← Ch.1090 | Ch.1092 → |
Lâm Tĩnh Đường đột nhiên khai to hai mắt, trong miệng "ư ư" kêu lên muốn nói gì, lại chỉ nói được hai chữ này, sau ở đó máu đen liền trào ra từng ngụm từng ngụm. Cánh tay đưa ra tựa hồ muốn chưởng khống cây kéo trong tay Lục Bình, nhưng cuối cùng cũng chán nản vô lực rơi xuống.
Lục Bình thu linh bảo về, nói:
- Ngươi yên tâm, cây kéo này là quyết kế sẽ không để cho Hàn Diệp hoặc là người của Ngũ Hành tông lấy được.
Thanh âm trong miệng của Lâm Tĩnh Đường nhất thời dừng lại, hai mắt rốt cục nhắm lại, rồi sau đó toàn thân nhất thời bắt đầu nở nụ cười trong máu đen. Chẳng qua là thời gian nháy mắt, trên đất chỉ còn lại có một than thịt thối đen cùng một món trữ vật pháp khí rót vào trong bờ cát.
Lục Bình gật đầu một cái với Xích Luyện Anh, nói:
- Nàng hãy lập một khối bia vô danh ở chỗ này đi!
Lục Bình phất tay đem trữ vật pháp khí trên mặt đất cầm trong tay thần niệm đảo qua, liền giao nó cho Khương Thiên Lâm, cười nói:
- Ban đầu quả nhiên không lừa toàn bộ linh thạch phân ngạch từ trong tay người này, bên trong lại còn có hai trăm cực phẩm linh thạch!
Khương Thiên Lâm cân nhắc trữ vật pháp khí trong tay, gật đầu nói:
- Chuyện này đã xong, phải chuẩn bị động thân đi Càn Nguyên thành, trước hết trở về Kinh Chập đảo chuẩn bị đi!
Thiên Phong lão tổ nhất thời nóng nảy, nói:
- Chở đi, cây kéo này rốt cuộc là thế nào, Nhị kiếp linh bảo a, nói một chút, nói một chút, đây chính là món Nhị kiếp linh bảo thứ ba của bản phái rồi, ê, chớ đi a...
Chân Linh phái không có truyền thừa đầy đủ hơn nữa khổng lồ liên quan tới đan sư tương tự như Bắc Minh, huống chi là các loại truyền thừa khảo nghiệm dùng một món thượng đẳng động thiện pháp bảo tới chứa lịch đại luyện đan sư lưu lại dưới tọa hóa.
Loại truyền thừa khảo nghiệm này thường thường cũng có thể lựa chọn ra đan sư thích hợp nhất để thừa kế lưu lại truyền thừa đan sư y bát, cũng mới có thể khiến cho đan sư thừa kế y bát đi xa hơn cao hơn vào ngày sau.
Chân Linh phái từ lập phái đến nay, cho dù là thời đại Thái Tham lão tổ huy hoàng nhất, đều chưa bao giờ có thịnh cảnh giống như bây giờ có thể đồng thời có ba vị luyện đan tông sư. Huống chi trừ ba vị luyện đan tông sư này ra, Chân Linh phái còn có một vị luyện đan sư cấp đại sự.
Bắc Hải đến nay có không ít tu sĩ đều cho rằng, Chân Linh phái mặc dù có thể quật khởi nhanh như vậy, một nguyên nhân rất trọng yếu chính là Chân Linh phái có đoàn thể đan sư cường đại nhất ở Bắc Hải. Họ có thể cung cấp đầy đủ tu luyện đan dược cho toàn bộ trên dưới chân Linh phái.
Thiên Lô lão tổ làm người trông coi toàn bộ Chân Linh phái Đan các, vào lúc này hiển nhiên cũng có ý tưởng thành lập môn phái đan sư truyền thừa thế hệ hoàn thiện. Mà chuyện quan trọng trước cái ý nghĩ này, một nguyên nhân rất nặng chính là phải có một động thiên chuyên môn dùng để an táng đan sư tọa hóa, để bảo tồn hoàn chỉnh truyền thừa khảo nghiệm của những đan sư đó khi còn sống bày ra.
Thiên Lô lão tổ đã đi tới sinh mạng tuổi già, bây giờ tâm tư lớn nhất là ở phía trên này. Hai vị luyện đan tông sư khác làm địa vị tối cao của Chân Linh phái. Thiên Cầm lão tổ cùng với Lục Bình dĩ nhiên là đều rõ ràng cái ý nghĩ này của Thiên Lô lão tổ. Đáng tiếc chính là động thiên pháp bảo cũng không phải dễ dàng có thể có được như vậy.
Nguyên vốn Khương Thiên Lâm lão tổ đã từng lấy được một món Doanh Hư bảo cấm trong một chỗ mật tàng của Doanh Thiên phái. Nó chính là một món động thiên pháp bảo hiếm thấy dung luyện xong tám đạo bảo cấm, phẩm chất vẫn trên Ngọc Quật động thiên, mặt khác còn là một món động thiên pháp bảo lý tưởng thừa tái truyền thừa. Đáng tiếc món pháp bảo này rõ ràng cho thấy nó là một món bảo địa dùng để làm linh thảo viên, Thiên Lô lão tổ hiển nhiên cũng không phá hủy linh thảo viên xây Truyền Thừa chi địa.
Hôm nay trong giây lát có một cơ hội vô cùng tốt để lấy được Bắc Minh đan sư truyền thừa pháp bảo như vậy, Lục Bình cũng không tiếc lập lời thề đánh chết một tên đại tu sĩ.
Trên mặt biển mấy trăm dặm ngoài Càn Nguyên thành, Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm che đậy dung mạo một đường bay theo tới, thân hình rơi xuống trên một chỗ hoang tiều.
Đoạn đường này chạy tới, lấy tu vi của hai người cũng một đường sợ hết hồn hết vía. Pháp tướng sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ; nhân tộc, yêu tộc, các loại khí tức thỉnh thoảng xuất hiện phạm vi bên trong thần niệm của hai người bao phủ, khiến cho hai người đều không thể không thận trọng tránh qua các loại thần niệm khí tức đan vào dọc theo đường đi, rất sợ trêu chọc phải sự tồn tại không phải.
Lần này, Bắc Minh thật là khó chạy thoát tai kiếp nha!
Coi như ma la đại quân cuối cùng không cách nào công phá Càn Nguyên thành, đã lẻn vào Càn Nguyên đảo phụ cận các phái, các tộc tu sĩ lại làm thế nào để mặc cho mình đi một chuyến uổng công?
Trong lúc hai người rơi vào trên hoang tiều nhất thời người nào cũng không nói gì, thấy tận mắt chứng kiến tấm màn vẫn lạc của một nhà đại hình môn phái, hai người trong lúc nhất thời đều có chút hí hư. Thật ra thì Bắc Minh cũng không phải là không thể diệt, chẳng qua là loại đại thế thành tựu này, vô số thế lực lớn nhỏ tụ tập ở chỗ này, Bắc Minh không diệt cũng phải bị tiêu diệt.
- Sư bá, hai vị sư thúc tổ lúc nào đến?
Lục Bình hỏi Khương Thiên Lâm bên cạnh.
Thiên Phàm, Thiên Tuyết đã lẻn vào Đông Hải trước một bước rồi, trước khi chuyện xảy ra ước định gặp mặt ở chỗ này. Mắt thấy được cục diện long xà hỗn tạp bên ngoài Càn Nguyên đảo hôm nay, cho dù là Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai người liên thủ có thực lực chống đỡ được cùng đại tu sĩ, cũng khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy lo lắng.
Khương Thiên Lâm lão tổ nhìn mặt trời một chút, lặng tính canh giờ một chút, nói:
- Phải làm nhanh!
Quả nhiên không lâu sau đó, hai đạo độn quang dán mặt biển bay tới, sau khi rơi vào trên hoang tiều không phải là hai vị lão tổ Thiên Phàm, Thiên Tuyết thì là người nào.
Chẳng qua là lúc này hai người nhìn qua đều lộ ra có chút thảm hại, tựa hồ mới vừa trải qua một cuộc kịch đấu vậy.
Khương Thiên Lâm đuổi vội vàng tiến lên hỏi:
- Hai vị sư thúc gặp cường địch sao? Có bị thương không?
Thiên Phàm lão tổ một bộ biểu lộ lòng vẫn sợ hãi, đáp:
- Bên ngoài Càn Nguyên đảo đơn giản thành hổ huyệt hang sói rồi, không cẩn thận liền trêu chọc phải một tên đại tu sĩ. Nếu không phải song phương các có điều cố kỵ, đều không muốn hiển lộ thân phận của mỗi người, chỉ sợ rằng muốn thoát thân còn thật không dễ dàng!
Thiên Tuyết lão tổ thấy Lục Bình một bên, ánh mắt sáng lên, nói:
- Tiểu tử, tới thật đúng lúc, đan dược khôi phục chân nguyên của ngươi, đưa ta một viên!
Lục Bình nộp lên một cái bình ngọc nhưng không tình nguyện, nhỏ giọng thầm thì nói:
- Đan dược này đệ tử luyện chế không ít a, trên người lao nhân gia ngài chẳng lẽ không còn sao?
Thiên Tuyết lão tổ trừng mắt, đáp:
- Nói cái gì đó? Có luyện đan tông sư người ở chỗ này, ta sư thúc tổ của người vì sao phải dùng đan dược của mình!
Dứt lời, một loại khiêu khích đổ ra một viên linh đan từ trong bình ngọc của Lục Bình nuốt xuống, sau đó lại đem bình ngọc giao cho Thiên Phàm lão tổ bên cạnh.
Thiên Phàm lão tổ hướng Lục Bình cười cười, cũng không khách khí đổ ra một viên linh đan, sau đó muốn đem bình ngọc trả lại cho Lục Bình, không ngờ giữa đường lại bị Thiên Tuyết lão tổ đoạt lấy, nói:
- Tiểu tử này từ trước đến giờ rất giàu có đầy đủ, không cần khách khí với hắn.
Dứt lời Thiên Tuyết lão tố không chút khách khí đem cái bình ngọc này bỏ vào trong trữ vật pháp khí của mình. Lục Bình còn dư lại chỉ có cười khúc khích "hà hà".
Khương Thiên Lâm tựa hồ đã sớm quen thuộc kiểu tính tình này của Thiên Tuyết lão tổ, đối với hành vi của Thiên Tuyết lão tổ trêu cợt Lục Bình căn bản nhìn mà không thấy, thẳng hướng một bên Thiên Phàm lão tổ hỏi:
- Hai vị sư thúc lần này thu hoạch như thế nào?
Thần sắc của Thiên Phàm lão tổ có chút ngưng trọng, đáp:
- Coi như còn được, chẳng qua là lúc này thế lực lớn nhỏ tràn vào bên trong hạt khu Bắc Minh rắc rối phức tạp, không ít thế lực thuộc về Bắc Minh thuộc hạ cũng nhiều lần gặp quét ngang. Cũng may phần lớn những thế lực tràn vào Bắc Minh giấu đầu lòi đuôi, cũng tâm theo không hết lẫn nhau, khắc chế lẫn nhau, ngược lại không sinh ra xung đột lớn. Ta với Thiên Tuyết sư thúc của người liên thủ cũng được một ít lợi ích.
Sau khi Thiên Tuyết lão tổ đem một bình linh đan của Lục Bình làm của riêng cũng không chút xin lỗi giác ngộ, thần sắc như thường nói:
- Lần này bên ngoài Bắc Minh cho dù là có thu hoạch, như vậy Càn Nguyên thành này chúng ta chẳng qua là gõ gõ bên cổ coi như xong, bên trong nước quá sâu, lặn tới đoạn đường này, chỉ là khí tức của pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ đều gặp bốn năm đạo, không phát hiện lại có bao nhiêu. Những người này cũng là người có bối cảnh lớn, thế lực lớn, Chân Linh phái chúng ta cũng không so được.
Khương Thiên Lâm nghe vậy cười khổ một tiếng, nói:
- Lần này sợ là chúng ta tranh cũng không được cùng người của những môn phái lớn thế lực lớn đó rồi!
Thấy ánh mắt của hai người hỏi thăm, Khương Thiên Lâm liền đem sự tình của Lâm Tĩnh Đường nói cùng hai vị lão tổ.
Thiên Tuyết lão tổ nhìn Lục Bình một chút, lầu bầu một tiếng trong miệng, nói:
- Quả nhiên là tên tiểu tử có vận may, ngay cả Nhị kiếp linh bảo đều cầm tới tay lặng yên không tiếng động. Nhưng mà chỗ Ngũ Hành tông cũng là một phiền toái, cố gắng mưu đồ một phen!
Thiên Phàm lão tổ trầm ngâm chốc lát, trong thần sắc cũng lộ ra một tia ngoan sắc, nói:
- Phong hiểm này đáng giá xông pha, chưa kể động thiên mật tàng ẩn giấu bí ẩn đó của Bắc Minh đan sư, toàn bộ Bắc Minh cũng chỉ có le que mấy người biết được. Cho dù là bị người phát hiện, chỉ cần không phải Thuần Dương lão tổ, ta với Thiên Tuyết sư thúc của ngươi cũng có thể liên thủ ngăn trở một chút, đến lúc đó chính là hai người các ngươi hợp lực thu lấy động thiên pháp bảo đó!
Thiên Tuyết lão tổ cũng nói:
- Nếu thật đúng là được món bảo vật này, như vậy chuyến đi Đông Hải lần này bọn ta đã công đức viên mãn, không thích hợp tham dự đến chuyện trong Bắc Minh nữa. Vô luận gặp lại loại bảo vật thế nào, bọn ta chỉ để ý buông tay, để tránh lòng tham quá mức rước lấy mọi người mơ ước vây công.
Nếu đã suy tính, bốn người che đậy thân hình bắt đầu tận lực đến gần Càn Nguyên thành.
Càn Nguyên thành lúc này đã đến tình cảnh mưa gió phiếu diều, ma la điên cuồng tấn công hộ đảo đại trận bên ngoài thành. Lỗ hổng đã bị khai ích mấy lần, mặc dù trải qua tranh đoạt phản phục mấy lần ngăn trở lỗ hổng lần nữa, nhưng tu sĩ trong Càn Nguyên thành cũng thương vong thảm trọng.
Dĩ nhiên, dựa vào hộ đảo pháp trận, ma la đại quân tổn thương thảm trọng hơn, nhưng ma la đại quân lại thủy chung không lùi, vẫn điên cuồng tấn công không ngừng về phía Càn Nguyên thành.
Trong Càn Nguyên điện, Hồng Diệp lão tổ ưu tầm xung xung báo cáo gì đó với một vị mỹ phụ ba mươi tuổi trong điện, sau đó nói:
- Hôm nay, tình cảnh trên Càn Nguyên đảo chính là như thế. Sư tỷ, trận chiến này, Bắc Minh ta cho dù là bỏ tên trong hàng ngũ đại môn phái hàng, tỷ nhất định phải trụ vững, chỉ cần có tỷ ở đây, Bắc Minh ta còn có hy vọng quật khởi lần nữa.
Mỹ phụ ba mươi tuổi chính là nữ đại tu sĩ nổi tiếng toàn bộ Đông Hải, một trong "Bắc Minh tạm diệp" đại danh đỉnh đỉnh, "Mân côi tiên tử" Côi Diệp lão tổ!
Thần sắc của Côi Diệp lão tổ hơi có vẻ buồn bã, nghe Hồng Diệp lão tổ nói, cười xót xa nói:
- Lần nữa quật khởi sao? Hồng Diệp sư đệ, ngươi cho là có thể không?
Trong thần sắc của Hồng Diệp lão tổ cũng lộ vẻ một tia chán nản, nhưng ngay sau đó lại phấn chấn đáp:
- Sao lại không thể, nguyên nhân bại lớn nhất của Bắc Minh chúng ta là trong lúc rất trễ mới ý thức tới tầm quan trọng thành lập được một mình truyền thừa thế hệ. Hơn nữa truyền thừa thế hệ đó cũng một mực không thể lớn mạnh làm chống chở cho toàn bộ Bắc Minh. Tán tu ngoại lai cực kỳ dễ dàng sẽ có thể trở thành một thành viên của Bắc Minh, đã có nghề rồi sau đó về đầu rất nhiều, trung thành với môn phái cực ít, lập bang kết phái nhiều, chân chính làm việc ít.
Hồng Diệp lão tổ càng nói càng kích động:
- Hiện nay Sơ Diệp sư huynh bỏ mạng ở ngoài, Hàn Diệp sư... , ừ, Hàn Diệp tên đó cũng phá môn ra ngoài, hai đại diện lớn nhất trong toàn bộ ngoại lai thế lực của Bắc Minh trước sau bỏ đi, còn có ai có thể dao động quyền uy của tỷ? Bắc Minh mặc dù bị suy yếu cực lớn, nhưng sư tỷ cũng là một vị đại tu sĩ duy nhất của Bắc Minh ta. Lúc này, chính là lúc tỷ chỉnh đốn môn phái, chính là cơ hội đem Bắc Minh truyền thừa thế hệ phát dương quang đại. Nếu là như vậy, chỉ cần có mấy trăm năm chăm lo đầy đủ, Bắc Minh ta chưa chắc không thể quật khởi trở lại lần nữa!
Côi Diệp lão tổ khẽ mỉm cười, nói:
- Hồng Diệp sư đệ, đệ nói đều có lý, nhưng đệ lại không để mắt đến một chút, đệ cho là các phái khác, thậm chí yêu tộc thế lực, sẽ còn cho chúng ta cơ hội này sao?
- Cái gì?
Hồng Diệp lão tổ lấy làm kinh hãi, ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì, kinh thanh nói:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ...
Ầm, rắc rắc!
Toàn bộ Càn Nguyên điện đều lay động, Hồng Diệp lão tổ thất thanh nói:
- Không thể nào, hộ đảo đại trận sao bị phá, ma la đại quân đã bị chúng ta tiêu hao chẳng khác gì, bọn họ căn bản không năng lực phá trận, là ai, là ai?
Hạt giống sáng lập ban đầu của Bắc Minh, cũng là thứ chôn vùi khiến nó sụp đổ xuống!
Nguyên nhân sáng lập ra Bắc Minh rất đơn giản, là vì lúc trước, đại lượng tán tu tụ tập khu vực phía bắc của Đông Hải tu luyện giới tìm kiếm một đường ra, cái gọi là Bắc Minh, bất quá chính là ý tứ tán tu liên minh ở vùng biển phía bắc.
Chính là vì tôn chỉ của Bắc Minh sáng lập lúc đầu. Bắc Minh vẫn chịu loại tinh thần "Hải Nạp Bách Xuyên", trăm hoa đua nở, giữa tán tu không ngừng hút vào phần tử tinh anh giữa bọn họ.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, khiến cho Bắc Minh theo thời gian sáng lập gần kề hai ba ngàn năm về sau, từ một liên minh tán tu rời rạc, ở trong thế cục Đông hải tu luyện giới bị Thủy Tinh cung chế bá, đã trưởng thành là một nhà đại hình môn phái thực sự. Hơn nữa về sau cho tới mấy ngàn năm nay, Bắc Minh thủy chung duy trì vững vàng sự phát triển cùng địa vị, thời điểm đỉnh phong nhất đã từng có được sáu vị pháp tướng đại tu sĩ, thời điểm ít nhất cũng có ba vị đại tu sĩ tọa trấn Càn Nguyên đảo.
Nhưng mà cũng chính bởi vì nguyên nhân không ngừng thu nạp tinh anh tu sĩ giữa tán tu, khiến cho Bắc Minh không thể chính thức thành lập lên một bộ truyền thừa hệ thống hoàn thiện thuộc về bản thân của Bắc Minh. Những tu sĩ đó trên đường bị hấp thu tiến vào Bắc Minh có lẽ có tư chất cùng thiên phú cực cao, nhưng có một loại thân mình xa cách đối với Bắc Minh: bọn họ đối với Bắc Minh không chút tình cảm, nhiều nhất chỉ là một loại trao đổi cùng với ỷ lại lẫn nhau trên lợi ích lẫn nhau, trên mặt không có cảm tình gắn bó.
← Ch. 1090 | Ch. 1092 → |