Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 597

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 597: Một kích cuối cùng, Yến gia sụp đổ! (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ngày 29 tháng 9 năm 2012, lễ tang của Louis III được cử hành tại Vatican.

Sáng sớm, khi ánh mặt trời thăng lên trên không trung, có hơn ba trăm vạn tín đồ Thiên Chúa giáo đứng tràn đầy trong quảng trường, nơi nơi đều là thân ảnh đông đúc, liếc mắt không nhìn thấy cuối.

Ngoại trừ số tín đồ tràn vào đêm qua, còn có nguyên thủ cùng đại biểu đến từ hơn hai trăm quốc gia cũng xuất hiện trong lễ tang của Louis III, kể cả nguyên thủ của quốc gia Thiên Chúa giáo lớn nhất Châu Á là tổng thống Philippines cũng xuất hiện, ngoài ra còn có lãnh đạo của hoàng thất Trung Đông cũng đến tham dự.

Hơn ba trăm vạn tín đồ cùng các nhà lãnh đạo cùng tham gia lễ tang, đúng là một buổi tang lễ long trọng nhất trong suốt trăm năm qua!

Có một không hai!

Đơn giản là vì trong thời gian Louis III trị vì, đã tích cực khởi xướng nền hòa bình thế giới, tận sức dung hợp tôn giáo chủng tộc, đã được toàn bộ thế giới khẳng định.

Vì bảo đảm an toàn của lễ tang cùng ổn định trật tự, ngoại trừ tòa thánh Vatican phái ra đại lượng thành viên giữ gìn trật tự, Italy còn vận dụng một nửa cảnh sát cùng đặc công quân đội.

Khi ánh mặt trời đầu tiên sáng sớm chiếu vào Vatican, Monica trong bộ áo trắng, đội hoàng quan, cầm quyền trượng tượng trưng cho thân phận cùng quyền lực, dẫn dắt thành viên tòa thánh xuất hiện tại quảng trường, cử hành lễ Misa.

Sau khi đoàn người Monica xuất hiện, cả quảng trường rộng lớn đều yên lặng, ngoại trừ những nguyên thủ quốc gia, những người khác đều quỳ xuống, dùng phương thức này biểu đạt tôn kính cùng thương tiếc với Louis III.

Buổi lễ Misa được chấm dứt trong không khí trang trọng và nghiêm túc.

Sau khi cử hành xong lễ Misa, Monica ra lệnh một tiếng, trong tiếng khóc của toàn bộ tín đồ Thiên Chúa giáo, lễ an táng Louis III được cử hành theo hình thức không công khai ngay tại đại điện giáo đường.

Khác với lễ Misa, dân chúng bình thường không thể tận mắt nhìn thấy lễ an táng Louis III, chỉ có hơn hai trăm vị nguyên thủ quốc gia tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.

Sau khi buổi lễ an táng kết thúc, hơn hai trăm vị lãnh đạo quốc gia lần lượt cáo biệt với Monica, trước sau rời đi.

Sau khi bọn họ rời khỏi, đại bộ phận dân chúng đến tham gia lễ Misa vẫn còn chưa muốn rời đi, mà quỳ rạp trước Vatican niệm kinh cầu nguyện.

Ngay khi không khí bi thương bao phủ bầu trời Vatican, trên bầu trời Yên Kinh mây đen dày đặc, giống như bao phủ toàn không trung.

Chín giờ sáng tại Vatican, Yên Kinh đã là năm giờ chiều.

Năm giờ.

Bên trong Hoàng Gia lâm viên, thủ trưởng số một mời tham dự hội nghị khẩn cấp. Ngoại trừ thủ trưởng số một, tám quan chức đứng trên đỉnh quyền lực quốc gia đều tham gia hội nghị.

Hội nghị kéo dài suốt ba giờ, thẳng đến khi bầu trời Yên Kinh tối đen mới xem như chấm dứt.

Trải qua hội nghị nghiên cứu quyết định, Yến Khánh phụ trách chủ trì đại hội đầu tư quốc tế được tổ chức tại Nhân Dân đại hội đường, do Ủy ban thành phố Yên Kinh cùng những bộ môn tương quan cùng kết hợp tổ chức và chịu trách nhiệm chính.

Yến Khánh là người cuối cùng rời khỏi phòng họp.

Lúc hắn rời đi, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, chân mày cau chặt vào nhau.

Trên thực tế, khi hội nghị bắt đầu, hắn nghe được thủ trưởng số một tuyên bố hắn sẽ chủ trì hội nghị đầu tư tài chính quốc tế Yên Kinh, sắc mặt hắn liền trở nên cực kỳ khó coi.

Bởi vì bản thân hắn là nhân vật thứ ba trong trung ương, nhưng trước hội nghị diễn ra, hắn hoàn toàn không hề biết được sẽ có một buổi đại hội đầu tư tài chính quốc tế như vậy sắp diễn ra!

Hơn nữa căn cứ theo lời của thủ trưởng số một, lần này người tham gia đại hội đều là những ông trùm thương giới đứng đầu trên toàn cầu!

Trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, buổi đại hội thình lình này phát sinh, không thể tưởng tượng sẽ là việc vô cùng lớn lao đối với việc phát triển nền kinh tế của quốc gia, đối với hắn mà nói lại là một chuyện không có gì tốt đẹp.

Lúc tám giờ hai mươi, Yến Khánh đi qua đi lại trong phòng làm việc của mình, Duyên An Sơn từ bên ngoài đi vào văn phòng.

- Duyên An Sơn, vừa rồi mời dự họp hội nghị khẩn cấp, một nhóm thương gia đứng đầu toàn cầu sẽ đến Yên Kinh vào ngày 1 tháng 10, tham gia đại hội đầu tư tài chính, hội nghị do tôi chủ trì.

Nhìn thấy Duyên An Sơn, sắc mặt Yến Khánh ngưng trọng nói, tựa hồ muốn Duyên An Sơn giúp hắn phân tích chuyện này.

- Đại hội đầu tư tài chính quốc tế?

Nghe Yến Khánh nói, Duyên An Sơn trợn mắt

- Một nhóm thương gia đứng đầu toàn cầu tham gia?

Yến Khánh gật đầu, ngữ khí ngưng trọng nói

- Tôi đã xem danh sách, 90% tên người trong danh sách đều là những phú hào đứng đầu quốc tế.

- Thưa ngài, sự tình không thích hợp.

Duyên An Sơn cũng cau mày

- Đại hội đầu tư tài chính này phát sinh quá đột nhiên, trước đó chúng ta không hề có chút tin tức gì, điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường...

Nói tới đây, Duyên An Sơn không tiếp tục nói hết, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác bất an.

- Duyên An Sơn, anh nói đây có phải là lá bài tẩy cuối cùng hắn đánh ra không?

Duyên An Sơn không dám nói tiếp, Yến Khánh liền nói ra nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng, vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm Duyên An Sơn, trái tim trực tiếp treo cao trên cổ họng.

Nhận thấy được Yến Khánh lộ ra vẻ khẩn trương cùng lo lắng, sắc mặt Duyên An Sơn thật khó coi, không dám dễ dàng mở miệng.

Hắn được Yến Khánh đánh giá là quốc sĩ, vô luận chỉ số thông minh đều thuộc về tuyệt đỉnh, hắn tự nhiên hiểu được nếu buổi đại hội đầu tư tài chính quốc tế có thể được ghi vào trong lịch sử thương giới thế giới chính là lá bài tẩy cuối cùng của Trần Phàm đánh ra, Yến gia liền rất nguy hiểm!

Ngay cả Duyên An Sơn còn hiểu được điểm này, huống chi Yến Khánh lăn lộn trong quan trường nhiều năm?

Nhìn thấy Duyên An Sơn không lên tiếng, trái tim Yến Khánh trầm xuống, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn cắn răng, bộ dáng như không nhìn thấy quan tài thì chưa đổ lệ

- Duyên An Sơn, cần nói thế nào anh cứ nói, không cần băn khoăn.

- Tôi... cho là phải.

Duyên An Sơn gian nan phun ra vài chữ, thanh âm không lớn lại như sấm rền.

- Hô... hô...

Dưới ánh đèn, cả người Yến Khánh chấn động, khóe mắt giật mạnh không ngừng, hơi thở trở nên cực kỳ dồn dập

- Duyên An Sơn, anh có chuyện không biết, thành viên tham gia đại hội đầu tư tài chính quốc tế lần này có tộc trưởng Lurcene của gia tộc Wales, Nham Khi Di Nguyên của gia tộc Nham Khi, chẳng lẽ những người này đều vì muốn giúp tên hỗn đản kia, mà hi sinh lợi ích của mình? Phải biết rằng nếu bọn hắn làm như vậy sẽ đắc tội rất nhiều quốc gia cùng thế lực, tổn thất quả thật không thể phỏng chừng!

Giờ khắc này Yến Khánh giống như người bệnh thần kinh cố gắng thuyết phục Duyên An Sơn, thuyết phục chính bản thân hắn.

Hoặc là nói hắn tự thôi miên chính mình thì càng thêm thích hợp.

Vẻ mặt của hắn như một con bạc vừa nhìn thấy đối thủ lật lên lá bài tẩy sau cùng, tuyệt vọng cùng không dám tin!

Nghe được lời nói của Yến Khánh, trong mắt nhìn thấy bộ dáng của Yến Khánh, Duyên An Sơn có loại cảm giác từ thiên đường rớt vào địa ngục.

Nguyên bản theo hắn xem ra, Yến Khánh lấy chuyện Hắc Ám U Linh cấu kết với Trần Phàm làm điểm đột phá, tuyệt địa phản kích là có thể xoay chuyển thế cục, cam đoan thế cục bàn cờ bất bại.

Nhưng...

Chuyện cho tới bây giờ, thình lình xảy ra chuyện đại hội đầu tư tài chính quốc tế Yên Kinh, lại như bàn tay của tử thần, một tay túm Yến Khánh ném vào trong địa ngục.

Đồng dạng ngã vào trong địa ngục còn có cả hắn.

Nếu chủ tử Yến Khánh của hắn bị thua trong bàn cờ này, hắn có một vạn lý do tin tưởng: Hắn cũng sẽ theo chôn cùng!

- Thưa ngài, ngài nói thật có lý, có lẽ sự tình không bết bát tới mức chúng ta suy nghĩ.

Giống như nhận được sự mê hoặc của Yến Khánh, Duyên An Sơn trong tuyệt vọng cũng tự thuyết phục chính mình

- Tôi nhận thức hiện tại chúng ta phải làm hai chuyện, thứ nhất nghĩ biện pháp liên lạc với người tham gia đại hội đầu tư tài chính lần này, tìm hiểu mục đích khi họ đến đây. Thứ hai hội nghị lần này không hề tầm thường, ngài là người chủ trì hội nghị, nhất định phải an bài tốt hết thảy. Tôi đề nghị đêm nay mời dự họp hội nghị khẩn cấp, an bài đủ công việc hạng mục.

Nghe được lời đề nghị của Duyên An Sơn, trong lòng Yến Khánh vừa động, gật đầu nói

- Duyên An Sơn, anh nói rất đúng, chúng ta không thể tự mình rối loạn, như vậy đi, anh lập tức liên hệ Lý Thiên Thành, nhìn xem có thể từ trong miệng hắn đào ra được tin tức hữu dụng hay không.

Lý Thiên Thành?

Nghe được cái tên ông trùm thương giới người Hoa, Duyên An Sơn không khỏi nhớ về "hoạt động giao lưu mừng Hong Kong trả về đại lục mười lăm năm", Lý Thiên Thành cùng Trần Phàm từng biểu hiện ra quan hệ thân mật.

Ngày nào đó, Lý Thiên Thành vì Trần Phàm mà thu nhận Tiêu Phong cùng Điền Thảo làm học trò.

Vừa nghĩ như vậy, lý trí nói cho Duyên An Sơn, muốn từ trong miệng Lý Thiên Thành đào ra tin tức, chỉ sợ khó khăn không nhỏ.

Đồng thời hắn cũng biết, nếu như không thể đào ra được tin tức hữu dụng từ miệng Lý Thiên Thành, như vậy chỉ đành đợi tới ngày 1 tháng 10 mới có thể biết kết quả chân chính - Những phú hào còn lại đều là người ngoại quốc, hơn nữa đều là những đại nhân vật chỉ cần giậm chân đã làm tài chính toàn cầu run rẩy, Duyên An Sơn cũng không nghĩ họ sẽ cho Yến Khánh mặt mũi. Huống chi bọn họ rất có thể vì trợ giúp Trần Phàm mà đến!

Bởi vì như vậy, từ trong miệng họ đào ra tin tức có thể xem như là vô ích.

Mang theo nỗi tuyệt vọng, sắc mặt Duyên An Sơn thật ngưng trọng xoay người, cố gắng đi nhanh về phòng làm việc của mình gọi điện thoại.

- Duyên An Sơn, anh dùng điện thoại này gọi đi.

Nghe được lời nói của Yến Khánh, Duyên An Sơn hiểu được dụng ý của Yến Khánh, không dám nhiều lời, bước nhanh tới trước bàn làm việc, cầm điện thoại.

Là thư ký của Yến Khánh, Duyên An Sơn cũng không xa lạ gì với Lý Thiên Thành, hắn từng gặp mặt Lý Thiên Thành vài lần, hơn nữa còn nói chuyện vài câu, biết số điện thoại văn phòng cùng di động của ông ta.

Cầm lấy điện thoại, Duyên An Sơn cơ hồ không có chút do dự, trực tiếp gọi di động.

Hiển nhiên, hắn cũng biết hiện tại đã muộn, Lý Thiên Thành chưa chắc còn ở lại văn phòng.

- Đô... đô...

Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm máy reo, bên trong gian phòng yên tĩnh nghe thật chói tai, Duyên An Sơn ngừng thở, Yến Khánh cũng nhìn chằm chằm điện thoại.

Rốt cục trong biểu tình lo lắng khẩn trương cùng chờ mong của hai người, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm tràn ngập từ tính

- Chào ngài, tôi là trợ lý của Lý tiên sinh tên Cổ Bình, xin hỏi ngài là vị ấy?

- Chào anh, tôi là thư ký Duyên An Sơn của Yến ***.

Duyên An Sơn không dám chậm trễ, điều chỉnh lại cảm xúc, tự giới thiệu, theo sau đi thẳng vào vấn đề hỏi

- Tôi muốn tìm Lý tiên sinh hỏi một chút việc, ông ấy thuận tiện nghe điện thoại không?

Có lẽ biết được thân phận cùng địa vị của Lý Thiên Thành, Duyên An Sơn cũng không dám bãi cái giá thư ký của Yến Khánh, nói chuyện tương đối khách khí.

- Thật có lỗi, Duyên thư ký, đêm nay Lý tiên sinh không được khỏe nên đã đi ngủ.

Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông trung niên trợ lý của Lý Thiên Thành nói

- Nếu như ngài cảm thấy tiện, tôi sẽ chuyển cáo thay cho ngài, nếu không thì sáng sớm mai ngài hãy gọi lại.

- Cổ tiên sinh, tôi muốn nói một chuyện vô cùng quan trọng với Lý tiên sinh...

Duyên An Sơn thần tình lo lắng, cảm giác giống như nhất định phải để cho Lý Thiên Thành nhận nghe điện thoại mới xong.

Nhưng...

Không đợi hắn nói xong, liền bị Cổ Bình không chút khách khí cắt đứt

- Duyên thư ký, thật sự có lỗi, bác sĩ riêng của Lý tiên sinh đã nói, Lý tiên sinh phải ngủ đủ giấc, không thể đánh nhiễu, cho nên...

Câu kế tiếp Cổ Bình không nói ra miệng, nhưng ý tứ lại thật rõ ràng: Vô luận ngươi nói thế nào, Lý Thiên Thành cũng không thể nghe điện thoại!

