← Ch.280 | Ch.282 → |
Côn Minh còn có một danh xưng là Hoa Thành, một năm bốn mùa như xuân, vô cùng thích hợp ở lại, đồng thời nơi này cũng là một trong những thành phố du lịch nổi danh, hàng năm có không ít du khách đến nơi đây, thậm chí một ít kẻ có tiền còn mua luôn biệt thự tại Côn Minh, có thời gian rảnh rỗi liền đến nơi này nghỉ ngơi vài ngày.
Ngoài ra Côn Minh còn là thành phố lớn duy nhất nằm gần biên giới, hàng năm đều có không ít thương gia cùng những tay buôn ma túy đặt chân ở nơi này.
Điều này cũng trực tiếp làm cho số lượng dân cư lưu động ở Côn Minh hàng năm thật lớn, vì thế làm cảnh sát rất đau đầu, dù sao số lượng dân cư lưu động quá lớn, trị an sẽ trở nên kém cỏi.
Vào lúc chạng vạng, trời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, ánh hoàng hôn rơi từng phố lớn ngõ nhỏ của Côn Minh, giống như phủ thêm một lớp áo khoác màu vàng cho tòa thành phố xinh đẹp này, mỹ luân mỹ hoán.
Dưới trời chiều, một chiếc Land Rovers việt dã đi vào giao lộ với đường cao tốc, nhân viên trạm gác nhìn thấy Land Rovers chạy tới cũng không có vẻ kinh ngạc.
Thứ nhất theo thời đại phát triển, kẻ có tiền càng ngày càng nhiều, xe đắt tiền cũng nhiều hơn, nói thô bỉ một chút, ở rất nhiều thành phố đi trên đường, BMW, Audi chỉ có thể xem là loại xe bình thường, bởi vì đầy đường đều có thể nhìn thấy.
Mà từ khi Hummer ngừng sản xuất, người mua Land Rovers ngày càng nhiều.
Rất nhanh Land Rovers ngừng lại ngay trạm gác, cửa kính xe từ từ mở ra, một bàn tay trắng noãn vươn ra, trong tay mang theo tấm vé thu phí đường cao tốc.
Nhân viên công tác là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, hoặc có lẽ do nguyên nhân đang ngày tết mà vẫn phải đi làm, sắc mặt của hắn hết sức khó coi, nhưng khi nhìn thấy bàn tay trắng noãn vươn ra thì trước mất đột nhiên sáng ngời, sau đó theo bản năng đưa mắt nhìn về phía chủ nhân chiếc xe.
Ngay sau đó hắn ngây dại.
Theo ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy người lái chiếc Land Rovers này là một cô gái.
Cô gái mặc một bộ quần áo màu lục, mái tóc dài phiêu dật tùy ý xõa trên vai, trên mặt đeo chiếc kính mát màu hồng nhạt, làm cho không ai có thể nhìn thấy được ánh mắt của nàng, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy được sống mũi cao ngất cùng đôi môi mỏng hơi nhếch lên.
- Có vấn đề gì sao?
Nhìn thấy nhân viên công tác ngơ ngác nhìn mình, không nhận vé, cô gái tháo kính mát xuống đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
Nguyên bản nhân viên kia đã bị đôi môi gợi cảm của cô gái làm hấp dẫn, lại nhìn thấy cô gái tháo chiếc kính mát xuống, nhất thời đôi mắt trợn tròn xoe, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng.
Đôi mắt kia sáng như sao, nhu tình như nước, giống như biết nói, hơn nữa phối hợp với động tác nhíu mày của nàng, có lực hấp dẫn không nói nên lời, khiến cho giống như gặp từ trường lực hút, làm cho người khác không thể dời mắt được nữa.
Cô đông...
Vài giây sau, nam nhân viên nuốt nước bọt, dần dần lấy lại tinh thần, xấu hổ cười, không dám nói thêm lời gì mà cầm lấy tấm vé.
Sau đó cô gái trà tiền xong, đeo lại kính mát đóng cửa sổ, lại khởi động xe.
- Thật là quái, mỹ nữ này thấy thế nào lại quen mắt như vậy?
Nhìn thấy lan can nhấc lên, cô gái lái xe rời đi, nam nhân viên vẫn luyến tiếc thu hồi ánh mắt, vừa nhìn chăm chú vừa thì thào tự nói.
Theo sau trong đầu của hắn hiện lên một thân ảnh quen thuộc, nhất thời há to miệng:
- A? Nàng từng là thiên hậu Châu Á Lý Dĩnh?
Không tiếng trả lời, chiếc Land Rovers màu đen đã đi xa, dưới trời chiều biển số xe màu đỏ có vẻ thập phần chói mắt.
- Tuyệt đối đúng như vậy, trên mạng từng đưa tin Lý Dĩnh xuất thân từ gia tộc quân nhân.
Nhìn biển số xe màu đỏ dần dần đi xa, nam nhân viên càng thêm khẳng định suy đoán của mình, sau đó hối hận đấm ngực hô:
- Mẹ nó thật đáng tiếc, cũng chưa xin nàng ký tên, trở về cho đám vương bát kia hâm mộ đến chết...
Nói tuy rằng nói như thế, nhưng đôi mày nhíu chặt của nam nhân viên kia cũng sớm giãn ra, khóe miệng tươi cười không thể che giấu, hiệu ứng mỹ nữ quả nhiên không phải tầm thường.
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay từ Đông Hải tới Côn Minh vừa đáp xuống sân bay Côn Minh.
So sánh với phi trường quốc tế Đông Hải, sân bay Côn Minh vô luận phương tiện phần cứng hay lưu lượng khách rõ ràng kém hơn một chút, hơn nữa có lẽ bởi vì nguyên nhân trong ngày tết, rất ít nhìn thấy nhân viên sân bay bận rộn làm việc.
Trong nháy mắt máy bay hạ cánh, không ít người đều khẩn trương nhắm hai mắt lại, thẳng đến khi máy bay thuận lợi đáp xuống, bọn họ mới chậm rãi mở to mắt, vẻ khẩn trương trên mặt cũng biến mất.
So sánh mà nói. Trần Phàm ngồi bên cửa sổ, diễn cảm thập phần bình tĩnh, hắn luôn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn trời chiều nhuộm đó chân trời, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Máy bay lướt trên đường băng một đoạn, vững vàng ngừng lại, các lữ khách lần lượt đi xuống máy bay.
Khác với lúc từ Yên Kinh trở lại Đông Hải, bên ngoài sân bay cũng không có ai đến nghênh đón Trần Phàm, đồng dạng người đến đón cũng ít hơn rất nhiều, dù sao vào ngày mùng một tết chỉ có du khách đến Côn Minh, trong đó phần lớn là những cặp vợ chồng mới cưới đến hưởng tuần trăng mật.
Đi ra sân bay, Trần Phàm ngồi vào trong một chiếc taxi, đọc địa chỉ cho tài xế, tài xế há hốc mồm nhìn chằm chằm Trần Phàm, giống như đang xem quái vật cao thấp đánh giá Trần Phàm.
Trần Phàm biết rõ địa phương kia cách Côn Minh tới 100 km, trong nháy mắt hắn liền đoán được ý tưởng của tài xế, hắn biết tài xế đang do dự có nên chở khách hay không.
Dù sao địa phương kia thật sự quá xa, đi với tốc độ cao vẫn phải đi một thời gian không ngắn, trên đường có không ít mành đất hoang vắng, tài xế đang sợ hãi gặp phải cướp bóc.
- Tài xế, tôi biết là ngày tết chú cũng không muốn chạy đường xa, như vậy đi, tôi trả tiền gấp ba, như vậy dù tối chú phải ngủ ở đó, cũng không thiệt thòi.
Nhìn thấy tài xế đang hoài nghi có phải mình là người xấu hay không, Trần Phàm mỉm cười lấy ra một xấp tiền đưa cho chú tài xế.
- Xem tiểu huynh đệ là một người thật thà, ca ca hôm nay sẽ chở cậu đi một chuyến vậy. Còn việc ngủ lại thì thôi đi, ngày tết mà còn không về nhà, lão bà sẽ bắt tôi quỳ mất.
Tài xế sang sảng cười, tiếp nhận tiền, sau đó gọi điện thoại hồi báo một tiếng chờ lão bà ở nhà, trong lúc đó tài xế cũng an ủi lão bà an tâm, tôi sẽ cẩn thận gì đó, hiển nhiên lão bà của hắn cũng đang lo lắng hắn sẽ xảy ra sự cố.
Cúp điện thoại, tài xế rút ra hai điếu thuốc đưa tới trước mặt Trần Phàm:
- Tiểu huynh đệ, nếu không chê thuốc này rẻ tiền, hút thử một điếu?
Trần Phàm cười cười, cầm lấy điếu thuốc lá lấy ra bật lửa châm lên.
- Nhìn tuổi tác của cậu không lớn, cũng là kẻ nghiện thuốc sao?
Người tài xế trung niên cười cười, sau đó hỏi:
- Tiểu huynh đệ, cậu muốn đi địa phương kia, tuy rằng phong cảnh cực đẹp, nhưng vẫn còn nằm trong giai đoạn phát triển, đường cao tốc còn chưa làm xong, phong cảnh cũng chưa hoàn toàn khai phát, rất nhiều du khách đi chỗ khác du ngoạn.
- Tôi đi tìm người.
Trần Phàm rít mạnh hơi thuốc, so sánh với loại thuốc lá sang quý, loại thuốc này đúng là cay nồng hơn một chút.
- Tìm người sao?
Lái xe ngẩn ra:
- Hay tiểu huynh đệ là người địa phương? Nghe giọng không giống a?
- Ha ha, tìm một chiến hữu.
Trần Phàm giải thích, chỉ nói đến hai chữ chiến hữu thì con ngươi không khỏi tối sầm lại, giọng nói cũng có vẻ phức tạp.
Tài xế trung niên cũng không nhận ra vẻ dị thường của Trần Phàm, ngược lại nghe được hai chữ chiến hữu, hắn chợt ngẩng ra, sau đó hưng phấn nói:
- Không nhìn ra a, tiểu huynh đệ còn trẻ tuổi đã từ bộ đội xuất ngũ rồi. Trước kia lão ca cũng từng đi bộ đội, được ba năm giải ngũ, sau khi giải ngũ được an bài vào một xí nghiệp đi làm, kết quả làm không được hai năm, xí nghiệp kia liền phá sản, cũng may năm đó lúc đi bộ đội từng học lái xe, vì vậy mới không đến nỗi đói chết...
Trong lúc nhất thời, tài xế trung niên thao thao bất tuyệt kể về chuyện thời đi bộ đội của mình. Trần Phàm thường thường chỉ ân vài tiếng, cảm xúc cũng không tăng cao, nhưng cũng không hờ hững, chỉ là hút thuốc không thôi.
Đương nhiên hắn cũng không hút thuốc lá của tài xế, cũng không phải hắn khinh thường, mà hắn chỉ cảm thấy không ổn, hắn hút loại thuốc lá đặc cung, giá không đắt, nhưng hương vị rất tốt, rất hứng khởi, rất nhiều kẻ nghiện thuốc đều thích, nhất là những người xuất thân từ bộ đội.
Tài xế vốn bởi vì biết được Trần Phàm cũng đã từng đi lính nên cũng rất hưng phấn, lại nhìn thấy Trần Phàm lấy ra loại thuốc lá đặc cung trong bộ đội, có vẻ càng thêm hưng phấn, dọc theo đường đi lại kể chuyện không ngừng.
- Tiểu huynh đệ, tuy rằng đã giải ngũ nhiều năm, nhưng tôi vẫn còn thích cuộc sống trong quân đội, nhất là cảm tình giữa các chiến hữu...
Tài xế châm một điếu thuốc lá đặc cung, vừa thích ý rít thuốc vừa thổn thức cảm thán.
- Cẩn thận.
Nhưng...
Không đợi hắn nói hết lời, Trần Phàm đang lặng yên không có hứng trí nói chuyện đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Thanh âm thình lình cất lên của Trần Phàm làm tài xế nhất thời cả kinh, theo sau sắc mặt đại biến, không nói lời nào lập tức vòng tay lái.
- Bá.
Cùng lúc đó một chiếc xe Benz màu đen giống như một cơn gió lao qua bên cạnh xe taxi.
- Tư...
Theo sau, chiếc Benz ở trên mặt đường cao tốc lưu lại một chuỗi dấu lốp xe ma xát, chiếc xe trượt ra một khoảng cách lệch sang bên dừng lại.
Tài xế trung niên thấy thế sắc mặt biến đổi, không dám lãnh đạm vội vàng giẫm phanh ngừng xe.
Xe taxi vừa dừng ổn, Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy một gã thanh niên đem kính râm màu đen từ trên xe Benz nhảy xuống, hùng hổ hướng xe taxi đi tới, cùng lúc đó Trần Phàm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy mặt sau còn có mấy chiếc Limousine đi theo, trong đó có chiếc xe đi giữa là chiếc Bentley.
- Mẹ nó, con mắt chó của ngươi mọc đi đâu vậy? Có biết lái xe hay không?
Tên thanh niên còn chưa đi đến, tiếng mắng tới trước, đồng thời tháo xuống chiếc kính râm màu đen, dáng vẻ hung hăng càn quấy, trong con ngươi lóe lên hàn ý lạnh lẽo.
Thấy một màn như vậy, tài xế trung niên bị dọa đến sắc mặt đại biến, không nói thêm lời nào vội vàng đẩy cửa xe ra bước xuống, cười làm lành giải thích:
- Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi...
- Mẹ mày, xin lỗi có thể làm cơm ăn?
Tên thanh niên trừng mắt mắng một câu, đồng thời bước vài bước tới bên cạnh người tài xế, vung tay tát ông ta một cái.
- Ba.
Tên thanh niên dáng người khôi ngô, đi đường rất ồn, vừa nhìn liền biết là người luyện võ, một cái tát vung ra trực tiếp làm người tài xế té xuống đất.
Dưới ánh mặt trời, một cái răng xen lẫn máu loãng phun xuống mặt đất, có vẻ vô cùng chói mắt.
Trên mặt đất người tài xế trung niên bị một tát của tên thanh niên làm đầu óc choáng váng, nhưng vẫn không dám lau vết máu trên khóe miệng, mà giãy dụa đứng lên phục lạy nhận sai.
Thấy một màn như vậy Trần Phàm nhướng mày, lập tức đưa mắt nhìn tên thanh niên.
- Nhìn cái con mẹ mày.
Nhận thấy được ánh mắt của Trần Phàm, tên thanh niên trừng mất mắng một tiếng, đồng thời vung chân đạp mạnh lên cửa xe taxi một cước.
- Loảng xoảng loảng xoảng...
Một cước này thật mạnh mẽ, trực tiếp làm cửa xe lõm vào.
- Xuống xe cho lão tử.
Cùng lúc đó, tên thanh niên hung hãn trừng mắt quát Trần Phàm.
← Ch. 280 | Ch. 282 → |