← Ch.0948 | Ch.0950 → |
Trong lúc Lữ Hư Hằng lão tổ cho là đã thi triển không gian thần thông chạy thoát, bên tai lại truyền đến tiếng hỏi như trong cơn ác mộng vậy:
- Lữ lão tổ, ngài đây là muốn đi đâu?
- Ngươi, ngươi, ...
Lữ Hư Hằng lão tổ thấy trước mắt Lục Bình vui vẻ yêu kiều, ngón tay sỉ sĩ sách sách chỉ hắn, mà trong miệng cũng một câu nói cũng không nói được.
Không gian thần thông, tất nhiên là không gian thần thông, Lục Huyền Bình này, Lục Huyền Bình này thì đã lên cấp pháp tướng kỳ. Không gian thần thông của hắn lại còn trên lão phu xa, vậy làm sao có thể, vậy làm sao có thể?
Nụ cười trên mặt Lục Bình nhất thời tiêu tán, một cổ sát cơ tràn ra. Tế Thủy Trường Lưu kiếm giống như song long cướp châu, che chiếu lẫn nhau đâm tới ngực của Lữ Hư Hằng lão tổ!
Ngón trỏ hai tay của Lữ Hư Hằng lão tổ đột nhiên đưa dài, hóa thành hai thanh trường tiên màu vàng. Trường tiên một vũ, giữa sự thay đổi lẫn nhau phong tỏa không gian bốn phía Lữ Hư Hằng lão tổ.
Nhưng song kiếm này của Lục Bình lại làm gì là dễ dàng ngăn cản như vậy. Tế Thủy Trường Lưu kiếm song kiếm hợp bích, Lục Bình vào lúc này sau khi lên cấp pháp tướng kỳ trong uy năng tuyệt không kém gì lôi kiếp linh bảo. Khôn gian do thanh trường tiên màu vàng phong tỏa nhất thời nổ tung, hai cái tiên vĩ bị song kiếm khuấy đoạn, giống như hai con rắn chết rơi vào trong nước biển.
Mắt thấy song kiếm sẽ phải đâm vào trên người của Lữ Hư Hằng lão tổ, sinh tử ngay trong lúc. Lữ Hư Hằng lão tổ rốt cục bộc phát, một cái thanh quái xà pháp tướng màu vàng từ phía sau lưng dâng lên. Lưỡi rắn thật dài phun ra, trực tiếp điểm hướng đâm tới song kiếm.
Đinh đương! Xuy!
Lưỡi rắn điểm lệch hai thanh phi kiếm, lại không muốn hai thanh phi kiếm ở giữa không trung lại là một quay về, tước mất nửa đoạn lưỡi rắn này.
Lục Bình nhìn không đợi lưỡi rắn rơi vào trong nước biển liền hóa thành một đoàn linh khí nồng đặc tiêu tán giữa không trung, hắn hơi nhíu đầu mày. Lưỡi rắn màu vàng xanh, sợ rằng mặt trên này còn có độc chứ?
Quả nhiên, đồng thời vào lúc nửa đoạn lưỡi rắn hóa thành linh khí, một cổ mùi xông ngọt béo thẳng chóp mũi Lục Bình!
Lữ Hư Hằng lão tổ pháp tướng lưỡi rắn bị chém giống như là pháp tướng bị tổn thương, sắc mặt hoảng hốt lại lộ vẻ tái nhợt hơn. Nhưng lúc lão ta thấy Lục Bình không né không tránh lại đem lưỡi rắn biến thành linh khí hút vào trong bụng như vậy, trên mặt lại không khỏi lộ ra mỉm cười âm mưu được như ý.
Nhưng trong tưởng tượng tràng diện Lục Bình toàn lực Ngự sử chân nguyên trong cơ thể chống lại độc tố xâm lấn cũng không xuất hiện, ngược lại thì lần nữa thấy sắc mặt của Lục Bình cười khanh khách. Ánh mắt nhìn về phía pháp tướng sau lưng Lữ Hư Hằng lão tổ, trong miệng sách sách lên tiếng, nói:
- Ngươi vậy cũng Giao chi pháp tướng sao?
