Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 515

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 515: Quay về Trần gia?
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Reng... reng...

Nửa tiếng sau, khi Long Nữ lái ô tô chạy đến trước cổng bệnh viện, thì trong xe vang lên tiếng chuông di động rất nhỏ.

Thấy chuông reo, Trần Phàm khẽ nhíu mày, vừa lấy máy di động ra, thì rõ ràng trông thấy một cái dãy số xa lạ!

Do dự một lúc, sau đó Trần Phàm mới ấn nút chuyền liên lạc:

- Alo!

- Tiểu Phàm, tôi là Chu thư ký đây.

Liên lạc vừa chuyển, trong ống nghe liền truyền ra một cái thanh âm tràn ngập từ tính. Ngữ khí tuy rằng bình dị gần gũi, nhưng cái chân khí thượng vị giả là vô pháp che giấu nổi.

Chu thư ký?

Nghe được ba chữ này, thì nội tâm của Trần Phàm không khỏi chấn động.

Nguyên bản hắn chỉ quen biết với một vị thư ký mang họ Chu mà thôi. Đó chính là thư ký kiêm phụ tá bên người của thủ trưởng số 1.

- Ngài khỏe chứ, Chu thư ký!

Vừa hiểu ra chuyện này, đồng thời Trần Phàm cũng đoán được mục đích mà Chu thư ký gọi điện tới. Nhưng không có chủ động vạch trần, mà bày ra biểu tình tôn kính.

Đầu máy bên kia, Chu thư ký cười khổ nói:

- Thủ trưởng muốn tôi chuyển cáo với cậu, cậu đã làm ầm ĩ lên rồi, không cần dây dưa thêm xuống nữa đâu. Nếu không, không người nào dám cam đoan, thế cục có đại loạn hay không nữa!

- Tôi hiểu rồi.

Nghe Chu thư ký nói, Trần Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà trầm giọng đáp:

- Nhờ Chu thư ký chuyển cáo lại, kể từ bây giờ cho đến tháng 10, tôi sẽ không làm ra hành động nào nữa.

- Ưm.

Câu trả lời của Trần Phàm, làm cho Chu thư ký thở phào nhẹ nhõm... Dường như, hắn thực lo lắng Trần Phàm sẽ tiếp tục làm ầm ĩ lên.

- Mặt khác. Tiểu Phàm, thủ trưởng muốn tôi nhắc nhở cậu!

Chu thư ký nói những lời khó hiểu:

- Hội thảo tháng 10 sấp đến gần rồi. Ngài ấy mong là cậu sẽ không làm cho ngài ấy phải thất vọng!

- Thỉnh Chu thư ký chuyển cáo lại, trước khi hội thảo tháng 10 tiến hành, tôi cam đoan sẽ làm đúng như những lời đã hứa!

Trần Phàm son sắt nói. Nhưng cũng không nói thẳng ra, là mình đã hứa cái gì.

Bởi vì... chuyện này...

Chu thư ký biết.

Ngụy lão gia tử biết...

Vị thủ trưởng số 1 cũng biết... :

Mà cái lão nhân đang nằm trong quan tài ở Bát Bảo Sơn, đồng dạng cũng biết.

Tháng 10... Yến gia sẽ sụp đổ!

Sáng sớm, ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống phi trường quốc tế Đại Liên, trên đường băng sân bay đang đỗ chiếc chuyên cơ thương vụ của Trần Phàm, nhân viên công tác cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Trần Phàm dẫn người đến đăng ký.

- Tiểu Phàm, vốn dự định cho con ở lại Đại Liên thêm vài ngày, nhưng con đã có chuyện trọng yếu cần phải xử lý, chú cũng không giữ lại.

Cách đường băng không xa, Nạp Lan Vĩnh Kha hơi tiếc nuối nói với Trần Phàm.

Nhận thấy được ý cầm giữ trong giọng nói của Nạp Lan Vĩnh Kha, trong lòng Trần Phàm hiểu rất rõ ràng vô luận là Nạp Lan Vĩnh Kha hay Nạp Lan Hương Hương đều muốn mình ở lại Đại Liên.

Nạp Lan Vĩnh Kha là vì muốn nhân cơ hội Trần Phàm còn lưu lại, rèn sắt khi còn nóng, giúp cho Nạp Lan gia tộc nương theo cơ hội lần này gióng trống khua chiêng phát triển lớn mạnh.

Về phần Nạp Lan Hương Hương.

Trong lòng mỗi một người phụ nữ trong lúc đang mang thai đều hi vọng người đàn ông của mình có thể bồi tiếp an ủi bên cạnh mình, nàng tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Nàng rất muốn Trần Phàm có thể lưu lại, cùng nàng vượt qua mười tháng mang thai nặng nhọc này, nhưng nàng cũng biết rõ, thân phận của Trần Phàm đã chú định tất cả chuyện này không có khả năng phát sinh, bởi vì Trần Phàm có quá nhiều chuyện phải xử lý!

Hiểu được điểm này, nàng chỉ đành đem lòng mong mỏi trong nội tâm ẩn giấu đi.

Che giấu thật sự rất sâu... rất sâu...

- Chú Vĩnh Kha, tình thế trước mắt con không nói chú cũng rõ ràng.

Trần Phàm hít sâu một hơi, nói:

- Con cần phải đi xử lý một sự tình, hi vọng chú có thể hiểu được.

Nói xong Trần Phàm lại đưa mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương, vẻ áy náy xin lỗi trong ánh mắt không có chút nào che giấu.

Nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha chợt động, hắn biết rõ, việc Trần Phàm cần làm có quan hệ tới việc vặn ngã Yến gia.

Dù lý trí nói cho hắn biết, muốn vặn ngã Yến gia, thật khó khăn, nhưng những hành động trước kia của Trần Phàm làm cho hắn vô hình trung có vài phần tín niệm mù quáng, trong lòng tín niệm, hắn cũng rất tò mò, rốt cục Trần Phàm muốn làm như thế nào mới có thể hoàn toàn vặn ngã Yến gia đang rực rỡ như mặt trời ban trưa?

Tuy rằng trong lòng rất nghi hoặc, nhưng Nạp Lan Vĩnh Kha tự nhiên không phải là hạng người bình thường, hắn cũng không hỏi ra miệng, mà đem nghi vấn lưu lại trong lòng, cũng giống như đại đa số người đang chú ý trận đỉnh quyết đấu này, chờ đợi Trần Phàm xốc lên con bài chưa lật, vạch trần bí ẩn.

So sánh với Nạp Lan Vĩnh Kha, tâm tư Nạp Lan Hương Hương không phức tạp như vậy, nàng vừa hi vọng Trần Phàm có thể lưu lại cùng nàng, nhưng cũng hiểu được Trần Phàm, vì thế nghe Trần Phàm nói chuyện nàng không đợi cha mình mở miệng đã mỉm cười nói:

- Trần Phàm, anh cứ đi làm việc của anh đi.

Vừa nói xong, nàng lại nhìn cha mình:

- Cha, anh Phàm phải đi xử lý công việc, cũng không phải vĩnh viễn không trở lại, sao cha nói thế.

- Tục ngữ nói, con gái lớn không thể lưu trong nhà, đã gả ra ngoài, cùi chỏ cũng quải ra bên ngoài, lời này tuyệt không giả a.

Nạp Lan Vĩnh Kha dở khóc dở cười cảm thán, kết quả làm Nạp Lan Hương Hương như một cô bé giận dỗi, dùng sức nhéo ngang hông của hắn làm hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.

Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm cũng cười, theo sau mang theo vài phần xin lỗi áy náy lẫn quan tâm nhìn Nạp Lan Hương Hương, ngữ khí ôn nhu nói:

- Hương Hương, trong hai ba tháng tới có thể anh sẽ bận rộn nhiều việc, không thể rút thời gian đến Đại Liên thăm em, chờ sau khi anh giải quyết xong hết thảy chuyện này, sẽ đi thăm em.

- Ân.

Nạp Lan Hương Hương gật gật đầu, tận sâu trong nội tâm tràn đầy nỗi lưu luyến cùng ủy khuất, nhưng không hề có nửa câu oán hận, từ khi nàng hoàn toàn hiểu thông suốt vấn đề, bởi vì hận sinh yêu, từ một giây phút nàng bắt đầu yêu Trần Phàm, nàng đã tự nói với mình: vô luận sau này Trần Phàm làm như thế nào, nàng cũng vô oán vô hối!

Mấy phút sau, trong ánh mắt đỏ bừng của Nạp Lan Hương Hương đang nhìn chăm chú, Trần Phàm bước lên máy bay, chiếc máy bay dần dần rời khỏi đường băng, giống như một con chim sắt bay lên trời, lao vào tầng mây, dần dần biến mất trong tầm mắt của nàng.

Nhìn thấy máy bay biến mất, nàng cắn nhẹ môi, quật cường không cho nước mắt chảy xuống.

Thấy một màn này, Nạp Lan Vĩnh Kha hít sâu một hơi, vươn tay kéo nàng vào trong lòng, vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói:

- Hương Hương, con có thể trở thành nữ nhân của hắn, đối với Nạp Lan gia tộc mà nói là một chuyện tốt, nhưng đối với chính con mà nói, chưa chắc là như thế.

Nạp Lan Hương Hương không hé răng, chỉ vô lực nhắm nghiền hai mắt.

- Thân phận của hắn đã chú định đời này của hắn không có khả năng chỉ có một người đàn bà, mà đời này con cũng nhất định không thể trở thành vợ của hắn.

Ngữ khí của Nạp Lan Vĩnh Kha thật phức tạp, trong đó bởi vì có Trần Phàm nên Nạp Lan gia tộc hưng vượng mà thấy may mắn, cũng có nỗi lo lắng vì tương lai có thể không hạnh phúc của con gái mà ưu tư:

- Mặc dù con sinh con cho hắn, nhưng đời này của con cũng đã chú định sẽ không danh không phận.

Nạp Lan Vĩnh Kha nói xong, Nạp Lan Hương Hương cảm thấy mũi đau xót, hai hàng nước mắt không thể khống chế trào ra, nhẹ nhàng chảy xuống trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.

- Hối hận sao?

Nạp Lan Vĩnh Kha vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, trong con ngươi lộ ra vẻ lo lắng quan tâm của một người cha.

Cảm thụ được lòng quan tâm của cha như ngày mình còn bé, nhẹ nhàng lau nước mắt cho mình. Nạp Lan Hương Hương mở mắt.

Nàng cũng không lau nước mắt, cũng không tiếp tục rơi lệ, ngược lại khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, hiện lên dáng tươi cười hạnh phúc, trong ánh mắt mang theo vẻ quật cường trước nay chưa từng có:

- Cha, cha biết mà, từ nhỏ tới lớn con luôn rất quật cường.

Nạp Lan Vĩnh Kha nghe vậy, không khỏi nhớ tới câu nói khi nàng mang theo Bảo Nhi rời khỏi gia tộc: Đường con lựa chọn, dù quỳ cũng phải đi tới cuối!

Nhìn thấy cha không lên tiếng, nàng lại nở nụ cười:

- Cha, cha hiểu con, cho nên cha đừng hỏi con có hối hận hay không. Mà cha hẳn nên hỏi con, có cảm thấy hạnh phúc hay không!

*****

- Hạnh phúc sao? Con nghĩ bên cạnh anh ấy, mỗi một người đàn bà đều từng hỏi bản thân mình điều này, nhưng cha có từng nhìn thấy có người đàn bà nào chịu rời khỏi anh ấy?

- Có thể trở thành người đàn bà của anh ấy, vì ảnh sinh con dưỡng cái, đây đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho con.

Nàng quay đầu, đưa ánh mắt nhìn về không trung phương xa, tựa hồ đang tìm kiếm chiếc máy bay đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhẹ giọng nói:

- Đời này cho dù không danh không phận, con cũng vô oán vô hối!

Nạp Lan Vĩnh Kha á khẩu không trả lời.

Nạp Lan Hương Hương vốn chấp nhất cùng quật cường, hắn hiểu rất rõ ràng, nhưng Trần Phàm cũng không hiểu rõ.

Ngay khi hai cha con Nạp Lan Vĩnh Kha đang nói ra tiếng lòng, Trần Phàm ngồi trên máy bay, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Long Nữ cũng không ngồi bên cạnh Trần Phàm, mà bưng một ly rượu, ngồi bên cửa sổ, nhìn mây xanh cùng mặt trời bên ngoài, nhìn xuống dưới, biểu tình vẫn lạnh lùng như cự người từ ngoài ngàn dặm.

Nhưng vào lúc này, trong con ngươi của nàng hiện lên một phần cảm xúc lo lắng.

Nàng không có nói cho Trần Phàm, kỳ thật nàng cũng không phải bị khai trừ khỏi tổ chức Long Nha, chỉ là dựa theo mệnh lệnh của cấp trên giả vờ rời khỏi tổ chức Long Nha, đi tới ở bên người Trần Phàm.

Lúc nàng rời đi, thủ lĩnh Long Nha là Từ trưởng phòng từng nói cho nàng biết, nhiệm vụ của nàng có hai, một là đem hết toàn lực bảo hộ Trần Phàm, đừng để Trần Phàm xảy ra chuyện gì tại nước ngoài. Hai là đảm đương hồi chuông cảnh tỉnh không để Trần Phàm làm ra chuyện lướt qua quy củ.

Nàng đem hai nhiệm vụ này ghi khắc sâu trong nội tâm, đồng dạng cũng biết đây là một cuộc cờ của những đại nhân vật đang tranh đấu.

Nàng là một con cờ trong ván cờ, không thể quyết định đại cục, nhưng cũng không thể xem nhẹ.

Mà Trần Phàm lại là một quân cờ rất quan trọng trong bàn cờ.

Bàn cờ này, thắng hay bại, quyết định bởi Trần Phàm!

Ngày hôm qua, khi đến bệnh viện, Trần Phàm nhận được điện thoại của Chu bí thư, cũng không tránh Long Nữ, để Long Nữ nghe được hai người nói chuyện.

Hôm nay, Trần Phàm quay về Yên Kinh, nguyên nhân trong chuyện này Long Nữ hiểu rất rõ ràng.

Địa vị của Yến gia tại quốc nội không thể lay động, muốn động Yến gia cần có rất nhiều thế lực liên hợp cùng một chỗ, hơn nữa cũng cần những nhân vật đại biểu thế lực biểu hiện ra quyết đoán tuyệt đối.

Phần quyết đoán này, cần Trần Phàm đưa cho bọn hắn.

Chính xác ra chính là, chỉ có Đồ Tể từng giậm chân một cái làm thế giới ngầm toàn cầu run rẩy mới có thể cấp cho bọn hắn!

Mấy thứ kia, quốc nội không có, cần phải ra nước ngoài tìm lấy.

Nước ngoài, nguy cơ mai phục khắp nơi.

Nghĩ đến đây, Long Nữ không khỏi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Phàm, thấy hắn vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn thấy một màn này, Long Nữ lại thu hồi ánh mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên, chậm rãi đổ hết ly rượu vào trong miệng, sau đó lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về không trung phương xa.

Mọi người đều biết mùa hè luôn rất nóng.

Nhưng...

Người từng đi qua Yên Kinh cũng biết, mùa hè Yên Kinh cũng thật rất khó chịu.

Đang buổi trưa, ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, một tầng không khí oi bức bao phủ trên bầu trời đế đô, làm cả đế đô như một lò lửa, nóng đến mức làm cho người ta ngạt thở.

Dù trời nóng tới mức làm người ta chỉ muốn chửi mắng, nhưng phi trường quốc tế Yên Kinh vẫn là cảnh tượng thật bận rộn, nhân viên sân bay vì quá bận rộn cũng không kịp nghỉ ngơi lau mồ hôi, quần áo đã bị mồ hôi làm sũng ướt. :

Chiếc máy bay thương vụ của Trần Phàm đúng giờ hạ cánh đáp xuống trên đường băng, sau đó trượt ra một khoảng cách, vững vàng ngừng lại.

Ca bin mở ra, không khí oi bức ập vào mặt, cơ trưởng mang theo nhân viên công tác mỉm cười tiễn Trần Phàm cùng Long Nữ.

Trên đường băng sân bay, một chiếc Lincoln chờ đã lâu.

Người phụ trách tập đoàn Cao Tường tại Yên Kinh tuy rằng đầu đầy mồ hôi, lại không dám ngồi trong xe chờ đợi, đang đứng bên ngoài xe hơi.

Lúc này, trông thấy Trần Phàm mang theo Long Nữ từ trên phi cơ đi xuống, thì hắn liền vội vàng bước tới nghênh đón.

Nhìn thấy người phụ trách công ty chi nhánh của tập đoàn Cao Tường ở Yên Kinh, thì Trần Phàm cũng không hề cảm thấy nghi hoặc.

Lần này quay về Yên Kinh, tuy rằng hắn không thông báo cho bất luận người nào. Nhưng hắn đang ngồi máy bay thương mại của tập đoàn Cao Tường, cơ trưởng hiển nhiên là sẽ đem tin tức thông tri cho Dương Viễn. Lấy tâm tư cân mặt của Dương Viễn, làm ra cái an bài này, thì tự nhiên là cũng không đáng để cho Trần Phàm phải kinh ngạc.

- Chủ tịch... !

Nhìn thấy Trần Phàm, người phụ trách công ty chi nhánh ở Yên Kinh liền cúi đầu vấn an, thái độ mười phần cung kính.

- Uông quản lý, đã cực khổ rồi!

Trần Phàm cũng không kiêu ngạo, mà mỉm cười cùng người đàn ông trung niên họ Uông bắt tay. Hơn nữa còn là bắt hai tay, làm cho người đàn ông họ Uông này phi thường kích động.

Theo sau, Trần Phàm tùy ý hàn huyên vài câu cùng người đàn ông trung niên, rồi ngồi xe chuyên biệt của người đàn ông này đi đến quân khu Yên Kinh.

Cùng lúc đó...

Đại viện quân khu Yên Kinh, trong tòa lầu tướng quân.

- Cha. Tiểu Phàm ca ca, hắn thật sự không có việc gì sao?

Bởi vì tham gia diễn tập quân sự, nên Trần Ninh đã bớt thời gian quay trở lại Yên Kinh. Hiện giờ đang đứng ở trước mặt Trần Vĩnh Lạc, thân là nhân vật thực quyền ở trong quân khu Yên Kinh, hơn nữa còn mang quân hàm trung tướng, thần tình lo lắng dò hỏi.

Bên tai vang lên thanh âm lo lắng quan tâm của con gái, Trần Vĩnh Lạc thực kiên định lắc lắc đầu:

- Yến Thanh Đế không chết. Yến Khánh sẽ không làm ra hành động gì ở trong thời khắc mấu chốt như thế này đâu. Tạm thời Tiểu Phàm vẫn không xảy ra chuyện gì cả.

- Cha, ý của ngài là... sau này sẽ có chuyện hay sao?

Nghe cha mình nói như vậy, Trần Ninh hoảng hốt chất vấn. Trên khuôn mặt kiên cường xem ra, đã tràn đầy biểu tình lo lắng.

Lúc này đây, Trần Vĩnh Lạc không có hé răng mở miệng.

Tuy rằng hắn đang ở trong quân, suy nghĩ về phương diện chính trị cũng không kém cỏi.

Nhưng đối với tình thế trước mắt, ở hắn xem ra, nếu Yến Khánh quả thực giống như tin tức đang loan truyền, tiếp tục nắm giữ cương vị, hơn nữa còn trở thành nhân vật số 2, thì tình cảnh của Trần Phàm sẽ trở nên phi thường nguy hiểm!

Mắt thấy cha mình không nói gì, Trần Ninh bước dài tới trước người Trần Vĩnh Lạc, túm lấy cánh tay của Trần Vĩnh Lạc, ngữ khí run run nói:

- Cha, chúng ta không thể để cho Tiểu Phàm ca ca xảy ra chuyện gì được! Chúng ta đi cầu ông nội nhé? cầu ông nội cho Tiểu Phàm ca ca quay về Trần gia! Chỉ cần Tiểu Phàm ca ca quay về Trần gia, coi như Yến gia có phẫn nộ, thì Tiểu Phàm ca ca cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả!

Ngắm nhìn bộ dáng hoang mang của con gái mình. Trần Vĩnh Lạc hít sâu vào một hơi, bình tĩnh nói:

- Con à. ông nội con đã nói, chỉ cần Tiểu Phàm chịu cúi đầu, thì ông sẽ cho Tiểu Phàm quay trở lại Trần gia. Mấu chốt chính là... cha sợ bên phía Tiểu Phàm sẽ không đồng ý!

- Tiểu Phàm ca ca sẽ đồng ý mà!

Nghe Trần Vĩnh Lạc nói như vậy, Trần Ninh giống như túm được cọng cỏ cứu mạng, thần tình kích động nói:

- Cha, con và cha đi khuyên nhủ Tiểu Phàm ca ca nhé. Con tin rằng hắn nhất định là sẽ đồng ý!

- Được, được... được... !

Trần Vĩnh Lạc thấy Trần Ninh biểu tình kích động không thôi, dở khóc dở cười nói:

- Nhưng... coi như đi, thì cũng phải chờ Tiểu Phàm quay về mới được chứ?

Chờ Tiểu Phàm ca ca quay về ư?

Trần Ninh ngẩn ra.

- Reng... reng... linh...

Giống như muốn trả lời Trần Vĩnh Lạc bình thường, chiếc điện thoại ở trong thư phòng đã vang lên.

Tiếng chuông vang lên bất thình lình, đã làm cho Trần Ninh giật mình bừng tỉnh. Nàng theo bản năng buông tay Trần Vĩnh Lạc ra, còn Trần Vĩnh Lạc thì nhanh chóng nhấc điện thoại lên.

- Báo cáo thủ trưởng, Trần Phàm đã quay lại Yên Kinh, đang trên đường chạy tới quân khu!

- Biết rồi!

Trần Vĩnh Lạc nói dứt lời, thì trực tiếp cúp máy. Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó đứng dậy nhìn Trần Ninh nói:

- Đi thôi, Tiểu Phàm đã quay về rồi. Nhưng có thể thuyết phục được nó hay không, thì còn phải nhờ vào con à!

- Ân!

Trần Ninh thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã vui sướng gật đầu lia lịa.

Còn Trần Vĩnh Lạc thì thở dài ở trong lòng:

- Tiểu Phàm, nó sẽ chấp nhận quay về Trần gia hay sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)