← Ch.067 | Ch.069 → |
Thượng Đế không phải vạn năng.
Trần Phàm không phải Thượng Đế, hắn tự nhiên cũng không phải vạn năng, hắn và những người khác cũng giống nhau, một cái đầu, cùng tử chi, cũng phải ăn uống cùng ngũ, cũng có thất tình lục dục.
Bởi vì trải qua đặc thủ, hắn ờ phương diện khác cường đại tới mức khiến kẻ khác giận sôi, nhưng hắn vẫn ở trong một ít lĩnh vực lại là người ngoài ngành.
Ví dụ: Luận tài đua xe, Trần Phàm đủ làm cho Xa Vương sùng bái, nhưng luận... học tập, trong đại học tùy tiện đưa ra một sinh viên cũng đủ tận tình khinh bỉ Trần Phàm.
Đối với Trần Phàm chưa từng được đi học bao giờ mà nói, hai chữ đi học thật quá mức mờ ảo, cho tới khi hắn ôm sách giáo khoa, cùng ba người Ngu Mỹ Nhân đi vào phòng học thì hắn luôn có loại cảm giác thân đang ở trong mộng.
Mà khi một lão nhân tóc trắng xóa giảng dạy một bắt buộc trong đại học, toán học cao cấp thì Trần Phàm liền có loại cảm giác giống như đang nghe thiên thư.
So ra mà nói, ba người Ngu Mỹ Nhân lại nghe được say sưa, thưởng thưởng còn ghi chép, những bạn học khác cũng như vậy, hiên nhiên tất cả mọi người đều rõ ràng, ngành học toán học cao cấp không chỉ có quan hệ đến vấn đề học phần, đối mặt với những khóa trình khác cũng có ảnh hưởng rất lớn.
Vì thế. Trần Phàm thật nghiêm túc lật lật sách, cố gắng dung nhập vào bầu không khí trong lớp, bất đắc dĩ hắn lại không hề có chút trụ cột nào, căn bản xem không hiểu thử gì gọi là vi phân và tích phân hay công thức gì gì đó.
ở dưới tình hình này, Trần Phàm âm thầm lo lắng, chính mình sau này có nên tiếp tục lên lớp học khóa toán học cao cấp này nữa hay không, dù sao hắn cũng không giống như những sinh viên khác, hắn tới nơi này cũng không phải vì muốn được đào tạo sâu hơn, cũng không phải bởi vì giấy chứng nhận tốt nghiệp và chứng minh học vị.
So sánh với toán học cao cấp mà nói, một quản lý học thử hai Trần Phàm vừa nghe liền biết, dù sao cái gọi là quản lý đại khái đều Giống nhau, lĩnh ngộ được tinh túy, đến chỗ nào xừ lý cũng đều sẽ như nhau.
Làm một trong những học phủ nổi tiếng Đông Hải, phương tiện phần cứng đại học Đông Hải có thể nói là nhất lưu, chi nói về căn tin đã có ba nơi, hơn nữa quy mô Tương đối lớn, trong đó còn có một căn tin thậm chí đạt tới tiêu chuẩn cấp năm sao.
Sau khi khóa trình buổi sáng kết thúc, Trần Phàm cùng ba người Ngu Mỹ Nhân cùng nhau đi tới căn tin tên Phượng Hoàng nằm ờ góc tây bắc. Căn tin Phượng Hoàng có quy mô lớn nhất trong ba căn tin, giá tiền cũng cao hơn một chút.
Gia cảnh của Ngu Mỹ Nhân bần cùng, lấy tiền sinh hoạt của hắn đừng nói đến căn tin Phượng Hoàng, dù là đi tới căn tin thấp nhất, cũng chưa chắc đủ cho hắn ăn cơm. ơ dưới tình hình này, Ngu Mỹ Nhân vốn không hề có ý muốn đến căn tin Phượng Hoàng, nhưng... Tiêu Phong sớm đã biết tất cả chuyện này liền chuẩn bị xong hết thảy, hắn lấy ra một tấm thẻ có một vạn nguyên, xem thành thẻ dùng cơm công cộng dành cho phòng 108.
Đối với quyết định của Tiêu Phong. Ngu Mỹ Nhân cùng Chu Văn đều thản nhiên nhận lấy, cũng không phải bọn họ thích lợi dụng, nhưng sau khi trải qua sự kiện huấn luyện quân sự, tình hữu nghị của bốn người trong phòng 108 đã nhanh chóng ấm áp, cãn bản sê không để ý tới những việc nhỏ nhặt như lông gà vò tòi này.
Huống chi, Tiêu Phong cũng nói: Dù sao tiền này cũng không phải do ca kiếm, các cậu không cần đau lòng.
Vô luận là suất ca hay là mỹ nữ. ở trong sân trường luôn có sự hấp dẫn thật cao, nhất là mỹ nữ.
Tiêu Phong vô luận gương mặt hay khí chất đều thập phần xuất chúng, lại biết cách ăn mặc, là sát thủ thiếu nữ điển hình. Vì thế từ ngày đầu tiên hắn đi vào đại học Đông Hải, luôn luôn sẽ hấp dẫn không ít, thậm chí còn được đánh giá là ngôi sao của khoa quản trị kinh doanh.
Nhất là vẻ mỉm cười mê người theo thói quen của Tiêu Phong, nghe nói mê đảo không ít nữ sinh năm nhất.
ở dưới tình hình này, không chi nói ngành quản trị kinh doanh, cho dù là khoa quản lý kinh tế, muốn tìm ra nam sinh viên hấp dẫn hơn Tiêu Phong cũng tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng đi ở trên đường trong vườn trường. Trần Phàm đã phát hiện một sự thật kinh người - hôm nay, thiếu chút nữa sự hấp dẫn của hắn còn cao hơn Tiêu Phong!
Phát hiện này làm cho Trần Phàm kinh ngạc không thôi.
- Tiểu Phàm a, cậu có thể còn chưa biết, hiện tại cậu đã là danh nhân trường học rồi.
Nhận thấy được diễn cảm kinh ngạc lộ ra trên mặt Trần Phàm. Tiêu Phong cười trêu ghẹo.
- Danh nhân?
Nghe được lời của Tiêu Phong. Trần Phàm nhất thời dừng bước, thần tình nghi hoặc.
- Đúng vậy.
Tiêu Phong ra vẻ hâm mộ:
- Ngày đó tiểu Huyền tử bị đánh, cậu một mình đối mặt mười mấy tên võ cảnh võ trang đầy đủ, việc này đã bị truyền ra, tông cộng có hai kịch bản, có muốn nghe thử một chút hay không?
Nghe Tiêu Phong vừa nói như thế, trong lòng Trần Phàm chợt động, ngày đó khi hắn động thủ đã đóng cửa, mà gian túc xá kia lại có tường vây, hành động của hắn hẳn không có ai nhìn thấy mới đúng.
Đương nhiên Trần Phàm rất rõ ràng, lúc ấy động tĩnh đánh nhau thật sự quá lớn, một ít sinh viên hẳn cũng nghe được.
Đối với chuyện này Trần Phàm cũng không để trong lòng, theo hắn xem ra, nếu hắn đã đưa ra cây cố thụ tư lệnh viên Đường Quốc Sơn của trung đoàn võ cảnh Đông Hải ra mặt, sự tình phía sau liền không cần hắn lo lắng.
Bên trường học vẫn trầm mặc, cùng việc đám người Hoàng Hiểu Đông thôi học, tựa hồ cũng đã nghiệm chứng điểm này.
Nhưng... hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính được chuyện kia lại tạo ra sóng to gió lớn trong các sinh viên tại trường.
- Kịch bản đầu tiên: Lúc ấy cậu giống như thiên thần hạ phàm, để cho những người không tham dự vào chuyện kia rời đi, sau đó đóng cửa phòng đem đám người Hoàng Hiểu Đông. Ngô Khải đánh cho khóc cha gọi mẹ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Kịch bản thứ hai: Cậu thấy tiểu Huyền tứ bị đánh thành trọng thương, tiểu vũ trụ hoàn toàn bùng nổ, giá trị vũ lực tiêu thăng, cùng đám người Hoàng Hiểu Đông chiến đấu một trận, kết quả cuối cùng đánh không lại nhiều người, bị đánh thành trọng thương.
Tiêu Phong thấy Trần Phàm trầm mặc không nói gì thêm.
- Cậu bị xem thành anh hùng.
Chu Văn tổng kết theo thói quen:
- Là loại siêu nhăn mặc quần lót bên ngoài. -
Dù Trần Phàm cảm thấy lời của Tiêu Phong thật có chút hoang đường, nhưng trên đường từ phòng học đi tới căn tin, thiếu chút nữa sự hấp dẫn của hắn còn cao hơn Tiêu Phong, thậm chí còn có mấy nữ sinh viên gan lớn chủ động đi lên hỏi hắn có phải là Trần Phàm hay không.
Từ ban đầu kinh ngạc, càng về sau càng không còn cảm giác, sự thích ứng của Trần
Phàm có thể dùng từ biến thái để hình dung, dù là Tiêu Phong cũng phải thật sâu bội phục.
Buổi cơm trưa kết thúc, Trần Phàm theo ba người Tiêu Phong đi tới địa điểm đang tuyển nhận của các đại xã đoàn. Do hôm nay là ngày đầu tiên chấm dứt huấn luyện quân sự, các đại xã đoàn đều đang tuyển nhận thành viên mới, vì thế địa điểm tuyển nhận kín người hết chỗ, từng xã đoàn đều bày bàn, đưa ra biểu ngữ.
Trước khi đến, trong bốn người ngoại trừ Trần Phàm đều đã chọn xong xã đoàn chuẩn bị gia nhập.
Tiêu Phong muốn gia nhập hiệp hội âm nhạc.
Trần Phàm từng nghe Tiêu Phong nói qua, từ sáu tuổi Tiêu Phong đã bắt đầu học đàn dương cầm, tiêu chuẩn khá cao, hắn vốn tính toán tiến vào học viện âm nhạc Trung Quốc, thực hiện giấc mộng đồng thời đem những thủy linh cải trắng bên trong toàn bộ nhào lộn.
LÝ tưởng thật tràn đầy, nhưng sự thật lại phủ phàng.
Tiêu Phong không thực hiện được nguyện vọng của chính mình - lựa chọn của hắn bị cha mẹ hắn kiên quyết phản đối, cuối cùng đành bất đắc dĩ đi tới đại học Đông Hải, phải học hành làm sao có thể nối nghiệp thừa kế gia sản.
Từ nhỏ Ngu Huyền theo Ngu lão gia tử học võ, ở phương diện võ thuật có trình độ cao, theo lý phải gia nhập võ thuật hiệp hội, mà Chu Văn lại lựa chọn xã đoàn về điện ảnh hoạt hình, dùng lời của hắn mà nói, hắn muốn đem nghệ thuật cơ thể người phát dương quang đại trong hiệp hội điện ảnh.
- Di. đó là xã đoàn gì a, thật nhiều thủy linh cải trắng!
Khi chờ đợi xong ba người báo danh ờ các xã đoàn đã chọn, đang chuẩn bị trở về phòng ngủ nghi trưa, lại nhìn thấy phía trước vây đầy người, trong đó còn có những nữ sinh viên tiêu chuẩn không tệ.
Đến gần vừa nhìn, bốn người Trần Phàm mới nhìn thấy một biểu ngữ, trên đó viết mấy chữ lớn "Vũ Xã".
Người phụ trách hiệp hội. được xưng là đại tân sinh Vũ Vương Triệu Hoành cũng có mặt, cơ hồ toàn bộ nữ sinh viên tại hiện trường đều đem ánh mắt nhìn về phía hắn.
Thật hiển nhiên. Vũ Xã đông đúc như vậy, hoàn toàn là bởi vì có Triệu Hoành tồn tại.
- Vì hoan nghênh những bạn học mới gia nhập xã đoàn, hiệp hội chuẩn bị tối nay tám giờ ờ khoa quản lý kinh tế đại sảnh khiêu vũ tổ chức vũ hội đón người mới đến, hoan nghênh mọi người đến tham gia khiêu vũ!
Đối mặt đông đảo ánh mắt ái mộ của các nữ sinh viên. Triệu Hoành từ đầu tới cuối vẫn lộ ra vẻ mỉm cười mê người.
Lời của Triệu Hoành vừa thốt ra, lập tức khiến cho một trận hoan hô.
- Vũ hội đón người mới đến, nghe không tệ a, hơn nữa nhiều mỹ nữ như vậy.
Nghe được lời của Triệu Hoành. Tiêu Phong đề nghị nói:
- Mấy huynh đệ, đêm nay dù sao không có việc gì, chúng ta đi tham gia đi?
Đối với những lời đề nghị Tương tự, bình thường Trần Phàm cũng không phát biểu ý kiến, hắn vẫn bảo trì trầm mặc như dĩ văng, lại nhận thấy được có người đem ánh mắt tập trung chính mình.
Trong lòng hơi động một chút. Trần Phàm thuận thế nhìn lướt qua, rõ ràng phát hiện người nhìn mình không phải người khác, chính là Triệu Hoành.
Xa xa, Triệu Hoành nhìn thấy Trần Phàm, nụ cười trên mặt trở nên có chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm thật sự khó chịu.
Nhận thấy được địch ý trong con ngươi của Triệu Hoành. Trần Phàm như có suy nghĩ chỉ nheo mắt lại.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |