Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 477

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 477: Hắc Kim đế quốc sụp đổ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong hai năm thời gian diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục, mỗi một lần Trần Phàm hành động đều giữ bí mật thật cao, mỗi lần đều đeo mặt nạ, giấu diếm gương mặt thật.

Đây cũng chính là nguyên nhân vị đại lão đứng trên đỉnh kim tự tháp về tài chính như Lý Thiên Thành chỉ biết người từng cứu họ chính là Đồ Tể, nhưng chưa từng nhìn thấy được khuôn mặt thật của hắn.

Bán đảo England run rẩy, đó là lần đầu tiên Trần Phàm vận dụng nhân tình trước kia.

Ngày nào đó, người thừa kế tương lai Guti Rohdes Wales của gia tộc Wales cường đại nhất toàn cầu cùng bộ trường ngoại giao Kaiser Anh quốc lại tới buổi lễ đính hôn của Dai Fu cùng Grimm, hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm thông qua Kroff sắp xếp hết thảy.

Cũng chính là ở ngày hôm đó, Trần Phàm đã bại lộ khuôn mặt thật trước Guti, Kaiser, thánh nữ Monica cùng Silva.

Đồng dạng, kể cả Lý Thiên Thành bên trong, những phú hào từng thiếu nợ nhân tình của Trần Phàm lại không tham gia buổi lễ đính hôn giữa Dai Fu cùng Grimm đều thông qua chuyện phát sinh hôm đó đoán ra Trần Phàm là Đồ Tể.

Vì không muốn tăng thêm phiền toái cho Trần Phàm, sau khi buổi lễ đính hôn kết thúc, dựa theo yêu cầu của Trần Phàm. Guti liền gọi điện thoại cho những người từng được Trần Phàm cứu viện, dùng một loại ngữ khí kiên quyết yêu cầu bọn họ phải nghiêm khắc bảo thủ bí mật!

Bản thân là người thừa kế tương lai của gia tộc cường đại nhất toàn cầu, quyền uy của Guti không ai nghi ngờ, hơn nữa những vị phú hào kia cũng không phải người bình thường, sau khi được Guti dặn dò, cũng không ai để lộ ra tin tức về Trần Phàm.

Ở dưới tình hình này, mặc dù tổ chức Mị Ảnh có mạng lưới tình báo cường đại cũng không thể xác định được Trần Phàm có phải là Đồ Tể uy chấn thế giới ngầm năm đó hay không, chỉ có thể ôm lòng hoài nghi mà thôi!

Tổ chức Mị Ảnh của Ảnh Tử còn không thể xác định, đương nhiên Ảnh Tử cũng không hay biết.

Giờ này khắc này, Ảnh Tử từ trong miệng Long Nữ biết được Trần Phàm chính là Đồ Tể, nỗi khiếp sợ trong lòng liền có thể nghĩ ra!

Hắn không thể tin được, cũng không thể thừa nhận, hắn vẫn luôn cho rằng Trần Phàm yếu kém hơn hắn, lại chính là Đồ Tể bài danh thứ nhất trên Thần Bảng, từng làm cả thế giới ngầm phải run rẩy!

Sau thoáng khiếp sợ, trong con ngươi Ảnh Tử không còn chút ánh sáng, chỉ còn lại tro tàn.

Hắn giống như mất đi hồn phách, tùy ý cho hai gã thành viên Long Nha xốc hắn đi ra cửa sòng bạc.

Cùng lúc đó.

Trần Phàm toàn thân đẫm máu đi ra khỏi sòng bạc, Nạp Lan Hương Hương giữ im lặng đi theo sát phía sau, vẫn duy trì khoảng cách ba thước.

Trần Phàm đã nhận ra điều này, cũng không nói gì thêm.

- Long Nha, thương thế của anh không nhẹ, cần lập tức lấy viên đạn trong cánh tay ra ngay, nếu không sau này tay của anh sẽ bị phế đi.

Ngay khi Trần Phàm vừa đi ra sòng bạc, một gã đặc công tinh thông y thuật đi tới, mang theo vài phần tôn kính lẫn lo lắng nói.

Nghe được lời nói của gã đặc công, Trần Phàm cười lắc lắc đầu:

- Bạn của tôi còn đang chờ tin tức trên boong tàu, tôi muốn gặp họ trước rồi đi lấy viên đạn.

- Nhưng...

- Cơ thể của tôi tôi hiểu rõ, chút tổn thương ấy không có gì đâu.

Lúc này Trần Phàm cũng không đợi đối phương nói xong, liền cắt đứt lời của đối phương, tựa hồ tuyệt không để ý tới thương thế của mình.

Trên thực tế cũng quả thật như thế, trong hai năm diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục, Trần Phàm bị thương không biết bao nhiêu lần, dùng lời nói của Dai Fu, thân thể hắn giống như một mảnh vải bị xé nát lại được may vá lại, trên người vết sẹo dày đặc, giống như những con rết dài hẹp vô cùng sống động.

Đúng như suy nghĩ của Trần Phàm, Tiêu Phong, Điền Thảo, Dương Viễn, Bảo Nhi, Nạp Lan Vĩnh Kha đều đứng trên boong, tất cả mọi người đang chờ đợi Trần Phàm xuất hiện.

Dù bọn họ đã nghe được tin Ảnh Tử bị đánh gục từ miệng các đặc công, nhưng những đặc công cũng không nhắc gì về Trần Phàm.

Trên bầu trời, năm chiếc trực thăng võ trang xếp theo hình ngôi sao năm cánh bay lượn, hộ tống cho Trân Châu Hào, Trân Châu Hào đang dùng tốc độ rất nhanh quay trở về cảng.

Hiển nhiên, tất cả mọi người rất rõ ràng, đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, hơn nữa còn chết rất nhiều người có thân phận không tầm thường, buổi hoạt động giao lưu lần này xem như hoàn toàn thất bại.

Trong sự chờ đợi của mọi người, toàn thân Trần Phàm đầy máu chậm rãi đi ra khoang thuyền, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Một khắc này, ánh mắt mọi người đều tề tụ về phía Trần Phàm.

Nhận thấy được ánh mắt của mọi người, biểu tình Trần Phàm bình tĩnh như nước, hắn đưa mắt nhìn về hướng Bảo Nhi đang ở trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha, lập tức hướng Bảo Nhi đi tới.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...

Trong ánh mắt của mọi người, Trần Phàm bước tới thong thả mà trầm ổn.

Nhìn Trần Phàm toàn thân đầy máu đang đi về phía mình, Bảo Nhi cũng không có vẻ hưng phấn như ngày thường vẫy tay với hắn, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Phàm, trong đầu theo bản năng dần hiện ra một màn cách đây ba năm về trước.

Ngày nào đó, Trần Phàm giết chết gã thành viên cuối cùng của Huyết Sắc Luyện Ngục, mang theo lòng tự trách vô hạn bước những bước chân trầm trọng đi về hướng Bảo Nhi.

Hôm nay Trần Phàm đã đánh gục Ảnh Tử, vẫn đi về hướng Bảo Nhi.

Nhưng vẻ mặt của hắn không còn tự trách, bước chân không còn trầm trọng!

Bởi vì.

Ngày nào đó hắn không thành công cứu được mẹ của Bảo Nhi.

Hôm nay hắn thành công cứu ra Nạp Lan Hương Hương.

Khi Trần Phàm bước ra bước thứ năm. Nạp Lan Hương Hương trong bộ lễ phục dạ hội màu đỏ cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương, trái tim Nạp Lan Vĩnh Kha đang treo cao trên cổ họng thở ra một hơi thật dài, cả người chợt rung lên, sắc mặt không còn ngưng trọng.

Mà Bảo Nhi lại cắn nhẹ môi, đôi mắt to tràn ngập hơi nước.

- Đại ca ca.

Theo sau, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở của Bảo Nhi đánh vỡ sự yên lặng trên boong tàu, cô bé cắn môi chảy nước mắt nhìn Trần Phàm hô to.

