← Ch.036 | Ch.038 → |
Lúc trước. Trần Phàm từ miệng của mẹ Tô San biết được khả năng của dì Điền, đã cảm thấy dì Điền có một quá khứ không ai biết, đã tràn ngập chua xót khổ cay, hiện giờ xem ra, người khổ không chỉ có một mình dì Điền, còn có cả Điền Thảo nguyên bản nên có được một cuộc sống hạnh phúc.
Trong lòng tuy rằng hiểu được điều này, Nhưng Trần Phàm tự nhiên cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, hắn cười nhìn dì Điền gật gật đầu, sau đó lên lầu tắm rửa thay quần áo.
Năm phút đồng hồ sau. Trần Phàm thay xong quần áo đi xuống dưới lầu, tốc độ nhanh như vậy thật ra khiến Điền Thảo thoáng ngơ ngác.
So sánh với việc cùng ăn điểm tâm với Tô San, bữa sáng đột nhiên này là bừa sáng Trần Phàm được ăn yên tĩnh một chút kể từ khi đi vào Đông Hải, trong lúc ăn, ba người Trần Phàm đều không mở miệng nói chuyện, thập phần im lặng.
Điền Thảo không kiêng ăn giống như Tô San, ngược lại, vô luận là thứ gì vào trong miệng nàng đều cũng ăn thật ngon lành, trong bát sẽ không hề lưu lại một hạt cơm thừa, dùng cách nói của người già, loại hài tử này thật dề nuôi sống.
Mà Trần Phàm biết rõ tầm quan trọng của thực vật lại rất rõ ràng, một người nếu như không có sự trải qua đặc thù, chắc chắn là sẽ không quý trọng thực vật như thế.
- Đi thôi, tôi đưa cô đến trường.
Trần Phàm lau miệng, mỉm cười nhìn Điền Thảo nói.
Điền Thảo cũng ăn điểm tâm xong, nàng nhẹ nhàng buông chiếc chén sử, nhẹ lắc đầu:
- Không cần, tôi tự mình đi xe bus là được, tôi biết đường đi.
- Nơi này cách chỗ đón xe bus không ngắn, vẫn để tôi đưa cô đi.
Trần Phàm thấy Điền Thảo cự tuyệt, vốn ngẩn ra, sau đó lại nói thêm.
Dì Điền thoáng do dự, cầm tay Điền Thảo, mỉm cười nói:
- Tiểu Thảo, nếu Trần thiếu muốn đưa con đi, con cử ngồi xe của cậu ấy đi thôi, đừng để trễ giờ học.
Nghe dì Điền vừa nói như thế, Điền Thảo nhẹ gật đầu. đứng dậy lên lầu.
Một phút đồng hồ sau. Điền Thảo từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm theo một quyển sách.
Trần Phàm nhìn thấy quyển sách trên tay Điền Thảo, ngây ra, quyển sách trên tay Điền Thảo không phải là sách giáo khoa, mà là một quyển "kinh tế học". Đối với quyển sách này, Trần Phàm không hề xa lạ, trong phòng sách có, hắn từng đọc qua, biết tác giả quyển sách này là Samuelson*, nhân vật đại biểu cho tân cổ điển Tổng hợp học phái, là người Mỹ đầu tiên được vinh dự nhận lấy được giải Nobel kinh tế học.
Quyển sách trên tay Điền Thảo không phải quyển trong phòng sách, quyển trong phòng sách là bản chính, rất mới, mà quyên sách trong tay Điền Thảo nhìn chất liệu giấy liền có thể xác định là sách lậu, hơn nữa rất cũ nát, vừa nhìn liền biết bị lật ra rất nhiều lần.
Nhận thấy được điểm này, Trần Phàm vốn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không mở miệng.
Đi vào ga ra. Trần Phàm lái chiếc Volkswgaen cc của Tô San tới dưới lầu. Điền Thảo thong dong mở cửa xe, bước lên.
Trần Phàm chậm rãi khởi động xe. đồng Thời xuyên qua kính chiếu hậu rõ ràng nhìn thấy Điền Thảo mở quyển "kinh tế học" trong tay ra, lật tới trang nàng đã làm dấu hiệu. Trên trang sách viết rất nhiều chú giải, dùng viết đỏ viết, rậm rạp, làm cho người ta có loại cảm giác hoa cả mắt.
- Cô xem hiểu quyển sách này không?
Chạy nhanh ra khỏi tiểu khu. Trần Phàm nhịn không được hỏi, theo hắn xem ra, quyển sách này khôngphải bất luận kẻ nào cũng có thể xem hiểu, lấy tuổi tác của Điền Thảo hẳn là xem không hiểu mới đúng, mà theo chú giải rậm rạp trên trang sách mà xem. Điền Thảo hẳn là hiểu được.
Điền Thảo không đáp, mà nhẹ gật gật đầu, lại lắc đầu. :
Trần Phàm bị Điền Thảo làm hồ đồ, hắn vừa lái xe vừa nhìn Điền Thảo qua kính chiếu hậu, cười khổ nói:
- Rốt cục là có hiểu hay không?
- Biết một chút, Nhưng rất nông cạn.
Điền Thảo nghĩ nghĩ, cấp ra đáp án.
Nghe câu trả lời như thế, Trần Phàm trầm mặc, nếu không phải hắn chính tai nghe được câu này là từ trong miệng Điền Thảo nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng một cô gái chi mười sáu tuối lại nói ra một câu nói như vậy.
Tỷ như Tô San, Trần Phàm tin tưởng dù là heo mẹ lên cây cũng sẽ không tin tưởng Tô San sẽ nói ra lời nói như thế.
- Cô học tập không vội sao? Như thế nào còn Thời gian xem cái này?
Có lẽ là cảm thấy được ngồi chung với Điền Thảo rất an tĩnh. Trần Phàm lại hỏi.
Ánh mắt Điền Thảo không rời khỏi trang sách, mà là thản nhiên đáp:
- Hiện tại tôi học năm hai, lịch dạy học cũng không quá khẩn trương, dùng bảy thành tinh lực là đù rồi, còn lại ba thành tinh lực có thế xem một ít sách ngoại khóa.
- Cô học tập rất tốt?
Trần Phàm ngây ra.
- Thứ nhất.
Điền Thảo ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo chỉ thuộc về nàng:
- Từ nhỏ đến lớn đều như thế.
Trần Phàm không nói gì.
Trường trung học Tứ Kim Sơn nằm trên một đoạn đường Hoàng kim tại Đông Hải, trường học chiếm diện tích rất lớn, có được một loạt phương tiện phần cứng, lực lượng thầy cô giáo cũng cực kỳ khủng bố, phần lớn được xưng là giáo viên tinh anh đều đã được hiệu trưởng của trường học này dùng giá cả thật cao đào móc về đây.
Dưới tình hình như vậy, làm một trường học quý tộc, trung học Tử Kim Sơn ở Đông Hải thậm chí cả nước có chút nối danh, thậm chí có nhiều lần những trạng nguyên Văn khoa Đông Hải cũng đều xuất thân từ trường học này.
Điều kiện như vậy, làm cho đám phú hào như ong vỡ tổ đem con của mình đưa đến trưởng này.
Vì thỏa măn tâm nguyện của những phú hào này, hiệu trưởng của trường học cũng không phải gặp người liền thu nhận, trong cuộc thi không đạt được tiêu chuẩn, muốn tiến trường học cũng có thể, Nhưng nhất định phải có làm ra cống hiến cho trường học.
Cái gọi là cống hiến chính là quyên tiền cho trường học, nghe nói hàng năm trường Tử Kim Sơn thu được tiền quyên tặng nhiều đến mấy tỷ!
Có thể nói không chút nào khoa trương, trung học Tứ Kim Sơn hội tụ ngoài bày thành phú gia công tử cùng thiên kim tiểu thư trong Đông Hải, thậm chí còn có con cháu của các vị quan lớn.
Nguyên bản, lấy gia cảnh Điền Thảo không có cách nào đi vào loại trường học này, đừng nói là do thân phận nàng, mà chi là học phí cùng phí ăn ở cũng không phải do nàng có thể thừa nhận được.
