Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 512

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 512: Ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay trí mạng! (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khi tia nắng sáng sớm vừa hiện ở đường chân trời, Yến Thanh Đế đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.

Ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào trong phòng ngủ, chiếu lên trên mặt Yến Thanh Đế, làm cho người ta mơ hồ có thể nhìn thấy trên mặt hắn tràn ngập sợ hãi, thậm chí trên trán còn tuôn ra mồ hôi lạnh.

- Cô đông!

Nuốt nước bọt, trong lòng Yến Thanh Đế sợ hãi nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi.

Hắn rõ ràng nhớ được, ở trong ác mộng, cả Yến gia sụp đổ, hắn mất đi sự bao che của Yến gia, bị Trần Phàm đưa lên đoạn đầu đài.

- Mộng đều trái ngược, phải chết cũng là tên khốn kiếp kia chết!

Trong lòng còn sợ hãi, Yến Thanh Đế chợt nhớ Yến Khánh vẫn sẽ tiếp tục đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, hơn nữa sắp ra tay đối phó Trần Phàm, trái tim mới hạ xuống, nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần dần biến mất.

Bảy giờ ba mươi, Yến Thanh Đế sửa soạn xong xuôi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây màu đen, bộ quần áo hai màu đen trắng đơn giản mặc trên người hắn làm cho người ta có loại cảm giác hai mắt tỏa sáng.

Không biết bởi vì chuyện của tập đoàn Anh Hoa khiến Yến Thanh Đế bị đả kích, hay là cơn ác mộng tối hôm qua làm Yến Thanh Đế ngủ không được ngon giấc, thần sắc hắn rất khó xem, khuôn mặt tuấn mỹ hơi có chút vàng vọt, còn thấy rõ vành mắt đen, trong mất còn hiện tơ máu.

Lúc Yến Thanh Đế đi xuống lầu, Trương thư ký bước khỏi xe nghênh đón Yến Thanh Đế.

Có lẽ biết được hội nghị đầu tư lần này có ý nghĩa thế nào đối với Yến Thanh Đế thậm chí cả Đại Liên, khi trời còn chưa sáng Trương thư ký đã cùng tài xế đi tới dưới lầu của Yến Thanh Đế, chờ đợi cũng gần hai giờ.

- Yến bí thư, vừa rồi Hàn chủ nhiệm gọi điện thoại tới nói hắn và Phí cục trưởng đã chuẩn bị xong công việc, hiện tại các phóng viên khắp nơi đã tới hội trường, nhưng còn chưa cho phép bọn hắn tiến vào.

Nghênh đón Yến Thanh Đế, Trương thư ký lập tức cung kính hội báo, nói:

- Đại biểu các xí nghiệp lớn đến hội trường cũng không nhiều, Hàn chủ nhiệm xin chỉ thị của ngài, tám giờ ba mươi phút có thể cho những đại biểu cùng phóng viên vào hội trường trước hay không.

- Ân.

Yến Thanh Đế đi về phía chiếc xe mang biển số thành ủy, vừa gật đầu đồng ý.

Thấy Yến Thanh Đế gật đầu, Trương thư ký lại bổ sung:

- Mười phút trước Vương thị trưởng gọi điện thoại tới, nhóm người của Xương phó bộ trưởng đã thức dậy, hắn xin chỉ thị của ngài, có cần chờ ngài cùng qua dùng bữa sáng với nhóm người Xương phó bộ trưởng hay không.

- Đi qua.

Yến Thanh Đế hơi trầm ngâm, trả lời.

Câu trả lời làm Trương thư ký hơi sững sờ, bởi vì theo phỏng đoán của hắn, Yến Thanh Đế tuyệt đối sẽ không đi qua.

Chuyện này cũng không phải do cấp bậc của Xương Hâm không đũ!

Bởi vì Xương Hâm dù sao cũng là phó bộ trưởng bộ thương mại, giá trị tuyệt đối đủ trọng lượng cho Yến Thanh Đế đến mượn sức.

Sở dĩ Trương thư ký cho rằng Yến Thanh Đế sẽ không đi qua, thứ nhất bởi vì thân phận của hắn đặc thù, lại thêm thói quen làm việc của Yến Thanh Đế luôn rất kiêu ngạo!

Dù kinh ngạc, nhưng ánh mắt Trương thư ký chợt xoay chuyển, hiểu được chuyện của tập đoàn Anh Hoa đã làm cho Yến Thanh Đế thay đổi.

Hiểu được điểm này, Trương thư ký cũng âm thầm vì năng lực khủng bố của Yến gia mà cảm thấy khiếp sợ.

Theo hắn xem ra, nếu là quan viên khác, khi phạm phải sai lầm như Yến Thanh Đế, tuyệt đối không có khả năng được bình yên vô sự như Yến Thanh Đế.

Nửa giờ sau Yến Thanh Đế cùng đi với Trương thư ký đến phòng ăn trong khách sạn mà nhóm người Xương Hâm ở lại, nhóm người Xương Hâm cũng đã tới, nhưng còn chưa gọi bữa sáng.

Cũng giống như Trương thư ký, khi Xương Hâm biết được Yến Thanh Đế muốn đích thân tới dùng điểm tâm với bọn họ, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, trong đó Xương Hâm vừa kinh ngạc vừa có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, càng nhiều chính là mê mang.

Hắn và Yến Thanh Đế làm việc chung trong bộ thương mại vài năm, hắn hiểu rõ tính cách của Yến Thanh Đế.

Trong ký ức của hắn, trước kia trong nhóm quan chức phó bộ cấp, người có thể để cho Yến Thanh Đế cùng dùng điểm tâm cũng không nhiều lắm.

Hắn không biết mục đích lần này của Yến Thanh Đế làm như vậy là vì điều gì.

- Thật có lỗi quá Xương phó bộ trưởng, tôi đã đến trễ.

Nhìn thấy nhóm người Xương Hâm. Yến Thanh Đế mở miệng trước, cũng cố ý tăng thêm hai chữ xin lỗi, nhưng ngữ khí vẫn không được tự nhiên cho lắm.

Nguyên bản mọi người còn đang chấn kinh vì Yến Thanh Đế tự mình đến dùng điểm tâm chung với bọn họ, lúc này nghe được Yến Thanh Đế mở miệng xin lỗi vì đã đến muộn, cả nhóm người đều cảm thấy lỗ tai mình đã xuất hiện vấn đề.

- Yến bí thư quá khách khí.

Người hồi phục lại tinh thần đầu tiên là Xương Hâm, hắn ngăn chặn nội tâm kinh ngạc, cười nói:

- Vốn ý của tôi là mấy người chúng tôi tùy tiện ăn chút gì đó, sau đó chạy nhanh tới hội trường.

Lúc này Yến Thanh Đế chỉ cười cười không nói gì, mà làm ra tư thế như thỉnh, mời Xương Hâm ngồi lên ghế trên.

Xương Hâm thoáng do dự, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống, Yến Thanh Đế cùng Vương chủ tịch ngồi hai bên, các thành viên bộ thương mại trong đó có Lăng Vĩ lần lượt ngồi xuống, mà Trương thư ký cùng thành viên thành ủy Đại Liên ngồi ở bàn bên cạnh.

Bởi vì chuyện Lăng Vân Phong đột nhiên bị nhồi máu cơ tim mà chết, trong ba ngày nay tâm tình Lăng Vĩ rất tệ hại, có một loại cảm giác từ trên thần đàn té xuống.

Nhưng...

Lúc này khi nhìn thấy sự thay đổi của Yến Thanh Đế, trên mặt của hắn nhiều ít đã khôi phục một ít thần thái. :

Theo hắn xem ra, Yến Thanh Đế có thể không bị rơi đài trong sự kiện lần này, đủ chứng minh năng lực của Yến gia kinh khủng tới bực nào, hắn chỉ cần ôm cứng chân Yến Thanh Đế, không khỏi sẽ có cơ hội mà phát đạt.

Yến Thanh Đế đã trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn.

Lăng Vĩ bị năng lực khủng bố của Yến gia làm chấn động, đem Yến Thanh Đế xem thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, các quan chức Đại Liên cùng Trương thư ký lại càng thêm kính sợ Yến Thanh Đế.

Bởi vì bọn hắn tin rằng, Yến Thanh Đế không bị rơi đài, đang chọn lựa điệu thấp cho qua, nhất định còn đang chờ thời cơ, khi bùng nổ sẽ tạo ra năng lực làm người ta không thể tưởng tượng.

Thậm chí ngay cả Xương Hâm cũng cho là như vậy.

Nhưng...

Có một người ngoại lệ.

Vương chủ tịch.

Ngay khi Yến Thanh Đế đang cùng nhóm người Xương Hâm ăn điểm tâm, dự định ăn xong bữa sáng sẽ đi tới hội trường, bên trong đại viện Nạp Lan gia.

Nạp Lan Hương Hương đã rời giường từ lúc sáng sớm.

Nhưng...

Hôm nay, sau khi nàng rời giường, cũng không đi khảy đàn, cũng không thêu thùa hay đọc sách, mà vượt ngoài dự đoán của mọi người gọi điện thoại hẹn một chuyên viên trang điểm nổi tiếng đến tận nhà trang điểm cho nàng.

Hành động của Nạp Lan Hương Hương làm dì Phương cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì theo dì biết, từ sau khi nàng trở về, cũng không từng trang điểm bao giờ, không có một lần nào!

Mặc dù là mấy ngày hôm trước nàng đi theo Trần Phàm ra ngoài phỏng vấn, cũng để gương mặt trần không trang điểm.

Mà hôm nay, từ sáng sớm Nạp Lan Hương Hương thức dậy chẳng những hẹn chuyên viên trang điểm đến tận nhà, thậm chí còn dận dì Phương chuẩn bị sườn xám màu đỏ cho nàng.

Mỗi người đều có một màu sắc mà mình thích nhất.

Màu đỏ.

Đây là màu sắc mà Nạp Lan Hương Hương yêu thích nhất,

Màu đỏ.

Đồng dạng cũng là màu sắc được rất nhiều người phụ nữ yêu thích, nhưng cũng là màu sắc hiếm có người nào dám mặc thử.

Bởi vì đối với đại bộ phận phụ nữ mà nói, mặc quần áo màu đỏ, không những không thể hiện được mị lực của mình, ngược lại sẽ bởi vì tư chất không đủ mà làm cho người có loại cảm giác thật buồn cười.

Về phần sườn xám màu đỏ, liền không cần phải nói.

Chỉ có người phụ nữ nào thật sự tin tưởng chính bản thân mình mới dám mặc quần áo màu này ngoài ngày hôn lễ của chính mình.

Vốn liếng, lòng tin.

Hai thứ này Nạp Lan Hương Hương còn thiếu sao? Không thiếu!

Dì Phương cho rằng như vậy.

Chuyên viên trang điểm cũng cho rằng như thế.

Thậm chí, nhìn Nạp Lan Hương Hương đẹp như thiên tiên, vị chuyên viên trang điểm cũng có cảm giác xấu hổ khi so sánh. Trong gương, Nạp Lan Hương Hương mặc bộ sườn xám màu đỏ lộ ra đường cong tuyệt vời, lộ ra làn da trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời nhìn thật chói mắt, thân thể mềm mại phát tán ra sức sống làm kẻ khác vui vẻ thoải mái.

Khi chuyên viên trang điểm ngửi được hương thơm cơ thể trên người Nạp Lan Hương Hương còn hơn cả hương nước hoa thì nàng tin tưởng, nếu như nàng là đàn ông, khi ngửi được hương thơm cơ thể trên người Nạp Lan Hương Hương tuyệt đối sẽ không thể tự chủ được bản thân mình.

Ngoại trừ trong lòng nảy sinh chút ghen tỵ với hương thơm cơ thể độc đáo của Nạp Lan Hương Hương, nàng còn hâm mộ khí chất toát ra khi Nạp Lan Hương Hương mặc bộ áo sườn xám màu đỏ vào người.

Theo nàng xem, bộ sườn xám màu đỏ trên người Nạp Lan Hương Hương giống như được làm cho chính cô ấy, chẳng những có thể bộc lộ ra đường cong hoàn mỹ mà phong vận, càng đem khí chất cổ điển trên người nàng hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.

Trang điểm xong cho Nạp Lan Hương Hương, chuyên viên trang điểm thật cẩn thận dùng một cây ngọc trâm cài lên búi tóc của nàng, nhịn không được cười khổ nói:

- Hương Hương tiểu thư, với cách trang điểm này của cô nếu xuất hiện ở thời cổ đại, tuyệt đối sẽ được xem là công chúa.

Nạp Lan Hương Hương chăm chú nhìn vào trong gương, mỉm cười không đáp lại.

- Đúng rồi, Hương Hương tiểu thư, nếu cô muốn phối hợp đeo trang sức, tôi đề nghị đeo khuyên tai trân châu hoặc mã não cùng vòng tay ngọc thạch đi nhé.

Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương không lên tiếng, chuyên viên trang điểm lại bổ sung.

Nạp Lan Hương Hương nhẹ lắc đầu:

- Không cần, như vậy sẽ tốt hơn.

Nghe được lời nàng, chuyên viên trang điểm hơi có vẻ kinh ngạc.

Trước kia Nạp Lan Hương Hương cũng giống như những cô gái khác, đều thích tìm nam chuyên viên trang điểm thiết kế tạo hình.

Cũng không phải vì những cô gái kia có ý nghĩ không đúng đắn với nam chuyên viên trang điểm, mà bởi vì bất kể phụ nữ ăn mặc trang điểm như thế nào, cũng là vì hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.

Chỉ có đàn ông mới biết được, phụ nữ nên ăn mặc như thế nào mới có thể biểu hiện ra một mặt mê người nhất của mình.

Dù sao một người phụ nữ có đẹp hay không, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác giới hay không chính là ở nghệ thuật trang điểm của chính mình.

Đương nhiên, kiểu phô trương trước mặt người khác thì không đáng nhắc tới.

Bởi vì như vậy, nữ chuyên viên trang điểm tuy rằng từ sớm đã nghe nói qua về Nạp Lan Hương Hương, nhưng cũng không quen biết nàng, nhưng nữ chuyên viên lại biết Nạp Lan Hương Hương vẫn rất thích đeo trang sức.

Sự thật đúng là như thế.

Vào cuối tháng tư, lúc còn ở Hàng Châu, vì tham gia buổi hoạt động giao lưu tại Chiết Giang, chẳng những Nạp Lan Hương Hương mời một nam chuyên viên trang điểm hàng đầu thiết kế tạo hình cho nàng, còn mặc bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, đeo không ít trang sức giá cả sang quý.

Ngày hôm đó nàng đến vì Trần Phàm, chỉ vì báo thù Trần Phàm.

Ngày hôm đó nàng sắm vai nữ nhân của Yến Thanh Đế.

Hôm nay nàng lại mời chuyên viên trang điểm thiết kế tạo hình, hơn nữa không có ý định đeo trang sức, lại mặc vào chiếc áo sườn xám màu đỏ nàng thích nhất.

Hôm nay nàng cũng vì Trần Phàm đến tham gia hội nghị đầu tư tại Đại Liên, nhưng chỉ vì không muốn làm mất mặt Trần Phàm.

Hôm nay nàng là nữ nhân của Trần Phàm, đúng vậy, không hơn.

Đã hoàn toàn cách biệt một trời!

*****

Tám giờ ba mươi phút, bên ngoài trung tâm hội nghị quốc tế Đại Liên nằm trên đường Nhân Dân phía nam đông càng đồng nghìn nghịt người, nhìn khắp chung quanh toàn là đầu người.

Theo sau...

Khi nhân viên công tác của trung tâm vừa mở cửa lớn phòng hội nghị, mọi người lần lượt tiến vào hội trường.

Trong bọn họ có phóng viên, còn có đại biểu đến từ các xí nghiệp khắp nơi.

Vô luận là phóng viên hay là đại biểu các xí nghiệp trong cả nước, bọn họ đều đã đợi suốt một tuần tại Đại Liên, vì muốn tham gia buổi hội nghị đầu tư tại Đại Liên hôm nay.

So sánh với hoạt động giao lưu thương mại tại Chiết Giang hồi tháng tư, giá trị của hội nghị đầu tư Đại Liên thấp hơn nhiều, lại càng không cần nói tới buổi hoạt động giao lưu thương mại chúc mừng mười lăm năm Hong Kong được trả về đại lục được tổ chức tại Hong Kong.

Cũng giống như những buổi hội nghị đầu tư, chỗ ngồi trong phòng hội nghị cũng căn cứ theo thân phận mà phân chia, chỗ ngồi của phóng viên nằm phía tây phòng hội nghị, mà chỗ ngồi của đại biểu các xí nghiệp lớn lại nằm ở sườn đông.

Rất nhanh, các phóng viên cùng đại biểu các xí nghiệp lần lượt tiến đến chỗ ngồi, phòng hội nghị yên tĩnh nhất thời trở nên nhiệt náo lên, người người thấp giọng đàm luận, thì thầm, nhìn nơi nào cũng có thể thấy được.

So sánh với chỗ ngồi của các phóng viên, chỗ ngồi các đại biểu cũng ở gần sát dưới đài chủ tịch.

Theo thời gian trôi qua, đại biểu cho các xí nghiệp đi theo an bài của nhân viên hội trường tiến đến ngồi đầy ba hàng ghế đầu tiên bên dưới đài.

Tám giờ bốn mươi lăm phút, ngoại trừ mười mấy ghế trống trên đài chủ tịch, bên dưới đài ngay hàng đầu tiên chỉ còn vài chỗ trống, những nơi khác đã đầy người.

- Cũng không biết trên đài chủ tịch hôm nay sẽ xuất hiện đại nhân vật nào?

- Còn cần hỏi sao, quan chức bộ thương mại, tỉnh ủy, thành ủy sẽ không thiếu ai đâu.

- Điều này còn cần anh nói sao, tôi muốn nói là danh nhân thương giới nào sẽ xuất hiện kia.

- Người nắm quyền tập đoàn Vĩnh Đạt Nạp Lan Vĩnh Kha nhất định sẽ xuất hiện.

- Điều này không vô nghĩa sao? Tập đoàn Vĩnh Đạt hiện tại là đại biểu xí nghiệp tư nhân duy nhất tại Đông Bắc có thể lên được mặt bàn, huống chi còn là một trong những người tham gia buổi đầu tư hôm nay, Nạp Lan Vĩnh Kha tự nhiên sẽ ra mặt!

- Chẳng lẽ ngoại trừ Nạp Lan Vĩnh Kha của tập đoàn Vĩnh Đạt không còn đầu sỏ xí nghiệp tư nhân nào xuất hiện sao?

- Có. Tôi theo tin tức đường nhỏ biết được, bí thư thành ủy Đại Liên Yến Thanh Đế vì muốn nâng cao giá trị của buổi đầu tư hôm nay, đã vận dụng một ít quan hệ, nghe nói có không ít đầu sỏ thương giới quốc nội chưa từng đầu tư tại Đại Liên cùng đầu sỏ thương giới ngoại quốc cũng sẽ đến tham gia hội nghị lần này.

- Nghe anh nói như thế, tôi cảm thấy rất có thể! Dù sao thân phận của Yến Thanh Đế không chỉ đơn giản là bí thư thành ủy Đại Liên không thôi đâu.

Nhìn thấy chỗ ngồi dưới đài chủ tịch đã đầy người, tiếng nghị luận trong hội trường dần dần nhỏ xuống, nhưng chủ đề nghị luận cũng toàn bộ tập trung vào việc trên đài chủ tịch sẽ xuất hiện những người nào.

So sánh với một ít phóng viên cùng đại biểu xí nghiệp nhỏ chỉ nắm tin tức có hạn, những đại biểu xí nghiệp lớn cùng hạng trung với một ít người phụ trách xí nghiệp quốc doanh vì muốn cổ động cho Yến Thanh Đế cũng có phái ra đại biểu, đã sớm thông qua con đường đặc thù biết được lần này tham gia buổi hội nghị đầu tư là những xí nghiệp nào.

- Tôi nghe được tin tức chuẩn xác, vì muốn cho hội nghị đầu tư lần này thật thành công, Yến Thanh Đế đã vận dụng quan hệ của Yến gia, mời tới tập đoàn Hoa Ngân trong bốn đại tập đoàn tới tham gia hội nghị, còn mời tới tập đoàn tại nước Mỹ cùng một tập đoàn tại nước Đức.

- Tin tức chuẩn xác không? Tập đoàn Hoa Ngân trong hơn một năm gần đây tuy rằng bị tập đoàn Cao Tường áp chế, nhưng lực ảnh hưởng ở phía nam càng ngày càng tăng, lại cũng chịu tới sao? Điều này cũng không nói, lại mời được hai tập đoàn hạng trung của nước Mỹ cùng nước Đức nữa?

- Tôi nghe được tin tức từ phía tỉnh ủy, không giả đâu.

- Đúng vậy, tin tức này tôi cũng nghe được người bạn làm trong bộ thương mại nói.

- Tin tức này đã không còn là chuyện mới mẻ gì, mấy ngày trước đã được truyền lưu.

- Thế lực của Yến gia thật sự là khủng bố a.

- Đó là đương nhiên, các anh cũng không nghĩ xem chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay đi. Nếu đổi lại là quan viên bình thường, có thể bình an được như Yến Thanh Đế bây giờ sao?

- Phải a, nghe nói chuyện lần này kinh động tới thượng tầng, ngay cả Phan Vân cũng đến đây. Thử nghĩ xem, ngay cả Phan Vân cũng đều đến đây, Yến Thanh Đế chẳng những được bình yên vô sự, ngược lại còn tạo được hình tượng khác hẳn trong lòng nhân dân thành phố...

Những tiếng nghị luận không ngừng vang lên, những ông trùm thương giới danh tiếng không nhỏ tại phương bắc đều lộ vẻ kính sợ thế lực của Yến gia cùng Yến Thanh Đế không chút nào che giấu.

Mà những đại biểu đến từ xí nghiệp quốc doanh lại không tham gia nghị luận.

Đối với bọn hắn mà nói, Yến gia cường đại đã không cần dùng bất cứ lời gì để chứng minh!

Chỉ là bọn hắn có chút tò mò, thẳng đến lúc này trên đài chủ tịch không nhìn thấy bày biện bảng tên của các đại biểu tham dự.

Phải biết rằng một hội nghị tương tự như vậy, trước khi bắt đầu hội nghị, trên bàn chủ tịch hay dưới đài đều bày biện ra bảng tên của những đại biểu tham dự, các quan chức sẽ căn cứ theo bảng tên của mình mà ngồi xuống nơi đó.

Trong hội trường nghị luận sôi nổi, mọi người đang chờ đại nhóm quan chức như Yến Thanh Đế xuất hiện, bên trong một phòng khách quý nằm gần phòng hội nghị ngay tầng một.

Toàn bộ các quan viên kể cả Yến Thanh Đế đều tề tụ cùng một chỗ, trong đó cũng không có đại biểu tập đoàn Hoa Ngân, cũng không có đại biểu tập đoàn nước Mỹ hay nước Đức, thậm chí ngay cả ông chủ tập đoàn Vĩnh Đạt Nạp Lan Vĩnh Kha cũng vắng mặt.

Bên trong phòng khách quý, Yến Thanh Đế đang hút một điếu thuốc đặc cung Trung Nam Hải, khói thuốc vờn quanh trên khuôn mặt hắn, nhưng không cách nào che giấu vẻ âm trầm trên mặt hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm hút thuốc của Yến Thanh Đế, bên trong phòng lặng ngắt như tờ, không khí có vẻ cực kỳ áp lực.

- Phí cục trưởng, tiếp tục liên hệ Nạp Lan Vĩnh Kha lần nữa, hỏi hắn ở đâu.

Không biết qua bao lâu, Yến Thanh Đế dụi tắt tàn thuốc trong tay, âm trầm nhìn Phí cục trưởng nói.

Phí cục trưởng liền gật đầu:

- Dạ, Yến bí thư.

Vừa nói xong, hắn cũng không đi lau mồ hôi lạnh trên trán, vội lấy ra di động bước nhanh ra khỏi phòng muốn ra bên ngoài gọi điện thoại. :

Lúc này mọi người thấy thế cũng không hề hé răng.

Hiện tại trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ ràng, sáu xí nghiệp kể cả tập đoàn Hoa Ngân đều sẽ không đến tham dự hội nghị đầu tư hôm nay.

Bởi vì không muốn hội nghị hôm nay biến thành vô giá trị hoàn toàn, suốt đêm Yến Thanh Đế lại liên hệ với sáu xí nghiệp khác, lực ảnh hưởng của sáu xí nghiệp này đều không tầm thường trong quốc nội, nhưng không thể so sánh với sáu xí nghiệp đầu sỏ kia, cũng không dám treo bảng hiệu mình là đầu sỏ xí nghiệp dân doanh, nhiều nhất chỉ là nhị lưu xí nghiệp.

Dù lâm thời đã tìm được sáu xí nghiệp khác trộn lẫn vào, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng, giá trị của hội nghị đầu tư hôm nay xem như càng giảm thêm cấp bậc.

Ở dưới tình hình này, nếu tập đoàn Vĩnh Đạt cũng không tới tham gia, vậy buổi hội nghị đầu tư hôm nay sẽ hoàn toàn mất đi ý nghĩa.

Đây là điều mà Yến Thanh Đế cùng Xương Hâm đều không muốn nhìn thấy.

Nguyên bản căn cứ sự tính toán của Yến Thanh Đế thời gian trước, sau khi hắn gõ Nạp Lan gia tộc, Nạp Lan gia tộc sẽ kiệt lực phối hợp với hội nghị đầu tư hôm nay.

Hiện giờ Nạp Lan gia tộc được Trần Phàm ra tay, lại một lần nữa tát một bạt tai vào mặt Yến Thanh Đế.

Ở dưới tình hình này, Nạp Lan Vĩnh Kha có đến tham gia hội nghị hay không, không riêng gì là Yến Thanh Đế, dù là một số người biết nội tình cũng không nắm chắc.

Có hai người ngoại lệ.

Lần này thường vụ phó chủ tịch Trầm Tuyết Sơn đại biểu tỉnh ủy Liêu Ninh tham dự hội nghị cùng người nắm quyền thứ hai trong Đại Liên Vương phó chủ tịch.

Hai người bọn họ rất rõ ràng, hôm nay Nạp Lan Vĩnh Kha sẽ đến, Trần gia thanh niên kia đã lấy thủ đoạn lôi đình đánh bại Yến Thanh Đế, hơn nữa từng phái người gởi cho hai người bọn họ một phần "lễ vật" cũng sẽ tới.

Trong lòng hiểu được điểm này, bọn hắn âm thầm nhìn về phía Yến Thanh Đế, ánh mắt mang theo vài phần bi ai cùng đồng tình.

Bởi vì.

Bọn hắn có thể tưởng tượng được, khi người thanh niên kia bước vào hội trường thì biểu tình của Yến Thanh Đế sẽ phấn khích tới bực nào!

Nửa phút sau, Phí cục trưởng thở phào một hơi nhẹ nhõm, quay về phòng nhìn Yến Thanh Đế hội báo:

- Yến bí thư, đã liên lạc với Nạp Lan Vĩnh Kha, hắn nói lập tức tới ngay.

- Ân.

Yến Thanh Đế khẽ ừ, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã tám giờ năm mươi, chỉ còn mười phút hội nghị sẽ được bắt đầu.

Phát hiện này không khỏi làm hắn cau chặt mày.

Tám giờ năm mươi lăm phút.

Mồ hôi lạnh chảy ra trên trán Phí cục trưởng, hắn do dự nhỏ giọng hỏi:

- Yến bí thư, cần tiếp tục gọi điện thoại thúc giục không?

- Không cần!

sắc mặt Yến Thanh Đế âm trầm tới cực điểm, vẻ tức giận trong con ngươi cũng không còn cách nào che giấu, chỉ nghe hắn dùng một loại ngữ khí làm lòng người sợ hãi nói:

- Thông tri nhân viên công tác trong hội trường triệt tiêu tên của Nạp Lan Vĩnh Kha, sau khi hội nghị bắt đầu, dù cho Nạp Lan Vĩnh Kha có đến cũng không cho hắn tiến vào hội trường!

- Dạ.

Phí cục trưởng gật đầu, nhưng trong lòng chợt thở dài, theo hắn xem ra, Yến Thanh Đế vốn muốn kiếm chiến tích từ buổi hội nghị đầu tư hôm nay, tình thế hiện giờ kế sách bị hỏng không nói, còn có thể biến thành trò cười...

*****

Tâm tư của nhóm người Xương Hâm cũng giống như Phí cục trưởng.

Mà Trầm Tuyết Sơn cùng Vương phó chủ tịch thì hơi nhíu mày, trên mặt hơi có vẻ nghi hoặc, nghi hoặc vì sao giờ này Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Trần Phàm còn chưa xuất hiện.

- Chư vị, chúng ta đi thôi.

Không đợi hai người nghĩ ra nguyên nhân, Yến Thanh Đế đứng dậy đi tới phòng hội nghị.

Trong lúc nhất thời, nhóm người Xương Hâm cũng lần lượt đứng dậy, đi theo Yến Thanh Đế tới phòng hội nghị cuối hành lang.

Tám giờ năm mươi tám phút.

Đoàn người Yến Thanh Đế đi vào đại sảnh.

Trần Phàm. Nạp Lan Hương Hương, Nạp Lan Vĩnh Kha vừa đi tới đại sảnh lầu một trung tâm hội nghị, đang dùng thang máy lên lầu. - internet

Bên trong thang máy, Nạp Lan Hương Hương thân mật nắm cánh tay Trần Phàm, giống như con chim nhỏ rúc bên vai phải không bị thương của Trần Phàm.

Trần Phàm dùng thuốc chữa thương tổ truyền của Ngu lão gia tử, thương thế tay trái dù chưa khỏi hẳn nhưng đã có thể tháo băng.

Lúc này sắp chạm mặt Yến Thanh Đế lần nữa, vẻ mặt hắn thật bình tĩnh.

Mà Nạp Lan Vĩnh Kha lại tràn ngập cảm kích đối với Trần Phàm.

Hắn biết rõ, sở dĩ hôm nay Trần Phàm không được mời mà tự đến tham gia hội nghị đầu tư, chủ yếu là vì tạo thế cho Nạp Lan gia tộc.

Nhưng...

Hắn rất rõ ràng, Trần Phàm vừa muốn tạo thế cho Nạp Lan gia tộc, còn có thể nhân tiện cấp cho vị Yến gia thái tử danh chấn đại giang nam bắc một lần giáo huấn.

Một lần giáo huấn kiếp này khó quên!

Khi Trầm Tuyết Sơn, nhân vật đại biểu cho Tỉnh ủy Liêu Ninh xuất hiện ở trước cửa phòng hội nghị, thì hội trường đang nghị luận sôi nổi cũng nháy mắt yên tĩnh xuống. Cơ hồ tất cả mọi người đều đem ánh mắt quăng ném ra ngoài cửa. Mà nhiếp ảnh gia phụ trách công tác ghi hình, chụp ảnh, cũng vội vàng đem màn hình nhắm ra ngoài cửa phòng hội nghị.

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người, vì nhận được một phần lễ vật mà sa chân vào làm quân cờ cho Trần Phàm. Trầm Tuyết Sơn không có tiếp tục suy nghĩ vì sao đến bây giờ mà Trần Phàm cùng Nạp Lan Vĩnh Kha chưa thấy xuất hiện. Mà trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười thản nhiên đi về phía đài chủ tịch.

Đi theo phía sau Trầm Tuyết Sơn chính là Xương Hâm!

Cùng Trầm Tuyết Sơn bất đồng, trên mặt Xương Hâm cũng đang tươi cười, chẳng qua trong nụ cười kia lại ẩn chứa vài phần chua xót.

Thân là nhân vật đứng đầu Bộ Thương Mại, lần này hắn đến đây để hiệp trợ chính phủ Liêu Ninh cùng Đại Liên tổ chức buổi lễ hội tái thiết đầu tư. Đồng thời cũng xem như là đại biểu cho Bộ Thương Mại!

Nguyên bản ở trong kế hoạch của Xương Hâm, Yến Thanh Đế sẽ mời sáu tập đoàn nhà máy lớn tham gia đầu tư vào Đại Liên, phần công tích này, hắn cũng muốn nương theo mà húp một chút cháo.

Hiện giờ sáu tập đoàn nhà máy, một nhà đều không có xuất hiện, Xương Hâm đừng nói là muốn ăn theo Yến Thanh Đế, mà quả thực còn mất hết thể diện! Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên hắn là người đầu tiên không muốn xuất hiện ở nơi này nhất.

Nhưng nếu nói đến chuyện mất hết thể diện, thì còn ai có thể so sánh nổi với Yến Thanh Đế đang đi ở vị trí thứ ba nữa đây? Khi bước vào trong hội trường, trên mặt Yến Thanh Đế không có nửa phần tươi cười, có chẳng chỉ là nghiêm túc. Thậm chí... chân mày của hắn còn gắt gao nhíu chặt vào nhau.

Rất nhanh ở dưới sự dẫn đường của Trầm Tuyết Sơn, đoàn người bước đến trước đài chủ tịch, lần lượt ngồi xuống.

Thấy một màn này, những nhân vật cộm cán ở trong thương giới, đang ngồi trên hàng dãy ghế đầu nằm gần đài chủ tịch nhất, đều sôi nổi toát ra biểu tình kinh ngạc.

Kinh ngạc ư?

Đúng là như vậy!

Hiện giờ... bọn hắn nhìn thấy trên đài chủ tịch, trừ bỏ người của chính phủ ra, thì những người phụ trách của sáu tập đoàn nhà máy lớn nhất phương Bắc, đều không có xuất hiện!

Phát hiện này, làm cho bọn họ nhanh chóng hiểu được, người phụ trách của tập đoàn Hoa Ngân trong sáu tập đoàn nhà máy lớn, căn bản là sẽ không đến đây...

