Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 216

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 216: Hắn và ông cũng giống nhau, cũng họ Trần!
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

 

Ban đêm, nguyên bản Trương gia đang thật yên tĩnh lại bị một cuộc điện thoại liền trở nên hoảng loạn.

Sau khi nhận được điện thoại, Trương Sinh Quang không nói thêm lời nào, lập tức gọi điện cho Trương Thiên Thiên.

- Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã khóa máy.

Điện thoại vừa chuyển, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của máy tự động.

Đối với Trương Sinh Quang mà nói, thanh âm này lại giống như ma âm đến từ địa ngục, làm cho sắc mặt của hắn trở nên dị thường khó coi.

Tức giận cúp điện thoại, Trương Sinh Quang lại bấm một dãy số, chủ nhân dãy số chính là bảo mẫu tiểu Vân.

Cũng giống như trước đó, điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm quen thuộc của bảo mẫu tiểu Vân:

- Chào ngài. Trương tiên sinh.

- Tiểu Vân, cô lập tức đưa Thiên Thiên về nhà.

Trương Sinh Quang dùng một loại giọng nói không cho phản kháng ra lệnh.

Về nhà?

Vừa nghe được hai chữ này, bảo mẫu tiểu Vân không khỏi giật mình, theo sau liền nói theo bản năng:

- Trương tiên sinh, tiểu thư còn chưa truyền nước biển...

- Sao cô nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Lập tức đưa nó về nhà.

Trương Sinh Quang phẫn nộ quát, hiển nhiên theo hắn xem ra, đi gặp Trần Phi còn trọng yếu hơn việc đi truyền nước biển. -

Giống như cho tới bây giờ chưa từng thấy Trương Sinh Quang nổi giận tới như vậy, đầu kia điện thoại bảo mẫu tiểu Vân nhất thời bị sợ ngây người.

Nhưng không đợi bà đáp lời, Trương Sinh Quang đã "phanh" một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

- Tiểu thư, Trương tiên sinh...

Bào mẫu tiểu Vân khép lại di động, sắc mặt khó coi nhìn Trương Thiên Thiên nói, câu nói kế tiếp thế nào cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong miệng có chút chát đắng.

Bà hiểu rất rõ ràng, giờ này khắc này, Trương Thiên Thiên sốt cao vượt qua ba mươi chín độ, nhất định phải đi bệnh viện trị liệu.

ở dưới tình hình này, bà thật sự không nghĩ ra, trong mắt cha mẹ bợ đỡ kia, rốt cục thân thể của Trương Thiên Thiên trọng yếu hay cái gọi là tiền đồ hư ảo trọng yếu.

- Dì Vân, con biết, ông ấy muốn con đi gặp nam nhân kia.

Bởi vì bị phát sốt, sắc mặt Trương Thiên Thiên vô cùng tái nhợt, lúc nói chuyện cũng không có khí lực.

Nhìn dáng tươi cười tự giễu cùng ủy khuất trong con ngươi Trương Thiên Thiên, trong lòng bảo mẫu tiểu Vân không khỏi đau xót.

Làm bảo mẫu của Trương Thiên Thiên, những năm gần đây bà xem như đã là nửa người mẹ của Trương Thiên Thiên, tự nhiên vô cùng hiểu rõ tình huống của nàng.

Theo bà xem, từ sau khi ông bà nội của Trương Thiên Thiên qua đời, Trương Thiên Thiên trên cơ bản chưa từng được hưởng sự ấm áp trong gia đình.

Theo ý nào đó mà nói, Trương Thiên Thiên chính là vật hi sinh cho nguyện vọng cùng thực hiện lý tưởng của vợ chồng Trương Sinh Quang.

Trong lòng tuy rằng cảm thấy Trương Sinh Quang làm hơi quá đáng, bà có chút đồng tình với Trương Thiên Thiên, nhưng thân bà là bảo mẫu, căn bản không có tư cách đi quản việc này, cũng không có năng lực thay đổi tất cả chuyện này.

- Vương thúc, trở lại, không đi bệnh viện, chúng ta về nhà.

Ngay lúc bảo mẫu tiểu Vân ngấm ngầm thở dài. Trương Thiên Thiên mở miệng nói với lái xe, trong giọng nói không hề có chút tình cảm.

Lái xe là một nam tử chừng bốn mươi tuổi, là tài xế của Trương Sinh Quang, tự nhiên rất rõ thái độ làm người của Trương Sinh Quang.

