Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 561

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 561: Kết liễu ân cừu
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Màn đêm buông xuống, âm thanh ồn ào ban ngày dần dần rời đi, ánh đèn neon sáng rực hai bên đường, ngọn đèn chiếu sáng lên từng phố lớn ngõ nhỏ trong Đông Hải, làm tòa thành thị phồn hoa được xưng danh hạt ngọc đông phương bày ra một trạng thái mông lung, cũng như cuộc sống về đêm, khiến kẻ khác mơ màng.

Phi trường quốc tế Phổ Đông tại Đông Hải vẫn nhộn nhịp như ngày thường, từng chiếc máy bay liên tục lên xuống, thanh vang ầm vang thật lâu không tiêu tan.

Vào lúc chín giờ, một chiếc máy bay hành khách đến từ New York đúng giờ hạ cánh đáp xuống phi trường quốc tế Phổ Đông.

Trên đường băng sân bay, chiếc Bentley lẳng lặng đỗ nơi đó, biển số xe sáng dưới ánh đèn dị thường chói mắt.

Hoàng Phủ Hồng Trúc dựa vào cửa xe, trong tay cầm điếu thuốc lá nhẹ nhàng hút, ánh mắt nhìn vào chiếc máy bay bình an hạ cánh.

Dần dần, thấy chiếc máy bay đang từ từ chạy đến, Hoàng Phủ Hồng Trúc vứt bỏ tàn thuốc, giẫm tắt, trên mặt toát ra vẻ kích động không cách nào che giấu.

Ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm máy bay, vẫn không nhúc nhích.

Trong máy bay, Tiết Hồ đang dần hồi tỉnh.

Giống như lúc ở trong hộp đêm của Kroff, Tiết Hồ vẫn bị trói trên ghế ngồi, miệng nhét khăn, làm hắn không thể nhúc nhích, ngay cả việc muốn cắn lưỡi tự sát cũng khó có khả năng.

Ánh đèn bên ngoài chiếu vào trong máy bay, cảm thụ được ngọn đèn hơi chói mắt, Tiết Hồ híp mắt lại, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả... hắn nhìn thấy được Đông Hải trong màn đêm.

Nhìn tòa thành thị hạt ngọc đông phương cao vút tận trời, thân hình Tiết Hồ không tự chủ được run rẩy lên.

Đông Hải.

Đây là tòa thành thị mà hắn từng nằm mộng cũng muốn chinh phục.

Ngay từ đầu, hắn bại bởi Sở Vấn Thiên, sau đó khi hắn hùng tâm vạn trượng tiến quân Đông Hải, lại nửa đường giết ra Trình Giảo Kim như Trần Phàm.

Hiện giờ hắn không những mất đi Đông Hải, còn mất đi cả Hắc Kim đế quốc.

Hai bàn tay trắng.

Đây là hình dung chân thật nhất về hắn trong lúc này.

Hắn run lên, run thật mạnh, bắt đầu kịch liệt giãy dụa, khuôn mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo vào nhau, oán độc nhìn Trần Phàm cách đó không xa gầm nhẹ ú ớ:

- Giết chết tao... giết tao!

Bởi vì trong miệng bị nhét khăn, lời của Tiết Hồ cũng không được rõ ràng, vừa nghe giống như tiếng gào khóc thảm thiết.

Hai nữ tiếp viên hàng không đang đi tới, chợt nghe Tiết Hồ gầm lên, nhìn thấy biểu tình dữ tợn của hắn, sợ tới mức thất sắc, dừng phắt lại, còn dùng tay bịt miệng không dám hét ra tiếng.

Thấy một màn như vậy, Long Nữ không đợi Trần Phàm lên tiếng, giữ im lặng đứng dậy, lập tức đi tới bên cạnh Tiết Hồ lấy ra dao găm vung lên.

- Xoạt!

Con dao vung lên, sợi dây trói Tiết Hồ vào ghế đứt rời, nhưng hai tay hắn vẫn bị trói cứng.

- Hô... hô...

Nhìn thấy Long Nữ cũng không phải hạ sát thủ đối với Tiết Hồ, hai nữ tiếp viên hàng không thở mạnh dồn dập, vẻ sợ hãi trong mắt cũng giảm bớt một ít.

Mất đi dây thừng trói buộc, Tiết Hồ giãy dụa càng thêm mãnh liệt, ngã xuống trước chỗ ngồi, cố gắng cọ rớt chiếc khăn trong miệng để tự sát.

Nhưng...

Không đợi hắn làm được, Long Nữ đã xách hắn lên như xách một con gà con.

Theo sau... Long Nữ mang theo Tiết Hồ đi ra cửa máy bay, hai nữ tiếp viên nhìn thấy thế lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, đi tới trước người Trần Phàm mang theo vẻ mỉm cười cúi đầu nói:

- Thưa ngài.

