Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 247

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 247: Nhạc đệm
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

 

Trên bầu trời, mưa tuyết đã ngừng rơi, trên mặt đất ướt đẫm, ngay cả khu phố thương nghiệp phồn hoa nhất Đông Hải cũng không ngoại lệ.

Tuyết rơi không lạnh, tuyết tan lạnh.

Bởi nguyên nhân thời tiết quá mức rét lạnh, trên mặt đất không ít địa phương đã đóng băng, giẫm lên sẽ phát ra những tiếng vỡ vang giòn.

Tuy rằng thời tiết cũng không tốt lắm, nhưng bởi vì là cuối tuần, khu thương nghiệp vẫn kín người hết chỗ, xa xa nhìn lại, rậm rạp, nơi nơi đều là đầu người.

Trong đó đại bộ phận là nữ nhân.

Tựa hồ khí trời rét lạnh cũng không thể hạ thấp sở thích mua sắm của mọi người.

Ngay lối vào khu thương nghiệp, Tô San đứng bên cạnh một pho tượng, cầm điện thọa, trợn tròn tròng mắt, vẻ mặt biểu tình quỷ dị. Hôm nay nàng đội chiếc mũ màu trắng, mặc bộ áo lông trắng, bên dưới mặc chiếc quần bò màu xanh nhạt, chân mang đôi ủng ngắn có lớp lông quanh miệng ủng, tay trái vác một chiếc ba lô lớn, làm cho người ta có một loại cảm giác thanh xuân tịnh lệ, tinh thần phấn chấn, hấp dẫn ánh mắt người đi đường.

Vào lúc buổi sáng, nàng gọi điện thoại cho Lý Dĩnh, hẹn ước vào lúc một giờ sẽ gặp mặt ngay cửa vào khu phố thương nghiệp, nhưng nàng đợi suốt mười phút vẫn không thấy Lý Dĩnh xuất hiện.

Điều này làm cho nàng cảm thấy hết sức kỳ quái.

Bởi vì... ở trong trí nhớ của nàng, Lý Dĩnh là một người có quan niệm về thời gian rất mạnh, trước kia mỗi lần ước hẹn cùng Lý Dĩnh, Lý Dĩnh chưa từng đến trễ bao giờ, nhưng chính nàng có mấy lần lại đến muộn.

Bởi vì thời tiết không tốt, Tô San sợ hãi Lý Dĩnh xảy ra sự cố trên đường đến, vì thế chủ động gọi điện thoại cho Lý Dĩnh.

Cú điện thoại đầu tiên, Lý Dĩnh không bắt máy.

Điều này làm lo lắng trong lòng Tô San tăng lên.

Cú thứ hai, vẫn không bắt máy!

 

Tô San sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, trái tim nhỏ nhảy lên thình thịch không thôi, trái tim treo cao trên cổ họng, trong lúc lo lắng lại lần nữa cắn răng gọi cho Lý Dĩnh.

Lần này, Lý Dĩnh tiếp điện thoại, nhưng... bên trong ống nghe truyền ra một tiếng hò hét khiến cho Tô San hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Ngô, nếu chuẩn xác mà hình dung, hẳn phải xem là tiếng rên rỉ...

- Lý... Lý Dĩnh tỷ, chị làm sao vậy?

Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Tô San theo bản năng hỏi, trong giọng nói tràn ngập vẻ lo lắng.

Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh nhìn thấy điện thoại chuyển máy cũng trợn tròn tròng mắt, vẻ mặt biểu tình không biết phải làm sao.

Mà Trần Phàm hoàn toàn đã mất đi lý trí, không hề hay biết tất cả chuyện này, mà càng nhanh thêm tần suốt đấy tới, tiếng động "bành bạch" vang lên bên tai không dứt, rõ ràng thông qua điện thoại truyền vào trong lỗ tai Tô San.

Trong sự tiến lên điên cuồng của Trần Phàm, cả người Lý Dĩnh run rẩy càng thêm dữ dội, hơi thở cũng càng thêm dồn dập, vài lần muốn kêu lên nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống, khuôn mặt đỏ bừng như sắp chảy ra nước.

- San... hô... San, tôi... tôi... a...

