt đầu, hắn thông qua kỹ thuật cá nhân nghịch thiên, liên tục ba lượt đơn đả đột kích thành công, trong đó còn có một lần hoa lệ ném bóng vào rô.
So ra mà nói, hiệu đội bên đại học Đông Hải tuy rằng đem hết toàn lực, nhưng ba lượt tiến công đều bị ngăn cản hai lần, duy có một lần thông qua tiêu chuẩn nội tuyến mạnh mẽ của Ngu Huyền ném thành công vào rô.
- Cố lên!
Nhìn thấy hiệu đội của mình rớt lại phía sau, khán giả hiện trường hò hét cồ vũ đám người Ngu Huyền.
Nghe được tiếng hoan hô đầy trời, Liễu Xuyên Phong làm ra động tác khinh bi thông dụng toàn cầu, cao cao dựng lên ngón giữa.
- Tên tiểu tử đáng chết.
Nhìn thấy động tác khinh bi của Liễu Xuyên Phong, khán giả tại hiện trường nhất thời đứng lên chửi vang.
Nhận thấy được mâu thuẫn thãng cấp, nhân viên công tác tại hiện trường đúng lúc ngăn cấm, mà trong sân. Trương Vĩ đảm nhiên hậu vệ khống bóng cắn răng nói:
- Từ giờ trở đi. để cho tôi phòngthủ hắn.
Theo sau, trận đấu lại bắt đầu. Liễu Xuyên Phong lại mang bóng chạy qua sân hiệu đội đại học Đông Hải, thuận lợi đột phá qua Trương Vĩ cùng một cầu thủ, sau đó tính toán lập lại chiêu cũ, lại một lần hoa lệ định ném vào rổ.
- Đi xuống.
Đúng lúc này...
Ngu Huyền đem hết toàn lực, bay lên không, triển khai cánh tay phải vỗ vào bóng, cố aắng đập xuống.
- Lỗ mãng.
Thấy một màn như vậy, Liễu Xuyên Phong trào phúng cười, quay thân đem bóng truyền cho đồng đội.
Nhưng ngay trong nháy mắt chuyền bóng. Liễu Xuyên Phong bởi vì vặn eo, thân mình đánh thẳng vào thân thể Ngu Huyền đang cao cao nhảy lên, kết quả mất đi thãng bằng, rơi thẳng xuốnamặt đất.
- Phanh.
Thanh âm nặng nề vang lên, thân hình Liễu Xuyên Phong hung hãng đập xuống mặt đất, hơn nữa còn là đập mạnh đầu gối.
- Răng rắc.
Ngay sau đó, thanh âm xương gãy bỗng nhiên vang lên, trên mặt đất Liễu Xuyên Phong thống khổ ôm lấy đầu gối.
- Liễu Xuyên quân.
Thấy một màn như vậy, đồng đội Liễu Xuyên Phong kinh hô, sau đó vẻ mặt kinh hãi nhào về phía Liễu Xuyên Phong.
- Đánh, đánh tên vô si kia cho ta.
Trong đau đớn khuôn mặt Liễu Xuyên Phong vặn vẹo, oán độc nhìn chằm chằm Ngu Huyền, kêu rên nói.
- Bát dát.
(chắc là từ mắng "mẹ nó")
Nghe được Liễu Xuyên Phong vừa nói như thế, một aã cầu thủ đại học Tokyo đứng bên cạnh Ngu Huyền nổi giận gầm lên một tiếng, đánh thẳng tới đầu Ngu Huyền.
Tuy rằng Ngu Huyền cừu hận bọn họ, hơn nữa rất không thích Liễu Xuyên Phong, nhưng một màn vừa rồi hắn không phải ác ý phạm quy, ngược lại là do chính Liễu Xuyên Phong bởi vì chuyền bóng vặn eo tự đụng phải người của hắn.
Lúc sau, Liễu Xuyên Phong ngã xuống đất, tuy rằng hắn cám thấy được trong lòng hà giận, nhưng đồng dạng cũng hiểu được nếu như vậy mà chiến thắng trận đấu cũng không có ý nghĩa gì, cho nên đi lên quan sát thương thế Liễu Xuyên Phong, lại thật không ngờ cầu thủ đại học Tokyo lại động thủ.
- Phanh.
Chờ khi Ngu Huyền kịp phục hồi lại tinh thần, nắm tay của đối phương đã đến gần trong gang tấc, hắn chỉ có thể đem hết toàn lực tránh qua một bên, kết quà vẫn bị đánh trúng khóe mắt, khóe mắt nhất thời truyền tới một cỗ đau nhức.
- Hô.
Cùng lúc đó, một aã cầu thủ khác của đại học Tokyo vung nắm tay, đập tới bên sườn Ngu Huyền.
- Mụ nội nó.
Lúc này đây, Ngu Huyền nổi giận.
Hoàn toàn nổi giận.
- Lăn.
Đối mặt quyền thứ hai, Ngu Huyền không trốn tránh mà vung tay hung hăng đập tới.
Mười thành lực.
- Vù vù.
Một quyền này, Ngu Huyền xuất ra toàn bộ sức mạnh, tốc độ nhanh như tia chớp, quét không khí rít lên, uy mãnh vô cùng.
- Phanh.
Hai quyền chạm nhau trên không trung, phát ra một tiếng vang aiòn.
- Răng rắc.
Thanh âm xương cốt gãy lại vang lên, lực lượng thật lớn trực tiếp đem ngón tay tên cầu thủ đại học Tokyo đánh gãy, xương cốt màu trắng nháy mắt xuyên thấu da thịt, máu tươi đầm đìa.
- Ngao.
Toàn tâm đau đớn khiến cho cầu thủ đại học Tokyo buông lõng cánh tay, lui ra sau ba bước, sấc mặt trắng bệch một mành, kìm lòng không được phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
- Bát dát.
Thấy một màn như vậy, hai cầu thủ còn lại của đại học Tokyo cùng những cầu thủ dự bị giống như phát điên, điên cuồng nhắm phía Ngu Huyền, tư thế như muốn xé nát hắn.
Ngoài ra, sáu aã bào tiêu phụ trách bào hộ sự an toàn của Liễu Xuyên Phong cũng giống như cơn gió, từ dãy ghế dự bị nhảy lên, nhằm phía sân bóng.
- Các huynh đệ. đánh bọn hắn đi.
Cùng lúc đó, lửa giận của khán già tại hiện trường hoàn toàn bị châm ngòi, bọn họ trực tiếp phá tan sự ngăn trở của nhân viên khoa bào vệ, hùng hổ nhằm phía sân bóng...
Hỗn chiến, hết sức căng thẳng...
← Ch. 173 | Ch. 175 → |