- Chào hai vị.

Trần Phàm cười đáp lại.

- Theo an bài của Diệp tiên sinh, sau khi chúng tôi đưa ngài đến Đông Hải sẽ cùng máy bay ở lại Đông Hải, chờ sau này khi ngài lại đi Mỹ sẽ vì ngài phục vụ.

Một tiếp viên hàng không cung kính nói.

Nghe được lời nói của nàng, Trần Phàm liên tục cười khổ.

Hắn biết rõ Diệp Tranh Vanh muốn đưa chiếc máy bay này cho hắn, kể cả nữ tiếp viên cũng cùng đóng gói tặng kèm...

Tuy rằng tận sâu trong nội tâm có chút chống cự thủ đoạn trắng trợn này của Diệp Tranh Vanh, nhưng Trần Phàm cũng không tức giận mà cười nói:

- Chờ sau khi chúng tôi rời đi, hai cô nghỉ ngơi một chút thì quay về đi.

- Thưa ngài, chẳng lẽ chúng tôi phục vụ không tốt sao?

Nghe được lời nói của Trần Phàm, một tiếp viên sắc mặt trắng nhợt.

Trần Phàm lắc đầu:

- Đương nhiên không phải.

- Vậy vì sao ngài phải đuổi chúng tôi về?

Tiếp viên còn lại liền nói tiếp:

- Ngài không biết, một khi chúng tôi không làm được theo yêu cầu của Diệp tiên sinh, sau khi trở về chúng tôi sẽ bị đuổi việc.

Nghe lời nàng nói, nhìn vẻ mặt lo lắng của hai nàng, Trần Phàm hiểu rõ tuy rằng dáng người cùng diện mạo hai nàng không tầm thường, muốn tìm việc ở công ty hàng không thật dễ dàng, nhưng đãi ngộ tuyệt không bằng hiện tại.

- Yên tâm đi, bên phía Diệp tiên sinh tôi sẽ nói chuyện.

Trần Phàm cười trêu chọc:

- Nếu hai cô trở về ông ấy dám đuổi việc hai cô, hai cô cứ tới tìm tôi, tôi sẽ tăng gấp đôi tiền lương cho hai người.

- Cảm ơn ngài...

Nghe Trần Phàm nói, hai nữ tiếp viên đều nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cảm tạ.

Cùng lúc đó máy bay hoàn toàn dừng lại.

Theo sau, ca bin từ từ mở ra, Trần Phàm đi ra cửa máy bay. :

- Tạm biệt Trần tiên sinh!

Nhìn thấy cửa máy bay mở toang, hai nữ tiếp viên mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.

- Tạm biệt.

Trần Phàm cười trả lời, liếc mắt liền nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc đang dựa vào cửa xe Bentley.

Đêm nay Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn mặc bộ quần áo màu đen quen thuộc, bên trên là chiếc áo ngắn, ở dưới là váy đen cùng đôi giày đen.

Đêm nay nàng cũng không cố ý ăn mặc tỉ mỉ, ngược lại cũng không buộc tóc, tùy ý xõa trên vai, làm cho người ta có loại cảm giác thật phiêu dật.

Đôi chân mượt mà càng thêm mê người, ngón chân trắng muốt tuyệt đối là đại sát khí của đàn ông.

Bên cạnh xe, nàng nhìn thấy Long Nữ xách Tiết Hồ đi xuống phi cơ, không khỏi cảm thấy có chút thổn thức.

Trong ký ức của nàng, dù là lúc Sở Vấn Thiên còn sống, nhắc tới Tiết Hồ cũng phải biến sắc.

Mà hiện giờ Tiết Hồ lại hoàn toàn bại bởi Trần Phàm, bị bại đến rối tinh rối mù.

Hai thái cực này so sánh, làm nội tâm của nàng không khỏi có chút xao động.

Nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm.

Nhìn thấy thân ảnh đã điêu khắc thật sâu trong nội tâm của nàng, nỗi tưởng niệm tràn ngập toàn thân nàng, làm thân thể mềm mại của nàng chợt run rẩy lên, vẻ lạnh lùng bẩm sinh trên mặt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ nhu tình.

Nhìn nhìn, trong gió đêm, nàng chợt động.

Nàng không tự chủ được bước nhanh về hướng Trần Phàm cùng Long Nữ.

Thân hình của nàng uốn éo giống như một con rắn nước, đôi bầu ngực vun cao, toàn thân tản ra sự hấp dẫn không sao ngăn cản.

- Đã trở lại.

Rất nhanh, nàng đã đi tới trước mặt hai người, chủ động mở miệng, vẻ hưng phấn trong giọng nói không cách nào che lấp.

- Ân.

Trần Phàm nhẹ gật đầu, nói:

- Gần đây trong nhà vẫn ổn chứ?

- Hết thảy đều tốt lắm.

Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng gật đầu, từ sau khi Trần Phàm đi Mỹ, bởi vì nàng quá lo lắng cho an nguy của Trần Phàm, mỗi trời tối đều trằn trọc khó ngủ, hiện giờ nhìn thấy Trần Phàm bình an mang Tiết Hồ trở về, nỗi lo lắng trong nội tâm đã biến mất không còn sót lại chút gì.

- Tiểu Thảo biết anh về không?

Trần Phàm hỏi.

Hoàng Phủ Hồng Trúc lắc lắc đầu:

- Em sợ cô bé lo lắng nên không nói cho cô ấy biết anh đi Mỹ, nhưng tiểu Qua lại lỡ miệng nói ra. Sau khi em nhận được điện thoại của anh, định đưa cô bé cùng đi đón anh, nhưng phát hiện đã muộn nên tự mình đến đây.

- Như vậy em cùng đi với anh tới chỗ tiểu Thảo.

Trần Phàm nghĩ nghĩ làm ra quyết định.

Hoàng Phủ Hồng Trúc liền gật đầu:

- Dạ!

Nghe được hai người nói chuyện, Tiết Hồ lại thấp giọng rống lên:

- Trần... Trần Phàm, mày có dũng khí thì giết tao!

Không một tiếng trả lời, Trần Phàm mang theo Hoàng Phủ Hồng Trúc đi tới chỗ chiếc Bentley, Tiết Hồ lại không ngừng giãy dụa hét lên.

Rất nhanh, hai người lên băng sau, Tiết Hồ bị ném ở vị trí cạnh tay lái, Long Nữ khởi động xe rời sân bay, đi tới nhà Điền Thảo.

Gió đêm thổi bay, thổi lên trên mặt Trần Phàm, mang theo cảm giác mát mẻ, nhìn cảnh sắc lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, Trần Phàm không khỏi nhớ lại lúc trước mình cùng Điền Thảo đi tới hộp đêm William ca hát.

Ngày hôm đó, Điền Thảo như cọng cỏ dại ngoài đồng, hát lên ca khúc bi thương, nhào vào trong lòng Trần Phàm khóc nức nở, cuối cùng đem quá khứ bi thảm của dì Điền kể lại với Trần Phàm.

- Khi tôi nghe được chuyện đời mẹ tôi, tôi đã âm thầm tự nói với mình, mẹ của tôi vì sinh tôi ra, đã phải chịu rất nhiều thống khổ mà không ai biết, tuy rằng tôi nghèo, nhưng tôi nhất định phải học tập thật giỏi! Bởi vì đối với người nghèo mà nói, chỉ có học tập mới có cơ hội bước lên!

- Tôi phải không ngừng cố gắng, cố gắng thêm nữa, chỉ là vì chờ đợi có một ngày tôi lớn lên, đứng trên đỉnh xã hội này, làm cho tên súc sinh kia đến dưới chân mẹ tôi phục lạy nhận sai lầm!

- Tuy rằng tôi biết muốn làm được chuyện này còn khó hơn lên trời, nhưng tôi tuyệt không buông bỏ, tuyệt sẽ không!

Nhớ lại lời nói ngày xưa của Điền Thảo, trong đầu dần hiện ra hình ảnh Điền Thảo nắm chặt tay, đỏ mắt, nước mắt đầm đìa, trong lòng Trần Phàm chợt nhói đau, nhịn không được nhắm hai mắt lại.

- Tiểu Thảo, em không cần tiếp tục chờ đợi, hôm nay Tiết Hồ sẽ giống như một con chó chết quỳ trước mặt em cùng dì Điền!

Trong xe, Trần Phàm nhẹ giọng nói.

*****

Từ sau khi Hoàng Phủ Hồng Trúc phát hiện được Điền Thảo, liền thích nàng, chẳng những thu nàng làm đồ đệ, còn ra sức bồi dưỡng nàng, đối đãi với Điền Thảo như với em gái, luôn suy nghĩ cho Điền Thảo.

Bởi vì đau lòng khi nhìn thấy Điền Thảo cùng dì Điền phải sống ở nhà trọ âm u ẩm ướt, nàng định tặng một ngôi nhà cho Điền Thảo, nhưng Điền Thảo chết sống không chịu, rơi vào đường cùng nàng đành phải cho Điền Thảo vay trước, hơn nữa dựa theo lời Điền Thảo, chờ sau này sẽ trả dần cho nàng.

Từ sau kỳ nghỉ, Điền Thảo không như những học sinh khác chỉ hưởng thụ kỳ nghỉ hè, mà đã bắt đầu cuộc sống thực tập của mình.