- Được rồi.

Duyên An Sơn thở dài, có chút tức giận cùng buồn bực cúp điện thoại.

- Sao lại như thế?

Yến Khánh nhíu mày, vẻ mặt hờn giận, dù sao Duyên An Sơn đã dùng điện thoại văn phòng của hắn để gọi, nhưng Lý Thiên Thành không tiếp thì đã từ chối, điều này làm sao hắn không tức giận?

Nhận thấy được Yến Khánh đang tức giận, Duyên An Sơn đáp

- Trợ lý của ông ta nói ông ta không khỏe nên đã đi ngủ.

- Hồ nháo!

Nghe Duyên An Sơn hội báo, Yến Khánh vô cùng tức giận, hắn có cảm giác bị khiêu khích quyền uy.

Theo sau hắn lại tức giận nhấc điện thoại.

Hắn muốn đích thân gọi điện thoại cho Lý Thiên Thành!

- Thật xin lỗi, số điện thoại ngài vừa gọi đã khóa máy.

Khi Yến Khánh gọi điện cho Lý Thiên Thành, bên trong truyền ra thanh âm.

- Phanh!

Nghe được câu này, Yến Khánh tức giận run cả người, trực tiếp dập điện thoại.

Chứng kiến bộ dáng phẫn nộ của Yến Khánh, cảm xúc tuyệt vọng hoàn toàn tràn ngập trong lòng Duyên An Sơn.

Giờ phút này hắn giống như người chết đuối đã bị ném bỏ cây cỏ cứu mạng cuối cùng, bị tuyên án tội chết!

Cùng lúc đó.

Bên kia điện thoại, Lý Thiên Thành ngồi trong phòng sách, lẳng lặng nghe trợ lý báo lại chuyện vừa rồi.

Hiển nhiên vừa rồi Cổ Bình nghe điện thoại, Lý Thiên Thành có mặt, chính hắn đã bảo Cổ Bình trả lời như vậy.

- Cổ Bình, cậu đi ra ngoài trước đi.

Nghe Cổ Bình nói xong, Lý Thiên Thành chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng thật khẳng định.

- Dạ, chủ tịch!

Cổ Bình cúi người chào, rời khỏi phòng sách, nhân tiện khép cửa lại.

Thấy Cổ Bình rời đi, Lý Thiên Thành đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm mê người bên ngoài, cảm thán

- Yến Khánh a Yến Khánh, đều đến lúc này ông gọi điện cho tôi, lại có tác dụng gì? Ông cho là ông còn có thể lật bàn sao? Ông đúng là thông minh một đời, nhất thời hồ đồ, ông ngàn vạn lần không nên dây vào với hắn - từ một khắc ông gây tới hắn, đã chú định kết cục hôm nay của ông!

Vừa nói xong, lão nhân được vinh dự là ông trùm thương giới người Hoa, đưa mắt nhìn về phương bắc, tựa hồ muốn nhìn thấy thủ đô Yên Kinh ngàn dặm xa xôi.

- Sáu mươi ba năm trước, tuyên ngôn của Mao chủ tịch, làm cho toàn bộ thế giới chứng kiến tân Trung Quốc thành lập. Vào ngày mốt, những hành động của người thanh niên kia, sẽ làm toàn bộ thế giới chứng kiến con sư tử Đông Á thức tỉnh sao?

Sẽ!

Trong lòng hiện ra đáp án, lão nhân sóng lòng mênh mông, thật lâu khó thể bình ổn.

*****

Ở Yên Kinh, khách sạn xa hoa nằm san sát, trong đó số lượng khách sạn năm sao cũng nhiều đến dọa người.

So ra mà nói, khách sạn Yên Kinh nổi danh trăm năm chính là một trong những khách sạn năm sao nổi tiếng nhất.

Khách sạn Yên Kinh nằm ở sườn đông Thiên An Môn hùng vĩ tráng lệ, nằm gần khu trung tâm thương mại, đi bộ chừng năm phút thì có thể đến Tử Cấm Thành, là một khách sạn có những thời kỳ lịch sử khác nhau, gần ngàn phòng có phong cách trang trí bất đồng, thiết kế thanh lịch nổi danh cả trong lẫn ngoài nước.

Khách sạn trăm năm.

Đây không phải nguyên nhân chân chính mà khách sạn Yên Kinh nổi danh.

Khách sạn nổi danh chính là vì không chỉ là một khách sạn thuần túy, còn mang theo sứ mạng chính trị đặc thù, đây là nơi được chọn lựa đầu tiên khi có hoạt động quốc sự trọng yếu hoặc hội nghị quan trọng!

Tính cả tộc trưởng Lurcene của gia tộc Wales, toàn bộ những ông trùm thương giới quốc tế đến tham gia đại hội đầu tư tài chính sau khi đến Yên kinh đều ở lại khách sạn Yên Kinh.

Ngày 30 tháng 9, bầu trời Yên Kinh còn bị vây trong trạng thái mông lung, những công nhân vệ sinh đã dọn dẹp sạch sẽ những con đường chính trong thành phố, nhất là Trường An Phố có ý nghĩa tượng trưng, trên đường thật sự sạch sẽ vô cùng.

Ngay khi những công nhân quay về cơ quan của mình, trên trăm chiếc xe cảnh sát cùng quân dụng chạy ngang qua Trường An Phố, sau đó dừng lại, cảnh sát cùng binh sĩ được võ trang đầy đủ đã sớm nhận được mệnh lệnh, được chỉ huy dùng thời gian ngắn nhất phân tán ra, mỗi hai người cách xa nhau năm mươi thước, đứng thẳng tắp như những cây thương.

Cảnh tượng như thế chỉ trước một đêm duyệt binh ngày quốc khánh mới thấy xuất hiện, đối với việc này những công nhân liền cảm thấy kỳ quái.

Bọn họ ở tầng dưới chót xã hội, tự nhiên không biết ngày mai Yên Kinh sẽ cử hành một đại hội đầu tư tài chính làm khiếp sợ cả thế giới, mà những thành viên tham dự đều đến Yên Kinh trong ngày hôm nay, trong đó có không ít người vừa tham gia xong lễ tang của Louis III, có thể nói là không hề dừng chân nghỉ ngơi chút nào.

Vì nghênh đón những ông trùm thương giới đứng đầu toàn cầu, vào ngày 30 tháng 9 năm 2012, khách sạn Yên Kinh được phong tỏa, dùng nghênh đón những người khách nổi tiếng này, từ sân bay đến thẳng khách sạn Yên Kinh được phong tỏa một con đường đặc thù, sau khi những ông trùm thương giới đi xuống máy bay, sẽ được chính phủ cử đội xe đặc biệt dùng con đường đặc thù này đến thẳng khách sạn Yên Kinh.

Vì bảo đảm chắc chắn không sơ hở, ven đường cũng có binh lính quân khu Yên Kinh canh gác, mà trong quá trình đến khách sạn đều có xe cảnh sát đi theo bảo hộ.

Có thể nói ngày này tại thành phố Yên Kinh, cấp bậc phòng ngự được đề thăng lên cấp bậc cao nhất!

Bởi vì những vị quan chức đứng trên đỉnh quyền lực đều hiểu rõ ràng: Đoàn người của Lurcene, chỉ tùy tiện đưa ra một người, đều là đại nhân vật chỉ cần giậm chân một cái liền ảnh hưởng tới nền kinh tế toàn cầu, đại nhân vật như vậy nếu ở Yên Kinh phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, hậu quả thật khó lường.

Khi trời chiều dần dần hạ xuống đỉnh núi, ánh chiều tà nhuộm đỏ không trung phương tây, Nham Khi Di Nguyên là người cuối cùng đi tới khách sạn Yên Kinh.

Hắn đến xem như toàn bộ những ông trùm thương giới đều đã có mặt đông đủ.

Nguyên bản dựa theo an bài, sau khi đoàn người Lurcene đến Yên Kinh, Yến Khánh sẽ lấy danh nghĩa của chính phủ đi cùng người phụ trách ngành tương quan, dùng cơm tối với đoàn người Lurcene.

Không cần... Đoàn người Lurcene cự tuyệt lời mời.

Chuyện này xảy ra đơn giản là vì buổi tối đặc thù đêm nay, Trần Phàm sẽ làm chủ nhân đưa ra lời mời bọn hắn đến dự tiệc.

Cự tuyệt ăn tốt với Yến Khánh, đến tham gia tụ họp với Trần Phàm.

Trọng lượng giữa Yến Khánh cùng Trần Phàm ở trong lòng đoàn người Lurcene bên nặng bên nhẹ liền thấy được rõ ràng.

Khi ánh trời chiều hoàn toàn rơi xuống chân trời, ánh đèn rực rỡ sáng lên, khách sạn Yên Kinh sáng bừng rạng rỡ.

Bên dưới khách sạn, những binh lính đứng gác vẫn đứng nguyên nơi đó, tựa như những cây trường thương.

Là người của quân đội, họ đều biết ngày hôm nay là một ngày hết sức đặc thù, bọn họ không thể để mất mặt quốc gia cùng nhân dân!

Ngoại trừ những binh sĩ canh gác không rời đi, dưới lầu khách sạn Yên Kinh còn tụ tập hơn ngàn phóng viên.

Trong bọn họ có cả nam nữ già trẻ, có người đại lục có người nước ngoài.

Họ đến từ các nơi trên toàn cầu!

Dù họ đã biết trước buổi đại hội đầu tư tài chính, toàn bộ thành viên tham dự đại hội đều sẽ dự buổi họp báo chiêu đãi ký giả, cũng sẽ không tiếp nhận phỏng vấn riêng tư của bất cứ phóng viên nào, nhưng phóng viên cũng không muốn rời đi khách sạn, sợ bỏ qua những tin tức đủ làm cho họ dương danh cả đời.

Rốt cục...

Trong sự chờ đợi kiên trì của họ, họ đã nghênh đón được cơ hội.

Lúc tám giờ, bên ngoài khách sạn Yên Kinh được phong tỏa chặt chẽ xuất hiện một chiếc xe đi thông qua trạm kiểm soát của quân đội, chạy thẳng vào khách sạn Yên Kinh.

Hoa lạp!

Phát hiện điểm này, nhóm phóng viên ồn ào, cơ hồ mỗi người đều rướn cổ lên nhìn theo chiếc xe chạy đến, đồng thời nghị luận sôi nổi.

Chủ đề nghị luận chỉ có một: Hiện tại ai đang đi vào khách sạn Yên Kinh?

Dần dần, dần dần, hơn ngàn phóng viên dừng cuộc nghị luận, đám người lâm vào im lặng, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn chiếc xe đang chạy tới.

Gần... gần!

Rốt cục bọn hắn đều nhìn thấy rõ chiếc xe kia.

Đó là một chiếc Bentley có biển số sáu số.

Chiếc xe này cùng biển số của nó cả nam bán quốc nhà nhà đều biết.

Mấy ngày trước, lần đầu tiên nó lên hướng bắc, đến Yên Kinh khiến cho náo động thật lớn.

- Là xe của chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm!

Rất nhanh, trong đám người phát ra một tiếng thét kinh hãi, nương theo tiếng kinh hô kia, toàn bộ máy ảnh đều chớp lên, dự định đem thời khắc lịch sử này lưu lại mãi mãi.

Bên trong chiếc Bentley, Long Nữ vẫn đang ngồi vị trí tài xế.

Dù nàng đã nhìn thấy hơn ngàn phóng viên đứng phía trước, dù nàng biết lái chiếc xe này tới đây sẽ có ý vị như thế nào, nhưng vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng như băng, hai tay không chút nào run rẩy, chiếc xe lăn bánh cực kỳ vững vàng.

Trần Phàm ngồi ở băng sau xe.

Hắn cũng không phải đi một mình, đi theo hắn còn có Tiêu Phong cùng Điền Thảo.

Ngọn đèn xuyên thấu qua cửa xe, nương theo ngọn đèn có thể nhìn thấy, vô luận là Điền Thảo kiên cường kiêu ngạo, hay là người thanh niên tên Tiêu Phong kia, trên mặt họ đều lộ ra biểu tình khẩn trương.

Nhất là Tiêu Phong, trên khuôn mặt rám đen không ngừng kích động, hai tay nắm chặt một chỗ.

So ra mà nói, Điền Thảo vẫn khá hơn, nhưng nàng vẫn nắm chặt nắm tay.

- Thả lỏng một chút, không cần khẩn trương.

Nhận thấy được hai người khẩn trương, Trần Phàm mỉm cười cổ vũ.

Nghe hắn nói, cả hai người vẫn không thể thả lỏng tâm tình.

Bởi vì họ đều biết, họ sắp gặp mặt những ông trùm thương giới đứng đầu toàn cầu!

- Bọn họ không phải chỉ là có nhiều tiền thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người? Bỏ đi chiếc áo khoác, họ cũng giống như hai người, đều là người, cần ăn uống nghỉ ngơi, có vui buồn giận ghét! Hai người chỉ là gặp mặt họ, uống chút rượu, trò chuyện một chút, có gì đáng khẩn trương?

Thấy hai người vẫn căng thẳng, Trần Phàm thay đổi phương thức làm ra vẻ tức giận giáo huấn.

Lời nói của Trần Phàm làm hai người cười khổ, đạo lý này họ cũng biết, nhưng có một số việc khi nói và làm là hai chuyện khác nhau, có chút trường hợp còn chưa trải qua anh vĩnh viễn sẽ không biết nỗi khẩn trương đến từ tận sâu trong linh hồn kia.

- Tôi yêu cầu hai người đừng làm cho tôi bị mất mặt có được không?

Trần Phàm khuyên bảo không được lại cười mắng.

Mất mặt?

Nghe lời hắn, hai người có chút xấu hổ nhìn qua, Tiêu Phong lắp bắp

- Trần Phàm...

- Mụ nội nó, bọn hắn có bao nhiêu ngưu bức nhưng có ngưu bức bằng ca? Một câu của tôi, bọn hắn có người nào dám không tới Yên Kinh?

Giờ khắc này Trần Phàm biểu lộ ra vẻ ỷ thế hiếp người hung hăng như những công tử ăn chơi thế gia, nói chuyện thật càn quấy

- Hai người ở chung với nhân vật ngưu bức như tôi lại không khẩn trương, nhìn thấy bọn hắn lại khẩn trương cái điểu gì? Các người không phải đang làm mất mặt tôi đấy sao?

- Hì hì!

Nghe lời như trêu ghẹo, Điền Thảo nhịn không được bật cười, vẻ khẩn trương trên mặt biến mất không còn tồn tại.

- Ta kháo, Trần Phàm, con mẹ nó lẽ ra cậu nên nói sớm mới đúng!

Tiêu Phong cười mắng một câu, lại lau mồ hôi lạnh.

Long Nữ không cười.

Bởi vì nàng biết những lời Trần Phàm nói đều là sự thật, hiện tại với địa vị của hắn, trong đám người kia ngoại trừ Lurcene có thể xem như đánh đồng với Trần Phàm, những người khác quả thật không tính là gì!

Nàng còn biết Trần Phàm luôn không thích làm ra vẻ huênh hoang nhưng lại nói lời như thế, chỉ là muốn giúp Tiêu Phong cùng Điền Thảo đối mặt với hết thảy chuyện sắp phát sinh mà thôi!

- Khách sát!

Theo sau, khi xe vừa dừng ổn, Long Nữ nhảy xuống, các phóng viên liền điên cuồng chụp ảnh.

Trên mặt Long Nữ không hề có cảm xúc dao động, thật tự nhiên mở cửa sau xe.

Cửa xe mở ra, Tiêu Phong bước xuống đầu tiên, hiện ra trong tầm mắt các ký giả, xuất hiện trong cameras của họ.

Ngày hôm nay hắn không còn mặc bộ quần áo rẻ tiền, đã thay vào âu phục Armani mới nhất, mang đôi giày da Italy đắt tiền.

Giờ khắc này có lẽ hắn không có được mị lực điển trai ngày trước, nhưng ở trong mắt người khác hắn đã trở nên càng thành thục ổn trọng.

Có lẽ câu nói đùa của Trần Phàm nổi lên tác dụng, Tiêu Phong xuống xe, đối mặt hơn ngàn phóng viên lại không khẩn trương, vẻ mặt tươi cười thản nhiên.

Điền Thảo là người thứ hai bước xuống.

Hôm nay nàng mặc lễ phục dạ hội màu đen, làm khí chất của nàng hoàn toàn trở nên cao quý hoàn mỹ.

Duy nhất trái ngược với bộ lễ phục của nàng chính là kiểu tóc.

Bím tóc đuôi ngựa.

Thật hiếm thấy.

Nhưng bím tóc kia vẫn thật kiêu ngạo nằm yên trên vai của nàng.

Bởi vì nàng nói qua.

Trên thế giới này người đàn ông có tư cách để nàng tự tháo bím tóc đuôi ngựa chỉ có một người.

Người đàn ông kia một ngày không muốn nàng tháo ra, bím tóc đuôi ngựa này vẫn cứ tồn tại thêm một ngày!

*****

- Từ khi tôi nhìn thấy những ông trùm thương giới tượng trưng cho của cải cùng quyền lực sẽ tham gia đại hội đầu tư tài chính quốc tế Yên Kinh, tôi vẫn luôn suy nghĩ nguyên nhân bên trong, thẳng cho tới lúc nhìn thấy người đàn ông kia bước xuống xe, tôi mới hiểu được bọn họ vì hắn mà đi!

Bài viết của phóng viên nổi tiếng nước Mỹ.

Dưới khách sạn Yên Kinh đèn đuốc sáng choang, trong một mảnh ánh đèn loang loáng, Trần Phàm bình tĩnh bước xuống xe, hiện ra trong tầm mắt toàn bộ phóng viên có mặt tại hiện trường.

- Nga, trời ạ, nguyên lai là hắn!

Trần Phàm vừa hiện thân, lập tức vang lên một mảnh kinh hô, cùng lúc đó, tốc độ chụp ảnh của các phóng viên càng nhanh hơn, thậm chí có mấy người hưng phấn quá mức, muốn phá tan cảnh giới tuyến chạy tới phỏng vấn Trần Phàm, kết quả bị binh sĩ ngăn trở, chỉ có thể thất vọng nhìn theo.

- Hải, Trần, tôi muốn phỏng vấn anh, chỉ cần anh đồng ý, anh muốn thế nào đều được!

Rơi vào đường cùng, một nữ phóng viên Mỹ dùng sức giãy dụa, hướng Trần Phàm hô to.

Lời nói của nữ phóng viên cũng không bị cười nhạo, bởi vì bọn họ cũng đều biết, có thể ở thời khắc mấu chốt này phỏng vấn được Trần Phàm có ý nghĩa như thế nào.

Trần Phàm chỉ biết cười khổ, lại không trả lời, mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo dưới sự bảo vệ của mấy binh sĩ đi vào trong khách sạn Yên Kinh.

Nhìn khách sạn gần ngay trước mắt, Trần Phàm không nhịn được có chút thổn thức.

Vào ngày tết năm 2012, vào ngày đính hôn của Yến Thanh Đế cùng Trần Ninh, lão nhân đã nằm trong Bát Bảo sơn mang theo hắn và Tô San, trước mặt mọi người kể cả thủ trưởng số một, bước vào trong khách sạn Yên Kinh.

Ngày nào đó, lão nhân kia đưa cho hắn quang vinh, để cho hắn danh chấn thủ đô.

Chín tháng sau trong ngày hôm nay.

Lão nhân kia rời đi nhân gian, hắn lấy thân phận vương giả thế giới ngầm, mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo một lần nữa bước vào khách sạn Yên Kinh.

Lúc này đây, hắn danh chấn không chỉ toàn bộ Tử Cấm Thành, mà là toàn bộ thế giới!

Khi Trần Phàm dẫn Tiêu Phong cùng Điền Thảo đi vào nhà hàng xa hoa nằm trên tầng mười chín khách sạn, cả phòng được bố trí thành hiện trường tụ họp, cả nhóm thương giới đứng đầu đang cầm rượu vang, tụ tập từng nhóm, thấp giọng trò chuyện, trong đó đại bộ phận người đang đứng ngay bên ban công ngắm cảnh, thưởng thức cảnh đêm của thủ đô Yên Kinh.

Là ông trùm thương giới người Hoa duy nhất được mời dự họp lần này, Lý Thiên Thành cũng được xem như nửa chủ nhà, bởi vì Trần Phàm chưa đến, hắn bưng rượu, không ngừng qua lại giao lưu giữa đám người.

Không biết qua bao lâu, được người phục vụ dẫn đường, Trần Phàm mang theo Điền Thảo cùng Tiêu Phong đi vào cửa phòng.

Vì bảo đảm an toàn cho nhóm người Lurcene, bên ngoài có bảo tiêu đến từ Trung Nam Hải canh gác khắp nơi.

Có lẽ họ cũng đều biết Trần Phàm mới là nhân vật chính đêm nay, cho nên khi nhìn thấy Trần Phàm dẫn theo Tiêu Phong và Điền Thảo xuất hiện, không tiến lên ngăn trở mà giúp mở cửa phòng.

Dát chi!

Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng được mở ra, tiếng đàn dương cầm tao nhã từ bên trong vang ra, Trần Phàm dùng khóe mắt quan sát Tiêu Phong cùng Điền Thảo, phát hiện hai người vẫn bình tĩnh, yên lòng đi vào.

Trong nhà hàng, những ông trùm thương giới đang trò chuyện hàn huyên, nhìn thấy Trần Phàm đi vào liền ngẩn ra, sau đó mọi người đều đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt thật phức tạp.

Cùng lúc đó, âm nhạc đột nhiên dừng lại, không khí lâm vào vẻ yên lặng quỷ dị, yên lặng tới mức có thể nghe được thanh âm tiếng bước chân của ba người Trần Phàm.

- Chư vị, thật có lỗi tôi đã đến muộn.

Nhìn thấy mọi người dùng sắc mặt phức tạp nhìn mình, Trần Phàm dừng bước lại cười xin lỗi

- Để tỏ lòng áy náy của tôi, dựa theo quy của của đất nước chúng tôi, tôi tự phạt ba ly!

Trong lúc nói chuyện, hắn lại dùng từ "quy củ của chúng tôi" nhấn mạnh.

- Tốt!

- Bành bạch...

Trần Phàm vừa nói xong, mọi người liền cất tiếng cười, vỗ tay hoan nghênh, diễn cảm phức tạp trên mặt đã biến mất.

Bọn họ đều là người đứng trên đỉnh quyền lực tài chính, tuy rằng bị Trần Phàm uy hiếp mà phải tới tham gia hội nghị đầu tư tài chính này, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn không hề biểu hiện ra ngoài.

Bọn họ đều hiểu nếu đã đi tới đây, còn lộ ra bộ dáng như bị ép buộc, như vậy chi bằng không cần đến.

Theo sau, trong tiếng vỗ tay của đám người Lurcene, Trần Phàm bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Thấy hành động của Trần Phàm, khóe miệng Tiêu Phong nhịn không được co rúm lại.

Theo hắn xem ra, những đại nhân vật này đều là người đứng trên đỉnh thế giới phú hào, ở trước mặt những người này lẽ ra nên biểu lộ tu dưỡng cùng thân sĩ mới phải, nhưng Trần Phàm lại trực tiếp đem ly rượu làm như nước lã ừng ực mà uống...

Lý Thiên Thành không cho là như vậy!

Hắn thật sự từng kiến thức qua phong độ tu dưỡng cùng thân sĩ của Trần Phàm, theo hắn nghĩ, giờ phút này Trần Phàm làm như vậy chỉ là muốn truyền cho mọi người hiểu một tin tức: Nếu đã đi tới đây, như vậy anh là rồng cũng phải nằm xuống! Là hổ cũng phải thành thật! Tất cả dựa theo quy củ của chúng ta!

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trần Phàm uống cạn ba ly rượu đỏ, còn mỉm cười nhìn quanh.

- Bành bạch!

Tiếng vỗ tay lại vang lên một lần nữa, mọi người đều cấp đủ mặt mũi cho Trần Phàm. Trần Phàm thấy thế liền mỉm cười, lại đưa rượu cho Tiêu Phong cùng Điền Thảo. Sau đó tự mình bưng lên một ly, mang theo hai người đi tới chỗ Lurcene đang đứng.

Những người khác cũng không cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng thân phận của họ đã rất cao, nhưng so sánh với Lurcene, bọn họ không cách nào so được, song phương vốn không cùng một đẳng cấp.

Nếu không phải như thế, Lurcene cũng sẽ không mang danh là ông trùm tài chính toàn cầu!

Dù đã không còn sợ hãi, nhưng khi đứng trước mặt vị đại nhân vật này, trong ánh mắt nhìn chăm chú của các ông trùm thương giới, Tiêu Phong cùng Điền Thảo vẫn khẩn trương, trong ánh mắt nhìn Lurcene mang theo vẻ tôn kính cùng sùng bái.

Dù sao, gia tộc Wales trong suốt hơn hai trăm năm qua đã sáng tạo thần thoại về thương nghiệp chưa từng có trong lịch sử!

Khác với ánh mắt ngưỡng mộ của hai người, Trần Phàm nhìn thẳng vào mặt Lurcene, tươi cười thản nhiên nói

- Ngài Lurcene, ngài có thể tới Yên Kinh, tôi cảm thấy thật vinh hạnh cùng may mắn.

- Đồ Tể, ngài thật sự quá khách khí.

Lurcene mỉm cười nói

- Phải nói được ngài mời tham gia đại hội đầu tư tài chính quốc tế, là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng, chúng tôi phải nên cảm tạ ngài đã cung cấp một cơ hội cho chúng tôi trao đổi lẫn nhau như thế này mới đúng.

Nghe Lurcene nói, nhìn thấy dáng tươi cười của hắn, trong lòng những người khác lại thầm mắng Lurcene "đứng nói chuyện nên thắt lưng không đau.

Trần Phàm rõ ràng có mục đích gì khi mời họ tham dự vào buổi đại hội đầu tư lần này, dù họ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được!

Từ sâu trong nội tâm mà nói, họ thật sự không muốn hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường, nhưng Trần Phàm dùng cái cớ muốn họ đáp trả nhân tình để chia nhau hưởng lợi với họ, vì vậy họ không thể cự tuyệt!

Mà Lurcene khác với họ, hắn ngoại trừ bỏ qua tôn nghiêm của một ông trùm tài chính đứng đầu toàn cầu, truyền lời giúp Trần Phàm, cũng không hề có tổn thất gì thực tế.

Về phần phải buông bỏ tôn nghiêm!

Bọn hắn cũng không nhận ra hiện tại Lurcene đối diện với Đồ Tể lại còn tôn nghiêm gì có thể đem ra nói chuyện.

- Phanh!

Theo sau, trong ánh mắt nhìn chăm chú của những đại nhân vật, Trần Phàm cùng Lurcene chạm cốc.

- Lurcene, bạn của tôi, hai người này là Điền Thảo cùng Tiêu Phong, là bạn của tôi, thiên phú của họ trong lĩnh vực tài chính thật không tệ, hi vọng có cơ hội ngài hỗ trợ chỉ đạo bọn họ một chút.

Đặt ly rượu xuống, Trần Phàm nghiêng người giới thiệu Điền Thảo cùng Tiêu Phong cho Lurcene, khi giới thiệu còn nhấn mạnh chữ "bạn".

Chỉ số thông minh của Lurcene người thường không thể so sánh, hắn liền hiểu được ý tứ của Trần Phàm, cười cười nói

- Tôi nghe nói Lý tiên sinh đã thu họ làm học trò, mà Đồ Tể lại đánh giá họ cao như thế, nói vậy họ chắc là những ngôi sao mới cực kỳ hiếm thấy trong lĩnh vực thương mại này.

Lurcene nói xong đưa mắt nhìn hai người, mỉm cười nói

- Chào hai vị, tôi là tộc trưởng của gia tộc Wales, nếu có cơ hội hoan nghênh hai vị đến gia tộc Wales làm khách.

- Cảm ơn.

Dù Tiêu Phong và Điền Thảo đều hiểu được Lurcene làm như vậy là vì Trần Phàm, nhưng vẫn cúi đầu cảm tạ.

Những người khác đều hiểu được, dù hai người là người bình thường, nhưng có Trần Phàm nâng đỡ, ngày sau tuyệt đối sẽ trở thành ngôi sao lớn trong giới tài chính thế giới.

Nói chuyện với Lurcene thêm vài câu, Trần Phàm mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo đi tới gặp một ông trùm thương giới khác.

Trong một giờ sau đó, Trần Phàm đều lần lượt chào hỏi với toàn bộ những thành viên tham gia đại hội đầu tư tài chính lần này, hơn nữa còn giới thiệu Điền Thảo cùng Tiêu Phong cho bọn họ.

Làm xong chuyện này, Trần Phàm bắt đầu nói chuyện riêng với từng đại nhân vật đứng đầu thương giới quốc tế. :

Nội dung nói chuyện chỉ có một: Hợp tác!

Đây là mục đích chủ yếu trong lần tụ họp đêm nay, ngoại trừ Lurcene, toàn bộ những ông trùm thương giới khác đều phải quan tâm tới!

Bởi vì thiếu nhân tình lớn của Trần Phàm, lại sợ hãi thân phận của hắn, bọn họ bị buộc phải tới Yên Kinh, tham gia đại hội đầu tư tài chính, tính toán hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường, cùng hưởng chung tài nguyên cùng kỹ thuật có sức cạnh tranh nhất.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, bọn hắn không có khả năng đem toàn bộ tài nguyên cùng kỹ thuật trong tay chia sẻ với tập đoàn Cao Tường, bởi vì nếu làm như vậy, xí nghiệp trong tay họ sẽ mất đi sức cạnh tranh, đồng thời cân bằng của ngành tài chính toàn cầu sẽ bị đánh vỡ!

Cùng hưởng chung thì được, nhưng nhất định phải có mức độ!

Nếu Trần Phàm muốn bức bách họ vượt qua mức độ kia, họ tuyệt đối sẽ không đáp ứng!

Điểm này tựa hồ Trần Phàm cũng hiểu được, hắn cũng không áp bức họ làm việc này, chỉ tham gia vào một bộ phận, không vượt qua điểm mấu chốt trong lòng họ.

Bởi vì như thế, quá trình đàm phán có thể nói có chút thuận lợi, những đại nhân vật đứng đầu thương giới tuy rằng cảm thấy bị cắt miếng thịt, thật không tình nguyện, nhưng miễn cưỡng có thể thừa nhận điều kiện của Trần Phàm, Trần Phàm không muốn làm cho họ như chó cùng rứt giậu, họ càng không muốn cùng Trần Phàm cá chết lưới rách!

Họ không muốn, nhưng Yến Khánh ngay cả tư cách cùng cá chết lưới rách cũng không có!

Trận chiến cuối cùng còn chưa phát hỏa nhưng kết cục đã định.

*****

Đại lễ đường nhân dân nằm ở phía tây quảng trường Thiên An Môn của Yến Kinh, trên phố Trường An.

Đại lễ đường ngoảnh về hướng tây đông, nam bắc mỗi chiều rộng 336 mét, đông tây mỗi chiều rộng 206 mét, diện tích tổng công 15 vạn mét vuông, diện tích kiến trúc là ** mét vuông, lớn hơn cả Cố Cung.

Mặt bằng kiến trúc của Đại lễ đường là theo hình chữ "Sơn", hai bên thấp, ở giữa nhô cao, mở cửa cả bốn bề.

Ngoài tường ốp một lượt đá hoa cương mỏng màu vàng, trên lợp ngói lưu ly, sàn nhà cũng bằng đá hoa cương, có tổng cộng 134 cột trụ, khiến cho người ta một cảm giác choáng ngợp.

Đại sảnh của đại lễ đường có diện tích là 4500 mét vuông, bốn phía tường và cột trụ đều lát đá cẩm thạch màu hồng.

Căn cứ theo sắp xếp của chủ nhà, hội nghị tài chính cao cấp thế giới lần này tiến hành ở đại sảnh đại lễ đường.

Theo như thông lệ thì lãnh đạo chủ trì hội nghị sẽ trình diện cuối cùng.

Hội nghị tài chính cao cấp Yến Kinh lần này lại bất đồng.

Lúc đoàn người Lurcene còn chưa rời đi nhà hàng Yến Kinh, thân là người chủ trì hội nghị lần này, Yến Khánh đã tới phòng tiếp khách ở tầng một.

Phòng tiếp khách có diện tích 550 mét vuông, thiết kế theo kiểu truyền thông, trên trần tạo hình ô cờ dát vàng, trang trí thêm đèn thủy tinh, bốn phía phủ gấm mềm, mặt chính treo một bức quốc họa rất lớn.

Tám giờ ba mươi phút.

Lucerne cầm đầu những ông trùm tài chính đã tới cửa phòng tiếp khách, Yến Khánh và thư ký Duyên An Sơn đã chờ sẵn nghênh đón.

Mắt thấy đoàn người Lurcene tiến vào, Yến Khánh đứng dậy đầu tiên, không hề có bộ dạng lãnh đạo.

Không chỉ vào lúc này, hôm nay Yến Khánh rất khác bình thường, trên người không hề còn khí tức uy hiếp của người nắm đại quyền, ngược lại trông khí sắc rất kém, cặp mày nhíu chặt, nụ cười cứng ngắc, con ngươi còn vẻ uy nghiêm mà tràn đầy lo lắng.

- Lurcene tiên sinh, hoan nghênh ngài tới Trung Quốc!

Rất nhanh, Yến Khánh giáp mặt với Lurcene, mỉm cười đưa tay ra trước, thư ký ở bên cạnh tiến hành phiên dịch.

- Chào ngài, gặp ngài quả là vinh hạnh.

Lurcene khẽ mỉm cười, khẽ chạm tay rất nhanh với Yến Khánh, thái độ rất qua loa, khác hẳn với lúc gặp mặt Trần Phàm tối qua.

Không riêng gì Lurcene, mấy ông trùm tài chính ngoại trừ Lý Thiên Thành còn có chút khách khí, những người khác đều chiếu lệ cho xong, hoàn toàn không cho Yến Khánh mặt mũi.

Đây cũng không phải bọn họ tu dưỡng không đủ, ngược lại, thân là ông trùm tài chính, tu dưỡng của bọn họ vượt xa đám ngôi sao hay nhà giàu mới nổi.

Bọn họ sở dĩ biểu hiện hết sức lãnh đạm đối với Yến Khánh chỉ vì biết Trần Phàm hao hết tâm tư trở thành vua của thế giới ngầm, lợi dụng nhân tình bức bách bọn họ hợp tác với tập đoàn Cao Tường, mục đích chủ yếu nhất chính là vì đối phó Yến Khánh, phá đổ Yến gia!

Vào tình hình như vậy, bọn họ làm sao có thể biểu hiện ra đầy đủ tôn kính đối với Yến Khánh?

Bọn họ không cười nhạo y coi như đã rất nể mặt rồi!

Bởi vì hội nghị tài chính cao cấp lần này được truyền hình khắp thế giới nên việc tiếp đón của Yến Khánh và đoàn người Lurcene đều được người xem thấy rõ.

Yến Khánh đối với chuyện này cảm thấy trong lòng khuất nhục chưa từng có nhưng ngoại trừ miễn cưỡng gắng gượng cười ra thì hắn cũng không thể nổi giận với đoàn người Lurcene!

Đầu tiên là thân phận của đoàn người Lurcene hết sức cao quý, lần này đến đây tham dự hội nghị tài chính cao cấp Yến Kinh là một kỳ ngộ trọng đại cho Trung Quốc, Yến Khánh chỉ có thể đem đối phương thành thần tài cung phụng. Hơn nữa kể từ khi Yến Khánh biết chuyện đoàn người Lucerne từ chối đi ăn tối với hắn tối qua để đề nghị gặp mặt Trần Phàm thì y hiểu sự thật là đoàn người Lurcene lần này đến Trung Quốc hoàn toàn là vì Trần Phàm!

Điều này khiến cho tia hy vọng cuối cùng trong lòng hắn bị đánh nát!

Song dù hắn không cam lòng thì vẫn không chịu buông bỏ. Theo như hắn thấy chỉ cần hắn như con rùa rút đầu chịu được sỉ nhục ở hội nghị tài chính cao cấp lần này, sau đó tìm mấy ông lão đã từng dựa vào cha mình để cầu tình thì cho dù ván cờ này thất bại cũng không đến nỗi quá thảm!

Khác với hai hội nghị đầu tư cao cấp mà tập đoàn Kerner Er tiến hành, hội nghị tài chính cao cấp Yến Kinh lần này ngoại trừ những ông trùm tài chính bao gồm cả Lurcene thì còn mời thêm một số tỷ phú có trên bảng xếp hạng của Forbes. Trong nước thì ngoại trừ quan viên có liên quan thì mời thêm một vài người đứng đầu các tập đoàn nhà nước và đại biểu dân doanh.

Những đại biểu dân doanh đến tham dự hội nghị lần này chẳng qua cũng là theo hình thức bán chính thức, chỉ khoác áo dân doanh bề ngoài mà thôi.

Tám giờ năm mươi lăm phút.

Lúc Yến Khánh đến đoàn người Lurcene vào hội trường thì những tỷ phú nước ngoài và đại biểu các xí nghiệp nhà nước, dân doanh đã chờ sẵn.

Tuy nói ý nghĩa của hội nghị tài chính lần này không giống bình thường, sẽ tiến hành truyền hình trực tiếp toàn cầu nhưng trong hội trường không có một ký giả nào mà để cho chủ nhà tiến hành.

Sau khi đoàn người Lurcene vào chỗ ngồi, người chủ trì tuyên bố hội nghị bắt đầu, sau đó tiến hành phần đầu tiên là do Yến Khánh phát biểu.

- Bành bạch...

Sau khi người chủ trì giới thiệu xong thì tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều, trong đó vỗ mạnh nhất là các quan viên, các đại biểu của các xí nghiệp nhà nước và dân doanh vỗ tay mạnh nhất, còn bên phía nước ngoài chỉ mang tính tượng trưng.

Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, Yến Khánh dứng dậy khom người cúi chào rồi cầm lấy diễn văn do Duyên An Sơn chuẩn bị lên bục phát biểu.

- Thưa ngài!

Vào lúc Yến Khánh chuẩn bị lên tiếng thì một giọng nói chợt vang lên ở hội trường an tĩnh nghe rất chói tai khiến tất cả đại biểu đều nghe rõ ràng, cũng khiến cho khán giả truyền hình nghe rõ ràng.

Yến Khánh nghe thấy giọng nói đó thì chấn động, nhìn xuống dưới thì thấy rõ là người nắm quyền gia tộc Nham Khi của Nhật Bản đang đứng dậy.

Cùng lúc đó, những đại biểu khác tham dự hội nghị cũng nhìn cả vào Nham Khi Di Nguyên, ống kính truyền hình cũng đặc tả khuôn mặt ông ta.

Trong lúc nhất thời, Nham Khi Di Nguyên trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường.

- Nham Khi tiên sinh, xin hỏi, ngài có vấn đề gì không?

Trên bục, Yến Khánh hỏi vẻ nghi ngờ, ánh mắt lo lắng nhìn Nham Khi Di Nguyên, hết sức khống chế tâm tình, trên mặt vẫn nở nụ cười, chỉ là nụ cười càng thêm cứng ngắc.

Mọi người trong hội trường nín thở nghe Nham Khi Di Nguyên lên tiếng.

- Thưa ngài, xin hỏi, tại sao chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm tiên sinh không tham gia hội nghị tài chính lần này? ", Dưới cái nhìn chăm chú của toàn trường, Nham Khi Di Nguyên bình tĩnh hỏi.

A?, Yến Khánh nghe câu hỏi thì cơ mặt bất giác nảy lên mấy cái, các đại biểu khác cũng biến sắc, tựa hồ không nghĩ Nham Khi Di Nguyên ngay lúc này lại hỏi một câu như vậy.

- Nham Khi tiên sinh, căn cứ vào an bài của hội nghị lần này, chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm tiên sinh không ở trong danh sách mời nên hắn không xuất hiện ở nơi này.

Mặc dù trong lòng hận không cho được Nham Khi Di Nguyên hai bạt tai, nhưng Yến Khánh vẫn kìm chế được, cười nói

- Xin hỏi, ngài có vấn đề gì nữa không?

- Chủ tịch Tập đoàn Cao Tường Trần Phàm tiên sinh không có trong danh sách mời?

Nham Khi Di Nguyên ra vẻ khoa trương

- Thưa ngài, ngài xác định không có ở nói giỡn?

Lần này, Yến Khánh không nhịn được nhíu mày, trong mắt xuất hiện ra vẻ tức giận nhàn nhạt.

- Chúng tôi, bao gồm cả Lurcene tiên sinh tham dự hội nghị tài chính lần này hoàn toàn là vì nhận được lời mời của Trần Phàm tiên sinh, tính toán cùng tập đoàn Cao Tường tiến hành hợp tác, hiện giờ ngài lại nói Trần Phàm tiên sinh không có trong danh sách khách mời của hội nghị?

Nham Khi Di Nguyên nói tới đây, vẻ mặt càng thêm khoa trương

- Điều này thật khó hiểu!

Hoa lạp!

Nham Khi Di Nguyên vừa thốt lên xong, cả hội trường náo động.

Đối với đám người Lurcene mà nói, tuy bọn họ là người trong cuộc, biết Nham Khi Di Nguyên nói là sự thật nhưng không nghĩ tới ông ta vào lúc mấu chốt lại nói ra, hết thảy cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Đối với những đại biểu còn lại thì không chỉ là đơn giản mà còn khiếp sợ!

Bọn họ cũng không biết nội tình chân chính của hội nghị tài chính lần này, chẳng qua thấy đoàn người Lurcene tham gia thì hết sức kỳ quái.

Hiện giờ lại nghe Nham Khi Di Nguyên nói tất cả những ông trùm tài chính thế giới tham dự lần này là vì Trần Phàm, mục đích là vì cùng tập đoàn Cao Tường hợp tác, điều này sao không khiến bọn họ khiếp sợ?

Một người muốn mời đến tất cả những ông trùm tài chính toàn cầu, điều này cần bao nhiêu mặt mũi?

Vào lúc này, ngoại trừ đoàn người Lurcene là người trong cuộc thì toàn bộ đều như hóa đá.

Đây có phải là đòn phản kích của công tử Trần gia không?

Sau khi những quan viên và các lãnh đạo xí nghiệp quốc doanh và dân doanh lấy lại tinh thần thì theo bản năng đều nhìn cả vào Yến Khánh.

Trên bục, Yến Khánh mặt mày tái nhợt, thân thể bất giác run rẩy.

Một sự sỉ nhục không thể nào tả nổi dâng lên trong lòng y, giẫm đạp hoàn toàn sự kiêu hãnh do quyền lực đem lại!

- Nham Khi tiên sinh, là như vậy, sau khi kết thúc hội nghị, chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm tiên sinh sẽ đích thân mời các ngài đến tập đoàn Cao Tường, đến lúc đó các ngài có thể thoải mái trao đổi với hắn về chuyện hợp tác.

Không biết qua bao lâu, Yến Khánh bằng vào sự khống chế phi thường lên tiếng.

Hiển nhiên hắn cũng hiểu, nếu đoàn người Lurcene là vì Trần Phàm mà đến, như vậy cái gọi là hợp tác hơn phân nửa sẽ giống như gia tộc Kerner Er.

Về phần chuyện cho tới bây giờ, hắn vẫn chỉ có thể làm con rùa rút đầu, hoàn toàn là bởi vì một tín niệm cuối cùng trong lòng: Trận này hắn thua nhưng không thua cả bàn.

Sẽ không sao?

Trong lúc diễn ra sự kiện kinh động tại hội nghị tài chính cao cấp, trong một ngôi nhà kiểu tứ hợp viện tại Yên Kinh mà các quan viên trong nước đều mơ ước đặt chân tới, thủ trưởng số một đang phụng bồi số lão nhân đang xem truyền hình trực tiếp về hội nghị.

Khi thấy Yến Khánh lại bị Trần Phàm cho một cái tát, một vị lão nhân nhíu mày chất vấn số một

- Cho dù chuyện mà tiểu tử Trần gia làm đều là vì dân vì nước nhưng Yến Khánh cũng là lãnh đạo cao cấp, tiểu tử Trần gia làm vậy có phải là hơi quá mức?

Đối mặt với chất vấn của lão nhân đã từng kề vai chiến đấu với cha của Yến Khánh, thủ trưởng số một vừa định mở miệng thì lại nghe một lão nhân đã từng là thủ hạ của cha Yến Khánh hừ lạnh nói

- Tiểu tử Trần gia hôm nay dám lấy Yến Khánh khai đao, có phải ngày sau sẽ chỉ đầu mâu vào chúng ta?

- Không sai, tôi xem hắn là lòng muông dạ thú, cố gắng khống chế giang san mà huynh đệ chúng ta dùng máu và nước mắt để giành lấy!

Một lão nhân khác lên tiếng vẻ tức giận.

Không khí sau khi ba vị lão nhân mở miệng có vẻ ngưng trọng, mọi người nhìn cả vào thủ trưởng số một.

- Hắn có thể lấy được tài liệu kỹ thuật và thành phẩm vũ khí tối tân nước Mỹ. Hắn có thể khiến cho Nhật Bản từ bỏ đảo Điếu Ngư. Một câu nói của hắn có thể khiến cho đám đầu sỏ tài chính quốc tế bỏ qua lợi ích bản thân, bất chấp dư luận quốc tế tham dự hội nghị tài chính quốc tế Yến Kinh! Các ngài thấy hắn còn có thể đem điểm quyền lực này để vào mắt sao?

Thủ trưởng số một chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng vang lên như sấm.

Thủ trưởng số một hỏi ngược lại khiến cho ba lão nhân á khẩu không trả lời được.

- Sẽ không!

Mắt thấy mọi người không nói lời nào, thủ trưởng số một khẽ thở dài, nói

- Bởi vì lực ảnh hưởng của hắn ở thế giới này đã sớm vượt qua tôi!

- Chỉ cần hắn nguyện ý, thế giới này tùy thời vì hắn mà thay đổi!

Thủ trưởng số một nói tới đây bỏ lại bản sao đĩa CD quay lại việc mẹ của Yến Thanh Đế gặp mặt người Nhật Bản trên bàn, bước nhanh ra ngoài!

Mấy lão nhân bao gồm cả người đã từng chiến đấu với Yến lão gia tử đều trầm mặc.

Cuối cùng, bọn họ thu hồi ánh mắt nhìn vào chiếc đĩa CD trên bàn.

Cùng lúc đó, Bát Bảo sơn.

Trần Phàm một mình quỳ rạp trước mộ lão nhân, nhìn vào di ảnh, nhẹ giọng nói

- Lão thái gia, tiểu Phàm đến thăm ông.

- Bịch!

Nói xong hắn dập mạnh đầu trước mộ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)