Tuy rằng hắn cũng rất đồng tình Trương Thiên Thiên, nhưng cũng không nói gì, mà rẽ ngoặc lại, nhanh chóng quay ngược trở về nhà.

Hai mươi phút sau, thần sắc Trương Thiên Thiên thật khó xem được bảo mẫu tiểu Vân dìu đỡ về tới trong nhà.

- Thiên Thiên, nhanh đi thay quần áo, mẹ đã chọn xong quần áo cho con.

Nhìn thấy Trương Thiên Thiên về đến trong nhà. Phùng Đình liền từ ghế sô pha nhảy dựng lên, kích động nói.

Trong lòng Trương Thiên Thiên đau xót, nhưng gương mặt không chút thay đổi gật đầu, sau đó được bảo mẫu tiểu Vân dìu đi về hướng phòng ngủ của mình.

Vợ chồng Trương Sinh Quang nguyên bản còn lo lắng Trương Thiên Thiên sẽ cáu kỉnh không đi gặp Trần Phi, lúc này thấy Trương Thiên Thiên gật đầu đáp ứng, đều thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Theo sau, Trương Thiên Thiên được bảo mẫu tiểu Vân dìu về tới phòng ngủ.

Trên giường trong phòng, đang đặt một bộ lễ phục dạ hội màu đen, cạnh giường đặt một đôi giày cao gót màu đen, giày mùa hè.

Nhìn thấy tất cả những thứ này, thân thể Trương Thiên Thiên không thể khống chế run rẩy lên, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống, chảy vào trong miệng của nàng, đã tràn ngập mùi vị chua xót.

- Tiểu thư.

Nhận thấy được vẻ dị thường của Trương Thiên Thiên, bảo mẫu tiểu Vân biến sắc, lập tức đỡ lấy Trương Thiên Thiên, nói:

- Tiểu thư, cô bệnh thật nặng rồi, sốt cao liên tục không giảm, ngàn vạn lần không thể mặc bộ áo này, nếu không bệnh tình sẽ càng nguy kịch hơn.

- Không có việc gì, dì Vân, nếu bọn họ nhẫn tâm, con cũng chẳng có gì để sợ.

Nước mắt chày vào miệng Trương Thiên Thiên, nàng chậm rãi mờ nhẹ đôi môi, nhẹ nhàng nói:

- Cùng lắm chỉ là bệnh chết.

Vẻ mặt bảo mẫu tiểu Vân lo lắng:

- Tiểu thư... cô không thể nói nhảm a, thân thể là của cô...

- Dì Vân, vô dụng thôi, ở trong mắt bọn họ, đi gặp nam nhân kia trọng yếu hơn so với thân thể của con, nếu không... Bọn họ cũng sẽ không buộc con trở về.

Trương Thiên Thiên cười tự giễu, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên người.

- Ai.

Bảo mẫu tiểu Vân thở dài một hơi, sau đó lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo khoác lông cho Trương Thiên Thiên, nói:

- Tiểu thư, trên đường đi cô nên phủ thêm chiếc áo này, đến nơi đó rồi hãy cởi cũng không muộn. Bây giờ tôi đi lấy nước cho cô uống thuốc trước khi đi.

- Ân.

Trương Thiên Thiên giữ im lặng gật đầu, diễn cảm giống như người đần độn.

Mấy phút sau, Trương Thiên Thiên đã thay vào bộ lễ phục dạ hội sang quý kia, mang đôi giày trị giá tám vạn nhân dân tệ.

 

Dù độ ấm trong phòng thật cao, nhưng bởi nguyên nhân bị phát sốt, thân thể của nàng vẫn run lên thật nhẹ.

Vừa bưng một ly nước sôi vào phòng, bào mẫu tiểu Vân nhìn thấy cảnh tượng này, buông ly nước xuống, đem chiếc áo khoác lông choàng lên trên người Trương Thiên Thiên, sau đó lấy thuốc cho nàng, đưa cho nàng uống.

uống thuốc xong, Trương Thiên Thiên cũng không lập tức đi xuống dưới, mà đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó bỏ ra mười lăm phút trang điểm.

- Thiên Thiên, nhanh lên, nếu còn chậm trễ người ta sẽ nổi giận.

Dưới lầu, vợ chồng Trương Sinh Quang đã không đợi được nữa, nhìn thấy Trương Thiên Thiên đi xuống, Phùng Đình nhịn không được hô.

Mà Trương Sinh Quang nhìn thấy chiếc áo khoác lông trên người Trương Thiên Thiên, theo bản năng định nói gì đó, nghĩ lại nàng còn đang phát sốt, vì thế không nói thêm gì nữa.

Sau đó vợ chồng Trương Sinh Quang hung hăng lôi kéo Trương Thiên Thiên rời khỏi nhà. đi tới khách sạn Đông Phương Tân Giang.

Bốn mươi phút sau, vợ chồng Trương Sinh Quang mang theo Trương Thiên Thiên đi vào khách sạn Đông Phương Tân Giang, được người phục vụ chỉ dẫn, đi vào thang máy.

- Thiên Thiên, đừng sầm mặt như vậy, cười nhiều một chút, tựa như ngày thường đo.

Trong thang máy, Phùng Đình nhìn thấy gương mặt đờ đẫn của Trương Thiên Thiên, nhịn khôngđược nhắc nhở nói.

- Cũng không phải cho con lên núi đao, xuống biển lửa, có cần sầm mặt như vậy không?

Trương Sinh Quang nhíu mày, giọng nói đầy bất mãn, hiển nhiên lo lắng bộ dạng này của Trương Thiên Thiên sẽ không làm Trần Phi yêu thích.

Đối mặt lời nói của hai người. ánh mắt Trương Thiên Thiên ngây ngốc nhìn thang máy, suy nghĩ xuất thần.

Rất nhanh, thang máy đi lên tầng trệt ghế lô.

Cửa ghế lô, Chu thư ký chờ đợi đã lâu, trên mặt nhiều ít có chút không kiên nhẫn.

Mất thấy Trương Sinh Quang mang theo Trương Thiên Thiên xuất hiện, Chu thư ký vội vàng tiến lên, gương mặt lạnh lùng giáo huấn nói:

- Trương Sinh Quang, ông làm vậy? Đã hơn một giờ.

- À... Chu thư ký, thật sự ngại quá, trên đường bị kẹt xe lắm.

vẻ mặt Trương Sinh Quang xin lỗi nói, thái độ cách biệt một trời khi đối mặt Trương Thiên Thiên.

Không để ý tới Trương Sinh Quang giải thích, Chu thư ký sầm mặt đánh giá Trương Thiên Thiên từ trên xuống dưới một phen, sau đó lạnh lùng nhìn Trương Sinh Quang cùng Phùng Đình nói:

- Con gái hai người đi vào sẽ tốt hơn, hai người không cần đi vào.

- Được được.

Đối mặt yêu cầu của Chu thư ký, cha mẹ Trương Thiên Thiên cúi đầu khom lưng đáp lời, không hề có chút cự tuyệt.

- Cỡi áo khoác ra đi. đưa cho cha mẹ cô, ăn mặc kiểu gì vậy, chẳng ra cái gì cà.

Thấy vợ chồng Trương Sinh Quang đáp ứng, Chu thư ký còn nói thêm.

- Thiên Thiên, mẹ cởi cho con.

vẻ mặt Phùng Đình đầy ý cười đưa tay cởi bõ áo khoác bên ngoài của Trương Thiên Thiên.

Mất đi chiếc áo khoác che lấp, thân thể theo tiêu chuẩn đường cong hình chữ s của Trương Thiên Thiên bại lộ ở trước mất Chu thư ký, hắn đánh giá một vòng, gật đầu:

- Như vậy còn được, theo tôi đi.

Nói xong, Chu thư ký đi đằng trước, gương mặt Trương Thiên Thiên không chút thay đổi đi theo phía sau.

- Hôm nay tâm tình Trần bí thư rất không tốt, vẻ mặt của cô rất ngây ngốc, nên cười nhiều một chút, nếu không làm ông ấy tức giận thì không được đâu.

Đi vào cửa ghế lô, Chu thư ký nhỏ giọng nói một câu.

Nghe được lời của Chu thư ký, Trương Thiên Thiên luôn luôn trầm mặc không nói, gương mặt không chút thay đổi nhìn Chu thư ký, ánh mắt coi thường tới cực điểm:

- ông không biết là lời vô nghĩa của ông nhiều lắm sao?

Ta nhiều lời vô nghĩa?

