← Ch.540 | Ch.542 → |
Khí hậu New York là khí hậu vùng ôn đới, mùa hạ lại nóng bức mà nhiều mưa.
Vào ban đêm, tầng mây dày đặc bao phủ không trung, che phủ ánh trăng, cơn gió muộn màng thổi qua, trong không khí xen lẫn chút cảm giác mát mẻ hiếm có.
Có thể đoán được chính là New York sắp nghênh đón một trận bão táp.
Trong màn đêm, trang viện gia tộc Gambino có vẻ dị thường u tĩnh, bên trong vẻ u tĩnh lại để lộ ra cỗ khí tức trang nghiêm mà ngưng trọng.
Dãy kiến trúc bên trong trang viện phần lớn đều một mảnh tối đen, chỉ có một số ít kiến trúc còn lóe ánh đèn, trong đó có tòa biệt thự số một nằm ngay trung ương.
Biệt thự số một là nơi ở của Silva.
Đồ vật trong biệt thự cổ xưa, sàn nhà dày nặng, bức màn màu đen cực lớn, phù điêu phong cách kiến trúc Rome xa xưa, còn có lò sưởi bằng gạch đỏ, tòa biệt thự này tràn ngập phong cách của Sicily.
Phong cách cổ xưa lại đơn giản.
Đây là lời hình dung thỏa đáng về tòa biệt thự này.
Bên trong phòng sách biệt thự bày biện những giá sách niên đại đã lâu, trên giá sách bày rất nhiều bộ sách, những bộ sách kia phần lớn niên đại lâu đời, thậm chí có quyển mất cả bìa bên ngoài.
Ngoại trừ mấy giá sách, bên trong phòng sách hấp dẫn ánh mắt người khác nhất chính là một bức họa lớn treo trên tường.
Có thể nói đối với bất kỳ người Mỹ nào, nhất là thành viên gia tộc Mafia mà nói, đều nhận thức được nhân vật trong bức họa - Carlo Gambino!
Nếu như nói đến Vito là thủy tổ của Mafia Sicily, như vậy Carlo Gambino lại là một truyền kỳ!
Trong lòng toàn bộ thành viên các gia tộc Mafia, Carlo Gambino giống như một vị thần linh.
Là tộc trưởng đầu tiên của gia tộc Gambino, hắn đã xây dựng gia tộc Gambino lớn mạnh đồng thời liên tục sáng tạo kỳ tích!
Khi xưa, Carlo Gambino cùng mười hai vị đầu lĩnh gia tộc Mafia mời dự họp ủy ban Mafia cả nước, bị cảnh sát bất ngờ tập kích. Lúc ấy đối mặt cuộc tập kích của cảnh sát, mọi người đều biến sắc, nhưng lúc ấy Carlo Gambino lại hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào phản kháng.
Sau đó không đầy một giờ, hắn dùng hơn trăm ngàn đô la để giải quyết việc này.
Phải biết rằng, đó là niên đại sáu mươi của thế kỷ trước, khi đó hơn trăm ngàn đô la, tương đương với hai triệu đô la hiện tại!
Khi ông trùm Mafia truyền kỳ này qua đời, toàn bộ thế giới có hơn trăm nhà truyền thông trực tiếp phát sóng buổi tang lễ của ông ta!
Có thể nói không chút nào khoa trương, lễ tang của hắn còn long trọng hơn cả một quốc vương!
Cuộc đời của hắn có rất nhiều truyền kỳ, đời sau có người từng lấy cuộc đời hắn xây dựng thành bộ phim Bố Già nổi tiếng. Bộ điện ảnh này là một tác phẩm kinh điển về Mafia, đến nay vẫn không có một bộ phim nào có thể siêu việt.
Sau khi Carlo Gambino qua đời, các tộc trưởng gia tộc mặc dù không được xuất sắc như Carlo, nhưng vẫn kế thừa phong cách của hắn, hơn nữa còn lợi dụng nhân mạch mà hắn tích góp cùng thực lực mà kiên cố thêm địa vị của gia tộc.
Đối với việc này, gia tộc Gambino có thể trở thành gia tộc hắc bang kinh khủng nhất trong toàn bộ thế giói, công lao của Carlo Gambino lớn nhất, không ai có thể thay thế được công lao của hắn.
Bức họa của Carlo Gambino được treo đối diện bàn làm việc, người ngồi sau bàn chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bức họa.
Bức họa này được treo suốt mấy chục năm, hơn nữa chưa từng thay đổi vị trí, đây là các đời tộc trưởng lưu lại, luôn luôn vẫn giữ nguyên đến hiện tại.
Mỗi một đời tộc trưởng gia tộc Gambino khi gặp khó khăn cùng nghi nan đều đến phòng sách nhìn lên bức họa Carlo Gambino mà trầm tư, theo ý nào đó mà nói, bức họa của Carlo Gambino là một loại tinh thần ký thác, cũng là một động lực, có thể làm cho các đời tộc trưởng không dám có chút lơi lỏng.
Đêm nay, tộc trưởng hiện tại của gia tộc Gambino, Silva Gambino ngồi yên trong phòng sách nhìn lên bức họa, hắn đã nhìn suốt một giờ, trong một giờ qua không có bất kỳ người nào quấy rầy hắn.
- Ba!
Dưới ánh đèn mờ nhạt. Silva châm một điếu xì gà, nhẹ nhàng rít hai hơi, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của hắn, làm cho người ta có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt của hắn dị thường ngưng trọng, chân mày cau chặt lại, hình thành một đường thẳng.
Dưới ánh đèn, điếu xì gà trong tay hắn chậm rãi thiêu đốt, hắn nhìn chằm chằm bức họa Carlo Gambino suy nghĩ xuất thần.
- Phanh... Phanh...
Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Silva rít một hơi xì gà, chậm rãi phun ra một ngụm khói mới mở miệng.
Ngữ khí của hắn trầm thấp mà thong thả, thanh âm khàn khàn, lại tràn ngập uy nghiêm.
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị người đẩy ra, một người đàn ông cao chừng một thước bảy đi vào.
Có thể nói với chiều cao của hắn, ở nước Mỹ chỉ được xem là rất thấp!
Nhưng trên người hắn lại toát ra cỗ khí tức khiến lòng người rét lạnh.
Hắn có khuôn mặt trắng bệch như bệch bạch tạng, diện mạo thật bình thường, nhưng cặp mắt xếch hẹp dài lại đùng đục lạ lùng.
Tựa hồ trên thế giới này không có chuyện gì đáng cho hắn quan tâm!
- Ông chủ, xe của Đồ Tể đã vào trang viện, ngài muốn cho thuộc hạ dẫn bọn hắn trực tiếp tới đảo nhỏ hay là đến gặp ngài?
Đi vào phòng sách, người đàn ông giống như u linh lặng lẽ đi tới đối diện Silva, lúc mở miệng ngữ khí thật bình tĩnh, không hề có chút tôn kính, nhưng khi hắn nhắc tới hai chữ Đồ Tể thì khuôn mặt hắn chợt xuất hiện tia cảm xúc dao động, thậm chí cặp mắt đùng đục cũng hiện lên ánh sáng kỳ dị.
- Locke, nói cho người phía dưới, đưa Đồ Tể tới đây.
Silva trả lời.
Locke nghe được lời Silva, gật đầu, đồng thời dự định xoay người rời đi.
- Đợi một chút.
Silva gọi Locke, đồng thời dụi tắt xì gà, đứng lên, cảm thấy xương cốt có chút tê dại.
Sở dĩ tê dại chính vì hắn đã ngồi thời gian quá lâu!
Thật sự... quá lâu!
Từ sau khi hắn biết được Trần Phàm rời khỏi đại lục đến nước Mỹ, hắn đã buông xuống hết thảy công việc trong tay, một mình ngồi yên trong phòng sách, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.
Trong dĩ vãng, mỗi lần gia tộc Gambino gặp được phiền toái lớn, hoặc Silva phải làm ra một quyết định nào đó thật lớn, đều cũng giống như lần này, một mình ngồi trong phòng sách, nhìn chằm chằm vào bức họa Carlo Gambino, lẳng lặng tự hỏi, thẳng đến khi làm ra quyết định mới có thể rời khỏi phòng.
- Hô...
Nhìn thật sâu vào bức họa Carlo Gambino, Silva giống như vừa làm ra quyết định, phun ra một hơi thản nhiên nói:
- Tôi cùng anh ra nghênh đón Đồ Tể.
Nói xong Silva mang theo Locke rời khỏi phòng sách, xuyên qua hành lang, xuống lầu đi tới cửa lớn biệt thự số một.
- Khí hậu sẽ mau thay đổi thôi.
Đi ra bên ngoài biện thự, Silva cảm nhận được tia mát mẻ hiếm có trong cơn gió đêm mang tới, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mây đen bao phủ dày đặc trên không trung, nhẹ nhàng cười.
Trong màn đêm, nét tươi cười của hắn mang theo hương vị thật nặng nề.
Locke nghe được lời cảm thán của Silva, cũng không nói lời nào.
Hắn là cận vệ của Silva, biết rõ quy tắc của bảo tiêu, đồng dạng hắn rất rõ ràng, đêm nay Silva làm ra quyết định cơ bản có thể quyết định toàn bộ vận mệnh tương lai của gia tộc Gambino!
Trong sự chờ đợi kiên nhẫn của Silva, được xe của gia tộc Gambino dẫn đường, chiếc Rolls - Royce của Trần Phàm dần dần chạy đến trước biệt thự số một, mà mười hai bảo tiêu của hắn lại đi thẳng tới trang viện nằm trên đảo nhỏ.
Nơi đó là địa phương gia tộc Gambino dùng để chiêu đãi khách quý, trên đảo nhỏ có hai mươi mấy tòa biệt thự, phương tiện bên trong còn vượt xa phòng tổng thống trong khách sạn năm sao.
Rất nhanh, chiếc xe dẫn đường cùng chiếc Rolls - Royce dừng lại trước cửa biệt thự số một.
Silva cũng không nói lời nào lập tức mang theo Locke hướng chiếc Rolls - Royce đi tới.
Bên trong Rolls - Royce, Long Nữ cho xe dừng lại, bước xuống trước tiên mở cửa sau cho Trần Phàm.
Phía băng sau. Lý Dĩnh cũng đã vắng mặt - nàng nghe theo lời Trần Phàm cùng đi với các bảo tiêu tới biệt thự trên đảo nhỏ trước.
- Đồ Tể tôn quý, bạn thân ái của tôi, hoan nghênh anh đến trang viện gia tộc Gambino. - internet
Nhìn thấy Trần Phàm trong bộ quần áo Tôn Trung Sơn bước xuống xe, Silva bước lên nghênh đón, vẻ mặt tươi cười.
Nhưng...
Nụ cười không sáng lạn như lúc gặp mặt Trần Phàm tại Anh quốc.
Trong nụ cười có chút phức tạp, càng nhiều là vẻ nặng nề!
- Silva, bạn của tôi, thần sắc của ngài thoạt nhìn không tốt lắm, xem ra không chịu nghỉ ngơi cho tốt a.
Trần Phàm xuống xe, theo lễ tiết ôm Silva, sau đó trêu ghẹo nói.
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Silva khóc không ra nước mắt.
Hiện giờ các thế lực lớn của thế giới ngầm đều vì Trần Phàm tụ tập tại Mỹ, mà hắn và gia tộc của hắn phải làm ra sự lựa chọn quan trọng nhất trong thời khắc mấu chốt này - gia tộc Gambino hoặc là lựa chọn đứng bên Trần Phàm, hoặc là lựa chọn khoanh tay đứng nhìn!
Lựa chọn này đối với Silva mà nói, thập phần khó khăn!
Bởi vì nó quyết định vận mệnh của gia tộc Gambino!
Ở dưới tình hình này, Silva làm sao có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Trong lòng khóc không ra nước mắt, Silva cũng rất tò mò vì sao hiện tại Trần Phàm còn có thể biểu hiện thoải mái đến như thế.
Tò mò thì tò mò, Silva cũng không hỏi ra nghi hoặc trong lòng, mà gượng ép cười cười:
- Đồ Tể, bạn thân ái của tôi, thật sự không ngờ anh còn có một mặt hài hước như thế. Đi thôi, chúng ta đi vào nói chuyện.
Vừa nói xong, Silva làm ra tư thế thỉnh mời.
- Được.
Trần Phàm gật đầu cười, khóe mắt lướt nhìn Locke đứng sau lưng Silva, sau đó thản nhiên đi theo Silva vào biệt thự.
Trong màn đêm, khi ánh mắt thật bình thản của Trần Phàm quét nhìn về phía mình, Locke chỉ cảm thấy lông tơ cả người chợt dựng đứng, thậm chí hơi thở cũng không thể tự chủ ngừng lại!
Cảm giác kỳ dị làm cho Locke thầm giật mình, giật mình vì lực áp bách do Trần Phàm mang đến cho hắn.
Đồng dạng cũng làm cho hắn biết, chống lại Trần Phàm kết quả của hắn chỉ có một: Chết!
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Silva, Trần Phàm cùng hắn đi tới phòng sách.
Là ông trùm Mafia nước Mỹ, lực ảnh hưởng của Silva ở thế giới ngầm nước Mỹ không cần nói cũng biết, phòng sách của hắn được xem như là một trong những phòng sách khó bước vào nhất trong quốc gia này!
Toàn bộ thành viên Mafia của thế giới ngầm, nhất là người của gia tộc Mafia, đều xem việc bước chân vào phòng sách của Silva cùng ngắm thưởng bức họa của Carlo Gambino làm vẻ vang.
Nhưng sau khi tiến vào phòng sách của Silva, Trần Phàm cũng không hề lộ ra chút thần sắc kích động.
Đúng vậy!
Không hề có một chút nào!
Hắn giống như vừa quay trở lại nhà mình, thực tùy ý ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong phòng, thật hứng thú đánh giá hết thảy chung quanh.
Chẳng biết tại sao, thái độ thoải mái của Trần Phàm lại làm cho Silva mơ hồ có chút bất an.
Tuy rằng trong lòng bất an, nhưng khi ánh mắt Trần Phàm ngừng lại trên người Silva thì ông trùm Mafia này lại trong nháy mắt điều chỉnh cảm xúc của chính mình, làm cho mình lãnh tĩnh trở lại:
- Đồ Tể, bạn của tôi, tôi biết ý tứ của anh khi đến đây.
Vừa nói xong, không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên thật áp lực.
Bởi vì...
Vận mệnh thế giới ngầm nước Mỹ, vì cuộc nói chuyện sắp diễn ra mà thay đổi!
← Ch. 540 | Ch. 542 → |