← Ch.035 | Ch.037 → |
Nói chung huấn luyện quân sự có ba học phần, đây đối với tuyệt đại đa số người mà nói, chính là phi thưởng trọng yếu, dù sao học phần này cùng tốt nghiệp có liên quan trực tiếp, nếu không có đủ học phần, thì không cách nào thuận lợi tốt nghiệp.
Đối với rất nhiều sinh viên mà nói, bốn năm đại học thực tế học không được gì nhiều, phần lớn là chỉ vì giấy chứng nhận tốt nghiệp cùng học vị mà thôi.
Đây là một loại bi ai, cũng là một sự châm chọc thật lớn đối với chế độ giáo dục trong xã hội đương Thời.
Sau một ngày tiến hành huấn luyện quân sự, phần lớn sinh viên thậm chí tắm cũng chưa tắm, liền trực tiếp nằm lên giường cùng Chu Công ước hội.
Vào lúc hoàng hôn, Trần Phàm, Ngu Huyền rời khỏi quân doanh, cũng không làm kinh động sinh viên tham gia huấn luyện quân sự, vì vậy bọn họ cũng không biết rõ tình hình cụ thể như thế nào. Bất quá lúc ấy Trần Phàm báo thù cho Ngu Huyền bên trong ký túc xá, có không ít sinh viên đang nghe lén bên trong hành lang, tuy rằng không nhìn thấy tận mắt, nhưng bọn hắn bằng vào đầu óc tưởng tượng phong phú, cũng tưởng tượng ra hình ảnh ngay lúc đó.
Hình ảnh thứ nhất: Lúc ấy, Trần Phàm giống như thiên thần hạ phàm, để cho những người không tham dự vào chuyện kia rời đi, sau đó đóng cửa phòng. đem Hoàng Hiểu Đông, Ngô Khải bọn hắn đánh cho khóc cha gọi mẹ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Hình ảnh thứ hai: Trần Phàm thấy Ngu Huyền bị đánh trọng thương, tiểu vũ trụ hoàn toàn bùng nổ, giá trị vũ lực tiêu thăng cùng đám người Hoàng Hiểu Đông quần ẩu một trận, kết quả đánh không lại nhiều người, bị đánh thành trọng thương.
Hai hình ảnh này, không có ai biết là thật là giả, nhưng lần này Trần Phàm hoàn toàn nổi danh, hành vi hắn vì bạn cùng phòng động thân mà ra tay đã chiếm được tuyệt đại đa số nam sinh bội phục, đồng dạng, không ít MM* thích sùng bái anh hùng cho rằng Trần Phàm là nhiệt huyết nam nhi trong lòng bọn họ kết quả trực tiếp làm cho không ít MM luôn hỏi thăm Trần Phàm có bộ dáng như thế nào, có phải là một nam nhân giống như Lý Liên Kiệt hay không... (*: Muội muội, các cô nương)
Trong túc xá nữ sinh, Tô San nằm trên giường, thần tình uể oải buồn ngủ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ.
Có thể nói không một chút khoa trương từ nhỏ đến lớn, hôm nay là ngày đầu tiên Tô San mệt nhất.
Lúc này nàng chi cảm thấy toàn thân trên dưới tràn ngập một cảm giác mệt mỏi, dù đã nhân cơ hội thoa kem chống nắng, nhưng làn da vẫn bị phơi nắng đỏ bừng, truyền đến sự đau đớn rát bỏng.
Nằm trên giường gỗ cứng rắn trong ký túc xá. Tô San không phải nhớ những chiếc giường lớn trong nhà mình, mà là đang nghĩ, rốt cục Trần Phàm đã đi nơi nào.
Vì rèn luyện năng lực độc lập, trưởng học yêu cầu quân đội cấm sinh viên gọi điện thoại về nhà.
Điều này mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng đối với một ít sinh viên từ bé được nuông chiều mà nói, chứng thật là một cơ hội rèn luyện khó có được. Một ít gia trưởng có bối cảnh phỏng chừng cũng hiểu được điều này, nhưng không hề lợi dụng quan hệ đòi con em mình được cấp cho đặc quyền.
Tô San chính là một trong số đó.
Bởi vì thực sự muốn biết hướng đi của Trần Phàm. Tô San từng thinh cầu giáo quan gọi một cuộc điện thoại. Nhưng nàng mất sức chín trâu hai hổ cũng không thuyết phục được vị giáo quan mà nàng xem như là đầu gỗ.
Ánh trăng theo khe hở cửa sổ chiếu vào trong phòng. Tô San nháy đôi mắt to xinh đẹp, nhìn chằm chằm trần nhà, từng hình ảnh Trần Phàm ở chung một chỗ với nàng từng ly từng tý giống như chiếu phim điện ảnh liên tục hiện lên trong đầu nàng.
Tại sao phải nhớ tên hỗn đản kia? Hắn đi đâu, có quan hệ gì tới mình?
Tựa hồ đang nhớ lại suốt một tháng nay Trần Phàm không ngừng khi dễ mình. Tô San bỗng nhiên lắc lắc đầu, chiếc miệng nhỏ quyệt lên thật cao.
- Chính là nghe mấy nam sinh nói, lúc ấy Ngu Huyền bị đánh cả người đẫm máu, mà tên ngu ngốc kia, một mình hắn lại đi đối phó Hoàng Hiểu Đông cùng giáo quan, nhất định sẽ bị thương.
- Trên người hắn đều là vết sẹo, đánh nhau hẳn là rất lợi hại đi? Hơn nữa buổi sáng hôm đó còn đem tên giáo quan kia ném ra ngoài. Ân, hắn hẳn là rất lợi hại, không có việc gì.
- Không đúng, nếu hắn đánh nhau thật lợi hại như vậy, vì sao ngày đó mình ra tay giáo huấn tên trộm, hắn sợ tới mức tránh sau người mình đây?
Một đám ý tưởng cổ quái không ngừng lóe ra trong đầu Tô San, không biết qua bao lâu, cuối cùng Tô San mỏi mệt không chịu nổi mới ngủ thiếp đi.
Làm như đã nhận ra Tô San không còn động tĩnh. Trương Thiên Thiên đồng dạng còn chưa đi vào giấc ngủ nhưng lại giả vở ngủ chợt mở to mắt, nhìn Tô San đang nằm trên giường, hơi nhíu nhíu mày, sau đó lâm vào trầm tư.
Trần Phàm tự nhiên là không thể đoán được tất cả chuyện này, chở dì Điền mang theo Điền Thảo đến phòng ngủ cách vách. Trần Phàm tùy ý xem tin tức trên mạng một lúc, đang định đi ngủ, thì lại nghe thấy điện thoại di động rung chấn hai cái thật nhẹ.
Hơi nhíu mày, Trần Phàm cầm lấy di động, nhìn thấy nội dung trong mẩu tin. đồng tử không khỏi phóng lớn.
Đây là một tin hình ảnh, tin tức do Dai Fu phát tới, nội dung tin tức rất đơn giản, là một tấm hình, là một cô gái để trần nửa thân trên, mặc T - back chụp ảnh, chủ nhân bức ảnh chính là Dai Fu.
Thân là vị bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc thậm chí là toàn bộ Châu Âu. Dai Fu tự nhiên biết làm thế nào đế khiêu khích nam nhân, trong hình, nàng mân mê bở mông đầy đặn co dăn mà thật đẹp, hai chân hơi hơi tách ra, thân mình cong lên, bờ mông đẹp cùng vòng eo mảnh mai trong lúc đó đã hình thành một độ cong hoàn mỹ, phối hợp với ngọn thánh nữ đứng vững thật cao phía trước, đã hình thành một chừ s vô cùng hoàn mỹ.
Đồng Thời. Dai Fu liếm liếm môi. ánh mắt tràn ngập ý tử khiêu khích, giống như đang dùng phương thức này nói cho Trần Phàm: Honey, không cần cho tôi cơ hội, nếu không tôi sẽ hút anh biến thành thây khô!
Từ sau khi ở cùng một chỗ với Tô San, cả ngày Tô San mặc váy ngắn lắc lư ngay trước mặt Trần Phàm. Trần Phàm còn chưa có dịp hôn môi Tô San, tự nhiên cũng không cùng nàng đâm thủng một lớp màn cuối cùng, trải qua Thời gian dài, trong cơ thể đã sớm nghẹn đủ lửa dục. Mà ngày đó hắn và Dai Fu thiếu chút nữa đã lên giường thì bị Tô San cắt đứt không nói, về đến nhà. Tô San còn ăn mặc cực kỳ phong tao, mở đèn ngủ câu dẫn hắn, làm cho lửa dục tích góp từng tí một trong cơ thể hắn thẳng tắp dâng lên. Trước đó lại nhìn thấy thân thể mềm mại trần như nhộng của Điền Thảo, lửa dục trong người Trần Phàm đã đạt tới đỉnh, rơi vào đường cùng phải dùng nước lạnh đế dội tắt.
Hiện giờ... chứng kiến ảnh chụp đầy sexy của Dai Fu. Trần Phàm chi hận không thể lập tức vọt tới chỗ Dai Fu hung hăng tàn phá nàng một phen. -
Bất quá. ý nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe.
Cười khổ thở dài một hơi. Trần Phàm ngăn chặn lửa dục dấy lên trong cơ thể, sau đó tắt máy di động, hắn biết rõ, nếu hắn lại nhắn tin cho Dai Fu, như vậy đêm nay hắn đừng nghĩ muốn đi nsũ được nữa.
Trần Phàm từng trải qua chuyện như vậy, nhưng đối tượng không phải Dai Fu, mà là một người hoàn toàn khác, so ra mà nói, người đàn bà kia càng khủng bố hơn cả Dai Fu. ân. đó là nói về khả năng khiêu khích câu dẫn đàn ông...
Ngày hôm sau. Trần Phàm giống như ngày thưởng, khi sắc trời tờ mở sáng, liền bò dậy khỏi siưởng, thay quần áo thể thao, đi ra ngoài rèn luyện thân thể.
Chở hắn kết thúc buổi rèn luyện, trở lại nhà, dì Điền đã làm xong bừa sáng, mà Điền Thảo thì vẫn như cũ buộc bím tóc đuôi ngựa lên, mặc một thân quần áo cũ nát mộc mạc.
- Trần thiếu, tắm xong lại xuống ăn điểm tâm.
Dì Điền thấy Trần Phàm vào cửa, vội vàng mỉm cười đứng dậy.
Điền Thảo cũng đứng lên theo, bất quá nàng không cười, chi dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Trần Phàm.
Ngày hôm nay Trần Phàm không còn xấu hổ như ngày hôm qua, không dám trực tiếp đón lấy ánh mắt của Điền Thảo, khi hắn chứng kiến ánh mắt Điền Thảo, nhiều ít có chút cảm thấy được ánh mắt Điền Thảo có chút bình tĩnh quá mức.
Một cô bé chỉ mới mười sáu tuổi, hẳn nên thanh xuân hoạt bát, tràn ngập tinh thần phấn chấn!
Mà ánh mắt của Điền Thảo lại giống như một mặt hồ không gợn sóng, bình tĩnh và im lặng.
Đây là một ánh mắt không nên có ở một cô bé mười sáu tuổi.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |