Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 425

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 425: Cuộc chiến Hàng Châu
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ba chiếc xe?

A Ngốc lặng đi.

Trần Phàm chỉ chỉ vào chiếc xe thể thao Lamborghini phía sau:

- Còn có nó.

- Là chiếc Lamborghini kia sao?

A Ngốc hoàn toàn kinh ngạc, bởi vì ngay từ đầu hắn vẫn luôn cho rằng chủ nhân chiếc xe kia chỉ là phú nhị đại nào đó.

- Ân.

Trần Phàm gật đầu, sắc mặt bình tĩnh:

- Người lái chiếc xe kia từng là chiến hữu của tôi, hoặc là nói đó là huynh đệ.

Nghe được Trần Phàm nói như thế, a Ngốc lựa chọn trầm mặc.

- Ong ong...

Cùng lúc đó, di động của Trần Phàm reo lên.

Trần Phàm mỉm cười lấy ra di động, nhận nghe điện thoại.

- Trần Phàm, em biết địa vị của Nạp Lan Bảo Nhi ở trong lòng anh không tầm thường, nhưng hiện giờ cấp trên đang tăng mạnh việc giám thị anh, Yến gia còn đang truy tìm nhược điểm của anh, cho nên bất kể như thế nào anh cũng không thể xúc động.

Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng một loại ngữ khí lo lắng nói.

Tuy rằng nàng không hiểu Trần Phàm thật sâu sắc như Dai Fu, nhưng cũng biết Trần Phàm là một người trọng tình trọng nghĩa - Lần đầu tiên Trần Phàm đi Hàng Châu, cũng bởi vì em trai Triệu Hoành của Triệu Thiên Bá muốn hãm hại người bên cạnh hắn, vì thế hắn đã huyết tẩy phân bộ Thanh bang tại Hàng Châu!

Vì thế Hoàng Phủ Hồng Trúc lo lắng Trần Phàm lại muốn đến Hàng Châu đại khai sát giới.

Bên tai vang lên lời nói quan tâm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng Trần Phàm ấm áp, đang muốn mở miệng, lại nghe nàng nói tiếp:

- Trần Phàm, anh là đồ sứ, Khổng Khê chỉ là gạch ngói, hắn không đáng cho anh ra tay.

- Yên tâm đi.

Giọng nói Trần Phàm thật thoải mái:

- Anh đến Hàng Châu chỉ là vì bảo hộ sự an toàn cho Bảo Nhi, không cho chút người nào đó lấy Bảo Nhi làm lý do, về phần mạng của Khổng Khê, sẽ có người đi lấy.

- Vậy là tốt rồi.

Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng thở ra, đồng thời hiểu được người đi thu mạng Khổng Khê là Lâm gia chó điên, nhịn không được hỏi:

- Tuy rằng Lâm Đông cũng khá, nhưng dù sao Hàng Châu cũng là đại bản doanh thứ hai của Thanh bang, thật sự không cần em phái người đến sao?

- Không cần.

Trần Phàm nhẹ lắc đầu:

- Lâm Đông muốn danh chấn nam bán quốc, cửa ải này, hắn nhất định phải đi qua!

Giống như Hồng Trúc bang Ám Đường, Sơn Khẩu Tổ Nhẫn Đường, Thanh bang cũng có tổ chức ám sát thuộc về mình.

Phong Diệp.

Đây là tổ chức ám sát của Thanh bang.

Năm đó Tiết Hồ có thể đột kích Đại Quyển do quân nhân xuất ngũ tạo thành, không thể bỏ qua công lao của Phong Diệp.

Cũng chính là từ khi đó, danh hiệu Phong Diệp vang vọng toàn hắc đạo đại lục.

Một phiến phong diệp, là một mạng người.

Đây là lời đánh giá của hắc đạo đại lục đối với tổ chức Phong Diệp.

Trước mỗi lần hành động, Phong Diệp đều gởi tới cho mục tiêu bị ám sát một chiếc lá phong đỏ tươi, sau đó ở trong mấy ngày sẽ thành công ám sát mục tiêu.

Theo rất nhiều người xem ra, tổ chức Phong Diệp làm như vậy là vì muốn bày ra năng lực ám sát khủng bố, do đó sẽ đạt được tác dụng cho Tiết Hồ uy hiếp bốn phương, cũng có người cho rằng Phong Diệp làm như vậy trước tiên là đả kích đối thủ về tinh thần, ngay lúc đối thủ bất an hoảng sợ sẽ thực hiện mục đích ám sát.

Mặc dù có nhiều cách nói khác nhau, nhưng tóm lại ai cũng thừa nhận Phong Diệp rất khủng bố.

Bản thân là người nắm quyền Thanh bang tại Chiết Giang, bên cạnh Khổng Khê cũng không có người của Phong Diệp, bởi vì Phong Diệp chỉ thuần phục Tiết gia, hay nói rõ hơn là hiệu trung với một mình Tiết Hồ - Tiết Hồ sẽ không bao giờ phái ra người của Phong Diệp hiệp trợ một thành viên hạng trung của Thanh bang như Khổng Khê đi làm việc!

Nói chung, chỉ khi hắn muốn giết đối thủ nào khó giải quyết, hắn mới phái ra tổ chức Phong Diệp.

Ví dụ như khi Trần Phàm giết chết Tiết Cường, Tiết Hồ từng phái ra Phong Diệp chạy tới Đông Hải ám sát Trần Phàm, sau đó bởi vì Trần Phàm thông qua buổi dạ hội từ thiện của tập đoàn Cao Tường hướng truyền thông cùng công chúng tuyên bố thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường, lại thêm có các chiến hữu của Trần Chiến đi tới ủng hộ cho Trần Phàm. Tiết Hồ đành phải bỏ qua kế hoạch ám sát.

Dù sao, Tiết Hồ cũng biết hậu quả khi ám sát một ông chủ có tài sản trên trăm triệu của xí nghiệp dân doanh sẽ nghiêm trọng tới cỡ nào, huống chi dù cho Trần Phàm không có Trần gia làm chỗ dựa nhưng lại có đám huynh đệ chiến hữu của Trần Chiến làm chỗ dựa, một khi hắn lợi dụng phương thức ám sát giết chết Trần Phàm, những chiến hữu của Trần Chiến nếu điên cuồng trả thù, Tiết Hồ cũng ăn không tiêu.

Sau đó khi Trần Phàm ở Hàng Châu cùng Nam Kinh làm ra những hành động kinh thiên, Tiết Hồ càng không dám phái ra Phong Diệp tiến hành ám sát Trần Phàm - hắn không dám cam đoan trong tay Trần Phàm rốt cục còn có bao nhiêu lá bài tẩy, lại thêm Ảnh Tử nói qua với hắn: Mạng của Trần Phàm, để cho ta kết thúc!

Rất nhiều lần, hắn đều muốn đốc xúc Ảnh Tử đứng hàng đệ nhất bảng sát thủ nhanh chóng động thủ, nhưng cuối cùng lại bỏ qua ý nghĩ này.

Phong Diệp là nhóm tổ chức hắn có thể tùy ý sai khiến.

Nhưng Ảnh Tử đệ nhất sát thủ, Tiết Hồ hắn không khả năng sai sử!

Vì hiểu được điểm này, Tiết Hồ cũng tràn ngập tò mò đối với ân oán giữa Ảnh Tử cùng Trần Phàm, nhưng Ảnh Tử không nói, hắn cũng không thể hỏi.

Bên cạnh Khổng Khê mặc dù không có những quái vật máu lạnh giết người không chớp mắt như Phong Diệp, nhưng hắn cũng có được một phụ tá đắc lực từng được người phụ trách Phong Diệp thu làm đệ tử ký danh - Dương Trạc.

Hai giờ chiều, Dương Trạc từng được Phong Diệp đưa tới căn cứ huấn luyện của tổ chức trải qua nửa năm đặc huấn, đã đi tới phòng sách của Khổng Khê.

Nhìn dáng người cũng không tính là khôi ngô nhưng thần tình lạnh như băng của Dương Trạc đang đứng trước mặt mình, trong lòng Khổng Khê nhiều ít có chút không được tự nhiên.

Tất cả chuyện này, đơn giản là vì mùi máu tươi dày đặc trên người Dương Trạc.

Bởi vì hai mắt không được tốt, Dương Trạc mất đi cơ hội gia nhập Phong Diệp, nhưng lại trở thành quái tử thủ có danh khí lớn nhất của Khổng Khê thậm chí là cả Thanh bang!

Trong mấy năm qua, Khổng Khê vô luận là đi xử lý những vụ làm ăn ở Phúc Kiến hay Quảng Tây, hoặc ở biên cảnh Vân Nam phụ trách sòng bạc cùng tiền đen, Dương Trạc đều như hình với bóng đi cùng hắn.

Bày mưu tính kế. Khổng Khê giải quyết.

Giết người, Dương Trạc ra mặt.

- Ông tìm tôi tới, có chuyện gì sao?

Đứng ngay trước mặt Khổng Khê, biểu tình của Dương Trạc không hề có chút dao động.

Nghe được câu hỏi của Dương Trạc, Khổng Khê gật gật đầu:

- Tiết gia hạ lệnh, cho chúng ta thực hiện hành động trả thù với Nạp Lan gia, chính xác ra là huyết tẩy thế lực của Nạp Lan gia tại Hàng Châu, thuận tiện ninh rụng đầu của đứa bé gái tên Nạp Lan Bảo Nhi kia.

- Nạp Lan Hương Hương thì sao?

Ánh mắt Dương Trạc vẫn lạnh lùng như trước, không có chút nào lộ ra vẻ nhân từ vì mục tiêu ám sát chỉ là một đứa bé mới chín tuổi.

Bởi vì bên trong từ điển của hắn không có mấy chữ này.

Khổng Khê lạnh lùng cười:

- Nạp Lan Hương Hương để sống, giao cho tôi.

Nghe được lời nói của Khổng Khê. Dương Trạc thoáng trầm ngâm, không nói thêm gì nữa.

Hắn biết rõ, lấy địa vị của Khổng Khê tại Thanh bang cùng thế lực tại Chiết Giang, quả thật có tư cách gọi nhịp cùng Đông Bắc Nạp Lan gia.

Huống chi, nhiệm vụ lần này là do Tiết Hồ tự mình truyền đạt mệnh lệnh?

- Khi nào thì động thủ?

Châm một điếu thuốc lá, Dương Trạc nhẹ nhàng rít hai hơi, hỏi.

Khổng Khê cũng châm một điếu thuốc lá, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt thanh tú của hắn, hàn quang hiện ra trong con ngươi giấu sau kính mắt:

- Tốt nhất đêm nay động thủ, miễn cho đêm dài lắm mộng. Dù sao một Cổ Bình An bị thương ở trong mắt anh cũng chẳng khác gì một người chết, về phần tám tên bảo tiêu âm thầm bảo hộ Nạp Lan Hương Hương kia, với năng lực của Dương Trạc anh, cả đêm để cho bọn hắn bốc hơi khỏi nhân gian cũng không phải là việc khó gì.

- Được.

Dương Trạc nhẹ nhàng phun điếu thuốc lá rơi xuống, cũng không dụi tắt, xoay người rời đi.

Nhìn thấy động tác quen thuộc của Dương Trạc, Khổng Khê cũng không phản ứng, đứng dậy đi tới trước bàn, dùng chân giẫm tắt tàn thuốc.

Nhưng...

Khổng Khê vừa giẫm tắt tàn thuốc, Dương Trạc đột nhiên quay lại.

- Làm sao vậy?

Hành động khác thường của Dương Trạc làm Khổng Khê rất kinh ngạc, trong ký ức của hắn. Dương Trạc là một người không thích dây dưa, nói rất ít, nhưng làm việc cực nhanh.

- Kế hoạch của anh xem như tiêu tan.

Gương mặt Dương Trạc không chút thay đổi nói.

- Vì sao?

Đồng tử của Khổng Khê đột nhiên phóng lớn, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Dương Trạc híp mắt nói:

- Vừa mới nhận được tin tức, Trần Phàm tới Hàng Châu, đi thẳng tới Cửu Khê Mân Côi Viên. Mặt khác, người của tôi nói cho tôi biết, lần này bảo tiêu cùng đặc công đi theo Trần Phàm cũng nhiều hơn. -

- Vì sao lúc này hắn lại đến Hàng Châu?

Nghe được lời nói của Dương Trạc, gương mặt Khổng Khê nhất thời thay đổi, từ khi hắn cùng Dương Trạc hợp tác tới nay, chuyện thu thập tin tức đều do người của Dương Trạc làm. Khổng Khê tự nhiên rất tin tưởng không chút nghi ngờ.

- Bây giờ còn không rõ ràng lắm, nhưng thông qua chuyện hồi sáng này có thể phán đoán, hơn phân nửa hắn tới vì Nạp Lan gia.

Dương Trạc thản nhiên nói:

- Nếu thật là như vậy, thì kế hoạch của anh chỉ có thể hủy bỏ.

Nghe được lời nói của Dương Trạc, Khổng Khê trầm mặc.

*****

Bởi vì theo hắn xem ra, dứt bỏ giá trị vũ lực khủng bố trong truyền thuyết của Trần Phàm, chỉ nói về đặc công quân đội phụ trách theo dõi Trần Phàm cũng không phải là những người mà Dương Trạc có thể đối phó.

Huống chi, còn có người của Ám Đường?

Năm đó, Sở Vấn Thiên vì muốn tăng cường sức chiến đấu của Ám Đường, đạt tới bước ngang hàng với Phong Diệp, đã không tiếc bỏ ra số tiền lớn đem thành viên Ám Đường đưa tới chỗ giáo quan ma quỷ của Huyết Sắc Luyện Ngục để huấn luyện.

Có thể nói không một chút khoa trương, thành viên Ám Đường sau khi tiếp nhận sự huấn luyện của giáo quan ma quỷ Huyết Sắc Luyện Ngục, luận thực lực cũng không hề kém hơn Phong Diệp.

Dù sao, song phương từng va chạm bằng súng đạn một trận, kết quả đều ngang nhau.

Vào lúc bốn giờ, bên trong một khu nhà cao tầng nhỏ chất lượng bình thường tại Hàng Châu.

Lâm Đông đang ngậm một điếu thuốc lá, đang bước qua lại trong phòng khách.

- Dát chi!

Ước chừng một phút sau, thanh âm mở cửa làm Lâm Đông hồi phục lại tinh thần, hắn xoay người dụi tắt tàn thuốc, nhìn về phía người đàn ông vừa bước vào phòng.

Người đàn ông kia có mái tóc cắt thật ngắn, gương mặt chữ điền, dáng người không quá cao lớn nhưng lại cho người ta loại cảm giác thật rắn chắc.

Khác với ánh mắt lạnh lùng của Dương Trạc, ánh mắt của người đàn ông kia cũng không có gì nổi bật, rất bình thường, ánh mắt cũng bình tĩnh như nước, không có loại cảm giác sắc bén. - internet

Đối với người bình thường mà nói, ở trong đám người nhìn thấy người đàn ông này tuyệt đối sẽ không nhìn thêm lần thứ hai.

Nhưng đối với người chơi súng mà nói, nhìn thấy người đàn ông này, tuyệt đối sẽ dừng lại thật lâu trên bàn tay đầy vết chai của hắn.

Bởi vì những vết chai này đều được lưu lại khi hắn còn trong quân ngũ.

Hắn từng là bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn tham gia qua trận thi đấu giữa những bộ đội đặc chủng toàn quốc, còn từng giành được danh hiệu quán quân.

Hiện giờ hắn đã ba mươi sáu tuổi, đã sớm giải ngũ, lại còn có vợ.

Hiện giờ hắn không còn là bộ đội đặc chủng bảo vệ quốc gia, mà là vũ khí bí mật của Lâm Đông.

Sở dĩ nói là vũ khí bí mật của Lâm Đông, là bởi vì trong quá trình xưng bá hắc đạo Nam Kinh, Lâm Đông chưa từng để cho người đàn ông tên Ngưu Quân này xuất hiện bên cạnh hắn.

Bản thân từng là một trong những át chủ bài của đại đội đặc chủng quân khu Thành Đô, sau khi Ngưu Quân giải ngũ được phân tới đại đội đặc công Trùng Khánh, sau đó bởi vì biết được một ít tin tức bẩn của một vị đại lão lấy thúng úp voi trong giới cảnh sát Trùng Khánh, vì thế bị khai trừ khỏi đại đội đặc công.

Vị đại lão cảnh giới kia sau đó lại bị Trọng Khánh nhậm chức tại Trùng Khánh được xưng là Trọng Khánh Vương dùng một cước đá vào điện Diêm Vương.

Mà Ngưu Quân đã nàn chí ngã lòng mang theo lão bà rời khỏi Trùng Khánh, trở lại nhà cũ tại Nam Kinh tìm một công việc làm nhưng tiền lương cũng không cao.

Lâm Đông trong một lần vô tình nhìn thấy thân thủ khủng bố của Ngưu Quân, sau đó nghĩ đủ mọi biện pháp thu Ngưu Quân vào dưới trướng.

Ngay từ đầu, vô luận là Lâm Đông tặng tiền hay dùng bất kỳ phương pháp nào, Ngưu Quân cũng không đáp ứng, sau đó ông trời lại cho Lâm Đông một cơ hội - Đứa con được năm tuổi của Ngưu Quân đã bị một loại quái bệnh.

Vì chữa bệnh cho con của mình, Ngưu Quân đã dùng hết toàn bộ tiền dành dụm trong nhà, còn cắn răng mở miệng vay mượn không ít từ chiến hữu, nhưng không trị hết bệnh của con trai mình.

Sau khi biết được tin tức này, Lâm Đông đi khắp nơi hỏi thăm, cuối cùng chạy tới Yên Kinh xa xôi, bỏ số tiền lớn mời một chuyên gia đến trị bệnh cho con của Ngưu Quân.

Sau lần đó, Ngưu Quân vì báo ân, lựa chọn đi theo Lâm Đông, nhưng nói cho Lâm Đông, có thể giết người, nhưng chỉ giết ác nhân, không giết người tốt!

Đối với điều kiện Ngưu Quân đưa ra, Lâm Đông tự nhiên cũng không có gì dị nghị.

Sau khi thu phục Ngưu Quân, Lâm Đông lại thông qua nhân mạch cùng lực ảnh hưởng của Ngưu Quân, lung lạc một đám trinh sát binh cùng quân nhân đặc chủng đã giải ngũ.

Tính cả Ngưu Quân bên trong, đám người này tổng cộng có mười sáu người, là con bài chưa lật mà Lâm Đông cất giấu bao lâu nay!

- Ngưu ca, có tin tức không?

Nhìn Ngưu Quân đứng thấp hơn cả mình, ngữ khí của Lâm Đông hơi có vẻ cung kính.

Nghe được lời nói của Lâm Đông, Ngưu Quân gật gật đầu:

- Tôi đã cho người đi đến trường tiểu học thực nghiệm nghe ngóng, hơn nữa cũng đã tìm được cô giáo họ Hạ kia, sáng nay sở dĩ Khổng Khê dẫn người rời đi, hoàn toàn là bởi vì Nạp Lan Hương Hương đã mời ra Trần tiên sinh.

Trần tiên sinh.

Khi nói tới ba chữ này, trong con ngươi Ngưu Quân hiện lên một đạo ánh sáng khác thường.

Lâm Đông kính sợ Trần Phàm, hơn phân nửa là vì mạng lưới quan hệ của Trần Phàm.

Ngưu Quân thì khác, hắn kính sợ chẳng qua là bởi vì Trần Phàm là Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm qua.

Dù hắn có thể vỗ ngực nói với Lâm Đông, ngoại trừ người của tổ chức Long Nha, tài bắn súng của toàn bộ bộ đội đặc chủng trong cả nước không ai sánh bằng hắn, dù hắn có thể tự hào nói, hiện giờ rất nhiều người đang ở trong bộ đội đặc chủng quân khu Thành Đồ đều là đồ đệ của hắn, nhưng hắn biết rõ, so sánh với người thanh niên từng có danh hiệu Long Nha kia, hắn còn chưa là gì!

- Cái gì?

Bên tai vang lên lời nói của Ngưu Quân, Lâm Đông chợt cả kinh.

Nguyên bản, lúc buổi trưa Lâm Đông cho rằng sở dĩ Khổng Khê không hoàn toàn vạch mặt với Nạp Lan Hương Hương, là bởi vì băn khoăn bị Nạp Lan gia trả thù.

Dù sao hắn từng xem qua tư liệu về Khổng Khê, thông qua nhiều năm như vậy những hành vi của Khổng Khê đã làm. Lâm Đông liền đoán được Khổng Khê là một người không đủ quyết đoán.

Nhưng...

Ngay trong hai giờ qua, hắn nhận được tin tức, Trần Phàm đi tới Hàng Châu.

Hơn nữa Trần Phàm không có thông tri cho hắn!

Điều này không khỏi làm trong lòng hắn nhấc lên kinh thiên sóng lớn!

Vì muốn giao cho Trần Phàm một câu trả lời hài lòng, lần này Lâm Đông đi tới Hàng Châu không tiếc vận dụng con bài chưa lật đã che giấu từ lâu.

Nhưng khi hắn còn chưa kịp thực thi hành động, Trần Phàm đột nhiên đi tới Hàng Châu, điều này không khỏi làm cho hắn lo lắng - có phải Trần Phàm cảm thấy thất vọng với những gì hắn đã làm, do đó lựa chọn tự mình động thủ.

Trong lòng lo lắng, biết được Trần Phàm vừa tới Hàng Châu liền đi thẳng tới biệt thự của Nạp Lan Hương Hương tại Cửu Khê Mân Côi Viên, lập tức phái người đi điều tra chuyện buổi sáng.

Hiện giờ, biết được Nạp Lan Hương Hương dùng Trần Phàm dọa lui Khổng Khê, trong lòng Lâm Đông chấn kinh không cách nào hình dung.

Dù sao căn cứ tư liệu hắn điều tra. Nạp Lan Hương Hương hận Trần Phàm thấu xương, mà nữ nhân của Trần Phàm là Dai Fu trước đó không lâu cũng từng giáo huấn qua Nạp Lan Hương Hương.

Bởi vì nguyên nhân này, Lâm Đông cảm thấy được Nạp Lan Hương Hương lẽ ra không nên tìm Trần Phàm, mà Trần Phàm càng không có lý do gì ra mặt trợ giúp Nạp Lan Hương Hương.

- Ông chủ, cá nhân tôi cho rằng Trần tiên sinh đến Hàng Châu cũng không phải bất mãn đối với những việc làm của anh, chỉ là vì đến bảo hộ cho người của Nạp Lan gia mà thôi, không muốn bọn họ bị liên lụy trong lần giao phong này.

Ngưu Quân thấy sắc mặt Lâm Đông lộ vẻ khiếp sợ, nghĩ nghĩ nói.

Lâm Đông chợt hít sâu một hơi, làm tâm tình dao động của mình bình tĩnh trở lại, sau đó cau mày nói:

- Nếu nói như vậy, vì sao Trần tiên sinh không nói cho tôi biết một tiếng?

- Anh cũng nói qua, chuyện Hàng Châu lần này là do Trần tiên sinh khảo nghiệm anh, nói vậy Trần tiên sinh muốn cho anh tự suy nghĩ mà làm thôi.

Ngưu Quân nói ra cách nhìn của chính mình.

- Hẳn là như vậy.

Lâm Đông trầm mặc một lát, gật đầu nói:

- Dù sao lần hành động này còn chưa triển khai. Trần tiên sinh không có lý do bất mãn đối với tôi, huống chi nếu ông ấy thật bất mãn tôi, cũng không thể không nói một tiếng.

Lần này Ngưu Quân cũng không hé răng.

- Ngưu ca, mặc dù sự tình có biến hóa, nhưng vẫn dựa theo kế hoạch nguyên lai làm việc, bên chỗ Dương Trạc giao cho anh cùng các huynh đệ.

Gương mặt Lâm Đông hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh.

- Được.

Ngưu Quân gật gật đầu, đi ra khỏi phòng.

Đưa mắt nhìn Ngưu Quân rời đi, Lâm Đồng trầm ngâm một lát, gọi điện thoại cho tâm phúc của mình, lạnh lùng phân phó:

- Dựa theo kế hoạch làm việc, tối nay bắt cóc nữ nhân cùng đứa con của Khổng Khê.

Hiển nhiên. Lâm Đông cũng biết để Ngưu Quân đi làm loại chuyện này là không thể nào, cho nên giao cho thủ hạ tâm phúc của mình.

- Lâm ca, ân oán trên giang hồ luôn chú trọng không liên lụy người nhà, hiện giờ Trần tiên sinh đã đến Hàng Châu, chúng ta vẫn làm như vậy, vạn nhất Trần tiên sinh trách móc thì làm sao bây giờ?

Đầu bên kia điện thoại, tâm phúc của Lâm Đông thoáng do dự hỏi.

- Quy củ, vĩnh viễn đều do vương giả chế định, kẻ yếu tuân thủ.

Gương mặt Lâm Đông không chút thay đổi nói:

- Trần tiên sinh là vương giả, không thể đi phá hư quy củ. Mà chúng ta là con chó của Trần tiên sinh nuôi dưỡng, làm chó phải có giác ngộ của chó - chẳng những cần dựa theo ý tứ chủ nhân đi cắn người, còn phải làm chuyện mà chủ nhân không thể làm, thay chủ nhân gánh vết nhơ đó!

*****

Bởi vì chị mình từng bị Trần Phàm ngộ sát, Nạp Lan Hương Hương quỳ trước cửa phòng Nạp Lan Đức Long suốt ba ngày ba đêm, nhưng không cầu được Nạp Lan Đức Long ra tay đối phó Trần Phàm, chính mình lại mệt đến hôn mê bất tỉnh.

Sau đó, Nạp Lan Hương Hương rời khỏi Nạp Lan gia tộc, vốn muốn lợi dụng bản thân mình ở tại Yên Kinh tìm kiếm chỗ dựa giúp nàng trả thù Trần Phàm, về sau lại xuôi nam đến Hàng Châu, dùng thân thể mình làm vốn liếng, tiếp tục tìm kiếm chỗ dựa báo thù.

Thẳng đến trước đó không lâu, Trần Phàm ở tại Hàng Châu lợi dụng lực ảnh hưởng của giáo đình Vatican mời thủ trưởng số 1 đến đánh nát lòng kiêu ngạo của Yến Thanh Đế, cho Yến gia một cái tát, Dai Fu ra mặt dùng thực lực tuyệt đối nhục nhã nàng, kế tiếp nàng mới lựa chọn cúi đầu trước mặt Trần Phàm...

Nhưng...

Cúi đầu đối với nàng mà nói, chỉ là một loại hình thức, không phải chân tâm.

Trong lòng nàng còn rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào.

Trên thế giới này người hiểu rõ ngươi nhất chưa chắc là bạn bè cùng người thân của ngươi, mà là địch nhân của ngươi.

Theo ý nào đó mà nói Nạp Lan Hương Hương xem Trần Phàm là địch nhân, ít nhất đã từng là như vậy.

Vì thế mặc dù nàng không đến nỗi hiểu biết về Trần Phàm được như Dai Fu và Trần lão thái gia, nhưng tuyệt đối càng thêm hiểu biết Trần Phàm hơn cả những người như Khổng Khê.

Nạp Lan Hương Hương không ngu ngốc.

Nàng rất rõ ràng, dù Trần Phàm cùng Thanh bang không có xung đột, Khổng Khê cũng sẽ ra tay đối với nàng.

Dù sao, người nàng đánh chính là lão bà và con trai của Khổng Khê.

Sở dĩ nàng không lựa chọn quay về Đông Bắc, thứ nhất là nàng hiểu được quan hệ giữa Trần Phàm cùng Bảo Nhi, cùng với những hành vi của Trần Phàm sáng nay, nàng nhận định Trần Phàm sẽ đến Hàng Châu. Sau đó, một nhân vật thực quyền của bộ an ninh tại Chiết Giang là một trong những nhân mạch nàng từng tích góp được tại Yên Kinh, sau khi chuyện buổi sáng phát sinh, nàng đã gọi điện thoại cho nhân vật kia, người đó đã phái không ít người đến âm thầm bảo hộ nàng cùng Bảo Nhi.

Có thể nói, nàng ở lại Hàng Châu là vì chờ Trần Phàm, nhưng cũng không phải đánh bạc tính mạng của nàng cùng Bảo Nhi, mà đã làm đủ biện pháp an toàn.

Dù Nạp Lan Hương Hương nhận định Trần Phàm sẽ đến Hàng Châu, nhưng nàng thật không ngờ Trần Phàm lại có thể đến nhanh như thế.

Bốn giờ rưỡi chiều, Nạp Lan Hương Hương trong bộ váy dài màu hồng phấn đang ngồi trên sô pha, nhìn khuôn mặt vẫn còn lưu lại máu bầm của Bảo Nhi, cô bé đang vui vẻ ngồi trên chân Trần Phàm, giống như kẹo cao su dán dính kề cận hắn, trong lòng nàng nhiều ít có chút phức tạp, nhưng trên mặt vẫn luôn lộ vẻ tươi cười.

- Bảo Nhi, từ khi Trần tiên sinh vào nhà cho tới bây giờ, con luôn luôn vòi vĩnh Trần tiên sinh, dì rót trà nhưng Trần tiên sinh còn chưa được uống, mau xuống đây, dì phải đi pha thêm bình trà khác cho Trần tiên sinh.

Sau thoáng do dự. Nạp Lan Hương Hương lần thứ ba chủ động mở miệng.

- Ngô, dạ.

Bảo nhi nghe được lời nói của Nạp Lan Hương Hương, cụt hứng giả trang mặt quỷ, thè lưỡi, sau đó để chân trần ngồi xuống ghế sô pha.

Nhìn bóng lưng gợi cảm cùng làn da trắng nõn của Nạp Lan Hương Hương, ngửi được hương thơm cơ thể tỏa nhẹ trong không khí, bên tai vọng lại ba lần chủ động lên tiếng của Nạp Lan Hương Hương từ sau khi hắn bước vào nhà, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài, lại không nói gì thêm.

Tục ngữ nói, chuyện có khác thường tất có vấn đề. - internet

Trần Phàm hiểu rất rõ ràng Nạp Lan Hương Hương vì muốn trả thù mình có thể làm được hết thảy, hiện giờ thái độ của Nạp Lan Hương Hương đối với hắn hoàn toàn chuyển biến, nếu nói hắn tin tưởngNạp Lan Hương Hương vì hiểu rõ sự tình nên lựa chọn thay đổi, hắn quả quyết không tin!

Huống chi, Trần Phàm mỗi khi ngẫu nhiên đụng chạm với ánh mắt Nạp Lan Hương Hương, có thể rõ ràng nhận thấy được hận ý che giấu tận sâu trong con ngươi của nàng.

Hận ý kia, khắc cốt minh tâm!

Tuy rằng không biết mục đích Nạp Lan Hương Hương làm như vậy là vì điều gì, nhưng Trần Phàm cũng không vạch trần, mà tùy ý cho Nạp Lan Hương Hương tiếp tục biểu diễn.

Bởi vì thẳng cho tới hôm nay, Trần Phàm vẫn chưa thể tha thứ cho lần thất thủ ở ba năm trước của mình.

Hắn đối với Nạp Lan gia tộc, vẫn còn có áy náy trong lòng.

So sánh với bầu không khí hơi có vẻ quỷ dị trong biệt thự của Nạp Lan Hương Hương, trong một tòa biệt thự khác ở Cửu Khê Mân Côi Viên không khí cũng hơi có vẻ ngưng trọng.

Đối với Khổng Khê mà nói, sở dĩ hắn lựa chọn chấp hành mệnh lệnh của Tiết Hồ thứ nhất là vì Tiết Hồ là người nắm quyền Thanh bang, Tiết Hồ mệnh lệnh cho hắn làm việc là chuyện đương nhiên, tiếp theo, Nạp Lan Hương Hương đánh Lý Quế Dần làm cho hắn rất bực tức, cuối cùng là bởi vì Tiết Hồ nói cho hắn biết. Yến gia đã tìm được biện pháp đối phó Trần Phàm, điều này làm áp lực trong lòng hắn chợt giảm đi.

Mà hiện giờ Trần Phàm lại đi vào Hàng Châu, điều này lại làm cho hắn lo lắng.

Vô cùng lo lắng, hắn bỏ qua hành động đối phó Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, cố gắng chờ đợi sau khi Trần Phàm rời đi Hàng Châu, hoặc là Yến gia ra tay đối với Trần Phàm.

Theo ý nào đó mà nói, Tiết Hồ nói Khổng Khê có thừa trí mưu nhưng không đủ dũng khí cũng không phải không có đạo lý.

Khổng Khê bởi vì Trần Phàm đã đến nên bỏ qua hành động ám sát Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, nhưng Lâm Đông lại không vì Trần Phàm đến mà buông tha kế hoạch giết chết Khổng Khê.

Khi ánh trời chiều đã rơi vào đường chân trời, Lâm Đông đi tới một tòa lầu khác nằm trong tiểu khu.

Ngưu Quân từ sau khi rời khỏi đội đặc công cũng chưa từng đụng tới súng, đang cầm một khẩu súng tự động nhẹ nhàng lau chùi.

Khẩu súng tự động này hiện giờ đã là súng ống được trang bị bên trong đại đa số bộ đội đặc chủng cùng hải quân lục chiến, khấu súng chủ yếu lấy việc hóa lực sát thương trong phạm vi 150 thước làm chuẩn, có kết cấu đơn giản, thể tích nhỏ, nhẹ, độ chuẩn tốt, hỏa lực mạnh mẽ, băng đạn nhiều (50 viên), cùng sử dụng vô cùng phương tiện.

Loại khẩu súng tự động này cũng là vũ khí mà Ngưu Quân yêu nhất.

Cầm khẩu súng tự động trong tay, Ngưu Quân giống như đang ôm người yêu của mình, tỉ mỉ lau súng, ánh mắt mê mang phức tạp.

Nhìn thấy vẻ mặt mê luyến thâm tình của Ngưu Quân khi đang lau súng, mười lăm quân nhân giải ngũ được Lâm Đông thu mua đều trầm mặc cùng kiểm tra vũ khí của mình.

Cũng giống như Ngưu Quân, sau khi bọn họ rời khỏi quân ngũ, cũng đã thử dung nhập vào cuộc sống của người bình thường, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng bọn họ bị xã hội này đào thải.

Đối với bọn họ mà nói, trong bọn họ có rất nhiều người sau khi rời khỏi bộ đội đều không từng cầm súng, đây là lần đầu tiên.

- Nói vậy các anh cũng đã biết, hai năm trước sở dĩ tôi lựa chọn đáp ứng Lâm Đông thứ nhất là bởi vì Lâm Đông có ân với tôi, hơn nữa khi đó Lâm Đông còn là cháu rể của phó chính ủy quân khu NJ Dương Nghiễm Đức.

Không biết qua bao lâu, Ngưu Quân cầm khẩu súng tự động ngẩng đầu nhìn thoáng qua những người bên cạnh, gương mặt phức tạp nói:

- Sở dĩ tôi tụ tập các anh cùng một chỗ, một mặt là vì có một số việc làm của Lâm Đông thuộc tình huống đặc thù, có thể làm cho các anh vượt qua những ngày sinh hoạt thật thoải mái, Lâm Đông cũng đã từng đáp ứng tôi: Không để chúng ta đi làm những chuyện thương thiên hại lý, không giết một người tốt nào!

Nghe được lời nói của Ngưu Quân, những người khác đều nhìn về phía Ngưu Quân, bảo trì trầm mặc.

- Trong hai năm qua, tuy rằng tôi không biết vì sao Lâm Đông không để cho chúng ta tham dự hành động xưng bá hắc đạo Nam Kinh, nhưng ít ra hắn đã thực hiện lời hứa của mình.

Ngưu Quân tiếp tục nói:

- Về phần hiện giờ, nói vậy các anh cũng đã biết, Lâm Đông đã trở thành người của Long Nha.

Long Nha.