Trong hai mươi mấy ngày qua, nàng thực tập trong tập đoàn Cao Tường, còn đến chỗ Hoàng Phủ Hồng Trúc học tập lễ nghi cùng văn hóa xã hội thượng lưu, mỗi ngày đều đúng giờ về nhà bồi dì Điền.

Ngày hôm nay cũng giống như vậy.

Buổi chiều sau khi Điền Thảo về tới nhà, cùng dì Điền ăn cơm, sau đó nằm trên sô pha gối đầu lên chân dì Điền, hai mẹ con cùng xem ti vi.

Nhưng...

Tuy rằng ánh mắt nàng nhìn lên màn hình ti vi, tâm tư lại không đặt trong đó.

- Tiểu Thảo, thời gian không còn sớm, đi ngủ thôi.

Nhìn thấy bộ phim trên ti vi chấm dứt, dì Điền cúi đầu nhìn thoáng qua Điền Thảo đang nằm ngẩn người trong lòng, ôn nhu nói.

Không một tiếng trả lời, Điền Thảo giống như không hề nghe được lời nói của dì Điền.

Dì Điền thấy thế không khỏi ngầm thở dài.

Ở trong trí nhớ của bà, mấy ngày trước mỗi ngày tuy rằng Điền Thảo quay về nhà vẫn mang theo nụ cười, nhưng là mẹ của Điền Thảo, bà có thể nhận ra được Điền Thảo có tâm sự.

Nhìn ra được điểm này, bà cũng không dò hỏi, bởi vì bà biết từ nhỏ đến lớn Điền Thảo là một cô gái kiên cường mà độc lập, có lời gì chỉ biết giấu trong lòng, sẽ không bao giờ chịu nói ra.

- Tiểu Thảo...

Dì Điền gọi một tiếng, vừa gọi vừa vươn tay trìu mến vuốt ve đầu Điền Thảo.

Dưới ánh đèn, mái tóc Điền Thảo vẫn như lần đầu tiên Trần Phàm gặp nàng, cực kỳ chỉnh tề, bím tóc đuôi ngựa kiêu ngạo vẫn lẳng lặng nằm trên đầu vai, chỉ có một biến hóa duy nhất chính là dài hơn một chút.

- Mẹ, làm sao vậy?

Lần này Điền Thảo chợt giật mình hồi phục lại tinh thần, liền nở nụ cười.

Đây đã là thói quen của nàng, vô luận là trước khi nàng gặp được Trần Phàm hoặc là sau đó, mỗi lần đối mặt dì Điền, nàng đều nở nụ cười, giống như dùng phương thức này nói với dì Điền, nàng không khổ, nàng không phiền lụy, nàng rất hạnh phúc.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Điền Thảo, dì Điền chẳng biết tại sao trong lòng chợt thấy đau nhói, bà nhẹ giọng nói:

- Thời gian không còn sớm, sáng mai con còn phải đi thực tập, đi ngủ sớm một chút đi.

- Không có việc gì, mẹ, con còn chưa buồn ngủ, một lúc nữa con ngủ với mẹ.

Điền Thảo cười lắc đầu, cố ý cọ thân hình vào người dì Điền, tựa hồ đang muốn dùng phương thức này để làm nũng.

Nghe Điền Thảo nói như thế, dì Điền do dự một chút, nhịn không được hỏi:

- Tiểu Thảo, có phải con đang gặp phiền toái gì hay không?

Phiền toái?

Bên tai vang lên hai chữ này, trong lòng Điền Thảo chấn động, nhưng cũng lắc đầu thật nhanh:

- Không có, mẹ, con không có gặp phải phiền toái gì.

- Tiểu Thảo, con là do mẹ nuôi lớn, tính tình của con mẹ rõ ràng, mẹ biết con gặp phải phiền toái gì cũng không muốn nói với mẹ, con sợ mẹ lo lắng cho con.

Dì Điền thở dài:

- Kỳ thật... mẹ cảm thấy được, con nên nói ra, tuy rằng mẹ không hiểu biết nhiều lắm, không có kiến thức nhưng mẹ có thể giúp con nghĩ cách...

Lời nói ôn nhu của dì Điền rơi vào trong tai Điền Thảo, không khỏi làm thân thể mềm mại của nàng run rẩy lên.

Từ ngày nàng sinh ra, đã không có cha, là do dì Điền một tay nuôi nàng trưởng thành.

Mà kể từ sau khi biết được hành vi cầm thú "của người cha ruột", nàng vì muốn có một ngày buộc được Tiết Hồ quỳ trước mặt mẹ con nàng, khi những đứa trẻ khác đang hưởng thụ tình thương yêu của cha mẹ, nàng không ngừng cố gắng lại cố gắng học hành.

