Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 320

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 320: Tiếng lòng, chuyện cũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Mẹ, con giúp mẹ.

Sau bữa cơm tối kết thúc, dì Điền thu dọn thật nhanh. Điền Thảo đứng dậy định giúp đỡ.

- Tiểu Thảo, mẹ làm là được rồi, con bồi Trần thiếu nói chuyện phiếm đi.

Dì Điền cười ngăn trở Điền Thảo.

Điền Thảo có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Trần Phàm, diễn cảm có chút quỷ dị.

- Dì Điền, dì gọi tôi là tiểu Phàm là được rồi.

Trần Phàm cười khổ nói, từ ngày đầu tiên nhìn thấy dì Điền, dì Điền luôn xưng hô hắn là Trần thiếu, dù hắn đã nói qua rất nhiều lần, nhưng dì Điền chưa bao giờ sửa lại cách xưng hô.

Lần này cũng là như vậy, nghe Trần Phàm vừa nói như thế, dì Điền chỉ cười cười không trả lời.

Dì Điền nhanh nhẹn bưng chén đũa vào bếp, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên thật quỷ dị. Điền Thảo tựa hồ biết Trần Phàm muốn rời đi, cũng không còn tiếp tục nói chuyện như trước, mà ngồi trên ghế, hai chân khép lại, mười ngón tay đan chéo đặt trên đùi, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

- Tiểu Thảo, thời gian không còn sớm...

- Trần Phàm, tôi...

Có lẽ vì muốn chứng minh suy đoán của Điền Thảo, Trần Phàm nhìn đồng hồ, chuẩn bị cáo từ.

Mà ngay lúc Trần Phàm vừa mở miệng. Điền Thảo cũng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Trần Phàm, cố gắng nói điều gì đó.

Trong lúc nhất thời, hai người cũng không nói hết câu kế tiếp, Trần Phàm có chút ngạc nhiên, mà Điền Thảo lại cúi đầu, tựa hồ không dám trực tiếp nhìn ánh mắt Trần Phàm.

- Tiểu Thảo, cô nói trước đi.

Nhìn thấy không khí lại trở nên xấu hổ, Trần Phàm chủ động mở miệng nói.

- Hô...

Hít sâu một hơi. Điền Thảo lại ngẩng đầu, mang theo bày phần khẩn trương ba phần chờ mong nhìn Trần Phàm:

 

- Anh có thể bồi tôi thêm vài giờ không?

Ân?

Nghe được Điền Thảo vừa nói như thế. Trần Phàm thoáng khựng người.

Hắn có thể nhận thấy được ngày hôm nay Điền Thảo khi ở chung với hắn, không còn im lặng trầm mặc như trong dĩ vàng, căn bản không hề che giấu tâm tình vui sướng trong nội tâm.

Điều này làm cho Trần Phàm cảm thấy thật bất ngờ, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy được Điền Thảo vì cảm tạ mình đã cho nàng cơ hội thực tập mà thôi.

- Được.

Nghĩ nghĩ, ngay trong lúc Điền Thảo đang muốn ngừng thở, Trần Phàm mở miệng đáp ứng, sau đó lại hỏi:

- Bất quá... cô lại muốn đi đâu?

- Ca hát.

Điền Thảo như giảm được gánh nặng, trên mặt lại hiện lên nụ cười sáng lạn.

- Ca hát?

Thần tình Trần Phàm nghi hoặc, trong ký ức của hắn, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Điền Thảo ca hát.

- Ân.

Điền Thảo gật gật đầu, cười nói:

- Các bạn học thường hay đi hát karaoke, mỗi lần trở về đều rất vui vẻ, tôi muốn đi thử xem một lần.

Đối mặt với lý do Điền Thảo vừa nói ra. Trần Phàm cũng không tìm được lý do để cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng Điền Thảo, nàng cũng đã thay bộ đồ công sở, mặc bộ quần áo thật thanh xuân, quần bò phối hợp với áo khoác màu hồng nhạt, phối hợp rất đơn giản, nhưng mặc ở trên người nàng liền có loại mị lực nói không nên lời, nhất là đôi chân thẳng, được quần bò bó sát, đường cong thân thể bày ra thật tinh tế.

Đối với việc Điền Thảo cùng Trần Phàm đi ra ngoài, dì Điền cũng không ngăn cản, nhưng vẻ lo lắng ẩn chứa tận sâu trong con ngươi lại càng đậm, điều này làm cho Trần Phàm càng thêm khẳng định dì Điền cũng không hi vọng Điền Thảo một mình ở chung một chỗ với hắn.

Nửa giờ sau, hai người ngồi taxi đi tới một hội quán, cấp bậc cũng không thấp, cũng không tính đứng đầu, chỉ có thể coi là chất lượng bình thường.

Bãi đỗ xe hội quán dừng đầy đủ loại xe xa hoa, trong đó cũng chỉ là một số xe chất lượng hạng trung, cũng có vài chiếc trị giá hơn trăm vạn, tổng thể mà nói, cấp bậc xe cũng đã nói lên cấp bậc của hội quán.

Một thân cách ăn mặc thanh xuân, lại không hề trang điểm, mặc dù Điền Thảo không có khí tràng của một nữ vương như ban ngày, nhưng mị lực cũng không hề giảm bớt, sau khi tiến vào hội quán liền hấp dẫn những người phục vụ cùng một ít ánh mắt của khách nam giới.

Vì thế Điền Thảo cũng không hề để ý tới, mà giống như con chim nhỏ nép vào sát bên người Trần Phàm, dưới sự dẫn dắt của một người phục vụ đi tới một căn phòng nhỏ trên lầu ba.

Trần Phàm biết Điền Thảo bị mẫn cảm cồn, không dám gọi rượu, chỉ gọi nước trái cây, thịt nguội hoa quả cùng một ít điểm tâm.

Nhìn thấy người phục vụ rời đi. Điền Thảo yếu ớt liếc mắt nhìn Trần Phàm cố gắng muốn nói gì đó.

- Làm sao vậy?

Nhìn thấy biểu hiện quái dị của Điền Thảo, Trần Phàm có chút kỳ quái.

Khuôn mặt Điền Thảo đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Tôi lần đầu tiên đi tới chỗ này, không biết chọn bài hát như thế nào.

Trần Phàm á khẩu.

- Muốn hát gì thì hát, tôi giúp cô chọn.

Sau thoáng ngây ra. Trần Phàm đứng dậy đi tới bên máy.

Điền Thảo cũng vội vàng đi theo, nghĩ nghĩ, nói:

- Là ba bài Tịch Mịch Tại Xướng Ca, ôn Nhu Từ Bi. Nhất Trực Ngận An Tĩnh đi.

Trần Phàm cũng không hiểu rõ về ca khúc, cũng không biết người ca sĩ hay hát những bài này đã rời khỏi nhân gian.

Sau khi chọn xong bài hát, làn điệu ưu thương chậm rãi vang lên, tràn ngập cả ghế lô, Điền Thảo cầm lấy microphone, ngồi ở góc sô pha, nhìn màn hình trên vách tường, cả người chợt cảm thấy thật yên tĩnh.

- Bầu trời tối đen, nỗi cô độc lại chậm rãi lan tràn...

- Bạn nghe sự tịch mịch trong lời ca tiếng hát, cùng nỗi điên cuồng ôn nhu...

- Bi thương càng ngày càng sâu sắc, như thế nào mới có thể khiến nó dừng lại...

Tiếng hát ưu thương quanh quẩn trong ghế lô, nơi góc sô pha. Điền Thảo nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của âm nhạc.

Nhìn Điền Thảo đang ngồi ở góc sô pha, thần tình tĩnh lặng. ưu thương lướt theo lời hát, dù tâm lý tố chất của Trần Phàm vốn đã cường đại tới mức làm người rùng mình, vẫn bị ảnh hưởng nhất định.

Hắn châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít lấy, cũng không quấy rầy Điền Thảo đang đắm chìm trong tiếng hát.

Một bài Tịch Mịch Tại Ca Xướng chấm dứt. Điền Thảo quay đầu nhìn thoáng qua Trần Phàm, uống một ngụm nước trái cây lại bắt đầu bài hát thứ hai ôn Nhu Từ Bi, ngay sau đó là bài hát thứ ba Nhất Trực Ngận An Tĩnh.

Ba bài hát, một bài so với một bài càng thêm ưu thương, hát đến bài cuối cùng, chính Điền Thảo tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, trong thanh âm mang theo tia âm rung.

Ba bài hát chấm dứt. Điền Thảo liếc mắt nhìn Trần Phàm, nói:

- Anh cũng hát một bài đi.

- Tôi không biết.

Trần Phàm lắc lắc đầu, ở phương diện âm nhạc hắn quả thật không hề có thiên phú, hát lên giống như người ta đang gào khóc.

- Anh không hát, tôi tiếp tục hát.

Điền Thảo cười cười, dáng tươi cười không còn sáng lạn như ánh mặt trời lúc ban ngày, nhưng lại có một tia hương vị ưu thương cô độc.

Trần Phàm cười gật đầu, dụi tắt tàn thuốc, đảm đương vai khán giả lắng nghe.

Sau đó Điền Thảo chọn thêm mấy bài hát, đều có một đặc thù giống nhau: ưu thương.

Khi Điền Thảo hát xong bài thử bảy, Trần Phàm vốn muốn bảo nàng dừng lại uống chút nước, ăn chút hoa quả nghỉ ngơi một chút, lại phát hiện thân thế Điền Thảo chợt run nhẹ lên.

- Tiểu Thảo, cô làm sao vậy?

Trần Phàm ngây ra, đứng dậy đi tới chỗ Điền Thảo.

Không tiếng trả lời. Điền Thảo run rẩy thân hình, đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên màn hình, làn điệu lại vang lên, là một làn điệu mà Trần Phàm thật quen thuộc, trên màn ảnh hiện lên tên của ca khúc:

- Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.

Bên tai vang lên làn điệu quen thuộc, bước chân Trần Phàm ngừng lại.

Hắn lại ngồi trở xuống ghế, lại châm thêm một điếu thuốc lá.

Khúc nhạc dạo dừng lại, nơi góc sô pha. Điền Thảo đặt microphone ngay bên miệng, thanh âm ưu thương trong nháy mắt truyền ra.

- Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ hài tử như có được bảo bối, được ở trong ngực của mẹ, được hưởng hạnh phúc không dứt...

- Không có mẹ thật buồn khổ, không mẹ hài tử như cọng cô lưu lạc, rời khỏi ngực của mẹ, hạnh phúc biết tìm đâu?

- Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ tốt thế nào hài tử thật không biết, nếu hài tử biết được, trong mộng cũng sẽ cười!

Nơi góc sô pha, cô gái trong ấn tượng của Trần Phàm luôn kiên cường, tự lập, kiêu ngạo, nắm microphone, dưới ngọn đèn hôn ám, tầm mắt mơ hồ nhìn lên màn hình, cả người run run theo lời ca, nhẹ nhàng hát lên ca khúc cuối cùng.

Hát lên, hát lên, nước mắt liền giống như những chuỗi trân châu bừng lên trong vành mắt của nàng, lướt qua gương mặt xinh đẹp của nàng, chảy vào miệng.

Nước mắt có chút mặn chát, còn có chút đắng chát.

Bài hát chấm dứt, nàng buông microphone, cúi người, hai tay ôm ngực cuộn tròn trên sô pha, rơi lệ đầy mặt.

Giờ khắc này, lòng kiên cường của nàng, lòng kiêu ngạo của nàng giống như biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, có chỉ còn là bi thương.

Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm khe khẽ thở dài, yên lặng đi tới bên cạnh Điền Thảo, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Điền Thảo:

- Nghẹn lâu sẽ rất khó chịu, muốn khóc thì lớn tiếng khóc đi.

Bên tai vang lên lời nói ôn nhu của Trần Phàm, cả người Điền Thảo kịch liệt chấn động, ngẩng đầu, nước mắt mơ hồ nhìn Trần Phàm, theo sau... chảy nước mắt, cắn răng, liền nhào vào ngực Trần Phàm, hai tay ôm cổ hắn, lên tiếng khóc lớn.

Sau lưng sự kiên cường, cũng có sự yếu ớt mà người khác không thể tưởng tượng.

Điều này phảng phất như là sự hình dung chân thực nhất về Điền Thảo trong lúc này!

*****

Cảm thụ được thân thể yêu kiều dựa vào lòng. Trần Phàm cũng không hề có chút tà niệm, hắn giống như có thể cảm nhận được tâm tình của cô gái trong lòng, không còn lên tiếng an ủi, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô gái, tùy ý cho nước mắt của nàng làm ướt áo của hắn, tùy ý cho nàng vùi đầu trong ngực hắn mà khóc.

Khóc, khóc, cũng không biết qua bao lâu. Điền Thảo tựa hồ là mệt mỏi, nàng dừng khóc, chỉ gắt gao ôm Trần Phàm:

- Trần Phàm...

- Làm sao vậy?

Trần Phàm dừng lại động tác trong tay.

- Bạn học bên cạnh tôi không hề hiểu tôi, bọn họ cho rằng tôi khờ, giả thanh thuần, ở trong mắt bọn họ, cho dù tôi có cố gắng cũng không thể chịu đựng nổi, cuối cùng cũng phải làm vợ bé người ta, làm chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

Cô gái ngẩng đầu, nước mắt mịt mờ nhìn Trần Phàm, nhẹ cắn môi chậm rãi nói.

Ngạc nhiên nghe được lời nói này của Điền Thảo, trong lòng Trần Phàm chợt run lên, lại không nói gì.

- Tôi cũng biết, ở xã hội hiện tại, nhiều khi cố gắng không nhất định sẽ thành công, cuối cùng cũng còn không bằng khởi điểm của một số người.

Điền Thảo thoát khỏi ngực Trần Phàm, nàng ngưỡng nhìn trần nhà, tùy ý cho nước mắt chảy xuống, nhưng cũng không lau, mà nhẹ nhàng nói:

- Nhưng... tôi không cam lòng! Tôi không cam lòng cúi đầu trước hiện thực tàn khốc, tôi không cam lòng đem vận mệnh của mình nắm giữ trong tay người khác!

Nói tới đây, Điền Thảo hít sâu một hơi, cúi đầu, sắc mặt phức tạp nhìn Trần Phàm:

- Tôi muốn đem vận mệnh nắm giữ trong tay mình!

Tôi muốn đem vận mệnh nắm giữ trong tay mình!

Nghe được câu này, Trần Phàm lại trầm mặc.

Hắn biết rõ, cơ hồ mỗi người đều có ý nghĩ như vậy, nhưng dù là chính hắn ở bên trong, không ai có thể chân chính nắm giữ vận mệnh của mình.

- Như vậy mệt chết đi, hơn nữa vô luận là ai, đều khó có khả năng chân chính nắm giữ vận mệnh của mình.

Trần Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, sự chấp nhất cùng nghị lực của Điền Thảo làm cho hắn cảm động, nhưng hắn cũng biết, đó vĩnh viễn là một nguyện vọng không cách nào đạt tới.

- Trước kia tôi không tin, hiện tại tôi tin.

Biểu tình của Điền Thảo có chút ảm đạm:

- Nhưng cho dù vận mệnh của tôi không thể nắm giữ trong tay mình, cũng bị hết thảy hiện thực ảnh hưởng, vậy cũng còn tốt hơn nhiều người có vận mệnh bị nắm trong bàn tay những người khác gấp một vạn lần!

- Kỳ thật, tôi cũng không hề tính toán sẽ làm ảnh hưởng con đường nhân sinh của cô.

Trần Phàm cười khổ nói:

- Nếu cô không thích đến tập đoàn Cao Tường thực tập, có thể không đi.

- Anh hiểu lầm ý tôi.

Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, Điền Thảo có vẻ có chút kinh hoảng:

- Đối với chuyện đến tập đoàn Cao Tường thực tập, tôi không hề có chút mâu thuẫn, ngược lại tôi thực cảm kích anh, thật sự!

- Hơn nữa anh giúp cho tôi chân chính hiểu được đạo lý vận mệnh không thể nắm giữ trong tay mình.

Điền Thảo nói xong, nhắm hai mắt lại, thân thể run rẩy lên kịch liệt:

- Tôi từ nhỏ đến lớn, sở dĩ không muốn cúi đầu trước sự thật cùng vận mệnh, là bởi vì tôi không muốn lặp lại con đường xưa của mẹ tôi!

- Tiểu Thảo, cô biết chuyện quá khứ của mẹ cô?

Trần Phàm theo bản năng hỏi.

Điền Thảo nhẹ gật đầu, thân thể lại càng run rẩy dữ dội!

Trần Phàm là một người không cần quan tâm tới ánh mắt người ngoài, đồng dạng hắn cũng không phải là một người nhiều chuyện xen vào chuyện riêng người khác.

Đối với quá khứ của dì Điền, tuy rằng Trần Phàm tò mò, nhưng với tâm tính của hắn, căn bản sẽ không chủ động mở miệng hỏi.

Lúc này sở dĩ mở miệng hỏi Điền Thảo là bởi vì hắn cảm thấy được, quá khứ của dì Điền có ảnh hưởng không nhỏ đối với Điền Thảo, trực tiếp quyết định nhân sinh quan của nàng.

Cá lớn nuốt cá bé.

Đây là nhân sinh quan của Điền Thảo.

Nhân sinh quan này ở trong mắt Trần Phàm cũng không có gì là không đúng, nhưng nếu quá câu chấp điều này, sẽ đi vào lạc đường, đi vào cực đoan, đối với tương lai của Điền Thảo không phải là chuyện tốt.

Dù sao cuộc sống rực rỡ muôn màu, nó có quy tắc cá lớn nuốt cá bé, cũng có thật nhiều điều mình nhìn không tới, sờ không tới chẳng hạn như thân tình, hữu tình, tình yêu.

- Ba!

Ngọn đèn tối tăm. Trần Phàm cũng không thúc giục Điền Thảo mở miệng, mà châm một điếu thuốc lá, rít mạnh một hơi.

- Tôi đã nói với anh, mẹ của tôi sợ lạnh.

Điền Thảo cũng không lau đi nước mắt trên mặt, mà giống như đang đắm chìm trong hồi ức, diễn cảm phức tạp, thanh âm run rẩy:

- Bà là người phương bắc.

Người phương bắc?

Trong lòng Trần Phàm chợt động.

- Luận nhiệt độ không khí, mùa đông phương bắc nhiệt độ không khí thấp hơn một chút. Nhưng phương bắc lạnh là lạnh khô ráo, khác với cái lạnh ẩm thấp phương nam. Mẹ của tôi là người Đông Bắc, cho nên bà sợ cái lạnh ẩm ướt phương nam.

- Ông ngoại của tôi là một giáo viên nông thôn, ở thời kỳ những năm tám mươi, tuy lương bông giáo viên không cao, nhưng thanh danh vẫn rất cao. Khi đó ông ngoại của tôi một lòng muốn cho mẹ tôi trở thành một sinh viên đầu tiên trong thôn chúng tôi. Nhưng cuối cùng mẹ tôi thi rớt trường cao đẳng, học lại một năm, cũng thi không đậu. Liên tục hai lần thất bại, mẹ của tôi nản chí ngã lòng, không để ý lời ngăn cản của người nhà, theo cô gái cùng tuổi trong thôn xuôi nam.

- Khi đó, quốc gia đang thực hiện cải cách mở mang, rất nhiều người phương bắc xuôi nam đãi vàng. Mẹ của tôi đi ra ngoài cũng không phải muốn đi đãi vàng, chỉ là do mỗi ngày trong nhà bị ông ngoại của tôi giáo huấn, làm bà sản sinh tâm lý phản nghịch, bà muốn đi ra ngoài một chút, biết một chút về thế giới bên ngoài.

Nói tới đây, cả người Điền Thảo bình tĩnh lại, giọng nói cũng đã khôi phục bình thường:

- Mẹ của tôi cùng người trong thôn ngồi xe lửa suốt vài ngày đi tới Quảng Châu. Sau khi đến Quảng Châu, người trong thôn bắt đầu chia nhau đi tìm việc làm.

Khi đó tuy rằng Quảng Châu cũng không phải địa phương thí điểm để cải cách, nhưng cũng rất sgần Thẩm Quyến là nơi được lựa chọn, nhà xưởng rất nhiều, tìm việc làm cũng thật dễ dàng, chỉ là rất khổ.

- Mẹ của tôi cùng những người trong thôn cùng nhau xin vào một nhà xưởng, mỗi ngày đi làm mười hai giờ. Vài ngày đi qua, một ít cô gái tuổi trẻ không chịu nổi khổ cực rời khỏi nhà xưởng, muốn tìm đường sống khác. Mẹ của tôi cùng đại bộ phận người khác ở lại. :

Điền Thảo tiếp tục nói:

- Lúc mẹ tôi còn trẻ rất xinh đẹp, cho nên không qua bao lâu, liền có người bắt đầu theo đuổi bà, thậm chí kể cả ông chủ nhà xưởng.

- Ông chủ vì theo đuổi bà. âm thầm gian lận, để cho bà chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã được lên chức tổ trưởng. Vì thế lời đồn đãi lan tràn khắp nhà xưởng, rất nhiều người ghen tỵ, che giấu lương tâm nói mẹ tôi dùng thân thể đổi lấy. Trong đó, những người cùng thôn với mẹ công kích tàn nhẫn nhất!

Nói tới đây, Điền Thảo tựa hồ có thể tưởng tượng ra tâm tình bi thảm lúc ấy của dì Điền, diễn cảm có chút kích động cùng căm giận:

- Nhưng sự thật là, mẹ của tôi thật tình không có! Ông chủ kia từng đưa ra điều kiện bao nuôi mẹ của tôi, đều bị mẹ tôi cự tuyệt. Mẹ của tôi cố gắng giải thích, nhưng những người đó không hề tin. Thậm chí cả người trong thôn cũng xa lánh mẹ tôi.

- Chỉ có một người ngoại lệ, người kia lớn hơn mẹ tôi ba tuổi, trước khi đến Quảng Châu từng thầm mến mẹ tôi, nhưng không dám nói. Sau khi đến Quảng Châu, hắn lại có tình cảm với một cô gái khác trong thôn nhiều hơn...

Nói tới đây, con ngươi Điền Thảo biểu lộ ra vẻ chán ghét sâu sắc, cũng không biết là chán ghét điều gì:

- Bên trong nhà xưởng lời đồn đãi tràn ngập, mà mẹ của tôi bởi vì cự tuyệt chuyện ông chủ đòi bao nuôi nên bị ném tới một phân xưởng cực khổ nhất, lại thêm người trong thôn bài xích, tâm tình của mẹ tôi thật không tốt, vốn muốn rời đi, nhưng lương còn chưa được phát xuống, trên người bà đã hết tiền tiêu xài, chỉ đành cắn răng chịu đựng. Kết quả trong lúc mẹ tôi mất mát nhất, người kia chủ động lấy lòng mẹ tôi, hơn nữa an ũi bà, lúc ấy mẹ tôi rất cảm động, còn muốn mềm lòng...

Dưới ánh đèn, biểu tình Điền Thảo trong nháy mắt lạnh lẽo, hai tay cũng không nhịn được nắm chặt lại.

Nhận thấy được Điền Thảo biến hóa, trong lòng Trần Phàm tràn ra một ý niệm không tốt trong đầu.

- Để cho mẹ tôi thật không ngờ chính là, người kia chủ động lấy lòng mẹ tôi, an ủi bà, là muốn thừa dịp hư mà vào, chiếm thân thể mẹ tôi. Mẹ của tôi không chịu, hắn liền bức bách!

Điền Thảo cắn môi, nói:

- Ngày đó may mắn xung quanh có người, nên bi kịch mới không phát sinh.

- Tên kia cũng không bỏ chạy, mà là nói... nói mẹ tôi chủ động câu dẫn hắn! Hắn nói với người ta, mẹ của tôi không muốn ở lại trong nhà xưởng, cố ý câu dẫn hắn, bồi hắn ngủ một lần, sau đó hắn sẽ cho mẹ tôi một trăm đồng tiền lộ phí, để mẹ tôi trở về!

Nói tới đây, đôi mắt Điền Thảo có chút phiếm hồng:

- Có lẽ bởi vì trước đó có quá nhiều người ghen tỵ mẹ tôi, có lẽ bởi vì nguyên nhân khác, đại bộ phận mọi người trong xưởng đều tin lời nói của tên kia, nhất là người trong thôn, bọn hắn mẹ tôi là tiện nhân, không biết xấu hổ, bạn gái của tên kia còn chạy tới ký túc xá tìm mẹ tôi tính sổ! Ngày đó, mẹ của tôi đánh một trận với người đàn bà kia, sau đó thương tâm rời khỏi nhà xưởng!

Nghe Điền Thảo vừa nói như thế. Trần Phàm âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại không lên tiếng quấy rầy.

*****

- Sau khi mẹ của tôi rời khỏi nhà xưởng, vốn muốn trở về, nhưng lại không có tiền. Sau đó bà nghe được mấy cô gái rời khỏi nhà xưởng trước đó sống rất khá, cả đám đều kiếm được tiền.

- Biết được tất cả chuyện này, mẹ của tôi buông xuống tự tôn đi tìm họ vay lộ phí, muốn về nhà. Những cô gái kia cũng không giống như mấy người cùng thôn trong nhà xưởng, chẳng những họ không châm chọc bà, còn đưa tiền cho bà, đồng thời còn nói vài lời.

- Họ nói với mẹ tôi, thật vất vả đi ra, nếu mẹ xám xịt trở về, sẽ thật mất mặt. Lúc ấy mẹ tôi kỳ thật cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng bà thật không biết mình có thể làm gì. Vì thế bà tò mò hỏi họ làm sao kiếm được tiền.

- Họ nói với bà, đang làm việc ở hộp đêm, cả đêm có thể kiếm được hơn một trăm đồng, ở niên đại đó, một trăm đồng rất đáng giá. Họ còn nói, nếu mẹ của tôi đồng ý, bằng vào gương mặt của mẹ tôi, tuyệt đối sẽ kiếm được hơn họ rất nhiều! Dùng lời nói của họ, những hồng bài tiểu thư chỗ họ, một buổi tối kiếm hơn một ngàn đồng!

- Lúc đó mẹ tôi cũng không biết họ làm gì ở đó, vì thế cùng đi với họ, kết quả sau khi đi tới, mới biết họ làm nghề tiếp viên.

- Mẹ tôi vừa biết liền lập tức rời đi! Nhưng... có lẽ bị những lời nói của họ ảnh hưởng, mẹ tôi cũng không lập tức về nhà, mà tiếp tục ở lại Quảng Châu tìm việc làm. Sau đó mẹ tôi thay đổi rất nhiều công việc, cụ thể là gì mẹ cũng không có nói với tôi.

Nghe đến đó, Trần Phàm rất tò mò, dì Điền vì sao lại đem chuyện quá khứ nói với Điền Thảo.

Dù sao đối với dì Điền mà nói, đó là một đoạn quá khứ bi thương hẳn là rất khó nói ra miệng, mà là vĩnh viền phải che giấu tận sâu trong nội tâm, lại càng không cần nói với Điền Thảo.

Đoạn quá khứ kia tràn ngập bầu không khí không lành mạnh, một khi để Điền Thảo biết, đối với tuổi tác còn nhỏ như Điền Thảo sẽ tạo thành sự ảnh hưởng không thể lường trước!

- Tôi biết, anh rất tò mò, vì sao tôi biết được việc này.

Điền Thảo tựa hồ nhìn ra vẻ nghi hoặc của Trần Phàm, than thở nói:

- Vốn mẹ của tôi cũng không muốn nói những chuyện này cho tôi biết. Nhưng trước khi bà nói cho tôi biết, mỗi tối khi bà ngủ đều nằm thấy ác mộng, liên tục nói mớ. Bởi vì quá nhiều lần nên bị tôi phát hiện.

- Vì thế lúc tôi được tám tuổi, tôi hỏi bà, bà không nói với tôi, tôi nhất định không bỏ qua, bà không lay chuyển được tôi, cuối cùng đem toàn bộ sự thật nói cho tôi biết.

Nói xong điều này, Điền Thảo lại trầm mặc lại, hai tay của nàng không ngừng siết chặt, nới lỏng, lại siết chặt, lặp lại thật nhiều lần.

 

Vẻ mặt của nàng cũng xuất hiện dao động liên tục, khóe mắt nhảy lên kịch liệt!

Hiển nhiên đoạn kế tiếp mới là mấu chốt trong chuyện xưa của dì Điền, đồng dạng cũng là chuyện mà cả dì Điền lẫn Điền Thảo đều không nguyện ý đi đối mặt!

- Nếu khó chịu thì đừng nói.

Trần Phàm nhìn thấy gương mặt Điền Thảo thực sự quá thống khổ nên khuyên bảo.

Điền Thảo khẽ lắc nhẹ đầu, lại bắt đầu kể ra.

- Trà trộn vài năm sau, mẹ của tôi làm nghề phục vụ trong một khách sạn Quảng Châu.

Thật lâu sau. Điền Thảo mở miệng lần nữa, giọng nói không còn bình tĩnh như lúc trước, mà có chút kích động:

- Khi đó, loại khách sạn có cấp bậc cao tại Trung Quốc thật rất ít. Mẹ của tôi đi làm ở khách sạn kia, lúc ấy là khách sạn tốt nhất Quảng Châu, thậm chí tốt nhất phía nam, đãi ngộ cho nhân viên cũng rất tốt, lương một tháng gần một ngàn đồng, thêm tiền thường thậm chí đạt tới hai ngàn đồng.

- Khi đó mẹ của tôi rất cao hứng, cho rằng mình gặp may, rốt cục có thể có tương lai. - internet

Điền Thảo nói tới đây, vô lực nhắm mắt lại, nước mắt lại tràn ra trong vành mắt của nàng:

- Bà nằm mơ cũng thật không ngờ, đó là thời gian bắt đầu ác mộng đời bà!

- Đi làm trong khách sạn không bao lâu, ông chủ khách sạn là một người ở Quảng Châu thậm chí ở phía nam rất có sức ảnh hưởng bắt đầu vô duyên vô cớ tiếp cận bà, tặng hoa cho bà, mời bà đi dùng cơm. Bởi vì chuyện trải qua tại nhà xưởng đé lại bóng ma trong lòng mẹ tôi, mẹ cũng không tiếp nhận ý tốt của người kia. Liên tục vài lần thất bại, người kia tựa hồ cũng đã mất đi kiên nhẫn. Hắn trực tiếp nói thẳng với bà, bà có thể tiến vào khách sạn làm việc chẳng qua bởi vì một câu nói của hắn. Hắn làm như vậy chỉ vì muốn mẹ tôi làm nữ nhân của hắn. Hắn còn nói chỉ cần mẹ tôi làm nữ nhân của hắn, như vậy liền có thể có cuộc sống của một người giàu có, ở biệt thự, chạy xe sang, uống rượu tây...

- Mẹ của tôi sau khi vất vả tìm kiếm công việc, lại tìm được công việc tốt này, nên tâm tình rất tốt. Kết quả lời của người kia khiến cho bà trực tiếp từ thiên đường rơi xuống địa ngục!

- Lúc ấy hắn nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của mẹ, thật rõ ràng nói thẳng mẹ hoặc là làm nữ nhân của hắn, hoặc là rời khỏi khách sạn. Mẹ của tôi lựa chọn điều thứ hai, rời khỏi khách sạn!

Nói tới đây, đôi mắt Điền Thảo hoàn toàn đỏ tươi:

- Nhưng bà nằm mơ cũng thật không ngờ, ngay khi bà rời khỏi khách sạn chuẩn bị tối đó trở về nhà ở Đông Bắc, bà bị người bắt cóc. Người bắt cóc là do tên kia phái đi.

- Đêm hôm đó, bà bị tên nam nhân kia cưỡng hiếp!

Nói ra những lời này, Điền Thảo chỉ cảm thấy trong lòng như bị dao cắt, đau đớn vô cùng, nước mắt hoàn toàn nhiễm ướt khuôn mặt của nàng.

Nhìn Điền Thảo rơi lệ đầy mặt. Trần Phàm dụi tắt thuốc lá, hắn muốn tiến lên an ủi Điền Thảo, lại không biết nên nói gì mới tốt.

- Ngày hôm sau, mẹ của tôi rời khỏi Quảng Châu, ngồi xe lửa về Đông Bắc.

Khóc một hồi. Điền Thảo lại ngẩng đầu lên, run giọng nói:

- Sau khi trở về Đông Bắc, mẹ của tôi mới biết được, bà ngoại tôi sau khi mẹ tôi rời đi một năm đã chết. Nghe nói là bởi vì chuyện mẹ tôi tự ý xuôi nam đã chọc giận bà ngoại phát bệnh, sau đó trị không hết, nên đã để lưu lại mầm bệnh trong người.

- Chuyện này làm cho ông ngoại cùng mấy người cậu của tôi rất tức giận. Vì thế sau khi mẹ tôi về họ đều không cho mẹ tôi sắc mặt tốt để xem.

- Mẹ của tôi vốn đã gặp phải chuyện bi thảm, ở nhà lại bị người nhà lạnh lùng cáu gắt. Trong lòng thật không dễ chịu, nhưng vì hố thẹn, mỗi khi ông ngoại hay ai khác mắng chửi mẹ, mẹ của tôi cũng không dám cãi lại.

- Sau đó, qua hai ba tháng sau, mẹ của tôi phát hiện mình mang thai. Phát hiện chuyện này còn có các cậu tôi. Vì thế tin mẹ tôi mang thai rất nhanh truyền khắp cả thôn.

Nói tới đây, biểu tình của Điền Thảo thống khổ tới cực điểm:

- Tại niên đại đó, nữ nhân chưa kết hôn lại mang thai, tuyệt đối là một chuyện phỉ nhổ! Nhưng ông ngoại và mọi người, trong thôn đều mắng mẹ tôi xấu mặt, ở bên ngoài có nòi giống của nam nhân, lại chạy về nhà sinh con hoang! ông ngoại tôi là giáo sư, cực kỳ trọng danh dự, cuối cùng ngay khi toàn bộ mũi nhọn người trong thôn chĩa vào mẹ tôi, ông đã buộc mẹ tôi cút ra khỏi nhà.

Con hoang!

Khi nói ra hai chữ này, Điền Thảo cắn mạnh môi!

- Mẹ của tôi nói, đó là nỗi đau khổ nhất đời bà, thậm chí bà đã muốn tìm cái chết. Nhưng sau đó bà cảm thấy cho dù bà tìm cái chết, cũng sẽ không ai vì bà mà thương tâm. Cho nên bà không tự sát, mà rời khỏi thôn, đi tới Đông Hải, sinh tôi ra, dưỡng dục tôi thành người.

Nói tới đây, chuyện xưa có lẽ đã xong. Điền Thảo cũng ngừng lại, cúi đầu, khom người, hai tay ôm ngực, thấp giọng khóc, diễn cảm thống khổ, thương tâm tới cực điểm!

Trần Phàm yên lặng ngồi xổm trước mặt nàng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, không hé răng.

- Khi tôi biết được quá khứ của mẹ tôi, tôi đã âm thầm tự nói với mình, mẹ của tôi vì sinh ra tôi, bị rất nhiều thống khổ mà không ai biết, tuy rằng tôi nghèo, nhưng tôi nhất định phải học tập thật giỏi! Bởi vì đối với người nghèo mà nói, chỉ có học tập mới có đường ra!

Điền Thảo siết chặt hai tay, nói:

- Tôi càng không ngừng cố gắng, cố gắng thêm nữa, chỉ là vì muốn đợi được một ngày, tôi trường thành, đứng trên đỉnh cao của thế giới, làm cho súc sinh năm kia đến phục lạy nhận sai dưới chân mẹ tôi!

- Hắn là ai vậy?

Trần Phàm mở miệng, giọng nói bình tĩnh, trong con ngươi lại lóe lên sát khí.

- Tiết Hồ.

Điền Thảo chậm rãi phun ra hai chữ.

Tiết Hồ?

Nghe được tên này, ánh mắt Trần Phàm trong nháy mắt híp lại thành một khe hở.

Tựa hồ từ sau khi hắn giết hai anh em Triệu Thiên Bá tại Hàng Châu. Tiết gia giống như âm hồn bất tán quay chung quanh hắn, mâu thuẫn cùng cừu hận lại càng không ngừng một lần lại một lần gia tăng.

- Tuy rằng tôi biết muốn làm được chuyện này còn khó hơn lên trời, nhưng tôi sẽ không buông bỏ, tuyệt sẽ không.

Tựa hồ Điền Thảo có chút hiểu biết đối với thân phận Tiết Hồ, biết rõ muốn Tiết Hồ quỳ phục lạy nhận sai dưới chân mẹ mình rất khó, nhưng... nhưng nàng vẫn không muốn buông tha, mà cắn chặt hàm răng, vẻ mặt kiên định.

Phần kiên định kia, là do Điền Thảo đã qua nhiều năm, cùng thời gian giày vò, không ngừng làm cho bản thân mình trở nên cường đại.

Phần kiên định kia, cho dù trời sập xuống cũng sẽ không thay đổi.

- Yên tâm đi, ngày đó nhất định sẽ đến.

Trần Phàm tiến lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Điền Thảo, diễn cảm đã khôi phục bình thường, nhưng trong lòng lại như tấm gương sáng ngời - vô luận là bởi vì chính chuyện bản thân hắn, hay là bởi vì Điền Thảo, hắn và Tiết gia kết thù đã không thế hóa giải, thậm chí có thể cho là không chết không ngừng.

- Ân.

Điền Thảo dùng sức gật gật đầu, theo sau lại nói:

- Thực xin lỗi, vốn muốn mời anh đi ra ca hát, lại thật không ngờ bởi vì tâm tình của mình ảnh hưởng đến tâm tình của anh.

- Không có quan hệ, giấu lâu trong lòng cô cũng sẽ bị áp lực khó chịu. Bất quá... lòng cừu hận có thể có, nhưng không thể bị cừu hận che đậy hai mắt. Cừu hận, chỉ có thể đặt trong lòng, không thể treo ở trên miệng.

Thấy Điền Thảo gật đầu. Trần Phàm nhịn không được nói:

- Trong lòng biết được điểm này là tốt rồi, hết sức đi làm, cho dù thất bại cũng không hối hận.

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)