← Ch.027 | Ch.029 → |
- Giơ tay anh lên, có nghe hay không?
Nhận thấy được sát ý kinh khủng trên người Trần Phàm, trong lòng đầu lĩnh võ cảnh cực kỳ khẩn trương, hắn cố gắng dùng tiếng gầm giận dữ để che giấu, nhưng hai bàn tay run rẩy đã bán rẻ hắn.
Không chỉ là hắn, những chiến hữu bên cạnh hắn cũng có chút khẩn trương!
- Tôi không thích người khác dùng súng chĩa vào tôi.
Trần Phàm nhẹ lắc cổ, phát ra một tiếng vang giòn răng rắc:
- Tôi biết các anh phụng lệnh làm việc, tôi không muốn làm khó dễ các anh.
Dứt lời, Trần Phàm giơ lên hai tay, tư thế xem như phối họp.
Ngạc nhiên nghe được câu nói của Trần Phàm, nhóm võ cảnh đều nhẹ nhàng thở ra, nguyên bản trong tay bọn hắn cầm súng không nên sợ hãi mới đúng, nhưng mùi máu tươi cùng sát khí chồng chất từ trên người Trằn Phàm phát ra quá nặng, dày đặc đến mức bọn hắn không dám đối diện cùng Trằn Phàm.
- Anh xác định sẽ không phản kháng?
Võ cảnh cầm đầu vốn muốn lập tức hạ súng, nhưng là vì bảo đàm nên vẫn khẩn trương hỏi một câu.
Hắn vừa thốt lên xong, những võ cảnh khác cũng nhìn chằm chằm Trần Phàm không chuyển mắt, không dám lãnh đạm chút nào.
Trần Phàm gật gật đầu.
Thấy Trần Phàm gật đầu. đầu lĩnh võ cảnh suy nghĩ một chút, ra lệnh:
- Buồng súng!
Bá!
Cơ hồ trong nháy mắt, toàn bộ võ cành buồng súng xuống, động tác chinh tề nhất trí, vừa nhìn liền biết thường xuyên tiến hành huấn luyện, lẫn nhau đạt tới ăn ý rất tốt.
- Xin theo chúng ta đi một chuyến, đội trưởng của chúng ta muốn gặp anh!
Mắt thấy thủ hạ đều buồng súng, cầm đầu võ cảnh trầm giọng nói.
Trần Phàm gật gật đầu, sau đó lập tức hướng ngoài cửa đi tới.
Có lẽ là nhận thấy được Trần Phàm thu liễm sát ý trên người, có lẽ là võ cảnh cầm đầu đáp ứng lời yêu cầu của Trần Phàm, nhóm võ cảnh nhìn Trần Phàm đi tới, cũng không giơ súng lên, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.
Cùng lúc đó. đầu lối vào ký túc xá, sắc mặt Tô San khó coi đứng ngay trước bốn võ cành võ trang đầy đủ, bất mãn nói:
- Vì sao không cho tôi đi vào? Người bên trong tôi quen biết, là bạn học của tôi!
Phía trước, những võ cảnh tiến đến sau khi nhận được mệnh lệnh, trước tiên chạy tới nơi này, xua tan sinh viên tụ tập trong ký túc xá, hơn nữa còn an bài người canh gác, cấm sinh viên tới gằn.
Mà Tô San nhìn thấy mười mấy tên võ cảnh võ trang đầy đủ vọt vào tòa lầu ký túc xá nam sinh, xuống lầu hỏi, mới biết được chân tướng sự tình.
Không biết tại sao, khi biết được một mình Trần Phàm cùng mấy võ cành làm Ngu Huyền bị trọng thương đang ở chung trong một phòng thì nội tâm của nàng đã tràn ngập lo lắng.
- Vị bạn học này, mời cô lập tức rời khỏi đây!
Võ cành đứng trước người Tô San mặt không chút thay đồi nói.
Nghe được câu trả lời giống như máy móc của võ cảnh kia, gương mặt Tô San phát lạnh, hoàn toàn nổi giận:
- Các anh sao có thể như vậy? Làm bị thương bạn học của tôi không nói, hiện tại một đống người mang theo súng đi vào bắt bạn học của tôi! Anh... các anh rốt cục muốn làm gì?
Lúc này đây, bốn gã võ cảnh lựa chọn trầm mặc.
Trương Thiên Thiên luôn luôn đi theo sát phía sau Tô San, trong lúc nàng nhận thấy được cảm xúc của Tô San dị thường kích động, nàng mơ hồ đoán được điều gì, lại không dám khẳng định. Đồng thời, nàng thật sự hiếu kỳ với việc gì đó đang xảy ra bên trong.
- San San, cô không nên kích động, nếu bọn hắn không cho đi vào, chúng ta ở bên ngoài chờ thôi.
Trương Thiên Thiên nghĩ nghĩ nhìn Tồ San nói.
