Vay nóng Tima

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 301

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 301: Ý niệm điên cuồng trong đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Shopee


Đối với Tiết Hồ mà nói, hắn có thể dễ dàng tìm người khác thay thế vị trí của Hồng Liệt. Nhưng ô dù của Thanh Bang ở Vân Nam đã hoàn toàn bị phế, muốn bồi dưỡng ra ô dù mới, tuyệt đối cũng không phải là chuyện tình dễ dàng. Kể từ đây, mà sinh ý thuốc phiện của Thanh Bang cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, thừa nhận tổn thất nặng nề, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho các trưởng lão trong bang hội tức giận. Dù sao, mỗi năm sinh ý thuốc phiện trong bang hội thu về lợi tức không nhỏ, liên quan trực tiếp đến lợi ích cá nhân của mỗi người ah!

- Còn tên vương bát đản Trần Phàm kia, đúng là rất đáng hận.

Tiết Cường mắt thấy Tiết Hồ không nói lời nào, thì hồn hển mắng, sát khí trong con ngươi căn bản là vô pháp che giấu. Cảm tình như chỉ hận là không thể đem Trần Phàm chặt ra thành tám khúc mà thôi.

Nhưng... một điều có thể khẳng định chính là, coi như bây giờ Trần Phàm đứng ở trước mặt hắn, thì hắn cũng không dám động tới một đầu ngón tay của Trần Phàm. Không riêng gì hắn, mà ngay cả Tiết Hồ cũng là không dám.

- Cha, chúng ta phải nghĩ biện pháp gì đi chứ. Nếu không cái tên vương bát đản kia, sẽ cười lên đầu chúng ta luôn à.

Tiết Cường nhịn không được, nói ra suy nghĩ ở trong nội tâm.

- Biện pháp?

Tiết Hồ liếc mắt nhìn Tiết Cường nói:

- Chẳng lẽ con có biện pháp nào ư?

- Con...

Tiết Cường không sao phản bác được.

- Tiểu Cường, trước kia ta đã nhắc nhở con rồi, người làm đại sự, cần phải biết nhìn xa trông rộng, không cần quan tâm đến lợi ích hay thua thiệt nhất thời.

Tiết Hồ khẽ thở dài nói:

- Hiện giờ chúng ta không nên ra tay với gã tiểu tử kia. Nếu không chúng ta sẽ vô pháp gánh vác nổi cái hậu quả này.

- Cha, ngài là muốn nói chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi ư?

Tiết Cường cũng không phải kẻ ngốc, nhưng chẳng qua là căm tức quá mà thôi. Lúc này nghe thấy Tiết Hồ giáo huấn, rất nhanh đã giật mình tỉnh ngộ.

Tiết Hồ gật đầu:

- Chuyện đã tới nước này, trừ việc chờ đợi ra, thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

- Cha, vậy chúng ta đây còn phải chờ tới khi nào nữa?

 

Tiết Cường nhịn không được dò hỏi.

Tiết Hồ ảm đạm cười:

- Chính là lúc Trần lão gia tử quy thiên, đó là ngày vận mệnh của gã tiểu tử kia sẽ đến hồi chung kết. Mất đi thanh thượng phương bảo kiếm này, khúc mắc quả của hắn ra sao, thì không cần nghĩ nhiều cũng hiểu.

Vừa nghe Tiết Hồ nói như thế. Tiết Cường hai mắt tỏa sáng, trong con ngươi trào dâng lên thần sắc hưng phấn không thể che giấu. Cảm giác giống như chỉ hận Trần lão thái gia không thể quy thiên luôn ngày hôm nay.

- Đúng rồi, ta cho con liên hệ cùng người thanh niên tên A Thủy, con đã liên hệ chưa?

Bỗng nhiên Tiết Hồ mở miệng hỏi.

Tiết Cường gật đầu:

- Liên hệ rồi.

- Con đi dẫn hắn về đây.

Tiết Hồ phất tay nói.

Tiết Cường lĩnh mệnh, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Hắn biết rõ, tuy rằng lần này ở Vân Nam xảy ra chuyện, nhưng trước đó A Thủy đã mang một chuyến hàng rời khỏi Vân Nam, thuận lợi giao cho đầu mối các tỉnh, thế nên không có tạo thành hiện tượng đứt hàng.

Nếu không phải như thế, thì Thanh Bang sẽ gặp phải tổn thất lớn hơn rất nhiều. Thậm chí còn có thể phát sinh ra tình trạng hỗn loạn.

Bên ngoài biệt thụ, A Thủy dáng người nhỏ thó, làn da ngăm đen đang ngồi ở trong một chiếc xe Benz, diễn cảm trên mặt khó có thể che giấu một tia kích động.

Chuyện tình xảy ra ở Vân Nam hắn đã nghe nói qua, mà hiện giờ hắn nhận được lệnh đến Nhị Sa Đảo, ngụ ý trong chuyện này, bản thân hắn tự nhiên là hiểu rõ ràng. Kích động, đông thời A Thủy cũng âm thầm tự nhủ với mình, không cần đắc chí vệnh váo, nhất định phải duy trì bình tĩnh.

Vì muốn chính mình bình tĩnh lại. A Thủy đã châm một điếu thuốc lá, thẳng đến khi Tiết Cường theo trong biệt thự đi ra, mới dụi tắt điếu thuốc, mở cửa xe bước ra nghênh đón Tiết Cường.

- Tiết thiếu gia.

A Thủy dừng trước người Tiết Cường, cúi đầu, biểu tình cung kính cực điểm.

Tiết Cường dùng loại ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống gã thanh niên đang cúi đầu trước mặt mình, thản nhiên nói:

- Chuyện lần này, cậu làm rất tốt, giành được hảo cảm của cha tôi. Mọi người trong bang hội cũng rất thưởng thức.

A Thủy thờ ơ, thậm chí ngay cả thân mình cũng đều không có nhúc nhích.

- Tôi thấy năng lực của cậu không sai, đúng là hạng người sẽ làm nên đại sự, mà bản thân cậu còn rất tinh tường vùng Vân Nam, cho nên tôi đã hướng ông già đề nghị, chuẩn bị đề bạt cậu lên thay vị trí của Hồng Liệt.

Tiết Cường chậm rãi nói, mỗi câu mỗi chữ phun ra rõ ràng, lúc này mới khiến cho thân minh của A Thủy khẽ run rẩy lên.

Thấy một màn này, khóe miệng Tiết Cường không khỏi gợn lên một nét đường cong đắc chí. Tiết Hồ muốn đề bạt A Thủy không phải giả, nhưng... đó cũng không phải là khúc mắc quả do Tiết Cường ra sức tiến cử, mà là hội trưởng lão thương thảo làm ra quyết định.

A Thủy tự nhiên không biết những chuyện này, nghe Tiết Cường nói xong, hắn đã vội vàng gật đầu, thần tình cảm kích đáp:

- Cảm ơn Tiết thiếu gia!

- Cậu chỉ cần hảo hảo làm việc, sau này tự nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt.

Tiết Cường nói một câu hai ý nghĩa, âm thầm nhắc nhở A Thủy, ngày sau ngươi chỉ cần đi theo ta, thì ngươi sẽ có rất nhiều ưu đãi.

- Đại ân của Tiết thiếu gia, A Thủy suốt đời không quên.

A Thủy diễn cảm chân thành nói.

- Tốt lắm, cậu theo tôi đi vào trong thôi.

Tiết Cường không nhiều lời vô nghĩa, mà xoay người đi vào trong biệt thự.

A Thủy bám sát ngay theo phía sau, trong con ngươi lại toát ra quang mang khác thường.

Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên từ phương Đông hiện ra, đoàn người Trần Phàm dừng ở trước một trạm nghỉ ngơi trên đường cao tốc.

Vì còn sáng sớm, nên trạm nghỉ ngơi có vẻ mười phần im lặng, trừ nhân viên công tác ra, cơ bản là không nhìn thấy bóng người dừng chân.

Sau khi đem xe dừng lại, Trần Phàm quay đầu vừa nhìn, rõ ràng trông thấy Lý Vân còn đang nằm ngủ ở đằng sau xe, một bên Lưu Oánh Oánh cũng đang dựa vào ghế mà ngủ.

Thấy một màn này, Trần Phàm không có quấy rầy hai người, mà trực tiếp bước xuống ô tô.

 

Cùng lúc đó, chiếc Land Rovers của Lý Dĩnh cũng đã đuổi tới, sau khi xe dừng bánh. Lý Dĩnh dẫn đầu xuống xe, nghênh đón ánh nắng bình minh chiếu phủ lên trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

Lúc này, mái tóc của nàng có điểm hỗn loạn, diễn cảm còn chưa tỉnh ngủ bao nhiêu, khẽ vươn vai một cái, khiến cho hai tòa nhũ phong không khỏi nhô cao lên, phơi bày ra những đường cong mười phần hoàn mỹ.

- Trần Phàm.

Theo sau. Lý Dĩnh bước đến phía Trần Phàm khẽ gọi một tiếng.

Vốn Trần Phàm muốn đến buồng vệ sinh giải quyết, nhưng vừa nghe thấy Lý Dĩnh gọi mình, liền đã dừng bước, quay đầu mỉm cười hỏi:

- Có chuyện gì sao?

- Một ngày một đêm qua anh đều không nghỉ ngơi, có mệt lắm không?

Lý Dĩnh bước đến trước mặt Trần Phàm, biểu tình quan tâm hỏi han.

Nàng hiểu rõ ràng. Trần Phàm sợ người khác lái xe không ồn, cho nên đã tự thân xuất mã. Vì muốn nhanh chóng đưa Lý Vân đến Đông Hải làm phẫu thuật, cho nên một ngày một đêm qua Trần Phàm đều chưa từng chợp mắt.

- Không có chuyện gì đâu.

Chứng kiến biểu tình quan tâm của Lý Dĩnh, trong lòng Trần Phàm ấm lên, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy tinh thần của Trần Phàm. Lý Dĩnh nhịn không được cười nói:

- Thực không hiểu nổi thân thể anh làm bằng gì nữa. Lái xe của em đã thay đổi hai lần, mà trạng thái tinh thần còn không được tốt bằng anh đâu đó.

Trần Phàm cười cười không đáp, vươn tay chỉ về phía buồng vệ sinh, xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng khôi ngô của Trần Phàm. Lý Dĩnh trong lòng cảm thấy ấm áp, coi như nàng không có dựa theo kế hoạch lái xe đến Tây Tạng du lịch, nhưng có thể gặp được Trần Phàm ở trên đường, tự nhiên so với lữ hành một mình càng vui vẻ hơn.

Lúc này có thể nhìn ra... Dưới ánh bình minh, trên khuôn mặt của Lý Dĩnh đã tràn ngập hạnh phúc.

- Reng...

Bỗng nhiên, máy di động trong túi nàng đổ chuông.

Lý Dĩnh lấy lại tinh thần, rút máy di động ra, sau khi nhìn thấy dãy điện báo là số máy của ông nội Lý Vân Phong, thì vẻ tươi cười nháy mắt đọng lại, nhưng nàng vẫn chuyển máy nghe.

- Tiểu Dĩnh, cháu đang ở đâu?

Điện thoại vừa chuyển liên lạc, trong ống nghe truyền ra thanh âm uy nghiêm của Lý Vân Phong.

Vừa nghe thấy Lý Vân Phong hỏi như thế. Lý Dĩnh không khỏi ngẩn ra, theo sau cũng biết là Vương Quốc Cường không đem chuyện tình ở Vân Nam báo cho Lý Vân Phong.

Hiểu được điểm này, Lý Dĩnh nói:

- Ông nội, cháu đang ở bên ngoài, có chuyện gì không ạ?

- Tiểu Dĩnh, cháu cần phải quay về nhà trước ngày mười lăm tháng giêng. Bởi vì hôm ấy sẽ có việc rất quan trọng.

Lý Vân Phong dùng ngữ khí ra lệnh nói.

- Ông nội, là chuyện gì vậy?

Lý Dĩnh biểu tình nghi hoặc dò hỏi.

- Ông đã tìm đối tượng cho cháu ra mắt, ngày mười lăm tháng giêng sẽ đến nhà bái phỏng.

Lý Vân Phong nghiêm mặt nói:

- Lần này người được chọn tuyệt đối là sẽ phù hợp với cháu. Hơn nữa thân phận cũng không tầm thường, cháu nhất định phải quay về nhà đúng ngày.

Dứt lời. Lý Vân Phong không chờ Lý Dĩnh kịp phản ứng, đã trực tiếp cúp máy.

- Đô... đô...

Bên trong ống nghe truyền ra thanh âm đô đô, Lý Dĩnh thân mình cứng đờ, đôi mi dài thanh tú nhăn tít vào nhau, khẽ cắn môi, diễn cảm ủy khuất cực điểm.

Theo sau... Trong lúc nàng nhìn thấy Trần Phàm từ buồng vệ sinh bước ra, trong lòng dần dần hiện lên một cái ý niệm điên cuồng...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-604)