Lúc trước Điền Thảo cũng quả thật không nghĩ tới muốn vào trường này.
Nhưng thành tích cuộc thi của nàng thật sự rất kinh diễm, đứng thứ nhất trong toàn bộ Đông Hải.
Thành tích này khiến cho rất nhiều trường trung học Đông Hải hướng cành ô liu về phía nàng, trong đó điều kiện của trung học Tử Kim Sơn hấp dẫn nhất, chẳng những miền đi toàn bộ phí tồn suốt ba năm, hơn nữa còn một lần duy nhất thưởng cho Điền Thảo mười vạn nguyên.
Chuyện này Trần Phàm đều rõ ràng, thậm chí hắn còn biết sau khi Điền Thảo nhận được mười vạn nguyên cũng không hề mua cho mình một bộ quần áo nào, ngay cả chai nước uống cũng không mua, nàng đem hết tiền đưa cho dì Điền.
Một năm đó, dì Điền bị bệnh nặng, cần làm phẫu thuật mới cứu lại mạng sống, cuối cùng Điền Thảo nhận được mười vạn nguyên học bổng cứu một mạng của dì Điền.
Trần Phàm cho xe dừng ngay trước cửa cổng trường Tứ Kim Sơn, nhìn thoáng qua Điền Thảo vẫn còn ngồi yên say sưa đọc sách, diễn cảm phức tạp.
Làm như đã nhận ra ánh mắt Trần Phàm. Điền Thảo chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sau đó khép sách lại, nhìn Trần Phàm lộ ra nét tươi cười nhợt nhạt:
- Cảm ơn anh.
- Đừng khách khí.
Trần Phàm cũng cười cười:
- Đúng rồi, từ cuối tuần này trở đi nếu có Thời gian. đi đến nhà chơi, ở căn nhà đó còn một người chị gái, nàng sẽ thật thích cô.
- Ân.
Trầm ngâm một lát. Điền Thảo nhẹ gật đầu. đẩy cửa xe ra. đi xuống. đi rất kiên quyết, thẳng vào trường học cũng không hề quay đầu lại.
- Thật là một cô gái kiên cường.
Nhìn thân ảnh Điền Thảo biến mất. Trần Phàm âm thầm cảm thán một câu, sau đó khởi động xe rời đi.
Vài giây đồng hồ sau, một chiếc xe thể thao Lamborahini thật phong cách dừng lại ngay cửa trường học.
Lái chiếc Lamborahini là một gã thiếu niên ăn mặc Thời trang đeo khuyên tai. Trong xe, tên thiếu niên sắc mặt khó coi nhìn xe Trần Phàm rời đi, nắm tay siết chặt răng rắc.
Hắn tên là Tạ Lỗi, cũng là học sinh của trung học Tử Kim Sơn, cùng một cấp với Điền Thảo.
Cũng giống như những công tử ca có quyền thế trong trường học, Tạ Lỗi chơi đùa rất nhiều cô gái ham giàu sang lại xinh đẹp, yêu thích sự lãng mạn Thời thượng, thậm chí còn chơi đùa với những thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối.
Mà loại cô gái tuy cuộc sống khó khăn gian khổ mộc mạc. Nhưng lại có được dung mạo tuyệt mỹ cùng xuất sắc giống như Điền Thảo, hắn chưa từng chinh phục qua.
Lúc trước, khi Điền Thảo xuất hiện bên trong trường trung học Tứ Kim Sơn, làm cho toàn bộ công tử ca kể cả Tạ Lỗi bên trong đều giật nảy mình.
Thần tiên tỷ tỷ.
Thậm chí, dù là những tiểu nam hài chỉ mới trung học sơ cấp cũng không hề che giấu sự ngưỡng mộ đối với Điền Thảo, ở trong mắt bọn hắn. Điền Thảo chính là thần tiên tỷ tỷ trong truyền thuyết.
Nhi đồng của trung học sơ cấp còn rục rịch, ném xuống lời thề sẽ phát động thế công đối với Điền Thảo, đám ăn chơi trác táng của trung học bộ có thể nào buông tha?
