← Ch.310 | Ch.312 → |
- Chúng em nhìn thấy Lý Dĩnh, nhưng bên người nàng còn mang theo một gã thanh niên bám váy đàn bà.
Đứng ở buồng vệ sinh trong bao sương, vừa nghe thấy thanh âm của Lâm Vận theo máy di động rơi vào trong tai. Lý Sâm nhất thời đầu kêu ong ong, hồi lâu sau mới khôi phục tinh thần, không dám tin nói:
- Tiểu Dĩnh mang theo một gã thanh niên quay trở về ư?
- Ừm.
Lâm Vận ngữ khí ngưng trọng đáp.
- Hô - Ị" Lý Sâm hung hăng phun ra một ngụm oi bức, diễn cảm nháy mắt trở nên cực kì âm trầm:
- Em nói gã thanh niên kia là Lý Dĩnh bao nuôi, bối cảnh em đã hỏi thăm rõ ràng hay chưa?
- Rồi.
Lâm Vận hồi tưởng lại màn đối chất vừa rồi, khẳng định nói:
- Chính hắn nói, hắn là sinh viên của một trường đại học ở Đông Hải, mà Lý Dĩnh sợ em làm tổn thương nội tâm của gã thanh niên kia, còn hướng em phát hỏa.
- Hóa ra là một thằng ranh con chưa ra trường.
Vừa nghe Lâm Vận nói như thế. Lý Sâm không khỏi thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, theo sau mới kì quái hỏi:
- Không đúng. Tiểu Dĩnh trên phương diện tình cảm rất cố chấp, gần hai năm trước sa sút tinh thần bởi vì còn không quên được Tiết Cường, từ chối những người khác đến cầu hôn cũng là vì nguyên nhân này. Làm sao bây giờ đã đổi tính, muốn đi bao nuôi một gã ranh con chưa ra trường đây chứ?
- Có điều anh không biết. gã thanh niên kia thoạt nhìn rất giống Tiết Cường.
Lâm Vận khẳng định nói:
- Giống bảy thành.
- Hóa ra là thế.
Lý Sâm đã bình thường trở lại, cũng tin tưởng vào lời nói của Lâm Vận.
Lâm Vận thoáng chần chừ hỏi:
- Vừa rồi em cố ý để cho gã tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia, thấy khó mà lui, nhưng không ngờ Lý Dĩnh đã ra mặt ngăn cản. Dường như Lý Dĩnh đối với gã tiểu tử đó đã động tâm tư.
- Nếu không có bối cảnh gì, chuyện này cũng dễ giải quyết thôi.
Lý Sâm trầm ngâm nói:
- Em đừng gây xích mích với Lý Dĩnh, chờ anh bồi Trần thiếu xong, sẽ cùng A Đông chạy tới đó.
- Hảo!
Lâm Vận hiển nhiên sẽ không dám có ý kiến gì, đối với an bài của Lý Sâm.
Lúc này, Lý Sâm không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, mà trực tiếp ngắt máy, rửa tay, dùng khăn mặt xoa xoa mồ hôi, mới bước ra khỏi buồng vệ sinh.
Đây cũng là một ghế lô phi thường xa hoa, trong bao sương trừ phòng dùng cơm bên ngoài ra. Còn có một sảnh giải trí Karaoke và một gian phòng ngủ, dùng để cho khách nghỉ ngơi.
Trừ bao nhiêu đó ra, trong bao sương còn thiết kế một bể cá cảnh rất lớn, trong bể cá nuôi không ít những dòng cá quý hiếm, xung quanh còn bày biện thêm mấy chậu cảnh. Trên bàn tiệc, món ăn là các loại sơn hào hải vị, rượu là Mao Đài năm mươi năm, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Khi Lý Sâm quay trở về chỗ ngồi, thì Lâm Đông cũng không có bồi tiếp Trần Phi uống rượu. Không phải hắn không muốn, mà là Trần Phi không có tâm tình uống rượu cùng hắn.
Lâm Đông cũng biết, giữa mình và Trần Phi là một trời một vực, cho nên cũng không cảm thấy ủy khuất bao nhiêu. Thậm chí ở trong suy nghĩ của hắn, nếu không phải Lý Sâm là anh họ của Lý Dĩnh, lấy bối cảnh của Lý Sâm, muốn mời Trần Phi đến đây, Trần Phi chưa chắc cũng đã nể tình.