Trần Phàm càng nhanh chân đi tới trước người Nạp Lan Vĩnh Kha mỉm cười vươn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé:

- Không có việc gì, Bảo Nhi.

Không một tiếng trả lời.

Bảo Nhi òa khóc nhào vào lòng Trần Phàm!

Cô bé gắt gao ôm chặt cổ Trần Phàm, thấp giọng nức nở.

Cảm thụ được thân hình bé nhỏ của Bảo Nhi run rẩy kịch liệt, Trần Phàm đau lòng vuốt ve đầu cô bé:

- Bảo Nhi đừng khóc, cũng đừng sợ, đại ca ca làm vịt Donald với chuột Mickey cho Bảo Nhi xem.

- Hôm nay đại ca ca không cần làm vịt Donald với chuột Mickey cho Bảo Nhi xem.

Nghe được lời nói của Trần Phàm. Bảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, ngâng lên, đôi mắt còn đầy nước:

- Bởi vì hôm nay Bảo Nhi không sợ.

Không sợ.

Bên tai vang lên hai chữ này, cả người Trần Phàm chấn động, ôm chặt Bảo Nhi vào lòng, đôi mắt phiếm hồng.

Không ai có thể hiểu được, trước đó khi hắn một mình đi vào sòng bạc nghĩ cách cứu viện Nạp Lan Hương Hương, gánh vác áp lực lớn đến cỡ nào!

Áp lực không phải vì bị tử vong uy hiếp.

Đối với người từng nhiều lần đào thoát từ trong tay tử thần như hắn mà nói, nỗi sợ hãi về tử vong đã rất nhẹ... rất nhẹ...

Áp lực không phải lo lắng bản thân mình không phải là đối thủ của Ảnh Tử.

Ngược lại, dùng lời của hắn nói: Hắn có thể dùng một bàn tay bóp chết Ảnh Tử!

Áp lực.

Chẳng qua hắn sợ hãi giẫm lên vết xe đổ, lịch sử tái diễn.

Nếu... nếu hắn thật sự không thể bình yên vô sự cứu được Nạp Lan Hương Hương, hắn cũng không còn dũng khí cùng mặt mũi đi gặp mặt Bảo Nhi!

May mắn chính là hắn đã làm được!

Hắn không để cho bi kịch tái diễn.

Luân hồi vẫn như trước, kết quả lại bất đồng.

- Trần tiên sinh, cảm ơn cậu.

Vài giây trôi qua, Nạp Lan Vĩnh Kha mang theo lòng cảm kích nhìn Trần Phàm lên tiếng nói.

Bản thân hắn là tiểu vương gia Đông Bắc, cuộc đời này không có con trai, chỉ có hai con gái.

Hơn ba năm trước, con gái lớn của hắn bị bắt làm con tin. Trần Phàm mạo hiểm tính mạng nhảy vào cạm bẫy của đối phương bố trí, đánh gục kẻ bắt cóc nhưng cũng lầm giết chết con gái lớn của hắn!

Sau khi biết được tất cả chuyện này, tuy rằng Nạp Lan Vĩnh Kha thật đau lòng, nhưng cũng tuyệt không trách móc Trần Phàm.

Hiện giờ, Trần Phàm lại mạo hiểm tính mạng nhảy vào cạm bẫy của Ảnh Tử, thành công cứu ra Nạp Lan Hương Hương, điều này làm cho Nạp Lan Vĩnh Kha tràn ngập cảm kích!

- Đừng khách khí.

Trần Phàm phun ra một hơi, bình tĩnh nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha nghiêm mặt nói:

- Đây là chuyện mà tôi phải làm.

Sắc mặt Nạp Lan Vĩnh Kha kích động, không nói thêm gì nữa.

Hết thảy cũng không còn cần phải nói.

- Trần Phàm, tay của anh còn đang chảy máu, cần phải nhanh xử lý vết thương.

Lúc này Điền Thảo vốn luôn luôn trầm mặc không nói chuyện, đôi mắt phiếm hồng nhìn cánh tay bị thương của Trần Phàm, lên tiếng nhắc nhở.

Nghe được lời nhắc nhở của Điền Thảo, Nạp Lan Hương Hương vội vàng nói với Bảo Nhi:

- Bảo Nhi mau xuống, dì út ôm con, cho đại ca con đi xử lý vết thương trước đã.

- Thực xin lỗi đại ca ca, là Bảo Nhi không hiểu chuyện làm cho anh chậm trễ băng bó vết thương của anh.

Bảo Nhi lại ngẩng đầu, thần tình tự trách.

Trần Phàm mỉm cười, không khỏi cảm thán:

- Có Bảo Nhi ở đây, toàn bộ tổn thương của đại ca ca đều sẽ tự động khỏi hẳn.

Nghe câu cảm thán của Trần Phàm, kể cả Điền Thảo, không ai hiểu được ý tứ của những lời này.

- Đưa Bảo Nhi cho tôi đi.

Nạp Lan Hương Hương cũng không hiểu, nhưng nàng cũng như Điền Thảo, có chút lo lắng với thương thế của Trần Phàm, lập tức đứng trước người hắn vươn ra hai tay.

Lúc này trên mặt nàng không còn một chút vẻ giả tạo, chỉ còn lại vẻ thẳng thắn thành khẩn.

Trần Phàm im lặng đưa Bảo Nhi cho nàng.

Tiêu Phong thấy thế, vỗ nhẹ lên bả vai Trần Phàm, đỏ mắt cười nói:

- Trần Phàm, tôi đã biết cậu chính là một tiểu Cường đánh mãi không chết đâu.

Lời nói trêu chọc, nhưng tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe ra lòng quan tâm cùng kích động trong giọng nói của Tiêu Phong.

Trần Phàm cười cười, không nói thêm gì nữa, đi theo gã đặc công tinh thông y thuật rời đi.

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Trần Phàm rời đi, nhóm người Điền Thảo âm thầm thở ra, nỗi khẩn trương cùng lo lắng trong lòng liền biến mất không còn sót lại chút gì.

Mà Tào Nghị đứng cách họ không xa, tâm tình hoàn toàn ngược lại với bọn họ!

Trước khi tham gia buổi hoạt động giao lưu lần này, bản thân hắn là Tào gia công tử ca, từ trong miệng Tào Cảnh Huy biết được Trần Phàm không còn nhảy nhót được thêm bao lâu nữa.

Mặc dù biết điểm này, nhưng Tào Nghị cũng không biết Tiết Hồ sẽ dùng biện pháp nào đối phó Trần Phàm.

Thẳng đến khi Phong Diệp cùng Ảnh Tử liên thủ thực hiện việc ám sát Trần Phàm, Tào Nghị mới tỉnh ngộ: Tiết Hồ bị buộc tới tuyệt lộ lựa chọn được ăn cả ngã về không!

Trước đó nhìn thấy Trần Phàm bị thương cánh tay, lại một mình đi tay không vào sòng bạc đối mặt Ảnh Tử thì trong lòng Tào Nghị nhiều ít có chút kích động.

Bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần Trần Phàm vừa chết, nguy cơ của Thanh bang sẽ hoàn toàn tiêu trừ, tiếp tục nắm vững giang sơn hắc đạo nam bán quốc, thậm chí còn có thể phát triển về hướng bắc!

Lý tưởng thật đẹp đẽ, sự thật lại phũ phàng.

Hiện thực tàn khốc giống như một vị khách làng chơi, hung hăng lật ra lý tưởng này.

Trần Phàm không chết, người chết là Ảnh Tử.

Điều này làm cho Tào Nghị không thể thừa nhận, đồng thời hắn cũng hiểu được, hành động ám sát của Phong Diệp cùng Ảnh Tử, là bước cờ cuối cùng của Tiết Hồ, cũng là át chủ bài cuối cùng, là hi vọng của cả Thanh bang!

Át chủ bài xuất.

Hi vọng tan biến.

Ván cờ chấm dứt.

Hắc Kim đế quốc.

Chuẩn bị sụp đổ!

*****

Khi màn đêm vừa đến, những tòa kiến trúc hai bên bờ cảng Victoria đèn đuốc sáng trưng, ngọn đèn chiếu rọi trên mặt biển, sóng gợn lăn tăn, xa xa nhìn lại tựa như tiên cảnh.

Trong màn đêm được bao phủ ánh sáng rực rỡ, Trân Châu Hào quay về đường cũ.

Hoạt động giao lưu thương mại chúc mừng ngày Hong Kong được trao trả về đại lục được mười lăm năm, là một khâu trọng yếu nhất trong ngày hội chúc mừng này, cũng là mấu chốt có thể kích thích nền kinh tế Hong Kong phát triển với tốc độ cao.

Vì muốn lần hoạt động giao lưu này được thành công viên mãn, trung ương cực kỳ xem trọng, chẳng những đế cho những tay trùm xí nghiệp dân doanh của bốn khu vực lớn tham gia, còn để cho người quản lý những xí nghiệp quốc doanh tham dự, thậm chí phái tới Ngụy gia đương đại gia chủ Ngụy Minh đích thân tới hiện trường.

Có thể nói không chút nào khoa trương, đây là một buổi hoạt động giao lưu có giá trị thật cao, điều này đại biểu cho ý nghĩa buổi giao lưu không thua bất kỳ đại hội kinh tế nào.

Khi Trân Châu Hào trở lại bến cảng bỏ neo, buổi hoạt động giao lưu có thể được ghi vào sử sách trong lĩnh vực kinh tế bởi vì sự kiện ám sát, đã bị bắt buộc ngưng hẳn.

Sau khi Trân Châu Hào đứng yên tại bến cảng, rất nhiều bộ đội trú cảng tiến vào khoang thuyền, tinh tế tỉ mỉ tiến hành kiểm tra tất cả mọi người kế cả những vị quan chức, còn trực tiếp đem đoàn đại biểu vùng châu thổ Châu Giang cùng thành viên tập đoàn Thanh Vân kể cả người phụ trách Mã Chí Cường mang đi!

Bởi vì Mã Chí Cường ngoại trừ thân phận là người làm việc cho chính phủ, hắn còn là một trong những ô dù phía nam của Tiết Hồ.

Hắn có thể có được địa vị hôm nay, hoàn toàn là nhờ Tiết Hổ đẩy hắn lên cao! Trong khi những việc này đang được tiến hành, trong một gian phòng hội nghị trên Trân Châu Hào.

Người nắm quyền đặc khu hành chính Hong Kong vừa nghe tin tức liền chạy tới cùng người nắm quyền bộ đội trú cảng đều có vẻ mặt thật ngưng trọng.

Ảnh Tử cùng Phong Diệp đeo mặt nạ da người chui vào Trân Châu Hào, thực hiện việc ám sát Trần Phàm, mặc dù không thành công nhưng lại giết chết mấy người trong đó có cả Trần Phi!

Bên trong có bốn gã đầu sỏ thương giới cùng ba gã quan chức, trong quan viên ngoại trừ Trần Phi, còn có một vị quan lớn thuộc tỉnh cấp.

Quan lớn cấp tỉnh bộ bị bắn chết, chuyện như vậy chưa từng phát sinh qua trong lịch sử của quốc gia bao giờ!

Huống chi, thân phận của Trần Phi không chỉ là tỉnh cấp đơn giản như vậy, hắn còn là phương bắc Trần gia đại thiếu gia!

Chứa nhiều nhân tố thêm vào một chỗ, liền mang đến áp lực cực lớn cho hai người.

Dù sao đặc khu hành chính Hong Kong là người chịu trách nhiệm chính trong hoạt động lần này, mà bộ đội trú cảng lại nhận nhiệm vụ phụ trách việc an ninh, về phần Long Nữ suất lĩnh Long Nha cùng đặc công có nhiệm vụ phụ trợ công tác cho bộ đội trú cảng mà thôi.

- Bởi vì chúng ta không làm tròn bổn phận, làm cho hai gã sát thủ dùng mặt nạ da người đóng giả quan chức chui vào Trân Châu Hào, thực hiện ám sát...

Đối diện với hai vị quan chức sắc mặt ngưng trọng, vẻ mặt Long Nữ thật tự trách đem sự tình đã trải qua hội báo, nói xong lời cuối cùng, thoáng dừng lại rồi nói:

- Mặt khác, trước đó thông qua việc kiểm tra đã phát hiện, hung thủ ngoại trừ áp dụng việc ám sát, còn ở trong khoang thuyền bí mật gài bom định giờ.

Bom định giờ?

Nghe được mấy chữ này, dù là vị trưởng quan hành chính cùng người nắm quyền bộ đội trú cảng vốn có tố chất tâm lý hơn người, cũng hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trực tiếp nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi.

Tuy rằng Long Nữ không nói thêm câu kế tiếp, nhưng với chỉ số thông minh của bọn họ có thể đoán được hung thủ cài bom định giờ đó là dự định nếu hành động thất bại, sẽ lựa chọn ôm nhau cùng chết!

Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng, hung thủ không lập tức hành động khi mới lên thuyền, mà chờ Trân Châu Hào chạy ra hải vực ám sát thất bại, cuối cùng bom định giờ bị nổ, sẽ là một cảnh tượng như thế nào!

Nhìn biểu tình sợ hãi của hai người, trong lòng Long Nữ thầm tự nói với mình: Long Nha, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi giúp anh.

Âm thầm tự nói với mình. Long Nữ nhiều ít có chút tự trách.

Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng nói dối!

Đúng vậy, là nói dối!

Diễn giả thành thật.

Đây là kế hoạch nàng đã cùng Trần Phàm thương lượng lúc trước.

Dựa theo kế hoạch do Trần Phàm chế định, âm thầm vây bắt thành viên Phong Diệp do Tiết Hồ phái ra, sau đó cho một thành viên đặc công đóng giả thành sát thủ đợi khi Trân Châu Hào quay trở về địa điểm xuất phát sẽ diễn trò ám sát hắn, cuối cùng vu oan cho Tiết Hồ.

Nhưng...

Người định không bằng trời định.

Không đợi kế hoạch của Trần Phàm cùng Long Nữ được thực hiện, người của Tiết Hồ vẫn chui được vào Trân Châu Hào, hơn nữa thiếu chút nữa bắn chết được Trần Phàm, còn giết chết thêm mấy người.

Thân là một thành viên của Long Nha, Long Nữ tự nhiên rất rõ ràng tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

Theo nàng xem, đã xảy ra chuyện như vậy, bản thân là người phụ trách an ninh của buổi hoạt động giao lưu lần này, sau này hơn phân nửa nàng không thể ở lại Long Nha.

Hiểu được điểm này, Long Nữ vì muốn giúp Trần Phàm tới tận cùng, tiễn Phật tiễn đến tận tây thiên, nói dối Phong Diệp cùng Ảnh Tử đã cài bom định giờ, hoàn toàn bóp chết hi vọng ở lại tổ chức Long Nha!

- Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm đối với sự kiện nghiêm trọng xảy ra lần này!

Nhìn thấy hai vị quan chức bị dọa tới mức sắc mặt không còn chút máu, trong con ngươi Long Nữ hiện lên vẻ tự trách nồng đậm, đồng thời ngữ khí kiên định nói.

Nghe được lời nói của Long Nữ, vô luận là vị trưởng quan hành chính hay vị nắm quyền bộ đội trú cảng cũng dần dần lấy lại tinh thần, ngấm ngầm thở dài.

Tuy rằng bọn họ cũng biết xảy ra chuyện lớn như vậy tổ chức Long Nha cùng ngành đặc công đều có trách nhiệm, Long Nữ còn là người phụ trách an ninh, càng phải nhận trách nhiệm lớn nhất, nhưng bọn họ rất rõ ràng, không phải đám người Long Nữ không làm tròn bổn phận, mà là đối thủ quá giảo hoạt, cường đại vô cùng, Ảnh Tử thiếu chút nữa còn giết chết được Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay của quốc gia!

Phải biết rằng, độ khó khăn khi ám sát Trần Phàm tuyệt đối không thấp hơn ám sát một vị nguyên thủ của một nước!

- Long Nữ, cô cũng không cần quá mức tự trách, chuyện này tuy cô có nhất định trách nhiệm, nhưng không thể toàn bộ đều trách cô.

Người nắm quyền bộ đội trú cảng thở dài, nói:

- Hơn nữa cô hẳn nên rõ ràng, chuyện này nghiêm trọng tới cỡ nào, cô muốn một mình nhận trách nhiệm, đây là chuyện không thể nào. -

- Đúng vậy.

Trưởng quan hành chính cũng thở dài, nói:

- Như vậy đi, về chuyện bom định giờ, tạm thời giữ bí mật, đồng thời chúng ta đem chuyện đã trải qua báo cáo với cấp trên, để cấp trên quyết định nên xử lý như thế nào.

- Được!

Người quản lý bộ đội trú cảng gật đầu đồng ý, hắn biết rõ chuyện này bọn hắn đã không thể khống chế, thậm chí bọn hắn cũng không thể áp dụng loại thủ đoạn quen dùng bình thường, nhưng chuyện bom định giờ lại không thể tuyên dương, nếu không sẽ khiến tạo ra sóng to gió lớn.

Ngay khi trưởng quan hành chính cùng người quản lý bộ đội trú cảng đang làm ra quyết định, trong một biệt thự trung ương Nhị Sa Đào tại Quảng Châu.

Tiết Hồ ngồi trên ghế trong phòng sách, gạt tàn thuốc trên bàn chất đầy tro tàn, cả phòng sách mịt mù khói thuốc.

Bởi vì tín nhiệm Ảnh Tử, trong lòng đã có cột trụ, vì chưa đánh ra lá bài tẩy cuối cùng, mặc dù Tiết Hồ bị Trần Phàm dồn đến tuyệt cảnh, nhưng vẫn không lựa chọn buông tha giang sơn tại quốc nội mà rời đi.

Nhưng bắt đầu từ xế chiều, trong lòng hắn đã nóng như lửa sốt ngồi trong phòng sách chờ đợi tin tức của Ảnh Tử.

Rốt cục trong sự chờ đợi khẩn trương của Tiết Hồ, di động riêng của hắn chợt vang lên.

Nghe được chuông điện thoại di động, Tiết Hồ giống như nghe được tiên nhạc thật êm tai, cả người chấn động khẩn cấp cầm điện thoại chuyển máy:

- Thế nào?

- Tiết gia, đại sự không ổn!

Rất nhanh, một thủ hạ của Tiết Hồ thuộc xí nghiệp dân doanh vùng châu thổ Châu Giang hoảng sợ hồi báo.

Người này không phải là người của Thanh bang, mà là Tiết Hồ bí mật cho người tìm một người có thân phận thật bình thường.

Nghe được lời nói của thủ hạ, nhận thấy được ngữ khí ngưng trọng của hắn, trái tim Tiết Hồ lập tức ngừng đập!

- Hô... hô...

Hơi thở Tiết Hồ trở nên dồn dập, thanh âm run rẩy:

- Thế... thế nào vậy?

- Ám sát thất bại.

Đầu bên kia điện thoại sắc mặt thủ hạ Tiết Hồ xám như tro tàn, trong giọng nói mang theo vẻ sợ hãi:

- Hơn nữa hai người kia còn giết chết không ít người, trong đó có cả Trần gia Trần Phi cùng một quan chức tỉnh cấp Kinh Tân Đường Khu.

- Bá!

Nghe được lời nói của thủ hạ Tiết Hồ trực tiếp ngây dại.

- Tiết gia, bộ đội trú cảng cùng ngành đặc công giống như đã điều tra ra việc này có quan hệ tới ngài.

Thủ hạ thấy Tiết Hồ không lên tiếng, ngữ khí trở nên dồn dập:

- Hiện tại toàn bộ thành viên tập đoàn Thanh Vân tham gia hoạt động cùng người phụ trách Mã Chí Cường cùng vùng châu thổ Châu Giang đều đã bị khống chế.

- Ba!

Không một tiếng trả lời, di động trực tiếp rơi ra khỏi tay Tiết Hồ, rơi trên bàn sách, phát ra một tiếng trầm đục.

Thất bại?

Thất bại!

Mấy chữ này giống như ma âm không ngừng quanh quần bên tai Tiết Hồ, thân thể hắn như bị điện giật điên cuồng run rẩy lên, sắc mặt trắng bệch một mảnh.

Ảnh Tử.

Đây là chỗ dựa lớn nhất hiện tại của Tiết Hồ, cũng là con bài chưa lật cuối cùng.

Bởi vì có được con bài chưa lật này, hắn còn có thể bảo trì trấn định mặc dù nhìn thấy Trần Phàm đã cho Yến gia một cái tát cùng việc làm mất hết mặt mũi của Trần Kiến Quốc.

Bởi vì có được con bài chưa lật này, khi Yến gia bỏ rơi Thanh bang, hắn vẫn không bị thất kinh, thậm chí hắn còn xoay chuyển từ chỗ bị động biến thành chủ động, nhìn thấy Trần Phàm hạ ra từng bước cờ xinh đẹp, từng bước ép sát bức Thanh bang đi lên tuyệt lộ, làm lòng người bên trong Thanh bang bàng hoàng, nhưng hắn vẫn có thể Lã Vọng buông cần.

Có thể nói hắn đem hết tất cả lợi thế toàn bộ đặt trên người Ảnh Tử.

Hắn biết rõ vô luận trước đó Trần Phàm bày ra thế cục hoàn mỹ đến cỡ nào, chỉ cần Trần Phàm đã chết, ván cờ này Thanh bang sẽ lấy thắng lợi mà kết thúc!

Mà hiện giờ đã thất bại.

Hơn nữa trong quá trình hành động cả Ảnh Tử lẫn Phong Diệp đều bị bại lộ, còn giết rất nhiều người có thân phận không tầm thường!

Với chỉ số thông minh của Tiết Hồ, hắn tự nhiên rất rõ ràng điều này có ý vị như thế nào.

Trong lịch sử của quốc gia, chưa từng có sự kiện có những quan viên có chức vụ như Trần Phi bị bắn chết bao giờ.

Hiện giờ phát sinh chuyện như vậy, chẳng khác gì là khiêu chiến quyền uy của trung ương, kể từ đó đừng nói hiện tại Thanh bang mất đi chỗ dựa vững chắc như Yến gia, dù Thanh bang có Yến gia làm chỗ dựa, cũng phải xong đời, hơn nữa còn liên lụy thật lớn!

Dưới ánh đèn. Tiết Hồ giống như liền già đi mấy chục tuổi, cả người vô lực ngã xuống ghế, vẫn không nhúc nhích.

Khi trước, Tiết Hồ ở nam bán quốc quyền thế ngập trời, một tay che trời, là vị hoàng đế thế giới ngầm đại lục danh xứng với thực!

Sau đó, hắn từ một vị hoàng đế hắc đạo biến thành một con chó điên bị buộc lên tuyệt lộ.

Hôm nay con chó điên này chó cùng rứt giậu, được ăn cả ngã về không, đánh ra lá bài tẩy cuối cùng, nhưng cuối cùng không nhảy ra được vòng vây của Trần Phàm bố trí, mà... rơi vào vực sâu!

Đầy bàn đều thua!

*****

Màn đêm bao phủ cả đại địa, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống như một tầng khăn màu bạc bao phủ khắp màn đêm Hong Kong, những tòa lầu cao vút trong mây tỏa ánh đèn rực rỡ, ánh đèn chiếu sáng khắp từng ngõ ngách bên trong thành thị.

Hong Kong ban đêm, tựa như một bức họa cuộn tròn muôn màu, mỹ luân mỹ hoán làm cho người ngạt thở.

Vào lúc chín giờ đêm, tòa kiến trúc cao nhất Hong Kong - trong một phòng hội nghị đa công năng của trung tâm tài chính quốc tế.

Sắc mặt Lý Thiên Thành thật nghiêm túc ngồi trên đài chủ tịch trong phòng hội nghị, dưới đài là những đầu sỏ thương giới tham gia buổi hoạt động giao lưu thương mại lần này.

Ở trong một buổi tối hoa lệ như vậy, nhưng tâm tình của những đầu sỏ thương giới có thể nói là không an ổn chút nào, ngược lại còn thập phần nặng nề.

Tất cả là vì những chuyện đã phát sinh trên Trân Châu Hào vào lúc chạng vạng tối hôm nay.

- Chư vị, đối với hết thảy chuyện tình đã phát sinh trong ngày hôm nay, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng.

Ngay khi toàn bộ mọi người đều đưa mắt nhìn Lý Thiên Thành, vẻ mặt Lý Thiên Thành bi thống, thanh âm khàn khàn nói:

- Điều này đối với chúng ta mà nói là một vụ tai nạn, mà chúng ta chỉ là những người gặp may mắn trong vụ tai nạn này.

Người may mắn.

Nghe được ba chữ này, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình sợ hãi, trong đầu theo bản năng dần dần hiện ra hình ảnh những người nằm trong vũng máu buổi chiều hôm nay.

Bọn họ rất rõ ràng, đúng như lời nói của Lý Thiên Thành, bọn họ có thể sống sót chứng thật là một chuyện tình may mắn.

Bởi vì không ai có thể cam đoan, lúc ấy những viên đạn bay loạn sẽ không bắn trúng bọn họ!

- Bây giờ chúng ta sẽ vì những người bạn đã chết mặc niệm một phút đồng hồ.

Thanh âm Lý Thiên Thành run rẩy nói.

Thanh âm vừa ra, tất cả mọi người đều cúi đầu, mặc niệm cho những người đã chết trong sự kiện ám sát vừa rồi.

Mặc niệm chấm dứt, trên đài chủ tịch Lý Thiên Thành lại ngẩng đầu, vẻ mặt bi thống biến mất, chỉ còn lại vẻ phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ!

Dưới ánh đèn, trên khuôn mặt già nua lộ ra biểu tình phẫn nộ cực độ, trong con ngươi toát lên ngọn lửa giận dữ.

- Ba!

Lý Thiên Thành giận dữ, vỗ mạnh lên bàn hội nghị, thanh âm nặng nề đánh vỡ sự yên lặng bên trong phòng, mọi người lại đưa mắt nhìn về phía hắn.

- Bởi vì may mắn, chúng ta còn sống, nhưng chúng ta cũng không thể mừng rỡ vì chúng ta may mắn còn sống trong tai nạn, ngược lại chúng ta nên vì những người bạn đã chết làm chút gì đó!

Trên đài chủ tịch, Lý Thiên Thành giơ tay cảm xúc kích động:

- Chúng ta phải buộc kẻ đứng phía sau màn nên có sự trừng phạt đáng có! Chúng ta phải giúp cho những người bạn được ngủ yên dưới lòng đất!

- Lý lão tiên sinh nói rất đúng, chúng ta nhất định phải nghiêm trị hung thủ!

Trong hội trường lại vang lên một thanh âm, chủ nhân thanh âm là Dương Viễn của tập đoàn Cao Tường, lúc này hắn đã gỡ kính, sắc mặt phẫn nộ tới cực điểm.

- Nhất định nghiêm trị hung thủ!

Dương Viễn vừa phụ họa, khiến cho mọi người cộng hưởng, thanh âm hưởng ứng vang lên không ngừng.

- Lý lão tiên sinh, ngài đức cao vọng trọng, ngài làm ra quyết định đi, chúng tôi sẽ nghe theo lời ngài!

Ngay khi cảm xúc của những ông trùm thương giới ngày càng trở nên kích động, Dương Viễn đứng bật dậy, bi phẫn nói.

- Đúng vậy, Lý lão tiên sinh, ngài nói nên làm như thế nào chúng tôi liền làm như thế.

Dương Viễn vừa thốt lên, lập tức có người đứng dậy hưởng ứng.

- Bá! Bá! Bá!

Một người, hai người, ba người, bốn, năm...

Càng có nhiều người liên tiếp đứng lên, sau ba mươi giây, ngoại trừ Lý Thiên Thành, tất cả mọi người đều đã đứng lên, cảm xúc dâng trào nhìn Lý Thiên Thành, chờ đợi ý kiến của hắn.

- Nói vậy chư vị cũng biết trận tai nạn này là do tập đoàn Thanh Vân mang đến.

Ngữ khí của Lý Thiên Thành trở nên trầm thấp:

- Cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thanh Vân là Tiết Hồ trù hoạch hành động ám sát lần này, chế tạo ra trận tai nạn!

Tiết Hồ!

Nghe được tên này, tất cả mọi người hận đến nghiến răng.

- Vì muốn giúp những người bạn được ngủ yên dưới lòng đất, chúng ta nhất định phải làm cho Tiết Hồ cùng tập đoàn Thanh Vân của hắn trả giá thảm trọng!

Lý Thiên Thành nói xong liền đứng lên, quơ cánh tay, cảm xúc dâng cao:

- Tôi hi vọng mỗi người chúng ta đều có thể đoàn kết lại, liên hợp bạn bè của các vị cùng những đối tác kinh doanh, liên hợp hết thảy năng lực mà chúng ta có thể vận dụng, tiến hành phong sát tập đoàn Thanh Vân!

- Tôi lấy danh nghĩa chủ tịch tập đoàn trưởng Giang tuyên bố, từ giờ trở đi, tập đoàn trưởng Giang đình chỉ hết thảy nghiệp vụ cùng tập đoàn Thanh Vân!

- Tôi lấy danh nghĩa CEO của tập đoàn Cao Tường tuyên bố, từ giờ phút này bắt đầu, tập đoàn Cao Tường vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ nghiệp vụ nào cùng tập đoàn Thanh Vân!

- Tôi lấy danh nghĩa chủ tịch tập đoàn Vĩnh Đạt tuyên bố...

Nhìn thấy Lý Thiên Thành bày tỏ thái độ ngay tại hiện trường, Dương Viễn cùng Nạp Lan Vĩnh Kha liền tiếp nối, theo sau những ông trùm thương giới cũng liền bày tỏ thái độ, tỏ vẻ sẽ thực hiện cuộc trả thù tàn khốc nhất trong lĩnh vực kinh doanh đối với tập đoàn Thanh Vân, làm cho tập đoàn Thanh Vân hoàn toàn không thể đặt chân trong cảnh nội đại lục!

Đến tận đây, thương nghiệp kinh khủng nhất trong lịch sử, chính thức kéo ra màn che!

Cùng lúc đó.

Bên trong một đại sảnh họp báo khác trong cao ốc trung tâm tài chính quốc tế.

Bởi vì hoạt động giao lưu thương mại chào mừng mười lăm năm ngày Hong Kong được trao trả về đại lục, các phóng viên đều chạy tới tham dự phỏng vấn, chờ đợi vị trưởng quan đặc khu hành chính cùng một vài quan chức tại đế đô hiện thân, bọn họ sẽ có sự giải thích với việc hoạt động giao lưu đột ngột bị dừng lại.

Bởi vì lần này tham gia vào hoạt động giao lưu thương mại cũng có những xí nghiệp hùn vốn của trong lẫn ngoài nước, bên trong những thành viên tham gia buổi hoạt động giao lưu còn có thân ảnh của người ngoại quốc.

Vì thế sau khi sự kiện ám sát phát sinh, sự tình rất nhanh liền được bọn họ truyền ra ngoài.

Dưới tình hình này, tin tức buổi họp báo còn chưa chính thức công bố, các phóng viên chẳng những biết được câu chuyện xảy ra, thậm chí trên mạng cũng đã xuất hiện một ít tin tức, hơn nữa còn nháo đến lật trời.

Có thể nói không chút nào khoa trương, giờ này khắc này không riêng gì các phóng viên chờ đợi các quan viên xuất hiện giải thích, còn có rất nhiều người đang ngồi trước ti vi hoặc trên mạng chờ đợi, chờ đợi có được một lời giải thích!

Trong sự chờ đợi của mọi người, cửa đại sảnh họp báo được người mở ra, Ngụy gia gia chủ Ngụy Minh xuất hiện trong tầm mắt các phóng viên đầu tiên, cũng xuất hiện trên màn hình ti vi cùng internet.

Bản thân là người đứng thứ hai trong quốc vụ viện, sau buổi sáng Ngụy Minh nghe được trưởng quan hành chính hội báo công tác, hơn nữa cùng một vài quan viên chính giới Hong Kong tiến hành nghiên cứu thảo luận, buổi chiều hắn còn xuất hiện trong buổi hoạt động giao lưu chủ trì hội nghị trên du thuyền.

Sau khi hội nghị kết thúc, Ngụy Minh vừa định ngồi máy bay quay trở về Yên Kinh, kết quả nhận được tin tức về vụ ám sát, lập tức từ sân bay quay trở về khách sạn, nghe được trưởng quan hành chính cùng người quản lý trú càng bộ đội báo cáo xong, liền báo cáo lên cấp trên, sau đó tự mình dẫn người đến tham dự buổi họp báo tuyên bố tin tức.

Đi theo phía sau Ngụy Minh chính là trưởng quan hành chính, người thứ ba là người quản lý trú cảng bộ đội, vị thứ tư chính là chủ nhiệm đặc khu hành chính, ngoài ra còn có một vài vị quan viên đế đô.

Khách sát!

Ngụy Minh vừa hiện thân, hiện trường có không ít phóng viên lập tức bấm máy chụp ảnh, ánh đèn loang loáng lóe lên không ngừng.

Rất nhanh Ngụy Minh mang theo mọi người đi tới đài chủ tịch ngồi xuống. -

Nhìn thấy nhóm người Ngụy Minh đã ngồi xuống, ký giả cũng liền dừng việc quay chụp, đưa mắt nhìn về phía đài chủ tịch.

Dưới ánh đèn, biểu tình mọi người thật ngưng trọng.

Trong ánh nhìn chăm chú của toàn bộ phóng viên, sắc mặt Ngụy Minh ngưng trọng kéo microphone tới trước người, chậm rãi mở miệng nói:

- Một ngày trước tôi mang theo tâm tình kích động đi tới Hong Kong, tham gia hoạt động chúc mừng mười lăm năm ngày Hong Kong được trao trả về đại lục, hiện tại tôi mang theo tâm tình nặng nề đi tới nơi đây gặp mặt cùng mọi người, mời dự một buổi tuyên bố tin tức. Lúc sáu giờ ba mươi sáu phút, trên du thuyền Trân Châu Hào nơi diễn ra buổi hoạt động giao lưu đã gặp phải kẻ khủng bố tập kích, sự kiện tập kích đã tạo thành hậu quả mười bốn người tử vong, đối với việc này tôi cảm thấy đau lòng sâu sắc.

Vừa nói xong, trên đài chủ tịch biểu tình của Ngụy Minh thật bi thống, hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói:

- Tiếp theo thỉnh đồng chí Tôn Kim Trung đem chuyện đã xảy ra thuật lại chi tiết.

Không có tiếng vỗ tay, các phóng viên bên dưới đài chủ tịch tâm tình nặng nề đưa mắt nhìn về phía trưởng quan đặc khu hành chính Hong Kong Tôn Kim Trung.

- Trong buổi lễ chúc mừng mười lăm năm ngày Hong Kong được trả về đại lục lại phát sinh ra chuyện như vậy, tôi cảm giác vô cùng đau lòng.

Trên đài chủ tịch Tôn Kim Trung vừa nói xong, đứng lên cúi đầu thật sâu với toàn bộ các phóng viên, theo sau lại nói:

- Buổi hoạt động giao lưu thương mại chúc mừng ngày Hong Kong được trao trả về đại lục là một hạng mục trọng yếu nhất, đối với sự phát triển nền kinh tế Hong Kong trong tương lai có ảnh hưởng thật lớn. Thật đáng tiếc, sự kiện kinh tế quan trọng như vậy lại bị buộc phải ngừng lại. Tiếp theo tôi sẽ thuật lại chi tiết chuyện đã xảy ra...

Theo sau, trong sự chờ đợi của những phóng viên tại hiện trường cùng người xem trước ti vi hoặc internet. Tôn Kim Trung liền thuật lại sự kiện ám sát chiều hôm nay.

Trong lúc thuật lại, Tôn Kim Trong cũng đem danh sách người bị nạn cùng sự kiện ám sát được xem là sự kiện bị khủng bố tập kích, đối với việc người đứng phía sau màn là Tiết Hồ cùng tập đoàn Thanh Vân cũng không hề nhắc tới lời nào.

- Tôn Kim Trung tiên sinh, theo tôi được biết, sau khi sự tình phát sinh, binh lính bộ đội trú cảng lập tức tiến hành khống chế người phụ trách Mã Chí Cường của đoàn đại biểu châu thổ Châu Giang và thành viên tập đoàn Thanh Vân mang đi, chẳng lẽ bọn hắn có quan hệ tới sự kiện lần này?

Sau khi Tôn Kim Trung thuật xong, lập tức có một phóng viên Nhật Bản đứng lên hỏi.

- Kẻ tập kích lợi dụng phương thức dùng mặt nạ da người giả trang, giả tranh thành thành viên lén lút trà trộn lên Trân Châu Hào, đã giả mạo thành viên của đoàn đại biểu vùng châu thổ Châu Giang, binh lính bộ đội trú cảng mang bọn họ đi chỉ là vì điều tra chuyện đã xảy ra.

sắc mặt Tôn Kim Trung ngưng trọng nói, không hề tiết lộ chút tin tức nào khác.

- Tôn Kim Trung tiên sinh, theo tôi được biết, đây là sự kiện khủng bố tập kích nghiêm trọng nhất trong lịch sử quý quốc, không biết bước tiếp theo quý quốc sẽ xử lý sự kiện lần này như thế nào?

Lúc này người đứng dậy hỏi là một phóng viên người Mỹ.

Vấn đề này vừa hỏi ra, toàn bộ người xem lẫn các phóng viên đều ngừng thở.

- Tôi đã đem việc này báo cáo với tổng bí thư, tổng bí thư nghe tôi hồi báo xong, đối với sự kiện lần này cảm giác đau lòng sâu sắc đồng thời lập tức làm ra chỉ thị: nhất định nghiêm trị hung thủ, kiên quyết đả kích khủng bố, cấp cho người dân một câu trả lời công đạo!

Lời của Ngụy Minh vừa thốt ra, một ít quan chức ngồi trước ti vi chợt hiểu thật rõ ràng.

Sự kiện ám sát lần này ảnh hưởng thật sự quá nghiêm trọng.

Ở thế cục trước mắt, chẳng những là Tiết Hồ cùng tập đoàn Thanh Vân, dù là bọn quan viên từng cấu kết với Tiết Hồ chỉ sợ cũng khó thể trốn tội, sẽ gặp phải sự trừng phạt nghiêm lệ nhất!

Đại đao của trung ương, chém về phía Thanh bang!

*****

Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, từng chiếc xe hơi mang biển số của chính phủ lần lượt chạy tới cao ốc Thanh Vân nằm ngay đoạn đường trung tâm thương nghiệp Quảng Châu.

Khi xe dừng lại, một nhóm thành viên các ngành từ Yên Kinh suốt đêm chạy tới cùng xuống xe, được cảnh sát phối hợp, đi vào tập đoàn Thanh Vân.

Nhìn gần hai trăm nhân viên điều tra sắc mặt nghiêm túc đi vào cao ốc Thanh Vân, nhân viên tiếp tân ở đại sảnh cao ốc sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Không riêng gì nhân viên tiếp tân, dù là người phụ trách bộ phận tiếp tân của tập đoàn Thanh Vân cũng sợ hãi choáng váng.

Bởi vì ở trong trí nhớ của hắn, tập đoàn Thanh Vân dựa vào mạng lưới quan hệ khủng bố tại Quảng Châu thậm chí là Quảng Đông cùng cả nam bán quốc, hàng năm tiếp đón việc kiểm tra của các ngành đối với tập đoàn Thanh Vân, nhưng chỉ làm cho có lệ, cũng có thể nói chỉ là đi qua sân khấu, chỉ kiểm tra ra một ít vấn đề nhỏ, không hề có một vấn đề nào lớn lao.

Khi trước mỗi lần đi ngang qua sân khấu kiểm tra, lại đi mời giải trí, lại nhét tiền lì xì...

Đây cơ bản chính là vạn sự thuận lợi.

Nhưng mà...

Hôm nay người phụ trách tiếp tân của tập đoàn Thanh Vân chợt phát hiện, tuyệt đại bộ phận nhân viên đến kiểm tra hắn đều không nhận ra!

Đúng vậy, không hề nhận ra chút nào!

Trong gần hai trăm người đến kiểm tra, hắn chỉ nhận thức vài người ít ỏi đến tỉnh Quảng Đông, mà những quan chức cấp chính sở vẻ mặt đều vàng như đất, kinh hồn táng đảm đi theo nhóm người đi đầu tiên.

- Đây là văn kiện truyền đạt mệnh lệnh của quốc vụ viện, căn cứ văn kiện chỉ thị, do kỷ ủy trung ương chỉ đạo, các ngành phối hợp, thành lập đoàn điều tra đối với tập đoàn Thanh Vân, tiến hành điều tra toàn bộ tập đoàn Thanh Vân, mời các vị phối hợp!

Rất nhanh, ngay khi người phụ trách tiếp tân của tập đoàn Thanh Vân tiến lên nghênh đón, một vị quan chức tỉnh ủy Quảng Đông sắc mặt thật nghiêm túc mở miệng.

Nghe được lời nói của vị quan chức tỉnh ủy Quảng Đông, người phụ trách thiếu chút nữa bị dọa ra bệnh tim.

Lôi Tổng được Tiết Hồ dùng tiền lương cao tuyển về, tuy rằng hắn không phải người của Thanh bang, cũng không có cổ phần trong tập đoàn Thanh Vân, nhưng hắn vẫn hiểu về tập đoàn, hắn biết rõ tập đoàn Thanh Vân làm rất nhiều chuyện trái pháp luật.

Mặc dù bị hù dọa thiếu chút nữa đột phát bệnh tim, nhưng Lôi Tổng cũng không dám lau đi mồ hôi lạnh toát ra trên đầu, chỉ cung kính đáp:

- Xin các vị lãnh đạo yên tâm, chúng tôi nhất định toàn lực phối hợp.

- Dựa theo hội nghị phân công, mỗi người tự phụ trách công việc của mình đi.

Nhìn thấy Lôi Tổng đáp lời, người phụ trách đoàn kiểm tra trầm giọng nói.

Theo sau, có nhân viên quan hệ tới các bộ môn trong tập đoàn đi cùng, các nhân viên đến từ tổng cục thuế vụ cùng ngành liên quan bắt đầu triển khai điều tra tập đoàn Thanh Vân.

Ngay khi tổng bộ tập đoàn Thanh Vân cùng các công ty chỉ nhanh bị kiểm tra bất thình lình, một ít thành viên ủy viên Thanh bang cũng bị bí mật mang đi, mà một ít quan chức đi gần với Thanh bang cũng đều bị bí mật khống chế.

Nhanh, chuẩn, độc.

Đây là câu hình dung tốt nhất về việc trung ương chém ra đại đao.

Ngay khi Thanh bang ở hắc đạo, bạch đạo cùng thương giới bị lọt vào sự đả kích trí mạng, bản thân là người cầm quyền của Thanh bang, chủ tịch tập đoàn Thanh Vân. Tiết Hồ đã sớm rời khỏi Quảng Châu.

Tối hôm qua khi hắn nhận được lời hồi báo của thủ hạ, liền thông qua con đường bí mật rời khỏi Quảng Châu, sau vài lần đổi phương tiên di chuyển đã đi tới thành phố Đài Bắc. Ngay trong lúc Thanh bang gặp phải sự đả kích trầm trọng, trong một tòa biệt thự khu nhà giàu tại Đài Bắc.

Tiết Hồ ngồi trên sô pha, mái tóc bạc trắng, sắc mặt tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt đỏ ngầu, giống như một người đần độn.

- Tiết gia, vừa mới nhận được tin tức, trung ương thành lập đoàn điều tra, toàn bộ điều tra tổng bộ cùng các công ty chi nhánh của tập đoàn Thanh Vân.

Bảo tiêu của Tiết Hồ đứng ngay trước mặt hắn báo cáo, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Ngoài ra một ít thành viên ủy viên Thanh bang đã bị bắt giữ bí mật, các bãi chủ yếu đều đã bị đóng cửa.

Có lẽ đã sớm đoán được sẽ phát sinh tất cả chuyện này, biểu tình Tiết Hồ không hề có chút dao động, hắn giống như đã đánh mất linh hồn, dựa trên ghế sô pha, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.

Thấy một màn như vậy, bảo tiêu cũng không dám nói thêm lời gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng yên một bên.

- Chuyện chuyển đổi tài chính được nhiều ít?

Thật lâu sau, Tiết Hồ thu hồi ánh mắt, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bảo tiêu, như một con sói đói khát máu, cảm giác như tùy thời đều muốn giết người.

Chứng kiến ánh mắt dữ tợn của Tiết Hồ, trong lòng bảo tiêu trầm xuống, nhưng vẫn thành thật đáp:

- Tối hôm qua nhận được lời thông tri của ngài, các nhân viên lập tức tiến hành chuyển đổi tài chính cho tập đoàn Thanh Vân, nhưng hành động vừa mới bắt đầu không được bao lâu, liền bị phát hiện, sau đó toàn bộ tài khoản tài chính đều bị đóng băng!

- Tôi hỏi anh bao nhiêu?

Nghe được lời nói của bảo tiêu, Tiết Hồ chỉ cảm thấy trong lòng rướm máu, đồng thời lớn tiếng rít gào.

- Mười sáu triệu.

Bảo tiêu kinh hồn táng đảm phun ra vài chữ số.

- Bao nhiêu?

Thân thể Tiết Hồ hung hăng run rẩy lên.

- Tiết gia, tổng cộng hết tất cả chỉ kịp chuyển đi mười sáu triệu.

Bảo tiêu kiên trì nói, thanh âm nhỏ đi nhiều.

- Phốc xuy!

Lại nghe được lời nói của bảo tiêu, thân hình Tiết Hồ khom xuống, giống như một con tôm khô, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

- Tiết gia!

Bảo tiêu nhìn thấy cảnh này liền bước lên dìu Tiết Hồ.

- Mười sáu triệu a mười sáu triệu! Ha ha! Tiết Hồ này hao hết tinh lực cả đời, xây dựng Hắc Kim đế quốc Thanh bang, hàng năm thu vào không chỉ mười sáu triệu, nhưng ở hiện giờ ta lại giống như một con chó nhà tang, mang theo mười sáu triệu cút ra khỏi quốc nội sao?

Không lau vết máu trên khóe miệng, Tiết Hồ giống như phát điên vừa nói vừa cười ha ha.

Hiển nhiên Tiết Hồ rất rõ ràng, lần này trung ương thật sự xuất động, mạng lưới quan hệ của hắn hoàn toàn bị xóa bỏ, không những vậy còn bị việc này liên lụy.

Ở dưới tình hình này, ngoại trừ hắn có thể mang theo mười sáu triệu tài chính được chuyển đổi tối qua, vô luận là tiền mặt của tập đoàn Thanh Vân hoặc của Thanh bang đều là tài sản cố định, hắn đều khó có khả năng mang đi.

Số tiền kia trung ương sẽ lấy mất!

Đây cũng chính là nói, hắn tân tân khổ khổ cố gắng mấy chục năm, sáng tạo ra hết thảy Hắc Kim đế quốc, đều phải bỏ rơi, biến thành giá y cho trung ương!

Nhìn biểu tình cơ hồ hỏng mất của Tiết Hồ, nghe lời nói vì giận quá thành cười của hắn, trong lòng bảo tiêu trung niên thở dài.

Đối với người thường mà nói, có thể có được mười sáu triệu, tuyệt đối là một số của cải thật lớn, nhưng đối với Tiết Hồ mà nói, đây chẳng qua là con số mà thôi.

Thậm chí theo ý nào đó mà nói, tổn thất một ít tiền Tiết Hồ còn có thể thừa nhận.

Hắn hoàn toàn không thể thừa nhận chính là, hắn khổ tâm kinh doanh Hắc Kim đế quốc đã sụp đổ!

Từ nay về sau, quốc nội không còn có tổ chức Thanh bang, lại càng không có vị hoàng đế thế giới ngầm Tiết Hồ!

Hắn bị đuổi đi ra, vĩnh viễn chạy ra ngoài!

- Tiết gia bình tĩnh.

Nhìn thấy Tiết Hồ cười xong ngồi ngây ra như bị rút đi linh hồn, thần tình ngây ngốc, trung niên bảo tiêu nhắc nhở:

- Tuy rằng ngài rời khỏi quốc nội, nhưng cũng không có nghĩa trận trò chơi này ngài đã thua, ngài còn chưa thua! Không nói tới mười sáu triệu tiền mặt trong tay ngài. Thanh bang ở nước Mỹ còn có phân bộ!

Nước Mỹ?

Nghe được hai chữ này, trong đôi mắt ảm đạm thất sắc của Tiết Hồ hiện lên một tia sáng rọi.

- Bằng vào căn cơ của Thanh bang tại Mỹ cùng vốn liếng trong tay ngài, ngài muốn đông sơn tái khởi cũng không phải là việc khó.

Trung niên bảo tiêu thấy thần sắc Tiết Hồ chuyển biến tốt đẹp hơn một ít vội vàng nói tiếp:

- Về phần Trần Phàm, hắn đắc tội Hắc Ám U Linh, tôi dám cam đoan, nếu hắn dám xuất ngoại, dám đến nước Mỹ, không cần chờ ngài ra tay trả thù hắn, Hắc Ám U Linh đã tiễn hắn đi Diêm Vương điện!

Lại nghe được lời nói của bảo tiêu trung niên, diễn cảm ngây ngốc trên mặt Tiết Hồ dần dần thối lui, vẻ sáng rọi trong con ngươi cũng càng lúc càng sáng.

Rời khỏi quốc nội, đi tới nước Mỹ.

Đây là thực tế mà Tiết Hồ không nguyện ý nhìn thấy nhất, cũng là sự tính toán cuối cùng!

Trên thực tế hắn cũng rõ ràng trận trò chơi này còn chưa chấm dứt, chỉ cần hắn đi nước Mỹ, bằng vào thực lực cùng thủ đoạn của hắn, thay thế em trai hắn tiếp nhận thực lực Thanh bang tại Mỹ cũng không phải là việc khó.

Chỉ cần hắn tiếp nhận thực lực của Thanh bang tại Mỹ, như vậy liền có tư cách cùng Trần Phàm chơi tiếp tục.

Nhưng mà.

Biết thì biết vậy.

Đối với Tiết Hồ mà nói, lập tức vứt bỏ giang sơn bao nhiêu năm đánh xuống, đả kích như vậy làm cho hắn khó có thể thừa nhận!

Dù sao quốc nội mới là đại bản doanh của Thanh bang!

- Tiết gia, việc khẩn cấp trước mắt ngài cần làm là điều dưỡng thân thể cho tốt, chuẩn bị đông sơn tái khởi.

Bảo tiêu trung niên nhìn thấy Tiết Hồ dần dần khôi phục lại bình thường, nhắc nhở.

Tiết Hồ nhẹ gật đầu, lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó lạnh lùng nói:

- Anh đi an bài, ba ngày sau đi Mỹ, ngoài ra dùng một triệu đô la treo giải thưởng lấy đầu Trần Phàm!

- Dạ. Tiết gia!

Nghe được lời nói của Tiết Hồ, bảo tiêu trung niên không dám lãnh đạm, liền lui nhanh ra ngoài. Ngay khi Tiết Hồ dùng một triệu đô la treo giải thưởng lấy đầu Trần Phàm. Trần Phàm đang đi tới một bệnh viện.

Ánh nắng sáng rỡ xuyên qua cửa sổ bệnh viện chiếu vào bên trong, làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy mọi thứ bên trong phòng.

Trên cửa sổ phòng bệnh được đặt mấy chậu hoa tươi nở rộ, ở giữa là giường bệnh.

Trên giường bệnh, vết thương trên mặt Trần Phàm đã xử lý xong, rửa sạch vết máu đọng lại, nhưng chỉ sợ sẽ lưu lại vết sẹo, ngoài ra viên đạn trong cánh tay đã được lấy ra, được băng bó lại.

Điền Thảo vẫn mặc bộ lễ phục màu trắng, tối hôm qua ở bên cạnh Trần Phàm cả đêm, lúc này đang dựa trên giường nằm ngủ.

- Phanh... phanh...

Bỗng nhiên tiếng gõ cửa đánh vỡ vẻ im lặng bên trong phòng bệnh.

Trần Phàm nhìn thoáng qua Điền Thảo, thoáng do dự nói:

- Vào đi.

Dát chi!

Cửa phòng bị người đẩy ra, người phụ trách Long Nha Từ trưởng phòng đi vào phòng bệnh.

Nhìn thấy Từ trưởng phòng, Trần Phàm thoáng ngẩn ra, sau đó dùng tay chỉ chỉ Điền Thảo đang ngủ, nhẹ nhàng xuống giường đi theo Từ trưởng phòng qua phòng khách nối liền với phòng bệnh.

- Cấp trên thành lập tổ chuyên án, phong lại tài chính của tập đoàn Thanh Vân, tiến hành điều tra toàn bộ tập đoàn, ngoài ra còn bí mật vây bắt một ít thành viên nòng cốt của Thanh bang, phong tỏa một ít bãi trọng yếu của Thanh bang.

Ngồi trên sô pha, sắc mặt Từ trưởng phòng bình tĩnh nói.

Trần Phàm như có suy nghĩ gì, nói:

- Tiết Hồ hẳn là đã chạy rồi?

- Ân, sau khi sự tình phát sinh xế chiều hôm qua, hắn đã chạy trốn.

sắc mặt Từ trưởng phòng thật khó xem gật gật đầu, thở dài nói:

- Tiết Hồ có quốc tịch Mỹ, hơn nữa thân phận bên ngoài thật sạch sẽ, cho dù chúng ta biết sự kiện ám sát là do hắn đứng phía sau màn trù hoạch, cũng không thể xuất ngoại đi bắt hắn.

- Giao cho tôi đi.

Trần Phàm châm một điếu thuốc lá nhẹ nhàng rít một hơi nói:

- Làm cho Thanh bang xóa tên trong quốc nội chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp tôi sẽ cho hắn biết cái gì mới thật sự là tuyệt vọng!

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)