← Ch.1212 | Ch.1214 → |
Lục Bình tu luyện trong thủy mạch của Thanh Minh Giang thời gian chỉ hơn một năm, thương thế trên người lúc trước đã khôi phục trở lại như lúc thường.
Tuy nhiên, có thể có được một cái thủy mạch để tĩnh dưỡng, chuyện này nguyên vốn cực kỳ khó mà có được. Lục Bình hiển nhiên không muốn cơ hội tới không dễ như thế này lại dễ dàng mất đi như vậy, cho nên đem toàn bộ tinh thần đều đặt trong tu luyện, thời gian thoáng một cái chính là mười năm trôi qua.
Trong Thanh Minh Giang sớm đã khôi phục yên tĩnh đột nhiên truyền tới một tiếng bạo vang, bọt sóng mãnh liệt dâng lên từ đáy của Thanh Minh Giang, mang một đoàn linh khí nồng đặc. Vân khí, hơi nước bốn phía nhanh chóng ngưng tụ đến, tạo thành một đạo sương mù trắng mông lung trên bầu trời của Thanh Minh Giang. Một tiếng gào thét truyền tới từ bên trong sương mù, một con quái giao màu xanh da trời thân rắn, chân cá sấu, đuôi cá Lý ngư thoát ra từ trong sương mù, diệu võ dương oai giữa không trung, vô cùng uy phong.
Quái giao lộ ra hưng phấn dị thường giữa không trung. Sương mù màu trắng tự phát ngưng tụ quanh người của nó. Thân thể thon dài mang sương trắng chuyển động mãnh liệt trong không trung chuyển động giống như sóng nhỏ của mặt nước chuyển động vậy. Tình cảnh xa xa nhìn qua lúc này dường như quái giao đang chỉ huy sương trắng bắt chước sóng nhỏ của thủy lưu dưới chân Thanh Minh Giang.
- Được rồi, được rồi, không phải người đã ngưng tụ xong pháp tướng trước chúng ta một bước sao, xem bộ dáng đắc ý của ngươi kìa?
Một đạo ghen tỵ của lão đại trong thanh âm giòn giả, không phải là Lục Linh nhi thì là ai nữa.
- Ha ha!
Quái giao vòng vo nửa vòng giữa không trung, sau đó một trận lăn lộn vào trong sương trắng, tiếp theo Lục Hải từ bên trong đi ra, vô cùng đắc ý cười nói:
- Tam muội, ngươi lại ghen tỵ sao, nghe cách nói chuyện của ngươi, ca ca ta nghe cũng chưa lắm nha!
- A nha nha, ta tức chết, xem chiêu Băng Phong Thiên Lý của ta đi!
Một đạo thân ảnh màu trắng chợt hiện từ trong nước của Thanh Minh Giang. Một cái bạch xà to lớn khuấy lên một đạo sóng lớn trong nước sông, không đợi sóng nước vẫn lạc giữa không trung lập tức biến thành một cái băng xà cùng bạch xà thần tự, nhào tới Lục Hải.
Lục Hải tựa hồ không thèm chấp với thủ đoạn nhỏ như thế này của Lục Linh nhi, nói:
- Ha ha, vô dụng, trước mặt thực lực tuyệt đối của pháp tướng tu vi ca ca ta, điểm nhỏ này của ngươi không chút cho dùng, chỉ có bị nghiền ép nát mà thôi!
Lập tức thấy Lục Hải hướng xông tới chỉ một cái vào băng xà. Một trận tiếng vang ùm ùm, băng xà đã lần nữa hóa thành một bãi lưu thủy đập rơi xuống trong Thanh Minh Giang.
Thấy thần thông của mình không ngờ lại dễ dàng bị phá vỡ như vậy, đương nhiên Lục Linh nhi lão đại không vui, hướng trong nước sông dưới người hô:
- Đại tỷ, Lục Hải hắn khi dễ ta!
Lục Hải trừng hai mắt một cái, hỏi:
- Gọi nhị ca có được hay không?
Lục Linh nhi làm một mặt quỷ, liền nghe đến thanh âm hòa hoãn của Lục Bích truyền tới từ trong nước sông, hơi thở dài đáp:
- Ta cũng không giúp được muội! Hai người chúng ta hiện tại đều còn không lên cấp pháp tướng kỳ, cho dù là liên thủ cũng không phải đối thủ của người này. Chút thời gian tức giận này, còn không bằng nhanh chóng tu luyện, chờ chúng ta cũng ngưng tụ xong pháp tướng, hắn còn dám diễu võ dương oai trước mặt chúng ta sao?
Lục Linh nhi rất nhục chí, oán giận đáp:
- Phụ thân bế quan trong thủy mạch nhiều năm như vậy còn không ra, nếu là phụ thân xuất quan, xem hắn còn dám làm càn như vậy. Hừ, nhắc tới thì người này vận khí cũng tốt, bên trong thủy mạch đi theo phụ thân tu luyện năm năm, không ngờ lại là người đầu tiên đột phá pháp tướng kỳ!
Lục Hải đắc ý nói:
- Ha ha, đó là thủy mạch, bản thân của phụ thân cũng tu luyện Thủy chúc tính công pháp, nhị ca ta đây gọi là vận khí tốt, hiểu không? Ai bảo hai người các ngươi một tu Phong, một tu Băng, một cái thủy mạch tuyệt vời không ngờ lại không dùng được, điều này có thể trách được ai đây!
Lục Hải đắc ý làm Lục Linh nhi càng lúc càng tức giận, nhưng tu vi của nàng lúc này bị Lục Hải vững vàng áp chế, chút xíu biện pháp đều không thể.
Lục Bích trong Tam linh tu luyện chuyên cần rất thực tế, được Lục Bình tin cậy nhất; Lục Hải bởi vì bản thân của Lục Bình chính là thủy tu nhất mạch nên được chiếu cố chỉ điểm nhiều nhất; riêng Lục Linh nhi tinh linh khả ái, được Lục Bình yêu thương nhất, một khi có thứ gì tốt thì thuộc về nàng lấy được nhiều nhất. Đặc biệt là năm đó Lục Bình còn vì nàng tìm Băng Ly nhất tộc truyền thừa, khiến cho tu vị của nàng tiến nhanh.
Nguyên vốn Lục Linh nhi còn tưởng rằng là mình sẽ trước một bước bước vào pháp tướng kỳ, không ngờ lại bị Lục Hải đoạt trước, trong lòng dĩ nhiên là vô cùng không thích. Một phen chê cười bất thành, mà bản thân Lục Hải bởi vì sau khi ngưng tụ pháp tướng, vị trí đoạt được như cũ bất đồng, hiển nhiên sẽ không để trong lòng loại giận dỗi trẻ con của Lục Linh nhi như vậy, ngược lại như thế thì càng làm Lục Linh nhi giận đến không chịu được.
Lục Linh nhi xoay người hỏi:
- Đại tỷ, thời gian bao lâu tỷ sẽ lên cấp pháp tướng kỳ?
Lục Bích thở dài, đáp:
- Còn kém một bước chân qua khỏi cửa cuối cùng mà thôi. Linh nhi, trong ba người chúng ta nguyên vốn tu vi của ngươi đề thăng nhanh nhất, tư chất cũng tốt nhất. Nếu không phải một dạng ham chơi hảo đùa bỡn như Đại Bảo, người đã sớm lên cấp pháp tướng kỳ rồi, làm gì bây giờ còn nhìn nhị ca của ngươi diễu võ dương oai như thế?
Lục Linh nhi khí đô đô thấp giọng đáp:
- Đây không phải là muốn chờ hai người các ngươi một chút sao, làm sao biết tu vi của hai người các ngươi không ngờ đều đi trước muội, cũng không thông báo một tiếng.
Lục Hải nói:
- Ngươi cũng đừng tìm những thứ lý do đó, nhưng mà lần này đi theo phụ thân được lợi ích lớn nhất còn không phải là ta, mà là Đại Quý người này.
Lục Linh nhi lúc này mới nhớ tới, ban đầu sau khi tiến vào thủy mạch, Lục Bình thả mấy người bọn họ ra. Lục Bích, Lục Linh nhi tuy đều là yêu tu thích nước, nhưng rốt cuộc tu công pháp cùng thủy mạch không hợp, trải qua không lâu lắm bị thủy mạch bài xích đi ra. Lục Hải ở bên trong tu luyện năm năm liền đem tu vị đột phá đến pháp tướng kỳ, thời điểm đột phá đưa tới thiên tượng không nhỏ, Lục Bình không còn kịp che giấu liền bị thủy mạch bài xích ra.
Chỉ có Lục Đại Quý con Huyền Quy đó một mực theo tu luyện bên người Lục Bình thời gian chớp mắt chính là mười năm.
- Hừ, Đại Quý đừng xem ngày thường đàng hoàng thành thực, nhưng vận khí cứ lại tốt như vậy, hôm nay tu vi sợ rằng đã lên cấp đoán đan hậu kỳ rồi chứ?
Lục Bích nhẹ giọng đáp:
- Tu luyện Thủy chúc tính công pháp, đi theo bên cạnh phụ thân luôn được lợi ích nhiều nhất. Đại Quý ca ngày thường đảm nhiệm chuyện nặng nhọc, có chuyện rốt cuộc cũng nhường cho mấy người chúng ta, có được những thứ tốt cũng là đáng phải như thế. Huống chi Đại Quý ca được nhiều lợi ích hơn đi nữa, có thể so sánh được với nhị đệ ngưng tụ một đạo pháp tướng hay không?
Lục Linh nhi vẫn còn giận dữ bất bình. Nàng không phải là ghen tỵ, mà là lần này trong ba huynh muội thì nàng đã lọt xuống sau cùng rồi, trong lòng mất hứng, dĩ nhiên là miệng không thèm nín nhịn cái gì cũng nói ra được.
Lục Bích biết được tính tình của nàng, vì vậy nói tiếp:
- Nếu so với Cầm nhi tỷ, chúng ta cũng xem là vận khí tốt rồi.
Lục Cầm nhi nguyên vốn tư chất tu vi đều không yếu hơn ba người bọn họ, không biết sao một mực không hề tìm tới Phong Hỏa song chúc tính thiên cấp linh vật. Mà Lục Cầm nhi cũng là người tâm cao khí ngạo, không muốn dùng đơn độc Phong chức tính hoặc là Hỏa chúc tính thiên cấp linh vật ngưng tụ phẩm cấp kim đan, tu vi một mực mắc kẹt ở chốt chặn đoán đan chín tầng. Vào lúc này, nàng lại được Lục Bình thông báo nhiệm vụ, bên trong Hoàng Kim ốc ấp năm quả trứng của Mộc Loan.
Quả nhiên, vừa nghe đến Lục Bích nói như vậy, Lục Linh nhi lúc trước còn không có thần sắc cao hứng nhất thời khôi phục lại, ngay sau đó hưng phấn hỏi:
- Cũng không biết tu vi của phụ thân bây giờ đạt tới cảnh giới gì rồi, có thể khai khai lôi kiếp lần thứ hai nhất cử bước vào pháp tướng hậu kỳ hay không?
Lục Bích không nói tiếng nào, Lục Hải suy nghĩ một chút, đáp:
- Sẽ không đâu, lấy thực lực của phụ thân, coi như đưa tới lôi kiếp lần thứ hai cũng chưa chắc làm gì được người. Tuy nhiên, phụ thân từ trước đến giờ cẩn thận, nếu không phải ở trung kỳ tích lũy tài lực tự thân đến cực hạn, người nhất định sẽ không cho gọi lôi kiếp lần thứ hai.
Lục Hải hôm nay lên cấp pháp tướng kỳ hiểu rõ về Lục Bình ngược lại muốn trên Lục Bích cùng Lục Linh Nhi. Huống chi Lục Hải còn đi theo Lục Bình tu luyện năm năm trong thủy mạch, đối với tình trạng gần đây của hắn có thể nói là hiểu rõ nhất.
Lục Bích gật đầu một cái, nói:
- Thực lực của phụ thân cho tới bây giờ đều có một không hai cùng cấp tu sĩ, huống chi ánh mắt của phụ thân sẽ không chỉ giới hạn với một pháp tướng hậu kỳ, coi như Thuần Dương lão tổ cũng chưa chắc sẽ đặt trong mắt của phụ thân. Mục tiêu của ngài sẽ cao hơn, tuyệt đối không dễ dàng cho gọi lôi kiếp đề thăng tu vi.
Lục Linh nhi lúc này lại là ở một bên vòng vo chuyển con ngươi, nói:
- Đại tỷ, nhị ca, nếu không chúng ta đi chỗ khác chơi đi, cứ chỗ này ngây ngô thì có gì là hay chứ.
Lục Bích vội vàng ngắt lời nói:
- Nghĩ cũng đừng nghĩ, chúng ta còn phải ở chỗ này chờ phụ thân xuất quan. Huống chi bây giờ là ở Trung Thổ, nơi này là thiên hạ của nhân tộc tu sĩ nha, lại là lúc ma la đại kiếp, nếu chúng ta bị phát hiện làm sao bây giờ?
Lục Linh nhi đáp:
- Ai nha đại tỷ tỷ còn tưởng chúng ta là những đứa trẻ được che chở dưới tay của phụ thân sao? Dựa vào tu vi của ba người chúng ta, tu luyện giới có thể có được mấy người như chúng ta chứ? Hơn nữa lấy thân phận của ba người chúng ta, có ai dám trêu chọc chúng ta? Huống chi nhị ca hiện tại cũng đã đột phá pháp tướng kỳ, ở tu luyện giới ít nhiều cũng coi như một tiểu cao thủ. Chúng ta cuối cùng cũng không thể luôn sống dưới cánh chim của phụ thân chứ?
Lục Bích không lên tiếng, Lục Linh nhi xoay người nói:
- Nhị ca lợi hại nhất, chúng ta đi ra ngoài chơi được không, rốt cuộc ở chỗ này ngây ngô nhàm chán chết đi được!
Lục Hải cười "hì hì" một tiếng, đáp:
- Ta nghe đại tỷ.
Tuy nhiên từ trong ánh mắt của Lục Hải vẫn toát ra một loại thần sắc nhao nhao muốn thử. Lục Linh nhi đảo mắt trắng nhợt một cái, dứt khoát nói:
- Uổng cho người còn một pháp tướng tu sĩ, nhát gan quá trời! Nếu hai người các ngươi không đi, vậy muội đi chơi một mình, yên tâm, muội sẽ không đi xa!
Dứt lời, Lục Linh nhi một người lăn lộn trong nước, người đã ra ngoài mấy dặm. Lục Bích không thể không cắt đứt tu vi nổi lên từ trong nước sông, cùng Lục Hải hai người đuổi theo từ phía sau.
Vui sướng trong lòng, Lục Linh nhi cười hì hì nhìn hai người đuổi theo, cười nói:
- Ta cũng biết hai người các ngươi cũng muốn đi ra ngoài chơi, chính là ai cũng không dám không nghe lời của phụ thân.
Lục Hải cười hiền hậu không nói, hắn nguyên vốn thẳng thắn hàm hậu nhất, nhưng sau khi lên cấp thì tâm khí cũng càng lúc càng cao. Nếu so sánh với Lục Linh nhi không chịu được tịch mịch muốn chơi đùa, thay vì nói hắn cũng đợi đến phiền rồi, còn không bằng nói hắn càng muốn tìm một người đánh nhau một trận, xem một chút tu vi của mình hiện nay rốt cuộc đạt tới trình độ nào.
Chỉ có Lục Bích chững chạc nhất, mắt thấy khuyên nhủ không được hai người, cuối cùng không thể làm gì nói:
- Chớ có đi xa, phụ thân có thể xuất quan bất cứ lúc nào.
Trong thủy mạch của Thanh Minh Giang, Lục Bình bế quan mười năm đột nhiên khai hai mắt ra, trong tầm mắt toát ra một chút vẻ kinh ngạc, nói:
- Thủy mạch chấn động thật là mạnh! Đây là muốn làm gì, chẳng lẽ có người mưu đồ thủy mạch của Thanh Minh Giang sao?
Thông thường thủy mạch chấn động kịch liệt chỉ có hai trường hợp, một là con sông đổi đường, một loại khác chính là dòng sông vỡ đê hồng thủy chảy tràn. Dưới tình huống bình thường chỉ có hai loại mới có thể tạo thành chấn động kịch liệt của thủy mạch ở một con sông.
Nhưng trong tu luyện giới có nhiều nhân vật thần thông quảng đại, có thể làm cho một cái thủy mạch sinh ra chấn động kịch liệt như thế, thủ đoạn dĩ nhiên là nhiều loại nhiều dạng, nhưng mục đích cuối cùng muốn đạt thành đơn giản cũng chỉ có hai loại.
Nhưng mà tình huống như thế phần nhiều là dưới tình huống tu sĩ không cách nào tìm được thủy mạch. Nếu là có thể tìm được thủy mạch của Thanh Minh Giang, nếu như là mấy loại đại thần thông tu sĩ, cho dù không cần khiến cho con sông Thanh Minh Giang đôi đường, chuyện vỡ đê cũng có thể đạt thành mục đích như vậy.
Dĩ nhiên, muốn dao động giống như thủy mạch của Thanh Minh Giang một con sông lớn như vậy cũng không phải một chuyện dễ dàng. Nhân vật như Lục Bình, đừng bảo là dao động thủy mạch của sông lớn nhất Trung Thổ, có thể tìm ra thủy mạch từ trong Thanh Minh Giang cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Trên Thanh Minh Giang, chỉ có hai đại môn phái có thể khiến cho thủy mạch của cả con Thanh Minh Giang dưới tình huống không tổn thương căn cơ của thủy mạch vẫn có thể trở nên sử dụng. Một nhà chính là Cửu Huyền lâu ở trung du của Thanh Minh Giang, trong khi đó một nhà khác còn lại chính là Trùng Thiên các ở phụ cận hải khẩu vào Thanh Minh Giang.
Lúc ấy nếu không phải Lục Bình đã lấy ít lực khiêu chiến tất cả ma la, dưới toàn lực xuất thủ dẫn động một đoạn Thanh Minh Giang chấn động kịch liệt. Từ đó hắn may mắn bắt được một tia chấn động của thủy mạch ở Thanh Minh Giang, cũng bắt được thời cơ lẻn vào trong thủy mạch. Nếu không chỉ sợ xem như lấy sự thành tựu tu vi của Lục Bình như thế, sau khi trở ra thủy mạch lại muốn tiến vào coi như vẫn khó khăn.
Đây cũng là duyên cớ vì sao Lục Bình sau khi tiến vào trong thủy mạch lập tức làm hết sức bế quan tu luyện, cho dù là phát giác đám người Tam linh đi ra ngoài cũng không ngăn trở. Bởi vì hắn thật không muốn vì vậy mà phá hư cơ hội không dễ tiến vào thủy mạch. Dĩ nhiên, nguyên nhân trọng yếu là tu vị thực lực của Tam linh cũng khiến cho Lục Bình có đầy đủ lòng tin thả bọn họ một mình du lịch.
Trên thực tế, sau khi Lục Bình tiến vào thủy mạch mười năm, trong thủy mạch một mực từ mặt đồng truyền tới chấn động có quy luật. Chẳng qua là loại chấn động này cũng không ảnh hưởng đến sự tu luyện dưới tình huống bình thường của hắn. Hơn nữa Lục Bình cũng biết lúc này Cửu Huyền lâu ngoài mấy ngàn dặm ở hạ du mặt đồng của Thanh Minh Giang đang bị ma la đại quân vây khốn. Thời điểm này, Cửu Huyền lâu thuộc về thủ thế, dẫn động lực thủy mạch của Thanh Minh Giang tăng cường môn phái thủ hộ đại trận, đây cũng là chuyện dễ hiểu. Huống chi Cửu Huyền lâu dẫn động lực thủy mạch cực kỳ có hạn, sinh ra chấn động cũng không mãnh liệt hơn nữa hết sức chỉnh tề. Điều đó có thể thấy Cửu Huyền lâu mặc dù bị ma la đại quân vây khốn hết mười năm, nhưng toàn bộ trên dưới Cửu Huyền lâu vẫn lộ ra sự tấn công ứng phó du nhận có thừa với ma la đại quân.
Nhưng lúc này chấn động sinh ra trong thủy mạch cũng không phải là truyền tới từ phương hướng phía đông Cửu Huyền lâu, mà là từ phía tây của Thanh Minh Giang. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ thủy mạch bị lực mạnh khuấy động khoảng cách chỗ Lục Bình bế quan tựa hồ cũng không phải là quá xa, tuy nhiên hắn cũng không dự định đi thăm dò dò một phen.
Lục Bình nghĩ rằng có lẽ là có người nào đại thần thông khuấy nhiều trong thủy mạch của Thanh Minh Giang, dĩ nhiên hắn không muốn đi trêu chọc. Vì vậy hắn hết sức giữ vững tự thân không bị chấn động của thủy mạch bài xích.
Như vậy lại là thời gian hơn một năm trôi qua, chấn động trong thủy mạch cũng càng ngày càng thường xuyên, hơn nữa phúc độ của chấn động cũng càng lúc càng lớn, thậm chí lớn đến mức Lục Bình không cách nào bảo đảm tu luyện. Hơn nữa cứ theo khuynh hướng đó, sợ rằng không chỉ là không thể tu luyện, mà bản thân Lục Bình cũng phải bị sự chấn động của thủy mạch cho vãi ra.
Rốt cuộc là người nào to gan như vậy?
← Ch. 1212 | Ch. 1214 → |