Vay nóng Tima

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1437

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1437: Nam Cung Tiểu Kiếm nhắc nhở
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Lazada


Lăng Vân cốc Thuần Dương lão tổ Trường Sinh Tử bạo khởi làm khó dễ khiến các phái đích truyền tu sĩ rất kinh ngạc, bởi vì lúc này bên trong thần niệm của bọn họ thậm chí không cách nào nhận ra được có người đến gần đỉnh Phi Lương sơn. Trường Sinh Tử phát điên gì, hay hoặc giả Lục Thiên Bình đó dùng thần công diệu quyết gì ẩn giấu thân hình nhích tới gần Phi Lương sơn lại bị những Thuần Dương lão tổ phát giác?

Ngay lúc này, Đông Phương Ngạn Hồng đột nhiên nói:

- Đây xem ra là cách không đấu pháp giữa Thuần Dương tu sĩ!

Tất cả mọi người sửng sốt, nếu nói cách không đấu pháp lại xưng là hư không đấu pháp, chính là không gian thần thông do Thuần Dương lão tổ bày theo trong phạm vi thi triển pháp thuật ở thần niệm của mỗi người có thể liên lụy, pháp thuật thần thông cao minh hơn so với các loại cách không ngự vật do pháp tướng trung hậu kỳ tu sĩ có thể thi triển.

Tần Thế Quân cũng thở dài nói:

- Trường Sinh Tử lão tổ một kích này chí ít cũng chừng trăm dặm, không biết Lục Thiên Bình đó làm sao ứng đối?

Vừa dứt lời, liền nghe giữa không trung truyền tới một tiếng bi ai. Đám người đích truyền tuy không rõ ngoài trăm dặm xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ là nhìn thấy xa xa lúc này trên mặt của Trường Sinh Tử rất khó coi, sẽ có thể đoán được Trường Sinh Tử một kích sợ rằng cũng không chiếm được tiện nghi từ trên người của Lục Thiên Bình.

Ngay lúc này, một đạo âm lãng to lớn từ giữa không trung cực xa lật lăn lộn cút mà tới, nói:

- Có qua mà không có lại cũng vô lễ, các hạ mời nhận Lục mỗ một chiêu!

Mọi người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy chỗ âm lãng đi qua mang một mảnh không gian chấn động. Rồi sau đó một con quái giao đột nhiên lao ra khỏi một mảnh không gian chấn động, ngước lên trời gầm thét một tiếng, thân thể quanh co giữa không trung vọt tới Trường Sinh Tử.

Trường Sinh Tử mặt mang vẻ khinh miệt, hừ lạnh một tiếng, một ngón tay đưa ra, quát lên:

- Diệt!

Con giao long khổng lồ trên đường Trường Sinh Tử xông tới quả nhiên theo một tiếng "diệt" đó từ đầu tới đuổi bắt đầu chôn vùi.

Chẳng qua là mọi người mặc dù đối với đạo thần thông của Lục Bình có chút thất vọng, thế nhưng con giao long dù từ đầu tới đuôi bị thần thông của Trường Sinh Tử chôn vùi, nhưng con giao long đánh vào cũng cực lớn. Chỉ có điều khi mọi người nhìn lại trước khi con giao long bị chôn vùi cũng không khả năng vọt tới gần trước Trường Sinh Tử.

Trường Sinh Tử hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, khó tránh khỏi sinh lòng khinh thị. Vào lúc đó, thân thể không trọn vẹn của giao long đã vọt tới chỗ hơn mười trượng gần trước Trường Sinh Tử.

Trường Sinh Tử thấy vậy không để trong lòng chút nào, tựa hồ đốc định uy năng thần thông của mình, đồng thời cũng vì trước mặt mọi người ra vẻ ngạo khí cả Lăng Vân cốc.

Ầm...

Thân thể không trọn vẹn của giao long rốt cục hoàn toàn chôn vùi ở đỉnh Phi Lương Sơn, Trường Sinh Tử mặt mang cười lạnh, nói:

- Thủ đoạn của Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên cũng bất quá như vậy!