Không có tuổi thơ ấu vui tươi, không có cha mẹ nuông chiều, không có những thứ đồ chơi...

Cố gắng lại cố gắng, nàng như tranh đua cùng thời gian, trả giá nhiều hơn những người khác phải trả giá.

Sự trả giá kia nhận được hồi báo, từ nhỏ tới lớn thành tích học tập của nàng luôn đứng thứ nhất!

Bởi vì thành tích học tập luôn đứng thứ nhất, bởi vì vẻ xinh đẹp tinh khiết của nàng, bởi vì dung mạo không tầm thường, nàng được xưng là hoa hậu giảng đường, người truy đuổi nàng nhiều vô số kể.

Nhưng...

Nàng vẫn như một đóa hoa sen, gắt gao giữ chặt điểm mấu chốt của mình, kiên trì lên giấc mộng của mình.

Tuổi nàng lớn dần, nàng dần dần cảm thấy được giấc mộng của mình thật xa vời, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ chịu buông tha!

Về sau nàng gặp được Trần Phàm, yêu Trần Phàm, cũng nhận được lời hứa hẹn của Trần Phàm: Trần Phàm nói cho nàng biết, sẽ trợ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.

Mấy ngày nay, sở dĩ nàng mất hồn mất vía, là bởi vì nàng biết Trần Phàm đã đi giúp nàng hoàn thành tâm nguyện kia, xa xôi vạn lý qua nước Mỹ đối phó Tiết Hồ.

Mà tính đến trước mắt, nàng không nhận được bất cứ tin tức gì về Trần Phàm.

Điều này làm cho nàng cực kỳ lo lắng.

Lúc này nghe được câu hỏi của mẹ mình, Điền Thảo vừa xúc động vừa cắn răng nói:

- Mẹ, mẹ còn nhớ con đã nói, anh ấy sẽ lấy lại công đạo cho chúng ta không?

- Con nói Trần thiếu sao?

Dì Điền lập tức phản ứng, nhớ ra gì đó.

Điền Thảo nhẹ gật đầu.

- Nhớ rõ, làm sao vậy?

Dì Điền khẽ cau mày, như đoán được điều gì, biến sắc nói:

- Chẳng... chẳng lẽ Trần thiếu đã xảy ra chuyện?

- Không có.

Điền Thảo lắc lắc đầu, theo sau lại lo lắng nói:

- Nhưng anh ấy vì muốn đối phó tên súc sinh kia đã đi Mỹ, hiện tại còn chưa trở về, còn không có tin tức.

- A...

Nghe được Điền Thảo nói như thế, dì Điền cả kinh, theo sau vẻ mặt lo lắng:

- Trần... Trần thiếu sẽ không xảy ra chuyện đi?

Không tiếng trả lời, Điền Thảo cắn chặt môi.

Bởi vì nàng cũng không biết Trần Phàm có xảy ra sự cố hay không.

- Đinh đông!

Theo sau... ngay khi hai mẹ con bởi vì Trần Phàm mà lo lắng, tiếng chuông cửa bỗng vang lên, đánh vỡ vẻ im lặng trong đại sảnh.

Tiếng chuông thình lình vang lên làm hai người giật mình, theo sau phục hồi lại tinh thần.

- Con đi mở cửa, hẳn là Hoàng Phủ tỷ đến.

Sau khi lấy lại tinh thần, Điền Thảo theo bản năng cho rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc đến, bởi vì từ sau khi hai mẹ con nàng dời về đây, trong nhà chỉ có Hoàng Phủ Hồng Trúc làm khách.

Vừa nói xong, thần tình Điền Thảo kích động đứng lên, theo nàng xem, Hoàng Phủ Hồng Trúc muộn như vậy đến nhà, hơn phân nửa là có tin tức của Trần Phàm.

Mang theo vài phần kích động, Điền Thảo đi nhanh tới cửa, nhìn thấy được Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng dưới lầu, Trần Phàm mang theo Tiết Hồ đứng một bên nàng lại không nhìn thấy.

- Hoàng Phủ tỷ, em mở cửa cho chị.

Nhìn thấy đúng là Hoàng Phủ Hồng Trúc, vẻ hưng phấn trên mặt Điền Thảo càng đậm.

- Ân.

Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu, cũng không nói có Trần Phàm đứng gần bên.

Một phút sau, khi Trần Phàm mang theo Tiết Hồ cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng thang máy đi vào nhà, Điền Thảo mặc bộ áo ngủ đứng đợi ngay trước cửa thang máy.

- Đinh đông!

Nương theo một tiếng vang nhỏ, thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra.

- Hoàng Phủ tỷ...

Điền Thảo theo bản năng kêu lên, kết quả vừa gọi được một nửa, đã nuốt câu kế tiếp vào bụng.

Bởi vì nàng thấy được Trần Phàm. :

Trong nháy mắt nàng nhìn thấy Trần Phàm, cả người nàng giống như bị sử dụng ma pháp, cứng ngắc, đồng tử phóng lớn, trong con ngươi bắn ra quang mang hưng phấn.

Nhưng...

Phần hưng phấn kia rất nhanh phai nhạt xuống, nàng lại nhìn thấy được Tiết Hồ trong tay Trần Phàm!

Vừa nhìn thấy Tiết Hồ, vẻ hưng phấn trong mắt Điền Thảo biến thành khiếp sợ, sau đó là hận ý... hận ý khắc cốt minh tâm!

Phần hận ý khắc cốt minh tâm kia làm sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, hai tay nắm chặt vào nhau!

Làm như đã phát hiện cảm xúc dao động của Điền Thảo, Hoàng Phủ Hồng Trúc tiến lên kéo nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Thảo, chúng ta vào nhà trước, vào nhà nói sau.

- Giết... giết tao.

Cùng lúc đó, Tiết Hồ cũng nhìn thấy Điền Thảo, trên mặt không hề có chút áy náy, chỉ có vẻ dữ tợn, tựa hồ hắn thập phần không muốn đối mặt dì Điền.

Dọc theo đường đi, Tiết Hồ một mực giãy dụa, lúc này đã khàn cả giọng, thanh âm còn muốn khủng bố hơn lúc ở trên máy bay.

Không một tiếng trả lời, Điền Thảo cắn răng thu hồi ánh mắt, bị Hoàng Phủ Hồng Trúc kéo vào nhà, mà Trần Phàm lại không nói gì, chỉ mang theo Tiết Hồ đi theo phía sau hai người.

- Hoàng Phủ tiểu thư...

Ngay cửa nhà, dì Điền đang cầm dép lê đứng đợi ở cửa, nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc ôm Điền Thảo đi vào, lập tức cười chào hỏi.

Vừa nói tới đó, nụ cười trên mặt dì Điền nhất thời cứng ngắc.

Bà nhìn thấy được Trần Phàm đi sau lưng Điền Thảo và Hoàng Phủ Hồng Trúc.

Cũng nhìn thấy Tiết Hồ trong tay Trần Phàm.

- Ba!

Trong con ngươi nhận ra khuôn mặt từng làm cho bà gặp ác mộng vô số đêm dài, cả người dì Điền cứng ngắc, nhẹ buông tay, đôi dép rơi xuống đất.

Dưới ánh đèn, bà trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn trừng trừng.

Nhìn tên đàn ông cầm thú từng mạnh mẽ chiếm đoạt đời bà!

Nhìn tên đàn ông cầm thú hủy diệt cả đời bà!

- Súc sinh...

Nhìn trừng trừng, thân hình dì Điền run rẩy kịch liệt, nước mắt tuôn tràn xuống khuôn mặt hơi có vẻ già nua của bà, bà hé miệng đầy thù hận phun ra hai chữ.

Nghe được hai chữ súc sinh, Tiết Hồ ngừng giãy dụa, hắn theo bản năng đón nhận ánh mắt dì Điền, cười quái dị:

- Điền Phương, thật không nghĩ tới chưa tới hai mươi năm, bà đã biến thành bộ dáng hoa tàn ít bướm như vậy, năm đó tôi đã thật sự mù mắt chó!

*****

Nghe được câu nói của Tiết Hồ, thân hình dì Điền chấn động, thiếu chút nữa tức đến hôn mê bất tỉnh.

Hoàng Phủ Hồng Trúc thấy thế, liền bước lên đỡ lấy bà.

- Còn không phải do tên súc sinh ông ban tặng!

Điền Thảo đột nhiên xoay người đỏ mắt, vung tay lên tát mạnh vào mặt Tiết Hồ.

- Ba!

Tiếng vang giòn truyền ra, Điền Thảo cho Tiết Hồ một cái tát vang dội, để lại dấu ngón tay rõ ràng trên mặt Tiết Hồ.

- Nha đầu, tao là cha mày, mày dám đánh tao?

Bị Điền Thảo tát một cái, Tiết Hồ không giận ngược lại cười, nhưng nét cười có chút âm trầm.

- Con mẹ nó quỳ xuống cho tao!

Nhìn thấy đã sắp chết đến nơi mà Tiết Hồ còn làm ra vẻ kêu gào chửi rủa, Trần Phàm nhất thời nổi giận, nói xong liền bóp tay thật mạnh, trực tiếp làm cho Tiết Hồ quỳ rạp xuống đất.

