Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 410

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 410: Trần gia có anh hùng, tên là Phàm
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trải qua thêm một lúc sau, khi Lâm Đông đi theo Trần Phàm bước ra khỏi Thạch Phong trà viên, thì cước bộ của hắn đã không còn run rẩy, hắn bước đi thật vững vàng, thật kiên định.

Bởi vì... ở phía trước đã có Trần Phàm mở đường giúp hắn.

Ngồi trong chiếc Audi A8, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn thấy Lâm Đông thần sắc ung dung bước ra khỏi Thạch Phong trà viên, thì vẻ mặt của nàng hơi có chút quỷ dị.

Ở trong kí ức, lần đầu tiên nàng đi theo Sở Vấn Thiên bước ra khỏi Thạch Phong trà viên, thì lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, trái tim hoảng hốt đập liên hồi.

Còn Lâm Đông, đồng dạng cũng lần đầu tiên, nhưng hắn lại mang thần sắc thản nhiên!

Điều này không khỏi làm cho nàng tò mò, rốt cuộc Trần Phàm đã nói chuyện gì cùng Lâm Đông, mà có thể làm cho nhân vật tuyến ba ở vùng Trường Giang Tam Châu như Lâm Đông, kiên định đến mức này.

Lẳng lặng quan sát Lâm Đông theo Trần Phàm đi tới chiếc Audi A8, nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn không thể nào nghĩ ra được vế sau.

Ngoài xe, trước khi Trần Phàm muốn bước lên xe, đột nhiên Lâm Đông gia tăng cước bộ, giúp Trần Phàm mở cửa xe ra, sau đó cung kính thoái lui sang một bên, nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc mỉm cười chào hỏi:

- Hoàng Phủ tiểu thư, xin chào.

- Chào anh!

Hoàng Phủ Hồng Trúc nhãn tình quỷ dị nhìn Lâm Đông, thản nhiên đáp lại một câu.

Trần Phàm bước lên xe, nhìn thoáng qua Lâm Đông nói:

- Sau khi trở lại Nam Kinh, thì hãy chờ điện thoại của tôi.

Lâm Đông gật đầu, giúp Trần Phàm đóng cửa xe, đưa mắt nhìn theo chiếc Audi A8 chạy đi khuất xong, thì hắn mới bước đến chiếc Audi A4 khá cũ nát của mình, lên xe khởi động máy, nhanh chóng lao vút đi.

Trong ô tô, Lâm Đông không có phát hiện ra, Mạc lão đang nằm phơi nắng ở trên ghế mộc, trước khi hắn kịp rời đi, lần đầu tiên đã liếc mắt nhìn thoáng qua hắn một cái.

Sau khi chiếc Audi A8 chạy đi, Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn chuyên tâm lái xe, nàng không có tò mò hỏi Trần Phàm cùng Lâm Đông đã nói những chuyện gì. Mà là ngoan ngoãn lựa chọn trầm mặc. Thẳng đến khi lái xe ra đường chính, nàng mới chợt lên tiếng hỏi:

- Giờ đi đâu?

- Đưa anh quay về nhà.

Trần Phàm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện lúc này đã là bốn giờ chiều, nên vội vàng nói.

Hoàng Phủ Hồng Trúc không nhiều lời vô nghĩa, nhấn mạnh chân ga, chiếc Audi A8 đột ngột tăng tốc, nháy mắt biến mất ở trong dòng xe.

Sau khi quay về nhà, Trần Phàm chuẩn bị một vài món đồ, sau đó lấy chiếc Bentley treo biển tứ quý 6, chạy tới trước tòa biệt thự của Lý Dĩnh ở trong khu Tử Viên.

Trong biệt thự, Lý Dĩnh giống như một con mèo nhỏ nằm cuộn tròn trên chiếc giường lớn ở trong phòng ngủ, trên giá áo nằm gần cửa sổ treo đầy các kiểu quần áo chế phục. Ánh trời chiều len qua khe cửa, chiếu thẳng lên cơ thể mềm mại cảm tính của Lý Dĩnh, những đường cong hoàn mỹ hiển lộ ra, làm cho người khác phún huyết.

Đón nhận ánh trời chiều, Lý Dĩnh lấy di động ra, nhìn đồng hồ, chần chừ soạn một cái tin nhắn, chuyển phát đi.

Trên đường phố chính ở Đông Hải, Trần Phàm một tay lái xe, vừa cảm giác máy di động thoáng rung nhẹ vài cái, cầm lên quan sát, rõ ràng chứng kiến thấy Lý Dĩnh chuyển phát đến một cái tin nhắn, nội dung tin nhắn thực sôi gan:

- Quan nhân, em đã tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị hơn mười bộ chế phục, chờ ngài đến thưởng thức ah!

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Trần Phàm biết. Lý Dĩnh khẳng định còn chưa biết chuyện tình Trần Kiến Quốc muốn dẫn Trần Phi đến Nam Kinh, nếu không nàng sẽ chẳng còn tâm tình phong tao như thế.

Mặc dù Trần Phàm không hiểu vì sao Lý Vân Phong không thông báo cho Lý Dĩnh biết, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của Lý Dĩnh, cho nên Trần Phàm cũng không dâng cáo trạng, mà hoàn trả một cái tin nhắn khác.

Trong biệt thự, Lý Dĩnh vẻ mặt chờ mong ngắm nhìn di động, vừa thấy di động rung nhẹ, nàng liền khẩn cấp mở ra:

- Tiểu thư, nàng có dám cùng ta đại chiến ba trăm hiệp hay không?

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, vốn Lý Dĩnh ngẩn ra, sau đó run rẩy ôm bụng cười, thiếu chút nữa nước mắt nước mũi đều chảy ra!

Sau đó, nàng cố nén cười, chuyển đi một cái tin nhắn khác:

- Quan nhân, em tĩnh mịch khó chịu, chỉ sợ ngài đang ở ngàn dặm xa xôi, khó lòng quay về đây kịp thời ah!

Trong ô tô, Trần Phàm đọc tin nhắn Lý Dĩnh gửi tới, trên khóe miệng thoáng lộ ra vẻ tươi cười chân thành, phần áp lực trong lòng rất nhanh đã bị xua tan đi không ít.

Năm giờ bốn mươi phút, Trần Phàm lái chiếc Bentley chạy đến trước cổng tòa biệt thự của Lý Dĩnh ở trong khu Tử Viên. Không chờ Trần Phàm nhấn còi ra hiệu, thì cánh cổng thép đã tự động mở ra, Trần Phàm đánh ô tô đi vào.

Theo sau, chờ khi hắn xuống xe bước đến trước cửa nhà, thì cánh cửa lắp khóa điện tử tự động mở ra. Lý Dĩnh một thân nội y sexy màu đen đứng án ngữ trước cửa, thần tình mỉm cười sắc sắc mị mị nói:

- Quan nhân, em chờ ngài đã lâu lắm rồi!

- Em không sợ đón nhầm người ư?

Trần Phàm dở khóc dở cười bước vào đóng cửa lại.

Lý Dĩnh thân mặt tiến đến gần, khoác cánh tay Trần Phàm, đem bộ ngực kiêu ngạo không chút khách khí đè lên cánh tay Trần Phàm, đắc chí nói:

- Em đứng trên cửa sổ chờ quan nhân đã lâu, tự nhiên là sẽ chắc chắn không nhầm.

