← Ch.291 | Ch.293 → |
Hai mươi phút sau, Trần Phàm mang theo Lý Vân, Lưu Oánh Oánh lên phi cơ trực thăng rời khỏi thị trấn.
Trên trực thăng, Lưu Oánh Oánh vẫn còn bị hôn mê, mà Lý Vân lại nhịn không được nhìn Trần Phàm hỏi:
- Tiểu Phàm, rốt cục vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
- Bà nội, không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là có mấy tên lưu manh không có mắt đến bệnh viện nháo sự, bị cháu giáo huấn một trận.
Khác với thần tình sát khí đại sát tứ phương trước đó, lúc này vẻ mặt Trần Phàm tươi cười.
Phía trước mặc dù Lý Vân không nhìn thấy chuyện trải qua, nhưng hiệu quả cách âm của phòng bệnh tại bệnh viện thị trấn rất kém cỏi, những câu nói chuyện cùng tiếng súng bà mơ hồ cũng nghe được một ít.
Hiện giờ nghe được Trần Phàm nói như thế, bà biết Trần Phàm không muốn cho bà biết, cũng không tiếp tục nhiều chuyện dò hỏi, mà nhẹ nhàng "nha" một tiếng.
Cùng lúc đó, Đằng liên trưởng ngồi trước cabin cũng nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Phàm.
Phía trước, ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trần Phàm trong hành lang, trong lòng hắn đã tràn ngập cảm giác nguy cơ cùng sợ hãi.
Đó là lực cảm ứng mẫn tuệ do hàng năm hắn ở tại biên cảnh rèn luyện chém giết mà có, ở trên người Trần Phàm, hắn đã nhận ra nguy hiểm.
Nhưng khi biết Trần Phàm là bạn của Lý Dĩnh, hắn cũng không hỏi thân phận Trần Phàm, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy được Trần Phàm cũng xuất thân từ bộ đội.
Ngay khi đoàn người Trần Phàm rời đi, trong đại viện bệnh viện thị trấn, Quách đồn trưởng tức giận đến sắc mặt xanh mét, hắn cũng không lập tức thu đội, mà đi tới góc tối không người, bấm một số điện thoại.
Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm hờn giận:
- Uy.
- Ngô sở trường, là tôi, tiểu Quách tại huyện X.
vẻ mặt Quách đồn trưởng cung kính báo ra thân phận.
- Tôi biết là anh.
Đầu bên kia điện thoại, Ngô sở trưởng tựa hồ có chút không kiên nhẫn:
- Đã trễ thế này, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?
- Sử Quân bị giết.
cả người Quách đồn trưởng run run nói.
- Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, Ngô sở trưởng vốn đang ở nhà bồi lão bà cùng con cái xem ti vi, nghe được Quách đồn trưởng hồi báo, nhất thời đi thẳng về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, sau đó đi tới ban công âm thanh lạnh lùng nói:
- Sao lại thế này? Anh đem mọi chuyện cụ thể nói lại một chút đi.
Nghe được Ngô sở trưởng nói như thế, Quách đồn trưởng không dám lãnh đạm, vội vàng đem chuyện trải qua nói cho Ngô sở trưởng nghe.
- Anh nói, người giết chết Sử Quân bị Lý Dĩnh mang đi sao?
Nghe được Trần Phàm bị Lý Dĩnh mang đi, chân mày Ngô sở trưởng cau lại.
Thân là một trong những nhân vật thực quyền của giới cảnh sát Vân Nam, hắn tự nhiên biết Lý Dĩnh là cháu gái của quân khu NJ - Lý Vân Phong, về phần tăng cường trị an cho các nơi, bảo đảm chắc chắn Lý Dĩnh ở tại Vân Nam không gặp sơ hở, chính là phương án do hắn và một số trưởng quan cảnh sát cùng nhau thương nghị lập ra.
- Ngô sở trưởng, căn cứ theo lời Lý Dĩnh, người kia hẳn là bạn của nàng, hơn nữa thoạt nhìn quan hệ còn rất sâu sắc.
Quách đồn trưởng nhớ lại chuyện trước đó, bổ sung nói.
Nguyên bản Ngô sở trưởng đang trầm mặc, nghe được Quách đồn trưởng nói như thế, trầm ngâm một phen nói:
- Tốt lắm, chuyện này tôi đã biết. Nhớ kỹ, phong tỏa tin tức, đừng cho sự tình truyền đi ra ngoài. :
- Dạ.
Quách đồn trưởng vội vàng đáp ứng, sau đó phát hiện đầu bên kia Ngô sở trưởng đã cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô sở trưởng châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít khói.
Mấy phút sau, hắn đã hút xong điếu thuốc lá, thế nhưng lại chỉ rít khói có hai lần.
Nhẹ nhàng dụi tắt tàn thuốc, hắn lấy ra một chiếc điện thoại khác, bấm điện thoại cho Hồng Liệt.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Hồng Liệt, giọng nói hơi có vẻ nghi hoặc:
- Có chuyện gì sao?
- Phải.
Ngô sở trưởng cho ra đáp án khẳng định.
Làm một trong những nhân vật thực quyền của ngành cảnh sát Vân Nam, hắn từ một đội trưởng từng bước leo lên địa vị hôm nay, ngoại trừ bản thân cố sắng, càng nhiều là nhờ dựa vào sự trợ giúp của Hắc Kim đế quốc Thanh bang.
