← Ch.1227 | Ch.1229 → |
Dám một người đứng ra khiêu chiến Thuần Dương Ngũ Tử, chí ít cũng có năng lực dưới Ngũ Tử vây công có thực lực chống đỡ một đoạn thời gian. Nếu không giữa cái chớp mắt lập tức bị người ta giết, như vậy không những không thể tạo được tác dụng đi đầu, ngược lại thành công cụ cho Thuần Dương Ngũ Tử lập uy.
Nhưng vấn đề ở đây, người nào có nắm chắc kiên trì chốc lát dưới sự vây công của Thuần Dương Ngũ Tử?
Nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ tu luyện giới trừ những người chí tôn cường giả đó, chỉ sợ cũng chỉ có Tiêu Bạch Vũ rồi. Nhưng Tiêu Bạch Vũ là dễ dàng để cho người mưu hại như vậy sao?
Chu Bát Tả nghe Tiêu Bạch Vũ từ chối cũng không để ý, mà chỉ nói:
- Lão nương nói rõ với ngươi, thực lực của Thuần Dương Ngũ Tử lão nương cũng không phải chưa từng thấy qua, coi như lão nương cùng Tây Môn tiền bối liên thủ cũng chiếm không được bao nhiều tiện nghi dưới năm người kia vây công. Nhưng ngươi lại có thể, thậm chí có thể trốn ra được dưới tình huống Thuần Dương Ngũ Tử chưa hợp vây!
Giữa Thuần Dương lão tổ cũng có cung duy lẫn nhau, nhưng phần lớn trong lòng đều có một hớp ngạo khí, nếu không phải đã từng có giao thủ qua, xem ra tuyệt ít nguyện ý thừa nhận mình không bằng người khác. Mặc dù Chu Bát Tả không nói thẳng những lời này, nhưng ý tứ cũng hiểu rất rõ, đó chính là Chu Bát Tả cho là coi như bà ta cùng Tây Môn Minh Vũ liên thủ cũng không phải đối thủ của Tiêu Bạch Vũ.
Tiêu Bạch Vũ hiển nhiên cũng không nghĩ Chu Bát Tả từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo lại có thể không chút kiêng kỵ nói thực lực của mình không bằng ông ta. Thậm chí một bên Tây Môn Minh Vũ cũng một bộ sắc mặt bình tĩnh, thậm chí thời điểm Tiêu Bạch Vũ nhìn sang còn khẽ mỉm cười.
Thật ra thì ai cũng biết được phương pháp tốt nhất chính là ùa cả lên, nhưng vấn đề cũng rất rõ ràng, đó chính là ai cũng không tin người nào.
Tiêu Bạch Vũ trầm ngâm chốc lát, lúc này mới chậm rãi đáp:
- Thuần Dương Ngũ Tử Tiêu mô thật đúng là cũng có chút nắm chắc ngăn cản chốc lát, nhưng mấu chốt của vấn đề lại không ở nơi này.
Nghe Tiêu Bạch Vũ rõ ràng nói mình có nắm chắc đối kháng Thuần Dương Ngũ Tử, Chu Bát Tả cùng Tây Môn Minh Vũ biểu hiện vui mừng, tiếp theo chính là cả kinh. Bọn họ mặc dù đã suy đoán đủ cao với thực lực của Tiêu Bạch Vũ, nhưng hiển nhiên nhất cuối cùng vẫn đánh giá thấp, Chu Bát Tả trong bụng kinh hãi. Sau khi cùng các thuần dương ở Thanh Minh Giang một phen đại chiến, thực lực của Tiêu Bạch Vũ lại tăng cường.
Tây Môn Minh Vũ thấy Tiêu Bạch Vũ nói trịnh trọng, sắc mặt cũng nghiêm, hỏi:
- Hả, như vậy Tiêu đạo hữu cho là còn có cái gì chúng ta không nghĩ tới sao?
Tiêu Bạch Vũ cười khổ đáp:
- Ngũ Hành tông tới không chỉ là Thuần Dương Ngũ Tử nột!
Tây Môn Minh Vũ mặt liền biến sắc, hỏi:
- Thế nào, chẳng lẽ Ngũ Hành lão quỷ cũng tới sao? Ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì, nói:
- Không đúng a, hắn tới vừa có thể như thế nào, đính không được bao nhiêu chỗ dùng, còn không bằng trấn giữ Ngũ Hành tông chủ phong, còn có thể phát huy hai ba phần mười thực lực chí tôn cường giả của hắn!
Sắc mặt của Tiêu Bạch Vũ chợt lóe nhanh một cái, tiếp theo nói:
- Không phải là chí tôn cường giả, là Càn Khôn Tửu Đỉnh!
Một lời nói ra, mọi người toàn bộ trầm mặc lại hồi lâu, Chu Bát Tả lúc này mới sắc mặt khó coi hỏi:
- Bọn họ thật mang Càn Khôn Tửu Đỉnh xuống Ngũ Hành tông, chẳng lẽ không sợ bị nhân sinh đoạt đi sao?
Càn Khôn Tửu Đỉnh, một trong Khai Thiên Lục Đại Thần Khí, chính là chí bảo năm đó Viên đạo nhân trong Khai Thiên Thất Tổ dùng để điều khống thiên hạ linh mạch, chưa từng nghĩ không ngờ nó lại một mực nắm trong tay Ngũ Hành tông. Hơn nữa nghe đối thoại lúc trước giữa Tiêu Bạch Vũ và Chu Bát Tả xem ra, Càn Khôn Tửu Đỉnh truyền thừa mấy vạn năm, rõ ràng là ban đầu Ngũ Hành tông lập phái thì lúc đó Càn Khôn Tửu Đỉnh đã có trong Ngũ Hành tông rồi.
Loại chuyện như vậy ở tu luyện giới từ trước đến giờ đều cực kỳ bí mật, bây giờ xem ra cũng là chuyện mọi người đều biết trong mấy vị Thuần Dương lão tổ rồi.
Tiểu Bạch Vũ cười cười, đáp:
- Thuần Dương Ngũ Tử bày Thuần Dương Ngũ Hành trận, lại lấy Càn Khôn Tửu Đỉnh lần trấn áp, trong thiên hạ trừ có mấy cực kỳ chí tôn cường giả, người nào còn có thể từ trong tay bọn họ cướp đi Càn Khôn Tửu Đỉnh. Huống chi có vật này trấn áp địa mạch, thủy mạch, sự cầu thông Thanh Ngọc Vận Hà sẽ trở nên càng thêm thuận sướng. Coi như đến lúc đó cố ý bên ngoài phát sinh, lấy thân phận chí tôn cường giả của Ngũ Hành lão tổ, muốn chạy tới còn không phải là thời gian một cái nháy mắt!
Chu Bát Tả trong lúc nhất thời không ngờ lại không chú ý, há mồm hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ?
Một bên Tây Môn Minh Vũ ho khan một tiếng, cười nhạt nói:
- Tiêu đạo hữu xem ra đã có chủ ý, không ngại nói ra mọi người cùng tham tường. Còn có mấy vị bằng hữu kia một mực không hề lộ diện, xem ra cũng không thiếu người quen biết, đoàn người cùng đi ra lục lực đồng tâm cũng không phải là tốt nhất sao?
Tiêu Bạch Vũ cười cười, trên mặt Tây Môn Minh Vũ không khỏi có chút lúng túng. Tu luyện giới Thuần Dương lão tổ tổng cộng cũng chỉ có một ít như vậy, chỉ cần lộ mặt cơ hồ đều biết. Nhưng sau lưng Tiêu Bạch Vũ lại không người nào xuất hiện, hiển nhiên cũng không muốn gặp hai người này.
Tiêu Bạch Vũ đáp:
- Không dối gạt tiên sinh, Tiêu mỗ cũng thực không cách gì, nghĩ tới nghĩ lui bất quá chính là một người gặp cơ hội hành sự thôi. Đám người Tiêu mỗ tuy không muốn Ngũ Hành tông cầu thông thủy mạch của Thanh Minh Giang, nhưng so sánh với sinh mạng nhỏ nhà mình, thủy mạch của Thanh Minh Giang gì đó cũng không coi vào đâu.
Tiễn xong Chu Bát Tả cùng Tây Môn Minh Vũ, Viên Phá Không từ sau lưng Tiêu Bạch Vũ xé rách hư không đi ra, hùng hùng hổ hổ nói:
- Con mẹ nó, đây là để cho chúng ta đi làm con chốt thí a, nghe nói lão Tiêu ngươi ban đầu vẫn cùng nói nhiều một đoạn với họ Chu đó, không ngờ lại vô tình như vậy, quả thật không hổ là tối độc phụ nhân tâm nột. Nếu ta nói lão Tiêu ngươi mới vừa rồi không nên nói cho bọn hắn biết chuyện Càn Khôn Tửu Đỉnh, để cho bọn họ ngầm chịu thiệt thòi chăng phải là tốt hơn sao? Chẳng lẽ lão Tiêu ngươi bây giờ còn suy nghĩ thương hương tiếc ngọc, ...
Viên Phá Không há to mồm nói vô cùng cao hứng, nhưng không để phòng sau lưng có người kéo vạt áo ông ta. Viên Phá Không phục hồi tinh thần lại thấy Tiêu Bạch Vũ sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm ông ta. Viên Phá Không nhất thời đánh một lạnh run, nói:
- Kia cái gì đó Càn Khôn Tửu Đỉnh dù sao cũng là bảo vật của lão tổ tông lão Viên nhà ta lưu lại. Vật kiện đó mặc dù cuối cùng không để lại cho Linh Minh Cự Viên nhất tộc ta, nhưng phải nói hiểu rõ vật đó, sợ là trừ Ngũ Hành tông ra, không ai biết được rõ ràng ngoại trừ lão Viên nhất tộc nhà ta...
Lục Bình dọc theo thủy mạch một đường hướng đông, cũng không biết qua thời gian bao lâu đi hết bao nhiêu lộ trình, rốt cục đem chấn động kịch liệt phía trước hoàn toàn chia làm hai phương hướng.
Trong đó một chỗ chấn động kịch liệt nhất dĩ nhiên là chỗ phương hướng Cửu Huyền lâu. Nơi đó bởi vì phải chống đỡ ma la đại quân vây công kéo dài hơn mười năm, cho nên đang động dùng thủy mạch của Thanh Minh Giang phòng ngự đồng thời cũng khiến cho thủy mạch của Thanh Minh Giang chấn động thủy chung thuộc về một loại trạng thái cực kỳ kịch liệt.
Cũng chính bởi vì như vậy, đồng thời Ngũ Hành tông bắt đầu lấy trộm thủy mạch, mặc dù khiến cho cả cái thủy mạch chấn động đề thăng, nhưng ngay từ đầu người đại thần thông tu luyện bên trong thủy mạch người nào cũng không ý thức được là có người khác lấy trộm thủy mạch. Nhiều nhất cũng chính là thầm mắng Cửu Huyền lâu ban đầu không ngờ lại chiếm dụng nhiều thủy mạch như vậy mà thôi. Dù sao lúc này Cửu Huyền lâu có thể nói là trước mắt sinh tử tồn vong, những người đại thần thông mặc dù không phân nhưng cũng có thể hiểu.
Trong khi đó chi mạch của một cái thủy mạch khác chấn động kém hơn dĩ nhiên là thủy mạch mà Ngũ Hành tông chuẩn bị muốn bắt tay dẫn dắt rồi.
Lúc này Lục Bình đã có thể rõ ràng nhận ra được trên một cái chi mạch khác đã có mấy đạo khí tức của người đại thần thông núp trong đó. Những người đại thần thông này bàn về cùng tu vị cơ hồ đều là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, thậm chí giữa mơ hồ, Lục Bình còn có thể phát giác Thuần Dương khí tức như ẩn như hiện.
← Ch. 1227 | Ch. 1229 → |