Bên tai vang lên câu hỏi của Tô San, Lý Dĩnh dùng tay túm chặt sô pha đồng thời cố gắng nói cho Tô San hôm nay mình có việc không thể đi dạo phố.

Nhưng... ngay lúc nàng vừa mở miệng, Trần Phàm bỗng nhiên thay đổi tư thế, cây thương xung phong càng thêm điên cuồng, thăng lên tận bên trong làm nàng trực tiếp mất đi khống chế, một loại khoái cảm tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong lòng nàng, nàng kìm lòng không được phát ra tiếng rên rỉ gọi hồn.

- Lý Dĩnh tỷ, chị rốt cục làm sao vậy?

Cho tới nay Tô San chỉ là một cô bé còn rất thuần khiết, mặc dù lúc học trung học có học qua tri thức về quan hệ nam nữ, nhưng chưa từng bao giờ xem qua loại phim AV, cũng không cùng Trần Phàm thực hành qua, tự nhiên không biết được thanh âm của Lý Dĩnh đại biểu cho điều gì, ngược lại nghĩ Lý Dĩnh đã xảy ra chuyện nên trong giọng nói càng thêm lo lắng.

Một bên là Tô San lo lắng, một bên là Trần Phàm điên cuồng công kích.

Cùng lúc bởi vì giọng nói lo lắng trong điện thoại của Tô San, bên trong nội tâm Lý Dĩnh tràn ngập cảm giác áy náy, cùng lúc sự tiến công điên cuồng của Trần Phàm làm cho nàng như bay trên đám mây, phiêu phiêu dục tiên.

Băng hỏa lưỡng trọng thiên. (cả băng cùng lửa ập tới).

Giờ khắc này, trong lòng Lý Dĩnh tràn ngập một cỗ kích thích khác thường.

Loại kích thích khác thường này làm cho Lý Dĩnh không dám mở miệng, nàng sợ chính mình nếu mở miệng sẽ không kìm lòng được mà kêu đi ra.

Theo sau, ngay khi Trần Phàm lại đổi tư thế. Lý Dĩnh vội vàng thừa dịp có cơ hội, thở hổn hển nói:

- San... San... tôi đột nhiên có chút việc, chỉ sợ không thể tới, ân... thật có lỗi!

Dứt lời, Lý Dĩnh không đợi Tô San đáp lại đã trực tiếp cúp điện thoại.

- Đô... đô...

Nghe bên trong điện thoại truyền ra tiếng động đô đô, vẻ mặt Tô San vô cùng quỷ dị.

- Thật sự là kỳ quái, Lý Dĩnh tỷ làm sao vậy? Thanh âm nói chuyện thật lạ còn không nói, còn có thanh âm bành bạch.

Mang theo vài phần tò mò cùng nghi hoặc, Tô San cúp điện thoại, đôi mày thanh tú cau lại:

- Nếu Lý Dĩnh tỷ có việc, hay mình cứ đi một mình cũng được.

Nói xong, Tô San tựa hồ nhớ ra điều gì đó, khóe miệng hiện ra một nụ cười sáng lạn.

Nụ cười sáng lạn liền giống như một đóa hoa tươi nở rộ, đẹp không sao tà xiết, làm cho một ít nam nhân đi trên đường thoáng ngây người.

Mà Tô San lại không quan tâm chuyện này, giống như một tinh linh tươi vui, ậm ừ lên tiểu khúc, vui vẻ hớn hở đi vào khu thương nghiệp.

Đầu bên kia điện thoại, sau khi Lý Dĩnh cúp điện thoại xong, thân thể trực tiếp bị Trần Phàm lật sấp xuống, ghé vào trên ghế sô pha, vểnh bờ mông đẹp, mà Trần Phàm lại nắm lấy bờ eo thon nhỏ của nàng...

Không biết bởi vì Tô San gọi điện thoại, hay là vì tư thế này lại càng thêm điên cuồng kích thích, Lý Dĩnh hoàn toàn lâm vào trong cảnh giới quên hết tất cả, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, tần suất càng lúc càng nhanh.

- Thực xin lỗi, San San...

Trước khi hoàn toàn bị lạc, trong lòng Lý Dĩnh âm thầm tự nói với mình.