Trên chiến thuyền lớn Thanh bang, địa vị hắn không tính là cao nhất, nhưng lại là một nhân vật cực kỳ mấu chốt, dù sao Vân Nam là trạm thứ nhất cho sinh ý thuốc phiện tiến vào quốc nội.
Ở dưới tình hình này, hàng năm hắn đạt được lợi ích rất lớn từ chiến thuyền Thanh bang.
Bất quá hắn còn chưa dám toát ra, làm việc cực kỳ điệu thấp, thậm chí rất ít liên hệ với người phụ trách thuốc phiện là Hồng Liệt của Thanh bang, sợ tầng quan hệ này sẽ bị hấp thụ ánh sáng, đến lúc đó theo hắn xem ra, cho dù có tập đoàn lợi ích của chiến thuyền Thanh bang bảo hộ hắn, chỉ sợ cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Bởi vì... trên thế giới này có một loại người được gọi là kẻ chết thay.
- Chuyện gì?
Nghe Ngô sở trưởng trả lời, bên kia điện thoại Hồng Liệt lại càng thêm hiếu kỳ, theo hắn xem ra, Ngô Hồng Quân thân ở trong hệ thống cảnh sát luôn luôn là người làm việc cẩn thận, bình thường luôn muốn vứt bỏ mối quan hệ với hắn sang một bên, hôm nay chủ động liên hệ thì thôi, còn nói là có việc, điều này làm cho hắn có loại cảm giác mặt trời đang mọc từ hướng tây.
- Thủ hạ mới của ông, Sử Quân đã bị giết.
Ngô Hồng Quân nói thẳng ra.
- Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, vừa mới cùng nghệ sĩ kia mây mưa thất thường nên Hồng Liệt thập phần mỏi mệt, nghe được lời này của Ngô Hồng Quân, trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên:
- Sử Quân bị giết? Ai làm?
- Một người bên ngoài.
Ngô Hồng Quân châm một điếu thuốc lá.
- Thế đạo thay đổi a, lại có người dám chạy tới địa bàn của Hồng Liệt ta giết thủ hạ của ta.
Vẻ mặt Hồng Liệt tức giận:
- Ông giúp tôi điều tra thân phận người kia một chút, càng chi tiết càng tốt, đánh chó cũng phải xem mặt chủ, người dám giết thủ hạ của Hồng Liệt này, tôi phải cho hắn đem mạng để lại Vân Nam.
- Hắn và cháu gái Lý Dĩnh của người nắm quân khu NJ Lý Vân Phong có quan hệ không giống bình thường.
Ngô Hồng Quân diễn cảm ngưng trọng:
- Ông xác định muốn động thủ?
Ân?
Ngạc nhiên nghe được lời của Ngô Hồng Quân, Hồng Liệt không khỏi ngẩn ra.
- Làm sao ông biết quan hệ đó?
- Anh họ của Sử Quân, đồn trưởng đồn cảnh sát huyện, Quách Quỳ nói.
Ngô Hồng Quân phun ra một ngụm khói, ánh mắt không ngừng biến hóa lên:
- Hắn vốn muốn mang người kia đi. Nhưng Lý Dĩnh không cho, hơn nữa ngay cả đội trinh sát Lang Sơn cũng xuất động. Nghe nói, thân nhân của người kia có bệnh tim nghiêm trọng, phải đưa đến tổng y viện quân khu trị liệu.
- Vì đón một bệnh nhân. Lý Dĩnh không tiếc vận dụng quan hệ quân khu Vân Nam, còn cho đội trinh sát Lang Sơn xuất động cả phi cơ trực thăng?
Ánh mắt Hồng Liệt híp lại thành khe hở.
Ngô Hồng Quân ảm đạm cười:
- Ông nên biết, người cầm quyền quân khu Vân Nam. Vương Quốc Chí từng là do một tay Lý Vân Phong cất nhắc.
- Một khi đã như vậy, ngoại trừ ông giúp tôi điều tra tin tức cụ thể, chuyện khác cũng không cần quản.
Hồng Liệt cắn răng nói.
Vương Hồng Quân cau mày:
- Việc này quan hệ phức tạp, làm không tốt sẽ liên lụy đến quân đội, ông xác định muốn động thủ?
- Quân đội? Hắc!
Hồng Liệt lạnh lùng cười:
- Đúng vậy, cho dù là cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám động Lý Dĩnh. Nhưng bạn của nàng, hừ, hay là ông cho rằng Vương Quốc Chí sẽ vì một người không quen biết mà trở mặt với tôi?
- Quả thật không biết.
Ngô Hồng Quân như có suy nghĩ:
- Bất quá tôi rất sớm từng nhắc nhở ông, Sử Quân là một phế vật, không thể đảm nhận trọng dụng, vì một phế vật không cần phải gây chiến.
- Phế vật đã chết đích xác không phải chuyện đại sự gì.
Trong giọng nói Hồng Liệt toát ra sát khí thật sâu:
- Nhưng nhiều năm như vậy, chưa từng có người dám chạy tới Vân Nam đánh vào mặt Hồng Liệt này. Hiện tại chẳng những có người đánh vào mặt tôi, còn đánh vang dội như vậy. Hắc, nếu tôi không làm chút gì đó, sau này tôi còn mặt mũi ra đường hỗn nữa sao?
Ngô Hồng Quân trầm mặc không nói.
Bởi vì hắn biết đối với một số người mà nói, mặt mũi còn trọng yếu hơn tính mạng.
Hồng Liệt có danh xưng là Hồng Vương gia chính là người như thế.
← Ch. 291 | Ch. 293 → |