- Là sao, ha ha...

Thanh âm của Lục Bình đột nhiên vang lên từ đỉnh Phi Lương Sơn, tựa hồ hắn lúc này khoảng cách đã không xa Phi Lương sơn.

Trường Sinh Tử nghe sự hài hước trong giọng nói của Lục Bình trong bụng khó tránh khỏi máy động. Mặc dù trong lòng vô cùng không tình nguyện, nhưng thần niệm vẫn không tự chủ được đảo qua trước người, rồi sau đó kêu lên một tiếng, sắc mặt không khỏi đại biến, tung người lui về phía sau.

Mọi người không rõ, chỉ đành phải cũng lấy thần niệm của mỗi người quét qua hư không trước người Trường Sinh Tử, lại không hẹn mà cùng cảm nhận được một cỗ khí tức có thể tan rã thần niệm. Mọi người đua nhau hoảng hốt. Từng người thu hồi thần niệm.

Ngay vào lúc đó, một viên hạt châu to lớn như ẩn như hiện đột nhiên xuất hiện trong mây mù hình thành sau khi giao long giải tán.

Một tiếng "bình", hạt châu bể tan tành dưới thần thông dự uy do Trường Sinh Tử chỉ một cái chôn vùi, rồi sau đó hóa thành một mảnh giọt nước quỷ dị toàn bộ rớt vãi qua chỗ Trường Sinh Tử.

Trường Sinh Tử như vào đại địch, hai tay kết ấn đấy một cái, miệng quát:

- Phong!

Một đạo bình chướng vô hình kết thành ở thân hình của ông ta, sau đó nghênh hướng giọt nước bay xuống.

Phốc xuy! Phốc xuy!...

Mỗi một tia thủy châu thời điểm đập rơi trên đạo vô hình bình chướng cũng tạo thành một lỗ thủng sâu hoắm phía trên. Mặt mũi của Trường Sinh Tử lộ ra rất khó coi. Nếu trước đó ông ta không phát giác, những thủy châu đánh vào người có lẽ không cách nào thương hại tới Thuần Dương chi khu của ông ta, nhưng một người áo quần chi sợ cũng phải hàng trăm vết thương và lỗ thủng.

Tuy nhiên những thứ này không phải trọng yếu nhất, trọng yếu chính là mình đã rơi xuống thế hạ phong trong cách không đấu pháp cùng Lục Bình.

Trường Sinh Tử dẫn đầu làm khó dễ trong hai người lại bị Lục Bình dễ dàng hóa giải. Thế nhưng Lục Bình phản kích lại làm cho Trường Sinh Tử không thể không xuất thủ lần hai, dưới mắt mọi người Trường Sinh Tử đã bị thua một chiêu.

Ngay lúc Trường Sinh Tử suy nghĩ trôi đi, thần niệm đột nhiên bắt được những giọt nước nhô lên cao chiếu xuống bất ngờ có ba giọt chính xác trước sau đập rơi vào các vị trí đồng nhất của mô hình bình chướng.

Trường Sinh Tử âm thầm một tiếng không tốt. Chân nguyên trong cơ thể cổ động muốn tăng cường thủ hộ bình chướng, nhưng đã muộn. Ba giọt thủy châu đã đập xuyên qua vô hình bình chướng, theo sát quả nhiên có giọt thủy châu thứ tư từ nơi đó chợt lóe rồi biến mất xuyên qua trong lỗ thủng, rơi xuống trên người của Trường Sinh Tử.

Trong lúc vội vã, Trường Sinh Tử chỉ có thể nghiêng người tránh qua, nhưng áo quần nâng lên lại bị một giọt thủy châu đập xuyên một lỗ nhỏ.