- Trần thiếu, anh xem còn muốn thêm tiết mục nào nữa không. Tôi sẽ đi kêu nhân viên phục vụ đến.
Sau khi Lý Sâm ngồi xuống, liền chủ động rót cho Trần Phi một chén rượu, cần thận hỏi han.
Nguyên bản, trong ghế lô xa hoa như thế này là sẽ có nhân viên đứng rót rượu phục vụ, nhưng Lý Sâm cảm giác nếu như thế sẽ ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của ba người. Vì thế đã cho nhân viên phục vụ ra ngoài, mà chính mình đảm đương làm người rót rượu.
- Không cần.
Trần Phi chậm rãi dập tàn thuốc, nhìn thoáng qua Lý Sâm diễn cảm cung kính, mỉm cười nói:
- Lý Sâm, anh là người thông minh, tôi thích giao tiếp cùng người thông minh. Ưm, ngày hôm nay rượu rất không tồi.
Khi đang nói chuyện. Trần Phi giơ chén rượu trong tay lên.
Lý Sâm trong lòng lòng sướng như điên, không nói hai lời vội vàng bưng chén rượu lên. Lâm Đông cũng bưng chén, thần tình tươi cười bợ đỡ.
- Ngày mai tôi phải làm chính sự, uống xong chén này thì sẽ chấm dứt.
Trần Phi quyết đoán nói. Dứt lời ngửa cổ uống một hai cạn sạch chén rượu.
Lý Sâm và Lâm Đông lần lượt nâng chén lên đổ rượu vào trong miệng.
Theo sau. Trần Phi dứt khoát đứng dậy rời đi. Lý Sâm cùng Lâm Đông giống như cẩu nô tài bình thường, diễn cảm tươi cười cung kính tiễn đưa. Một đường thẳng xuống dưới lầu, hơn nữa còn đích thân mở cửa xe đế cho Trần Phi bước lên ô tô.
- Trần bí thư, vừa rồi Lý Sâm đã cho người đem hai bình Mao Đài cùng năm bình Trung Nam Hải để vào trong cốp xe.
Sau khi Trần Phi bước vào trong ô tô, gã lái xe đã vội vàng hồi báo.
Trần Phi khẽ híp mắt:
- Nếu hắn tặng thì cứ nhận đi. Lý Sâm này cũng là người hiểu chuyện.
- Dạ. Trần bí thư.
Lái xe cung kính hồi đáp, sau đó nhanh chóng khởi động ô tô. Còn Trần Phi thì dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt vào trầm ngâm suy nghĩ...
- Cha muốn ta mượn lực ảnh hưởng của Lý gia ở trong quân đội. Vì ngày sau ông tiếp nhận gia tộc mà trải đường cho chính bản thân mình.
- Lấy lực ảnh hưởng của Lý gia trong quân đội ở Giang Tô. Bằng vào cách xử sự của Lý Sâm, hỗn lên chức vụ cấp phó tỉnh cũng chẳng có bao nhiêu khó khăn. Một khi đã như vậy, ta cũng không ngại kéo hắn lên, sống ở đời thì phải có qua có lại mới toại lòng nhau.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Trần Phi không khỏi xuất hiện một đường cong tự tin...
Cùng lúc đó, sau khi nhìn thấy xe hơi của Trần Phi đã ly khai. Nụ cười trên mặt Lý Sâm nháy mắt biến mất, diễn cảm âm trầm nói:
- Đến quán trà với tôi.
- Đến quán trà?
Lâm Đông biểu tình nghi hoặc:
- Đến quán trà làm gì?
- Tiểu Dĩnh mang theo một gã thanh niên quay về.
Lý Sâm diễn cảm tức giận nói. Thân là anh họ của Lý Dĩnh, hắn coi trọng đám hỏi cùng Trần gia còn hơn Lý Dĩnh rất nhiều. Nếu Lý gia và Trần gia có thể đám hỏi thành công, như vậy con đường làm quan của hắn sẽ có những bước tiến thuận lợi trong tương lai, và cũng sẽ cao hơn được một chút.