Nghe vậy, trong lòng Trần Phàm không khỏi cảm thấy ấm áp.

- Di, quan nhân, không phải ngài muốn cùng em đại chiến ba trăm hiệp hay sao?

Lý Dĩnh nhìn thấy Trần Phàm im lặng, nhịn không được chòng ghẹo nói:

- Làm sao vừa bước vào nhà, lại ngại ngùng như thế? Chăng lẽ miệng cọp gan thỏ ư? Theo trí nhớ của em, đây cũng không phải tác phong của quan nhân đâu nha.

Ngắm nhìn bộ dáng phong tình của Lý Dĩnh phơi bày ra ở trước mặt mình, tia âm sâm cuối cùng ở trong lòng Trần Phàm cũng đã tiêu thất. Hấn mỉm cười vỗ kiều đồn của Lý Dĩnh, nói:

- Vừa rồi là ai nói anh đang ở xa ngoài ngàn dặm?

- Em đây" Lý Dĩnh mỉm cười, bá lấy cổ Trần Phàm nhẹ nhàng thổi một ngụm nhiệt khí, thân hình mềm nhũn dán lên trên người Trần Phàm.

Hành động này ngay lập tức làm cho tiểu huynh đệ dưới hạ thân của Trần Phàm nhếch lên, hắn không kìm nén được cảm xúc thêm nữa, mà hung hăng cắn trả cặp môi quyến rũ của Lý Dĩnh, bế nàng đi về phía sofa.

Từ sau khi Trần Phàm đến Anh quốc, Lý Dĩnh không gặp mặt Trần Phàm, lúc này Trần Phàm đến đây, hai người liền đem nỗi tưởng nhớ biểu đạt ở trong nụ hôn... Nàng một bên điên cuồng đáp trả Trần Phàm, một bên nhanh chóng cởi quần áo của Trần Phàm ra.

Một nút.

Hai nút.

Ba nút. - internet

Khi Trần Phàm ôm nàng đến ghế sofa, nàng yêu kiều thở dốc, nhưng vẫn thuận lợi giải khai quần áo trong của Trần Phàm ra, dán chặt lên thân hình rắn chắc của Trần Phàm, sau đó cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng trườn xuống, lướt qua cơ bụng, chạm vào dây thắt lưng.

Xoạch!

Nương theo một tiếng động nhỏ, dây thắt lưng giải khai, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo dây thắt lưng ra.

Tê...

Bàn tay mềm mại trườn xuống, kéo khóa, tiểu huynh đệ bên dưới hạ thân của Trần Phàm bung ra.

Bàn tay mềm mại nắm chặt lấy nó, đưa vào trong hoa viên thần bí...

Một lúc sau, hai thân hình hoàn mỹ trần truồng kết hợp lại với nhau, gắt gao ôm chặt lấy nhau, điên cuồng lắc hông nghênh hợp lấy đối phương.

- Hô... hô... hô...

Tiếng thở dốc vang lên, sau khi từ trên đỉnh khoái hoạt quay trở về bình thường, Lý Dĩnh chậm rãi mở mắt ra, nghịch ngợm chơi đùa tiểu huynh đệ vẫn còn đang cứng rắn như sắt, mỉm cười xấu xa nói:

- Quan nhân, thừa dịp bây giờ còn sớm, em mặc mấy bộ chế phục cho ngài ngắm nhé?

Thanh âm nũng nịu phối hợp cùng biểu tình kiều mỵ của nàng, khiến cho dục hỏa trong nội tâm Trần Phàm lại bắt đầu thiêu đốt lên.

Nhưng mà...

Lúc này đây, Lý Dĩnh không để cho Trần Phàm có thời gian kịp phát tác, nàng thân mình xích lõa đứng dậy, lôi kéo Trần Phàm chạy lên lầu.

Nửa phút đồng hồ sau, ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Lý Dĩnh, Trần Phàm xích lõa ngồi xuống giường, ngắm nhìn Lý Dĩnh thay đổi chế phục công nhân viên chức, đôi chân dài thẳng tắp bao trùm tất chân màu đen, phía dưới là một đôi giày cao gót.

Dưới ánh trời chiều, nàng buông xõa tóc, vểnh cao kiều đồn, tư thế phong tao, thật muốn làm cho người khác phải phạm tội.

- Quan nhân đừng vội!

Mắt thấy Trần Phàm muốn nổi bão, Lý Dĩnh cười xấu xa... thay đổi trang phục cảnh sát và tất chân màu trắng!

Sau đồng phục cảnh sát là đồng phục y tá màu hồng nhạt, đồng phục nữ tiếp viên hang không màu xanh lơ chỉ trong vòng mười mấy phút đồng hồ, Lý Dĩnh thay đổi các kiểu phong tình vạn chủng, khiến cho Trần Phàm thiếu chút nữa xong đời.

Cuối cùng, Lý Dĩnh thay một chiếc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, tất chân ngang đùi, nghiêm trang nói:

- Tiểu Phàm đồng học, hôm nay chúng ta sẽ học đến vấn đề quan hệ giữa nam và nữ!

Lúc này Trần Phàm đã không còn chịu nổi thêm nữa, hung hăng nhảy dựng lên khỏi giường, ở dưới tiếng kinh hô của Lý Dĩnh, một tay kéo Lý Dĩnh vào trong lòng.

Theo sau... hai người lại bắt đầu đánh trận!

Chờ đến khi hai người vào ttong phòng tắm choi trò uyên ương hí thủy xong, thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Trần Phàm lái chiếc Bentley đưa Lý Dĩnh ra ngoài đường ăn tối, sau đó trực tiếp lên đường cao tốc, chạy đến Nam Kinh.

Bởi liên tục bị Trần Phàm đẩy ngã, cho nên Lý Dĩnh toàn thân mệt mỏi không chịu nổi, sau khi chiếc Bentley tiến vào đường cao tốc, nàng liền nằm dựa vào ghế mà ngủ.

Ngắm nhìn bộ dáng ngủ say của Lý Dĩnh, Trần Phàm cố tình cho xe giảm tốc độ lại, hơn nữa trong lòng còn âm thầm thở dài.

Ở hắn xem ra, nếu lúc này Lý Dĩnh biết tại Nam Kinh đang xảy ra biến cố, thì chỉ sợ nàng sẽ lo lắng không ngủ nổi.

- Sưu!

Ngay khi Trần Phàm đang âm thầm cảm thán, thì đồng thời một chiếc Audi A6 như một cơn hắc toàn phong lao vút qua bên cạnh chiếc Bentley của Trần Phàm.

Chiếc Audi A6 mang biển số Thành ủy, Trần Phi một tay lái xe, đồng thời đem cánh tay còn lại chìa ra ngoại cửa kính, nhẹ nhàng vung lên, khóe miệng còn treo quanh nụ cười lạnh lùng đắc chí.

Ngồi trong chiếc Bentley, đối mặt với khiêu khích, Trần Phàm vẫn bình tĩnh như cũ.

Mấy tháng trước, hắn dựa vào lão nhân đang nằm trong quan tài ở Bát Bảo Sơn, chạy tới Nam Kinh, nhất nộ trùng quan vì hồng nhan.

Ngày hôm nay, hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia, như chó nhà tang, mang theo phần kiêu ngạo của Đồ Tể, lại chạy đến Nam Kinh, nhưng mục đích thì lại không chỉ riêng vì hồng nhan nữa rồi!

Mà hắn còn muốn cho người đời biết...

Trần gia có một người anh hùng, mang tên Phàm!

*****

Khách sạn Nam Kinh Hoa Sơn là một trong những cơ sở dùng để tiếp đãi khách nhân của quân khu NJ.

Bởi vì ngày mùng 5 tháng 5, các quan chức lãnh đạo các ngành sẽ đến tham dự bữa tiệc sinh nhật trước năm về hưu của Lý Vân Phong. Vì muốn công tác tiếp đãi không xảy ra sai lầm, cùng công tác bảo vệ an toàn cho các vị quan chức lãnh đạo. Nên bắt đầu từ 00 giờ ngày mùng 4 tháng 5, cho đến 18 giờ ngày mùng 6 tháng 5, khách sạn Hoa Sơn không mở ra cho ngoại giới tiến vào.

Bắt đầu từ 12 giờ trưa ngày mùng 4 tháng 5, chung quanh khách sạn Hoa Sơn liền bị binh lính của đội Tiêm Đao quân khu NJ phong tỏa, người không có phận sự, đều không cho mon men đến gần. Đồng dạng, bắt đầu từ giữa trưa, từng chiếc xe hơi mang biển số quân khu NJ lần lượt chạy vào trong bãi đỗ xe của khách sạn Hoa Sơn, từng quan chức lãnh đạo trong quân đội, ở dưới sự bảo vệ của những binh lính, lần lượt tiến vào trong khách sạn Hoa Sơn.

Đúng 8 giờ tối, ngay khi Trần Kiến Quốc bước vào trong khách sạn Hoa Sơn, thì toàn bộ nhóm quan chức lãnh đạo quân đội đến tham dự buổi lễ mừng thọ của Lý Vân Phong, cũng đều có mặt đông đủ.

Từ lúc 8 giờ tối, các quan chức trong quân đội lần lượt tiến đến phòng của Trần Kiến Quốc bái phỏng, chờ tới đúng mười giờ thì toàn bộ quan chức đều đã gặp mặt qua Trần Kiến Quốc, nhưng bọn họ đàm luận chuyện gì, thì chỉ riêng một mình bản thân Trần Kiến Quốc mới rõ ràng nhất mà thôi.

Mười giờ!

Viên Binh thân là trợ lý Bộ tổng tham mưu, nói chuyện cùng khách nhân khoảng nửa canh giờ, cuối cùng mới quyết định, tiến vào trong phòng riêng của vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu.

- Tiểu Viên à, muộn như thế này đến tìm ta, phải chăng là có chuyện gì muốn nhờ ta sao?

Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu kia, nhìn Viên Binh tiến vào trong phòng, sắc mặt khó coi, ngập ngừng như đang muốn nói chuyện gì đó, liền mỉm cười hỏi.

- Thủ trưởng, có thể bang trợ Tiểu Phàm một lần hay không?

Viên Binh hướng vị lãnh đạo trực tiếp của mình cúi đầu, dùng ngữ khí hơi có vẻ kích động dò hỏi.

- Tiểu Viên à, đây không phải là anh muốn đẩy vấn đề khó khăn này sang cho tôi hay sao.

Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu, tựa hồ sớm đã biết trước chuyện tình mà Viên Binh muốn nhờ hắn bang trợ. Vì thế cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, mà cười khổ nói:

- Hiện giờ đang trong lúc mấu chốt, anh bảo ta phải giúp đỡ cậu ấy như thế nào đây?

Viên Binh khẽ ngẩng đầu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

- Tiểu Viên, hẳn là anh quá rõ ràng tình hình trước mắt rồi.

Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu khẽ thở dài nói:

- Chuyện tình ở Hàng Châu, tiểu tử đó hành sự rất được, đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, nguyên nhân bởi thủ trưởng số 1, cho nên Yến gia đành phải cắn răng nuốt hận vào trong bụng. Nhưng hiện giờ... tất cả mọi người đều biết nguyên nhân ngày hôm đó thủ trưởng số 1 đến Hàng Châu, chẳng qua chỉ là do giáo đình Vantical gây sức ép. Tiểu tử đó chẳng khác nào mượn thế giáo đình, mà mượn thế chung quy cũng chỉ được nhất thời thôi. Đợi sau khi tin tức bình ổn xuống, lấy tác phong của Yến gia, họ nhất định sẽ động thủ với tiểu tử đó, để vãn hồi một chút thể diện.

- Sau khi Trần gia lão thủ trưởng quy thiên, Trần Yến hai nhà lần đầu giao phong, không tính đến phương diện quân đội, ở riêng chính giới, Trần gia đã hoàn toàn thảm bại. Dưới tình huống này, lão Trần nhất định sẽ lựa chọn phân rõ giới tuyến cùng tiểu tử đó, để lửa giận của Yến gia không lan đến Trần gia.

Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu thở dài nói:

- Cho nên chuyện này không người nào giúp đỡ nổi hắn. Nếu như hắn không biết điều, muốn đến tham dự bữa tiệc này, thì chỉ tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi.

Viên Binh sắc mặt khó coi, ngập ngừng muốn nói chuyện gì đó. Nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời xuống dưới bụng.

- Haiizz, nói ngược trở lại, sau ngày tiểu tử kia bị đuổi ra khỏi Trần gia, chẳng những không có chết yểu, tương phản còn dựa vào cố gắng bản thân từng bước đi cho đến ngày hôm nay, làm ra những chuyện kinh thiên động địa mà không cần Trần gia đứng sau lưng chống đỡ. Chỉ bằng vào điểm này, hai đứa nhóc cùng tuổi ở Trần Yến hai nhà so sánh với tiểu tử kia đều thua kém nhiều lắm.

- Lấy những chuyện mà tiểu tử kia làm ra sau khi thoát ly khỏi Trần gia. Nếu trong lòng lão Trần không cảm thấy hối hận, thì đánh chết ta cũng sẽ không tin.

Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu nói đến đây, ngữ khí có chút bất đắc dĩ:

- Nhưng hối hận thì hối hận. Bước đầu đã đi sai, chuyện phát triến xuống đến trình độ này. Lão Trần cũng đành phải tiếp tục bước sai đi mà thôi.

Viên Binh khóe mắt nhảy lên vài cái, nhưng trong lòng hiểu rõ ràng, vị thủ trưởng có tiếng nói trong quân đội này không phải là không muốn giúp, mà là không giúp nổi ah!

- Tiểu Viên, có vài lời khó nghe anh cũng không cần để ý.

Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu có vẻ tiếc hận nói:

- Nếu như không xảy ra chuyện gì bất ngờ, thì kết cục của tiểu tử đó sẽ rất thê thảm.

Thê thảm ư?

Lúc này Viên Binh không khỏi nhớ đến phong thái của người đàn ông năm xưa ở trên chiến trường được mệnh danh là Quân Đao!

Hổ phụ vô khuyển tử!

Con trai của Quân Đao làm sao có thể là người hèn nhát?

Đứa chắt mà Trần lão thái gia coi trọng nhất khi còn sống, sẽ chết thê thảm ư?

Lúc này Viên Binh không dám tin!

Không tin thì không tin, nhưng hắn cũng không ra lời phản bác. Đồng dạng lý trí nói cho hắn biết, chưa nói đến chuyện sau này, chỉ tính riêng quan ải hôm nay, Trần Phàm sẽ gặp rất nhiều khó khăn!

Nhất là nghĩ đến câu ngoan thoại lúc trước khi Trần Phàm bị đuổi ra khỏi Trần gia, Viên Binh trong lòng không tự chủ được, mà tràn ngập lo lắng đối với những chuyện sẽ phát sinh ở trong ngày mai.

Theo sau, Viên Binh ủ rũ bước ra khỏi gian phòng của vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu.

10 giờ 10 phút!

Khi Trần Phi lái chiếc Audi A6 mang biển số Thành ủy Đông Hải chạy đến khách sạn Hoa Sơn, thì liền bị nhóm binh lính thuộc đội Tiêm Đao của quân khu NJ, phụ trách công tác bảo an bước ra ngăn cản.

Trần Phi hiểu rõ quy củ trong quân đội, nên cũng không dám ngang nhiên xông thẳng vào, mà dừng ô tô lại, mở cửa kính xe xuống.

Vị đội trưởng đội Tiêm Đao, nhận được mệnh lệnh phụ trách bảo vệ an toàn cho các cán bộ thủ trưởng giới quân đội, mà không nhận được thông báo nói rằng sẽ có quan chức tiến vào khách sạn Hoa Sơn. Vì thế, sau khi nhìn thấy Trần Phi hạ cửa kính xe xuống, đầu tiên cúi chào Trần Phi, sau đó nghiêm mặt nói:

- Xin hỏi ngài tìm ai?

- Trần chủ tịch kêu tôi đến đây gặp ông ấy.

Trần Phi thản nhiên nói.

Trần chủ tịch?

Vừa nghe thấy ba chữ này, vị đội trưởng đội Tiêm Đao sắc mặt đại biến, theo sau cung kính nói:

- Xin ngài chờ một chút.

- Hảo.

Trần Phi mỉm cười khẽ nói, trong nụ cười cái phần kiêu ngạo của Trần gia đại thiếu kia, căn bản là không thể nào che giấu.

Một lúc sau, vị đội trưởng kia báo cáo xong, rốt cuộc thì cũng đã nhận được chỉ thị, yêu cầu cho qua.

- Chào ngài. Trần chủ tịch nghỉ ngơi ở bên trong, đang chờ ngài đến gặp.

Sau khi nhận được chỉ thị, vị đội trưởng đội Tiêm Đao liền bước đến trước mặt Trần Phi báo cáo, hơn nữa còn ra lệnh thủ hạ cho thông qua.

Trần Phi gật đầu mỉm cười, đóng cửa kính xe lên, lái ô tô chạy vào trong bãi đỗ, dừng xe cân thận xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển hiệu khách sạn Hoa Sơn, sau đó mới ưỡn ngực thẳng tiến bước vào.

Mấy phút đồng hồ sau, Trần Phi thân mặc âu phục chỉnh trang, trải qua thêm ba lần kiểm tra an ninh, đi đến trước cửa gian phòng của Trần Kiến Quốc, khẽ hít sâu một hơi, mới nhẹ nhàng gõ cửa.

- Vào đi.

Trong phòng truyền ra thanh âm của Trần Kiến Quốc.

Trần Phi lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng khách, Trần Kiến Quốc đang ngồi đọc báo quân sự ở trên ghế sofa, nghe thấy tiếng bước chân mở cửa đi vào, cũng không hề ngẩng đầu nhìn lên. Dường như... hắn thông qua tiếng bước chân này, cũng đoán được thân phận của người đến đây.

- Ông nội.

Trần Phi vội vàng bước đến trước người của Trần Kiến Quốc, cung kính vấn an nói.

- Vừa đến hả?

Trần Kiến Quốc buông tờ báo trong tay ra, khẽ liếc mắt nhìn Trần Phi một cái, bình thản nói. .

- Dạ, ông nội.

Trần Phi gật đầu, thẳng lưng mà đứng, ngữ khí mười phần cung kính có dư.

- Ta đã phân phó người an bài phòng nghỉ cho cháu, là phòng 305. Thời gian đã không còn sớm nữa rồi, cháu đến phòng đó nghỉ ngơi đi thôi.

Trần Kiến Quốc thản nhiên nói.

Đối với chuyện tình Trần Kiến Quốc ra lệch trục khách, trong lòng Trần Phi mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không dám tỏ vẻ bất mãn, mà cung kính gật đầu đi ra khỏi phòng.

Sau khi ra ngoài, Trần Phi nhìn thoáng qua đám cảnh vệ đang canh gác ở ngoài hành lang, khẽ mỉm cười chào hỏi, nhưng lại phát hiện chẳng có người nào thèm quan tâm đến hắn... Những người này hiên ngang mà đứng như một cây súng, hoàn toàn đem hành động lấy lòng của hắn coi trở thành không khí.

Đem mặt lạnh dán vào mông nóng, điều này làm cho nội tâm Trần Phi có điểm khó chịu, nhưng lại không dám nói gì, mà chật vật bước xuống dưới lầu.

Bỗng nhiên...

Ở trong quá trình bước xuống dưới lầu, Trần Phi chợt nhìn thấy một cái thân ảnh quen thuộc.

Trương Thiết Trụ!

Là cảnh vệ của Trần lão thái gia, khi người còn sống!

Trương Thiết Trụ xuất hiện ở đây làm cho Trần Phi không khỏi ngạc nhiên, vốn hắn muốn chào hỏi, bất quá phát hiện ra Trương Thiết Trụ chẳng thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái, tiếp tục nhớ ra Trương Thiết Trụ dường như luôn luôn ủng hộ Trần Phàm, nên dứt khoát đem lời bên khóe miệng nuốt vào trong bụng, giống như đang gặp người lạ bình thường, đi thoáng qua Trương Thiết Trụ.

Chẳng thèm ngó ngang đến Trần Phi, Trương Thiết Trụ bước lên lầu, đến trước cửa phòng Trần Kiến Quốc, thì vươn tay ra gõ cửa.

- Mời vào.

Lúc này, thanh âm của Trần Kiến Quốc lại truyền ra.

Két!

Trương Thiết Trụ đẩy cửa mà vào.

Trong phòng khách, Trần Kiến Quốc nhìn thấy người vào đây là Trương Thiết Trụ, thì hơi cau mày, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc. Sau đó cũng buông tờ báo quân sự ở trong tay ra.

Trương Thiết Trụ mặt không đổi sắc đi đến trước người của Trần Kiến Quốc, không có hành lễ cung kính giống như Trần Phi, mà sống lưng thẳng tắp khí vũ hiên ngang nói:

- Trần chủ tịch...

- Thiết Trụ, ông tìm tôi là có chuyện sao?

Trần Kiến Quốc mắt lóe tinh quang, thản nhiên hỏi.

- Trương Thiết Trụ cả gan hỏi Trần chủ tịch một câu, ngài làm như vậy phải chăng là hơi quá đáng?

Trương Thiết Trụ đứng thẳng sống lưng, lớn tiếng hỏi, tia bất mãn trong giọng nói không hề che giấu chút nào.

- Quá đáng ư?

Trần Kiến Quốc nhíu mày:

- Ông đang muốn nói đến chuyện gì vậy?

- Lão thủ trưởng qua đời, ngài vì lo lắng toàn cục, vì lợi ích của Trần gia, mà một cước đem Tiểu Phàm đá văng ra khỏi Trần gia không nói, hiện giờ còn muốn đâm thêm hai đao vào trái tim đang chất chồng vết thương của cậu ấy. Làm như thế cũng không tránh khỏi quá mức ngoan độc đi?

Trương Thiết Trụ biểu tình lạnh lùng chất vấn.

Trần Kiến Quốc không cho là đúng, cười lạnh nói:

- Trương Thiết Trụ, ông thì tính là cái gì mà cũng dám đến đây chất vấn tôi?

- Trong mắt ngài, Trương Thiết Trụ tôi không tính là cái gì cũng được. Chẳng qua tôi là không muốn khoanh tay đứng nhìn ngài hủy hoại tâm huyết hai mươi năm qua do lão thủ trưởng bồi dưỡng ra mà thôi.

Trương Thiết Trụ mặt không đổi sắc nói:

- Cho nên, mới cả san nhắc nhở ngài một câu, khi hành sự thì nên chừa cho người khác đường sống. Tiểu Phàm, dù nói như thế nào thì trong người cũng đang chảy xuôi dòng máu Trần gia. Hắn cũng là đứa chắt mà lão thủ trưởng coi trọng nhất thời gian còn sống!


- Trương Thiết Trụ, hãy chú ý đến thân phận của ông và làm tốt chuyện tình nằm trong phận sự của ông mà thôi.

Trần Kiến Quốc ngữ khí chợt lạnh xuống:

- Chuyện này không phải ông có thể nhúng tay vào được.

- Trần Kiến Quốc, tôi biết mình không đủ khả năng nhúng tay vào chuyện này.

Trương Thiết Trụ bình tĩnh nói:

- Tôi chỉ nhắc nhở ông một câu, mình làm chuyện gì thì vẫn có lão thiên đang nhìn, ông làm ra một số chuyện ám muội, chờ đến thời gian ông đi gặp lão thủ trưởng, thì ông muốn hối hận cũng không kịp nữa đâu.

Nói xong, Trương Thiết Trụ xoay người ly khai.

Trần Kiến Quốc diễn cảm ngưng trọng, nhưng không có hé răng phản bác.

10 giờ 30 phút!

Một chiếc Bentley mang biển tứ quý 6, chạy nhanh vào trong đại viện quân khu NJ.

*****

Vào tháng năm, nhiệt độ không khí tại Nam Kinh đã hoàn toàn tăng cao, dù đã đến buổi tối, nhưng bên trong gió đêm cũng xen lẫn một tia nóng bức.

Hơn mười giờ rưỡi tối, ánh trăng rằm giắt ngang trời cao, ánh trăng dịu dàng rơi khắp các ngõ ngách bên trong quân khu NJ, làm cho cả quân khu tràn ngập vẻ lạnh lẽo, đại viện tản ra vẻ nghiêm túc càng tăng thêm sự yên tĩnh.

Bên trong đại viện quân khu, trong tòa lầu thuộc về vợ chồng Lý tướng quân, toàn bộ thành viên đời thứ hai của Lý gia, lại thêm Lý Sâm thuộc đời thứ ba toàn bộ đều đang có mặt.

Bên trong đại sảnh, không khí có chút ngưng trọng cùng quỷ dị, không ai mở miệng, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía vợ chồng Lý Quân.

- Quân tử, Hiểu Linh, hay là hai người đi tìm lão gia tử nói chuyện đi.

Người mở miệng trước chính là mẹ của Lý Sâm là Hành Mỹ Lan, người đàn bà đang nhậm chức phó chủ nhiệm tại văn phòng tỉnh ủy Giang Tô.

Có lẽ đã có thói quen thân ở "địa vị cao", giọng nói của bà ta mơ hồ mang theo một tia mệnh lệnh.

- Phải a, anh hai, chị hai, chị dâu nói không sai, hai người là cha mẹ của tiểu Dĩnh, hai người đi tìm lão gia tử nói chuyện lão gia tử sẽ không trách hai người.

Lúc này, Lý Duy Quốc vốn đang đảm nhiệm chức vụ tại thành ủy Nam Kinh cũng mở miệng:

- Tuy rằng chúng ta cũng không biết lão gia tử nghĩ như thế nào, nhưng sự tình đã rõ ràng. Hơn một lần bởi vì tên tiểu tử kia, chúng ta đã bỏ qua cơ hội đám hỏi cùng Trần gia, lúc này nếu tiếp tục để cho tiểu tử kia tới quấy rối, vô luận đối với Lý gia chúng ta hay là danh dự Trần gia cũng không tốt.

- Đúng vậy, chú thím hai, tên Trần Phàm kia đã bị đuổi ra khỏi Trần gia, lại còn tạo địch nhân càng lúc càng cường đại, nếu hắn thật sự ở chung một chỗ với tiểu Dĩnh, trong lúc vô hình cũng giống như đem Lý gia chúng ta kéo vào trong trường tranh đấu kia, điều này đối với Lý gia chúng ta tuyệt đối không phải là chuyện tốt!

Lần này mở miệng chính là người thừa kế đời thứ ba của Lý gia, Lý Sâm.

Ba người bọn hắn vào lần trước khi Trần Phàm đến Nam Kinh, ngay từ đầu luôn châm chọc Trần Phàm, cuối cùng bị Trần Phàm làm mất mặt, trong lòng vẫn còn oán khí.

Sau khi Trần Phàm mất thế, bọn hắn đều có vẻ vui sướng khi người gặp họa, không ít lần châm ngòi thổi gió bên tai vợ chồng Lý Quân, cố gắng làm cho vợ chồng Lý Quân bức bách Lý Dĩnh rời khỏi Trần Phàm, nhưng người cầm quyền của Lý gia là Lý Vân Phong lên tiếng, không cho thành viên của Lý gia xen vào chuyện của Trần Phàm cùng Lý Dĩnh, làm bọn hắn chỉ đành bất lực.

Lần này, Trần Kiến Quốc lại muốn Lý gia cùng Trần gia làm đám hỏi, làm cho bọn hắn nhìn thấy được ánh rạng đông, nhất là khi bọn hắn biết được Trần Phàm cùng Lý Dĩnh muốn tham gia buổi tiệc chúc thọ của Lý Vân Phong, một đám liền chạy tới tụ tập nơi này, mục đích chính là muốn khuyên bảo vợ chồng Lý Quân đi tìm Lý Vân Phong trao đổi, thay đổi quyết định mà bọn hắn nghĩ là thập phần ngu xuẩn kia.

- Hay là chúng ta đi tìm cha nói chuyện đi.

Mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh có ấn tượng cũng không tốt về Trần Phàm, lúc này bị bọn hắn châm ngòi thổi gió, nhịn không được nói:

- Dù sao chuyện này quan hệ đến hạnh phúc ngày sau của tiểu Dĩnh cùng tương lai của Lý gia.

- Cha không phải đã nói rồi sao?

Lý Quân nhíu mày, hắn là người duy nhất trong đại sảnh ủng hộ Trần Phàm ở cùng Lý Dĩnh, không vì điều gì khác, chỉ bởi vì Lý Dĩnh thật lòng yêu Trần Phàm:

- Chuyện này lão nhân gia đã có tính toán, không cho chúng ta xen vào!

- Quân tử a, cha cũng khó tránh khỏi có lúc hồ đồ đúng không?

Cách đó không xa Hành Mỹ Lan một lòng muốn nương nhờ vào ngọn núi lớn Trần gia, làm cho Lý Sâm có thể một đường thăng cao, thấy Lý Quân không vui, lập tức bất mãn nói:

- Theo tôi thấy, hơn phân nửa cha bị cơn gió lốc tại Hàng Châu hù sợ mà thôi. Tin tức về sự kiện kia chúng ta đều rõ ràng, tên kia chỉ là dựa thế mà thôi, không lâu dài.

- Chị dâu, lời này của chị có chút quá mức đi? Đời này của cha ăn muối còn nhiều hơn chị ăn cơm, chị dám nói cha hồ đồ?

sắc mặt Lý Quân hơi đổi. âm thanh lạnh lùng nói:

- Còn nữa, lui một bước mà nói, từ sau khi Trần Phàm bị đuổi ra khỏi Trần gia, hắn vốn rơi vào thế cục hẳn là phải chết, nhưng lại xoay chuyển trời đất, cho tới bây giờ ai dám nói hắn không còn con bài khác chưa lật?

Hành Mỹ Lan biến sắc, muốn phản bác, nhưng lại cảm giác lời nói của mình quả thật quá phận, sau đó hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lý Duy Quốc thấy thế, cũng không còn dám hé răng.

Dù sao trong số thành viên đời thứ hai của Lý gia, vô luận là tham chính hay là nhập ngũ, hiện giờ mà xem chỉ có thành tựu của Lý Quân là lớn nhất, trong Lý gia ngoại trừ Lý Vân Phong cùng em trai Lý Vân Phong, chỉ có Lý Quân là người duy nhất trở thành tướng quân!

Hơn nữa đúng như lời của Lý Quân nói, ai có thể cam đoan người thanh niên liên tục làm người khác phải khiếp sợ kia lại không có con bài khác chưa lật?

- Đinh linh linh...

Đúng lúc này, điện thoại vang lên bên trong đại sảnh.

Thanh âm điện thoại thình lình cất lên làm cho tất cả mọi người đều cả kinh.

Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh cũng không đợi Lý Quân mở miệng, liền cầm lên điện thoại.

Mấy giây sau, nhìn thấy Hoàng Hiểu Linh cúp điện thoại, Hành Mỹ Lan trước đó vừa bị Lý Quân chẹn họng một câu làm tức giận liền âm dương quái khí hỏi:

- Hiểu Linh, đừng nói là tiểu Dĩnh đang cùng tên hỗn đản kia đến đây đi?

- Ân.

Hoàng Hiểu Linh gật gật đầu.

Nhìn thấy Hoàng Hiểu Linh gật đầu, trong đại sảnh lại trở nên trầm mặc, không khí càng ngưng trọng hơn so với trước đó, tất cả bọn hắn kìm lòng không được đưa ánh mắt nhìn ra phía cửa.

Trong đại viện quân khu, Trần Phàm lái chiếc Bentley, thật thuận lợi đi qua trạm gác, những lính gác ẩn trong bóng tối đúng ở vị trí kín đáo tựa hồ đã nhận được tin tức nên cũng không bước ra ngăn trở.

Khác với lần trước mang theo Trần Phàm trở lại quân khu, lần này Lý Dĩnh cũng không hề biết được tin tức, tâm tình rất tốt, từ sau khi xe tiến vào nội thành Nam Kinh, liền bắt đầu ca hát không ngùng cho Trần Phàm nghe.

Rất nhanh, chiếc xe chạy tới trước tòa lầu của vợ chồng Lý Quân.

- Trần Phàm, tính cách mẹ của em khó chịu, nếu một hồi đi vào, bà nói chuyện khó nghe, anh đừng để trong lòng nhé.

Nhìn thấy xe dừng lại, Lý Dĩnh lại có một ít lo lắng, lo lắng Hoàng Hiểu Linh bởi vì sự tình lần trước nên có thành kiến đối với Trần Phàm, lần này sau khi nhìn thấy Trần Phàm sẽ nói ra lời gì đó khó nghe.

Trần Phàm cười cười:

- Mẹ em có một cô con gái xinh xắn như em, bị anh lừa tới tay, nói chút lời khó nghe là chuyện đương nhiên thôi.

Lời tuy nói như vậy nhưng trong lòng Trần Phàm rất rõ ràng, lần này bước vào Lý gia, đối mặt với sự châm chọc có lẽ càng nhiều hơn cả lần đầu tiên.

Dù đã hiểu được điểm này, nhưng hắn cũng không dự định vạch trần.

- Quan nhân, thật không phát hiện ra miệng lưỡi của anh càng ngày càng ngọt.

Lý Dĩnh mỉm cười hạnh phúc, sau đó cầm hai bình Mao Đài lâu năm bước xuống xe.

Hai bình Mao Đài đều do Trần lão thái gia cấp cho Trần Phàm trước kia, bình thường Trần Phàm không uống rượu, cứ đặt trong nhà, lần này tới Nam Kinh liền mang theo.

Ở trong mắt Lý Dĩnh, Trần Phàm đưa hai bình Mao Đài này cho Lý Vân Phong, đã được xem như lễ vật quý trọng.

Mà trên thực tế. Lý Dĩnh cũng không biết, hai bình Mao Đài này cũng không tính là lễ vật mà Trần Phàm dự định tặng cho Lý Vân Phong.

- Tiểu Dĩnh.

Cảnh vệ viên của Lý Quân chờ ở cửa đã lâu, nhìn thấy Lý Dĩnh cầm hai bình Mao Đài bước xuống xe Bentley đi vào trong, ánh mắt dời khỏi biển số xe, đi nghênh đón Lý Dĩnh.

- Cha mẹ tôi đều ở nhà chứ?

Lý Dĩnh cầm hai bình rượu Mao Đài, cũng không sợ hãi giống như lần trước, mà theo thói quen ôm lấy cánh tay Trần Phàm.

- Đều đang ở nhà, còn có chú bác của cô nữa.

Cảnh vệ viên của Lý Quân thành thật trả lời, trong lúc nói chuyện thâm ý liếc mắt nhìn Trần Phàm.

- Chú bác của tôi đều ở đây? Chẳng lẽ đang tề tụ cùng một chỗ để thương lượng tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho ông nội ngày mai sao?

Lý Dĩnh cũng không nhìn ra vẻ khác thường trong ánh mắt cảnh vệ viên của Lý Quân, thì thào tự nhủ một câu, theo sau lại có vẻ lo lắng liếc mắt nhìn Trần Phàm, an ủi:

- Trần Phàm, anh yên tâm, ông nội của em đã hứa cho chúng ta ở chung với nhau, hơn nữa còn cấm thành viên trong nhà xen vào chuyện của chúng ta, cho nên dù cho bọn họ ở đây, nhìn thấy anh cũng sẽ không nói lung tung đâu.

Nói tới đây, Lý Dĩnh lại lo lắng bổ sung:

- Nếu bọn hắn thật sự nói lung tung, anh không cần để ý, em sẽ cho bọn họ biết tay.

- Ân.

Trần Phàm cười khổ gật đầu.

Mà cảnh vệ viên của Lý Quân lại bi ai liếc mắt nhìn Trần Phàm, sau đó tiếp nhận hai bình rượu Mao Đài lâu năm trong tay Lý Dĩnh, đi phía trước dẫn đường.

Rất nhanh, được cảnh vệ viên của Lý Quân dẫn đường, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong đại sảnh, Lý Dĩnh ôm cánh tay Trần Phàm bước chân vào nhà.

- Bá!

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn lên trên ngườì Lý Dĩnh cùng Trần Phàm.

Khi bọn hắn nhìn thấy bộ dáng thân thiết của hai người, ngoại trừ Lý Quân, sắc mặt những người khác đều biến đổi!

- Cha, mẹ.

Lý Dĩnh nhìn thấy trong đại sảnh đầy ngườì, tuy rằng trong lòng đã sớm có chuẩn bị, cũng hơi kinh hãi, sau đó lôi kéo Trần Phàm đi tới chỗ Lý Quân cùng Hoàng Hiểu Linh.

- Thật không biết vì sao có thứ người da mặt lại dầy như vậy, lại vẫn dám vác mặt tới nơi này.

Không đợi vợ chồng Lý Quân mở miệng đáp lại Lý Dĩnh, Hành Mỹ Lan mở miệng hừ lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đầy vẻ chán ghét!

*****

Nghe được lời nói của Hành Mỹ Lan, Lý Dĩnh biến sắc, dừng chân lại không chút khách khí nói:

- Trần Phàm là bạn trai của tôi, tại sao anh ấy không thể tới nơi này? Huống chi ông nội đã đáp ứng cho tôi dẫn anh ấy cùng về. Còn các người, không có việc gì lại chạy đến nhà của tôi làm chi?

Có lẽ do nguyên nhân được Lý Vân Phong ngầm đồng ý, lúc này Lý Dĩnh nói chuyện cứng rắn hơn lần trước rất nhiều.

Luận bối phận, Hành Mỹ Lan là bác gái của Lý Dĩnh.

Luận thân phận, bản thân bà ta là đời sau của gia đình quan chức, hiện giờ tại quan trường Giang Tô cũng xem như có địa vị.

Hai điều kiện cộng lại, làm cho bà ta dù ở trong Lý gia nhưng địa vị cũng không nhỏ.

Lúc này nghe được lời nói không chút khách khí của Lý Dĩnh, sắc mặt bà ta không khỏi biến đổi, đứng lên lạnh lùng nói:

- Tiểu Dĩnh, sao con ăn nói với bác như vậy?

- Tôi nói như vậy với bác thì làm sao?

Lý Dĩnh tựa hồ đã hoàn toàn bất cứ giá nào, gằn từng chữ:

- Tôi nói cho các người biết, ông nội nói, chuyện của tôi cùng Trần Phàm không cho các người xen vào, cho nên các người đừng có kiểu vừa nhìn thấy chúng tôi liền châm chọc. Hôm nay tôi nói thẳng, ai dám nói ra những lời lẽ ác độc với Trần Phàm, tôi không tha cho người đó, không tin chúng ta thử xem!

- Nga!

Nghe được Lý Dĩnh vừa nói như thế, dù là Lý Quân, sắc mặt mọi người đều biến đổi.

- Tiểu Dĩnh!

Sau đó, mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh vội vàng quát một tiếng, cố gắng ngăn cản Lý Dĩnh tiếp tục "hồ nháo.

- Mẹ!

Lý Dĩnh tức giận đến giậm chân.

- Anh, chị dâu, các người đều về đi!

Lúc này Lý Quân tránh cho việc mâu thuẫn thăng cấp, đi ra dàn xếp nói:

- Nếu bên chỗ cha đã có tính toán, chúng ta cũng không nên xen vào nữa.

- Cái gì gọi là không cần xen vào?

Hành Mỹ Lan bị Lý Quân chẹn họng một câu trước đó, lại bị Lý Dĩnh gay gắt thêm lần nữa, tức giận đến sắc mặt xanh mét, lúc này nghe được lời Lý Dĩnh, vẻ cay nghiệt lập tức bại lộ ra:

- Chuyện này không chỉ là chuyện riêng của Lý Dĩnh, còn quan hệ tới cả tương lai của Lý gia!

Nói xong câu này, Hành Mỹ Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Phàm:

- Nếu tùy ý cho tiểu Dĩnh hồ nháo, cùng tên hỗn đản không có mắt này ở chung với nhau, hậu quả là gì trong lòng các người cũng không phải không hiểu rõ ràng.

- Nơi này có chỗ cho bà có quyền nói chuyện sao?

Không đợi Hành Mỹ Lan nói hết lời, Trần Phàm luôn luôn trầm mặc không nói, đột nhiên tiến lên trước một bước, dùng một loại ánh mắt nhìn xuống nhìn Hành Mỹ Lan.

Giờ khắc này, người thanh niên lần đầu tiên bước vào cửa Lý gia lần trước, vốn luôn ẩn nhẫn, điệu thấp, lại lộ ra một mặt bá đạo.

Bởi vì lúc này hắn không còn là Trần gia công tử ca.

Hắn, mang theo lòng kiêu ngạo của Đồ Tể mà đến!

- Mày...

Nhìn thấy Trần Phàm vốn lần đầu tiên khi tiến vào Lý gia rất điệu thấp, đột nhiên trở nên bá đạo vô cùng, tất cả mọi người cả kinh, trong đó Hành Mỹ Lan lại tức giận không nhẹ, vươn ngón tay chỉ vào Trần Phàm, muốn nói gì đó, kết quả thở không ra hơi, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.

- Hành Mỹ Lan, phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Giang Tô, là con gái của Hành Lợi Dân, phó chủ tịch tỉnh Giang Tô đúng không?

Trần Phàm híp mắt, lạnh lùng đánh giá Hành Mỹ Lan, gãn từng chữ:

- Nếu bà cảm thấy chức phó chủ nhiệm này làm đã thấy chán, tôi không để ý tìm người tiếp nhận vị trí của bà. Tuy rằng vị trí của bà không hấp dẫn như vị trí thứ hai của Chiết Giang, nhưng người muốn ngồi vào, tuyệt đối sẽ không thiếu!

Cuồng!

Cuồng tới cực điểm!

Giờ khắc này, đối mặt với toàn bộ thành viên đời thứ hai của Lý gia, Trần Phàm cũng không tiếp tục ra vẻ điệu thấp, mà lộ ra một mặt vô cùng cuồng vọng.

Tĩnh!

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh trở nên cực kỳ im lặng, tất cả mọi người đem ánh mắt tụ tập trên người thanh niên đột nhiên bộc phát ra vẻ bá đạo tột cùng, bị lời nói của hắn làm chấn động tột đỉnh.

Cùng lúc, bọn hắn cảm thấy được Trần Phàm thật sự là ngông cuồng, về phương diện khác, lời nói của Trần Phàm như đang nhắc nhở bọn hắn, cơn sóng to gió lớn tại Hàng Châu trước đó không lâu.

- Trần Phàm, anh dọa nạt ai đó?

Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Lý Sâm thấy mẹ mình bị nhục nhã, lập tức đứng lên phản kích:

- Tin tức sự tình tại Hàng Châu, ai không rõ ràng lắm? Anh cho là thủ trưởng số 1 còn có thể giúp anh nữa sao?

- Giúp hay không giúp, do anh nói sao?

Trần Phàm dùng loại ánh mắt nhìn xuống nhìn Lý Sâm, khinh miệt gằn từng chữ.

Do anh nói sao?

Khuôn mặt Lý Sâm trướng lên đỏ bừng, há to mồm, muốn nói gì đó lại không thể thốt lời phản bác.

Dù sao, ngay cả tư cách nói chuyện với thủ trưởng số 1 hắn cũng không có!

- Người trẻ tuổi, quá ngông cuồng cũng không phãí là một chuyện tốt.

Lúc này cha của Lý Sâm cũng có chút nổi giận.

- Nếu có một ngày, ông có thể cho Yến gia một cái tát, làm cho Yến gia chỉ biết đem răng nanh nuốt ngược vào trong bụng, ông hãy đến nói với tôi những lời này!

Trần Phàm cười lạnh nói:

- Ông bây giờ, không xứng!

Không xứng!

Hai chữ này giống như sấm rền nổ vang trong đại sảnh, ngoại trừ Lý Dĩnh, thân thể mọi người đều run rẩy lên!

Theo ý nào đó mà nói, bọn hắn quả thật không có tư cách giáo huấn Trần Phàm.

Dù sao những hành động của Trần Phàm, chỉ có thể làm cho bọn hắn nhìn lên!

Trong lòng khiếp sợ, ngoại trừ Lý Quân, tất cả mọi người phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức đánh cho hắn một trận, nói cho hắn biết làm người không được quá kiêu ngạo.

- Trong các người có rất nhiều người hễ mở miệng là hô hào vì tương lai của Lý gia, thoạt nhìn giống như đang lo lắng cho đại cục Lý gia, kỳ thật, các người thật sự lo lắng chính là chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với bản thân các người mà thôi - ở trong mắt các người. Trần Phi có được quầng sáng của Trần gia, giá trị cho các người đi đút lót, đi lấy lòng. Mà tôi bị đuổi ra khỏi Trần gia, chỉ có thể bị các người phỉ nhổ.

Trần Phàm không thèm để ý tới nỗi phẫn nộ của bọn hắn, một châm thấy máu:

- Nguyên bản các người đều là trưởng bối của Lý Dĩnh, làm tất cả những chuyện này tôi không lời nào để nói. Nhưng hiện tại, ngay cả Lý lão gia tử đều không có đứng ra nói này nói nọ, các người lại có tư cách gì khoa tay múa chân? Các người tưởng các người là cái thứ gì? Hay là các người tự nhận ở trong Lý gia. Lý lão gia tử thấp kém không có tài năng bằng các người? Hay là lão nhân gia ông ta nói chuyện không cần tính toán gì hết?

Tất cả mọi người đều á khẩu không trả lời được.

Đối mặt lời phản kích sắc bén của Trần Phàm, tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.

Bởi vì đúng như lời của Trần Phàm, đối với chuyện này, người cầm quyền Lý gia Lý Vân Phong đều ngầm đồng ý, bọn hắn quả thật không có tư cách khoa tay múa chân.

- Trần... Trần Phàm.

Giờ khắc này, Lý Quân cảm giác trái tim mình co rút lại thật mạnh, thần tình hắn thật khó xem, xấu hổ mở miệng, muốn ngăn cản Trần Phàm nói tiếp.

Trần Phàm cũng không phải nhằm vào Lý Quân, dù sao hắn biết Lý Quân từ đầu đến cuối cũng không bởi vì thân phận của hắn mà bài xích hắn bao giờ.

Mặc dù là Hoàng Hiểu Linh cũng từng bài xích hắn, có thành kiến sâu đậm với hắn, Trần Phàm cũng không cố ý nhằm vào.

Bởi vì Hoàng Hiểu Linh là mẹ của Lý Dĩnh.

Thân phận này cũng đủ cho hắn tôn trọng.

Toàn bộ lời nói của hắn chỉ là muốn nhắm vào thân thích của Lý Dĩnh.

Hắn không muốn làm cho Lý Dĩnh quá mức khổ tâm.

Dù sao trước đó Lý Dĩnh từng thuyết phục Lý Vân Phong, lần này dẫn hắn trở về vốn có ước nguyện thông qua Lý gia làm chỗ dựa cho hắn, lúc đối mặt Trần Kiến Quốc vãn hồi một ít mặt mũi.

Mà hiện giờ Trần Kiến Quốc cố ý nhắc lại chuyện xưa, lại đem hôn sự giữa Lý Dĩnh cùng Trần Phi bươi ra để nói, điều này lại làm cho người của Lý gia thấy được cơ hội ôm chân, tự nhiên sẽ nói những lời khó nghe với Lý Dĩnh.

Điều này đối với Lý Dĩnh mà nói, không thể nghi ngờ sẽ từ thiên đường rớt xuống địa ngục!

Tựa hồ là vì muốn xác minh suy đoán của Trần Phàm, nụ cười trên mặt Lý Dĩnh không còn tồn tại, gương mặt nàng tái nhợt, cả người run rẩy nhìn những thành viên Lý gia đang vô cùng phẫn nộ, run run hỏi:

- Rốt cục sao lại thế này? Vì sao tôi không biết gì cả?

- Trần chủ tịch...

Trong lòng Lý Duy Quốc đang tức giận không thôi, lúc này nghe Lý Dĩnh vừa hỏi như vậy, lập tức mở miệng.

- Bá!

Nghe hắn nói, ánh mắt Trần Phàm sắc bén như đao quét tới.

Trong lòng Lý Duy Quốc chấn động, theo bản năng ngậm miệng lại.

- Cô gái ngốc nghếch, không có việc gì.

Trần Phàm thấy thế quay đầu lại, mỉm cười vuốt nhẹ đầu Lý Dĩnh.

- Anh cả, các người đi ra ngoài trước đi.

Lý Quân cũng nhìn ra dụng ý của Trần Phàm, vội vàng nhìn nhóm người Lý Sâm nói.

Những thành viên Lý gia tuy rằng vô cùng bất mãn với lời nói cuồng vọng của Trần Phàm, nhưng với tình huống trước mắt, bọn hắn vốn không có lời nào phản bác, chỉ đành nén giận rời đi.

Nhưng...

Ngay lúc rời đi, trong lòng tất cả mọi người mang theo hận ý trừng mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nói, bọn hắn đã thật khẩn cấp muốn nhìn thấy Trần Phàm bị Trần Kiến Quốc nhục nhã, mang theo cái đuôi cút ra khỏi quân khu NJ.

Đoàn người Hành Mỹ Lan rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại vợ chồng Lý Quân cùng Lý Dĩnh và Trần Phàm.

Tuy rằng câu nói trước đó của Trần Phàm cũng không nghĩ tới nhằm vào mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh, nhưng tựa hồ như bà nghĩ đang nói tới mình, vẻ mặt bà có chút khó xem.

Thấy thế, Trần Phàm áy náy xin lỗi, nói:

- Dì Hoàng, vừa rồi cháu cũng không có ý nhằm vào dì, dì đừng để trong lòng.

Hoàng Hiểu Linh không hé răng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)