Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 314

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 314: Quang minh chính đại bởi vì ai (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ngay cả Lý Quân bên trong, khi những thành viên đời thứ hai của Lý gia nhìn thấy Lý Vân Phong đi ngay phía trước sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi - chuyện bọn hắn lo lắng nhất cuối cùng vẫn đã xảy ra.

Duy nhất ngoại lệ chính là Lý Sâm.

Từ tối hôm qua bắt đầu, hắn dựa vào việc chờ mong lúc Trần Phàm cùng Lý Vân Phong và người Trần gia gặp mặt nhau, chờ mong Trần Phàm như một con chó chết cút ra khỏi đại viện quân khu Nam Kinh.

Vì thế khi hẳn biết được ba người Lý Vân Phong xuất hiện ngay bên ngoài đại sảnh, thần tình kích động đứng bật lên khỏi sô pha, bước nhanh về hướng Trần Phàm, chờ mong vở kịch hay trình diễn.

Trần Vĩnh Thụy bởi vì muốn biểu hiện mình đủ tôn trọng với vị đại lão thực quyền quân đội Lý Vân Phong này, trong lúc đi đường riêng đế Lý Vân Phong đi ngay phía trước, chính mình đi chậm hơn nửa thân người, mà Trần Phi đi ở mặt sau cùng.

Bỗng nhiên...

Ngay khi vừa bước chân vào đại sảnh Lý Vân Phong liền dừng bước.

Động tác của hắn thật đột nhiên, đột nhiên tới mức làm Trần Vĩnh Thụy không hề có chút chuẩn bị, kết quả hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau.

Hắn giống như nhìn thấy được điều gì đó thật khó tin tưởng, trợn tròn đồng tử, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Phàm đang ôm lấy vòng eo Lý Dĩnh, gương mặt khí phách uy nghiêm lại bị nỗi khiếp sợ chiếm cứ.

Mà Trần Vĩnh Thụy ở phía sau hắn cũng theo ánh mắt Lý Vân Phong nhìn thấy Trần Phàm đang ôm eo Lý Dĩnh, vẻ mặt của hắn còn đủ diễn cảm phấn khích hơn cả Lý Vân Phong. -

Hắn luôn luôn có lòng dạ sâu đậm, trực tiếp bị sợ tới ngây người.

Trần Phi đi ngay phía sau cùng, cũng không lập tức nhìn thấy Trần Phàm, chợt thấy Lý Vân Phong cùng Trần Vĩnh Thụy dừng chân lại, hắn tò mò chuyển dời thân hình một chút, theo ánh mắt hai người nhìn ra phía trước.

Ngay sau đó hắn nhìn thấy được Trần Phàm đang ôm eo Lý Dĩnh.

Trần Phàm?

Giờ khắc này, Trần Phi cảm thấy được hai mắt của mình xuất hiện vấn đề.

Hắn kìm lòng không được nhắm mắt lại, lại khẽ lắc đầu, sau khi mở ra liền xác định là đúng, đứng cách đó không xa đúng thật là Trần Phàm, hơn nữa còn đang ôm eo Lý Dĩnh.

 

- Hô... hô...

Xác định đứng ngay phía trước đúng là Trần Phàm, trong con ngươi Trần Phi lóe lên quang mang phẫn nộ, gương mặt hắn không thể khống chế vận vẹo lên, hơi thở cũng trở nên cực kỳ dồn dập.

Ngay sau đó, hắn cơ hồ không chút suy nghĩ, nắm chặt hai đấm, bước tới phía trước một bước.

- Trở về.

Gương mặt Trần Vĩnh Thụy lạnh lùng, trầm thấp nói.

Trần Phi phun ra một hơi, cắn chặt răng, cuối cùng lui trở về không nói gì.

Ân?

Chứng kiến một màn quỷ dị này, Lý Sâm đang chờ mong vở kịch hay trình diễn đột nhiên nháy mắt cau đôi mày, hắn mơ hồ cảm thấy được chuyện này có vấn đề...

Không riêng gì Lý Sâm, đám người Lý Quân vôn có tầm mắt lịch duyệt phong phú cũng đã nhận ra một tia không thích hợp.

Ngay trong lúc không khí trở nên quỷ dị, Lý Dĩnh cắn răng lại bước ra một bước, chắn ngay trước người Trần Phàm.

Vào giờ phút này, bởi vì nàng quá sợ hãi cùng lo lắng, thân mình không ngừng run run lên, lại quật cường ngưỡng đầu, nhìn ba người Lý Vân Phong, cảm giác như nếu ba người bất lợi đối với Trần Phàm, nàng sẽ cho gạch ngói cùng tan.

- Lý lão đầu a, ra vẻ ông không biết cháu gái của ông đang ở chung một chỗ với hắn, nếu không ông cũng sẽ không đồng ý cho Trần Phi tiến đến cầu hôn, càng không đến nỗi lộ ra tiểu tình kinh ngạc như vậy chứ?

Bỗng nhiên Từ Vĩ Trạch đang ôm thái độ xem cuộc vui chợt đứng dậy, cười nói với Lý Vân Phong, giọng nói không hề có chút tôn kính.

Điều này cũng chẳng thể trách Từ Vĩ Trạch, bởi vì bộ đội đặc chủng quân khu Thành Đô lúc nào cũng áp chế bộ đội đặc chùng quân khu Nam Kinh, mặt mũi Lý Vân Phong vốn không ánh sáng, cho nên mấy ngày nay làm khó dễ Từ Vĩ Trạch không ít.

- Tiểu Từ, cậu không nên nói bậy...

Nghe được lời nói của Từ Vĩ Trạch, mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh mặc dù thật hiếu kỳ thái độ ba người Lý Vân Phong có chút quỷ dị, nhưng cũng trước tiên tiến lên, cố gắng muốn giải thích gì đó.

Nhưng lời của nàng chỉ nói ra được một nữa, lại không biết nên làm sao nói tiếp.

Dù sao vừa rồi một màn Trần Phàm ôm eo Lý Dĩnh đã bị Lý Vân Phong. Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi ba người nhìn thấy thật sự rõ ràng.

- Tiểu Phàm.

Lý Vân Phong dù sao không phải người bình thường, sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, diễn cảm rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, trong con ngươi lóe ra quang mang quỷ dị:

- Cậu theo ba chúng tôi lên lầu nói chuyện đi.

Hiển nhiên. Lý Vân Phong cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hơn nữa cũng biết ở dưới lầu không tiện nói chuyện.

Lý Vân Phong vừa mới mở miệng, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía Trần Phàm. Từ Vĩ Trạch đã biết thân phận Trần Phàm lại càng tò mò, tò mò nam nhân được hắn xem là thần tượng sẽ làm như thế nào, mà ngay cả Lý Dĩnh bên trong, những người khác của Lý gia ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ, cảm giác kia giống như đang hỏi, hắn rốt cục là ai?

- Được.

Đối mặt lời đề nghị của Lý Vân Phong. Trần Phàm không phản đối.

Nghe được Trần Phàm đồng ý, trong lòng Lý Vân Phong thầm thở ra, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Vĩnh Thụy và Trần Phi liếc mắt:

- Vĩnh Thụy, cháu không ý kiến chứ?