Nàng nói ta nhiều lời vô nghĩa?

*****

 

Vừa nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, Chu thư ký giật mình trợn tròn mắt. Làm thư ký của Trần Phi, hắn không phải lần đầu tiên giúp Trần Phi làm loại chuyện này, trong ký ức của hắn, những cô gái muốn gặp mặt Trần Phi, người nào không đem hắn xem như ông nội mà cung kính lên?

Mấy cô gái kia sau khi gặp hắn, lời hay nói không hết, có người thậm chí còn âm thầm nhét chi phiếu, làm như vậy không phải muốn nhờ hắn nói tốt dùm hai câu trước mặt Trần Phi sao?

Nào có giống như Trương Thiên Thiên hung hăng càn quấy vô lý như vậy?

Nhưng không đợi Chu thư ký kịp phục hồi lại tinh thần, Trương Thiên Thiên xem hắn như không khí, trực tiếp đẩy cửa vào.

- Cô... Chứng kiến hành động của Trương Thiên Thiên, Chu thư ký thiếu chút nữa bị dọa bay cả hồn - hắn biết rõ, Trần Phi kiêng kỵ nhất là có người đi vào mà không gõ cửa.

Chẳng quan tâm giáo huấn Trương Thiên Thiên, Chu thư ký vội vàng nhanh chân tiến vào ghế lô, còn đi tới phía trước người Trương Thiên Thiên.

Trong ghế lô, nguyên bản Trần Phi đang đứng sát cửa sổ thưỡng thức cảnh đêm bên ngoài, nghe được thanh âm mở cửa, bỗng nhiên xoay đầu lại, diễn cảm âm trầm tới cực điểm.

- Trần bí thư, tôi...

Nhận thấy được vẻ tức giận lóe lên trong con ngươi Trần Phi, mồ hôi lạnh trên trán Chu thư ký chảy xuống, cố gắng giải thích gì đó.

Ánh mắt Trần Phi hơi nheo lại:

- Chu thư ký, anh đi ra ngoài trước.

- Dạ. Trần bí thư.

Chu thư ký cung kính cúi đầu, theo sau hai chân như mềm nhũn đi ra ngoài, đóng cửa ghế lô, quần áo bên trong người hắn hoàn toàn ướt đẫm, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

Cùng lúc đó, trong ghế lô, gương mặt Trương Thiên Thiên cũng không chút thay đổi nhìn Trần Phi, khônghề có bộ dạng sợ hãi, cũng không có tư thế muốn lấy lòng.

- Cô thoạt nhìn tựa hồ có chút không vui.

Trần Phi nhìn thấy biểu tình không lạnh không nóng của Trương Thiên Thiên, đôi mày hơi nhướng lên, trầm giọng nói.

Nghe được Trần Phi nói như vậy, gương mặt tái nhợt của Trương Thiên Thiên lộ ra dáng tươi cười mê người, nói:

- Có thể cùng nhân vật như Trần bí thư gặp mặt, là phúc khí Thiên Thiên đã tu luyện tám trăm năm, như thế nào lại mất hứng chứ?

 

- Nga?

Trương Thiên Thiên đột nhiên đổi sắc mặt, thật ra có chút làm cho Trần Phi thấy ngoài ý muốn, hắn lại đánh giá Trương Thiên Thiên một lần nữa, cuối cùng dừng ở đôi mắt xếch gọi hồn của nàng, nói:

- Vậy trước đó làm sao cô lại có biểu tình như oán hận?

- Hôm nay thân thể tôi không quá thoải mái, có chút cảm mạo phát sốt.

Trương Thiên Thiên cười nói:

- Mong rằng Trần bí thư đừng giận tiểu nữ tử như tôi.

- Như vậy sao.

Thấy Trương Thiên Thiên xem như cũng hiểu biết, dáng tươi cười dần dần quay về trên mặt Trần Phi, hắn dùng loại giọng điệu cao cao tại thượng nói:

- Cha cô thông qua một ít quan hệ, cố gắng đem cô giới thiệu cho tôi, làm bạn gái của tôi, thậm chí là người vợ tương lai.

- Tôi biết.

Trương Thiên Thiên không nóng không lạnh đáp.

Có lẽ thật không ngờ Trương Thiên Thiên lại trả lời trấn định như thế, Trần Phi cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít một hơi vẻ mặt ngạo mạn nói:

- Nói vậy thân phận của tôi cha mẹ cô cũng đã nói với cô. Tôi cũng không gạt cô, mặc dù cô so với những cô gái bình thường mà nói, có thể dùng từ xuất sắc để mà

Nói ra lời nói cuồng vọng như vậy, Trần Phi không hề cảm thấy được có chút nào không thỏa đáng, bởi vì... lúc hắn tai họa cho những nữ nhân tại Tô Châu, hắn cũng chưa bao giờ che giấu sự ngạo mạn của mình.

- Về phần bạn gái... Thoáng tạm dừng, Trần Phi cười nói:

- Cái này càng không có thể, trong cuộc sống của tôi không có hai chữ bạn gái.

Trương Thiên Thiên trầm mặc không nói, một bộ dáng như đang lắng nghe.

- Biểu hiện của cô thật tốt hơn trong sự tưởng tượng của tôi.

Làm như tương đối hài lòng đối với biểu hiện của Trương Thiên Thiên, Trần Phi chậm rãi phun ra một ngụm khói, ngạo nghễ nói:

- Nhung... thân phận của cô sao, cô chỉ có thể làm tình nhân của tôi, thậm chí là đồ chơi...

Sưu.

Lời của Trần Phi vừa thốt ra, trong con ngươi Trương Thiên Thiên hiện lên ánh mắt tràn ngập hận ý.

Mà Trần Phi tựa hồ như không nhìn thấy được điềm này:

- Tuy rằng như thế, nhưng tôi cảm thấy cô hẳn nên cảm thấy may mắn, bởi vì điều này ý nghĩa thân phận cùng địa vị của cô cùng cha mẹ của cô ngày sau sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

- Phải không?

Lúc này Trương Thiên Thiên nở nụ cười, ý tứ trào phúng trong dáng tươi cười khônghề có chút che giấu.

Làm như đã nhận ra ý tứ trào phúng trong dáng tươi cười của nàng, Trần Phi nhíu mày:

- Như thế nào, cô không vui?

- Trên thế giới này nam nhân có thể làm cho Trương Thiên Thiên này cam tâm tình nguyện làm tình nhân cùng đồ chơi chỉ có một.

Trong đầu hiện ra thân ảnh Trần Phàm. Trương Thiên Thiên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thẳng lưng, giống một con khổng tước kiêu ngạo, gằn từng chữ:

- ông, còn chưa đủ tư cách.

Bên tai vang lên lời nói như đinh đóng cột của Trương Thiên Thiên, trong con ngươi hiện ra biểu tình kiêu ngạo tự phụ của Trương Thiên Thiên, cả người Trần Phi kịch liệt chấn động, theo sau giống như bị người đánh một bạt tai, sắc mặt có chút phát tím, giọng nói lại trầm thấp đáng sợ:

- Hắn là ai vậy?

- Hắn và ông giống nhau, cũng họ Trần.

Khóe miệng Trương Thiên Thiên hiện lên dáng tươi cười hạnh phúc không thể che giấu.

Họ Trần?

 

Trong lòng Trần Phi kịch chấn, trào ra một trực giác không tốt, trên mặt cũng hoàn toàn vặn vẹo:

- Là Trần gì?

- Trần Phàm.

Trương Thiên Thiên nhẹ nhàng, chậm rãi, kiêu ngạo hộc ra cái tên đã sớm điêu khắc tận sâu trong nội tâm của nàng.

Trần Phàm? Trần Phàm! Trần Phàm... hai chữ này giống ma âm đến từ địa ngục, không ngừng quanh quân bên tai Trần Phi, con ngươi hắn trợn tròn xoe, miệng cũng hơi hơi mờ ra. điếu thuốc lá trong miệng trong nháy mắt rơi xuống, rớt lên trên đùi của hắn, nhất thời đốt quần hắn thủng một lỗ đen.

Mặc dù như thế, nhưng Trần Phi lại không hề có chút phản ứng, giống như đã hoàn toàn mất đi trực giác.

Theo sau, khi tàn thuốc đốt tới da thịt hắn thì hắn mới kịp phản ứng, bắn lên khỏi chỗ ngồi, kết quả động tác quá mức kịch liệt, đùi của hắn trực tiếp va chạm vào bàn ăn.

- Phanh!

Một tiếng trầm đục vang lên, thân thể Trần Phi ngã trên mặt đất, trực tiếp đập vỡ chiếc ghế dựa phía sau.

Chưa bao giờ Trần Phi lại thất thường như hiện tại.

Cũng chưa bao giờ, Trần Phi chật vật như hiện tại.

Giờ khắc này hắn giống như bị Trương Thiên Thiên tát một cái vào mặt, trực tiếp đem vẻ ngạo mạn cùng cuồng vọng đã dưỡng thành nhiều năm qua trong lòng hắn đánh đến dập nát!

- Con mẹ nó cô nói hắn là ai?

Sau khi ngã xuống đất, Trần Phi lại bò lên, giống như một đầu sư tư đang nổi giận, vừa hỏi vừa hung ác hướng Trương Thiên Thiên đi tới.

Đối mặt Trần Phi đang có dấu hiệu nổ bạo, Trương Thiên Thiên không hề có chút sợ hãi, vẫn ngẩng cao đầu như trước, vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo cùng hạnh phúc của chính bản thân nàng:

- Thoạt nhìn, ông nhận thức với hắn? Mà ông kích động như vậy, có phải gián tiếp nói cho tôi biết, hắn và ông cùng xuất thân trong một Trần gia?

- Nữ nhân thấp hèn kia, ngươi đã là người của hắn, vì sao còn muốn tới gặp ta, chẳng lẽ do hắn chỉ thị?

Trần Phi hoàn toàn lâm vào trong sự điên cuồng, trong lúc nói chuyện đã bóp lấy cổ Trương Thiên Thiên, giống như muốn bóp chết nàng lập tức.

Nguyên bản Trương Thiên Thiên còn đang bị bệnh, bị Trần Phi bóp chặt cổ, lập tức liền khó thở, bất quá trên mặt của nàng lại lộ ra vẻ tươi cười trào phúng:

- Tôi chỉ là muốn chứng thật thân phận của hắn một chút mà thôi.

- Mặt khác, nếu như là hắn sai khiến tôi tới, có lẽ tôi sẽ xem ở mặt mũi của hắn mà cùng ông...

Nếu như là hắn sai khiến tôi tới, có lẽ tôi sẽ xem ở mặt mũi của hắn mà cùng ông!

Nghe được những lời này của Trương Thiên Thiên, cả người Trần Phi liên tục rùng mình, phần kiêu ngạo trong lòng giống như bị người dùng búa nện dập nát, so với những lời trước đó mà nói, lực sát thương của câu nói này của Trương Thiên Thiên càng lớn hơn nữa!

- Bá!

Sau thoáng khiếp sợ cùng phẫn nộ ngắn ngũi, Trần Phi bỗng nhiên tát mạnh một cái.

Làm như nhận thấy được Trần Phi muốn động thủ, Trương Thiên Thiên theo bản năng lui ra sau một bước, cười lạnh nói:

- Xem ra bản thân ông tự ti... bởi vì ông tự nhận là còn kém hơn hắn. đúng không?

- Đàn bà đê tiện, ngươi đang chơi với lửa!

Trần Phi lập tức run rẩy lên, trong con ngươi lộ ra hung quang, đồng thời hướng Trương Thiên Thiên tới gần.

Chứng kiến tà niệm trong con ngươi của Trần Phi, Trương Thiên Thiên vẫn không lui về phía sau, mà là thản nhiên nói:

- Miệng của tôi từng phục vụ cho hắn, bộ ngực của tôi từng bị hắn chiếm hữu, mặt của tôi cùng thân dưới của tôi cũng bị hắn dùng qua, chẳng lẽ ông muốn mang lại giày cũ mà hắn từng mang sao?

Trần Phi lập tức dừng bước, cả người liên tục run rẩy!

Những năm gần đây, tuy rằng hắn cũng từng chơi đùa phụ nữ có chồng, nhưng lại hưởng thụ một loại khoái cảm khác, loại chinh phục đó cùng hành vi cho người khác đội nón xanh có thể thỏa mãn thật lớn một mặt âm u khác trong nội tâm của hắn.

Dù sao, những nữ nhân kia đều là tự nguyện, thậm chí có rất nhiều người còn cầu hắn lên giường.

Còn hiện giờ Trương Thiên Thiên lại bất đồng, nàng không có chút ý tứ thuận theo, lại càng không giống mấy nữ nhân kia xem hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, ngược lại ánh mắt nhìn hắn tràn ngập vẻ trào phúng cùng xem thường...

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)