Mà càng khiến cho bọn họ giật mình hơn, là Nạp Lan Vĩnh Kha, ông trùm xí nghiệp tư nhân phía Đông Bắc, cũng không xuất hiện ở trên đài chủ tịch!

- Ủa, tại sao Nạp Lan Vĩnh Kha còn chưa đến đây nhỉ?

- Phải à, chuyện này có điểm không phù hợp đâu nhé?

Mắt thấy khách nhân ở dưới đài sôi nổi bàn tán, trên đài, Vương chủ tịch đảm đương cương vị chủ trì hội nghị lần này, liền đưa microphone đến trước người, cau mày nói:

- Các đồng chí, hội nghị sẽ bắt đầu ngay bây giờ, xin mọi người hãy giữ im lặng!

Vương chủ tịch vừa lên tiếng nhắc nhở, thì hội trường lại yên tĩnh xuống. Mà trên đài, Yến Thanh Đế sắc mặt càng âm trầm thêm vài phần. Hiển nhiên... hắn đã mơ hồ nghe thấy những lời bàn tán nhỏ giọng vừa rồi.

- Các đồng chí, chiếu theo quyết định của nhà nước, công tác trọng điểm trong sáu tháng cuối năm nay của tỉnh chúng ta là phát triển nền kinh tế. Kêu gọi các thương nhân trong và ngoài nước, đầu tư mạnh tay vào tỉnh chúng ta. Trải qua tỉnh nhóm họp, được Bộ Thương Mại đồng ý, ngày hôm nay sẽ khai mở buổi lễ kêu gọi tái thiết đầu tư dành cho các thương nhân ở thành phố Đại Liên. Tham dự buổi hội nghị hôm nay gồm có: Đồng chí Trầm Tuyết Sơn. Thường vụ phó chủ tịch tỉnh...

Theo Vương chủ tịch thành phố giới thiệu, lấy Trầm Tuyết Sơn làm gương, phàm là người được nhắc đến tên, đều sôi nổi đứng dậy chào hỏi. Mà mỗi lần có người đứng dậy, thì bên dưới đài chủ tịch, nhóm khách nhân lại nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.

Theo sau... Ngay khi Vương chủ tịch hoàn tất xong màn giới thiệu, tính toán chuyển giao cho Trầm Tuyết Sơn nói đến hạng mục thứ nhất trong buổi hội nghị lần này. Thì cánh cửa phòng hội nghị đang đóng im lìm, đột nhiên bị đẩy ra.

Két... !

Thanh âm trầm đục trực tiếp cắt đứt lời nói của Vương chủ tịch, đồng thời cũng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Ngay sau đó, tất cả mọi người rõ ràng nhìn thấy, Trần Phàm, Nạp Lan Vĩnh Kha, Nạp Lan Hương Hương ba người lần lượt xuất hiện ở trước cửa hội trường. Trong đó, Trần Phàm mặc quần tây áo sơ mi dẫn đầu đi trước, còn Nạp Lan Hương Hương và Nạp Lan Vĩnh Kha thì đi ở hai bên trái phải, giống như là tả hữu hộ pháp bình thường.

Ba người xuất hiện thu hút ánh mắt của mọi người. Đồng thời cũng làm cho bầu không khí bên trong hội trường rơi vào tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt lên, ngồi im không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ba người Trần Phàm!

Choáng váng!

Trừ bỏ Trầm Tuyết Sơn và Vương chủ tịch ra, thì tất cả mọi người đều hoàn toàn choáng váng tâm thần!

Vô luận đám người Yến Thanh Đế ở trên đài chủ tịch, hay là nhóm quan khách ở phía dưới, đều không một ai nghĩ rằng, Trần Phàm sẽ xuất hiện ở trong này. Bọn hắn càng không thể tưởng tượng được, Nạp Lan Vĩnh Kha và Nạp Lan Hương Hương sẽ cùng Trần Phàm xuất hiện ở đây!

Hơn nữa... Dường như Nạp Lan Vĩnh Kha và Nạp Lan Hương Hương đến đây là vì làm nền giúp cho Trần Phàm.

Trần Phàm đến đây làm gì!

Chẳng lẽ là vì Yến Thanh Đế mà đến hay sao?

Oanh!

Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, hội trường đang yên ắng đột nhiên xôn xao thành một mảnh. Tất cả mọi người theo bản năng, cơ hồ đều quẳng ném ánh mắt nhìn về phía Yến Thanh Đế ở trên đài chủ tịch.

Hôm nay khách nhân đến đây tham gia hội nghị, hoặc là nhóm phóng viên ở lĩnh vực kinh tế, bọn họ chẳng những hiểu rõ thân phận của Trần Phàm, mà đồng thời còn biết lúc trước ở Chiết Giang, Trần Phàm cùng Yến Thanh Đế đã từng đấu pháp qua một lần.

Ngày đó, Yến gia đại thiếu mang theo tư thế oai hùng không ai bì nổi, đến Chiết Giang tham dự hoạt động giao lưu thương nghiệp, bị đem trở thành diễn viên chính tuyệt đối!

Ngày hôm đó, mọi người luôn cho rằng, Trần Phàm chỉ là một vai diễn phụ, để làm nền cho ánh hào quang của Yến gia đại thiếu mà thôi!

Kết quả...

Thủ trưởng số 1 và thủ trưởng số 2, đã lần lượt xuất hiện ở trong hội trường.

Ngày hôm đó, khi đoàn người thủ trưởng số 1 bước vào trong hội trường. Thì người thanh niên mang theo niềm kiêu hãnh của Đồ Tể, vững vàng ngồi im ở trên đài chủ tịch. Thẳng cho đến khi thủ trưởng số 1 bước về phía hắn, thì lúc ấy hắn mới đứng dậy nghênh đón...

Cảnh tượng kia, đã giống như một cái tát vang dội, hung hăng đập nát phần kiêu ngạo ở trong lòng của Yến Thanh Đế không nói. Mà còn đánh cho đám người phán định Trần Phàm là vai hề tất bại, đỏ mặt hồng tai, ngượng ngùng xấu hổ vô cùng!

Ngày hôm đó, người thanh niên Trần gia, đã dùng phương thức lôi đình, đánh bại Yến Thanh Đế thanh danh đang lên cao như mặt trời giữa trưa.

Hôm nay, Trần Phàm lại đến...

Nhưng hôm nay, hắn đã không còn bất kỳ một chỗ dựa vững chắc nào...

*****

Giờ khắc này, tuy rằng Trần Phàm không có chỗ dựa nào vững chắc, nhưng so với Yến gia đại thiếu xuất hiện ở hội trường Chiết Giang lúc trước, thì càng làm cho người ta khiếp sợ hơn nhiều!

Ở dưới đài, nhóm quan khách đem ánh mắt từ trên người Trần Phàm chuyển dời về phía Yến Thanh Đế. Bất quá, Lăng Vĩ lại không hề chuyển dời mục quang, hắn vẫn trợn trừng hai mắt lên, thần tình trắng bệch nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, chính xác hơn là đang nhìn Nạp Lan Hương Hương ở bên cạnh Trần Phàm.

Bởi vì có hận ý với Nạp Lan Hương Hương, hắn từng lấy thân phận chó săn cho Yến Thanh Đế mà xuất hiện ở trước mặt của Nạp Lan Hương Hương. Nhưng hắn vẫn cảm thấy tự hào và thật đắc chí!

Cảm giác như, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương bị chà đạp, bị người khác xé nát cái phần tâm tính kiêu ngạo, thì hắn sẽ thích thú ngất trời!

Mà lần này tới Đại Liên, bởi vì biết Yến Thanh Đế muốn động thủ với Nạp Lan gia, bởi vì Yến Thanh Đế hứa hẹn, sẽ cho hắn đảm nhận chức vụ cục trưởng Chiêu Thương Cục, nên trong lòng hắn đang tràn ngập chờ mong.

Chờ mong một dịp gặp mặt Nạp Lan Hương Hương!

Thậm chí hắn còn ảo tưởng qua tình huống, khi Nạp Lan gia trở thành quân cờ của Yến Thanh Đế, Nạp Lan Hương Hương cũng biến thành đồ chơi cho Yến Thanh Đế. Đến lúc đó, hắn mới xuất hiện ở trước mặt nàng... Mắng nàng là một ả gái điếm, hoàn toàn xé nát cái bộ mặt kiêu ngạo kiên cường giả tạo của nàng!

Thậm chí hắn còn ảo tưởng, sau khi Yến Thanh Đế chơi chán Nạp Lan Hương Hương, rồi thì nàng sẽ trở thành đồ chơi rẻ tiền ở trong tay của hắn!

Nhưng... nằm mơ hắn cũng không ngờ tới cảnh tượng đang diễn ra trước mắt này!

Một màn bất thình lình này, làm cho Lăng Vĩ cảm thấy mình giống như một tên hề ngu ngốc!

Đồng dạng không ngờ tới một màn này, còn có cả Yến Thanh Đế, ở trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, trên đài chủ tịch, trên khuôn mặt anh tuấn của Yến Thanh Đế tìm không ra một chút biểu tình âm trầm nào nữa. Khuôn mặt của hắn có chăng chỉ là thần sắc trắng bệch như tờ!

Bởi vì căm tức Nạp Lan Hương Hương muốn lợi dụng mình, bởi vì căm tức Nạp Lan gia tộc và Trần Phàm đi lại quá mức thân cận. Cho nên Yến Thanh Đế đã lợi dụng quyền thế trong tay, mà khai đao với những sinh ý đen của Nạp Lan gia tộc.

Hắn làm như vậy, chẳng những muốn bức bách Nạp Lan gia tộc dứt bỏ mối quan hệ cùng Trần Phàm. Mà còn muốn Nạp Lan Hương Hương phải cam tâm tình nguyện quỳ gối ở dưới chân của hắn, khóc lóc cầu xin hắn tha thứ cho hành động sai trái ngu muội của nàng!

Khi Nạp Lan gia tộc rơi vào nguy cơ trùng trùng, khi hắn kiên nhẫn chờ đợi, thì Nạp Lan Hương Hương không có đi tìm gặp hắn.

Nhưng... giờ khắc này, Nạp Lan Hương Hương lại đi theo cùng Trần Phàm, xuất hiện ở đây!

Hôm nay Nạp Lan Hương Hương mặc bộ sườn xám màu đỏ thắm, vẻ xinh đẹp kiều diễm, còn chất ngất hơn xưa rất nhiều.

Hôm nay, người phụ nữ mang theo vẻ đẹp kinh diễm, không có đi về phía hắn. Càng sẽ không giống như trong ảo tưởng, thần phục ở dưới chân của hắn, cầu khóc van xin hắn chà đạp tấm thân nuột nà.

Bởi vì... hiện giờ... nàng đã trở thành người phụ nữ của người thanh niên kia.

Cái loại tương phản cực độ này, cũng giống như một chuôi chủy thủ sắc bén, hung hăng đâm thẳng vào trái tim của Yến Thanh Đế. Đem một chút phần kiêu ngạo, tôn nghiêm cuối cùng ở trong lòng hắn, tàn phá thành từng mảnh nhỏ!

- Xem ra tin tức lan truyền bên ngoài cũng không phải là giả. Nạp Lan Hương Hương vì hận mà sinh luyến ái, bây giờ đã trở thành người phụ nữ của thanh niên Trần gia rồi. Đồng thời. Yến Thanh Đế cũng đang rất căm tức Nạp Lan Hương Hương!

- Khẳng định là vậy rồi. ông nhìn sắc mặt của Yến Thanh Đế trắng bệch như tờ thì biết?

- Thoạt nhìn, dường như hắn có chút không chịu nổi đả kích này à...

- Thực không sao tưởng tượng nổi. Yến Thanh Đế cũng sẽ có một ngày như thế này!

- Theo tôi thấy, người thanh niên Trần gia kia, đúng là khắc tinh của Yến Thanh Đế rồi!

Nhất thời bên dưới đài chủ tịch, sôi nổi vang lên những thanh âm bàn tán rôm rả. Trong đó người mở miệng phần lớn đều là người phụ trách của những xí nghiệp nhỏ, cùng một số phóng viên tính tình bát quái. Mặc dù bọn họ không được tận mắt chứng kiến một màn Trần Phàm đánh bại Yến Thanh Đế lúc trước ở Chiết Giang. Nhưng thông tin nghe được cũng không phải ít, lúc này trông thấy Yến Thanh Đế bị mất mặt đến mức hồ đồ, thì đều thổn thức cảm khái không thôi.

Mà Xương Hâm đang ngồi gần bên Yến Thanh Đế, chứng kiến phần tôn nghiêm cuối cùng trong lòng Yến Thanh Đế bị nghiền nát, thì khẽ thở dài... Lúc này hắn mới hoàn toàn hiểu được: Trần Phàm không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền sẽ đánh trúng điểm yếu trí mạng!

Ngay khi mọi người ở dưới đài đang sôi nổi bàn tán, thì khuôn mặt của Yến Thanh Đế cũng hoàn toàn trở nên vặn vẹo méo mó, đôi con ngươi trong mất đỏ rực. Hắn thở hổn hển, dùng ngữ khí âm trầm, khàn khàn giận dữ hét lớn:

- Ai cho họ vào đây? Mau đuổi họ ra ngoài cho tôi!

Mau đuổi họ ra ngoài cho tôi!

Lời nói tràn ngập sự phẫn nộ và căm tức của Yến Thanh Đế, thông qua microphone khuếch đại âm thanh, tựa như một tiếng sấm mùa xuân nổ vang ở trong gian phòng hội nghị!

Oanh!