- Trần Phàm, tao biết mày muốn tao quỳ rạp trước mặt bọn họ, phục lạy nhận sai, ha ha... điều đó không có khả năng! Cho dù tao chết cũng không cho mày được như mong muốn!" Tiết Hồ bị Trần Phàm đè trên mặt đất, khuôn mặt khô gầy dán sát sàn nhà có chút biến dạng, bộ dáng dọa người:

- Đây là mày bức bách tao quỳ, mà không phải tao cam tâm tình nguyện, mày hiểu không? Ha ha... có dũng khí thì mày giết tao!

- Súc... súc sinh!

Nghe được lời nói hung hăng càn quấy của Tiết Hồ, Điền Thảo không còn cách nào khống chế chính mình, nàng giống như phát điên nắm chặt hai tay xong lên đấm mạnh vào người Tiết Hồ.

Lúc Hoàng Phủ Hồng Trúc bồi dưỡng cho nàng, từng cho nàng luyện võ, tuy chỉ sơ sài bên ngoài nhưng khí lực khá mạnh hơn những cô gái bình thường, vừa đấm đá vài cái Tiết Hồ đã choáng váng đầu óc, máu mũi chảy đầm đìa.

- Tiểu Thảo, đừng... đừng đánh nữa!" Điền Phương thấy Điền Thảo mất đi lý trí, sợ Điền Thảo ngộ sát Tiết Hồ, mạnh mẽ ngăn cản nàng:

- Cho... cho hắn cút đi!

Nghe được lời của dì Điền, Điền Thảo không kìm lòng được liền ngừng tay lại.

- Đánh... đánh a, tiếp tục đánh, đánh chết tao đi...

Trên mặt đất, Tiết Hồ cười lên quái dị, cảm giác như muốn cho Điền Thảo trực tiếp giết chết hắn.

- Hoàng Phủ tiểu thư, cô buông tôi ra.

Điền Phương nuốt nước bọt, nói.

Nghe lời bà, Hoàng Phủ Hồng Trúc theo bản năng buông lỏng Điền Phương.

Ngay sau đó Điền Phương trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Phàm.

- Dì Điền!

Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc không hẹn cùng đỡ Điền Phương đứng lên.

- Trần thiếu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã làm hết thảy cho tôi và tiểu Thảo!" Bị hai người kéo lên, Điền Phương hữu khí vô lực nói:

- Tôi không muốn nhìn thấy hắn chết trong nhà mình, lại càng không muốn nhìn thấy tiểu Thảo giết chết hắn, để cho hắn cút đi được không?

- Được.

Trong kế hoạch của Trần Phàm, hắn đem quyền lực xử trí Tiết Hồ giao cho Điền Phương cùng Điền Thảo, hiện giờ nếu như Điền Phương không muốn giết Tiết Hồ, hắn lập tức đáp ứng.

Nghe được câu trả lời của Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc sửng sốt, tựa hồ nàng thật không ngờ Trần Phàm sẽ vì Điền Phương mà buông tha Tiết Hồ.

Dù sao giữa Tiết Hồ cùng Trần Phàm thù sâu như biển, chính Tiết Hồ phái người giết chết Bạch Anh!

So sánh với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, Điền Thảo lại không cảm thấy kinh ngạc.

Nàng hiểu được mẹ của mình. - internet

Nàng biết Điền Phương là một người cực kỳ thiện lương, bởi vì phần thiện lương kia dù trong nội tâm chỉ hận không thể lập tức nghiền xương Tiết Hồ thành tro, nhưng lại không thể chính tay giết Tiết Hồ, thậm chí còn không muốn nhìn thấy Tiết Hồ chết trước mặt bà.

- Hoàng Phủ tỷ, cho em mượn chủy thủ.

Giờ khắc này, Điền Thảo chợt bình tĩnh trở lại, vẻ bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy được có chút sợ hãi.

- Tiểu... tiểu Thảo, con muốn làm gì?

Nghe được câu nói của tiểu Thảo, Điền Phương có chút khẩn trương, thậm chí cả Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc đều có chút ngạc nhiên.

- Mẹ, tên súc sinh này làm hại hai mẹ con mình khổ nhiều năm như vậy, cứ nhẹ nhàng buông tha cho hắn, con không thể thừa nhận.

Điền Thảo nhẹ nhàng nói:

- Không phải hắn mới nói hắn bị mù mắt chó sao? Con khiến cho mắt chó của hắn hoàn toàn mù!

Bên tai vang lên lời nói bình tĩnh mà tràn ngập hận ý của Điền Thảo, Điền Phương nhất thời ngây người.

Mà Hoàng Phủ Hồng Trúc lại đưa mắt nhìn Trần Phàm xin chỉ thị, nhận thấy được ánh mắt của nàng, Trần Phàm nhẹ gật đầu.

Thấy Trần Phàm gật đầu, Hoàng Phủ Hồng Trúc lấy ra thanh chủy thủ đưa cho Điền Thảo.