- Không có.

Trần Vĩnh Thụy lắc lắc đầu, đôi mày vẫn cau chặt lại, ánh mắt không hề rời khỏi Trần Phàm, trong con ngươi toát ra vẻ tức giận băng sương.

Theo sau. Lý Vân Phong không nói thêm lời vô ích, đi vào đại sảnh, dẫn đầu lên lầu. Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi sắc mặt khó coi đi theo phía sau.

- Ở dưới lầu chờ anh.

Cùng lúc đó, Trần Phàm ôn nhu giúp Lý Dĩnh lau nước mắt trên mặt.

Nhìn thần tình ôn nhu của Trần Phàm, trong đầu Lý Dĩnh trống rỗng, giác quan thử sáu đặc hữu của nữ nhân cùng lý trí nói cho nàng biết. Trần Phàm đáp ứng sẽ dẫn nàng quang minh chính đại đi ra khỏi Lý gia, có thể sẽ trở thành sự thật.

Trong hoảng hốt, nàng nhẹ gật gật đầu.

Trần Phàm thu tay về, trong biểu tình quái dị của những người Lý gia, xoay người lên lầu.

- Tiểu Từ, hắn... hắn rốt cục là ai?

Bốn người Trần Phàm vừa lên lầu. Hoàng Hiểu Linh nhịn không được hỏi.

Hoàng Hiểu Linh vừa mới mở miệng, ngay cả Lý Dĩnh cùng Lý Quân, tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về hướng Từ Vĩ Trạch, chờ mong hắn mở miệng.

- Dì Hoàng, nếu tôi không đoán sai, trước khi tôi đến các vị đã làm khó dễ hắn không ít đi?

Từ Vĩ Trạch tự hỏi tự đáp:

- Ân, dì không nói tôi cũng có thể đoán được. Nói vậy ngay cả dì bên trong, trong các vị có không ít người ghét bỏ hắn không bối cảnh, hoặc là nói bối cảnh không bằng Trần Phi, cho là hắn không biết tự lượng sức mình, tự tìm nhục nhã.

Hoàng Hiểu Linh ngạc nhiên.

- Rốt cục hắn là ai?

Lý Duy Quốc mất đi toàn bộ kiên nhẫn, vừa rồi biểu hiện quái dị của ba người Lý Vân Phong nói cho hắn biết. Trần Phàm tuyệt đối không đơn giản, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra, có đời sau của gia tộc nào có thể làm cho Lý Vân Phong cùng Trần Vĩnh Thụy đồng thời e ngại.

- Vừa rồi tôi tựa hồ nghe được, chú cần kêu cảnh vệ viên oanh hắn ra phải không?

Từ Vĩ Trạch không trả lời, mà là cười híp mắt liếc nhìn Lý Duy Quốc.

Lý Duy Quốc biến sắc, không nói tiếp.

- Từ Vĩ Trạch, anh cố tình làm ra vẻ huyền bí đủ chưa? Anh không nói thì thôi."Lý Sâm bị đả kích nghiêm trọng có chút bất mãn:

- Tôi cũng không tin, hắn có thể thật lợi hại tới mức làm cho ông nội của tôi và Trần thúc phải đồng thời nhượng bộ.

- Lý Sâm a Lý Sâm, với sự thông minh này của anh. Lý gia lại có thể muốn giao cho anh thừa kế, tôi xem Lý lão đầu thật sự là hồ đồ.

Từ Vĩ Trạch cười lạnh:

- Còn nhớ rõ lời nói khi nãy của tôi không? Tất cả các vị đều đã nghe nói qua về hắn, tôi dám cam đoan, trong lời nói của các vị không ngừng thảo luận sự tích của hắn.

Nói tới đây, Từ Vĩ Trạch hít sâu một hơi, diễn cảm bỗng nhiên trở nên ngưng trọng cùng kính sợ, hắn châm một điếu thuốc lá, hít sâu hai hơi, mở miệng lần nữa.

- Bốn tuổi hắn bị đưa vào tổ chức Long Nha, trở thành mầm dự bị của Long Nha. Tám tuổi trở thành thành viên dự bị của Long Nha, mười hai tuổi trở thành thành viên chính thức trẻ tuổi nhất trong lịch sử Long Nha.

- Vào mùng một vừa rồi, Trần lão thái gia bởi vì xuất đầu cho hắn, ngay trước mặt thủ trưởng số 1 cùng các vị đại lão, vỗ bàn chửi vang đòi cần công đạo, cuối cùng làm cho Phạm gia lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.

- Đồng dạng cũng trong mùng một đó, được xưng là đệ nhất kim hoa quân đội Trần Ninh chính vì hắn, ngay trước mặt thủ trưởng số 1 và toàn bộ các đại lão, cự tuyệt đính hôn cùng Yến Thanh Đế.

- Mà ngay trong mấy ngày hôm trước, bởi vì một câu nói của hắn, bộ công an, viện kiểm sát, kỷ ủy, cục an ninh quốc gia bốn phương thế lực tất cả xuất động, làm cho Vân Nam lật trời, mười mấy tên cán bộ ngoài xử cấp bi kịch.

- Các vị nói, hắn là ai vậy?

Nói xong lời cuối cùng. Từ Vĩ Trạch phun mạnh một hơi thật sâu, đối với hắn mà nói, ba lý do sau hắn cũng không hâm mộ cũng không ghen tỵ, hắn chân chính để ý chính là lý do thứ nhất.

Nhưng hắn cũng rõ ràng, đối với những người của Lý gia mà nói, để ý chỉ là ba nguyên nhân phía sau.

Quả nhiên đúng như Từ Vĩ Trạch suy nghĩ, lời của hắn vừa ra khỏi miệng, ngay cả Lý Dĩnh. Lý Quân bên trong, tất cả mọi người choáng váng.

Trần gia. Trần Phàm.

Bốn chữ này giống như đến từ địa ngục ma âm, tràn ngập nội tâm của bọn họ.

*****

Bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, thanh niên bị họ cho là không biết tự lượng sức mình, không chút giáo dưỡng, biến hóa nhanh chóng, lại trở thành Trần gia thiếu gia danh chấn kinh thành mới mười mấy ngày trước.

Loại hình ảnh hoàn toàn ngược lại này, trong lúc nhất thời làm cho bọn họ thật khó có thể thừa nhận.

Nhất là Lý Duy Quốc cùng Hành Mỹ Lan hai người.

Phía trước bởi vì sợ hãi Trần Phàm không chịu rời đi, bị Trần Vĩnh Thụy và Trần Phi nhìn thấy, thái độ của bọn họ có thể nói là ác độc tới cực điểm, châm chọc thì cũng thôi, thậm chí còn đòi trực tiếp đuổi đi Trần Phàm.

Nghĩ tới những điều này, Lý Duy Quốc cùng Hành Mỹ Lan hai người, sắc mặt nháy mắt một mảnh trắng bệch, trong con ngươi toát ra vẻ sợ hãi thật sâu.

Trong đó Lý Duy Quốc lại càng thêm rõ ràng kinh hoảng.