Vừa dứt lời, sắc trời bốn phía đột nhiên lúc sáng lúc tối, Lữ Hư Hằng lão tổ thầm nói không tốt, ngay sau đó trong bầu trời liền truyền tới tiếng sấm ầm ầm.
Quái xà pháp tướng sau lưng Lữ Hư Hằng lão tổ xoay người một cái sẽ phải theo Lữ Hư Hằng lão tổ tránh ra, nhưng Lữ lão tổ mau hơn nữa lại làm gì nhanh hơn được tia chớp. Quái xà mặc dù tránh được đầu rắn, nhưng không tránh qua thân rắn. Quỳ Thủy Thần Lôi nổ tung trên thân rắn, trực tiếp đem pháp tướng nổ thành hai khúc.
Máu tươi tựu như cùng không lấy tiền vậy từ trong miệng, tai, mũi của Lữ Hư Hằng lão tổ xông ra. Lữ Hư Hằng lão tổ hết sức ngừng lay động thân thể, hai mắt vô thần gắt gao khai ích đang hướng Lục Bình đi về lão ta. Một miệng máu trên dưới khép khai, thanh âm hàm hồ không rõ từ trong miệng phát ra:
- Bản mạng, bản mệnh đại thần thông!
Lục Bình đi tới gần trước, lạnh lùng nhìn sinh cơ Lữ Hư Hằng lão tổ bắt đầu tiêu tán, nói:
- Không sai, chính là bản mệnh đại thần thông!
- A, Ha ha, ha ha ha ha...
Trên mặt của Lữ Hư Hằng lão tổ lộ ra thần sắc giật mình, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên cười quỷ dị dâng lên.
Lục Bình thấy thân thể của Lữ Hư Hằng lão tổ sẽ chết đột nhiên dâng lên khí tức phập phồng không chừng, không khỏi nhíu mày một cái, nói:
- Tự bạo pháp tướng? Cũng phải xem ngươi có cơ hội này hay không!
Lục Bình tiện tay rạch một cái, một cái huyết động trước ngực Lữ Hư Hằng lão tổ băng khai, ngay sau đó thì chỉ có thấy một đạo lôi quang từ bên ngoài huyết động lộ ra một cái đuôi điện quang.
Ầm!
Giống như một tiếng muộn lôi từ trong cơ thể Lữ Hư Hăng lão tổ vang lên. Sắc mặt của Lữ lão tố lập tức trở nên dữ tợn kinh khủng, ngay sau đó vô số máu từ địa phương mà Lữ lão tổ hết thảy có thể thấm vào mà ra bừng lên, con người, vô số nội tạng lẻ tẻ từ giữa không trung rơi vào trong nước biển.
Mà Lục Bình lại đã sớm trước một bước thi triển không gian thần thông rời đi rồi.
Ngoài mười dặm, Ân Huyền Sở đang ngồi xếp bằng chung một chỗ trên đá ngầm kích cỡ bằng một thước lộ ra mặt biển đột nhiên mở mắt, liền thấy hư không trước mặt một trận rạo rực. Lục Bình đã xé ra không gian môn hộ xuất hiện ở trước mặt của gã.
- Chết rồi sao?
- Chết rồi!
- Pháp tướng kỳ tu sĩ nha, dễ dàng chết trong tay người như vậy, Huyền Linh phái lại sao sẽ từ bỏ ý đồ. Ngươi thật đúng là đến pháp tướng kỳ rồi!
- Đơn giản chính là trên người ngươi thêm một đạo nước đục trên lưng mà thôi, cùng ta lại có quan hệ như thế nào chứ?
Nhìn dáng vẻ Ân Huyền Sở thấy buồn cười, Lục Bình nói tiếp:
- Ngươi bây giờ cũng không đến đoán đan chín tầng, nhìn dáng dấp muốn chuẩn bị ngưng tụ loại thiên địa linh vật thứ ba chứ?
- Ừ, ở Đông Hải có chút kỳ ngộ. Băng Ly châu cũng rất bất phàm, cuối cùng không lãng phí thời gian!
Lục Bình lật tìm một cái trong trữ vật pháp khí, đem hai bình đan dược chữa thương thượng hạng giao cho gã.
- Ngươi không nên trở về Bắc Hải!
- Vạn bất đắc dĩ, trời xui đất khiến!
Lục Bình gật đầu một cái. Ân Huyền Sở không phải là người không ánh mắt, sẽ không nhìn ra hiện nay thế cục của Bắc Hải. Nếu gã có lý do, Ân Huyền Sở không chủ động nói lên, Lục Bình ngược cũng không hề nữa hỏi thăm, mà chỉ nói:
- Kế tiếp người có dự tính gì?
- Trước trốn tránh, sau đó ta sẽ tìm đường về Đông Hải!
- Ngươi có muốn đi Hoàng Ly đảo hay không?
- Không mang phiền toái cho ngươi. Lữ Hư Hằng này vừa chết còn không biết phải ồn ào ra bao nhiêu phong ba, bây giờ không biết có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm Chân Linh phái. Lấy quan hệ của ta ngươi, người nhìn chằm chằm Hoàng Ly đảo sợ rằng nhiều hơn!
Thấy gã như vậy, Lục Bình cũng không miễn cưỡng nữa, mà là nghiêng đầu nhìn một cổ sương mù nhàn nhạt trên mặt biển lơ lửng, nói:
- Còn có người sao?
Ân Huyền Sở gật đầu một cái, nói:
- Tựa hồ là một tên tầm quáng sư mà Huyền Linh phái mời tới từ Thủy Tinh cung!
- Tầm quáng sư?
Lục Bình kinh ngạc nói:
- Đây chính là một nhánh tu luyện cực kỳ thiên môn. Bản phái tựa hồ cũng chỉ có Huyền Vi chân nhân chuyên tấn công một mặt này. Hơn nữa thành tựu cũng không cao, chỉ có thể tra một chút hướng đi của địa mạch, lường được một phen trữ lượng của linh quáng vân vân.
Ân Huyền Sở cười nói:
- Nói như vậy vẫn có chút giá trị sao?
Lục Bình đưa tay chộp lấy một đoàn sương mù kia. Sương mù nhất thời một trận sôi trào, sau đó hóa thành một cái bàn tay sương mù to lớn. Mà trong thủ chưởng đang có một tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ giấy giụa!
- Các ngươi tốt nhất thả bản chân nhân. Bản chân nhân chính là tầm quáng sư đứng hàng thứ ba của Thủy Tinh cung. Địa vị trong cung tương đương với hai mươi bốn vị đích truyền tu sĩ, chính là pháp tướng tu sĩ bình thường thấy bản chân nhân cũng dùng lễ có thừa. Nếu là bản chân nhân có tam trường lưỡng đoản, các ngươi liền chuẩn bị chịu đựng lửa giận trong cung đi!
Vị tu sĩ này chừng năm mươi tuổi sau khi thấy giãy giụa không kết quả ngược lại bình tĩnh lại, sau khi hắn bị mang tới gần trước Lục Bình cùng Ân Huyền Sở, ánh mắt bễ nghễ nhìn hai người nói ra một phen lời nói như vậy.
Lục Bình cùng Ân Huyền Sở hai người nhìn nhau một cái, đều bật cười "ha ha".
Tầm quáng sư thấy hai người căn bản không đem ngôn ngữ của hắn để ở trong lòng, trong lòng âm thầm cảm giác không ổn, lập tức đổi một phen lời nói, nói:
- Các ngươi muốn cái gì, tu luyện tư nguyên, tu luyện công pháp, thiên địa linh vật, pháp bảo pháp khí, chỉ cần muốn các ngươi nói ra, Thủy Tinh cung tất nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của các ngươi!
Lục Bình cười nói với Ân Huyền Sở:
- Xem ra thân giới của vị tầm quáng sư này quả thật không thấp, Thủy Tinh cung đối kỳ rất coi trọng a!
Ân Huyền Sở lạnh lùng nói: - Vậy thì càng không thể lưu lại!
Tích ba!
Sương mù hóa thành cự chưởng nhất thời bị đánh tan lần nữa. Tầm quáng sư đốt một tờ phù lục, một cái lồng không gian đem hắn bao trong đó, trên mặt nhất thời hiển lộ về âm trầm, nói:
- Chân Linh phái Lục Huyền Bình cùng Ân Huyền Sở, ta đã nhớ rồi, giết Huyền Linh phái pháp tướng lão tổ, còn muốn uy hiếp Thủy Tinh cung tu sĩ. Các ngươi hãy chờ Thủy Tinh cung hưng sự vấn tội đi!
Cái lồng không gian sau khi đem bao phủ lại muốn lùi về đến trong hư không, lại đột nhiên phát hiện hư không lập tức trở nên không thể tiếp cận.
Gương mặt của tầm quáng sư hoảng hốt nhìn về phía sau khi, liền thấy một cái lồng không gian lớn hơn đem tầm quáng sư kể cả cái lồng không gian do đào sinh phụ lục hình thành cùng phong tỏa trong đó.
- Không gian phong tỏa, điều này không thể nào, ngươi làm sao có thể hiểu pháp tướng trung kỳ tu sĩ mới có thể sử dụng không gian thần thông!
- Điều này thì không phải là người có thể biết rồi!
Bàn tay của Lục Bình đảo một cái, bầu trời nhất thời tối sầm lại, lúc tầm quáng sư ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một cái cự ấn màu bạc từ trên trời giáng xuống. Cái lồng không gian tựu như cùng một vết nước phồng to lớn. Một thanh âm "ba" vang lên, vì vậy vỡ vụn.
Lục Bình hướng Ân Huyền Sở cười cười, nói:
- Ta đưa cho ngươi tội danh lại tăng thêm một dạng!
Ân Huyền Sở đảo một cái liếc mắt, nói: - Bọ chét nhiều quá cắn không ngứa nữa!
Lục Bình ngoắc ngoắc tay, trữ vật pháp khí của tầm quáng sư đến trong tay của hắn. Lục Bình lật tìm lung tung bên trong, cuối cùng tìm được mấy cái ngọc giản cùng một tấm bản đồ.
- Xem ra mấy thứ đồ này có giá trị rồi!
Lục Bình ném trong tay mấy cái ngọc giản, nói:
- Đây là Thủy Tinh cung lịch đại tầm quáng sư tâm đắc thể nghiệm, cùng với vị tầm quáng sư này tu luyện đoạt được, xem ra đối với Huyền Vi chân nhân ngược lại rất trọng yếu.
- Về phần tấm bản đồ này...
Lục Bình khai ích quan sát một phen, rồi sau đó lại ngẩng đầu nhìn bốn phía hải vực, tự lẩm bẩm:
- Là hải đồ chung quanh đây sao? Ân Huyền Sở hé mồm nói:
- Không cần so sánh rồi, Huyền Linh phái lần này tới nơi này chính là vì tìm kiếm một cái linh tài quáng mạch, hơn nữa đã xác định trong cái hải vực này. Ta mới vừa âm thầm đi theo Từ Duy Hoành đã phát hiện địa điểm, ta chỉ người đỉnh núi phía trên hải đồ, người về kêu người môn phái tới nhanh chóng chiếm. Chuyện pháp tướng tu sĩ vẫn lạc lớn như vậy, Huyền Linh phái bây giờ sợ rằng đã sớm hành động muôn tìm hung thủ rồi.
Ân Huyền Sở ghi chú vị trí của linh tài quáng mạch trên hải đồ Lục Bình đưa tới, nói:
- Cái quáng mạch này ta đã gặp trước đó, tựa hồ có chút đặc thù, là một cái hỗn hợp quáng mạch. Mấy loại linh tài cực kỳ trân quý hỗn hợp chung một chỗ, mặc dù cực kỳ quý trọng, nhưng như muốn chia lìa cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Lục Bình nghĩ tới hiện nay Chân Linh phái Luyện khí điện toàn bộ tâm lực đều đặt trên chữa trị bảo thuyền, trong cái linh tài quáng mạch này chứa linh tài trân quý có lẽ có thể phái thượng dụng tràng cũng nói không chừng. Chẳng qua là ở Lữ Hư Hằng cùng với Thủy Tinh cung tầm quáng sư vẫn lạc là điểm quan trọng mà muốn khai thác cũng cực kỳ không dễ, vì vậy nói:
- Những thứ này chính là giao cho Luyện khí điện, đừng quên, Huyền Luyện hiện nay là bản phái luyện khí tông sư!
An Huyền Sở cười nói:
- Cũng đúng, gã bây giờ là một trong Tam kỳ trong môn phái, chia lìa những thứ hỗn hợp quáng thạch này xem ra không nói ở đây!
- "Tam kỳ"?
Lục Bình nghĩ tới mới vừa Lữ Hư Hằng còn nói qua "Một tiên một ma", liền hỏi:
- Thuyết pháp đây là sao? Lúc trước Lữ Hư Hằng nói " Một tiên một ma", chẳng lẽ là trong năm năm này lại xảy ra chuyện đại sự gì kỳ diệu, lại bị ta bỏ lỡ rồi?
Ân Huyền Sở có chút ngạc nhiên nhìn về phía Lục Bình, nói:
- Ngươi những năm này rốt cuộc là bế quan ở đâu, theo lý mà nói lấy địa vị của ngươi bây giờ, chính là không đi cố ý hỏi thăm, môn phái cũng đem những tin tức này nói cùng người biết mới đúng.
Ngay sau đó Ân Huyền Sở phảng phất ý thức được cái gì, nói tiếp:
- Đúng rồi, ta còn không biết tại sao người lại xuất hiện ở nơi này, lần này hành tung của ta cực kỳ bí ẩn. Huyền Linh phái lần này bí mật hành động cũng có thể nói là dưới cơ duyên xảo hợp mới bị ta nhằm vào, sao người lại phát hiện được?
Lục Bình cười mắng:
- Ngươi dài dòng thế, cứu một mạng của ngươi còn hoài nghi tới ta rồi, chớ nói sang chuyện khác. Ngươi nói một chút cái gì? "Một tiên một ma", Tam kỳ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dáng vẻ giống như danh tiếng rất lớn.
Ân Huyền Sở cười cười, biết Lục Bình cũng không muốn nói ra đất bế quan của chính hắn, vì vậy giải thích:
- Hiện nay Bắc Hải tu luyện giới đem đệ tử của Chân Linh phái những năm gần đây biểu hiện kiệt xuất nhất soạn ra một câu truyền khẩu, gọi là Một tiên một ma, song kiếm song hổ, nói chính là sáu người trong Chân Linh phái đệ tử đời thứ ba.
Lục Bình bị mấy danh hiệu này làm cho sửng sốt, thấy Ân Huyền Sở im miệng không nói, không khỏi hỏi:
- Nói như thế nào?
Ân Huyền Sở nói:
- "Một tiên một ma" này dĩ nhiên là người và ta, Thủy Kiếm Tiên Lục Huyền Bình, Băng Kiếm Ma Ân Huyền Sở. Ta tuy bị trục xuất khỏi môn phái, có thể nhìn tới Bắc Hải tu luyện giới như cũ xem ta là Chân Linh phái đệ tử. Đây cũng chuyện không thể làm, xem ra lần này trở về Bắc Hải thật là sai lầm rồi.
Ân Huyền Sở trong năm năm này có thể nói là "chiến quả huy hoàng", ngay cả Huyền Linh phái pháp tướng lão tổ đều giết, những đoán đan kỳ tu sĩ khác lại chết một đống, thậm chí gặp phải Chân Linh phái cùng với Huyền Linh phái pháp tướng lão tổ liên thủ đuổi giết, nhưng lại thủy chung không được tung tích.
Hiện nay Lữ Hư Hằng này chết cùng với Thủy Tinh cung tầm quáng sư vẫn lạc tuy là Lục Bình xuất thủ, nhưng Lục Bình vì muốn tránh mối dây liên hệ của hắn cùng với Chân Linh phái, cũng tất nhiên muốn cho Ân Huyền Sở cõng tội thay. Nếu không tình cảnh của Chân Linh phái không thể nghi ngờ càng thêm gian nan. Vì vậy, danh hiệu Băng Kiếm Ma này ngược cũng thực chí danh quy, thậm chí uy thế trực đuổi Lục Huyền Bình Chân Linh phái tam đại đệ nhất nhân này.
Thủy Kiếm Tiên Lục Huyền Bình trong năm năm này mặc dù im tiếng biệt tích, ngay cả Chân Linh phái trên dưới đều ít biết hành tung, nhưng như trước uy danh hiển hách khiến cho hắn vừa là không làm gì, cũng không ai dám đem hắn xếp hạng phía sau những người khác...
← Ch. 0948 | Ch. 0950 → |