Vừa nghe thấy Yến Thanh Đế nói như vậy, toàn trường lập tức xôn xao lên! Tất cả mọi người đều bị những lời này của Yến Thanh Đế làm cho hoảng sợ ngây ra. :

Mọi người đều hiểu rõ ràng, Nạp Lan Vĩnh Kha chính là một trong số những nhân vật tiêu điểm ở buổi lễ hội tái thiết đầu tư lần này. Thế nhưng Yến Thanh Đế, lại muốn đem ba người Trần Phàm. Nạp Lan Vĩnh Kha, Nạp Lan Hương Hương đuổi ra ngoài ư?

Ngay khi mọi người rơi vào trong nỗi khiếp sợ, thì bốn gã nhân viên công tác ở hiện trường, đứng sau lưng ba người Trần Phàm, thần sắc tràn đầy biểu tình do dự, không biết phải làm như thế nào.

Nguyên bản, bọn hắn đều nhận được mệnh lệnh, ngăn cản không cho Nạp Lan Vĩnh Kha tiến vào hội trường. Nhưng khi... bọn hắn nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha đi theo cùng Trần Phàm, thì bọn hắn lại không ra mặt ngăn trở!

Không phải bọn hắn đã quên mất lời Yến Thanh Đế phân phó, mà là không dám... làm như vậy.

Người có tên, như cây có bóng! Trần Phàm... cái tên này, đủ khiến cho bọn hắn hoàn toàn mất hết đi dũng khí.

- Các anh điếc hết rồi sao?

Yến Thanh Đế thấy bốn gã nhân viên công tác, thần tình do dự, thì phẫn nộ đứng lên vươn tay, chỉ thẳng vào ba người Trần Phàm, rống lớn quát:

- Tôi bảo các anh đuổi ba người bọn họ ra bên ngoài!

Lại nghe thấy Yến Thanh Đế nói như vậy, vô luận quan khách ở trên đài chủ tịch, hay là mọi người ở dưới đài, đều hiểu rõ ràng, giờ khắc này Yến Thanh Đế đã hoàn toàn bị cừu hận che mờ lý trí rồi!

Đồng dạng rất nhiều người cũng tò mò, tò mò vì Trần Phàm không phải là đối tượng được mời đến đây tham dự buổi hội nghị lần này. Thì hắn có lý do gì mà đến đây tham dự?

Ngay sau đó... mọi người đã có được đáp án chính xác!

Ở trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch đang ngồi ở trên đài, nhanh chóng đứng dậy, nhanh chân bước về phía Trần Phàm!

Nhìn thấy hai người đang đi tới, Trần Phàm không hề cử động, mà yên lặng chờ hai người này tiến đến phía mình.

Trầm Tuyết Sơn mang theo Vương chủ tịch, nhanh chân bước đến trước mặt Trần Phàm, khom lưng cúi đầu, như là người hầu nhìn thấy chủ nhân bình thường, ngữ khí run run nói:

- Trần tiên sinh, tôi đại biểu cho Tỉnh ủy Liêu Ninh hoan nghênh anh đến tham dự buổi hội đầu tư sẽ khai mở ở thành phố Đại Liên lần này!

Vừa nói dứt lời, Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch thành phố Đại Liên, đều nhất tề hướng Trần Phàm cung bái.

Khom lưng cung bái, cúi đầu chín mươi độ!

Choáng váng!

Ngay cả Yến Thanh Đế ở bên trong, tất cả mọi người đang có mặt trong hội trường, nhìn thấy một màn này, thì lại phải trợn trừng mắt lên, thêm một lần nữa!

Bọn họ nằm mơ cũng thật không ngờ, ở trong lúc Yến Thanh Đế đang phẫn nộ, thì Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch, sẽ làm ra cử động như thế này...

- Trầm Tuyết Sơn, ông đang làm cái gì vậy?

Theo sau... Yến Thanh Đế nhìn thấy một màn này, thì đột nhiên lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, giống như một con chó điên gầm lên, thanh âm chấn động rung trời.

Lúc này, Trầm Tuyết Sơn xoay người, ưỡn thẳng lưng, dùng ánh mắt bi ai nhìn Yến Thanh Đế, lạnh lùng nói:

- Yến bí thư, yêu cầu anh hãy chú ý tới lời nói của mình! Tập đoàn Vĩnh Đạt là đơn vị chính được mời tới tham gia buổi hội đầu tư lần này ở Đại Liên. Nạp Lan Vĩnh Kha tiên sinh, chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Đạt, cùng Trần Phàm tiên sinh, chủ tịch danh dự tập đoàn Vĩnh Đạt, đến chậm là vì kẹt xe trên đường, muộn mất hai phút. Anh muốn đuổi bọn họ ra khỏi hội trường, tôi muốn hỏi anh một câu, Yến Thanh Đế, anh đang làm cái trò gì vậy?

Yến Thanh Đế, anh đang làm cái trò gì vậy?

Không có tiếng trả lời, Yến Thanh Đế đã hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.

Rất nhanh, hắn đã giật mình bừng tỉnh, đồng thời còn phát hiện ra một sự thật: Trầm Tuyết Sơn và Vương chủ tịch là người của Trần Phàm!

Phát hiện này, để cho hắn không dám tin, mà cũng vô pháp thừa nhận!

Hắn không dám tin bởi vì, hắn không hiểu Trần Phàm dựa vào cái gì, mà có thể thuyết phục được hai người Trầm Tuyết Sơn cùng Vương chủ tịch, không thèm đếm xỉa gì đến cơn lửa giận của Yến gia, lựa chọn đứng sang bên phía Trần Phàm!

Dựa vào cái gì?

Đó chính là dựa vào Hoàng Chí Văn, lá bài thứ tư của Trần Phàm.

Lá bài thứ tư này, đủ khiến cho Yến Thanh Đế rơi vào trong địa ngục!

Lá bài thứ tư này, cũng làm cho Yến Khánh phải hao hết tâm tư, bảo vệ hành động của Yến Thanh Đế, trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ... !

- Ông... ông...

Ở trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Yến Thanh Đế toàn thân run rẩy vươn tay ra, chỉ vào Trầm Tuyết Sơn, giống như đang muốn nói cái gì đó. Kết quả bởi vì quá mức kích động, quá mức phẫn nộ, mà há miệng ra nửa ngày, cũng không biết phải thốt ra câu gì.

- ùng... ục...

Theo sau, Yến Thanh Đế trước ngực phập phồng, cả người hung hăng chấn động, bất thình lình phun ra một búng tiên huyết.

Máu tươi phun ra, nhiễm đỏ khóe miệng của hắn, đồng thời cũng nhuốm đỏ tấm thẻ ghi danh ở trên mặt bàn, che lấp mất tên của hắn.

Dưới ánh đèn, vết máu kia, dị thường chói mắt!

Đồng dạng cũng làm cho ba chữ Yến Thanh Đế hoàn toàn mất đi ánh sáng hào quang...

Thái tử Yến gia!

Yến Khánh không phế ngươi!

Thì ta... Đồ Tể... sẽ làm giúp cho hắn!

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)