Nghe được hai chữ này, tất cả mọi người ngay cả Ngưu Quân bên trong, vẻ mặt đều có chút kích động, trong ánh mắt lộ ra tia kính sợ.

- Long Nha, là quân nhân ưu tú nhất của quốc gia thậm chí là toàn bộ thế giới.

Ngưu Quân dùng một loại ngữ khí phức tạp hỏi:

- Các anh có tin tưởng quân nhân Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay sẽ làm ra chuyện nguy hại quốc gia cùng nhân dân không?

- Không tin!

Mười lăm người khác cũng đồng thanh đáp, ngữ khí kiên định.

- Tôi cũng không tin.

Ngưu Quân lại nói:

- Cho nên tôi mang theo các anh tới Hàng Châu, trợ giúp Lâm Đông, hoặc nói chính xác là trợ giúp Long Nha đối phó Thanh bang.

- Ngưu ca, anh nói thẳng đi, đêm nay rốt cục chúng ta nên làm như thế nào?

Một vị trinh sát binh từng vì tính khí nóng nảy mà ấu đả giáo quan nên bị khai trừ quân tịch xoa tay hỏi.

Nghe được thanh niên có ngoại hiệu là Đại Hùng mở miệng, những người khác cũng lộ ra biểu tình chờ mong.

Khi trước bọn họ từng là những quân nhân ưu tú, trong lòng đều chảy xuôi dòng máu nhiệt huyết.

Theo ý nào đó mà nói, bọn họ càng thêm thích hợp với chiến trường máu chảy đầm đìa, tàn khốc rét lạnh mà không thích hợp với xã hội chỉ biết giết người với thủ đoạn mềm dẻo.

- Đêm nay, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là diệt trừ trợ thủ của người nắm quyền Thanh Bang Hàng Châu - Dương Trạc!

Ngưu Quân gằn từng chữ:

- Dương Trạc được xem là người của Thanh bang từ rất lâu, từ rất nhỏ đã gia nhập Thanh bang, sau đó còn được đầu mục của tổ chức Phong Diệp vừa ý, đã đưa tới căn cứ Phong Diệp huấn luyện nửa năm. Bởi vì đôi mắt có bệnh bẩm sinh. Dương Trạc không thể gia nhập Phong Diệp, lại trở thành một trong những quái tử thủ hung hăng nhất của Thanh bang!

Nói tới đây, ngữ khí của Ngưu Quân lạnh xuống:

- Trong mấy năm qua, vô luận Dương Trạc đi theo Khổng Khê làm những vụ làm ăn ở Phúc Kiến hay đến biên cảnh Vân Nam phụ trách những sòng bạc ngầm, trong tay đều có không ít mạng người, trong đó thật nhiều đều là dân chúng vô tội!

- Mẹ nó, giết tên rác rưởi kia đi!

Đại Hùng tính khí táo bạo siết chặt nắm tay nói.

- Căn cứ theo kết quả điều tra biểu hiện, bên người Dương Trạc có tám gã quái tử thủ đi theo. Những người đó mặc dù không có nhận qua sự huấn luyện nghiêm khắc, nhưng tay luôn nhuốm máu, giết người như ngóe, phi khí mười phần.

Ngưu Quân nghiêm túc nói:

- Cho nên đêm nay khi chúng ta thi hành nhiệm vụ, nhất định phải thống nhất hành động, trong thời gian ngắn nhất giải quyết xong chiến đấu, không cho địch nhân cơ hội xoay chuyển!

Có lẽ trong lòng vẫn còn nghĩ mình là một quân nhân, chẳng những Ngưu Quân dùng từ chấp hành nhiệm vụ, còn nói ra từ chiến đấu cùng địch nhân.

- Hiểu được!

Mười lăm người khác nghe được lời nói của Ngưu Quân, nắm chặt súng, chiến ý mười phần.

Cùng lúc đó.

Lâm Đông đã đi đến căn phòng nhỏ kia.

Một người trung niên có chút gầy ốm, gương mặt hơi có vẻ tái nhợt đứng trước người Lâm Đông, trong ánh mắt là một mảnh tro nguội.

- Đã tra xong tài khoản của người nhà anh chưa?

Đối mặt với người trung niên toàn thân tản ra tử khí, thần tình Lâm Đông bình tĩnh như nước.

Người trung niên máy móc gật đầu:

- Đã tra qua, tiền đã được chuyển tới.

- Tôi đã cho anh đủ tiền, anh nên làm việc thật tốt cho tôi.

Nhìn thấy người trung niên giống như đã mất đi hồn phách. Lâm Đông thoáng nhíu mày:

- Nếu không người nhà của anh có tiền nhưng không có mạng sử dụng!

- Yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào.

Người trung niên chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở mắt thì trong ánh mắt đã bộc lộ một vẻ kiên quyết!

Một người đã sắp chết, lại có thể giúp cho người thân của mình kiếm được một trăm vạn, khoản mua bán này, người trung niên cảm thấy rất đáng!

Đồng dạng, một trăm vạn kia có thể mua được đầu người của Khổng Khê, còn không cần lưu lại chút dấu vết nào, Lâm Đông cũng cảm thấy rất giá trị!

Đêm nay, cuộc chiến Hàng Châu, chính thức phát hỏa!

*****

Vào lúc chín giờ tối, bầu trời đã tối đen, trong khu nhà giàu tại Cửu Khê Mân Côi Viên, đa số biệt thự đều sáng đèn, chung quanh một mảnh yên lặng.

Bên trong biệt thự của Nạp Lan Hương Hương.

Trần Phàm đang ôm Bảo Nhi nằm ngủ trong lòng mình, nhẹ nhàng đặt Bảo Nhi lên chiếc giường in hình những nhân vật hoạt họa, đắp chăn, đóng lại cửa sổ cẩn thận mới tắt đèn trong phòng.

Lúc trước người làm những chuyện này là Nạp Lan Hương Hương, nhìn thấy hành động của Trần Phàm, trong con ngươi mê người lóe lên ánh mắt phức tạp.

Nhưng...

Chờ khi Trần Phàm lặng yên rời khỏi phòng ngủ, vẻ mặt của nàng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường.

- Trần tiên sinh, tôi đã thu dọn xong phòng cho ngài, đêm nay ngài ở lại đây đi?

Nhìn thấy Trần Phàm rời khỏi phòng ngủ, Nạp Lan Hương Hương bước tới mỉm cười hỏi.

Bên tai vang lên lời nói thân thiết của Nạp Lan Hương Hương, nhìn dáng tươi cười mê người mà ôn nhu của nàng, Trần Phàm nghĩ nghĩ, gật đầu nói:

- Được rồi, quấy rầy cô.

- Bảo Nhi xem anh là đại ca ca, nhà của nó cũng là nhà của anh, đừng nói tới chuyện có quấy rầy hay không.

Nạp Lan Hương Hương thản nhiên cười nói:

- Hiện tịa thời gian còn sớm, nếu anh còn chưa muốn ngủ, có thể đến phòng sách xem sách hoặc là xem ti vi.

- Tôi sẽ xem sách vậy, cô cứ làm việc của cô, không cần phải lo cho tôi.

Trần Phàm nghĩ nghĩ nói.

- Được.

Nạp Lan Hương Hương gật đầu cười, xoay người rời đi.

Nhìn thân ảnh mạn diệu của Nạp Lan Hương Hương, Trần Phàm như có suy nghĩ gì, xoay người đi về hướng phòng sách.

Khác với phòng sách của những cô gái khác, trong phòng sách của Nạp Lan Hương Hương không hề tìm được một quyển tạp chí nào.

Phòng sách của nàng cũng không đặt nhiều sách như những nhà giàu mới nổi, trong phòng chỉ có hai hàng giá sách, trên giá sách đặt những loại sách có quan hệ cầm kỳ thư họa, ngoài ra còn có một ít sách về thòi Thanh triều, ví dụ như Nhị Nguyệt Hà hệ liệt.

Đại khái nhìn lướt qua phòng sách, ngửi được hương thơm cơ thể tràn ngập bên trong phòng, Trần Phàm lấy ra gói thuốc lá, lập tức đi tới bên bàn cờ đặt cạnh cửa sổ, gương mặt bình tĩnh bày ra một ván tàn cuộc.

Chăm chú nhìn bàn cờ thật lâu, Trần Phàm cầm lên một viên cờ trắng.

Quân cờ rời khỏi bàn, đại biểu chính là viên tốt thí, hoặc là bị diệt sát.

Viên cờ trắng này chính là như thế.

Nó chính là viên cờ bị bỏ rơi của Tiết Hồ, đồng dạng cũng là đối tượng diệt sát thứ hai sau Tưởng Cương.

Khổng Khê. .

Người nắm quyền Thanh bang tại Chiết Giang.

Cầm lên viên cờ trắng, tay Trần Phàm lại cầm viên cờ đen, sau khi trầm tư một lát, nhẹ nhàng đật lên góc tây nam của bàn cờ.

Đây là viên cờ thứ tư đứng sau Lâm Đông, Hoàng Chí Văn cùng La Vĩ.

Viên cờ thứ tư chính là a Thủy.

Đó chính là người phụ trách thuốc phiện Thanh bang, lật đổ địa vị của Vân Nam Hồng vương gia, tân nhậm trùm buôn thuốc phiện a Thủy!

Thế Mậu Lệ Tinh nằm ngay trung tâm Hàng Châu được xem là một trong những khu nhà ở nổi tiếng tại Hàng Châu, luận cấp bậc kém hơn Cửu Khê Mân Côi Viên không ít, lại càng không thể đánh đồng với Thanh Long sơn trang dù có tiền cũng không mua được.

Vào ban đêm, Thế Mậu Lệ Tinh cũng không được yên lặng như Cửu Khê Mân Côi Viên, ngược lại còn có vẻ náo nhiệt.

- Lâm ca, vì sao không trực tiếp xử lý bọn họ, mà phải dùng súng gây tê bắn ngất xỉu?

Trong một thang máy, một gã đàn ông mặc bộ quần áo màu đen, hơi có chút nghi hoặc nhìn Lâm Đông hỏi.

Lâm Đông cũng mặc một bộ quần áo màu đen, đôi giày da rất sáng bóng, bên hông đeo một cặp táp, nhìn qua là cách ăn mặc của một thương gia.

- Nhiệm vụ của chúng ta là xử lý Khổng Khê, còn về phần bọn họ... chỉ là một đàn tiểu tôm khô mà thôi, không cần phải hạ sát thủ, nếu không xử lý sẽ có chút phiền toái, cũng sẽ lưu lại dấu vết.

Thần tình Lâm Đông thật bình tĩnh nói.

- Leng keng!

Vừa nói xong, thang máy đã tới tầng trệt nhà Lý Quế Dần.

Cũng giống như trong thang máy, bên ngoài thang máy cũng không có hộ gia đình, sau khi thang máy dừng lại, Lâm Đông cùng người thanh niên có ngoại hiệu là Báo tử đi ra thang máy.

Cùng lúc đó, bên trong phòng bảo an của Thế Mậu Lệ Tinh.

- Mẹ nó, thật là gặp quỷ, như thế nào đột nhiên lại tốt rồi?

Một gã bảo an nhìn thấy màn hình trước mặt lại khôi phục bình thường, thần tình đầy vẻ khó hiểu.

Vài tên bảo an khác vì thấy màn ảnh theo dõi biến mất định đi ra tra xét chợt thấy thế, liền buông trang bị, tiếp tục hàn huyên châm thuốc hút.

- Ai ai?

Cùng lúc đó, Lâm Đông cùng Báo tử đang bấm chuông cửa nhà Lý Quế Dần, bên trong truyền ra thanh âm hơi có vẻ phiền não của Lý Quế Dần.

- Lý tiểu thư, Khổng gia bảo tôi đưa chút đồ vật đến cho cô.

Báo tử dựa theo lời an bài trước đó của Lâm Đông, trầm giọng nói.

Trong nhà, Lý Quế Dần mặc áo ngủ vốn đang tò mò ai lại gọi cửa vào buổi tối, sau khi nghe được ba chữ Lý tiểu thư, theo bản năng cho là Khổng Khê an bài bảo tiêu âm thầm bảo hộ mình cùng Khống Thu, cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không nhìn vào mắt mèo xem người bên ngoài, mà trực tiếp mở cửa ra.

Dát chi!

Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

- Anh... các anh là ai? Sao tôi chưa từng gặp qua các anh?

Nhìn Lâm Đông cùng Báo tử thật lạ mặt, Lý Quế Dần nhíu mày.

- Phanh!

Không một tiếng trả lời, Lâm Đông cùng Báo tử lắc mình đi vào nhà, đồng thời đóng lại cửa phòng.

- Anh... các anh...

Lý Quế Dần thấy thế hoảng hồn.

- Ba!

Trước khi gõ cửa Báo tử đã đeo bao tay màu đen, chợt vung cánh tay trực tiếp tát vào mặt Lý Quế Dần.

- A!

Lý Quế Dần bị một cái tát đánh ngã xuống đất, thất thanh hét lên.

- Mẹ, làm sao vậy?

Cùng lúc đó, Khổng Thu đang vọc máy tính trong phòng sách nghe tiếng hét chạy ra.

- Câm miệng.

Thần tình Báo tử thật lạnh lùng lấy ra một khẩu súng, họng súng nhắm ngay Lý Quế Dần.

Lý Quế Dần trợn trừng hai mắt, thiếu chút nữa sợ tới hôn mê bất tỉnh, mà Khổng Thu cũng đang trợn tròn mắt.

- Ba tháp! Ba tháp!

Lâm Đông nện những bước chân trầm ổn đi tới trước người Khổng Thu, tay phải đột nhiên chém ra, bóp mạnh trên động mạch cổ của Khổng Thu, chợt buông tay.

- Phanh!

Khổng Thu ầm ầm ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi tri giác.

- Tiểu... tiểu Thu!

Lý Quế Dần thấy thế, giãy dụa muốn đứng dậy.

- Câm miệng cho lão tử, nếu không lão tử hiếp mày trước rồi giết chết luôn!

Báo tử lạnh lùng uy hiếp.

- Mày... mày... tụi mày là ai?

Lý Quế Dần sợ tới mức "gương mặt tái nhợt:

- Tụi mày không được làm loạn! Tao là lão bà của Khổng Khê...

- Ồn ào quá!

Báo tử thu súng, túm tóc Lý Quế Dần, trực tiếp xách Lý Quế Dần lên.

Mà Lâm Đông thần tình thật bĩnh tĩnh đi tới bên cạnh sô pha, thản nhiên ngồi xuống, cầm lấy một chiếc điện thoại đã được cải tiến có thể thay đổi thanh âm, gọi cho Khổng Khê.

Điện thoại qua hồi lâu mới chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Khổng Khê, hơi có vẻ trầm thấp:

- Vị ấy?

- Khổng Khê, lão bà cùng đứa con của mày hiện tại đang ở trên tay của tao.

Lâm Đông nói thẳng.

- Mày... mày... tụi mày không được hại tiểu Thu, nếu tụi mày vì tiền, Khổng Khê sẽ cho tụi mày rất nhiều tiền!

Lý Quế Dần nghe được lời nói của Lâm Đông, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì, nỗi sợ hãi đột nhiên gia tăng thêm vài phần, thất thanh hét lên.

Lâm Đông nhàn nhạt cười:

- Khổng Khê, như vậy mày cũng đã nghe được thanh âm của vợ mày.

- Mày là ai?

Đầu bên kia điện thoại, Khổng Khê nghe được lời nói của Lâm Đông, gương mặt đột nhiên biến đổi, sau đó mạnh mẽ ngăn chặn nội tâm sợ hãi, trầm giọng hỏi.

- Khổng Khê, tao là ai không quan trọng, quan trọng là lão bà và đứa con của mày đang ở trên tay của tao, hiểu được?

Lâm Đông thản nhiên nói:

- Đương nhiên nếu mày còn không hiểu rõ, hiện tại tao cho người đem lão bà của mày tới, cho mày nghe được thanh âm của cô ta.

- Mẹ nó, mày dám động tới họ một sợi tóc, tao giết cả nhà mày!

Ngữ khí của Khổng Khê vô cùng âm sâm.

- Khổng gia, Khổng gia tốt của tao, bây giờ mày nghĩ lời uy hiếp còn hữu dụng sao?

Lâm Đông cười lạnh một tiếng:

- Hiện tại tao cho mày số tài khoản, trong vòng mười lăm phút, chuyển ba trăm ngàn đi vào, nếu không mày đi nhặt xác cho bọn họ.

- Hô... hô... Đầu bên kia điện thoại, hơi thở của Khổng Khê trở nên dồn dập lên:

- Đã trễ thế này, mày bảo tao làm sao chuyển tiền cho mày?

- Đó là vấn đề của mày.

Lâm Đông bình tĩnh nói:

- Tao cần phải nhắc nhở mày một chút, hiện tại đã qua ba mươi giây.

- Tài khoản!

Khổng Khê bắt buộc bản thân mình phải lãnh tĩnh trở lại.

Lâm Đông cười lạnh nói một số tài khoản cho Khổng Khê.

- Tiền tao sẽ nghĩ biện pháp đúng hạn chuyển cho mày, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không vô luận đuổi tới chân trời góc biển, tao cũng sẽ giết mày!

Khổng Khê lại uy hiếp.

- Có tiền, người sống, nếu không, mày tới nhặt xác!

Lâm Đông cười lạnh tắt điện thoại, sau đó trong biểu tình hoảng sợ của Lý Quế Dần, không nhanh không chậm rút ra một khẩu súng hãm thanh, họng súng nhắm ngay Lý Quế Dần.

Thấy một màn như vậy, Lý Quế Dần sợ tới mức trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

- Sưu!

Viên đạn bay ra khỏi nòng súng, cắt qua lực cản không khí, nháy mắt đã xuyên thủng đầu Lý Quế Dần, máu tươi cùng óc nhất thời chảy ra.

- Lâm ca, anh...

Báo tử nhìn thấy Lâm Đông bắn một phát súng thủ tiêu Lý Quế Dần, lập tức cả kinh trợn tròn mắt.

Hắn cũng không rõ ràng đối với toàn bộ kế hoạch của Lâm Đông, chỉ biết Lâm Đông dự định bắt cóc Lý Quế Dần để uy hiếp Khổng Khê, hiện giờ thật không ngờ, Lâm Đông lại trực tiếp thủ tiêu Lý Quế Dần.

- Trần tiên sinh vì Nạp Lan Bảo Nhi đặc biệt đi tới Hàng Châu, điều này đủ để chứng minh, địa vị của Nạp Lan Bảo Nhi ở trong lòng Trần tiên sinh rất trọng yếu.

Lâm Đông đứng dậy, sương mặt không chút thay đổi đi về hướng Khổng Thu:

- Mà cô ta đã đánh Nạp Lan Bảo Nhi một tát tai.

Vừa nói xong, Lâm Đông đi tới bên cạnh Khổng Thu, gương mặt không chút thay đổi bóp cò.

Báo tử trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả chuyện này, trong lòng mơ hồ sản sinh một nỗi sợ hãi đối với Lâm Đông.

Hắn có thể rõ ràng nhận thấy được Lâm Đông đã thay đổi, trở nên càng thêm lòng dạ độc ác tàn nhẫn!

- Báo tử, đừng đứng ngẩn người, sau năm phút sẽ có người đi lên.

Lâm Đông giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói:

- Bọn họ là kẻ thù của Khổng Khê - năm đó, Khổng Khê ở bên cảnh Vân Nam phụ trách sinh ý của ngân hàng đen từng giết qua một trong ba huynh đệ của bọn họ.

- Bọn hắn... bọn hắn là đến báo thù Khổng Khê?

Báo tử thần tình thật phức tạp.

Lâm Đông nhẹ nhàng gật đầu:

- Ân, chuyện chúng ta phải làm là trong nháy mắt bọn hắn vào nhà phải xử lý bọn hắn.

Lâm Đông vừa nói vừa lấy ra hai khẩu súng lục, nói:

- Dùng hai khẩu súng này.

Đồng tử Báo tử đột nhiên co rút lại.

Bởi vì hai khẩu súng này Lâm Đông đã lục soát được từ trên người hai tên thủ hạ của Khổng Khê.

Giết người, vu oan!

Báo tử trong nháy mắt liền hiểu được dụng ý của Lâm Đông.

Dưới ánh đèn, hắn há to miệng...

*****

- Mẹ nó, Dương Trạc, anh đang làm gì đó, như thế nào lâu như vậy mới chịu nghe điện thoại?

Khổng Khê ngồi trước bàn, thần tình dữ tợn, ánh mắt hoảng sợ cầm điện thoại, thấp giọng rít gào.

Đầu bên kia điện thoại, Dương Trạc vừa hưởng thụ xong đàn bà, nghe được Khổng Khê phát hóa, lông mày nhíu lại:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Mẹ nó, nữ nhân và con trai tôi bị người bắt cóc!

Khổng Khê cảm thấy trái tim mình đang co rút lại.

- Bắt cóc?

Thần tình Dương Trạc nhất thời biến đổi, lúc trước hắn thông qua sự thất thố của Khổng Khê đoán được hẳn là Khổng Khê gặp phải phiền phức khó giải quyết, lại thật không ngờ Lý Quế Dần cùng Khổng Thu bị người bắt cóc, sau thoáng khiếp sợ, hắn nheo mắt lại trầm giọng hỏi:

- Người của Trần Phàm hay của Nạp Lan gia?

- Cũng không phải, đối phương là vì tiền!

Khổng Khê lạnh lùng nói:

- Tôi an bài người âm thầm bảo hộ bọn họ đều không liên lạc được, phòng chừng là bị giết chết. Đối phương nói trong vòng mười lăm phút chuyển ba triệu vào tài khoản của bọn chúng, nếu không sẽ giết con tin! Thời gian cấp bách, hiện tại tôi lập tức gọi điện thoại cho bọn chúng kéo dài thời gian, anh lập tức dẫn người chạy tới, phải cứu ra Quế Dần cùng tiểu Thu!

- Được!

Đầu bên kia điện thoại Dương Trạc cũng biết Lý Quế Dần và Khổng Thu là người mà Khổng Khê quan tâm nhất, vì thế không nói lời dị nghị, lập tức đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Khổng Khê vốn muốn trực tiếp gọi điện thoại, cuối cùng cắn chặt răng đi ra phòng sách.

Một phút sau, do mười hai tên bảo tiêu lái bốn chiếc xe hộ tống, Khổng Khê ngồi trong chiếc Lincoln, bấm số di động khi nãy của Lâm Đông.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, Khổng Khê không đợi Lâm Đông mở miệng, liền lạnh lùng hỏi:

- Tao đã thông tri người chuyển tiền cho mày, mày không được làm loạn! Mặt khác, tao muốn nghe được thanh âm của lão bà cùng con của tao.

- Bọn hắn đã bị tao đánh ngất xỉu.

Lâm Đông lạnh lùng nói.

- Mày...

Khổng Khê tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi, sau đó kiệt lực khống chế tâm tình của mình:

- Không được! Tao phải nghe thanh âm của bọn họ, cam đoan bọn họ còn sống tao mới chuyển tiền cho mày.

- Khổng gia, lòng kiên nhẫn của tao có hạn.

Lâm Đông dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Còn có mười ba phút, mày tốt nhất nên bảo thủ hạ của mày động tác nhanh lên, hơn nữa trước khi tiền chưa tới, đừng tiếp tục gọi điện thoại cho ta. Gọi một lần, tao đánh gãy một chân vợ mày, hai lần, tao đánh một cặp, bốn lần, đánh gãy tứ chi!

Lâm Đông nói, không đợi Khổng Khê đáp lời, lập tức cúp điện thoại.

- Mẹ nó, tao muốn giết mày!

Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, thần tình Khổng Khê co rút vặn vẹo vào nhau.

Giờ khắc này hắn đã hoàn toàn quên mất lúc chiều hắn còn muốn phái Dương Trạc đi ninh rụng đầu của Bảo Nhi, thuận tiện trói Nạp Lan Hương Hương lên giường hắn...

Phẫn nộ quát to một tiếng, Khổng Khê cắn răng bấm điện thoại cho thủ hạ, lạnh lùng nói:

- Sau một phút, chuyển năm trăm ngàn vào tài khoản kia.

Cúp điện thoại, Khổng Khê châm một điếu thuốc lá, rít mạnh vài hơi, trực tiếp dụi tắt.

Cầm lấy di động, lại thả xuống.

Một phút sau.

Khổng Khê khẩn cấp bấm điện thoại cho Lâm Đông.

- Mới năm trăm ngàn. Khổng gia, mày muốn lão bà cùng đứa con mày chết có phải không?

Lâm Đông lạnh lùng nói.

- Nghe được thanh âm của bọn họ, tao lập tức cho người chuyển cho mày một triệu!

Khổng Khê nghiến răng nghiến lợi.

- Hai triệu, nghe thanh âm của bọn họ, ba triệu, cam đoan bọn họ còn sống!

Lâm Đông ngữ khí âm trầm:

- Mặt khác, ở bên ngoài tao có người, nếu để cho tao biết mày báo cảnh hoặc là giở trò, tao cam đoan chờ khi mày đến, lão bà mày đã đi làm ấm giường cho Diêm Vương gia!

Vừa nói xong, Lâm Đông trực tiếp tắt máy.

- Mẹ nó!

Khổng Khê tức giận run rẩy cả người, sau đó lại bắt buộc mình lãnh tĩnh trở lại.

Sau khi tỉnh táo lại, hắn lại gọi điện cho thủ hạ:

- Năm phút sau chuyển một triệu cho hắn!

Dứt lời, Khổng Khê tắt máy, gọi điện thoại cho Dương Trạc:

- Tên tạp chủng kia có người bên ngoài, anh cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng bị người của hắn phát hiện, nếu không hắn sẽ giết con tin!

- Tôi làm việc, anh yên tâm.

Dương Trạc đang dẫn người rời khỏi chỗ ở, gương mặt không chút thay đổi trả lời một câu.

- Hô!

Khổng Khê phun ra một hơi, cúp điện thoại, đồng thời mệnh lệnh cho bảo tiêu gia tốc.

Chậm rãi cất di động vào túi, Lâm Đông giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó cầm khẩu sung của thủ hạ Khổng Khê đứng dậy, đi ra phía cửa.

Nhìn hành động của Lâm Đông, Báo tử hít sâu một hơi, đứng sau cửa.

Cùng lúc đó, ngay thang lầu tám của lối thoát an toàn.

Hai gã đại hán cải trang bước nhanh lên lầu.

- Đại ca, sao tôi cảm thấy có chút không ổn?

Chờ khi hai người đi lên tới lầu chín, gã đại hán có làn da ngăm đen mở miệng.

Nghe được câu nói của đồng bạn, tên đại hán râu quai nón hỏi:

- Sao lại không ổn?

- Theo đạo lý mà nói, Khổng Khê tuyệt đối sẽ phái người đến bảo hộ lão bà cùng con trai của hắn, mà từ sau khi chúng ta đi vào Thế Mậu Lệ Tinh tôi đã quan sát, cũng không phát hiện được trạm ngầm.

Đại hán có làn da ngăm đen nghi hoặc nói.

Đại hán râu quai nón thoáng trầm ngâm:

- Địa điểm ẩn thân của lão bà Khổng Khê là do Lâm Đông để lộ cho chúng ta. Chú cũng biết, hiện giờ Lâm Đông đi theo Trần gia Trần Phàm, có một số việc không phương tiện làm, muốn mượn tay chúng ta trừ cỏ tận gốc! Những người kia hẳn là bị Lâm Đông thủ tiêu!

Nghe được đại hán râu quai nón nói như thế, đại hán da ngăm đen cũng không tiếp tục hé răng.

Khổng Khê giết chết đứa em thứ ba của bọn hắn, còn đoạt đi một triệu sáu trăm ngàn mà bọn hắn vất vả kiếm được, khoản nợ máu này, bọn hắn chưa bao giờ quên!

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, bọn hắn mới đồng ý thu nhận năm mươi ngàn của Lâm Đông đưa tới, mạo hiểm phiêu lưu thật lớn đi giết Lý Quế Dần cùng Khổng Thu.

Rất nhanh, hai gã đại hán ở tại biên cảnh Vân Nam đi tới tầng mười sáu, thật cẩn thận tiếp cận chỗ ở của Lý Quế Dần.

Đứng ngay cửa nhà, hít sâu một hơi, đại hán râu quai nón bấm chuông cửa.

Dát chi!

Nương theo một tiếng vang nhô, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.

Người mở cửa chính là Lâm Đông.

- Lâm Đông đến?

Nhìn thấy Lâm Đông, đại hán râu quai nón nhất thời sửng sốt, mà đại hán da ngăm đen núp trong bóng tối cũng lắc mình xuất hiện.

- Hai vị, động tác quá chậm đi?

Lâm Đông trách cứ nói.

Nói xong, Lâm Đông lách người, thi thể Lý Quế Dần bạo lộ trong tầm mắt hai gã đại hán.

Gương mặt hai người đồng thời biến đổi.

Theo sau, đại hán râu quai nón muốn nói gì đó, chợt thấy Lâm Đông nhíu mày:

- Tiền tôi sẽ cho các anh, nhưng không phải toàn bộ, vào đây nói.

Dứt lời, Lâm Đông trực tiếp xoay người, đem phía sau lưng để lại cho hai gã đại hán.

Phanh!

Hai gã đại hán liếc nhau, đi vào nhà, thuận tay đóng cửa phòng lại.

- Sưu!

- Sưu!

Báo tử trốn sau cửa lập tức bóp cò, tiếng súng hãm thanh vang lên, viên đạn trong nháy mắt xuyên qua thân thể hai gã đại hán, máu tươi tuôn ra ồ ạt.

- Mày...

- Sưu sưu sưu sưu sưu...

Lâm Đông quay phắt đầu lại, gương mặt không chút thay đổi giơ súng bắn.

Oanh!

Thân thể hai người ầm ầm ngã xuống đất.

Nhìn thấy hai người đã chết, thần tình Lâm Đông không chút thay đổi thu súng, sau đó lập tức đi tới trước người hai gã đại hán, lấy khẩu súng trong tay hai người, đem khẩu súng khi nãy đã giết chết Lý Quế Dần cùng Khổng Khê đặt vào trong tay một gã đại hán.

Làm xong tất cả chuyện này, trong biểu tình phức tạp của Báo tử, hắn mở cửa phòng, thần tình thật bình tĩnh đi ra ngoài.

Nhìn thoáng qua bốn người nằm trong vũng máu, Báo tử hơi nhắm mắt lại, đi theo sát phía sau Lâm Đông...

Nửa phút sau.

Bên trong phòng bảo an của Thế Mậu Lệ Tinh.

- Mẹ nó, màn hình lại hỏng nữa sao?

Một gã bảo an thần tình buồn bực phun tàn thuốc, hỏi.

Những bảo an khác cũng đưa mắt nhìn, thần tình nghi hoặc.

Theo sau...

Cũng giống như phía trước, khi bọn họ định rời phòng đi kiểm tra, hình ảnh lại khôi phục như cũ.

Nhưng lần này bọn hắn cũng không tiếp tục ở lại trong phòng, mà hai người kết bạn cùng đi về hướng tòa lầu xảy ra vấn đề kia.

Hai phút sau, Lâm Đông ngồi lên một chiếc Buick rời khỏi Thế Mậu Lệ Tinh.

Trong xe, hắn lại nhận được điện thoại của Khổng Khê.

- Mẹ nó, tao đã chuyển qua cho mày đủ hai triệu, tao muốn nghe được thanh âm của lão bà cùng con tao!

Sau khi điện thoại chuyển được, bên trong điện thoại truyền ra tiếng rít gào của Khổng Khê.

Thần tình Lâm Đông không chút thay đổi đốt một điếu thuốc lá, rít nhẹ một hơi:

- Khổng gia, tao thay đổi chủ ý - tiếp tục chuyển thêm một triệu, tao cho mày nghe được thanh âm của bọn hắn, chuyển đủ năm triệu, tao trực tiếp rời đi.

- Mày... Khổng Khê tức giận đến nổi gân xanh, gương mặt xanh mét.

- Khổng gia, tao cho mày thời gian ba phút suy nghĩ.

Lâm Đông nói xong, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó xem thường lời rít gào bên kia điện thoại của Khổng Khê, trực tiếp cúp máy.

Cùng lúc đó.

Tại một ngã tư đường cách đó không xa, là đoạn đường tất yếu từ Cửu Khê Mân Côi Viên đi tới Thế Mậu Lệ Tinh, có một chiếc xe tài chở dầu đang đỗ.

Bên trong xe tải, một gã trung niên gương mặt tái nhợt, ánh mắt không chút sinh cơ ngồi trên vị trí tài xế, đang không ngừng rít thuốc lá.

Trong óc của hắn không ngừng thoáng hiện những thân ảnh quen thuộc, từng chuyện quen thuộc, thần tình khi thì thống khổ, khi thì vui sướng, khi thì lưu luyến...

Giờ khắc này, hắn tựa hồ đang dùng nicotin để gây tê thứ gì đó.

Khi hắn đang hút thuốc, bên trong vô tuyến điện không ngừng truyền đến thanh âm vang vào trong tai hắn.

- Chú ý, mục tiêu còn cách anh khoảng hai cây số!

Nghe được ba chữ hai cây số, gã trung niên dụi tắt thuốc lá, phun ra một hơi thật mạnh.

Mở to mắt, hắn cầm lấy một quả lựu đạn bên cạnh, gương mặt không hề chút sinh khí.

- Mục tiêu còn cách một cây số!

Nghe được thanh âm này, gã trung niên khởi động xe tải, chạy nhanh ra hướng ngã tư đường.

Đèn đường chiếu qua ô cửa thủy tinh vào trong xe, có thể rõ ràng nhìn thấy, hai tay của hắn không hề có chút run rẩy!

Là một người tài xế từng lái xe bus cùng đua xe thể thao của Nam Kinh từ mười lăm năm trước, khả năng lái xe của hắn không thể nghi ngờ!

- Tám trăm thước!

- Năm trăm thước!

- Một trăm thước!

Bên tai vang lên lời nhấc nhờ cuối cùng, gã trung niên đột nhiên đạp hết ga, xe bồn chứa đầy xăng dầu lấy tốc độ khủng khiếp lao thẳng ra ngã tư đường.

Cùng lúc đó, bốn chiếc xe Benz bảo hộ chiếc Lincoln tiếp cận ngã tư đường.

- Trực tiếp xông đèn đỏ!

Bên trong chiếc Lincoln, Khổng Khê đỏ mắt hạ mệnh lệnh.

- Cẩn thận!

Thanh âm của Khổng Khê vừa hạ xuống, bên trong vô tuyến điện liền truyền ra tiếng kinh hô của một gã bảo tiêu.

Không đợi thanh âm của tên bảo tiêu vang hết, chiếc xe bồn do gã trung niên điều khiển dùng tốc độ khủng khiếp vọt thẳng tới năm chiếc xe kia.

- Hô!

Tài xế chiếc Benz đầu tiên bởi vì nhìn thấy được xe bồn sớm nhất, lập tức nhấn ga, dẫn đầu tránh thoát.

Nhưng...

Bốn chiếc sau không cách nào tránh khỏi!

Gã trung niên lái xe bồn lướt qua chiếc xe Benz đầu tiên, hung hăng đánh vào bốn chiếc xe còn lại kể cả chiếc Lincoln.

Phanh!

Nương theo một tiếng vang thật lớn, chiếc Benz trực tiếp đâm vào chiếc xe bồn lập tức vỡ thành một đống hoang tàn, chiếc Lincoln cũng bị đụng bay lên.

Đông!

Ngay sau đó, một tiếng nổ thật khủng khiếp vang lên trong màn đêm, chiếc xe bồn chứa đầy xăng dầu đột nhiên nổ mạnh, lực ép thật khủng bố đã trực tiếp đem địa phương trong phạm vi mấy thước chung quanh san thành đất bằng.

Trong màn đêm, trên con đường trống trải, ánh lửa tận trời, giống như một đóa pháo hoa khổng lồ nỡ rộ, rực rỡ muôn màu.

Người nắm quyền Thanh bang Chiết Giang, cứ như vậy bị mất mạng!

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)