Nhung... trong khi nội tâm tràn ngập áy náy, lại làm cho Lý Dĩnh càng thêm hưng phấn!

Giờ khắc này, Lý Dĩnh bỗng nhiên hiểu được, vì cái gì trên ti vi thường xuyên chiếu những cảnh nam nữ vụng trộm sẽ luôn có vẻ thật điên cuồng...

Loại cảm giác đạt được không thể quang minh chính đại này, lại là cảm giác phải trộm lấy mới có, quả thật vô cùng kích thích.

Đồng thời nàng cũng cho là mình quá vô sỉ thấp hèn một chút.

Nhưng vào lúc này nàng đã hoàn toàn lâm vào biển khơi dục vọng, rơi vào vực sâu sa đọa, trong lòng tuy rằng hiểu được tất cả chuyện này, nhưng không cách nào thay đổi.

Ngay trong lúc Trần Phàm cùng Lý Dĩnh đang điên cuồng, ngoài xa vạn dặm, trong một biệt thự xa hoa khu nhà giàu tại Bangkok Thái Lan.

Tiết Cường bọc một chiếc khăn tắm, bưng một ly rượu vang ngồi trên ghế sô pha, nhưng không uống mà vẻ mặt cười sáng lạn, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Xoạch! Xoạch!

Theo sau, tiếng bước chân vang lên từ phương hướng phòng ngủ truyền đến.

Nghe được thanh âm này, Tiết Cường lập tức lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ.

Theo ánh mắt của hắn, có thể nhìn thấy cửa phòng ngủ xuất hiện một bóng người.

Người kia có mái tóc thật dài xõa vai, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ tươi, trên thân mặc một bộ đồ lót màu đen, lộ ra da thịt trắng noãn, nửa thân dưới lại mặc chiếc quần lót bằng tơ lụa, trên đùi có đôi tất chân, dưới chân mang đôi giày cao gót giẫm trên sàn nhà, phát ra thanh âm thanh thúy.

Nhìn thấy thân ảnh này, trong con ngươi Tiết Cường bỗng nhiên tràn ngập ánh sáng cực nóng.

- Anh yêu, sao anh thức dậy mà cũng không gọi người ta, làm hại người ta ngủ đến bây giờ...

Trong ánh nhìn chăm chú của Tiết Cường, người kia bước đi như mèo, lắc mông, đi đến bên cạnh Tiết Cường, chỉ ngón tay theo kiểu lan hoa chi, nũng nịu nói, biểu tình vẻ mặt như oán giận.

Nguyên bản cách ăn mặc như vậy, phối hợp bộ dáng kiều diễm ướt át, nếu là nữ nhân, đủ gợi lên lửa dục của bất cứ nam nhân nào.

Nhưng mà... đứng ngay trước mặt Tiết Cường lại là một nam nhân!

Tuy rằng hắn ăn mặc theo kiểu nữ nhân, diện mạo, dáng người, cử chi, thanh âm đều y hệt nữ nhân, nhưng hắn có hầu kết, giữa hai chân cũng gồ lên, chính là một nam nhân điển hình!

- Bảo bối, sáng nay anh tiếp một cuộc điện thoại.

Tiết Cường đặt ly rượu xuống, vỗ nhẹ mông của nam nhân kia, cười nói.

Nam nhân nũng nịu tránh một chút:

- Đáng ghét...

Đối mặt một màn bình thường nếu là nữ nhân đều đủ đem toàn bộ nam nhân lật đổ, trái tim Tiết Cường đập thình thịch, vừa động tâm liền dùng một tay ôm nam nhân vào trong lòng, hôn lên mặt hắn một cái, mà nam nhân lại cực kỳ phối hợp vươn tay sờ soạng vào giữa hai chân Tiết Cường:

- Anh yêu, ngày hôm qua anh làm mặt sau người ta đau quá đi... nhung... người ta vẫn còn muốn nữa...

*****

 

- Chờ một lát, bảo bối. Anh nói trước cho em nghe một chuyện.

Tiết Cường bị những lời này của nam nhân làm sắc tâm nổi lên, nhưng không lập tức hành động mà cười nói:

- Bảo bối, em đoán sáng nay anh nghe được tin tức gì?

- Tin gì?

Nam nhân trong cách ăn mặc nữ nhân tò mò hỏi.

Tiết Cường đắc ý:

- Tên tạp chủng họ Trần kia đã bị người của Sơn Khẩu Tổ phục kích, hiện tại phóng chừng đã rời khỏi nhân gian. Ngoài ra còn có Hoàng Phủ Hồng Trúc và Hồng Trúc bang!

- Anh yêu, nói như vậy anh có thể trở về nước sao?

Nam nhân ngồi trong lòng Tiết Cường nhẹ nhàng nâng cằm Tiết Cường lên, nũng nịu nói:

- Vậy có phải có thể thường xuyên ở lại Đông Hải, mỗi ngày bồi người ta?

- Đó là tự nhiên!

Tiết Cường cười lạnh nói:

- Không có tạp chủng họ Trần và Hoàng Phủ Hồng Trúc, Hồng Trúc bang không chịu nổi một kích, anh tự nhiên sẽ đi đoạt lại địa bàn vốn thuộc về anh!

Khi nói chuyện, Tiết Cường bóp mạnh lên mông nam nhân một phen, nói:

- Bảo bối, hầu hạ anh một chút, anh gọi điện thoại.

Nghe được lời của Tiết Cường, nam nhân nũng nịu cười, sau đó ngồi xổm xuống cởi bỏ dây lưng của Tiết Cường, Tiết Cường cầm lấy điện thoại gọi cho Lý Dĩnh.

Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh liên tục bị Trần Phàm đưa lên đỉnh khoái cảm, toàn thân đỏ ửng, hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi.

Lại nghe được tiếng chuông điện thoại di động, Lý Dĩnh cũng như khi nãy không hề để ý đến.

Vài giây sau, Lý Dĩnh vừa dồn dập thở gấp lại run rẩy cầm lấy di động, cố gắng tắt máy.

Đúng lúc này Trần Phàm bỗng nhiên giữ chặt bờ mông của nàng, dùng sức đẩy tới!

- A!

Nguyên bản Lý Dĩnh đã bị Trần Phàm tàn phá đến không còn khí lực, một tay chống thân thể đã có chút miễn cưỡng, bị Trần Phàm dùng sức đẩy tới, trực tiếp ngã lên ghế sô pha, trong lúc bối rối, không cẩn thận lại ấn trúng nút chuyển máy.

Đầu bên kia điện thoại, Tiết Cường đang hưởng thụ nam nhân dùng miệng phục vụ, vốn muốn gọi điện thoại cho Lý Dĩnh nói tin tức Trần Phàm bị giết, ngạc nhiên nghe được thanh âm rên rỉ thoải mái của Lý Dĩnh, lập tức ngây ngẩn cả người.

Hắn cũng không phải là Tô San, tự nhiên biết được âm thanh rên rỉ kia đại biểu cho cái gì.

Càng làm cho sắc mặt hắn khó coi chính là, sau tiếng rên rỉ truyền ra rõ ràng là thanh âm "bành bạch"...

- Chết tiệt, cô đang làm gì đó?

Ngay sau đó Tiết Cường lạnh lùng hỏi.

Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh không những ấn nút chuyển máy, hơn nữa còn đúng ngay loa lớn. Tiết Cường vừa thốt lên nhất thời bị nàng hoàn toàn nghe được rõ ràng.

Cùng lúc đó, Trần Phàm hoàn toàn mất đi lý trí, tiến nhập lần xung phong cuối cùng, tốc độ đột nhiên nhanh hơn.

Dưới tình hình này, Lý Dĩnh rên rỉ không ngừng, thanh âm một lần còn lớn hơn một lần.

- Hăc! Lẳng lơ, tôi còn thật sự tưởng răng cô đã yêu tên tạp chủng kia, lại thật không ngờ, tạp chủng kia đã chết, cô lại đang cùng nam nhân khác phong lưu khoái hoạt!

Nghe được tiếng rên rỉ thoải mái của Lý Dĩnh, Tiết Cường cười lạnh nói:

- Nữ nhân quả nhiên cũng không phải thứ tốt!

Lý Dĩnh lại bị Trần Phàm đưa lên đỉnh khoái cảm, run rẩy không dứt, nhưng mơ hồ nghe được lời Tiết Cường, sắc mặt nhất thời biến đổi!

- Tiết Cường, anh nói nhăng gì đấy?

Lý Dĩnh vừa phối hợp cùng Trần Phàm tiến lên đỉnh cao lần cuối cùng, vừa hằn học nói.

Tiết Cường nhẹ nhàng kéo đầu nam nhân lên, cười trào phúng:

- Hắc! Chẳng lẽ cô muốn nói cho tôi biết, cô không phải đang phong lưu khoái hoạt sao? Cô cũng không biết, tiếng rên vừa rồi của cô dâm đãng thế nào, thật không biết xấu hổ...

- Cái đó có quan hệ tới anh sao?

Không đợi Tiết Cường nói xong, Lý Dĩnh thở hổn hển nói.

Nghe được Lý Dĩnh nói như thế, giọng nói của Tiết Cường trở nên thật trầm thấp đến cực điểm:

- Lý Dĩnh, ta nói cho ngươi biết, ngươi là nữ nhân của Tiết Cường này! Ngươi cùng nam nhân khác lên giường, ngươi nói có quan hệ tới ta hay không? Còn có, ta cho ngươi biết, tên vương bát Trần Phàm kia đã chết! Hắn đã bị đám người Nhật Bàn thủ tiêu!

- Vậy sao?

Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh nghe được lời nói của Tiết Cường, chợt ngẩn ra, sau đó yêu mị cười:

- Anh yêu, tên ngu ngốc Tiết Cường nói anh đã chết, anh dùng lực một chút nào, để cho hắn nghe được rõ ràng hơn một ít. -

Theo sau, Lý Dĩnh cố ý lớn tiếng rên lên.

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Lý Dĩnh, cùng tiếng rên rỉ phía sau, đồng tử Tiết Cường đột nhiên phóng lớn, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ cùng phẫn nộ không thể che giấu!

- Tiết Cường, ngươi nghe, ta, Lý Dĩnh sớm không có bất cứ quan hệ nào với ngươi! Ngươi không được mở miệng nói ta là nữ nhân của ngươi!

 

Liên tục kêu vài tiếng, Lý Dĩnh nhớ tới việc Tiết Cường nói Trần Phàm đã chết, giọng nói thập phần khó chịu:

- Ta đối với thứ biến thái chỉ thích con thỏ như ngươi không có hứng thú gì! Ta là nữ nhân của Trần Phàm, sau này đừng tiếp tục gây rối ta!

- Anh yêu, anh đội lên yết hầu của em...

Lý Dĩnh vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại không đợi Tiết Cường mở miệng, nam nhân ở trước người hắn xoay đầu qua, vẻ mặt biểu tình ủy khuất.

Không có an ủi cùng quan tâm như trong sự dự liệu, Tiết Cường vốn luôn đem nam nhân trở thành bảo bối đột nhiên nhảy dựng lên, mạnh mẽ đem điện thoại di động ném vào vách tường ti vi phía đối diện.

- Loảng xoảng... loảng xoảng...

Ngay sau đó, ti vi nhất thời bị nện vỡ, rơi trên sàn nhà, phát ra một trận vang giòn.

Một màn thình lình xảy ra làm nam nhân hoảng sợ đến mức sắc mặt đại biến.

Mà Tiết Cường lại đang nắm chặt tay, cắn răng, từ trong kẽ răng bài trừ vài tiếng:

- Gian phu dâm phụ, ta nhất định sẽ giết các ngươi! Nhất định sẽ!

Trải qua một lần bị Trần Phàm phá hủy chuyện thu phục Hồng Trúc bang, cả người Tiết Cường cũng đã điệu thấp rất nhiều, đi vào phân bộ Thanh bang tại Đông Nam Á cũng không bãi tư thế thái tử gia, mà điệu thấp hoàn thành nhiệm vụ do chưởng môn nhân Tiết Hồ phân phối cho hắn.

Trong đoạn thời gian này, biểu hiện của hắn có thể nói hoàn mỹ, không những thuận lợi hoàn thành xong nhiệm vụ Tiết Hồ giao cho hắn, làm thành vài bút sinh ý, nhưng trong lúc hoàn thành nhiệm vụ đồng thời còn âm thầm thu mua lòng người, làm ra một bước trọng yếu để sau này dễ dàng nắm quyền Thanh bang.

Nhưng tin tức Trần Phàm và Hoàng Phủ Hồng Trúc bị giết chết đối với Tiết Cường mà nói thực sự quá trọng yếu, trọng yếu đến mức làm cho hắn đắc ý vênh váo, nhưng khi biết được Trần Phàm không những chưa chết, còn đang cùng Lý Dĩnh phong lưu khoái hoạt thì hắn hoàn toàn mất khống chế!

Mấy phút sau, dưới sự gây tê của nicotin Tiết Cường dần dần khỏi phục sự bình tĩnh, hắn cầm lấy di động gọi một dãy số, sau khi điện thoại chuyển được hắn âm trầm hỏi:

- Trần Phàm rốt cục có chết hay không?

- Bẩm... Tiết thiếu gia, tôi đang muốn hồi báo cho ngài.

Chủ nhân đầu kia điện thoại nghe được Tiết Cường âm trầm chất vấn, sợ tới mức cả người run run, lúc nói chuyện cũng mang theo một tia âm rung:

- Nguyên bản tôi cho rằng Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc lần này chết chắc rồi! Lại thật không ngờ, ở thời khắc mấu chốt quân đội lại xuất động...

- Quân đội xuất động?

Tiết Cường hơi nhướng mày.

- Dạ. Tiết thiếu gia, nghe nói trung đoàn võ cảnh Đông Hải cùng một tổ chức thần bí đồng thời xuất động, tiêu diệt hết những Ninja lén vào Đông Hải, mà Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc nghe nói đều còn sống. Bất quá Hồng Trúc bang bởi vì nội chiến nên tổn thất không nhỏ.

- Phế vật, ngươi lại có thể hồi báo tin tức trong khi không biết rõ tình huống, chẳng lẽ ngươi không biết đây là điều tối kỵ trong tình báo sao?

Tiết Cường lạnh lùng giáo huấn.

- Thiếu gia giáo huấn rất đúng!

- Con mẹ nó phế vật! Được rồi, tiếp tục chú ý, có tin tức gì trước tiên báo cho ta biết.

Tiết Cường dứt lời trực tiếp cúp điện thoại, nheo mắt lại không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Cùng lúc đó, tại tổng bệnh viện võ cảnh Đông Hải.

Hoàng Phủ Hồng Trúc còn mặc quần áo của Ninja được một gã võ cảnh dẫn dắt đi tới một phòng bệnh cao cấp.

Lúc còn ở Vân Sơn, Hoàng Phủ Hồng Trúc đã biết được sau khi Độc Nhất Đao và Sở Qua chạy trốn, bị thủ hạ của Phương Chí Cương bắt được, sau đó bởi vì Sở Qua bị sốt rất nghiêm trọng, nên được đưa tới nơi này trước.

Về phần được an bài tại phòng bệnh cao cấp, vẫn là ý tưởng của viện trưởng.

Đối với viện trưởng tổng bệnh viện trung đoàn võ cảnh mà nói, hắn rõ ràng nhớ được lúc ấy Sở Qua cùng Trần Phàm đi thăm Ngu Huyền, ở dưới tình hình này hắn theo bản năng xem Sở Qua là bạn của Trần Phàm, tự nhiên không dám lãnh đạm.

Tuy rằng từ chỗ bệnh viện biết được Sở Qua cũng không bị nguy hiểm tính mạng, nhưng vẻ mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn lo lắng đi vào cửa phòng bệnh, cũng không dừng lại trực tiếp đẩy ra cửa phòng.

Trong phòng bệnh, Sở Qua mặc quần áo bệnh nhân bệnh viện, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, nhắm mắt, vẫn còn bị hôn mê.

Thân là bảo tiêu của Sở Qua. Độc Nhất Đao cũng ở trong phòng bệnh, hắn ngồi bên cạnh Sở Qua, nguyên bản gương mặt luôn lạnh lùng hiện giờ hiện ra vẻ áy náy cùng tự trách...

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)