← Ch.1091 | Ch.1093 → |
Có rất ít người sẽ chính thức đem sở học của chính mình cống hiến ra chứ không hề giữ lại, với tư cách thành lập môn phái hoàn thiện truyền thừa căn cứ. Hơn nữa những tu sĩ đó đa số đều xuất thân từ tán tu, cứ việc thiên tư không sai, nhưng nhiều lời đều là truyền thừa không trọn vẹn, có thể tư luyện tới pháp tướng hậu kỳ cũng đã thiên chi may mắn, muốn ngưng tụ Thuần Dương pháp tướng căn bản chính là muôn vàn khó khăn, về phần thành tựu Chân Linh, vậy càng đúng là một chuyện nực cười.
Môn phái có truyền thừa trên vạn năm ở tu luyện giới, vô luận lớn nhỏ thật đúng là có không ít, nhưng chưa bao giờ có một nhà đại hình môn phái có thể giống như Bắc Minh như vậy, từ ngày thành lập đến nay chưa từng xuất hiện qua một vị tu sĩ thành tựu Chân Linh, cho dù là Thuần Dương Lão tổ đều không xuất hiện qua. Đây cũng là nguyên nhân Bắc Minh cho tới bây giờ bị các đại môn phái, thậm chí là thực lực của môn phái không bằng bọn họ xem thường, nguyên nhân căn bản chính là Bắc Minh chưa bao giờ sửa sang lại một bộ hoàn thiện truyền thừa hệ thống.
Những tu sĩ này trên đường gia nhập Bắc Minh đều có các bối cảnh kinh nghiệm, đã sớm tạo thành quan niệm giá trị cố hữu. Bởi vì họ không được tập thể nhận đồng cảm giác, những tu sĩ này sau khi gia nhập Bắc Minh, do sinh tính tản mác vô tổ chức đã quen từ khi còn là tán tu, lại từ bản chất gạn lọc chọn kẻ xuất sắc bỏ kẻ ngu yếu trong tu luyện giới, đã đi tới hình thành cái nhìn tự tư tự lợi xem giá trị bản thân là trên hết, khiến cho bọn họ ngay từ đầu hoặc là muốn làm theo ý mình, hoặc là tranh quyền đoạt lợi, dần dần tất cả hình thành phe phái.
Thời gian lâu sau, Bắc Minh nguyên vốn minh ước bang quy lỏng lẻo càng thêm mất đi lực trói buộc. Tu sĩ gia nhập Bắc Minh tốt xấu chẳng phân biệt được, rất nhiều thanh danh không tốt ở tu luyện giới. Thậm chí một ít môn phái thế lực phản nghịch thường thường đều muốn gia nhập Bắc Minh với tư cách che chở như vậy, càng khiến cho Bắc Minh càng lúc càng bị người ghen ghét, nhưng rồi không cách nào hướng về con quái vật khổng lồ này.
Song thời điểm cuối cùng nhất của Bắc Minh là bởi vì nguyên nhân bản thân đi đến cuối cùng, những môn phái thế lực ẩn nhẫn lúc trước cũng quyết định không cần chú ý phía sau giẫm lên một bước, muốn đem tiến trình này nhanh hơn một bước.
Cho nên Càn Nguyên đảo hộ sơn đại trận cứ như vậy đột ngột bị phá khai rồi, trước đó không mảy may dấu hiệu. Thế cho nên ma la đại quân trong lúc điên cuồng tấn công nhất thời đều sinh ra một tia hoảng hốt, rồi sau đó lúc này mới phát ra từng tiếng hét to như khát máu vậy, tiến vào chém giết giữa Càn Nguyên thành.
Đã không có hộ sơn đại trận để dựa vào, cho dù thực lực của một cỗ ma la đại quân đó đã tổn thất đi nhiều, nhưng cũng không phải Bắc Minh tu sĩ đủ khả năng ngăn cản. Cả Càn Nguyên đảo lập tức biến thành một chỗ cho Tu La đồ sát.
- Quả nhiên đại trận đó bị phá nữa rồi!
Lục Bình từ đàng xa nhìn qua một tòa đảo nhỏ phạm vi khổng lồ hơn ngàn dặm, tại đây lập tức sẽ trở thành đối tượng của nhân yêu hai tộc, mấy chục thế lực lớn nhỏ chia cắt.
- Đại trận đó nhất định phải vỡ tan!
Khương Thiên Lâm cũng nói ra đúng như thế.
Quạt trong tay của Thiên Phàm lão tổ mở ra "rầm" một tiếng, về sau lại từ từ bị ông ta gặp lại gập lại rồi khép lại, nói:
- Đi thôi, đã có người cử động nữa rồi! Chúng ta phải nhanh một chút tìm được cái Bắc Minh đan lâu truyền thừa động thiên đó!
Mặc dù ma la bị Bắc Minh tu sĩ dựa vào hộ đảo đại trận tiêu hao rất nhiều, nhưng bản thân của Bắc Minh cũng đã đến thời khắc tình trạng kiệt sức. Huống chi dưới sự luân phiên đả kích, Bắc Minh cao thấp sớm đã sĩ khí để mê, sau khi ma la đột nhiên sát nhập về Càn Nguyên đáo, song phương triển khai đấu pháp cơ hồ đều đồng quy vu tận giống nhau.
Mà vừa lúc này, thế lực khắp nơi đã sớm tiềm phục bên ngoài Càn Nguyên đảo rốt cục động, trên đường đi chăng những là ma la vẫn lạc, mà ngay cả Bắc Minh tu sĩ nhà mình đã vẫn lạc không minh không bạch, hay hoặc giả là Bắc Minh tu sĩ đồng thời vẫn lạc khi tranh đấu cùng ma la.
Loại người ra tay đều ẩn giấu trong bóng tối, nhưng mà lại vốn một đám tu vi cao trào, thủ đoạn từng người so từng người tàn nhẫn. Loại tình huống này mãi cho đến thời điểm chiến đoàn đẩy vào Càn Nguyên điện mới bị Bắc Minh tu sĩ đẳng cấp cao phát hiện.
Lúc này Bắc Minh tu sĩ mới ý thức tới, sự tình phát triển theo một phương hướng làm bọn họ tuyệt khó tiếp nhận.
Lúc này tu sĩ còn lại giữa Bắc Minh đã muốn tu sĩ phía bản thân của Bắc Minh bồi dưỡng làm chủ, nhưng như trước có không ít tu sĩ nguyên vốn xuất thân tán tu, thế lực nhỏ, về sau gia nhập Bắc Minh.
Những tu sĩ này thấy Bắc Minh đại thế đã mất, lực lượng thần bí ẩn giấu trong bóng tối rõ ràng chính là muốn triệt để hủy diệt hết Bắc Minh, vì vậy ào ào hô to muốn cùng Bắc Minh thoát ly quan hệ, khẩn cầu có thể thoát được tánh mạng.
Không ngờ những người này không đợi cho các loại thế lực giấu trong bóng tối tha mạng chi ân, bên cạnh những tu sĩ xuất thân Bắc Minh truyền thừa hệ thống nhà mình dưới thẹn quá hoá giận cùng với tuyệt vọng đả kích nặng, mắng to các loại ngôn ngữ "Loại nhu nhược", "Bại hoại", "Phản đồ"... , dẫn đầu đại khai sát giới đối với những đồng minh tu sĩ ngày xưa, trước cửa Càn Nguyên điện trong nháy mắt trình diễn một bộ thảm kịch tự giết lẫn nhau.
Từ đầu đến cuối, hôm nay đại tu sĩ duy nhất của Bắc Minh là Côi Diệp lão tổ cũng không từng hiện thân, càng không ra tay ngăn cản loại cục diện tự giết lẫn nhau này. Tựa hồ vị lão tổ này đã sớm bỏ chạy từ bỏ những môn hạ đệ tử giống nhau đó, khiến cho cả Bắc Minh tu sĩ càng thêm tuyệt vọng, không ít tu sĩ tính cách mạnh mẽ hiển nhiên như thế, bên cạnh việc cầu xin loại người chém giết tha thứ họ lập tức lựa chọn tự sát.
Phía trước Càn Nguyên điện diễn một màn này tựa hồ tỏ rõ Bắc Minh cuối cùng chào cảm ơn, nhưng mà bốn phía như cũ là hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có Càn Nguyên điện to lớn chót vót đứng ở đó. Cửa điện tựa hồ cười nhạo những tu sĩ nhát gan trốn ở bốn phía, có giống như lần lượt từng cái miệng lớn dính máu mở ra.
Không biết lúc nào, trên quảng trường của Càn Nguyên điện xuất hiện vài tên tu sĩ dùng các loại phương thức che đậy dung mạo. Vài người tựa hồ khi bọn họ giằng co lẫn nhau, lại giống như đang thương lượng cái gì. Sau một lát, mấy người dưới chân tề động, vài đạo thân hình mờ ảo lập tức độn vào giữa Càn Nguyên điện biến mất không thấy đâu nữa.
Tất cả sự trình diễn vô thanh vô tức giao thủ trên Càn Nguyên đảo, cướp đoạt hết thảy trên Càn Nguyên đảo, không ít tu sĩ thường xuyên bởi vì đồng thời nhìn trúng mấy cái gì đó mà giao thủ, nhưng mà loại giao thủ đó thường thường cũng chỉ là vừa chạm vào tức bỏ đi. Tất cả mọi người biết rõ bây giờ không phải là thời khắc tranh đấu, mà là thời khắc tranh đoạt, quả quyết không sẽ vì một kiện bảo vật mà đánh sống đánh chết, chưa bao giờ mất đi cơ hội càng có thể đoạt được nhiều bảo vật hơn.
Bốn người Lục Bình chạy vội cấp tốc đến trên Càn Nguyên đảo, dọc theo con đường này bốn người đã liên tục giao thủ mấy lần cùng tu sĩ lạ lẫm. Cũng may bốn người cũng không phải kẻ yếu, tụ tập cùng một chỗ hành động thường xuyên làm cho loại người ra tay biết khó mà lui. Cho dù là họ gặp được tu sĩ có thực lực càng mạnh, cùng lắm thì bốn người lập tức đi xa qua đường vòng, dù sao bọn họ cũng không phải đi về phía những bảo vật mà người khác coi trọng, không biết lại càng không nguyên sinh ra xung đột cùng người phía sau.
Sau một lúc lâu, phương hướng của bốn người càng chạy càng thêm hoang vu, Thiên Phàm lão tổ đột nhiên ngừng lại, hít hà quét gió nhẹ, nói:
- Có người nhất trí cùng phương hướng của chúng ta, hơn nữa đi ở phía trước chúng ta.
Một chỗ vắng vẻ ở Càn Nguyên đáo, tại đây tung hoành nhưng hoang vu dị thường, xem xét chính là một chỗ đất tu luyện tài nguyên cực kỳ cằn cỗi, mà vào lúc này lại có hai cái bóng đen đang chạy vội cấp tốc tới.
- Sư phụ, chúng ta đi đâu?
Tần chân nhân nhìn Hồng Diệp lão tổ vẻ mặt âm trầm, cần thận từng li từng tí dò hỏi.
- Tìm mấy cái gì đó có thể giữ được tánh mạng của chúng ta.
Hồng Diệp Lão tổ mặt âm trầm nói ra:
- Đáng tiếc Côi Diệp sư tỷ đã mất tâm hồn rồi, không muốn Đông Sơn tái khởi, nhưng lão phu nên vì Bắc Minh bảo vệ lưu lại một đạo truyền thừa nguyên khí.
Dứt lời, lập tức nghe được cho phương hướng Càn Nguyên điện truyền đến một tiếng nổ mạnh rung trời, cả Càn Nguyên đảo đều bị chỗ nổ mạnh đó chấn động, truyền đến còn có mấy tiếng rống giống như mãnh thú hồng hoang bị thương kinh sợ nảy ra đau nhức cùng với tiếng cười của một nữ tử bén nhọn mà lại thê lương.
Hồng Diệp lão tổ và Tần chân nhân không hẹn mà cùng dừng bước. Trên mặt của Hồng Diệp lão tổ hiện lên một đạo vẻ đau thương, nhưng thanh âm lại bình tĩnh rét run:
- Là Côi Diệp sư bá của ngươi, nàng vẫn bạo Càn Nguyên điện rồi!
Tần chân nhân không khỏi lạnh người. Càn Nguyên điện đúng là một trong truyền thừa động thiên trọng yếu nhất của Bắc Minh, Côi Diệp lão tổ đây là thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.
Quả thật, một tiếng quát lớn truyền đến, nói:
- Côi diệp, người điên rồi!
- Ha ha, ha ha...
Tiếng cười của Côi Diệp lão tổ giống như quỷ khóc giữa đêm tối:
- Các ngươi không phải muốn thừa dịp cháy nhà cướp của sao, sao lại dấu đầu lộ đuôi như vậy? Chẳng lẽ như thế ta cũng không nhận ra các ngươi đã tới sao? Thủy Tinh cung Nguyên Lập, Tử Phù các Tử Ngọc Tiêu, Phong Lôi Đảo Lôi Kinh Thiên, còn có mấy vị Nam Hải, không ngờ còn có mấy vị yêu tộc nữa. Côi Diệp ta hà đức hà năng, rõ ràng có nhiều người muốn đi theo ta đưa đám ma như vậy, ha ha ha ha!
- Nữ nhân này điên rồi, mọi người liên thủ chặn lại nàng trước!
Một tiếng hét to tiếng vang lên, một đạo quang mang vạch phá bầu trời đen nhánh, lập tức càng nhiều hào quang bay lên giữa bầu trời đêm.
- Ha ha, các ngươi không phải là muốn cướp đoạt hết thảy Bắc Minh của ta sao, cho các ngươi đấy!
- Chú ý, Côi Diệp có Nhị kiếp linh bảo!
- Không xong rồi! Nàng ta muốn vẫn bạo linh bảo, mau tránh ra!
Ầm!
Mấy hình nấm cực lớn lần nữa chấn động cả Càn Nguyên đảo, chính giữa còn kèm theo tiếng rên rỉ bị thương, tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng chửi bậy.
Hồng Diệp Lão tổ lúc này trong chớp mắt, nói:
- Đi!
Trong thanh âm cất dấu một cổ chua xót, Hồng Diệp Lão tổ phi độn với tốc độ nhanh hơn. Tần chân nhân nhìn một cái về phía Trùng Thiên mây hình nấm ở xa xa đó. Nơi đó còn ẩn ẩn truyền đến tiếng cười thê lương cùng với tiếng ho khan dưới sự trọng thương của Côi Diệp lão tổ.
Tần chân nhân xoay người lại nhìn nhìn Hồng Diệp Lão tổ đã muốn chạy vội đến bóng lưng thể lương bên ngoài hơn mười trượng, độn quang dưới chân đuổi theo nhanh hơn.
Bốn người Lục Bình lướt qua một dãy thung lũng hoang vu, rồi sau đó đến biển của đầm lầy đầy khói độc. Nơi này chính là chỗ đan sư truyền thừa động thiên bí mật do Sơ Diệp lão tổ đã cất giấu mà Lâm Tịnh Đường từng nói qua.
Đầm lầy khói độc che dấu cực kỳ tinh vi, hơn nữa lại là chỗ hoang vu như thế, ngày bình thường chính là Bắc Minh tu sĩ nguyện ý tới nơi này cũng rất ít. Hơn nữa đầm lầy sương mù độc này lại là vách tường lúc trước Sơ Diệp lão tổ tiến vào Vạn Độc Thương Khung Bích, mạo hiểm thật lớn mang ra rất nhiều độc tố tụ tập bên trong rồi ở nơi này thành lập một chỗ đầm lấy đó, cho dù là pháp tướng kỳ tu sĩ tiến vào trong đó thời gian lâu, cũng từ từ bị độc tố ảnh hưởng.
Tuy nhiên đầm lầy đó hiển nhiên ngăn không được bọn bốn người Lục Bình. Trên người bốn người Khương Thiên Lâm đều tự hiện lên một đạo quang mang u ám, chính là Lục Bình Hắc Ngục Độc Hỏa. Về phần Lục Bình, thân mình của hắn lại hoàn toàn có thể nói là vạn độc bất xâm, ghé qua trong đầm lầy căn bản chính là như giẫm trên đất bằng.
Đúng lúc này, bốn người cơ hồ đồng thời phát hiện cái gì, lập tức dừng thân hình lại, đều tự che lấp khí tức bản thân, cẩn thận ẩn giấu mà đi về phía trước.
- Ahhh... ! Ngươi, tên nghịch đồ nhà ngươi, ngươi dám to gan như thế!
- Sư phụ, chuyện này cũng trách đệ tử không được. Bắc Minh đã muốn không tồn tại rồi, đệ tử không khả năng cùng ngài đi xuống trên con đường này!
- Khục khục, ngươi, ngươi, ngươi, tên nghịch đồ này! Uống công lão phu tín nhiệm người như vậy, lão phu thật sự là có mắt như bị mù!
- Sư phụ, ngài còn không nhìn rõ ràng sao? Hôm nay, chuyện này là cả hải ngoại tu luyện giới muốn tiêu diệt Bắc Minh a, chúng ta lấy cái gì kéo dài Bắc Minh, chỉ dựa vào hai thầy trò ta và ngài thôi sao? Chỉ dựa vào truyền thừa động thiên pháp bảo này hay sao? Sư phụ ngài quá ngây thơ rồi, trong hải ngoại tu luyện giới, các môn các phải làm sao sẽ để cho Bắc Minh chúng ta có cơ hội sống sót chứ!
- Ngươi giết lão phu là có thể sống sao, đã không có lão phu che chở, người tính làm gì đó? Khục khục, khục khục khục!
- Sai rồi! Sư phụ ngài lại sai rồi, chúng ta là cái gì? Đều là luyện đan sư ah! Mặc dù Tần mỗ ta so không được như sư phụ ngài, nhưng cũng là nhân vật luyện đan cấp đại sư lâu năm, chỉ cần ta thay hình đổi dạng, một nhà môn phái đó sao không đón chào ta chứ? Ai, nếu sư phụ ngài cũng nhiều chỗ tốt như vậy, dùng địa vị của sư phụ ngài, hai thầy trò ta và ngài một khi muốn đầu nhập vào một nhà môn phái đó, tất nhiên cũng tìm được sự che chở rất tốt. Đáng tiếc, dọc theo con đường này đệ tử mấy lần thăm dò lão nhân gia ngài, nhưng ngài lại quyết tâm muốn kéo dài Bắc Minh truyền thừa. Đệ tử cũng không muốn chịu chết cùng ngài, chỉ có thể xin lỗi sư phụ ngài!
- Người cho rằng ngươi giết lão phu, lại có thể có được cái truyền thừa động thiên đó sao, là có thể sống sót sao?
- Ha ha, chuyện cũng không nhắc đến ngài phí tâm. Chỗ của Hàn Diệp sư thúc đã sớm hứa hẹn với đệ tử, chỉ cần đệ tử tới đó, tất nhiên đúng là thủ tịch luyện đan sư. Hàn Diệp sư thúc thâm hậu sâu xa cùng Ngũ Hành tông, ngày sau nhất định phải phản hồi Ngũ Hành tông. Đến lúc đó đệ tử chính là như vậy nhất cử tiến cấp pháp tướng kỳ, thành tựu luyện đan tông sư, đạt đến địa vị như lão sư ngài hôm nay cũng không nói ngoa!
- Thì ra ngươi sớm âm thầm cấu kết cùng tên Hàn Diệp. Đúng rồi! Phù khí mà người dùng để ám toán lão phu cũng đúng cái Hàn Diệp để lại cho ngươi a, nghiệt đồ, người chết không yên lành!
- Ha ha, đệ tử có chết không yên lành hay không thì không biết, nhưng sư phụ ngài bây giờ thật sự phải chết rồi!
- Người cao hứng quá sớm, pháp tướng tu sĩ thần thông như thế nào ngươi có thể biết rõ sao?
- Cái gì? Đây là cái gì, Tồn Ý Chiến đan! Ahhh... !
← Ch. 1091 | Ch. 1093 → |