Tiếp nhận chủy thủ, Điền Thảo xoay người chậm rãi ngồi xuống.

- Nha đầu, mày là nòi giống của Tiết Hồ này, người của Tiết gia cũng không phải bọn hèn nhát, đến đây đi, đâm vào chỗ này...

Trên mặt đất Tiết Hồ cười lạnh, ý bảo Điền Thảo đâm vào tim của hắn.

Nhưng...

Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn đọng lại, thanh âm cùng dừng lại.

Điền Thảo đem đầu nhọn của chủy thủ chậm rãi hướng ánh mắt Tiết Hồ tới gần.

Thấy chủy thủ tới gần, đồng tử Tiết Hồ bắt đầu co rút lại, rất nhanh biến thành mũi nhọn, trong con ngươi hiện lên vẻ sợ hãi không thể che giấu, nỗi sợ hãi làm hắn không thể khống chế run rẩy lên.

Hắn luôn mồm muốn chết, nhưng khi tử vong tiến đến, hắn vẫn cảm nhận được sợ hãi!

- Xuy...

- A!

Theo sau, khi Điền Thảo đâm xuyên chủy thủ vào trong mắt Tiết Hồ, thân thể hắn kịch liệt run lên, phát ra tiếng tru thống khổ, cùng lúc đó máu tươi phun ra đầy mặt Điền Thảo.

Điền Thảo không chút phản ứng, thậm chí bàn tay cầm chủy thủ cũng không hề run rẩy, nàng dùng phương thức như thế chậm rãi đâm vào trong mắt còn lại của Tiết Hồ.

Trên mặt đất, Tiết Hồ giãy dụa kịch liệt, một con mắt chảy ròng máu tươi, một con mắt lộ ra sợ hãi thật sâu.

- A!

Ngay sau đó tiếng kêu thảm của Tiết Hồ chợt ngừng bặt.

Trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của ba người Trần Phàm, Điền Thảo lại đâm một đao vào mắt kia của Tiết Hồ.

Một đao này đâm thật rõ ràng!

Một đao này, đâm rất mạnh!

Dưới một đao, chủy thủ sắc bén trực tiếp xuyên thấu đầu Tiết Hồ, cả người Tiết Hồ chấn động, tắt thở ngay tại chỗ!

Máu tươi văng trên người Điền Thảo, nhuộm đỏ khuôn mặt của nàng.

- Tiểu Thảo!

Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Điền Phương thét lên chói tai nhào về hướng Điền Thảo.

- Phác thông!

Điền Thảo vứt chủy thủ, quỳ rạp trước mặt dì Điền, dì Điền vươn tay ôm Điền Thảo vào lòng, ôm thật chặt... thật chặt...

- Mẹ, thực xin lỗi, con lừa mẹ.

Ở trong lòng Điền Phương, thân hình Điền Thảo nhẹ run lên:

- Nguyên bản mẹ muốn cho hắn chạy thoát, con phải nghe lời mẹ. Nhưng mẹ không biết, hắn đã giết chết vợ của sư phụ Trần Phàm. Trần Phàm đem quyền quyết định giao cho chúng ta, chúng ta có tha thứ hắn, cũng không thể vì sự ích kỷ của chúng ta mà cho hắn chạy thoát, ngược lại hắn phải chết!

Hắn phải chết!

Nói xong lời cuối cùng, trên khuôn mặt bị máu tươi nhuộm đỏ của nàng hiện lên biểu tình thật kiên quyết.

Bởi vì nàng biết, Lưu Mãnh có địa vị thế nào với Trần Phàm.

Nàng cũng biết, Trần Phàm vì đối phó Tiết Hồ đã trải qua bao nhiêu khó khăn.

Bên tai vang lên lời Điền Thảo, nhìn biểu tình kiên quyết trên mặt nàng.

Điền Phương ngây người.

Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng ngây người.

Trần Phàm cũng ngây người.

Bọn họ nằm mơ cũng thật không ngờ, Điền Thảo dùng một đao giết chết Tiết Hồ không phải vì chính mình, cũng không phải vì Điền Phương, mà vì Bạch Anh, chính xác ra là vì Trần Phàm!

Đối mặt ba người, Điền Thảo dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm.

Trần Phàm trả giá nhiều như vậy, thật vất vả mới bắt được Tiết Hồ, chỉ vì một câu của mẹ nàng, mà tha cho Tiết Hồ sao?

Không!

Điền Thảo không cho phép.

Nàng tình nguyện lựa chọn lừa gạt mẹ mình, cũng không muốn buông tha cho Tiết Hồ.

Bởi vì nàng biết Trần Phàm muốn cho Tiết Hồ phải chết.

Nàng không thể để cho Trần Phàm khó xử vì hai mẹ con nàng.

Không hơn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)