← Ch.0947 | Ch.0949 → |
Ân Huyền Sở rất ngạc nhiên, người đem Lữ Hư Hằng một chưởng nắm trong lòng bàn tay chính là Lục Bình
- Lục Huyền Bình?
Lữ Hư Hằng thất kinh, hắn là xuất hiện thế nào? Sao chuyện trước đó không chút phát hiện, còn nữa, hắn như thế nào thì có thể đúng dịp cản lại một chưởng này của mình như vậy? Hắn, hắn không ngờ lại dùng là đồ thủ?
Cái này, cái này sao có thể? Cái này, này như thế nào có thể?
Người này là ngay cả pháp tướng kỳ tu sĩ cũng có thể đánh bại, cũng không thể âm câu lật thuyền!
Nghĩ tới đây, Lữ Hư Hằng lão tổ trong lòng một hợp khí lạnh lộn một vòng đi lên, giọng nói nói chuyện không khỏi mềm nhũn ra, không về bạt hố lúc trước nữa.
- Lục Huyền Bình, người muốn làm gì?
Lữ Hư Hằng đanh giọng quát hỏi, nhưng mà thế nào cũng có thể thấy trong ánh mắt của lão ta lóe lên vẻ kiêng kỵ.
Lục Bình đưa tay vừa để xuống, Lữ Hư Hằng lão tổ nhất thời lui về phía sau hơn mười trượng, liền nghe Lục Bình nói:
- Ngươi nói ta muốn làm gì?
Uy danh của Lục Bình ở Bắc Hải quá thịnh, lấy đoán đan kỳ tu vi đánh bại pháp tướng kỳ tu sĩ, chém chết pháp tướng kỳ Nguyên Thủy Hung Ngạc, chém chết huyết tu la. Chiến tích như thế này khiến cho Bắc Hải mỗi một vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đều cảm nhận được một loại khủng hoảng phát ra từ nội tâm.
- Lục Huyền Bình, ngươi chớ quên, người sau lưng ngươi là Chân Linh phái khí đồ, ngay cả quý phái Thiên Thuật lão tổ cũng đã ở Bắc Hải đối với hắn tiến hành cổ động lùng bắt. Ngươi muốn che chở hắn, là muốn làm địch cùng toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới sao?
Lữ Hư Hằng biết, chỉ cần Lục Huyền Bình quyết định xuất thủ tương hộ, mình lần này khổ cực bày ra sát cục liền tuyến cáo thất bại. Lão ta mặc dù không cùng Lục Bình giao thủ, nhưng tự nghĩ trong tay Lục Bình cũng không chiếm được chỗ tốt. Huống chi lúc này bốn phía còn có mấy tên môn hạ đệ tử, nếu là bị Ân Huyền Sở gã tái phát ngoan đánh chết mấy người, lần này mình liền thật là ăn trộm gà bất thành phản thực một thanh thước.
Nhưng mà ít nhất phải buộc tội danh Lục Huyền Bình này che chở Ân Huyền Sở, đem hắn đẩy tới phía đối lập toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới. Nếu là có thể ép Chân Linh phái lần nữa khuất phục, đem Lục Huyền Bình cũng đuổi ra khỏi môn tường, đó chính là thắng lợi của toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới, Bắc Hải các phái tất nhiên vui mừng hưởng kết quả!
Trong lúc Lữ Hư Hằng lão tổ đang âm thầm đắc ý mưu đồ của mình, lại nghe Lục Bình đột nhiên sâu kín nói:
- Ta chắc là sẽ không làm địch cùng toàn bộ tu luyện giới!
Lữ Hư Hằng sắc mặt sửng sốt. Đây là ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn tự tay trấn áp Ân Huyền Sở, thanh lý môn hộ hay sao?
Lữ Hư Hằng lão tổ ngay sau đó lại phủ nhận cái ý nghĩ này: không thể, tuyệt đối không thể. Lục Huyền Bình này tất nhiên là suy nghĩ hiện ở trước mặt mình trấn áp xong Ân Huyền Sở, sau đó lại giải về Chân Linh phái, đến lúc đó nên xử trí như thế nào đó chính là chuyện của Chân Linh phái.
Quyết định không thể khiến cho Lục Huyền Bình đem Ân Huyền Sở mang đi, nếu không huyết cừu của Huyền Linh phái Đạo Thạch sư thúc cùng với hơn mười vị đoán đan đệ tử tất đem không thể nào báo khởi!
Nghĩ tới đây, Lữ Hư Hằng lão tổ đột nhiên cười nói:
- Lục Huyền Bình sự điệt có thể tự mình xuất thủ thanh lý môn hộ hiển nhiên tốt nhất, nhưng Ân Huyền Sở này bây giờ đối với bản phái phạm hạ huyết cừu quá sâu, đến lúc đó kính xin đem giao cho bản phái xử trí, như vậy không phải là cũng có thể miễn đi thảm kịch đồng môn tương tàn. Hay hoặc là Lục Huyền Bình sư điệt người tự mình động thủ, có ta chờ ở một bên làm chứng kiến, như vậy bản phái cũng có thể đối với toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới có điều giao phó!
Lục Bình nhìn về phía Lữ Hư Hằng lão tổ mặt giả mù sa mưa nụ cười trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, sâu kín lạnh lùng nói:
- Ai nói ta muốn thanh lý môn hộ chứ?
Lữ Hư Hằng lão tổ trong lòng có cảm giác xấu, đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Thế nào, chẳng lẽ ngươi thật đúng là muốn đứng phía đối lập của toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới, cứu yêu nghiệt này sao?
Lục Bình quanh người không biết lúc nào quanh quấn dâng một đôi phi kiếm, nói:
- Bắc Hải tu luyện giới sao sẽ biết được ta đã từng cứu Ân Huyền Sở!
Lữ Hư Hằng lão tổ lúc này mới chợt hiểu ra, người trước mắt không ngờ lại đánh chủ ý là giết người diệt khẩu. Chẳng qua là hắn từ đâu tới lòng tự tin, chỉ dựa hắn lúc này đoán đan điên phong tu vi, hay hoặc là chẳng lẽ còn có trợ thủ?
Lữ Hư Hằng lão tổ thần niệm hướng bốn phía quét ngang, lại nghe Lục Bình lần nữa mở miệng nói:
- Khỏi tìm, không có trợ thủ khác!
Lữ Hư Hằng sắc mặt trầm xuống, nói:
- Lục Huyền Bình, lão phu biết ngươi kỳ tài ngút trời, cho dù là lão phu cũng không nắm chắc thắng ngươi, thế nhưng Ân Huyền Sở lúc này cũng là người bị thương nặng. Người cho rằng chỉ dựa vào một mình ngươi có thể lưu lại lão phu? Chỉ cần lão phu trở về Bắc Hải, ngươi xem ra biết được sẽ là hậu quả gì!
- Trốn à? Ngươi có thể thoát được sao?
Lời của Lục Bình giống như từng đạo một âm phong chui tới trong lỗ tai của Lữ Hư Hằng lão tổ.
Lữ Hư Hằng lão tổ đột nhiên sắc mặt biến đổi, nói:
- Cẩn thận!
- A a...
Năm đạo tiếng kêu thảm thiết cơ hồ chẳng phân biệt được trước sau vang lên, bao gồm Từ Duy Hoành bên trong cùng năm tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ của Huyền Linh phái theo Lữ Hư Hằng lão tổ mà đến cơ hồ trong nháy mắt toàn bộ bị mất mạng.
Thần niệm của Lữ Hư Hằng lão tổ tựa hồ phát giác cái gì, nhưng thủ đoạn của Lục Bình thi triển là quá nhanh, nhanh đến mức lão ta căn bản không còn kịp nhắc nhở nữa. Truyền thuyết Lục Huyền Bình này đã từng được Phi Linh phái Vô Hình kiếm truyền thừa, chẳng lẽ đây chính là Vô Hình Kim Thông?
- Ngươi, ngươi, thủ đoạn của người thật là ác độc!
Lữ Hư Hằng lão tổ không rét mà run, trong hai mắt đã tràn đầy vẻ bối rối. Trong nháy mắt thủ đoạn đánh chết năm tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ, đã không phải là Lữ Hư Hằng lão tổ có thể nghiên cứu rồi.
- Ngươi, ngươi chẳng lẽ đã lên cấp pháp tướng kỳ?
Lữ Hư Hằng lão tổ đến bây giờ đều không thể đoán được bí thuật của Lục Bình ẩn giấu tu vi tự thân. Mà An Huyền Sở đứng sau lưng Lục Bình đã lật tìm trữ vật pháp khí trên người năm tên đệ tử, ngay sau đó liên tìm một khối đá ngâm ngồi xếp bằng ở phía trên bắt đầu không ngờ lại cạnh như không người bắt đầu tu luyện chữa thương.
Lục Bình phảng phất đối với chuyện sau lưng một không chỗ nào tra, cười nhạt nói:
- Người chết biết nhiều như vậy làm cái gì!
- Người đi chết trước đi!
Lữ Hư Hằng lão tổ sắc mặt nhăn nhó, trong tay món pháp bảo chất lỏng màu vàng xanh đó đột nhiên hóa thành phi châm đầy trời, từ bốn phương tám hướng đâm tới về phía Lục Bình.
Mà Lục Bình vẫn hảo chính dĩ hạ đứng ở nơi đó, trên mặt vẫn treo nụ cười nhạt ý.
Mắt thấy ngưu mao phi châm như mưa vậy sẽ phải đâm vào trên người của Lục Bình, Lữ Hư Hằng lão tổ trong lòng rốt cục dâng lên một đạo tiêu. Phi châm này lại không giống bình thường, nó chuyên phá các loại hộ thân cương khí của tu sĩ. Nếu là Lục Huyền Bình cho là hộ thân cương khí tự thân có thể ngăn cản phi châm đầy trời này, như vậy tất nhiên có thể khiến hắn chịu thua thiệt lớn.
Nhưng lúc này Lục Bình cũng động, hơi chỉ một cái về phía hai thanh phi châm bay múa quanh người, vô số đạo kiếm quang bắt đầu từ trên hai thanh phi châm diễn hóa. Mười hai vạn đạo kiếm quang giống như cá lội thậm chí so với ngưu mao phi châm của Lữ Hư Hằng lão tổ còn phải dày đặc hơn. Cả người Lục Bình nhìn qua giống như bị vô số đạo kiếm quang làm thành một kiếm tử, một tầng lại một tầng.
Đây là cái kén gì, cái kén như vậy cho dù là có linh bảo ở bên trong, đối mặt tầng tầng lớp lớp kiếm quang gió thôi không lọt này vừa có thể đột phá mấy tầng?
Lữ Hư Hằng lão tổ nghĩ cũng không cần nghĩ, thủ đoạn của mình tất nhiên không cách nào đột phá Lục Bình phòng ngự. Chuyện tiếu, kiếm quang cũng có thể diễn hóa nhỏ mịn hơn so với phi châm, vậy làm sao đánh?
Lữ Hư Hằng lão tổ sau lưng khai ích một đạo môn hộ đen nhánh, thân thể vừa lui về phía sau liền biến mất trong bóng tối.
Căn bản không cần cùng Lục Huyền Bình tử chiến, chỉ cần có thể thoát khỏi hắn dây dưa, buộc tội chuyện hắn bao che Ân Huyền Sở, Chân Linh phái tất nhiên bể đầu sứt trán, cái gì Chân Linh phái "một tiên một ma", hết thảy đều đi tìm chết đi!
Như vậy coi như rơi một tiếng xấu không để ý môn hạ đệ tử chỉ thân chạy trốn thì như thế nào, mình đã không là người pháp tướng tu sĩ thứ nhất thua dưới tay của Lục Huyền Bình kia!
Sau lưng truyền tới tiếng vang trong trẻo "đinh đinh đương đương" liên miên không dứt. Lữ Hư Hằng lão tổ chẳng biết tại sao thở phào thật dài nhẹ nhõm, toàn thân đều thanh tĩnh lại. Lúc này lão ta mới nhận ra được Lục Huyền Bình không ngờ lại cho mình áp lực lớn như vậy.
A!
Thế lực bên ngoài, Lữ Hư Hằng lão tổ từ trong hư không một bước bước ra, bên tai lại truyền tới một tiếng thăm hỏi như ác ma vậy
- Lữ lão tổ, ngài này là muốn đi đâu?
← Ch. 0947 | Ch. 0949 → |