Dùng cách nói của Từ Vĩ Trạch, một câu nói của Trần Phàm đã làm cho mười mấy cán bộ xử cấp gặp bi kịch, mà Lý Duy Quốc lại tự có chỗ bẩn, nếu Trần Phàm muốn trả thù hắn...

Lý Duy Quốc không dám tiếp tục tưởng tượng.

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra từ trên trán hẳn, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.

- Nguyên lai, là... là... hắn...

So ra mà nói, đả kích nhất chính là Lý Sâm.

Chuyện tối hôm qua làm cho hắn ý thức được. Trần Phàm cũng không phải chó hay mèo ngoài đường, nhưng hắn tin chắc Trần Phàm không có khả năng lợi hại tới mức coi thường Lý gia cùng Trần gia.

Cho nên từ tối hôm qua bắt đầu, hắn liền bắt đầu chờ mong, chờ mong Trần Phàm cùng Trần Phi chạm mặt, sau đó bị chết không thể chết lại, cuối cùng như một con chó nhà tang cút ra khỏi quân khu đại viện.

Kết quả, sự thật cho hắn một cái tát vang dội.

Cái tát này mặc dù không đánh lên trên mặt, nhưng càng thêm vang dội so với đánh thẳng lên trên mặt.

 

Hoàng Hiểu Linh cũng có biểu tình trợn mắt há hốc mồm, thần tình bà ngây ngốc nhìn Lý Quân, miệng hơi mở ra, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị mắc phải xương cá, một câu cũng không nói nên lời.

Trong mọi người, sắc mặt hơi tốt hơn một chút chỉ có Lý Quân.

Bởi vì tận sâu trong nội tâm hi vọng đời sống tình cảm của con gái đạt được hạnh phúc, cho nên hắn cũng không giống như những người khác châm chọc Trần Phàm, mà thiện ý nhắc nhở Trần Phàm nên sớm rời đi một chút, lại thật không ngờ, nhắc nhở chỉ là dư thừa.

- Tiểu Dĩnh, vì sao con không nói sớm hắn là người của Trần gia?

Giờ khắc này, Lý Quân đột nhiên cảm giác được miệng của mình có chút đắng chát.

Nghe Lý Quân vừa hỏi như vậy, kể cả Từ Vĩ Trạch cũng đưa mắt nhìn về hướng Lý Dĩnh, theo bọn họ xem ra, nếu Lý Dĩnh sớm nói ra thân phận Trần Phàm, là có thể tránh khỏi cảnh tượng bẽ bàng này.

Lúc ở Đông Hải, bởi vì sợ hãi đả kích tới lòng tự trọng của Trần Phàm. Lý Dĩnh luôn vô cùng do dự với việc có nên mời Trần Phàm cùng về Nam Kinh hay không, cuối cùng lấy hết dũng khí trưng cầu ý kiến của Trần Phàm, lại thật không ngờ Trần Phàm cũng không hề hỏi han, trực tiếp đáp ứng.

Vì thế ở trong lòng nàng báo cho chính mình: bất kể như thế nào cũng không để cho một màn năm xưa tái hiện.

Kết quả sau khi biết được là Trần Phi cầu hôn, toàn bộ dũng khí cùng quyết tâm của nàng bị đánh tan dập nát.

Dù sao hai chữ Trần gia thật quá mức chói mắt, chói mắt tới mức làm mất đi ánh sáng của chính gia tộc nàng.

Thế cho nên, nàng đối với việc Trần Phàm hứa hẹn sẽ quang minh chính đại đưa nàng rời khỏi Lý gia, hoàn toàn mất đi tin tưởng.

Nhưng ngay khi thân phận Trần Phàm chân chính trồi lên mặt nước, nàng cũng hoàn toàn bị sợ ngây người.

Vô cùng khiếp sợ, trong lòng còn có một thanh âm nói cho nàng biết: Trần Phàm ưng thuận lời hứa với nàng nhất định sẽ được thực hiện, một màn năm đó tuyệt đối sẽ không còn lặp lại.

Giờ này khắc này, nàng vô cùng tin chắc điểm này.

- Con cũng không biết.

Lý Dĩnh nhẹ lắc đầu, nhưng trong lòng bởi vì chuyện mình không muốn đả kích Trần Phàm nên trong hành trình tại Vân Nam nàng không dám nói ra gia thế của mình cho Trần Phàm mà hiện tại cảm thấy thật hoang đường.

Không biết?

Nghe được Lý Dĩnh nói ra ba chữ kia, ngay cả Từ Vĩ Trạch bên trong, mọi người chợt ngẩn ra, theo sau cũng bình thường trở lại - nếu Lý Dĩnh biết được thân phận Trần Phàm, như vậy cũng không đến nỗi lo lắng như thế, cũng sẽ không bởi vì sợ hãi Trần Phàm bị nhục nhã, tiến lên một bước hộ ngay trước người Trần Phàm.

- Làm sao bây giờ?

Giờ khắc này, Hoàng Hiểu Linh giống như kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn mất đi chủ kiến, chỉ tha thiết mong chờ nhìn Lý Quân.

Lý Quân trầm mặc không nói.

Không riêng gì Lý Quân, những người khác cũng cảm thấy trong miệng chát đắng, biến cố thình lình xảy ra thật sự làm bọn họ quá khó khăn tiếp nhận.

- Dì Hoàng, có phải dì đang cảm thấy thật đáng tiếc?

Từ Vĩ Trạch cũng làm như không tim không phối nhìn Hoàng Hiểu Linh hỏi:

- Nếu không phải dì cùng bọn họ quá mức bợ đỡ, quá mức cay nghiệt, dì sẽ thật vui vẻ khi có được một đứa con rể càng thêm ưu tú so với Trần Phi.

- So với Trần Phi càng thêm ưu tú? Chưa chắc đi?

Hành Mỹ Lan nguyên bản giống như bị mắc nghẹn. ũ rũ hồi lâu, hiện giờ nghe được Từ Vĩ Trạch nói như thế nhịn không được phản bác.

- Chưa chắc?

 Từ Vĩ Trạch lạnh lùng cười:

- Hắc, tôi biết, thím muốn nói người ngoài đều đang đồn đãi Trần Phi có thể trở thành người thừa kế đời thứ tư của Trần gia, hơn nữa Trần Phi ba mươi xuất đầu, hỗn tới cấp chính sở*, rất nhanh còn có thể đi lên trên, ngày sau tiền đồ vô lượng.

(*hôm lâu dịch nhầm thành sảnh, sori. Đây là cán bộ cấp 5. )

Hành Mỹ Lan nhíu mày, không hé răng.

- Nhưng thím cho rằng, một câu nói của Trần Phi là có thể khiến cho Vân Nam lật trời không? Trần lão thái gia sẽ vì Trần Phi mà ở ngay trước mặt thủ trưởng số 1 cùng toàn bộ các đại lão vỗ bàn chửi mắng, hơn nữa còn hoàn toàn chỉnh chết Phạm gia sao?

Từ Vĩ Trạch cười lạnh hỏi.

- Đó chẳng qua là vì Trần lão thái gia cưng chiều hắn mà thôi... Lý Sâm yếu ớt nói một câu, rất có hương vị ăn khôngđược quả nho thì chê quả nho xanh.

Từ Vĩ Trạch nhìn hắn như nhìn kẻ ngu ngốc, cười lạnh nói:

- Cưng chiều? Buồn cười. Trần lão thái gia là khai quốc nguyên lão duy nhất còn sống hiện nay, ăn muối còn nhiều hơn Lý Sâm anh ăn cơm, anh cho rằng Trần lão thái gia thật sự già tới hồ đồ, sẽ bởi vì đi cưng chiều một đứa cháu phế vật, mà ở ngay trước mặt thủ trưởng số một vỗ bàn chửi mắng?

Lý Sâm há to mồm, không sao phản bác.

- Trần lão thái gia cưng chiều hắn, coi trọng hắn, là bởi vì hắn là một Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay.

Từ Vĩ Trạch nói xong nhịn không được nhắm hai mắt lại, giọng nói vô cùng kính sợ:

- Long Nha, hai chữ này đại biểu cho ý nghĩa, các vị vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết.

Mỗi người đều có một thân ảnh cho mình đuổi theo, Từ Vĩ Trạch cũng không ngoại lệ - Dưới lầu một mình Từ Vĩ Trạch nói chuyện khiến cho cả thành viên Lý gia đều á khẩu không trả lời được, không khí trên lầu lại có vẻ càng thêm ngưng trọng.

Trong phòng sách. Lý Vân Phong ngồi sau bàn. Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi ngồi trên sô pha. Trần Phàm ngồi riêng một ghế dựa, bốn người đều không nói gì.

- Tiểu Phàm, cháu với tiểu Dĩnh đã xảy ra chuyện gì?

Không biết qua bao lâu, thân là chủ nhân Lý Vân Phong mới mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh của phòng sách, nhưng giọng nói có chút phức tạp.

Dù sao cũng do hắn chữ động đến Yên Kinh ngay trước mặt Trần Kiến Quốc mở miệng cầu hôn, mà hiện giờ Lý Dĩnh lại cùng Trần Phàm quen nhau...

- Nàng là nữ nhân của cháu.

Trần Phàm mở miệng, thanh âm không lớn, giọng nói lại dị thường kiên định.

Nàng là nữ nhân của cháu.

Mấy chữ ngắn ngủi, nháy mắt nổ vang bên tai ba người Lý Vân Phong. Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi, đôi mày Lý Vân Phong càng can chặt lại, diễn cảm có chút khó xử, mà biểu tình Trần Vĩnh Thụy âm trầm vô cùng, vẻ tức giận trong con ngươi không có chút nào che giấu, khóe mắt cũng đang run rẩy kịch liệt, trong lòng không biết đang đánh bàn tính gì.

Tuy rằng Trần Phi ở trước mắt cũng xem như hỗn tới cấp bậc chính sở, hơn nữa chủ quản một phương, ở trong giới thanh niên đồng lứa đủ dùng từ nổi bật để hình dung, nhưng luận lòng dạ cùng năng lực ẩn nhẫn, so sánh với Lý Vân Phong và Trần Vĩnh Thụy mà nói còn kém hơn.

Lần đầu tiên hắn và Trần Phàm gặp mặt, bởi trong lòng ghen tỵ luôn nói móc Trần Phàm, lại thật không ngờ cuối cùng bị Trần Phàm trào phúng, trong cơn tức giận, hắn gọi điện thoại tìm cha mẹ Trương Thiên Thiên, chuẩn bị dùng thân thể Trương Thiên Thiên phát tiết lửa giận.

Ai biết cuối cùng tiềm quy tắc không thành công không nói, Trương Thiên Thiên còn nói thẳng nam nhân có thể làm cho nàng tình nguyện trở thành tình nhân cùng đồ chơi chỉ có Trần Phàm.

Câu nói kia không thể nghi ngờ là cho Trần Phi một cái tát vang dội, đem lòng kiêu ngạo dưỡng thành nhiều năm trong lòng Trần Phi đánh dập nát, đồng thời làm thái độ của hắn đối với Trần Phàm xảy ra chuyển biến cực lớn - trước kia hắn chỉ cảm thấy Trần lão thái gia cưng chiều Trần Phàm như vậy thật sự rất không công bình, do đó sinh ra lòng ghen tỵ mãnh liệt, mà từ sau lúc kia, hắn trực tiếp hóa lòng ghen tỵ thành hận ý.

Trong lòng hắn manh động hận ý đối với Trần Phàm, còn thật sâu đậm.

Ở dưới tình hình này, hắn đi theo cha hắn Trần Vĩnh Thụy đến Lý gia cầu hôn, lại phát hiện Trần Phàm thành nam nhân của Lý Dĩnh...

Điều này hoàn toàn làm trong lòng Trần Phi tràn ngập lửa giận, phía trước ở dưới lầu hắn đã muốn phát tác, nhưng bị Trần Vĩnh Thụy ngăn trở, hiện giờ lại nghe được lời nói của Trần Phàm, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Phàm:

- Chú đây là ý gì?

Từ khi gặp mặt Trần Phi, nhìn thấy diện mạo ăn trên ngồi trước của hắn. Trần Phàm liền không có một chút hảo cảm đối với Trần Phi, chuyện của Trương Thiên Thiên càng làm cho ấn tượng của Trần Phi trong lòng Trần Phàm hoàn toàn chuyển biến xấu...

*****

Hiện giờ nghe được câu chất vấn khí thế bức người của Trần Phi, gương mặt Trần Phàm không chút thay đổi, nói:

- Những lời này hẳn phải do tôi hỏi anh mới đúng chứ?

- Hỏi tôi?

Trần Phi tức đến cười gằn, hắn phun ra một hơi nói:

- Trần Phàm, tôi cho chú biết, hôn sự giữa tôi cùng Lý Dĩnh là do ông nội tôi cùng Lý gia gia định tới, mà chú lại không xấu mặt thông đồng một chỗ với Lý Dĩnh, hiện tại lại hỏi tôi có ý tứ gì? Chú đang vũ nhục chỉ số thông minh của mình sao?

- Chuyện này sai ở tôi.

Nhìn thấy không khí trở nên càng thêm khẩn trương. Lý Vân Phong lại một lần nữa mở miệng, hắn có chút tự trách nói:

- Là do trước đó tôi không điều tra cho rõ ràng, mới đưa đến cục diện hiện tại.

- Lý thúc, cá nhân cháu cho rằng với tình huống trước mắt, theo đuổi nguyên nhân sự tình đã không còn ý nghĩa, trước mắt cần giải quyết chính là, thương định như thế nào ổn thỏa xử lý tốt đẹp chuyện này.

Trần Vĩnh Thụy nhìn thẳng Lý Vân Phong. gằn từng chừ:

- Tiểu Phi cùng tiểu Dĩnh đám hỏi, là lời của ngài nói ra, hơn nữa ông nội của tiểu Phi cũng đã đáp ứng rồi, hiện giờ như vậy, chỉ sợ...