Hết thảy đều phát sinh giữa điện quang thạch hóa, tu sĩ tại chỗ người nào không phải là sự tồn tại như Thái Sơn Bắc Đẩu ở tu luyện giới hiện nay. Cho dù các phái đích truyền đó cũng là Thái Sơn Bắc Đẩu tương lai, tình tiết đấu pháp trên sân hiển nhiên thấy vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt của Trường Sinh Tử liên tiếp biến đổi, cuối cùng vẫn giận dữ nhưng thu tay lại. Mọi người đương nhiên không đi giễu cợt một vị Thuần Dương, nhưng trong lòng đối với sự nguy hiểm của Lục Thiên Bình cũng đua nhau nói lên một giai đoạn mới.

Đợi đến khi Lục Bình mang Xích Luyện Anh đáp xuống đỉnh Phi Lương Sơn, Thất Phiến lão tổ cùng Mãn Nguyệt lão tổ dẫn đầu tiến lên đón. Điều này khiến cho Lục Bình cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Hai người này mặc dù cùng lão tổ của các phái đều là Thuần Dương, nhưng có thể lấy một mình mấy lực chống lên một nhà tông môn. Cảnh này khiến thân phận địa vị của bọn họ trong Thuần Dương tu sĩ ở tu luyện giới là cực cao.

Trong tình huống của tu luyện giới đại đa số đều dựa vào thực lực nói chuyện, thực lực đó có lúc ám chỉ là thế lực sau lưng của một người, mà cũng có thể là chỉ thực lực một người. Thất Phiến lão tổ cùng Mãn Nguyệt lão tổ địa vị của hai người cũng không thua với Thuần Dương tu sĩ của những thánh địa tông môn. Đặc biệt là Thất Phiến lão tổ, địa vị của ông ta thậm chí cao hơn một ít so với ít người thánh địa Thuần Dương. Thậm chí có lời đồn đãi nói thực lực chân thật của Thất Phiến lão tổ là đứng hàng nhân tộc Thuần Dương thứ hai, kế dưới Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiêu Bạch Vũ.

Dưới tình huống này, hai người liên hệ tới đón tiếp Lục Bình đến cùng xem là đủ mặt mũi. Nhưng hôm nay muốn kết thành đồng minh cùng ngũ đại tông môn, có chung đại địch là Thủy Tinh cung, ngũ đại tông môn đoàn kết tất nhiên chặt chẽ. Hai vị Thuần Dương cố ý lấy loại tư thái này tới vì Lục Thiên Bình giương mắt cũng coi là tình hữu khả nguyên. Mặc dù như thế, nghĩ tới thực lực của Lục Thiên Bình biểu hiện ra trước đó, các phái Thuần Dương cũng đều theo bản năng thu liễm ngạo khí trong lòng, đây cũng là sự tôn kính đáng có đối với cường giả.

Hai vị lão tổ dẫn Lục Bình giới thiệu với lão tổ của các phái lần này tới xem cuộc chiến, đồng thời cũng giới thiệu lão tổ của các phái cho Lục Bình. Lão tổ của các phái ngại vì mặt mũi của hai người Thất Phiến lão tổ cùng với thực lực mạnh mẽ chân thực của Lục Bình, tuy nói trong lòng các loại không thoải mái, đại đa số cũng đều thấy qua khuôn mặt tươi cười.

Lần này được Tử Dương Cung cùng Liệt Thiên Kiếm phái mời tới, lão tổ của các phái tới xem cuộc chiến trừ ngũ đại thánh địa mỗi người một vị Thuần Dương ra, còn có đám người quen gồm Thất Phiến lão tổ, Mãn Nguyệt lão tổ, Phùng Lục lão tổ, Tam Thần lão tổ, ngoài ra còn có hai vị Thuần Dương đồng dạng là trấn phái lão tổ đến từ hai nhà đại hình tông môn của Trung Thổ tu luyện giới.

Trừ mười một vị Thuần Dương đang ngồi ra, còn có Trung Thổ cùng với đại tu sĩ của các đại tông môn ở hải ngoại tu luyện giới rất có danh vọng được mời tới.

Lục Bình tuy rằng nhận được lễ ngộ rất cao, nhưng hắn lại đem vị trí của mình đặt ở cực thấp. Nếu là hai tay giao thủ, Lục Bình hiển nhiên muốn tranh thắng, nhưng hôm nay chẳng qua là biết nhau, Lục Bình đương nhiên không ngông cuồng đến chung quanh thụ địch. Trong quá trình Thất Phiến lão tổ hai người giới thiệu, vẻ mặt Lục Bình nhún nhường, nhất luật lấy hậu sinh vãn bối làm lễ ra mắt với lão tổ của các phái. Điều này ít nhiều làm trong lòng một ít tu sĩ của các phái kiêng kỵ thực lực của hắn dễ chịu hơn rất nhiều.

Trong đó bao gồm Lăng Vân cốc Trường Sinh Tử lão tổ, mặc dù trong lòng ông ta vẫn hận Lục Bình vô cùng, nhưng cũng không vào lúc này hủy đi mặt mũi, như vậy chỉ có thể khiển các phái càng thêm coi thường Lăng Vân cốc.

Đối với Lục Bình ngoài mặt bồi lễ ông ta cũng chỉ là biểu lộ nhàn nhạt, chẳng qua hỏi:

- Lục đạo hữu lúc nãy sử dụng thần thông cũng kỳ lạ, đặc biệt là thủy châu sinh ra trong bụng vân giao càng thêm uy lực mạnh mẽ. Chính là không gian thủ hộ của lão tổ đều có thể đánh xuyên. Lục đạo hữu dựng dưỡng bản mệnh linh thủy sao, không biết đạo hữu có thể cho biết hay không?

Lục Bình cười đáp:

- Đây cũng không phải là bí mật gì, Trường Sinh Tử tiền bối ánh mắt như đuốc, đây đích xác là vãn bối dựng dưỡng bản mệnh linh thủy, gọi là "Tam Quang Thần Thủy"!

Tam Quang Thần Thủy, lão tổ của các phái đều yên lặng đem danh tự này ghi tạc đáy lòng. Không chỉ chính bọn họ phải nhớ kỹ, sau khi trở về các phái tông môn sẽ còn báo cho môn hạ tu sĩ, để cho bọn họ nhớ Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên bản mệnh thần thông lần này. Đó là bản mệnh linh thủy có thể ngay cả Thuần Dương tu sĩ thủ hộ thần thông người đều có thể dễ dàng đánh xuyên, thần thông có một.

- Tam Quang Thần Thủy. Trường Sinh Tử tự lẩm bẩm:

- Tuyệt lắm một Tam Quang Thần Thủy!

- Ha ha, Lục đạo hữu lần này đại xuất danh tiếng, tu sĩ của các phái trong tay đạo hữu lên cấp sát vũ mà về. Đường đường thánh địa thứ nhất đích truyền, không ngờ lại bị đạo hữu một chiêu mà bại. Sau ngày hôm nay, uy danh của Lục đạo hữu ở tu luyện giới sợ rằng cao hơn một tầng lầu!

Thực lực của Lục Bình mặc dù đủ lão tổ của các phái kiêng kỵ, lại có Thất Phiến lão tổ cùng Mãn Nguyệt lão tổ vì hắn giương mắt, nhưng đây cũng không nghĩa là chưa có người hủy đi mặt mũi.

Một đạo tiếng cười lớn vô cùng âm hiểm truyền tới chỉ nghe trong tai Lục Bình. Ngũ Hành tông Thuần Dương lão tổ Thủy Linh Tử một câu nói chẳng những làm đám người Thất Phiến lão tổ mặt hiện lên sắc mặt giận dữ, chính là trên mặt của Trường Sinh Tử cũng không dễ nhìn.

Lục Bình cùng Ngũ Hành tông cũng cũng coi là huyết hải thâm cừu rồi. Ngũ Hành Củ Tử bị hắn trước sau giết ba, trong đó hành thổ Củ Tử một mực trước sau có hai người chết trong tay của hắn.

Trong lòng Lục Bình tuy giận, thần sắc vẫn bình tĩnh, nghe vậy xoay người lại hướng về phía Thủy Linh Tử cười nói:

- Thủy Linh Tử tiền bối nói xem ra cũng không sai, tại hạ tuy nói thừa dịp Lăng Vân cốc Lộ đạo hữu chưa chuẩn bị may mắn thắng một chiêu, nhưng điều này thực không coi vào đầu. Chân chính làm tại hạ tự hào chính là dựa vào thắng được Lô đạo hữu trận chiến đó đã sanh sanh đem hành hỏa Củ Tử của quý phái bị dọa sợ đến không dám ra tay thảm hại mà chạy!

Thủy Linh Tử thần sắc cứng đờ, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống. Mới vừa bởi vì Lục Bình một chiêu đánh bay Lô Tri Xuyên, Hỏa Vô Lượng đích xác là tự nghĩ không cách nào chiến thắng Lục Bình trở lui về Phi Lương sơn. Chẳng qua nhắc tới bị Lục Bình dọa sợ đến không dám giao thủ, điểm này tuy nói Lục Bình dùng từ cường điệu, nhưng cũng thực làm Thủy Linh Tử không cách nào cãi lại.

Trên thực tế mới vừa tự nghĩ thắng không nổi Lục Bình trở lui trở về Phi Lương sơn đâu chỉ một mình Hỏa Vô Lượng, nhưng Lục Bình chỉ để ý bắt lại một mình Hỏa Vô Lượng. Một bộ dáng vẻ ta chỉ có thấy Hỏa Vô Lượng, những người khác ai cũng không thấy. Thủy Linh Tử cũng không thể cãi lại nói còn có những người khác, làm như vậy không khác nào đem tất cả môn phái tu sĩ toàn bộ đắc tội một lần.

Tuy nhiên Thủy Linh Tử mặc dù giận không nói gì, một bên Hỏa Vô Lượng lại không thể vì vậy nuốt một hơi, nếu không ngày sau hắn làm gì còn có thể ở tu luyện giới ngẩng đầu lên. Ngay cả biết rõ không địch lại Lục Bình, trận chiến này hắn cũng không khỏi không nhảy ra đánh.

- Lục Thiên Bình, người lấn hiếp người quá đáng. Tại hạ Ngũ Hành tông Hỏa Vô Lượng, có dám đánh một trận không?

Lục Bình như cười như không quét mắt nhìn hắn một cái. Hỏa Vô Lượng trong lòng chợt máy động, nhưng hắn lại không thể không nhắm mắt đứng nơi đó, trên mặt một bộ biểu lộ tức giận.

Không chờ Lục Bình trả lời, Tần Thế Quân sớm đã đi ra khuyên nhủ:

- Hỏa đạo hữu, Hỏa đạo hữu, cần gì tức giận như vậy. Hôm nay là trên Phi Lương Sơn, các phái tiền bối, đạo hữu đều ở đây, chính là chờ Tử Dương Cung cùng Liệt Thiên Kiếm phái lần thứ hai đấu kiếm. Nếu hai vị ở nơi này đánh nhau một trận chẳng phải là tân khách đoạt chủ sao?

Hỏa Vô Lượng dĩ nhiên là không có dũng khí cùng Lục Bình đánh một trận, chẳng qua tình thế bắt buộc, trong lão tổ của các phái cùng với tu sĩ cùng lứa kiên quyết không thể mất mặt mũi. Hôm nay có người khuyên can, Hỏa Vô Lượng hiển nhiên muốn mượn sườn núi hạ lư.

Ngược lại thì Nam Cung Tiểu Kiếm thấp giọng cười lạnh:

- Tần đại quân tử quả thật thiện giải nhân ý!

Mọi người dĩ nhiên nghe vào trong tai lời này. Hỏa Vô Lượng gương mặt kìm nén đến độ bừng chỉ có thể mặt dày làm như không nghe. Còn Tần Thế Quân càng thêm thần sắc như thường.

Một bên Đông Phương Ngạn Hồng trợn mắt hung hăng nhìn hắn một cái. Nam Cung Tiểu Kiếm cười một tiếng "hắc hắc", cuối cùng ngậm miệng lại.

- Ha ha, Lục đạo hữu anh hùng xuất thiếu niên, trước mặt đạo hữu, bọn ta cả đám lão hủ nha!

Giữa ngôn ngữ của một vị Thuần Dương lão tổ cuối cùng mặc dù tán dương, nhưng Lục Bình cũng không dám tin tưởng lão gia hỏa đó là một mảnh hảo tâm, chẳng qua mỉm cười nói:

- Nguyên Trinh tiền bối khách khí rồi! Vãn bối càn rỡ, nào dám cùng chư vị tiền bối sánh vai, bất quá là hợp ý thủ xảo thôi.

Lão gia hỏa trước mắt chính là một vị Thuần Dương lão tổ của Thủy Tinh cung tới xem cuộc chiến, gọi là Nguyễn Trinh, cũng là một vị Thuần Dương tu sĩ đời thứ nhất.

Lục Bình đã từng gặp Thủy Tinh cung Thuần Dương lão tổ trước sau có bốn vị, trong đó có hai vị trước sau vẫn lạc trong tay Tiêu Bạch Vũ cùng với Mãn Nguyệt lão tổ.

Nếu đổi thành Ngũ Hành tông, hai vị Thuần Dương vẫn lạc đã đủ Ngũ Hành tông thương gân động cốt, ở Trung Thổ tu luyện giới thanh thế đại diệt. Nhưng mà hết thảy phát sinh trên người Thủy Tinh cung tựa hồ không làm trở ngại bao nhiêu.

Đều nói tu luyện giới cùng xưng "Hai cung", số lượng Thuần Dương tu sĩ của Tử Dương cung cùng Thủy Tinh cung đều năm vị trở lên. Thậm chí Lục Bình đã từ Liệt Thiên Kiếm phái cùng với Tiêu Dao các nơi đó được tin tức, Thủy Tinh cung tu sĩ đời thứ hai cũng đã có ít nhất hai người vượt qua lần lôi kiến thứ ba thành tựu Thuần Dương. Nói như thế, thế lực của Thủy Tinh cung phát triển mặc dù liên tiếp gặp trở kích, nhưng trên thực tế thực lực của bọn họ chưa hề bị tổn thương quá lớn.

Tuy nhiên nghĩ tới những thứ này dường như cũng đều dễ thấy Lục Bình trên mặt hồ nghi, vì vậy giới thiệu:

- Vị này là Lăng Vân cốc bảy đạo hồng quang xếp hàng thứ hai Lam Quang Triệu Tri Tiết.

Lục Bình giật mình. Lăng Vân cốc lần này bởi vì chuyện Lô Tri Xuyên bị Lục Bình nạo mặt mũi thật lớn, khó trách người ta nhằm vào hắn như vậy.

Tuy nhiên hiện giờ trong lòng của Lục Bình cũng đã không thể so với từ trước. Đặc biệt là trước đó sau khi cùng các phái Thuần Dương, đại tu sĩ làm lễ ra mắt, nhìn lại đời thứ ba đích truyền của các phái, trừ đám hảo hữu Tang Du ra, không khỏi đều mang tâm thái một tia mắt nhìn xuống, đối với Triệu Tri Tiết giễu cợt cũng chỉ là cười một tiếng thôi.

Lúc này, Lục Bình lại thấy một bên Nam Cung Tiểu Kiếm tựa hồ muốn nói lại thôi. Trong lòng Lục Bình kỳ quái, trong tai cũng nghe Nam Cung Tiểu Kiếm truyền âm nhập mật, nói:

- Sau cuộc đấu kiếm lần này Lục huynh phải cẩn thận, dường như cũng người muốn đối phó ngươi.

Lục Bình hơi hơi cười một tiếng cũng không để ý cho lắm. Nam Cung Tiểu Kiếm cùng mọi người hàn huyên đôi câu, liền mượn cớ rời đi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1594)