Nếu ở bình thường. Tô San nghe được câu nói của Trương Thiên Thiên, nhất định sẽ ý thức được tâm tình của mình có chút khác thường, nhưng ngay lúc này nàng thật sự không biết là làm sao, nàng cực kỳ lo lắng cho an nguy của Trần Phàm, căn bản không nhìn thấy được điểm này, nàng vốn muốn nói gì đó, lại chứng kiến từ xa xa có mấy chiếc quân xa chạy đến.
Bên ngoài ký túc xá sinh viên đại học Đông Hải vây kín, nhìn thấy mấy chiếc quân xa đi đến, cùng tránh đường, để mấy chiếc quân xa thuận lợi dừng ngay trước cửa lớn ký túc xá.
Khi xe dừng lại, dẫn đầu nhảy xuống không phải cảnh vệ viên của Lý Thắng, mà là vài tên binh lính thủ hạ của Phương đội trường mặc quân trang rằn ri, bọn hắn vừa xuống xe, lập tức bảo hộ Phương đội trường, theo thói quen đưa mắt nhìn bốn phía, vừa nhìn liền biết đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
So ra mà nói, người của Lý Thắng kém hơn rất nhiều, không có chút ý thức cảnh giác nào.
- Để giáo quan mang theo bọn họ đến sân thể dục!
Nhìn đám người đồng nghìn nghịt, sắc mặt Lý Thắng cực kỳ khó coi, hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, liền phát sinh chuyện như vậy. điều này làm chi đội trưởng như hắn thật mất mặt, hơn nữa chuyện này còn bị Phương đội trưởng hay biết.
Lúc Lý Thắng truyền đạt mệnh lệnh, một gã võ cảnh canh gác rất nhanh chạy đến trước mặt Lý Thắng, thu chân, ưỡn ngực, cúi chào lớn tiếng nói:
- Báo cáo chi đội trường, trung đội trưởng đã dẫn người đi vào, cho chúng tôi phụ trách cảnh giới!
Lý Thắng gật gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua Phương đội trường, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Phương đội trường, chúng ta vào đi thôi.
Nói xong Lý Thắng dẫn đầu di chuyển, cùng bốn tên lính đi vào kỷ túc xá. Phương đội trường dẫn người theo sát phía sau.
Trần Phàm đã đi ra hành lang, hơn mười võ cảnh đã vây quanh hắn ở giữa, nhưng không ai dùng súng chĩa vào hắn.
Phía trước còn hơn mười võ cảnh, hai người làm một tổ, nâng lên đám người Hoàng Hiểu Đông.
Lý Thắng mới mang người đi tới chỗ rẽ hành lang, lập tức thấy được Hoàng Hiểu Đồng được nâng đi phía trước nhất.
Khi hắn chửng kiến mắt cá chân dính đầy máu lộ ra xương trắng của Hoàng Hiểu Đông thì sắc mặt hắn không khỏi biến đồi lớn!
- Hiểu Đông!
Sau thoáng khiếp sợ. Lý Thắng lập tức bước nhanh đến trước người Hoàng Hiểu Đông, khom người thần tình lo lắng hỏi han:
- Hiểu Đông, làm sao vậy?
Hai mắt cá chân của Hoàng Hiểu Đồng bị Trần Phàm đạp nát. đau đớn kịch liệt làm cho ý thức của hắn trở nên cực kỳ mơ hồ, mơ hồ nghe được câu nói của Lý Thắng, hắn theo bản năng cảm thấy hết sức quen thuộc, gian nan mờ mắt.
- Hiểu Đông, là cậu, cháu làm sao vậy?
Lý Thắng thấy Hoàng Hiểu Đông mở to mắt, nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi hắn thấy sắc mặt Hoàng Hiểu Đông tái nhợt, cả người dính đầy vết máu, thiếu chút nữa đã nghĩ Hoàng Hiểu Đồng đã chết.
Dần dần thấy rõ người đứng trước mắt là cậu của mình, nguyên bản cơ thể suy yếu của Hoàng Hiểu Đông lập tức có cỗ lực lượng vô hình dũng mãnh tràn vào, hắn như phát điên, đỏ hồng mắt tru lên:
- Cậu... cậu, chân của cháu bị tên tạp chủng kia đánh gãy! Giúp cháu giết hắn! Nhất định phải giết hắn!
Giờ khắc này, nội tâm sợ hãi tích góp từng tí một trong lòng Hoàng Hiểu Đông hóa thành oán khí, lòng dạ đã ném hết lên chín tầng mây, nguyện vọng của hắn chi có một: để Lý Thắng báo thù cho hắn!
Nghe được lời nói của Hoàng Hiểu Đông, lại nhìn thương thế của hắn, trong lòng Lý Thắng chợt lộp bộp, lấy ánh mắt của hắn tự nhiên nhìn ra mắt cá chân Hoàng Hiểu Đông đã hoàn toàn dập nát, nửa đời sau chi sợ phải vượt qua trên xe lăn.
Phát hiện này làm cho Lý Thắng nguyên bản đang lo lắng cho Hoàng Hiểu Đông lập tức càng trở nên âm trầm, cặp con ngươi hẹp dài lập tức híp lại, lóe ra sát khí lạnh lẽo, thậm chí hắn cũng không đi nhìn xem thương thế của đám người Ngô Khải.