Có thể nói không chút nào khoa trương, ở trong trung học Tử Kim Sơn, toàn bộ đám ăn chơi trác táng đều muốn chinh phục Điền Thảo, trong đó càng có những công tứ ăn chơi chịu xuất ra danh tác.
ở giới giải trí, bừa tiệc dành cho những ngôi sao đang nổi Tiếng bất quá hơn một trăm vạn, mà ở trung học Tử Kim Sơn, bừa tiệc dành cho Điền Thảo giá cả cao tới năm trăm vạn!
Đúng vậy, là năm trăm vạn!
Một đứa con của một vị lão Tổng vì muốn mời Điền Thảo ăn một bừa cơm, từng xuất ra chi phiếu năm trăm vạn.
Đối mặt bừa tiệc giá trên trời như vậy, Điền Thảo chỉ nói hai chữ: Không đi.
Chuyện này lúc ấy khiến cho náo động thật lớn tại trung học Tử Kim Sơn.
Đồng dạng, từ sau chuyện lần đó, những công tử ăn chơi trong Tử Kim Sơn cũng hiểu được một việc: dùng tiền tựa hồ không thể mua được tâm hồn thiếu nữ của Điền Thảo.
Điều này làm bọn họ cảm giác tiếc nuối sâu sắc đồng Thời lại càng thêm kích phát dục vọng ganh đua so sánh và tham dục chiếm giữ trong lòng bọn họ, đối với bọn họ mà nói, ai có thể theo đuổi được Điền Thảo tới tay, tuyệt đối sẽ trở thành một nhân vật phong tao nhất trong vòng tròn tuổi trẻ ăn chơi trác táng tại Đông Hải!
Nhưng không ai thành công, thậm chí... không có ai nắm được tay Điền Thảo.
Có lẽ người theo đuổi thật sự là nhiều lắm, hơn nữa thân phận ăn chơi trác táng cũng không thiếu, vì thế Điền Thảo không bị lọt vào chuyện cưỡng gian trong truyền thuyết. Dù sao, dưới tình huống tất cả mọi người đều theo đuổi, nếu có người dám làm ra chuyện như vậy, tuyệt đối sê bị chết thật thảm - điều đó tương đương khinh nhờn nữ thần trong lòng mọi người!
Nếu... nếu bọn hắn biết, đêm qua có người nào đó đem thân thể nữ thần trong lòng bọn hắn nhìn hoàn toàn rõ ràng, chi sợ sẽ đem người nào đó băm thành thịt vụn tiết hận!
Tạ Lỗi cũng là một trong những người theo đuổi Điền Thảo, hắn từng nhiều lần bị mất mặt trước mặt Điền Thảo, Nhưng bị khí tiết thanh cao ở trong bùn mà không nhiễm mùi bùn của Điền Thảo thuyết phục.
Nhưng... vừa rồi hắn nhìn thấy một màn, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của hắn đối với Điền Thảo.
- Điền Thảo, mày là tiện nhân, ở trước mặt chúng ta giả dạng thuần khiết, âm thầm lại bị người khác bao nuôi, đem chúng ta xoay quanh, mẹ nó, lão tử muốn cho toàn bộ giáo viên cùng học sinh trong trường biết mày muốn làm kỹ nữ lại còn muốn lập đền thở!
Giờ khắc này, Tạ Lỗi có loại cảm giác bị lừa gạt nghiêm trọng, gương mật hắn vặn vẹo, cười lạnh nói:
- Hơn nữa... còn phải cho người ta tập thể luân phiên hãm hiếp mày.
...
*: Paul Anthony Samuelson (15/5/191, - 13/12/2009) là một nhà kinh tế học người Hoa Kỳ, đại biểu của trường phái kinh tế học vĩ mô tổng họp và có đóng góp to lớn ở một loạt lĩnh vực của kinh tế học. ông là người sáng lập khoa kinh tế học lừng danh của học viện kĩ thuật Massachusetts. Samuelson đoạt Giải John Bates Clark vào năm 1947 (khi 32 tuổi) và Giải Nobel kinh tế vào năm 1970 (khi 5, tuổi), ông còn được trao Giải Thưởng Nhà Nước về khoa học, Hoa Kỳ vào năm 1996.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |