Vay nóng Tima

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 447

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 447: Hong Kong phong ba (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Shopee


Vừa khiếp sợ, quản lý nhà hàng lập tức ra dấu cho bảo an.

Những bảo an đang đứng tại cửa sẵn sàng chờ lệnh, nhìn thấy quản lý nhà hàng ra dấu, vội vàng vọt tới.

Lâm Đông vốn muốn đi tới chỗ Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, nhìn thấy bảo an, thoáng cau mày.

- Cô đông.

Quản lý nhà hàng nuốt nước bọt, sau đó sắc mặt hoảng sợ nói:

- Mang... Vương tiên sinh đi.

Những bảo an nghe được lời nói của quản lý, bốn người cùng nhau khiêng Vương Hạo còn đang rên rỉ nhấc lên, mà Lâm Bách Hân đang hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần cũng không đợi Lâm Đông mở miệng thêm lần nữa, giống như vừa gặp quỷ, mang theo túi xách đi theo ra ngoài.

Nhìn thấy một màn như vậy, tuyệt đại bộ phận khách nhân trong nhà hàng đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn Lâm Đông, tựa hồ đang tự hỏi Lâm Đông rốt cục là ai, dám ngưu bức đến như vậy tại Hong Kong.

Đối với những ánh mắt kinh ngạc kia, Lâm Đông không hề để ý đến, mà lập tức đi tới bên cạnh Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.

- Có cần gọi điện thoại cho hắn hay không?

Sắc mặt Nạp Lan Hương Hương phức tạp hỏi.

- Trần tiên sinh đang nói chính sự, chút chuyện nhỏ không cần quấy rầy ngài.

Lâm Đông bình tĩnh nói một câu, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tươi cười dịu dàng, nhìn Bảo Nhi cười cười:

- Bảo Nhi, a Đông ca không hù dọa em chứ?

Bảo Nhi nhìn thấy thủ đoạn huyết tinh của Lâm Đông, lại khẽ lắc đầu.

- Không có là tốt rồi.

Lâm Đông cười cười, sau đó đứng dậy đi tới trước người a Ngốc nãy giờ cũng chưa động thủ.

- Tên Vương Hạo kia là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng, đánh hắn nhiều ít có chút phiền toái.

sắc mặt a Ngốc không chút thay đổi nói.

Lâm Đông liếm liếm môi:

- A Ngốc, anh hẳn nên hiểu tính tình của Trần tiên sinh.

A Ngốc ngẩn ra.

- Bảo Nhi là một trong số ít nghịch lân của Trần tiên sinh, đụng vào phải chết.

Lâm Đông nhẹ nhàng nói, trong con ngươi tràn ngập ra ánh mắt kính sợ:

- Nếu Vương Hạo không biết sống chết, hắn sẽ rập khuôn theo Khổng Khê!

Nguyên bản bên trong nhà hàng tràn ngập bầu không khí lãng mạn, nhất thời trở nên có chút quỷ dị.

Trong nhà hàng, người phục vụ kinh hồn táng đảm thu thập tàn cuộc, cơ hồ toàn bộ khách nhân cũng không nóng lòng rời đi, cũng không tiếp tục dùng cơm mà đang kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi tình thế phát triển tiếp theo.

Nguyên bản lấy thân phận của những nhân sĩ thượng lưu kia, bọn họ cũng chẳng thèm nhìn tới những chuyện đánh nhau, theo bọn hắn xem ra dùng vũ lực giải quyết vấn đề chính là hành động không thể xem vào trong mắt, cũng không phù hợp với thân phận của bọn hắn.

Nhưng ngày hôm nay bọn hắn cũng không hề lộ ra vẻ khinh thường, mà là kinh hãi.

Thứ nhất thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Đông làm cho bọn hắn kinh ngạc, lại thêm người bị đánh là Vương Hạo, là em trai của đại ca hắc đạo Hong Kong Vương Dũng, là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng!

Càng quan trọng hơn là sau khi Lâm Đông đánh Vương Hạo, lại làm như không có việc gì, sắc mặt bình tĩnh ngồi yên tại chỗ, cảm giác như tuyệt không hề để ý sẽ bị Vương Hạo trả thù.

Lâm Đông có để ý không?

Không cần!

Bởi vì... hắn là chó điên của Đồ Tể.

Hắn vì bảo hộ người thân của Đồ Tể mà cắn người!

Trong một gian phòng bên ngoài nhà hàng, bốn gã bảo an dìu Vương Hạo lên môt sô pha,

(... mất 1 đoạn ở đây... ) nữa hắn còn nhờ vào quan hệ của Dương gia từng tham gia huấn luyện trong bộ đội đặc chủng quân khu NJ một thời gian, ra tay tàn độc, xa xa không phải thành viên hắc đạo bình thường có thể so sánh.

- Hô... hô...

Cảm thụ được trên lưng truyền đến đau nhức, Vương Hạo thở hổn hển hít hơi, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo vào nhau.

- Vương... Vương Hạo, anh không sao chứ?

Nhìn thấy hình dạng của Vương Hạo, Lâm Bách Hân mang theo vài phần hoảng sợ, vài phần lo lắng tiến lên hỏi.

Lâm Bách Hân không hỏi còn hoàn hào, vừa hỏi xong, trong lòng Vương Hạo lại lửa giận ngập trời, hắn cắn răng đỏ mắt lạnh lùng nói:

- Đưa điện thoại cho tôi!

- Phải báo cảnh sát sao?

Lâm Bách Hân theo bản năng cho rằng Vương Hạo muốn báo cảnh sát, vội vàng nói:

- Anh không nên cử động, tôi gọi điện thoại báo cảnh dùm anh.

- Gọi điện thoại cho anh trai tôi.

sắc mặt Vương Hạo dữ tợn, giọng nói thật âm lãnh nói với Lâm Bách Hân, sau đó nhìn chằm chằm quản lý nhà hàng vẻ mặt hoảng sợ, gằn từng chữ:

- Trước khi anh trai tôi tới nơi này, nếu ông dám thả bất cứ người nào trong bọn hắn, lão tử giết cả nhà ông!

Quản lý nhà hàng đã biết tình thế nghiêm trọng, đồng dạng hắn cũng biết loại người như Vương Hạo gặp phải chuyện như thế, tốt nhất không cần báo cảnh sát, nếu không sẽ giống như dời tảng đá đập lên chân của mình, cho nên trước đó hắn mới không báo cảnh sát.

Không báo cảnh sát thế nhưng hắn lại lo lắng Vương Hạo sẽ không cam lòng bỏ qua, người như Vương Hạo... đúng thật chứng nhận suy đoán của hắn.

- Vương tiên sinh, hay để tôi thông báo với ông chủ một tiếng?

Theo quản lý nhà hàng xem ra, nếu Vương Dũng thực sự đến nơi đây, với tính khí tàn nhẫn độc ác nổi danh tại Hong Kong của hắn, sự tình sẽ có hậu quả không dám tưởng tượng!

Đó là chuyện mà hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất, cũng là chuyện mà hắn không thể làm chủ!

- Đừng nói là ông chủ của ông, hôm nay cho dù là thiên vương lão tử cũng không cứu được mấy tên tạp chủng kia!

Vương Hạo gian nan lau vết máu nơi khóe miệng, hận ý ngập trời nói:

- Lão tử muốn cho tên tạp chủng đánh lão tử chết còn thảm hơn con chó, còn có hai con nhỏ kia!

Nói xong lời cuối cùng, điện thoại chuyển được. Vương Hạo không tiếp tục nói xong nhưng ngay cả Lâm Bách Hân bên trong, tất cả mọi người biết Vương Hạo muốn làm gì.

- Vương... Vương tiên sinh, chào ngài, tôi là Lâm Bách Hân, em trai Vương Hạo của ngài muốn tôi gọi điện thoại cho ngài, anh ấy đang ở bên cạnh tôi, hiện tại tôi giao điện thoại cho ảnh.

Điện thoại chuyển được. Lâm Bách Hân mang theo vài phần khẩn trương nói, theo nàng xem ra, hôm nay Vương Hạo bị đánh nàng cũng có một phần trách nhiệm, nàng sợ hãi tính tình tàn nhẫn độc ác của Vương Dũng, sợ sẽ trút lửa giận lan tràn lên người nàng.

Đầu bên kia điện thoại, thân là đại ca hắc đạo tại Hong Kong, Vương Dũng đang ngồi bên trong một chiếc Lincoln.

Ánh đèn neon ban đêm thông qua cửa kính chiếu vào trong xe, chiếu rọi lên khuôn mặt Vương Dũng làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy được khuôn mặt của hắn.

Nói riêng về khuôn mặt, tuy Vương Dũng cũng không khác gì Vương Hạo nhưng vừa nhìn qua không hiểu sao Vương Dũng lại cho người ta cảm giác không hề có vẻ anh tuấn.

Tất cả chuyện này đơn giản là vì ánh mắt của hắn.

Ánh mắt của hắn hẹp dài mà đen bóng, ánh mắt lạnh lùng, loại hàn lãnh kia là lãnh đến tận xương tủy, nếu đã trành trúng ai, sẽ khiến người đó có loại cảm giác rơi vào hầm băng, cảm giác cả người phát lạnh từ đầu đến chân.

Lúc đối diện với Vương Dũng, ngươi sẽ cảm thấy được giống như đang đối diện với một con sói đói ăn tươi nuốt sống, ánh mắt của hắn sẽ làm toàn thân ngươi vô cùng khó chịu.

Đây là lời đánh giá của một vị đại lão hắc đạo Hong Kong đối với Vương Dũng.

Sau khi vị đại lão kia nói ra, theo sau lại truyền ra Vương Dũng ở trong một nhà hàng chỉ dùng ánh mắt đã làm một đứa bé hoảng sợ tới mức gào khóc ầm ĩ.

Tất cả chuyện này đơn giản là vì từ sau khi Vương Dũng đến Hong Kong đảm nhiệm chức vị người phụ trách Thanh bang, dùng tác phong tàn nhẫn độc ác làm cho Thanh bang hoàn toàn đứng vững gót chân tại Hong Kong, hơn nữa còn phát triển lớn mạnh!

- Được.

Bên tai vang lên lời nói của Lâm Bách Hân, Vương Dũng nhướng mày, chậm rãi phun ra một chữ.

*****

Đầu bên kia điện thoại, nhìn thấy Vương Dũng hồi lâu không lên tiếng, Lâm Bách Hân khẩn trương ngừng thở, thân hình không thể khống chế run rẩy lên.

- Anh, là em, anh đang ở đâu?

Bên kia điện thoại rất nhanh truyền ra thanh âm của Vương Hạo, thanh âm khàn khàn, ngữ khí kích động.

- Anh muốn lên núi Thái Bình bàn bạc công chuyện, đang đi trên đường.

Vương Dũng cau mày nói:

- Em gọi điện cho anh có việc sao? Vì sao em không dùng điện thoại của mình?

- Cô đông!

Bên kia điện thoại, nghe được Vương Dũng nói trên đường lên đỉnh núi Thái Bình. Vương Hạo kích động không gì sánh kịp, hắn nuốt mạnh nước bọt, nói nhanh:

- Anh, em ở nhà hàng Cảnh Phong bị người đánh, di động rớt mất, cho nên dùng điện thoại của Lâm Bách Hân gọi cho anh đó.

- Bị người đánh?

Bởi vì từ nhỏ mẹ đã bệnh chết, vô luận là Vương Hồng hay Vương Dũng đều đặc biệt chiếu cố cho Vương Hạo, lúc này nghe được Vương Hạo nói bị người đánh, trong con ngươi Vương Dũng tràn ngập ra một tia tức giận:

- Ai làm?

- Không phải người địa phương, đến từ đại lục!

Trong giọng nói của Vương Hạo tràn ngập hận ý khắc cốt minh tâm, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Lâm Đông tuôn máu tại chỗ!

Vương Dũng liếm liếm môi, hàn quang trong con ngươi bắn ra bốn phía:

- Người đại lục? Anh lập tức tới ngay!

Vừa nói xong, Vương Dũng trực tiếp cúp điện thoại, hạ tấm chắn xe hơi xuống, lạnh lùng nói:

- Đi nhà hàng Cảnh Phong, nhanh lên!

Một giây sau, năm chiếc xe hơi nhanh hơn tốc độ, biến mất trong đêm tối. :

Bên ngoài bãi đỗ xe nhà hàng Cảnh Phong, chiếc Rolls - Royce cũng chưa rời đi.

Trong xe, Trần Phàm cũng không vội vã xuống xe, vừa hút thuốc vừa trò chuyện với Lý Thiên Thành.

Thương trường như chiến trường.

Theo Trần Phàm xem ra, Lý Thiên Thành có thể từ một người bình thường trở thành người giàu nhất Hong Kong thậm chí toàn Châu Á, trong cả đời từng trải qua rất nhiều sộng to gió lớn, kinh nghiệm kinh doanh vượt xa không phải thương nhân bình thường có thể so sánh, thậm chí ngay cả lão hiệu trưởng của trường đại học Đông Hải, chuyên gia giói về tri thức lý luận nhưng kinh nghiệm thực hành không đủ có thể so sánh!

Lý Thiên Thành chịu khó giải thích với hắn chỉ vì năm đó hắn từng cứu mạng ông một lần, vì thế luôn ôm lòng cảm kích với Trần Phàm, lúc này Trần Phàm khiêm tốn thỉnh giáo, lập tức không hề giữ lại đem những kinh nghiệm cả đời của mình nói cho hắn biết.

Năng lực lý giải của Trần Phàm không tệ, lĩnh ngộ rất nhanh những lời giải thích của Lý Thiên Thành trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng cũng chỉ là sơ lược, khi Lý Thiên Thành nói vào chi tiết thì Trần Phàm cũng có chút lực bất tòng tâm.

Dù sao hắn cũng chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này, có thể xem là người ngoài ngành trong lĩnh vực thương mại.

- Lý lão, khi ngài dùng từ chuyên nghiệp tôi chỉ có thể trợn mắt mà nhìn thôi.

Trần Phàm cười khổ nói:

- Hay là vào ngày một tháng bảy tham gia hoạt động giao lưu thương mại Hong Kong, tôi đưa theo một người đến học kinh nghiệm với ngài được không?

- Không thành vấn đề.

Lý Thiên Thành nhàn nhạt cười nói:

- Mạo muội hỏi một câu, tiểu Phàm, anh muốn dẫn người tới giới thiệu với tôi là tổng tài Tô Thanh Hải hay là Dương Viễn của tập đoàn Cao Tường?

- Cũng không phải.

Trần Phàm cười lắc lắc đầu, trong lòng hiện ra hình ảnh cô gái có thói quen mang giày vải cùng cột bím tóc đuôi ngựa:

- Là một cô gái chỉ vừa học lớp 11".

Một cô gái chỉ mới học lớp 11?

Ở Hong Kong thậm chí trong lĩnh vực kinh tế Châu Á, người muốn được theo Lý Thiên Thành học tập kinh nghiệm kinh doanh có thể xếp hàng từ Hong Kong đến Lhasa.

Đối với yêu cầu của Trần Phàm. Lý Thiên Thành tự nhiên sẽ không từ chối, nhưng khi nghe được đối phương sẽ là một học sinh trung học, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên.

Lý Thiên Thành từng vì chuyện bồi dưỡng con mình nên từ lúc còn rất nhỏ đã để cho con một vị trí trong ban giám đốc, để cho con tham gia dự thính.

Những kinh nghiệm kia mặc dù cho con hắn đạt được lợi ích không nhỏ nhưng con hắn có thể thật sự kế thừa việc kinh doanh từ lý luận kinh tế của mình, có thể tự mình đảm đương mọi chuyện đều là việc sau ba mươi tuổi.

Cho nên Lý Thiên Thành không cho rằng một học sinh trung học có thể tiếp thu được kinh nghiệm cả đời kinh doanh của hắn.

- Lý lão, cô bé kia rất có thiên phú. Cô ấy rất có thể học được rất nhiều thứ từ trên người ngài.

Trần Phàm làm như nhìn ra vẻ nghi hoặc của Lý Thiên Thành, mỉm cười nói.

Nghe Trần Phàm vừa nói như thế. Lý Thiên Thành thầm mắng mình thất thố, đồng dạng nở nụ cười:

- Bản thân tôi thật chờ mong gặp mặt cô bé kia, tôi thật muốn nhìn xem, rốt cục là một cô gái như thế nào lại có thể làm cho tiểu Phàm xem trọng như thế.

- Tốt lắm, chúng ta một lời đã định.

Trần Phàm cười cười dụi tắt thuốc lá, nói:

- Lý lão, bạn của tôi chờ bên trong đã lâu, hôm nay chúng ta tán gẫu tới đây thôi, chờ hôm nào lại nói tiếp vậy.

- Được!

Lý Thiên Thành cười gật đầu.

Thấy Lý Thiên Thành gật đầu, Trần Phàm vừa định đẩy cửa xe ra, liền nghe được di động vang lên, rõ ràng phát hiện do a Ngốc gọi tới.

- Tạm biệt Lý lão.

Trần Phàm cười nói một câu, sau đó xuống xe nhận nghe điện thoại.

- Trần tiên sinh, Vương Hạo quấy rối Bảo Nhi cùng Nạp Lan tiểu thư, Lâm Đông vừa ra mặt giáo huấn Vương Hạo. Vừa rồi huynh đệ bên ngoài truyền đến tin tức, nói anh của Vương Hạo là Vương Dũng đang dẫn người đến.

Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của a Ngốc.

Nghe được a Ngốc hồi báo, chân mày Trần Phàm cau lại, sau đó chợt nhìn thấy năm chiếc xe hơi lần lượt dừng lại trong bãi đỗ xe.

Khi xe dừng lại, hơn mười đại hán áo đen đi cùng một thanh niên tóc ngắn hùng hổ tiến tới lối ra bãi đỗ xe.

Khi hắn còn ở trong Long Nha, bởi vì nhiệm vụ chủ yếu của Long Nha không phải nhằm vào tổ chức hắc bang, vì thế Trần Phàm chỉ hiểu biết đại khái về Thanh bang, không hiểu rõ chi tiết.

Sau đó, khi Trần Phàm cùng Thanh bang kết thù, nhờ vào Long Nữ lấy được tư liệu chi tiết về Thanh bang.

Hắn từng gặp qua ảnh chụp của Vương Dũng.

Đồng dạng cũng biết Vương Dũng là anh trai của Vương Hạo, cũng biết là con của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng, người phụ trách Thanh bang tại Hong Kong!

Ngoài ra, trong những nhân vật đồng lứa, Vương Dũng từng là người duy nhất có thể cạnh tranh chức chưởng môn nhân Thanh bang với Tiết Cường!

Lúc này nhìn thấy Vương Dũng cùng đám thủ hạ đằng đằng sát khí đi vào nhà hàng, Trần Phàm nheo mắt lại, đồng tử đột nhiên co rút:

- Bảo Lâm Đông cứ ổn định, tôi lập tức đi vào.

- Tiểu Phàm, cần tôi hỗ trợ không?

Ngay khi Trần Phàm vừa cúp điện thoại, chẳng biết từ lúc nào Lý Thiên Thành đã xuống xe, đứng bên cạnh Trần Phàm, nhìn đoàn người Vương Dũng hùng hổ phía xa xa hỏi.

Thân là hoàng đế tài chính Hong Kong, Lý Thiên Thành cũng biết Vương Dũng, đồng dạng bởi vì luôn chú ý tin tức của Trần Phàm. Lý Thiên Thành cũng biết thù hận giữa Trần Phàm cùng Thanh bang.

Hiện giờ nhìn thấy Vương Dũng mang theo đoàn người hùng hổ đi vào nhà hàng Cảnh Phong, với chỉ số thông minh của Lý Thiên Thành tự nhiên có thể đoán được Vương Dũng vì Trần Phàm mà tới.

Nghe được lời nói của Lý Thiên Thành, sắc mặt Trần Phàm đã khôi phục lại bình thường, nghĩ nghĩ nói:

- Lý lão, cảm ơn nhiều, việc này tôi có thể xử lý.

Tuy rằng Trần Phàm biết nếu Lý Thiên Thành ra mặt, Vương Dũng hơn phân nửa sẽ dẫn người rời đi, cũng sẽ không dám làm rầm rĩ.

Nhưng Trần Phàm cũng không có ý định để cho Vương Dũng cùng Vương Hạo bình yên vô sự rời khỏi!

Thứ nhất, hai người là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng!

Trọng yếu hơn là, căn cứ theo lời a Ngốc trước đó Vương Hạo không biết sống chết chọc vào Bảo Nhi.

Bởi vì từng thất thủ giết chết mẹ của Bảo Nhi, Trần Phàm luôn vô cùng áy náy đối với cô bé.

Theo ý nào đó mà nói, địa vị của Bảo Nhi ở trong lòng Trần Phàm cũng giống như đối với Lưu Oánh Oánh.

Hai cô bé là người mà Trần Phàm nguyện ý dùng sinh mạng mình đi bảo hộ!

- Anh đã nói như vậy tôi cũng sẽ không chộn rộn.

Lý Thiên Thành trầm ngâm một chút nói:

- Bất quá, tiểu Phàm, tôi đề nghị anh cũng không nên quá mức xúc động. Mặt khác, nếu có chỗ nào cần dùng tới tôi cứ mở miệng. Chuyện khác không dám nói, ở Hong Kong chuyện mà Lý Thiên Thành tôi không làm được cũng không nhiều lắm!

- Ân.

Trần Phàm gật đầu, sau đó bước nhanh về lối ra bãi đỗ xe.

Hô lạp!

Cùng lúc đó, những thành viên Ám Đường cùng đặc công, không hẹn liền cùng nhau nhảy xuống xe chạy theo hướng Trần Phàm.

Mười mấy giây sau, trong ánh nhìn chăm chú của Lý Thiên Thành, Trần Phàm mang theo một đám người đi ra bãi đỗ xe.

- Hong Kong, muốn thay đổi thời tiết mất rồi!

Nhìn bóng lưng Trần Phàm rời đi, trong lòng Lý Thiên Thành như gương sáng!

*****

Bên trong nhà hàng Cảnh Phong, Vương Hạo biết anh của mình đã tới, giãy dụa ngồi dậy, nhìn Lâm Bách Hân nói:

- Lâm tỷ, anh của tôi đã đến, đỡ tôi đi đón ảnh.

Trước đó Lâm Bách Hân muốn kiếm cớ rời đi, nhưng nghĩ lại chuyện này bởi vì nàng mà dựng lên, nếu nàng cứ bỏ đi như vậy, không khỏi sẽ đắc tội Vương thị huynh đệ, cuối cùng đành quyết định ở lại.

Lúc này nghe được Vương Hạo bảo mình dìu hắn, Lâm Bách Hân thoáng nhíu mày, không nói gì thêm, giữ im lặng đi tới bên cạnh Vương Hạo, đỡ hắn dậy nói:

- Vương Hạo, hay là lau máu trước đã?

- Không lau.

Vương Hạo đứng dậy, mang theo thương thế trên lưng, đau đến nhe răng nhếch miệng, sát khí trong con ngươi không hề giảm bớt nửa phần:

- Anh của tôi nhìn thấy tôi bị đánh thành như vậy, nhất định sẽ tươi sống lột da tên khốn kiếp kia!

Trong lòng Lâm Bách Hân chấn động, không dám nói thêm gì nữa.

Theo sau, Lâm Bách Hân giúp đỡ Vương Hạo, đi cùng quản lý nhà hàng ra cửa, đi tới cửa thang máy.

- Đinh đông!

Nương theo một tiếng vang giòn, cửa thang máy từ từ mở ra, khuôn mặt âm trầm của Vương Dũng hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Ngoài ra, phía sau Vương Dũng còn mang theo mười hai tên đại hán sắc mặt lạnh lùng, gương mặt bưu hãn.

Mười hai tên đại hán này có thể nói là tâm phúc tuyệt đối của Vương Dũng, trong quá trình Vương Dũng chinh chiến hắc đạo Hong Kong không thể bỏ qua công lao của bọn hắn.

- Anh!

Nhìn thấy Vương Dũng, Vương Hạo giống như được nhìn thấy cứu tinh, kích động hô to.

Trong mắt hiện lên tình cảnh cả người em trai Vương Hạo đầy máu thật bi thảm, sắc mặt Vương Dũng đột nhiên biến đổi, bước nhanh tới đỡ lấy Vương Hạo trầm giọng hỏi:

- Hạo tử, em làm sao vậy?

- Anh, tạm thời em chưa chết được.

Vương Hạo vội vàng nói:

- Việc khẩn cấp trước mắt, chúng ta đi giáo huấn tên tạp chủng kia - em muốn để cho hắn sống không bằng chết!

- Người còn chưa đi sao?

Trong con ngươi Vương Dũng hiện lên một tia sát khí.

- Không có.

Vương Hạo vội vàng lắc đầu.

- Hai đứa tụi mày tới đỡ em trai tao.

Vương Dũng quay đầu lại, sắc mặt không chút thay đổi nhìn hai gã thủ hạ phân phó một câu, diễn cảm chợt dữ tợn nói:

- Bản thân tao thật muốn xem là tên đại lục nào dám ăn gan hùm mặt gấu, đánh em tao thành như vậy!

Vừa nói xong, do Vương Dũng cầm đầu, trong ánh mắt hoảng sợ của quản lý nhà hàng cùng Lâm Bách Hân, đoàn người Vương Dũng hùng hổ hướng cửa nhà hàng đi đến.

Trong nhà hàng, những khách nhân bởi vì muốn biết tình thế phát triển tiếp theo nên vẫn chưa rời đi.

Lâm Đông vẫn cùng a Ngốc ngồi chung một bàn, mà Nạp Lan Hương Hương ngồi cùng bàn với Bảo Nhi, bốn người vì chờ Trần Phàm cũng chưa gọi thức ăn.

- Mau nhìn kìa, anh của Vương Hạo là Vương Dũng đã đến đây, lần này có trò hay để nhìn!

Đột nhiên, một công tử ăn chơi ngồi gần cửa nhìn thấy được Vương Dũng đang đi về phía bên này, lập tức hưng phấn nói với đồng bạn.

Tên công tử ăn chơi vừa nói xong, lập tức làm các khách nhân khác đều đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

Cùng lúc đó, Lâm Đông và a Ngốc không hẹn mà cùng đứng dậy, lập tức đi tới bên cạnh Bảo Nhi cùng Nạp Lan Hương Hương.

- Nạp Lan tiểu thư, Trần tiên sinh sẽ lập tức đi vào, cô không cần lo lắng.

Lâm Đông sắc mặt bình tĩnh nói.

Nạp Lan Hương Hương ôm Bảo Nhi vào lòng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Hoa lạp!

Ngay trong nháy mắt Nạp Lan Hương Hương vừa gật đầu, cửa nhà hàng bị Vương Dũng đẩy ra.

Nữ tiếp tân vừa nhìn thấy Vương Dũng mang theo một đám người hùng hổ đi vào cửa, bị dọa đến không nhẹ, không dám hỏi nhiều mà hoảng sợ thối lui ra sau quầy tiếp tân.

- Anh, chính là tên đại lục kia!

Vương Hạo đi theo phía sau Vương Dũng, sau khi tiến vào nhà hàng, lập tức oán độc nhìn về phía Lâm Đông đồng thời giơ tay chỉ qua.

Nhìn theo phương hướng chỉ tay của Vương Hạo, ánh mắt Vương Dũng rơi vào trên người Lâm Đông.

Nương theo ngọn đèn trong nhà hàng, Vương Dũng chợt thấy rõ khuôn mặt Lâm Đông, biểu tình dữ tợn hơi có vẻ ngây ra, đồng tử cũng hơi phóng lớn.

Tựa hồ hắn nhận ra Lâm Đông!

Theo sau, con ngươi hắn lóe lên thật nhanh, liền giữ im lặng dắt theo mười hai tên thủ hạ, trong ánh nhìn chăm chú của khách nhân trong nhà hàng, đi đến chỗ Lâm Đông.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Lâm Đông không chút thay đổi, theo bản năng tiến lên trước một bước, giống như một bức tường chắn ngang trước người Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, mà a Ngốc bước lại đứng ngay phía sau Lâm Đông, giống như một đầu dã thú tùy thời mà động, tùy thời cho con mồi một kích trí mạng!

- Tao tưởng là ai ăn gan hùm mặt gấu dám đánh em trai tao thành như vậy, nguyên lai là Lâm Đông mới danh chấn hắc đạo phía nam đoạn thời gian trước.

Rất nhanh. Vương Dũng dẫn người dừng cách Lâm Đông chừng ba thước, giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm Lâm Đông, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Lâm Đông không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt Vương Dũng, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Vương Dũng, đừng trách tao không nhắc nhở mày, chơi lửa sẽ đốt người, hiện tại mày dẫn người đi còn kịp.

- Hắc!

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Lâm Đông, Vương Dũng nở nụ cười, cười thật lạnh, rất khinh thường, hắn dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn Lâm Đông, âm lãnh nói:

- Hắc đạo phía nam nói Lâm Đông mày là một con chó điên, theo tao thấy, con mẹ nó mày chỉ là một con chó ngu ngốc chỉ biết ăn phân!

Nghe lời vũ nhục của Vương Dũng, biểu tình Lâm Đông không hề phát sinh biến hóa, hắn chặt chẽ dựa theo chỉ thị của Trần Phàm, tạm thời ổn định trường hợp.

- Tiểu tạp chủng, mày sợ sao? Mẹ nó, từ nhỏ đến lớn còn chưa có kẻ nào dám đánh lão tử, mày chẳng những tát lão tử, còn đập ghế vào người tao!

Phía sau Vương Dũng, Vương Hạo thấy Lâm Đông gặp mặt Vương Dũng vẫn thản nhiên không chút sợ hãi đã rất tức giận, lúc này thấy Lâm Đông trầm mặc, lập tức nghĩ là Lâm Đông đã sợ, kêu gào nói:

- Lão tử mặc kệ mày là chó điên hay con chó ngu ngốc, hôm nay lão tử phải biến mày thành con chó chết!

Vừa nói xong, Vương Hạo xúi giục nói:

- Anh không cần nhiều lời với tên tạp chủng này.

- Lâm Đông, tao cho mày một cơ hội giữ mạng sống.

Vương Dũng liếm liếm môi, trong con ngươi tràn ngập ra sát khí dày đặc:

- Quỳ xuống, cho em tao đánh, đánh tới khi nào nó cao hứng mới thôi! Nếu không tao cam đoan ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của mày!

- Tao là một con chó, nhưng chủ nhân của tao chỉ có một.

Trên mặt Lâm Đông lộ ra dáng tươi cười âm lãnh, thanh âm không lớn nhưng giọng nói lại cực kỳ kiên định:

- Đời này ngoại trừ quỳ trời quỳ đất quỳ lại cha mẹ, có thể làm cho tao quỳ xuống chỉ có chủ tử của tao.

- Khi trước chủ tử của tao nói cho tao biết, muốn sau này tao làm một con chó đứng thẳng.

Nói tới đây, trong con ngươi Lâm Đông hiện lên vẻ vô cùng khinh thường:

- Mày muốn tao quỳ xuống, có thể sao?

Mày muốn tao quỳ xuống, có thể sao?

Lời nói nhẹ nhàng của Lâm Đông giống như sấm rền cuồn cuộn, nổ vang bên tai Vương Dũng cùng mọi người chung quanh.

Bên tai vang lên lời nói kiên định của Lâm Đông, trong con ngươi hiện rõ biểu tình khinh thường của hắn, tất cả mọi người kể cả Vương Dũng đều cũng biết. Lâm Đông sẽ không quỳ.

- Tốt, tốt, tốt!

Vương Dũng nói ba chữ tốt liên tục, sát khí trong con ngươi càng đậm:

- Lâm Đông, hay là mày cho rằng mày dời ông chủ mày ra, tao cũng không dám động tới mày sao?

- Mày không dám.

Khóe mắt Lâm Đông nhìn xuyên qua cửa kính nhà hàng, thấy được Trần Phàm đang bước nhanh vào, trong lòng chợt hạ xuống hòn đá lớn.

Nghe được lời nói của Lâm Đông, Vương Dũng tức giận đến nở nụ cười, theo sau âm trầm nói:

- Lâm Đông, tao cho mày biết, đừng nói mày dời ra danh hào của ông chủ mày, coi như hôm nay ông chủ mày có đứng tại đây, lão tử cũng muốn cho mày biến thành một con chó chết!

- Mày thử động tới một cọng lông của hắn thử xem.

Vương Dũng vừa dứt lời, một thanh âm đột nhiên vang lên!

Thân ảnh Trần Phàm xuất hiện ngay cửa nhà hàng, phía sau hắn đi theo hơn mười thành viên Ám Đường, còn có sáu gã đặc công vẫn bám theo hắn như âm hồn bất tán.

Với Trần Phàm dẫn đầu tất cả mọi người vừa bước vào cửa, liền lập tức hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người trong nhà hàng, tất cả không tự chủ được đều đưa mắt nhìn tới.

Trần Phàm đi vào không chỉ hấp dẫn ánh mắt của khách nhân, cũng làm cho Vương Dũng cùng thủ hạ của hắn đồng thời quay đầu nhìn lại.

Bên tai vang lên lời nói hung hăng càn quấy của Trần Phàm, nhìn thấy Trần Phàm đi vào, đồng tử Vương Dũng trong nháy mắt thu nhỏ lại thành châm nhọn nguy hiểm, mà Vương Hạo đứng bên cạnh hắn nhìn thấy Trần Phàm xuất hiện, sắc mặt biến đổi, sau đó trong con ngươi bắn ra ánh mắt oán độc.

Hiển nhiên, đời này Vương Hạo cũng không cách nào quên được chuyện Trần Phàm đã ra lệnh phong sát hắn!

Đối mặt ánh nhìn chằm chằm của đám người Vương Dũng, biểu tình của Trần Phàm giống như mặt hồ không gợn sóng, bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, hắn bình tĩnh đi thẳng tới chỗ Lâm Đông đang đứng chắn trước người Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.

Một giây, hai giây, ba giây.

Thời gian giống như chậm dần.

Một bước, hai bước, ba bước.

Hình ảnh giống như lùi lại.

Cả nhà hàng, nháy mắt lâm vào sự yên lặng như cõi chết, chỉ có tiếng bước chân của đoàn người Trần Phàm vang ra.

Giống như đi qua mấy thế kỷ, lại giống như chỉ là trong nháy mắt, Trần Phàm đi tới trước người thủ hạ của Vương Dũng, đường đi bị thủ hạ của Vương Dũng ngăn trở. .

- Cút.

Trần Phàm bình tĩnh nhìn thoáng qua đại hán ngăn trở đường đi, thản nhiên nói.

Đại hán biến sắc, không tránh đường mà do dự quay đầu nhìn về phía Vương Dũng.

Trần Phàm động!

Trong ánh nhìn chăm chú ngừng cả hô hấp của các khách nhân, Trần Phàm vung lên tay phải.

- Bá!

Mọi người chỉ nhìn thấy trước người tên đại hán kia hiện lên một bóng bàn tay.

Nhanh, nhanh đến cực hạn!

- Ba!

Tiếng vang thanh thúy vang ra trong nháy mắt, lực lượng thật lớn trực tiếp đem tên đại hán đánh bay ra ngoài.

Loảng xoảng loảng xoảng!

Thân hình đại hán hung hăng đập vào bàn ăn bên cạnh, đập vỡ bàn ăn, đồ ăn rơi đầy đất tán lạc.

Trần Phàm đột nhiên ra tay, chẳng những làm cho các khách nhân trợn mắt há hốc mồm, ngay cả đoàn người của Vương Dũng cũng ngây dại.

Hiển nhiên không ai nghĩ đến Trần Phàm lại trực tiếp động thủ!

- Bá!

Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, những thủ hạ của Vương Dũng không đợi Vương Dũng truyền đạt mệnh lệnh, lập tức móc súng ra, họng súng nhắm ngay Trần Phàm.

- A!

Nhìn thấy thủ hạ của Vương Dũng rút súng, một ít khách nhân ngồi gần hoảng sợ đến hồn phi phách tán, thét lên chói tai chạy khỏi chỗ ngồi, những khách nhân xa xa ôm đầu ngồi xổm xuống, trường hợp trở nên vô cùng hỗn loạn.

- Không cần rút súng.

Ngay khi thành viên Ám Đường chuẩn bị rút súng, thanh âm Trần Phàm vang lên.

Theo sau, trong biểu tình hơi có vẻ khiếp sợ của thành viên Ám Đường, sắc mặt Trần Phàm bình tĩnh nhìn họng súng đen nhánh, bước về phía trước một bước.

- Cút, hoặc là chết!

Một bước bước ra, thanh âm bình tĩnh lại vang lên.

Thanh âm kia, như hổ gầm, như sấm rền.

*****

- Cút, hoặc là chết!

Bên tai vang lên lời nói thật nhẹ nhàng của Trần Phàm, cảm nhận được sát khí khủng bố tràn ngập trên người hắn, tên đại hán chắn ngay trước người hắn chỉ cảm giác mình đang lọt vào trong hầm băng, từ đầu đến chân một trận lạnh lẽo.

Tránh ra, nếu không hắn sẽ giết ta!

Một ý niệm xuất hiện trong đầu không thể áp chế, hoàn toàn chiếm cứ nội tâm tên đại hán.

Ngay sau đó.

Hắn theo bản năng lui ra một bước, đồng thời buông xuống cây súng trong tay.

- Chúng tôi là người của cục an ninh, tất cả buông súng xuống!

Cùng lúc đó, sáu gã đặc công biết rõ sự khủng bố của Trần Phàm, nhìn thấy người của Vương Dũng rút súng, theo sau nghe được lời nói băng sương của Trần Phàm, không dám chậm trễ vội vàng rút súng hiện thân.

Đặc công?

Dù thủ hạ của Vương Dũng vô pháp vô thiên đã quen, nhưng nghe được hai chữ đặc công sắc mặt của bọn hắn đều biến đổi.

Mà tên đại hán thử ba ngăn trở đường đi, học theo tên thứ hai tránh đường cho Trần Phàm.

Rất nhiều chuyện đã có người thứ nhất làm ra thì sẽ có người thứ hai.

Đây cũng chính là thứ gọi là hiệu ứng dương quần (đàn dê)

Đàn dê bình thường đều có đầu lĩnh, toàn bộ đàn dê đều nghe theo đầu lĩnh của mình. Đây cũng là lý do vì sao có chuyện xe lửa va chạm đâm chết cả một đàn dê - con dê đầu lĩnh vừa đi vào đường ray, những con dê phía sau sẽ cùng đi qua, một đám cứ thế mà chui thẳng vào bánh xe lửa.

Lúc này thủ hạ của Vương Dũng đang ngăn trở đường đi của Trần Phàm đều nhận lấy ảnh hưởng của hiệu ứng dương quần.

Hoa lạp!

Sau đại hán thứ ba là thứ tư, thứ năm...

Theo sau, toàn bộ thủ hạ của Vương Dũng đều tránh đường cho Trần Phàm, đồng thời không hẹn cùng đem ánh mắt nhìn về phía Vương Dũng, chờ đợi Vương Dũng chỉ thị.

Vương Dũng cũng không biết Trần Phàm đi tới Hong Kong.

Thậm chí sau khi nhìn thấy Lâm Đông, hắn cũng không hề nghĩ qua Trần Phàm cũng đang ở Hong Kong.

Trước đó tuy rằng hắn quẳng xuống lời hăm dọa Lâm Đông, nhiều ít chỉ vì có chút muốn vãn hồi mặt mũi.

Dù sao hắn là con trai của đại trưởng lão Thanh bang, người phụ trách Thanh bang Hong Kong, một trong những người cầm quyền hắc đạo Hong Kong!

Nhưng...

Hắn không dám động thủ với Lâm Đông ngay trước mặt Trần Phàm.

Thật sự không dám!

Thứ nhất hắn kiêng kỵ thân phận của Trần Phàm, thứ hai hắn kiêng kỵ thân thủ khủng bố của Trần Phàm.

Cho nên, khi thấy Trần Phàm xuất hiện ngay cửa nhà hàng, trong lòng Vương Dũng liền tràn ngập ra cảm giác sợ hãi, sau đó hắn cũng không nghĩ tới nên làm sao đánh Lâm Đông thành một con chó chết.

Hắn biết rõ phong cách làm việc của Trần Phàm, chỉ đang nghĩ nên làm sao mang theo em trai Vương Hạo thoát thân khỏi nơi này.

Thẳng đến khi Trần Phàm động thủ tát bay một gã thủ hạ của hắn, những thủ hạ khác rút súng ra, Vương Dũng còn chưa nghĩ được kế sách thoát thân.

Hiện giờ sáu gã đặc công hiện thân, trong lòng Vương Dũng vừa động, nỗi sợ hãi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tựa hồ trong lòng hắn đã có tính toán.

- Thu súng lại.

Nhìn thấy thủ hạ đều đưa mắt nhìn mình, Vương Dũng chậm rãi mở miệng.

Thủ hạ Vương Dũng tuy rằng toàn là côn đồ lưu manh, nhưng cũng nhận thấy được Trần Phàm cùng những người đi theo sau có thực lực sâu không lường được.

Nhận thấy được điểm này, trong lòng bọn hắn cũng đã rút lui có trật tự.

Mà đợi sau khi nhóm đặc công hiện thân, chiến ý trong lòng bọn hắn đã hạ xuống điểm thấp nhất, lúc này nghe được Vương Dũng nói như thế, không nói lời nào lập tức thu hồi súng ống.

Những khách nhân đang trốn dưới chỗ ngồi nhìn lén tất cả chuyện này, nhìn thấy thủ hạ của Vương Dũng đã thu súng lại, lập tức đứng dậy, tiếp tục chú ý tình thế phát triển, mà trước đó cũng có bộ phận khác nhân vì sợ liên lụy, sau khi thủ hạ Vương Dũng rút súng đã chạy ra khỏi nhà hàng.

Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt Trần Phàm bình tĩnh đi tới trước người Lâm Đông, vỗ nhẹ lên bả vai hắn.

Bị Trần Phàm vỗ nhẹ. trong lòng Lâm Đông nhấc lên sóng lớn ba đào, thân hình không thể khống chế run run lên.

Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh.

Không nói tiếng nào, Lâm Đông chủ động tránh người, để thân ảnh Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi lộ ra trong tầm mắt Trần Phàm.

Nơi chỗ ngồi, sắc mặt Nạp Lan Hương Hương phức tạp, mà biểu tình Bảo Nhi thật im lặng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Trần Phàm.

- Bảo Nhi, không bị hù sợ chứ?

Trên gương mặt bình tình của Trần Phàm lộ ra dáng tươi cười dịu dàng.

Bảo Nhi nhẹ lắc đầu, theo sau lại nói:

- Đại ca ca, là Bảo Nhi không tốt, Bảo Nhi làm ướt quần áo của đại tỷ tỷ kia, mới dẫn phát ra chuyện này.

- Sau khi Bảo Nhi làm ướt quần áo của người đàn bà kia, đã lập tức xin lỗi, nhưng người đàn bà kia cũng không chịu nhận lời xin lỗi của Bảo Nhi, còn hét hò cô bé, lại muốn Vương Hạo chạy tới xuất đầu.

Lâm Đông bổ sung.

Trần Phàm gật gật đầu, nhìn Lâm Bách Hân đang đứng chung với Vương thị huynh đệ liếc mắt một cái.

Chỉ một cái liếc mắt, rất ngắn ngủi.

Tuy nhiên lại làm Lâm Bách Hân giống như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, miệng mở ra, muốn giải thích gì đó nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

- Bảo Nhi, em đi cùng dì út ra ngoài trước, đại ca ca sẽ tới ngay.

Trần Phàm mỉm cười nói với Bảo Nhi.

Bảo Nhi nhu thuận gật đầu.

- A Ngốc, mang Nạp Lan tiểu thư cùng Bảo Nhi đi ra ngoài.

Trần Phàm đứng dậy phân phó a Ngốc.

A Ngốc cũng không chậm trễ, lập tức mang theo Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi rời đi, đồng thời có ba gã thành viên Ám Đường cũng đi theo.

- Anh.

Vương Hạo vốn muốn giáo huấn cả Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, lúc này thấy hai người rời đi, không khỏi kéo kéo quần áo Vương Dũng.

Vương Dũng biến sắc, vừa muốn mở miệng ngăn cản, đã thấy Trần Phàm đi tới trước người hắn cùng Vương Hạo.

- Như thế nào, mày có ý kiến?

Trần Phàm nheo mắt lại, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Vương Hạo.

Vương Hạo biến sắc, không dám lên tiếng.

- Trần Phàm, đùng khinh người quá đáng!

Vương Dũng nhíu mày, trầm giọng nói:

- Chuyện nhỏ trước đó chúng ta có thể xóa bỏ, người của mày đánh em trai tao, việc này làm sao bảy giờ?

Trong lúc nói chuyện. Vương Dũng dùng khóe mắt liếc qua nhóm đặc công, phát hiện sáu gã đặc công đang ở một bên, nhất thời dũng khí tăng thêm rất nhiều.

Theo hắn xem ra, có sáu gã đặc công ở đây, Trần Phàm tuyệt đối không dám giết hắn và Vương Hạo!

- Mày cảm thấy được nên làm gì bây giờ?

Làm như xem thấu ý tưởng của Vương Dũng. Trần Phàm nhẹ nhàng cười.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy dáng tươi cười nơi khóe miệng Trần Phàm, trong lòng Vương Dũng dâng lên trực giác không hay.

- Lưu lại một bàn tay của hắn, việc này như vậy giải quyết!

Vương Dũng nhìn thấy toàn bộ khách nhân đang nhìn hắn, cắn răng nói.

Trần Phàm không trả lời, lấy ra gói thuốc lá cùng hộp quẹt, chậm rãi đốt lên, rít nhẹ một hơi, phun ra một ngụm khói, trực tiếp phun lên mặt Vương Dũng:

- Mày đang nói đùa sao?

- Trần Phàm, mày... !

Vương Dũng biến sắc, vẻ tức giận lên hiện lên trong con ngươi hắn.

Trần Phàm không để ỷ tới Vương Dũng, mà quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, hỏi:

- A Đông, trước đó khi Vương Hạo xuất đầu cho người đàn bà kia đã nói gì?

- Hắn muốn tôi cùng Bảo Nhi phục lạy nhận sai!

Lâm Đông rõ ràng nói.

- Quỳ xuống.

Trần Phàm nhìn về phía Vương Hạo.

Vương Hạo biến sắc, theo bản năng né tránh sau người Vương Dũng.

- Trần Phàm, nơi này là Hong Kong!

sắc mặt Vương Dũng băng sương làm cho người ta không rét mà run, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức xé Trần Phàm thành mảnh nhỏ.

- Hong Kong thì làm sao?

Trần Phàm đột nhiên quát lớn một tiếng!

Một tiếng quát này, Trần Phàm vận dụng Hổ Khiếu Kim Chung Tráo

Đây là công phu Võ Đang, chính là mượn dùng khí lưu ma xát yết hầu, chấn động huyết dịch phát tán toàn thân, vừa rống lên, thanh như sấm rền, rung động đối thủ.

Ông!

Trần Phàm vừa rống, Vương Dũng cùng Vương Hạo lập tức bị chấn rung màng tai, đầu óc choáng váng.

Đúng lúc này...

Tay phái Trần Phàm đột nhiên chém ra, giống như lấy đồ trong túi, thẳng trảo tới cổ áo Vương Hạo.

- Bá!

Một trảo tới, Vương Hạo trực tiếp bị Trần Phàm bắt lấy.

- Anh!

Vương Hạo sợ tới mức cả người run rẩy.

- A Đông, đánh cho đến khi nào hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới thôi!

Lúc này Trần Phàm không đợi Vương Dũng lên tiếng, dùng sức lời kéo, trực tiếp túm Vương Hạo tới trước người, sau đó như vứt rác rưởi ném ngược về sau.

Oanh!

Một tiếng trầm đục vang lên, thân hình Vương Hạo hung hăng đập lên mặt đất.

- Rút súng, nhắm ngay thủ hạ Vương Dũng, ai dám động giết ai!

Đem Vương Hạo ném lên mặt đất, Trần Phàm truyền đạt mệnh lệnh cho thành viên Ám Đường, thanh âm lạnh như khối bàng.

- Bá!

Nghe được mệnh lệnh của Trần Phàm, những thành viên Ám Đường không nói thêm lời nào, lập tức rút súng ra nhắm ngay thủ hạ Vương Dũng, bộ dáng đằng đằng sát khí, cảm giác như chỉ cần thủ hạ Vương Dũng có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ, sẽ lập tức nổ súng!


- Trần Phàm, mày dám?

Vương Dũng tức giận đến run rẩy cả người, sắc mặt không còn trấn định như trước, ngược lại trở nên có chút kích động.

- Trần Phàm, đừng làm xằng bậy!

Cùng lúc đó sắc mặt sáu gã đặc công đại biến, bọn hắn thật không ngờ Trần Phàm nói trở mặt liền trở mặt. - internet

Trần Phàm nhìn đội trưởng đặc công liếc mắt một cái:

- Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc hôm nay.

Đội trưởng đặc công biến sắc, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn được.

Hắn biết rõ, chỉ cần hôm nay Trần Phàm không gây ra tai nạn chết người, Vương thị huynh đệ bị đánh xem như là bị đánh oan uổng!

- Phanh!

Cùng lúc đó, chó điên Lâm Đông dựa theo lời Trần Phàm vung lên một cái ghế, hướng ngay thân thể Vương Hạo hung hăng nện xuống!

- Ngao!

Trên lưng lại bị đòn nghiêm trọng, Vương Hạo thống khổ kêu lên.

- Vương Dũng, mày vừa nói muốn đem Lâm Đông đánh thành một con chó chết, đúng không?

Trần Phàm hoàn toàn coi thường lời cảnh cáo của sáu gã đặc công.

Vương Dũng không trả lời Trần Phàm, mà quay đầu lại trừng mắt nhìn sáu gã đặc công, lạnh lùng nói:

- Thân là đặc công, các anh chấp hành nhiệm vụ như vậy sao?

Sắc mặt sáu gã đặc công trở nên có chút khó xem.

- Lời của mày nhiều lắm.

Trần Phàm nói xong, chân phải đột nhiên đá ra:

- Quỳ xuống cho tao!

- Ba!

Cổ chân Vương Dũng bị một cước của Trần Phàm đá trúng, tiếng xương gãy vang lên chói tai.

Oanh!

Cổ chân bị gãy. Vương Dũng nhất thời mất đi thắng bằng, ngã nhào trên đất.

- Ba!

Theo sau, trong biểu tình khó xem của sáu gã đặc công cùng thủ hạ Vương Dũng, trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của khách nhân toàn trường. Trần Phàm lại vung chân lên trực tiếp dẫm lên trên mặt Vương Dũng.

Thân hình Vương Dũng giãy dụa kịch liệt, sắc mặt phẫn nộ tới cực điểm, muốn nói gì đó nhưng không cách nào phun ra một chữ.

- Mày cảm thấy em trai mày sẽ chủ động quỳ xuống sao?

Trần Phàm cười lạnh một tiếng, dưới chân phát lực, làm cho Vương Dũng không thể động đậy!

- Tê... tê...

Bị nghiền áp, máu tươi trực tiếp chảy ra khỏi miệng Vương Dũng, sắc mặt Vương Dũng vặn vẹo, ánh mắt oán độc nhìn Trần Phàm.

- Phanh!

Mặt sau, Lâm Đông nghe được lời nói của Trần Phàm, lại vung ghế dựa nện xuống người Vương Hạo.

- Ngao!

Vương Hạo lại phát ra tiếng tru lên thống khổ, chất lỏng màu vàng trong nháy mắt từ dưới háng hắn chảy ra, hắn kêu thảm cầu xin:

- Đừng... đừng đánh nữa, tao quỳ... tao quỳ!

Nghe được lời nói của Vương Hạo, Lâm Đông ngừng lại.

Trên mặt đất, Vương Hạo cố nén sự đau đớn tê tâm liệt phế, trong ánh mắt biệt khuất của Vương Dũng, giãy dụa bò dậy sau đó quỳ xuống trước mặt Lâm Đông!

- Phanh!

Vừa quỳ, nghe thật vô cùng rõ ràng!

Thấy một màn như vậy, thân thể Vương Dũng dừng giãy dụa, giống như bị rút hết khí lực toàn thân, hai mắt vô thần.

Giờ khắc này, hắn hoàn toàn quên đi dáng vẻ không ai bì nổi trước đó!

Hắn cũng quên lời nói chí khí muốn đánh Lâm Đông thành con chó chết!

- Đánh chó cũng phải xem mặt chủ nhân, người của tao mày có thể động?

Trần Phàm thu chân, mặt không chút thay đổi nhìn Vương Dũng, trầm giọng nói:

- A Đông, không phải hắn vừa mới nói sẽ đánh anh giống như một con chó chết sao? Hiện tại anh tới thỏa mãn nguyện vọng này của hắn, để cho hắn giống như một con chó chết nằm đi ra ngoài!

Nghe lời nói băng sương của Trần Phàm, nhìn biểu tình không chút lòng nhân từ của hắn, không riêng gì khách nhân trong nhà hàng đang xem kịch vui, kể cả thủ hạ của Vương Dũng cũng ngây dại.

Một nỗi sợ hãi tận sâu trong linh hồn thoáng hiện, lặng yên không tiếng động chiếm cứ thân thể của bọn hắn...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-604)