Đối với hắn mà nói, một trăm Ngô Khải cũng kém một mình Hoàng Hiểu Đông!
Kiệt lực khống chế cảm xúc. Lý Thắng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Phương đội trường đứng phía sau nói: 'Phương đội trưởng, tính chất nghiêm trọng của chuyện này vượt khỏi sự dự liệu của tôi, chỉ sợ tạm thời tôi không cách nào tiếp anh, thật có lỗi, lần sau uống rượu. Lý mỗ tự phạt năm ly!
Hiển nhiên đã đến lúc này, Lý Thắng cũng không còn quan tâm được tới việc lôi kéo kết giao với Phương đội trưởng, hắn nhất định tự mình xử lý chuyện này. Nếu không, hắn sẽ gặp phải lửa giận của Hoàng Chí Văn.
Đây là điều mà hắn không thể thừa nhận!
Phương đội trưởng hiểu rõ tính cách của Lý Thắng, biết rõ Lý Thắng là một người có thù tất báo, hơn nữa hắn cũng biết Lý Thắng có thể liên tiếp thăng chức là do quan hệ với Hoàng Chí Văn, hiện giờ đứa con của Hoàng Chí Văn còn bị đánh gãy hai chân. Phương đội trường dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được Lý Thắng đang muốn làm gì.
Theo hắn xem ra, lấy tính cách Lý Thắng, tuyệt đối sẽ không để cho người làm bị thương Hoàng Hiểu Đông trở lại Đông Hải.
Dù sao, trong lần huấn luyện quân sự này cũng có hạng mục sinh tồn dã ngoại, mà hạng mục cũng không tiến hành trong quân doanh, mà cần xâm nhập vào khu núi lớn sau quân doanh, trong núi lớn hoàn cảnh phức tạp, rất nhiều nguy hiểm, dù phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Mà Lý Thắng muốn tạo ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần một lời nói.
- Lý đội trường, hãy để cho tôi nhìn thử người làm bị thương cháu của anh, bản thân tôi muốn nhìn xem, rốt cục là ai có bổn sự lớn như vậy, chẳng những làm bị thương cháu của anh, còn đánh bị thương lính của anh!
Hơi trầm ngâm. Phương đội trường quyết định tìm hiểu đến tột cùng, thứ nhất hắn không muốn Lý Thắng làm ra tai nạn chết người, hơn nữa hắn lại muốn trông thấy người đã làm bị thương Hoàng Hiểu Đông.
Đúng như Phương đội trường suy nghĩ. Lý Thắng quả thật động sát cơ!
Hắn dự tính lấy mạng Trần Phàm!
Theo hắn xem ra, chi có như vậy mới xoa dịu được lửa giận của Hoàng Chí Văn.
Hiện giờ. Phương đội trưởng lại khăng khăng đòi lưu lại, lại làm cho Lý Thắng có chút khó xử, bất quá suy nghĩ một chút, hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
- Lập tức đưa bọn họ tới phòng cứu thương!
Lý Thắng lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
- Cậu cũng đi theo đi, nhìn xem có thể giúp đỡ được gì hay không.
Phương đội trường quay đầu nhìn một binh lính đen gầy nói.
- Dạ!
Tên binh lính đen gầy thân thể thẳng tắp gật đầu, sau đó cùng rời đi.
Lúc đám người Hoàng Hiểu Đông bị khiêng đi. Lý Thắng cùng Phương đội trưởng sóng vai đi tới chỗ Trần Phàm đang bị mười mấy võ cảnh vây quanh phía trước.
Lý Thắng thấy được Trần Phàm. Trần Phàm cũng nhìn thấy Lý Thắng, khi nhìn thấy biểu tình âm trầm cực điểm của Lý Thắng thì Trần Phàm híp mắt, trong đồng tử biến thành như châm nhọn, chợt đem ánh mắt ném về hướng Phương đội trưởng cùng ba tên lính đi phía sau hắn.
Khi ánh mắt dừng trên người Phương đội trưởng thì đồng tử Trần Phàm hơi phóng lớn, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc.
Bởi vì... hắn nhận ra Phương đội trưởng!
Khi ánh mắt Trần Phàm dừng trên người Phương đội trường. Phương đội trưởng cũng đang đánh giá Trần Phàm.
Nhìn toàn thân tràn ngập lực lượng bạo tạc của Trần Phàm, cảm thụ được sát khí sâu đậm che giấu trên người hắn, phản ứng đầu tiên của Phương đội trưởng chính là cảm giác nguy hiểm!
Trần Phàm mang đến một cỗ khí tức hết sức nguy hiểm cho hắn!
Phản ứng thứ hai chính là: quen thuộc!
Hắn mơ hồ cảm giác mình đã từng gặp Trần Phàm ở đâu đó, sát khí trên người Trần Phàm cho hắn một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa sợ hãi...
← Ch. 027 | Ch. 029 → |