Câu nói kế tiếp Trần Vĩnh Thụy không nói ra miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: bất kể như thế nào, ngươi cũng phải cho ta một công đạo.

- Cha, chuyện này không có bất kỳ điều gì cần thương lượng. Trần Phàm nhất định phải rời khỏi.

Lúc này đây không đợi Lý Vân Phong mở miệng. Trần Phi liền nói, giọng nói bá đạo tới cực điểm.

Nhất định rời khỏi?

Nghe được bốn chữ này, Trần Phàm nở nụ cười, sau đó khí thế của hắn trở nên sắc bén lên, giọng nói lạnh như khối băng:

- Trước khi các người cầu hôn. Lý Dĩnh đã ở chung một chỗ với tôi, hiện giờ muốn tôi rời khỏi, có thể sao?

- Trước cùng ngươi một chỗ thì thế nào? ông nội đáp ứng chính là để cho ta cùng Lý Dĩnh kết hôn, mà không phải tên phế vật như ngươi.

 

Giờ khắc này Trần Phi hoàn toàn nổ bạo, hận ý trong lòng đối với Trần Phàm không hề có chút che lấp.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Lý Vân Phong lại biến đổi, trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Mà Trần Vĩnh Thụy cũng híp mắt nhìn Trần Phàm. gằn từng chừ:

- Tiểu Phàm, chuyện này là do đại gia gia của ngươi tự mình định ra, quan hệ tới tương lai sau này của Trần gia cùng Lý gia. ý nghĩa trọng đại, mời ngươi thận trọng.

- Ta nói rồi, Lý Dĩnh đã là nữ nhân của ta trước, muốn cho ta rời khỏi, đừng nói là ông nội của Trần Phi tự mình định ra, dù chính thiên vương lão tử cũng không được.

Đối mặt từng bước ép sát của Trần Phi cùng Trần Vĩnh Thụy, giọng nói của Trần Phàm hoàn toàn lạnh xuống.

Có lẽ thật không ngờ Trần Phàm lại cuồng như thế, ngạc nhiên nghe được câu nói của Trần Phàm, không riêng gì Trần Phi, dù là Trần Vĩnh Thụy và Lý Vân Phong cũng đều ngây ra.

- Phế vật, ngươi cho là ngươi dựa vào lão thái gia cưng chiều ngươi, ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Ta cho ngươi biết, chuyện này lên tới chỗ lão thái gia. Trần Phi ta cũng không sợ, không tin chúng ta có thể thử xem.

Trần Phi không hề lùi bước, tư thế phảng phất như muốn hoàn toàn vạch mặt với Trần Phàm.

Mà Lý Vân Phong cùng Trần Vĩnh Thụy đều trầm mặc không nói.

Trong lòng bọn hắn đều rất rõ ràng, chuyện này nếu đến tai Trần lão thái gia, người thắng cuối cùng tuyệt đối không thể nào là Trần Phi, thứ nhất Trần lão thái gia cưng chiều Trần Phàm đến mức Trần Phi không thể so sánh, thứ hai là Lý Vân Phong sau đó mới cầu hôn. Trần Phàm cùng Lý Dĩnh ở chung với nhau trước, chuyện này Trần Phàm hoàn toàn chiếm lẽ phải.

- Lý thúc.

Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Trần Vĩnh Thụy nhìn Lý Vân Phong chằm chằm, nhắc nhở:

- Tiểu Phi cùng tiểu Dĩnh đính hôn, chính do ngài ở ngay trước mặt các đại lão quân đội mở miệng, nếu lật lọng, tôi nghĩ thể diện của chúng ta sẽ rất khó coi.

Theo ý nào đó mà nói, trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này là do Lý Vân Phong còn chưa tìm hiểu rõ ràng tình huống, nên mới tạo ra rắc rối như bây giờ.

Vì thế trong lòng hắn nhiều ít có chút không yên tâm, đồng thời cũng biết chuyện này xử lý cực kỳ khó khăn.

Lúc này nghe Trần Vĩnh Thụy nói như thế, Lý Vân Phong rất rõ ràng. Trần Vĩnh Thụy bức bách hắn, nói cách khác muốn hắn giữa Trần Phàm và Trần Phi lựa chọn một đứa cháu rể.

Trong lúc nhất thời Lý Vân Phong do dự.

Lựa chọn này đối với hắn mà nói, thật sự quá khó khăn.

Lựa chọn Trần Phi, sẽ hoàn toàn đắc tội Trần Phàm, cũng chẳng khác nào biến thành đắc tội Trần lão thái gia, lựa chọn Trần Phàm, sẽ hoàn toàn đắc tội Trần Phi cùng Trần Vĩnh Thụy.

- Lý thúc, hôm nay ở trên xe, tôi cũng đã nói chuyện với tiểu Phi, tiểu Sâm cùng nó đều đảm nhiệm chức vụ tại Giang Tô, sau này có việc sẽ chiếu cố nhiều hơn.

Trần Vĩnh Thụy mở miệng lần nữa, lời nói thật ẩn ý:

- Mặt khác tôi cho rằng với uy vọng của Lý thúc trong quân đội, phương diện Yên Kinh cũng có thể coi trọng tiểu Sâm nhiều hơn.

Ngạc nhiên nghe được Trần Vĩnh Thụy nói như thế, trong lòng Lý Vân Phong không khỏi vừa động.

Thân là người cầm quyền quân khu Nam Kinh, hắn không phải ngu ngốc, hắn tự nhiên có thể nghe ra tin tức từ những lời này của Trần Vĩnh Thụy.

Thứ nhất. Trần Vĩnh Thụy muốn ám chỉ, lấy thân phận cùng địa vị của hắn, có thể ở bên Nam Kinh giúp lời nói, có sự giúp đỡ của hắn, tương lai tiền đồ của Lý Sâm thật bừng sáng. Tiếp theo, Trần Vĩnh Thụy âm thầm nhắc nhở, người cầm quyền sau này của Trần gia rất có thể là hắn cùng Trần Phi.

Hiểu được điều này, đôi mày Lý Vân Phong càng nhíu chặt hơn, hắn không thể không thừa nhận, đắc tội Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi, theo lâu dài mà xem, chứng thật là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Mà đắc tội Trần Phàm, chỉ là trong thời gian ngắn phải thừa nhận lửa giận của Trần lão thái gia, về lâu dài...

Đắc tội Trần Phàm, chẳng lẽ theo lâu dài mà xem, sẽ không phải chịu ảnh hưởng sao?

Lý Vân Phong thầm hỏi chính mình, đáp án không cần nói cũng biết.

Sẽ!

Hắn biết rõ, cả cuộc đời Trần lão thái gia vượt qua sóng to gió lớn, chuyện mưa gió nào chưa từng trải qua. ánh mắt nhìn người tự nhiên người khác không thể so sánh.

Nếu Trần lão thái gia đã cưng chiều cùng xem trọng Trần Phàm, như vậy tự nhiên có đạo lý của ông ấy.

Hơn nữa Trần Phàm còn một thân phận khác không thể không khiến Lý Vân Phong coi trọng: Long Nha duy nhất trong suốt gần ba mươi năm nay của Trung Quốc!

Có lẽ những người khác không biết thân phận Long Nha này đại biểu cho điều gì, nhưng hắn thán là quân nhân biết rõ.

 

Có thể nói không chút nào khoa trương, đó là thân phận cùng vinh dự mà một quân nhân luôn tha thiết ước mơ.

Ba mươi năm, chỉ có Trần Phàm làm được.

Long Nha, là phế vật sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Vân Phong chợt rộng mở trong sáng.

Ngay trong lúc Lý Vân Phong trầm mặc, biểu tình của Trần Phi đã không còn phẫn nộ như trước đó, ngược lại khóe miệng hắn nhếch lên như muốn nói với Trần Phàm: Phế vật, ngươi cũng không nhỏ nước tiểu mà soi gương, ngươi dựa vào cái gì tranh với ta?

Không riêng gì Trần Phi, ngay cả Trần Vĩnh Thụy cũng lộ ra biểu tình tự tin, hắn tin tưởngLý Vân Phong không phải là người có ánh mắt hẹp hòi, sẽ có thể nhìn thấy rõ tình thế tương lai.

Hắn thậm chí hoài nghi Lý Vân Phong vì coi trong tương lai cùng tiềm lực của hắn cùng Trần Phi, cho nên mới chủ động ở Yên Kinh ngay trước mặt các đại lão quân đội mở miệng cầu hôn.

- Vĩnh Thụy, tôi cho rằng chuyện này nên xin chỉ thị của Kiến Quốc một chút thì tốt hơn.

Trong lòng vừa hiểu rõ, đôi mày nhíu chặt của Lý Vân Phong chậm rãi giãn ra. Hắn liếc mắt nhìn Trần Vĩnh Thụy đưa ra đề nghị.

Nghe Lý Vân Phong nói như thế, Trần Phi mỉm cười nói:

- Lý gia gia, hiện tại ngài gọi điện cho ông nội của cháu đi. - internet

Vừa nói xong, ý cười nơi khóe miệng Trần Phi càng đậm, theo hắn xem ra, hắn luôn luôn được Trần Kiến Quốc coi trọng, được Trần Kiến Quốc bồi dưỡng thành người thừa kế đời thứ tư của Trần gia, mà bản thân hắn cũng làm được cực kỳ xuất sắc, rất nhanh sẽ đạt tới cấp độ phó tỉnh cấp, Trần Kiến Quốc không có đạo lý đi giúp Trần Phàm.

- Vĩnh Thụy, tiểu Phàm, hai người có ý kiến không?

Lý Vân Phong lại hỏi.

Trần Vĩnh Thụy hơi suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu.

- Không ý kiến.

Trần Phàm cũng mở miệng, sắc mặt bình tĩnh, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

Nhìn thấy ba người đều không có dị nghị, Lý Vân Phong cũng không chậm trễ, lập tức gọi điện cho Trần Kiến Quốc.

Điện thoại rất nhanh chuyển được. Lý Vân Phong trầm giọng nói:

- Tôi là tư lệnh viên quân khu Nam Kinh Lý Vân Phong, mời chuyển máy cho Trần chủ tịch.

Ước chừng mười mấy giây sau, điện thoại lại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm Trần Kiến Quốc:

- Lão Lý, Vĩnh Thụy cùng tiểu Phi bọn họ đang ở chỗ ông đi? ông gọi điện cho tôi chẳng lẽ bởi vì chuyện cầu hôn?

- Ân.

Lý Vân Phong nói:

- Lão Trần, sự tình là như vậy...

Theo sau. Lý Vân Phong ngay trước mặt ba người Trần Phàm đem đầu đuôi sự tình nói cho Trần Kiến Quốc, Trần Kiến Quốc trầm mặc một lúc lâu, cấp ra câu trả lời, trực tiếp cúp máy.

Trong phòng sách, trong ánh nhìn tin tưởng của Trần Phi cùng Trần Vĩnh Thụy, Lý Vân Phong nhẹ nhàng cúp điện thoại.

- Lý gia gia, ông nội của cháu đáp ứng muốn tiểu Dĩnh gả cho cháu, đúng không?

Trần Phi nhịn không được mở miệng hỏi, cảm giác như chỉ một giây đồng hồ hắn cũng không muốn chờ đợi, hắn khẩn cấp muốn nhìn thấy vẻ mặt bi kịch của Trần Phàm.

Nhưng...

Vượt ngoài dự đoán của hắn và Trần Vĩnh Thụy, Lý Vân Phong khẽ lắc đầu.

Thấy một màn như vậy, đồng tử Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi trong nháy mắt trừng lớn tròn xoe.

Theo sau trong biểu tình không thể tin của hai người, Lý Vân Phong chậm rãi mở miệng:

- Kiến Quốc nói, nếu tiểu Phàm và tiểu Dĩnh đã quen nhau trước, như vậy lần cầu hôn này xóa bỏ.

Xóa bỏ cầu hôn?

Nghe được bốn chữ này, trên sô pha. Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi như bị hóa đá, hoàn toàn ngây người...

*****

Làm sao có thể?

Ông nội làm sao có thể lựa chọn giúp tên phế vật Trần Phàm này?

Điều đó không có khả năng!

Trên sô pha, sắc mặt Trần Phi tái nhợt như tờ giấy, nguyên bản thân hình cứng ngắc bởi vì quá mức kích động mà run rẩy lên kịch liệt, con ngươi đỏ bừng một mảnh, thoạt nhìn rất dọa người.

- Lý gia gia, ông nội của cháu thật sự nói như vậy sao?

Trần Phi hai mắt đỏ bừng nhìn Lý Vân Phong, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.

Đối mặt Trần Phi như sắp nổ bạo, Lý Vân Phong gật gật đầu.

Lại nhìn thấy Lý Vân Phong gật đầu. Trần Phi giống như một trái bóng hơi bị rách nát, nháy mắt chợt nhụt chí, trên mặt không còn chút vẻ đắc ý cùng tự tin trước đó, có chỉ là sự mất mát.

Không riêng gì hắn, ngay cả Trần Vĩnh Thụy ngồi một bên cũng bị quyết định của Trần Kiến Quốc làm trở tay không kịp.

- Vì sao? Vì sao ông nội làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì ông nội cũng sợ hãi lão thái gia?

Trần Phi bỗng nhiên đứng lên, thần tình đầy lửa giận dùng ngón tay chỉ vào Trần Phàm:

- Còn nữa, hắn dựa vào cái gì có thể lặp đi lặp lại nhiều lần được lão thái gia ủng hộ, thậm chí lão thái gia vì ủng hộ hắn, không tiếc thay đổi nguyên tắc làm việc của mình?

Giờ khắc này Trần Phi giống như một con bạc bị thua hết thảy trong sòng bạc, không muốn đối mặt hiện thực tàn khốc.

Vừa nói xong. Trần Phi giống như một đầu dã thú bị đánh mắt lý trí, nhằm về phía Trần Phàm.

- Tiểu Phi.

Nhìn thấy Trần Phi hoàn toàn nổ bạo, Trần Vĩnh Thụy chợt lấy lại tinh thần từ trong suy tư, kéo lại Trần Phi.

- Cha, con không cam lòng a.

Trần Phi cũng không dám càn rỡ trước mặt Trần Vĩnh Thụy, hắn dừng bước, nắm chặt tay, giọng nói tràn ngập vẻ không cam tâm:

- Con không cam lòng thua không minh bạch a.

Nhìn thấy Trần Phi hoàn toàn đánh mắt lý trí, sắc mặt Trần Vĩnh Thụy trầm xuống, không nói một lời vung cánh tay, tát mạnh lên mặt Trần Phi.

- Ba

Một tiếng vang giòn đột nhiên vang lên. Trần Phi đứng không vững lập tức bị một cái tát của Trần Vĩnh Thụy đánh ngã trên ghế sô pha, khóe miệng nháy mắt tràn ra máu tươi.

 

Trên mặt truyền đến đau đớn rát bỏng như lứa, làm cho Trần Phi dừng hẳn tiếng tru lên, hắn trợn tròn tròng mắt, thần tình ủy khuất, ngơ ngác nhìn Trần Vĩnh Thụy, cảm giác giống như đang muốn hỏi vì sao Trần Vĩnh Thụy phải làm như vậy.

- Câm miệng.

Sắc mặt Trần Vĩnh Thụy âm trầm hộc ra hai chữ, giọng nói không thể nghi ngờ.

- Cha, chẳng lẽ lão thái gia ủng hộ hắn như thế, chỉ bởi vì hắn từng được nhận huấn luyện cùng chấp hành nhiệm vụ cho Long Nha sao?

Sau khi bị đánh một cái tát. Trần Phi thật thần kỳ lại bình tĩnh trở lại, hắn hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng.

Trần Vĩnh Thụy không trả lời, chỉ can mày, thật sâu liếc mắt nhìn Trần Phàm.

Trước khi Trần Phàm danh chấn kinh thành, hồ sơ cùng thân phận của Trần Phàm được bảo hộ chặt chẽ, thuộc loại cơ mặt cấp sáu sao, lấy thân phận của hắn căn bản không có khả năng biết được, thậm chí có một số người cấp bậc cao hơn hắn cũng không thể biết, biết đến chỉ có một ít người thuộc chính giới cùng quân đội trên đỉnh kim tự tháp quyền lực.

Sau khi Trần Phàm danh chấn đế đô, không biết bởi vì nguyên nhân gì, thân phận của Trần Phàm cũng không còn được bảo hộ chặt chẽ như trước, ngược lại chỉ cần thân phận đạt tới trình độ nhất định liền có thể biết Trần Phàm từng xuất thân từ Long Nha.

Nhưng đối với tổ chức Long Nha rốt cục là tổ chức như thế nào, rất nhiều người trong lòng đều không biết rõ tình hình, chỉ đương nhiên cho rằng Long Nha cũng giống như tổ chức đặc công bình thường.

Trần Phi. Trần Vĩnh Thụy là một trong những người không biết rõ.

Mà ngay cả Lý Vân Phong bên trong, những đại lão quân đội lại khác hẳn, bọn họ có chút hiểu biết về tổ chức do chính tay Trần lão thái gia tạo ra, bọn họ cũng giống như Trần lão thái gia, đều hi vọng con cháu của mình có một ngày có thể bước vào cửa lớn của Long Nha.

Vì thế nghe được Trần Phi vừa hỏi như vậy, Trần Vĩnh Thụy trầm mặc không nói, mà trong lòng Lý Vân Phong lại đang cười khổ, sở dĩ hắn không muốn một mình quyết định, mà là cố ý gọi điện cho Trần Kiến Quốc, không phải là đã đoán được kết quả rồi sao?

Trong đại sảnh lầu một. Từ Vĩ Trạch đã rời đi, tựa hồ hắn đã biết được kết quả, cho rằng có tiếp tục lưu lại cũng không còn ý nghĩa gì. -

Những người khác kể cả Lý Dĩnh, thần tình đều tò mò nhìn lên cửa thang lầu, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Đúng như lời Từ Vĩ Trạch đã nói, bọn hắn vĩnh viễn không thể hiểu được ý nghĩa hai chữ Long Nha đại biểu, cho nên bọn hắn cũng không cho rừng sau khi bại lộ thân phận thì Trần Phàm hoàn toàn có cơ hội thắng được.

Dù sao lần này cầu hôn là do chính Lý Vân Phong tự mình đưa ra trước mặt các đại lão quân đội, nếu là lật lọng, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

Chờ mong nhiều nhất, chính là Hành Mỹ Lan. Lý Duy Quốc còn có Lý Sâm ba người, bọn hắn đang âm thầm cầu nguyện người thắng cuối cùng là Trần Phi.

Đối với bọn hắn mà nói, nếu Trần Phi thắng. ý nghĩa sau này bọn hắn không cần thường xuyên nhìn thấy tên sát thần Trần Phàm này.

Trong chuyện này, Lý Sâm là người chờ mong nhất.

Dù sao hắn vì có thể ôm chân Trần Phi, không ít suy nghĩ lo lắng đầu tư, nếu Trần Phi thua, như vậy hết thảy cố gắng của hắn đều trôi mất.

Trong đại sảnh, người duy nhất không hề lo lắng cùng khẩn trương chính là Lý Dĩnh.

Trước khi Trần Phàm đi vào Trần gia, trong lòng Lý Dĩnh tuy rằng lo lắng khẩn trương, nhưng vẫn có tin tưởng đối với hứa hẹn của Trần Phàm, sau đó khi biết được người cầu hôn là Trần Phi, phần tin tưởng kia đã hoàn toàn bị dập nát, mà sau khi thân phận Trần Phàm chân chính trồi lên mặt nước, lòng tin tưởng trong nội tâm của nàng đã không còn tiếp tục có chút dao động.

Không biết qua bao lâu, cửa thang lầu truyền lại tiếng bước chân, thanh âm không hỗn độn, tiết tấu thật ổn định, có thể đoán được là một người.

Nghe được tiếng bước chân, ngoại trừ Lý Dĩnh, những người khác của Lý gia đều không ngoại lệ đứng lên, mở to hai mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm lên cửa thang lầu.

Dần dần, dần dần, thân ảnh Trần Phàm xuất hiện giữa tầm mắt của mọi người.

Là hắn?

Chứng kiến người dẫn đầu đi xuống thang lầu là Trần Phàm, tất cả mọi người cả kinh.

Nhưng...

Dù kinh ngạc rất nhiều, cũng không ai lên tiếng nghi ngờ, càng không người nào dám nói lời châm chọc, thậm chí ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Trần Phàm đã xảy ra chuyển biến tới ba trăm sáu mươi độ, trong con ngươi không còn chút miệt thị, chỉ còn lại kính sợ.

Đối mặt ánh mắt của mọi người, biểu tình Trần Phàm không hề phát sinh chút dao động, hắn vừa đi, vừa nhìn Lý Dĩnh đang ngồi trên sô pha.

Nơi sóc sô pha. Lý Dĩnh khép lại hai chân ngồi yên một chỗ, hai tay đặt trên đùi, tư thế không có vẻ tao nhã, nhưng thật đoan chính, cả người thoạt nhìn thật im lặng, giống như một con mèo nhỏ.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Trần Phàm chậm rãi đi xuống thang lâu, lập tức đi tới bên người Lý Dĩnh.

Nhìn thân ảnh khôi ngô đang đứng trước mặt mình, Lý Dĩnh cũng không đứng dậy, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Trần Phàm chậm rãi ngồi xổm người xuống, giúp Lý Dĩnh sữa sang lại mái tóc hơi tán loạn, mỉm cười vươn tay nói:

- Đi thôi, nữ nhân ngốc.

- Ân.

Không có sự cảm động đến rơi nước mắt, cũng không có vẻ khiếp sợ không gì sánh kịp, trên mặt Lý Dĩnh lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Nàng nắm chặt bàn tay đầy vết chai của Trần Phàm, tùy ý cho Trần Phàm dắt theo nàng, trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của mọi người, chậm rãi đi ra căn nhà lầu hai tầng từng lưu lại bóng ma tâm lý cho nàng, khi nãy thiếu chút nữa còn làm cho nàng tuyệt vọng, chỉ để lại hai bóng lưng cho mọi người đứng trong đại sảnh.

Trong đại sảnh, bóng lưng kéo đến rất dài... rất dài...

Cứ như vậy đi rồi?

Trong đại sảnh, mọi người nhìn nhau, giống như đang dò hỏi đối phương.

 

Không ai mở miệng trả lời, sự thật chính là câu trả lời tốt nhất.

Nhìn thấy bóng lưng của Trần Phàm cùng Lý Dĩnh biến mất hoàn toàn. Lý Duy Quốc, Hành Mỹ Lan. Lý Sâm ba người vừa nghĩ tới ngày sau phải thường nhìn thấy tên sát thần Trần Phàm này, hơn nữa rất có thể lọt vào sự trả thù của Trần Phàm, sắc mặt liền trắng bệch một mảnh.

Trong phòng sách lầu hai. Lý Vân Phong có chút áy náy nhìn Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi, nói:

- Vĩnh Thụy, đối với chuyện này tôi thật cảm thấy vô cùng có lỗi.

- Lý lão, sự tình đã trải qua, ngài không cần phải khách khí như thế.

Trần Vĩnh Thụy miễn cường cười, tuy rằng trong giọng nói không có nữa điểm dấu hiệu tức giận, nhưng từ lối xưng hô Lý Vân Phong là Lý thúc chuyển sang Lý lão, đủ thế hiện rõ tâm tình chân thật nhất của hắn giờ phút này.

Lý Vân Phong tự nhiên có thể nhận thấy được điểm này, hắn trầm mặc, đang muốn mở miệng lần nữa, đã thấy Trần Vĩnh Thụy dẫn đầu đứng dậy:

- Lý lão, nếu sự tình đã có kết quả, chúng tôi tiếp tục ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì. Tôi cùng tiểu Phi còn có chuyện quan trọng, nên không thể đến bồi ngài, chúng tôi đi trước một bước.

Dứt lời, Trần Vĩnh Thụy liếc mắt nhìn Trần Phi, sắc mặt Trần Phi âm trầm đứng dậy.

- Tôi đưa tiễn hai người.

Lý Vân Phong hơi xin lỗi nói, đồng thời đứng lên.

Theo sau, trong biểu tình phức tạp của các thành viên Lý gia. Lý Vân Phong tự mình tiễn Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi đi xuống dưới lầu.

Kết quả đã có, mọi người nhìn thấy sắc mặt Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi cũng không tốt, không ai dám hé răng.

- Tiểu Quân. Hiểu Linh, hai đứa theo cha đi tiễn Vĩnh Thụy cùng tiểu Phi.

Nhìn thấy gương mặt phức tạp của đám con. Lý Vân Phong mở miệng nói.

- Dạ, cha.

Lý Quân trước tiên đứng dậy trả lời, theo sau Hoàng Hiểu Linh tâm tình phức tạp cũng đi theo đứng lên.

Đối mặt lời đề nghị của Lý Vân Phong, tuy rằng trong lòng Trần Vĩnh Thụy cực kỳ bất mãn, lại không lên tiếng phản đối, mà trầm mặc đáp lại.

Theo sau. Lý Vân Phong mang theo Lý Quân. Hoàng Hiểu Linh hai người đưa Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi rời khỏi tòa lầu hai tầng. Lý Quân thậm chí tự mình mở cửa xe cho Trần Vĩnh Thụy.

- Tiểu Phi, nhớ kỹ, từ nay về sau không được tìm Trần Phàm gây phiền phức.

Xe khởi động. Trần Vĩnh Thụy ngồi ở băng sau nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, sau đó mở to mắt, nhắc nhở.

- Lão thái gia còn sống, con tự nhiên sẽ không đi trêu chọc hắn.

Gương mặt Trần Phi vận vẹo, giọng nói trầm thấp đáng sợ:

- Chỉ cần lão thái gia buông tay về trời, con là người thứ nhất không tha cho hắn.

- Con không nghe hiểu lời của cha?

sắc mặt Trần Vĩnh Thụy phát lạnh.

Trong lòng Trần Phi cả kinh, theo sau chất vấn:

- Cha, không có Trần lão thái gia làm chỗ dựa cho hắn, hắn cái gì cũng không phải. Vì sao không thể đi tìm hắn? Chẳng lẽ chúng ta bị hắn tát vào mặt như vậy liền chịu đựng?

- Vô luận lão thái gia còn sống hay đã chết, con cũng không được đi tìm hắn phiền phức.

Trần Vĩnh Thụy nghiêm túc nói.

- Vì sao?

Trần Phi thần tình nghi hoặc.

- Con chỉ cần làm theo lời của cha thì sẽ tốt hơn.

Trần Vĩnh Thụy can mày, cũng không nói ra nguyên nhân.

- Được.

Trần Phi cắn chặt răng, trong lúc trả lời đồng thời tận sâu trong con ngươi lại hiện lên một tia sát khí không dễ dàng phát giác.

Nơi cửa tòa lầu hai tầng, ba người Lý Vân Phong cũng không đi vào nhà, mà đưa mắt nhìn Trần Vĩnh Thụy và Trần Phi lên xe rời đi.

- Cha, vào đi thôi.

Nhìn thấy xe biến mất trong tầm mắt của mọi người. Lý Quân cung kính nói.

Không một tiếng trả lời, thậm chí cũng không hề nhúc nhích.

Lý Vân Phong giống như bị sứ dụng ma pháp, vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm phương hướng chiếc xe biến mất.

- Lão thủ trưởng a lão thủ trưởng, ngài đang lấy Trần gia thậm chí cả quốc gia làm bàn cờ, cuộc cờ tiếp theo ắt là rất lớn a.

Chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong con ngươi Lý Vân Phong lóe ra quang mang thông minh lanh lợi, khóe miệng lại nổi lên dáng tươi cười chua xót:

- Nói vậy chờ khi bàn cờ thu lại tàn cuộc, sẽ là máu chảy thành sông, thây chất thành núi đi?

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)