- Mang theo một gã thanh niên quay trở về ư?
Lâm Đông sợ đến nỗi cả người khẽ run rẩy:
- Không nhầm đó chứ? Lý Dĩnh làm sao dám... trong lúc mấu chốt như thế này mang theo đàn ông quay về đây?
- Cậu không biết. Tiểu Dĩnh trời sinh tính tình quật cường, chuyện gì đã nhận thức, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đồi.
Lý Sâm khẽ nhăn mày, trầm giọng nói:
- Nếu tôi đoán không sai, lần này nàng đem theo gã thanh niên kia quay về, là muốn dùng phương thức này để từ chối hôn sự.
Từ chối hôn sự?
Lâm Đông hoàn toàn không biết phải nói gì. Tại hắn xem ra, bất luận năng lực hay nói riêng về bối cảnh của Trần Phi, nữ nhân muốn làm vợ hắn nhét đầy bến sông Tần Hoài, thì tuyệt đối cũng không thành vấn đề.
Mà Lý Dĩnh...
- Làm sao bây giờ?
Lâm Đông thần tình lo lắng, hắn vất vả lắm mới nương theo cơ hội lần này làm quen cùng Trằn Phi, hiển nhiên là không muốn vuột mất dễ dàng như thế.
Mà hắn cũng biết, nếu ngày mai Lý Dĩnh mang theo gã thanh niên kia quay về Lý gia, vậy thì cũng tương đương như hung hăng tát cho Trần Phi một cái. Kể từ đó, hết thảy mọi cố gắng trong buổi tối hôm nay đều sẽ uổng công vô ích.
- Còn làm sao nữa? Hiển nhiên là phải làm cho gã tiểu tử có mắt không tròng kia, có bao nhiêu xa thì lăn bấy nhiêu xa.
Lý Sâm biểu tình tức giận:
- Hắn cần phải biết cân nhắc, nếu như không biết điều. Cậu biết phải làm như thế nào rồi chứ?
Khi nói những lời này, trong con ngưai của Lý Sâm hiện lên một tia sát khí nồng đậm! Hiên nhiên. Lý Sâm đem rất nhiều kì vọng ký thác lên trên người Lý Dĩnh, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không cho phép đám hỏi giữa Trần gia cùng Lý gia thất bại!
- Hiểu rồi.
Lâm Đông nhẹ nhàng gật đằu? thân là cha mẹ đỡ đầu giới hắc đạo vùng Nam Kinh, trên tay hắn đã nhiễm qua không ít máu tươi, hiển nhiên là sẽ không quan tâm phải nhiễm thêm chút nữa.
- Ngoài ra, quay về thông báo cho Dương Lâm, chuyện này phải giữ bí mật tuyệt đối. Ngàn vạn lần đừng để cho Trần thiếu nghe được phong thanh.
Trong đôi con ngươi của Lý Sâm lóe ra một tia quang mang lanh lợi.
- Tôi hiểu rồi.
Lâm Đông cũng không phải ngu ngốc, rất nhanh đã nghe ra ý tứ của Lý Sâm:
- Anh là muốn đợi ngày sau ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm. Thông qua cơ hội đặc thù ở trước mặt Trần Phi kể ra chuyện này. Sau đó, Trần Phi tự nhiên sẽ không quên ân tình này của chúng ta...
- Thông minh.
Lý Sâm đắc chí mỉm cười nói. Theo sau nhấc chân đi trước nói:
- Bớt sàm ngôn, đi thôi.
Khi nói chuyện. Lý Sâm đầu tàu gương mẫu. Chuẩn bị lao vào chiếc xe Audi giấy phép do thị ủy Nam Kinh cấp phép. Còn Lâm Đông thì nhanh chân bước về phía chiếc Bentley của mình.
- A Đông, ngày hôm nay tiêu phí nhiều khoản như thế. Rốt cuộc vị khách nhân kia là thần thánh phương nào, mà khiến anh và Lý cục trưởng coi trọng như thế?
Ngay khi Lâm Đông muốn bước ra lấy xe, thì Vạn Đồng Hải mỉm cười bước ra, ôm vai Lâm Đông dò hỏi.
