← Ch.1226 | Ch.1228 → |
Trong lòng Lục Bình tức giận, trong lòng không ngừng mắng Ngũ Hành tông. Nếu không phải bọn họ bức ép mình đi ra từ trong thủy mạch của Thanh Minh Giang ra, bây giờ muốn tiến vào lại thủy mạch của Thanh Minh Giang sao phải thảm hại như thế này.
Thủy mạch của Thanh Minh Giang muốn đi vào cũng không phải là dễ dàng như vậy, cho dù Lục Bình tiềm tu hơn mười năm trong thủy mạch, hiện tại muốn lần nữa tiến vào nhưng thủy chung không tìm được môn lộ.
Cả người Lục Bình chìm vào trong Thanh Minh Giang, tâm thần bao quát toàn bộ bên trong, chật vật trong nước của Thanh Minh Giang bắt tung tích của thủy mạch, nhưng mãi không thể có thể thành công.
Nếu là đổi thành trước đây, Lục Bình căn bản ngay cả tung tích thủy mạch của Thanh Minh Giang đều không thể phát hiện. Tuy nhiên hiện tại, mặc dù hắn vẫn không cách nào tiến vào trong thủy mạch, nhưng có thể bắt được một tia dấu vết của thủy mạch trong lúc mơ hồ. Chẳng qua là một tia tung tích đó thủy chung đều như ẩn như hiện, khiến cho Lục Bình không cách nào một mực truy tung xuống.
- Ca ca, có lẽ ta có thể giúp người!
Linh Lung nghiêng đầu nói với Lục Bình, chỉ bất quá nhìn thần sắc của nàng, tựa hồ ngay cả chính nàng cũng có chút không quá chắc chắn.
Lục Bình vỗ vỗ đầu của mình, đáp:
- Ta cũng quên nữa, Linh Lung có thể điều khống linh mạch, như vậy đối với tìm kiếm thủy mạch tinh hoa tích chứa cả Thanh Minh Giang cũng phải có điều trợ giúp mới phải!
Nhưng nhìn Linh Lung thủy chung như có điều biểu lộ suy tư, Lục Bình cũng không nhịn được trêu ghẹo hỏi:
- Sao vậy Linh Lung, nhìn dáng dấp tựa hồ lòng tin không đủ a?
Linh Lung gật đầu một cái, đáp:
- Nếu là thường ngày, Linh Lung chỉ sợ cũng không tìm được thủy mạch, nhưng hiện tại Linh Lung có lẽ có thể mượn cảm ứng thần bí đó tìm đến trong thủy mạch cũng nói không chừng.
- Hả?
Lục Bình cũng càng lúc càng tò mò với vật có thể khiến Linh Lung sinh ra cảm ứng thần kỳ như thế. Chẳng qua là dựa theo tình cảnh bây giờ tới suy đoán, chỗ phương hướng của vật thần kỳ đó tựa hồ chính là phương hướng Thanh Ngọc Vận Hà của hai đại thủy mạch mà Ngũ Hành tông đã cầu thông, như vậy vật này tám chín phần mười là vật của Ngũ Hành tông rồi.
Linh Lung treo trên đỉnh đầu Lục Bình bạch quang hơi yếu chớp lóe trong nước sông. Thần niệm của hắn dưới Linh Lung tửu đỉnh chống đỡ lấy phương thức khuếch tán ra càng thêm tinh vi, rất nhanh sau đó lại một lần nữa bắt được tung tích thủy mạch của Thanh Minh Giang. Nhưng chấn động của thủy mạch vẫn tỏ ra cực kỳ nhỏ nhẹ, Lục Bình vẫn không cách nào trực tiếp tiến vào bên trong.
Nhưng điều bất đồng với lúc trước là, lần này Lục Bình cũng không phải lo âu một tia thủy mạch này có được rồi mất đi. Mặc dù chấn động cực kỳ nhẹ, nhưng Lục Bình mượn tửu đỉnh vẫn có thể thủy chung nằm trong bàn tay thần niệm truy tung, nhưng có điều muốn lần nữa tiến vào bên trong vẫn tỏ ra cực kỳ khó khăn.
Lục Bình thi triển thần thông đem quanh thân hóa thành lưu thủy, mượn Linh Lung tửu đỉnh vây quanh hắn truy tung đến thủy mạch lưu động, nhưng mãi không thể tiến vào bên trong.
Ngay lúc đó, Lục Bình đột nhiên nhận ra được một cỗ khí tức khổng lồ chợt lóe lên từ trong một tia thủy mạch mình truy tung. Trong lòng Lục Bình cả kinh, thân thể hóa thành lưu thủy đột nhiên lui về phía sau mấy trượng, lúc này mới nhận ra được một cỗ khí tức đó cũng không phải là đang tiến về phía hắn, mà là từ trong thủy mạch chợt lóe rồi biến mất. Hiển nhiên là một vị đại thần thông đi ngang qua dọc theo thủy mạch có thể dễ dàng ra vào thủy mạch của Thanh Minh Giang.
Lúc này, vị đại thần thông thông qua thủy mạch đi ngang qua nơi đây, Lục Bình nghĩ cũng không cần nghĩ biết là đi về phía Thanh Ngọc Vân Hà của Ngũ Hành tông.
Nhưng mà sau khi Ngũ Hành tông khai ích Thanh Ngọc Vận Hà, cơ hồ thủy mạch của cả Thanh Minh Giang đều thuộc về rung chuyển rất ít người có thể tiến vào bên trong lần nữa. Cho dù có người đại thần thông miễn cưỡng có thể tiến vào trong thủy mạch, dưới sự rung chuyển nơi này cũng không cách nào dốc lòng tu luyện nữa. Đây cũng là duyên cớ vì sao tin tức Ngũ Hành tông lấy trộm thủy mạch của Thanh Minh Giang sau khi bị Chu Bát Tả tiết lộ sẽ chọc cho tới nhiều tu sĩ cừu thị như vậy.
Nhưng lúc này Lục Bình cũng không biết sự tình Ngũ Hành tông lấy trộm thủy mạch của Thanh Minh Giang sớm đã bị tu luyện giới huyên náo phí phí dương dương. Thời điểm nhận ra được một vị đại thần thông dọc theo thủy mạch đi về phía Ngũ Hành tông trong lòng còn dư lại chẳng qua là sợ hãi: chẳng lẽ nói Ngũ Hành tông lúc này lấy trộm thủy mạch đã bại lộ? Như vậy Ngũ Hành tông có thể đem việc này thiên nộ trên người mình không, Tam linh lúc này chẳng phải là đã bị mất mạng sao?
Trong lúc trong lòng Lục Bình sôi trào bởi những chuyện này, trước đó khí tức chợt lóe mà không có bên trong thủy mạch đột nhiên lại một lần nữa xuất hiện.
Lục Bình hiển nhiên như rừng đại địch, không ngờ một cổ khí tức này tản mát ra cũng không phải là địch ý, ngược lại tựa hồ là một loại dẫn dắt thiện ý.
Lục Bình chần chờ chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn truy tìm đạo khí tức hóa thành lưu thủy mà động. Quả thật chỉ chốc lát sau Lục Bình không những lần nữa phát giác thủy mạch lúc trước dọc theo phương hướng người, hơn nữa đối với tung tích của thủy mạch dọc theo người cũng không phải cũng chỉ có một tia một luồng lúc trước, mà là một mảnh cực kỳ hùng tráng.
Chính là một cổ thủy mạch của Thanh Minh Giang trước đó Lục Bình đã từng ở trong đó bế quan tu luyện cũng hoàn toàn không bằng so với một đạo mà hắn thấy bây giờ.
Lục Bình thu nhiếp toàn bộ tâm thần, lần nữa hóa thành một đạo lưu thủy đầu nhập vào trong đạo thủy mạch này, rất nhanh sau đó đã xâm nhập đến trong một cổ thủy mạch tinh hoa nồng đặc đến cực hạn. Nơi này chính là thủy mạch của Thanh Minh Giang mà trước đây Lục Bình vẫn muốn tiến vào lại không thể được.
Thời điểm này Lục Bình còn muốn dọc theo một đạo khí tức trước đó tìm kiếm người tương trợ mình, cũng muốn nói cám ơn đồng thời cũng muốn biết được nguyên do người này tương trợ mình. Nhưng mà khí tức của người nọ cũng nhanh chóng tiêu tán trong đạo thủy mạch đó, không chờ Lục Bình phát hiện thân phận của người đến, người nọ đã dọc theo thủy mạch biến mất không thấy đâu nữa.
Cũng may khí tức của người đó đã bị Lục Bình quen thuộc, đợi đến thời điểm hắn lần nữa thấy người đó tất nhiên có thể nhận ra.
Tu vị thực lực của người tương trợ Lục Bình hiển nhiên trên hắn xa. Sau khi người đó giúp Lục Bình tiến vào thủy mạch cũng không dừng lại, vẫn đi dọc theo thủy mạch, tốc độ như thế này hiển nhiên hắn không thể sánh vai. Mà người đó có lẽ cũng không thèm để ý, đối với ông ta xem ra hết thảy mọi chuyện chẳng qua là tiện tay làm mà thôi.
Lúc này thủy mạch chấn động vẫn kịch liệt, nếu không phải Lục Bình có Linh Lung tửu đỉnh tương trợ, sợ rằng căn bản không thể nào đặt chân trong thủy mạch nữa, sẽ giống như cái dạng trước đó bị vãi ra từ trong chấn động kịch liệt của thủy mạch vậy. Mà lúc này, mặc dù Lục Bình miễn cưỡng có thể đặt chân trong thủy mạch, nhưng muốn ở nơi này dốc lòng tu luyện trong sự rung chuyển kịch liệt bực này, đừng bảo là hắn không làm được, chỉ sợ cho dù là Tiêu Bạch Vũ tới cũng không làm được.
Lục Bình lấy lại bình tĩnh, sau khi lần nữa quen thuộc thủy mạch của Thanh Minh Giang, bắt đầu theo thủy mạch dọc theo người đi về phương hướng sản sinh ra chấn động kịch liệt ấy.
Cùng lúc đó, một nơi trên Thanh Minh Giang, hơi khói nhàn nhạt dưới phong lưu dọc theo nước sông lan tràn mà lên. Rồi sau đó đạo hơi khói này đột nhiên quỷ dị dừng xuống trong phong giang, tiếp theo một tầng hơi nước phía trước nhất dần dần ngưng tụ. Một người luân khuếch dần dần rõ ràng, chính là Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ.
Tiêu Bạch Vũ xuất hiện sau đó cứ lẳng lặng như vậy treo đứng ở bầu trời của nước sông, phía sau rất nhanh sau đó truyền đến thanh âm nóng nảy của Viên Phá Không, hỏi:
- Sao không đi? không đi Ngũ Hành tông sẽ dẫn dắt thủy mạch rồi!
Tiêu Bạch Vũ đưa cánh tay lên hướng sau lưng làm một động tác chớ có lên tiếng, sau đó cứ treo đứng giữa không trung ngừng bất động như vậy. Không tới thời gian uống cạn nửa chun trà, Tiêu Bạch Vũ đột nhiên khai ích hai mắt nhìn trên mặt sông ngoài mười mấy trượng bên người, hỏi:
- Nếu đã tới sao còn không ra?
Tiêu Bạch Vũ nhìn tới chỗ một trận ánh sáng lập lòe, một nam một nữ hai vị Thuần Dương tu sĩ xuất hiện trên mặt sông, cùng Tiêu Bạch Vũ diệu tương nhìn thẳng vào mắt.
Cô gái kia không phải là người nào khác, chính là Cửu Huyền lâu Thuần Dương lão tổ Chu Bát Tả, trước đó ở tu luyện giới khuấy động phong vân mà người đàn ông còn lại là một vị lão giả râu tóc bạc trắng, nhưng một đôi mắt cũng sáng rõ có thần, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Bạch Vũ giống như hai đạo lợi kiếm vậy.
Nhưng Tiêu Bạch Vũ đối với lần này cũng không thèm để ý chút nào, cười nói:
- Ta nghĩ rằng ngươi cũng có thể tới cũng không ngờ Tây Môn Tiên Sinh cũng cùng chung một chỗ với người!
Vị lão giả bên người Chu Bát Tã rõ ràng chính là Thuần Dương lão tổ Tây Môn Minh Vũ trước đây Trùng Thiên các sai phái tăng viện Cửu Huyền lâu. Đây là một vị tu sĩ đời thứ nhất của tu luyện giới thành tựu rất xưa, chính là Tiêu Bạch Vũ gặp cũng phải tôn xưng một tiếng "Tây Môn Tiên Sinh".
Lúc này, trong ánh mắt của vị Tây Môn Minh Vũ lão tổ chỉ dừng lại một chút trên người của Tiêu Bạch Vũ, nghe ông ta thăm hỏi cũng chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, rồi sau đó ánh mắt cũng nhìn về phía sau lưng Tiêu Bạch Vũ, hiển nhiên đã phát hiện mấy người khác trong hư không ẩn giấu phía sau Tiêu Bạch Vũ.
Tuy nhiên đám người Viên Phá Không cũng không cố ý ẩn giấu thân hình của mình. Chẳng qua là mặc dù Tây Môn Minh Vũ phát hiện tung tích của mấy người, nhưng cũng không thể phát giác thân phận của bọn họ, vì vậy sau khi thấy một cái, trong hai mắt hơi ngưng trọng, lập tức lần nữa đưa mắt dời đi.
Chu Bát Tả hiển nhiên thông qua Tây Môn Minh Vũ lão tổ âm thầm cho biết lấy làm kinh hãi, tùy ý nghĩ tới điều gì, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, nói với Tiêu Bạch Vũ:
- Đừng tưởng rằng lão nương không biết người đây muốn làm gì. Trong lòng của người nghĩ gì lão nương hơn hai trăm năm trước cũng đã vô cùng rõ ràng rồi. Nhưng hiện tại chuyện của Ngũ Hành tông chỉ sợ cũng là mục tiêu của các ngươi chứ. Hiện tại Thuần Dương Ngũ Tử tới đông đủ, nói nhảm lão nương cũng không nói, thủy mạch của Thanh Minh Giang nhất định không thể rơi vào trong tay Ngũ Hành tông, lần này chúng ta liên thủ, ý của người như thế nào?
Tiêu Bạch Vũ hơi mang vẻ lúng túng sờ cái mũi của mình dường như đang suy tư, nhưng Chu Bát Tả lại sớm đã không nhịn được, lớn giọng hỏi:
- Được hay là không, ngươi có thể nhanh lên một chút không? Đừng tưởng rằng lão nương không biết người mời tới những người đó còn không phải là vì chuyện này mà tới, líu la lít lít giống như bọn đàn bà ấy!
Một đạo khí tức bạo ngược đột nhiên bay phồng từ sau lưng Tiêu Bạch Vũ. Tiêu Bạch Vũ ho khan một tiếng, lau một cái về phía sau lưng, một đạo khí tức đó lập tức phảng phất bị ông ta xóa sạch trong nháy mắt vậy. Mà Chu Bát Tả cùng Tây Môn Minh Vũ hai vị Thuần Dương tu sĩ cũng trong nháy mắt liền đổi sắc mặt.
Bọn họ khiếp sợ không chỉ là một đạo khí tức giận dữ đó lộ vẻ chính là cấp bậc Thuần Dương, càng thêm Tiêu Bạch Vũ tiện tay lau một cái không ngờ lại có thể áp chế thực lực của một đạo Thuần Dương khí tức.
Tiêu Bạch Vũ thấy hai người trong nháy mắt đều đổi sắc mặt, lúc này mới cười cười, đáp:
- "Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận" của Thuần Dương Ngũ Tử mặc dù thần diệu, nhưng xem ra lần này người đại thần thông đi tới nơi này cũng không phải số ít, chỉ cần ngươi cùng Tây Môn Tiên Sinh đi đầu, đến lúc đó rất có người nguyện ý xuất thủ, cần gì phải tìm tới Tiêu mỗ.
Ngũ Hành tông "Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận" dưới năm vị Ngũ Hành Thuần Dương tu sĩ liên thủ, thực lực có thể phát huy so với một vị chí tôn cường giả thành tựu Chân Linh. Đây cũng là một con ngựa chiến trọng yếu ban đầu để Ngũ Hành tông trong Lục Đại Thánh Địa có thể sánh vai cùng Thủy Tinh cung và Tử Dương cung.
Nhưng mà từ sau khi Đoạn Thủy nhất mạch truyền thừa thiếu sót ngày càng hiển lộ, Ngũ Hành tông năm vị Ngũ Hành Thuần Dương tu sĩ truyền thừa liền thường không cách nào giữ vững cho đầy đủ. Đoạn Thủy nhất mạch Thuần Dương lão tổ thủy chung không cách nào truyền thừa xuống bình thường. Điều này cũng khiến cho "Ngũ Hành Thuần Dương đại trận" thỉnh thoảng sẽ phải bởi vì Đoạn Thủy nhất mạch xuất hiện thiếu khuyết Thuần Dương tu sĩ mà không cách nào thi triển, trở thành một nguyên nhân trọng yếu làm thực lực của Ngũ Hành tông giảm xuống.
Bởi vì "Ngũ Hành Thuần Dương đại trận" truyền thừa cần năm vị lão tổ cơ hồ đồng thời lên cấp Thuần Dương mới có thể có được. Nếu là như vậy, bởi vì Đoạn Thủy nhất mạch truyền thừa thiếu sót, khiến cho Đoạn Thủy nhất mạch Thuần Dương tu sĩ hoặc là rất trễ mới có thể xuất hiện, hoặc là dứt khoát xuất hiện đứt đoạn đại diện, khiến cho đạo truyền thừa này có thể sánh vai một vị Chân Linh tu sĩ thủy chung không cách nào kéo dài hoàn chỉnh.
Lần này Ngũ Hành tông Đoạn Thủy nhất mạch xuất hiện một vị thiên tài tu sĩ. Người này cũng không bởi vì Đoạn Thủy nhất mạch xuất hiện truyền thừa thiếu sót mà ảnh hưởng đến tự thân tu vi, mà là cùng mấy vị tu sĩ ở bốn mạch của ông ta thuận lợi lên cấp Thuần Dương, hơn nữa đón nhận "Ngũ Hành Thuần Dương đại trận" truyền thừa, khiến cho Ngũ Hành tông hơn ngàn năm sau lại một lần nữa hợp thành Thuần Dương đại trận hoàn chỉnh.
Cũng chính vì vậy, Ngũ Hành tông mới có thể ngàn vạn trăm kế muốn mượn cơ hội ngàn năm một thuở lần này bổ túc sự thiếu sót của Đoạn Thủy nhất mạch, khiến cho Đoạn Thủy nhất mạch truyền thừa sẽ không như trước kia xuất hiện chuyện đứt đoạn nữa. Bởi vì không phải là mỗi một người thế hệ nào cũng đều có tài kinh thái tuyệt diễm giống như Đoạn Thủy lão tổ như vậy.
Chu Bát Tả mặc dù ở tu luyện giới cổ động khuấy động phong vân, liên kết khắp mọi nơi muốn phá hư mưu đồ Ngũ Hành tông lấy trộm thủy mạch của Thanh Minh Giang. Nhưng Ngũ Hành tông lần này dường như cũng tình thế bắt buộc, Thuần Dương Ngũ Tử cùng phủ xuống, một bộ làm thái độ chống lại cùng toàn bộ tu luyện giới.
Nguyên vốn đối với Chu Bát Tả, lần này Ngũ Hành tông nhiều nhất cũng bất quá là phái tới hai ba vị Thuần Dương chủ trì chuyện này, nhưng bà ta thế nào cũng không ngờ Thuần Dương Ngũ Tử sẽ tới đông đủ!
Lúc này Chu Bát Tả biết rõ âm thầm có chút hối hận. chính là bởi vì bà ta bôn tẩu hổ hu ở tu luyện giới, mặc dù nhìn qua làm Ngũ Hành tông lọt vào tình cảnh cực kỳ bị động, bản thân Chu Bát Tả cũng cảm thấy rất hả giận, nhưng điều này cũng làm cho Ngũ Hành tông trên dưới rất cảnh giác.
Nếu không ngay từ đầu làm gì cũng không biết, Ngũ Hành tông coi như trọng thì cũng kiên quyết không để cho Thuần Dương Ngũ Tử cùng xuất động, như vậy ngược lại sẽ chọc người nhìn chăm chú. Nếu nói như vậy, đợi đến ngay lúc Ngũ Hành tông lấy trộm thủy mạch sẽ xuất thủ phá hư, sợ rằng chỉ cần một mình Chu Bát Tả có thể làm được tới đó rồi.
Nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn, "Thuần Dương Ngũ Hành đại trận" danh chấn tu luyện giới. Trong nháy mắt Ngũ Hành tông Thuần Dương Ngũ Tử phủ xuống, Chu Bát Tả đã đoán được trước đây những kẻ huênh hoang khác lác muốn cho Ngũ Hành tông một bài học đều tính đường dẹp cờ bỏ trống, hoặc là sẽ lựa chọn đứng xa xa ngắm nhìn.
Nhưng mà Chu Bát Tả tự tin những kẻ không muốn để cho Ngũ Hành tông được như ý còn rất nhiều chỉ cần có người đi đầu, những người này tất nhiên sẽ theo đó đồng loạt ra tay, đến lúc đó một phen hỗn chiến, Ngũ Hành tông lấy ít địch nhiều, trận chiến này không thể nghi ngờ gì tất sẽ bại.
Nhưng mấu chốt chính là con tốt thí đi đầu!
← Ch. 1226 | Ch. 1228 → |