← Ch.051 | Ch.053 → |
- Phanh!
Thân hình Tạ Lỗi từ trên không trung bay ra xa, hung hăng ngã nện xuống dưới mặt đất, hắn không còn tru lên nữa. Cơn đau đớn kịch liệt đã làm cho hắn hôn mê đi rồi. Nhưng dù đã hôn mê, thân hình của hắn không kìm chế được mà vẫn run rẩy lên, giữa hai chân xuất hiện vết máu thật rõ ràng.
Trong đêm đen, vết máu kia đõ như tiên diễm!
Nhìn thấy bộ dáng bi thảm của Tạ Lỗi, không ít tên công tử ăn chơi đều sợ tới mức ngồi bịch xuống dưới đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, đại khí cũng không dám thở mạnh. Còn Trịnh Gia Hào khi nãy tát Điền Thảo một bạt tai, lại Giống như nhìn thấy ma quỷ, cả người không ngừng rùng mình run rẩy.
Chậm rãi... chậm rãi, mọi người lại đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm, trong ánh mắt đã tràn ngập sự sợ hãi cùng cầu xin, cầu xin Trần Phàm buông tha cho bọn hắn.
Nhìn thấy đám ăn chơi trác táng bình thường không ai bì nổi lại giống như một đám chó con đang ở trước mặt Trần Phàm dùng ánh mắt cầu xin tha thứ, tâm tình của Điền Thảo cực kỳ phức tạp.
- Tao cho tụi mày hai tuyển hạng!
Trần Phàm mở miệng lần nữa. Ánh mắt của hắn không chút nhân từ, có chăng chính là sự lạnh lùng thấu tận xương tủy.
- Lựa chọn gì?
Một tên ăn chơi trác táng bị dọa đến nỗi tè ra quần theo bản năng dò hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức sợ tới mức phải trốn vào phía sau lưng của một gã công tử khác.
- Tụi mày không phải ưa thích đua xe sao? Tao cho tụi bây một cơ hội để đua xe. Nhưng... người về đích cuối cùng, sẽ phải đế mạng lại ở đây!
Trần Phàm không động thủ với tên trác táng kia mà gằn từng chữ:
- Đây là lựa chọn thứ nhất.
Tĩnh!
Đối diện với một sự lựa chọn như vậy, đám công tử trác táng lặng ngắt như tờ, không ai dám đứng lên đáp ứng. Giờ khắc này, bọn hắn tựa hồ cũng không dám cam đoan chính mình có phải là người về đích cuối cùng hay không!
Bất quá... cũng có ngoại lệ.
Nguyên Trịnh Gia Hào đã bị hù phá mặt đứng lên, hắn tựa hồ vừa nhìn thấy được ánh rạng đông, vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng kích động:
- Chỉ cần không phải gã cuối cùng. ông sẽ buông tha cho chúng tôi sao?
- Ngoại trừ mày.
Lời của Trần Phàm nói ra giống như chậu nước lạnh trực tiếp dội tắt hi vọng dấy lên trong lòng Trịnh Gia Hào, hắn Giống như bị rút hết khí lực toàn thân, lại vô lực ngồi bịch xuống dưới đất. Còn mấy tên trác táng khác lại chờ đợi Trần Phàm nói ra tuyển chọn thứ hai.
Trong lúc bọn hắn chờ đợi, Trần Phàm mở miệng lần nữa:
- Lựa chọn thứ hai, tụi mày quỳ Ngay trước mặt Điền Thảo, phục lạy nhận sai!
- Bá!
Lúc này đây, đám công tử ăn chơi kia cũng không còn lựa chọn trầm mặc, bên trong cơ thể bọn hắn giống như được rót vào một cỗ lực lượng vô hình, lết tới trước người Điền Thảo.
Thấy một màn như vậy, Điền Thảo nắm chặt cổ áo che kín, theo bản năng lùi ra phía sau hai bước.
- Không phải sợ, đây là sự trừng phạt nên có đối với bọn hắn.
Cùng lúc đó, Trần Phàm đi tới trước người đỡ nàng.
Phanh! Phanh! Phanh!
Có lẽ là vì muốn biểu hiện mình đã sai lầm, có lẽ là quá mức sợ hãi, cho nên đám ăn chơi trác táng ngày thường không ai bì nổi đang phục lạy, một tên so với một tên càng ra sức hơn, thanh âm một cái còn vang hơn một cái.
Giờ khắc này, bọn hắn tựa hồ như đã quên trước đó còn tụm năm tụm ba thảo luận tối nay sẽ tàn phá Điền Thảo như thế nào. Giờ khắc này, bọn hắn không có dũng khí, cũng không có đảm lượng dùng thân phận cùng địa vị mà bọn hắn vẫn luôn tự hào đi ỷ thế hiếp người!
- Điền Thảo, tôi sai lầm rồi, tha thứ cho tôi đi!
Trong lúc hoảng hốt, không biết gã công tử ăn chơi trác táng nào một bên phục lạy, một bên lớn tiếng cầu xin tha thứ nói.
- Điền Thảo, chúng tôi sai lầm rồi, buông tha chúng tôi đi!
Tên ăn chơi trác táng kia vừa thốt lên xong, những người khác lập tức đi theo phụ họa, cảm giác như hận không thể lập tức tiến lên ôm lấy chân Điền Thảo để cầu xin tha thứ!
Thấy một màn như vậy, Điền Thảo bị chấn kinh!
Đúng vậy, nàng bị chấn kinh!
Từ lúc còn nhỏ, nàng đã hiểu được đây là một xã hội cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu chỉ có thể bị khi phụ cùng vũ nhục.
Từng ở tuổi nhi đồng những đứa bé khác đang cùng mẹ mình làm nũng, thì nàng đang làm việc.
ở tuổi nhi đồng những đứa bé đang được ăn Kentucky, còn nàng lại cắn bánh mỳ cứng ngắc lạnh băng, vẫn đang làm bài tập.
Bởi vì, nàng không cam lòng!
Nàng không cam lòng làm một kẻ yếu nhược, nàng không cam lòng chính mình lại bước lên con đường cũ của mẹ nàng!
Nàng muốn nhờ vào sự cố gắng của mình làm một cường giả khiến cho người khác phải ngưỡng mộ mình. Đây là tín ngưỡng của nàng!
Dưới sự chống đỡ của tín ngưỡng, qua bao nhiêu năm, nàng mặc quần áo chịu sự dày vò của thời gian, lấy được vị trí số một trong trường học làm cho những đứa bé khác phải ganh tỵ.
Nhưng sự trả giá cùng cố gắng đứng sau danh hiệu số một đó, những đứa bé kia không hiểu.
Lúc trước, trong lúc nàng thân bất do kỳ bị mang tới nơi đây, bị sự thật tàn khốc tàn phá, sự kiêu ngạo cùng kiên trì trong nội tâm của nàng thiếu chút nữa đã bị đánh cho dập nát, tín ngưỡng vĩnh hằng trong lòng cũng dao động.
Mà hiện giờ, nhìn thấy một màn mộng ảo trước mắt, nàng bị chấn kinh, nàng cảm thấy được tất cả chuyện này giống như đang trong mơ, cho nàng một loại cảm giác không chân thật.
Bên trong Busatti Veyron, Dai Fu nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng cũng không khỏi rung động, nàng hiểu rõ ràng. Trần Phàm làm như vậy, là vì trợ giúp Điền Thảo tìm về tín ngưỡng sắp bị mất đi, cùng sự kiên trì bị đả kích.
Dù sao, đã bị đả kích nghiêm trọng như thế, nếu sự kiên trì trong lòng Điền Thảo hoàn toàn bị phá vỡ, như vậy con đường nhân sinh của nàng sẽ bị thay đổi rất lớn.
Cùng lúc đó, Trịnh Gia Hào lại giống như một tù phạm đang chờ chết, trong lòng chất đầy sợ hãi.
Đối với tù phạm mà nói, chết có lẽ cũng không đáng sợ, nhưng tư vị chờ đợi cái chết tuyệt đối là khổ sở, đó là một loại giày vò, một loại giày vò làm cho con người ta sẽ phải điên lên.
Đám ăn chơi trác táng khác có thể thông qua việc phục lạy để bù đắp sai lầm, nhưng hắn không thể, hắn không thể tưởng tượng được. Trần Phàm sẽ đối phó hắn như thế nào. Nguy hiểm không báo trước, đây là một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của nhân loại!
- Mày đang nghĩ tao sẽ đối phó mày như thế nào, đúng không?
Ngay khi Trịnh Gia Hào bị nỗi sợ hãi giày vò, sắp không còn chịu nổi, thì Trần Phàm liền giống như u linh xuất hiện ở Ngay trước mặt của hắn.
Hắn dùng sức nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu.
- Tao cũng có thể cho mày hai cơ hội.
Trần Phàm trầm giọng nói:
- Một, mày sẽ giống như hắn, gãy một bàn tay!
Nói xong Trần Phàm chi Tạ Lỗi đang nằm hôn mê. :
- Tôi tuyển điều thứ hai! Tuyển điều thứ hai!
Trịnh Gia Hào cơ hồ là rống lên nói.
Trần Phàm nở nụ cười, cười đến thật qủy dị:
- Mày xác định?
- Xác định!
Trịnh Gia Hào giống như sà con mổ thóc, vội vàng gật đầu thật nhanh.
- Điều thứ hai tao với mày đua xe, thắng, tao sẽ xem như không có chuyện gì phát sinh.
Trần Phàm gằn từng chữ:
- Nhưng thua, đem mạng lưu lại!
Đồ mạng!
Trần Phàm vừa thốt lên xong. Trịnh Gia Hào trực tiếp sợ choáng váng, đám quần chúng đang vây xem chung quanh cũng ngây dại ra. Là một trong những phương thức đánh bạc hấp dẫn bậc nhất, trong quá trình thi đấu đua xe, bài bạc không có gì kích thích bằng đổ cược nữ nhân, đổ nữ nhân cũng không kích thích bằng đổ mạng. đây là đạo lý mà tất cả mọi người đều biết.
Dù là Hà Lão Lục hay những người xem bên ngoài đều khiếp sợ, không phải bởi vì bọn họ chưa từng xem qua đổ mạng. Tương phản, hàng năm đều có tay đua ở bãi đua xe Vân Sơn dùng tính mạng đem làm tiền đặt cược. Bọn hắn sở dĩ khiếp sợ, là bởi vì những lời này nói ra từ trong miệng Trần Phàm. Phải biết rằng... Trần Phàm vừa mới thắng trong cuộc thi đấu với Xa Vương Grimm. Hơn nữa còn là dưới tình huống rớt lại phía sau tới một phút đồng hồ, cuối cùng chuyển bại thành thắng, hoàn toàn đả bại Grimm. đã đánh nát phần kiêu ngạo trong nội tâm của Grimm!
Thế cho nên sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Grimm cũng không còn dám tiếp tục xuất hiện ở nơi này...
Hiện giờ Trịnh Gia Hào lựa chọn điều thứ hai, cùng Trần Phàm đua xe đổ mạng?
Mọi người dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được kết cục của Trịnh Gia Hào!
- Tôi không đổ, không đổ!
Trịnh Gia Hào điên cuồng lắc đầu, theo hắn xem ra, không chỉ là chính hắn, dù là thành viên của hiệp hội đua xe SIS của giới đua xe ngầm được xưng là đệ nhất Hongkong cũng tuyệt đối sẽ không dám cùng Trần Phàm đua xe đổ mạng!
- Vậy thì tuyển điều thứ nhất sao?
Trần Phàm cười lạnh hỏi.
Trịnh Gia Hào khóc, hắn bị hù khóc:
- Cũng không tuyển, tôi cũng không tuyển!
- Hắc! Điền Thảo cũng không muốn trở thành tiền đặt cược của tụi mày, nhưng tụi mày ỹ thế hiếp người, làm cho nàng không còn đường lựa chọn nào khác.
Đối mặt Trịnh Gia Hào bị hù khóc, Trần Phàm không có chút nào nhân từ:
- Mà bây giờ, mày cũng chỉ có thể lựa chọn một trong hai điều này!
- Đừng... Tôi van cầu ông, van cầu ông buông tha tôi! Tôi sai lầm rồi, tôi thật có lỗi! Nếu ông buông tha tôi, tôi cho ông tiền, cho ông rất nhiều tiền, ông muốn bao nhiêu tôi cho ông bấy nhiêu... Trịnh Gia Hào hoàn toàn bị sợ đến nông nỗi choáng váng tâm thần, hắn nói năng đã có chút lộn xộn.
Giờ khắc này, hắn tựa hồ đã quên trước kia trận đua xe bắt đầu, bộ dáng không ai bì nổi kia. Hắn cũng đã quên mở miệng đòi đưa Điền Thảo ném tới hộp đêm dơ bẩn nhất làm tiếp viên!
- Răng rắc!
Nhưng không đợi hắn nói cho hết lời, một tiếng vang giòn cắt đứt lời của hắn.
- A!
Một tiếng thét bén nhọn vang vọng phía chân trời, một cánh tay của Trịnh Gia Hào rũ xuống, xương cốt trắng hếu lộ ra ngoài, máu tươi đầm đìa tràn ra.
Những hạt mồ hỏi to như hạt đậu không ngừng chảy ra trên trán của Trịnh Gia Hào, hắn ôm lấy cánh tay ròng ròng máu tươi, kêu rên không dứt!
- Ngao!
Nương theo tiếng tru thống khổ, thân hình của Trịnh Gia Hào bay ra ngoài, trên không trung, bộ mặt cơ thể hắn vặn vẹo cùng nhau.
- Phanh!
Thân hình của Trịnh Gia Hào rơi bên cạnh Tạ Lỗi, đau đớn kịch liệt đồng dạng cũng làm cho hắn hôn mê bất tỉnh.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết thống khổ của Trịnh Gia Hào, đám ăn chơi trác táng còn lại cũng không dám nhìn qua. Tương phản, nguyên bản bọn hắn đã suy yếu, trong cơ thể lại có dũng mãnh tràn vào một cỗ lực lượng, phục lạy càng thêm nhiệt tình hơn. Cho dù là bọn hắn đi viếng mồ mả tổ tiên, phục lạy cũng không có dùng sức như lúc này.
- Đi thôi.
Trần Phàm lập tức đi tới bên cạnh Điền Thảo đang lẳng lặng quan sát tất cả, vỗ nhẹ lên bả vai Điền Thảo.
Điền Thảo nhẹ gật đầu, đi theo Trần Phàm về hướng chiếc Bugatti Veyron đại biểu xe thể thao vua kia.
Mắt thấy Trần Phàm muốn dẫn Điền Thảo rời đi, không ai tiến lên ngăn trở, thậm chí không ai dám lên tiếng.
Chỉ còn lại âm thanh phục lạy "binh binh" vang lên trong màn đêm tăm tối...
← Ch. 051 | Ch. 053 → |