Lâm Đông nhìn thoáng qua biểu tình chờ mong của Vạn Đồng Hải, khóe miệng tản mát ra nụ cười khiêu ngạo, chậm rãi phun ra sáu chữ:
- Phương Bắc. Trần đại thiếu gia!
Phương Bắc, Trần đại thiếu gia?
Vừa nghe thấy sáu chữ này, Vạn Đồng Hải đã hoàn toàn hóa đá, thẳng đến khi Lâm Đông cùng Lý Sâm ngồi vào trong xe rời đi, hắn vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Trong quán trà. Lâm Vận nói chuyện điện thoại xong, liền quay về bao sương. Chẳng qua là do hành vi quá phận lúc trước của nàng, nên bầu không khí bên trong gian phòng có vẻ mười phần quỷ dị.
Đồng dạng xuất thân ở đại quân khu Nam Kinh. Dương Lâm cũng từng nếm qua nỗi thống khổ về đám hỏi lợi ích. Lúc trước nàng náo loạn thật lâu, mới khiến người nhà đồng ý gả cho Lâm Đông. Theo ý nào đó mà nói, kỳ thật nàng cũng cảm thấy ủy khuất cho Lý Dĩnh, vài lần chủ động tìm Lý Dĩnh nói chuyện, kết quả phát hiện ra Lý Dĩnh cũng đang không mấy cao hứng.
Lý Dĩnh quả thật đúng là không cao hứng.
Coi như Lý Vân Phong không nói cho nàng biết, đối tượng cầu hôn lần này là ai, nhưng có thể theo trong miệng Lý Vân Phong nói ra một câu thân phận của đối phương không hề tầm thường. Như vậy, trong lòng Lý Dĩnh cũng hiểu được đại khái rồi.
Dưới loại tình huống này, lôi kéo Trần Phàm quay về làm tấm bia, kì thật Lý Dĩnh cũng rất khó xử. Nàng sợ làm như vậy sẽ gây nên ảnh hưởng nghiêm trọng cho Trần Phàm.
Sau đó, sở dĩ nàng quyết định mang theo Trần Phàm quay về, là do nàng đã chuẩn bị tốt tư tưởng:
- Nếu trưởng bối trong nhà nhất quyết bức nàng, hoặc là dám làm chuyện bất lợi với Trần Phàm, nàng sẽ lấy cái chết để bức tướng.
Ở nàng xem ra, cho dù Lý Vân Phong tâm địa cứng rắn, nhưng cũng không dám lấy sinh mạng của nàng ra để đùa giỡn. Bất quá... cho dù làm ra quyết định như thế, nhưng trong lòng Lý Dĩnh vẫn cảm thấy rất có lỗi đối với Trần Phàm.
Cho đến hôm nay, tuy rằng nàng cảm thấy thân phận của Trần Phàm không giống bình thường. Nhưng tuyệt đối không phải là không đơn giản như trong miệng của Lý Vân Phong. Lúc trước. Trần Phàm hờ hững đối mặt với những lời châm chọc của Lâm Vận chính là minh chứng tốt nhất.
- Trần Phàm, chúng ta đi thôi.
Lý Dĩnh lúc này nhịn không được, kéo tay Trần Phàm nói.
- Tiểu Dĩnh, đợi lúc nữa hãy đi.
Lâm Vận thấy Lý Dĩnh muốn đi, biến sắc nói:
- Anh họ cô nói rằng muốn gặp cô một chút.
- Đúng thế. Tiểu Dĩnh, chúng ta vất vả lắm mới gặp nhau một lần, ngồi nói chuyện thêm chút nữa đi.
Dương Lâm ở một bên phụ họa nói.
Lý Dĩnh nghe vậy không chút nhúc nhích, chỉ là đưa mắt nhìn sang Trần Phàm.
Trần Phàm không đứng dậy, mà nhíu mày liếc mắt nhìn Lâm Vận một cái.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Phàm, diễn cảm trên mặt Lâm Vận toát ra vẻ không được tự nhiên. Theo sau khóe miệng nàng tràn đầy vẻ tươi cười khinh thường. Nụ cười kia giống như đang nói:
- Tiểu Bạch Kiểm, biết điều thì có bao xa lăn bấy nhiêu xa. Lý Dĩnh không phải người, ngươi có thể trèo cao.
← Ch. 310 | Ch. 312 → |